Khó Bề Hòa Hợp

Chương 16: Thương vụ mua lại Med-Ferry (7)




Vào ngày đầu tiên của hội nghị, Kinh Hồng không chỉ phát biểu tại phiên toàn thể mà còn có một bài phát biểu tại phiên song song. Chu Sưởng cũng tương tự như vậy, chỉ thay “phát biểu tại phiên song song” thành “thảo luận tại phiên song song” thôi.

Buổi tối có tiệc chiêu đãi do ban tổ chức hội nghị tổ chức.

Kinh Hồng đến hơi muộn, quanh bàn đã có khá nhiều người ngồi.

CEO của một công ty nào đó nhìn thấy Kinh Hồng đi tới từ đằng xa thì lập tức đứng dậy, nịnh nọt lôi kéo, “Giám đốc Kinh! Chỗ này! Bàn này đây!”

Ai ngờ anh ta vừa nói dứt câu thì cả nhà ăn đã lặng ngắt như tờ.

Ai cũng cảm nhận được CEO kia đang nịnh hót!

Oceanwide và Thanh Huy cứ dăm ba ngày lại chiến nhau không to thì nhỏ, PK hết lần này đến lần khác như vậy, có ai không biết hai người Kinh Hồng và Chu Sưởng một núi không thể có hai hổ, gần như không bao giờ đứng chung với nhau? Trong tất cả những sự kiện trước giờ, Kinh Hồng và Chu Sưởng vẫn luôn ngồi mỗi người một bàn, xung quanh Kinh Hồng sẽ là một vài công ty theo “phe Oceanwide” còn xung quanh Chu Sưởng sẽ là những công ty theo “phe Thanh Huy”.

Nhưng giờ thì sao, rõ ràng vị CEO kia đang ngồi cùng một bàn với Chu Sưởng, vậy mà còn dám mời Kinh Hồng tới?

Chưa kể bây giờ ghế trống còn lại duy nhất trên bàn chính là ngay bên cạnh Chu Sưởng!

Xuất phát từ phép lịch sự “bạn bè từ phương xa tới”, mọi người đều nhường ghế chủ tọa cho CEO của mấy công ty đến từ Hoa Kỳ, Chu Sưởng ngồi kế bên bọn họ, CEO của Vị Lai tức một trong Big 4 thì ngồi bên cạnh người Mỹ kia. Còn CEO của Hành Viễn thì ngồi ở một bàn khác gần đó.

Vì cứ nhường nhịn nhau ngồi trước, “Anh ngồi đi anh ngồi đi”, “A mời anh ngồi mời anh ngồi” các kiểu nên giờ ghế trống duy nhất còn lại trên bàn vừa khéo là bên trái của Chu Sưởng.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả ánh mắt ở nhà ăn đều đổ dồn lên người Kinh Hồng.

Ai cũng chờ động thái tiếp theo từ Kinh Hồng.

Một doanh nhân trẻ còn bí mật gửi meme nổi tiếng lấy từ cảnh của một bộ phim hài cho người bạn ngồi cùng bàn, “Mẹ ơi, có khi ảnh hưởng đến sự nghiệp đó.jpg”.

Kinh Hồng thầm suy nghĩ trong đầu, cảm thấy chẳng việc gì phải đi ngồi vào một chỗ khác giữa một đống người đang nhìn chằm chằm, như vậy không những chứng thực tin đồn bất hòa của hai bên mà còn khiến anh có vẻ hẹp hòi. Quan trọng hơn là Chu Sưởng vừa mới chắn giúp cho mình, nếu không thì CEO của Oceanwide đã đập đầu vào bàn trước mặt bàn dân thiên hạ rồi, về tình về lý lúc này anh đều không nên ngồi chỗ khác.

Thế là Kinh Hồng mỉm cười nhấc chân đi về phía cái ghế bên cạnh Chu Sưởng.

Sau đó anh nhẹ nhàng kéo quần lên và ngồi xuống.

Nhà ăn vẫn im phăng phắc, tất cả đều như vừa nhìn thấy kỳ quan nào đó trên thế giới.

Kinh Hồng có thể tưởng tượng được sáng sớm ngày mai, thậm chí một lúc nữa thôi, truyền thông sẽ giật tít tưng bừng kiểu “Lần hiếm hoi Kinh Hồng và Chu Sưởng cùng bàn sau Hội nghị Internet Quốc tế!!!”, “Bức hình chung thế kỷ!!!”, sau đó kèm theo phân tích ý nghĩa sâu xa phía sau hành động của hai người họ.

Đây là Hội nghị Internet Quốc tế, phóng viên truyền thông bu kín khắp nơi.

Sau khi ngồi xuống, Chu Sưởng nhẹ nhàng gật đầu, Kinh Hồng cũng gật đầu coi như chào hỏi. Kinh Hồng chậm rãi tháo khuy măng-sét ra để một bên, xắn cổ tay áo lên hai nấc để lộ cánh tay rắn rỏi, anh khoanh tay nghe mọi người nói chuyện, biểu cảm thoải mái còn mang theo ý cười, dáng vẻ khi ngồi trên bàn ăn vô cùng tùy ý.

Hầu hết các CEO ngồi quanh bàn đều là những doanh nhân địa phương, tiếng Anh không tốt mà nếu chỉ nói mỗi tiếng Trung thì không tiện, vì vậy Kinh Hồng và Chu Sưởng là hai người “hầu chuyện” chủ yếu.

Kinh Hồng ngẩng đầu hỏi về thị phần của các sản phẩm tại Trung Quốc của công ty này, mọi người từ tốn nói chuyện, đôi khi Kinh Hồng hoặc Chu Sưởng sẽ làm phiên dịch, dịch một số câu cho những người khác nghe rồi lại dịch những câu hỏi của mọi người cho “người bạn” Mỹ kia.

Có lẽ cũng nhận ra nếu cứ ngồi lại thì những người cùng bàn sẽ thấy lúng túng, một vài người nước ngoài thấy ăn uống hòm hòm rồi thì bèn viện cớ lệch múi giờ để chào tạm biệt những đồng nghiệp người Trung Quốc.

Mọi người hẹn nhau ngày mai gặp lại, thái độ tỏ ra rất hồ hởi nhiệt tình.

Người nước ngoài đã đi hết, những người còn ngồi lại trở nên thoải mái hơn hẳn.

Cuối cùng cũng có một người hỏi về vụ thua mua Med-Ferry kia, “Giám đốc Kinh, giám đốc Chu, tôi có thể hỏi một chút không, về thương vụ thu mua Med-Ferry ấy, Oceanwide và Thanh Huy đã hợp tác sao?”

“Đúng là đã hợp tác.” Kinh Hồng vẫn khoanh tay, “Oceanwide và Thanh Huy đều có được thứ mình cần.”

Mọi người đồng thanh, “Quả nhiên.”

Nhưng dường như CEO của một trong Big 4 khác là Tập đoàn Vị Lai lại không cùng ý kiến. Tuổi người này còn cao hơn Kinh Hải Bình và Chu Bất Quần, rất hay ra vẻ trưởng giả người lớn trước mặt Kinh Hồng và Chu Sưởng, phong cách tầm thường hay phải nói là khá thủ đoạn, theo lời Kinh Hải Bình thì mức độ “phèn” phải ngang ngửa Chu Bất Quần.

Về cái chuyện “phèn” này, thực ra người ngoài cũng đã phân chia rõ ràng, trong số những người sáng lập Big 4, Kinh Hải Bình và CEO của Hành Viễn là phần tử trí thức điển hình, Kinh Hải Bình còn có biệt danh là “thương nhân nhà Nho”, còn Côn Bằng và CEO của Vị Lai thì là dạng thủ đoạn lưu manh kinh điển, về cơ bản toàn làm giàu bằng cách lừa người, ví dụ như từng nói “miễn phí trọn đời” nhưng thực ra chờ thu hút đủ người dùng và hủy diệt đối thủ xong thì những người sử dụng sẽ nhận ra mình buộc phải mua “dịch vụ bổ sung”, nếu không thì đừng hòng chơi và sẽ bị xoay cho thê thảm.

Lúc này, CEO của Vị Lai tên Lý Trí Dũng nói với Kinh Hồng, “Công ty nghiên cứu và phát triển thuốc AI… Hầy! Mấy người trẻ các cậu toàn thích những mánh lới và bong bóng thôi! Đầu tư quá nhiều vào những thứ viển vông xa vời.”

Kinh Hồng vẫn khoanh tay nhìn lão, “Tôi tin vào phán đoán của mình.”

Người nọ vẫn không tán thành, lão lắc đầu, vừa gõ ngón tay mập mạp của mình lên bàn vừa dùng cái giọng “tôi biết hết”, “chắc chắn cậu phải học hỏi từ tôi” để ra vẻ đắc ý phổ cập cho Kinh Hồng, “Nghiên cứu và phát triển thuốc không đơn giản như thế. Các loại thuốc cải tiến được chia thành me-too, me-better và me-new*, trong đó me-new là khó nhất vì tất cả đều đòi hỏi các nguyên lý về thuốc mới. Về cơ bản Trung Quốc chỉ toàn thuốc generic*, được sản xuất bắt chước ngay khi bằng sáng chế hết hạn! Rất ít công ty có thuốc me-too, hầu hết toàn sửa đổi một tí để tránh đánh bản quyền thôi. Quá khó khăn để có thể điều chế ra thuốc thật sự! Ở Mỹ người ta hay nói “double ten”, ý chỉ cần tới mười năm và tốn khoảng một tỷ* đô-la để nghiên cứu và phát triển thành công thuốc mới! Giờ đã lên tới “double twenty” rồi, tính rủi ro quá lớn. Chưa kể còn quá khó để tìm được nguyên lý mới nữa! Các công ty dược phẩm lớn ở phương Tây đã tích lũy kinh nghiệm mấy chục năm, còn Trung Quốc chúng ta có gì? Trung Quốc chúng ta chỉ có khó khăn chồng chất thôi!” Lão dang tay ra, “Hơn nữa có doanh nhân Trung Quốc nào rảnh rỗi đến mức làm cái này chứ? Tranh thủ thời gian kiếm tiền mới là chuyện nên làm. Thị trường Trung Quốc lớn như thế, chỉ cần làm nhái theo tốt thì thuốc generic* đã đủ ăn cả đời.”

*Me-too là thuốc tương tự với loại đã có từ trước, thường được làm bằng cách thực hiện những sửa đổi nhỏ đối với nguyên mẫu, được phản ánh qua những thay đổi nhỏ về đặc điểm tác dụng phụ hoặc hoạt động; me-better là thuốc dựa trên nền tảng thuốc đã có nhưng tốt hơn về dược tính, hạn chế tác dụng phụ v.v.; me-new là thuốc mới.

*Thuốc generic là bản sao của thuốc biệt dược với thành phần hoạt chất tương tự nhau. Do đó, thuốc biệt dược và thuốc generic có tên hoạt chất và hiệu quả điều trị tương tự. Để có được sự chấp thuận cho đăng ký và bán một loại thuốc, công ty sản xuất cần phải chứng minh rằng thuốc generic có tác dụng tương tự và đáp ứng các tiêu chuẩn cao tương đương thuốc biệt dược.

*Trong tiếng Trung, một tỷ là 十亿 (thập ức).

Hiển nhiên là lão nghĩ Kinh Hồng không hiểu nên tự ý phổ cập kiến thức cho Kinh Hồng, đã vậy tiếng Anh còn không chuẩn. Lão ra cái vẻ kiểu “Thanh niên tự tin là tốt nhưng tự tin quá thì không hay”.

“Thế à.” Kinh Hồng vẫn khoanh tay, anh cười đáp, “Tôi thấy chưa chắc đâu.”

Người ngồi quanh bàn lại nhìn về phía Kinh Hồng.

Kinh Hồng nói, “Sản xuất thuốc là huyết mạch của ngành công nghiệp. Thời hạn bảo hộ bằng sáng chế của thuốc Tây ít nhất là hai mươi năm thậm chí lâu hơn. Nói cách khác, thuốc chúng ta dùng hiện nay chậm hơn thuốc Tây ít nhất hai mươi năm. Nếu muốn dùng những loại thuốc cao cấp hơn thì chỉ có thể mua thuốc nhập khẩu. Nhưng trong vài năm trở lại đây… rõ ràng là các nước phương Tây đã ngày càng cảnh giác đề phòng, thậm chí có thái độ thù địch với Trung Quốc. Theo quan điểm của tôi, chiến tranh thương mại có thể nổ ra bất cứ lúc nào… Vậy… liệu chúng ta có thể hoàn toàn ỷ lại vào xuất khẩu từ các nước phương Tây không? Nếu tình huống cực đoan xảy ra thì phải làm sao bây giờ? Thứ khác thì chúng ta có thể nhịn được, nhưng thuốc thì sao? Không lẽ chúng ta ngồi chờ chết?”

*Chiến tranh thương mại là hiện tượng trong đó hai hay nhiều nước tăng hoặc tạo ra thuế hoặc các loại rào cản thương mại với nhau nhằm đáp trả những rào cản thương mại của nước đối lập. Chế độ bảo hộ tăng cường làm cho sự sản xuất hàng hóa của cả hai nước tiến dần đến mức tự cung tự cấp.

Lý Trí Dũng, “…”

Những người khác đều không dám lên tiếng, chỉ có Chu Sưởng nghiêng đầu ngẩng mặt và nhìn Kinh Hồng đầy hứng thú.

“Chưa hết,” Kinh Hồng lại nói tiếp, “giám đốc Lý không nhận ra có rất nhiều loại thuốc đang được bán với giá trên trời sao? Suy cho cùng, tổng số tiền bảo hiểm y tế là có hạn, chỉ có sản phẩm trong nước mới thực sự giải quyết được vấn đề giá cả. Chi phí nhân công và các loại chi phí khác nhau ở Hoa Kỳ đều lù lù ra đó, tỷ giá hối đoái thấy được rõ rành rành. Nếu không có thuốc sản xuất trong nước thì sẽ không có quyền định giá*.”

*Quyền định giá (tiếng Anh: Pricing Power) miêu tả tác động của sự điều chỉnh giá hàng hóa của công ty đến nhu cầu của khách hàng. Một công ty có quyền định giá cao nếu sản phẩm của nó độc đáo hoặc khan hiếm, do khách hàng không có lựa chọn thay thế.

Cuối cùng, Kinh Hồng chốt lại, “Có lẽ giám đốc Lý không tin, nhưng tôi tin vào tham vọng và quyết tâm của các công ty dược phẩm Trung Quốc.”

Lý Trí Dũng im lặng hồi lâu.

Mãi sau lão mới lúng ta lúng túng nói, “Để xem giám đốc Kinh bài bố thế nào.”

Tuy câu nói thì là “Để xem giám đốc Kinh bài bố thế nào” nhưng ý tứ thì rõ ràng là “Để xem giám đốc Kinh thiển cận ra sao”.

Kinh Hồng nhìn lão rồi lại nhìn những người khác đang ngồi đó, “Mọi người đều đang làm việc trong ngành Internet, lời tôi nói thành ra lại già mồm. Nhưng đúng là Oceanwide thật sự cho rằng như thế, đương nhiên Oceanwide sẽ có trách nhiệm của riêng mình.”

Nhóm phát triển trí tuệ nhân tạo của Oceanwide đã đang tham gia vào “nghiên cứu và phát triển thuốc AI”, lần thu mua này chính là để nhằm đạt được kết quả tốt nhanh hơn.

Việc tìm kiếm các hợp chất rất khó và đòi hỏi kinh nghiệm hàng chục năm, bảo muốn vượt lên trong lĩnh vực này đúng là quá xa vời. Nhưng AI có thể mô phỏng quá trình tổng hợp các hợp chất, điều này có thể làm giảm đáng kể số lần tìm kiếm hợp chất và giảm đáng kể thời gian và tiền bạc để tìm hợp chất.

Tìm hợp chất rất khó, có rất nhiều thứ đều rất khó, so ra thì viết code là dễ nhất rồi.

Các gã khổng lồ Internet cần cung cấp công cụ cho ngành dược phẩm và các ngành khác để giúp họ bắt kịp các đối tác châu Âu và Mỹ bằng tốc độ nhanh nhất, và những đoạn code đó chính là máy gia tốc.

Ngày nay, cuộc chiến giữa những gã khổng lồ công nghệ thông tin trên thế giới không còn giới hạn ở một sản phẩm nữa mà xúc tu của bọn họ đã vươn tới tất cả các ngành sản xuất, bọn họ cung cấp trợ giúp cho mọi ngành nghề, cung cấp nhiều hệ thống và công cụ khác nhau, chẳng hạn như hệ thống không người lái, hệ thống điện thoại thông minh, hệ thống tài chính doanh nghiệp, hệ thống quản lý khách hàng, đám mây, v.v.

Có thể nói, các công ty IT này dù lớn hay nhỏ thì cũng đều phải chèo lái toàn bộ Trung Quốc, bọn họ không thể thua.

Tất nhiên đằng sau việc này chính là rất nhiều tiền đập vào.

Cũng may là lợi nhuận thị trường mang lại sau mỗi thành công cũng không hề khiêm tốn.

“Giám đốc Chu,” Một CEO hỏi Chu Sưởng, “Thanh Huy cũng muốn thu mua Med-Ferry vì lý do đó sao?”

“Không phải.” Chu Sưởng xoay ly rượu trong tay với ánh mắt đầy ẩn ý, “Tôi không tin vào tham vọng và quyết tâm của các công ty dược phẩm Trung Quốc trong thời điểm hiện tại, có lẽ giám đốc Kinh hơi lý tưởng hóa.”

“…” Mọi người lại nhìn sang Kinh Hồng.

Kinh Hồng nhớ Kinh Hải Bình từng nói một câu: Nếu bạn có tình cảm, tự nhiên sẽ cảm thấy người khác cũng có tình cảm; nếu bạn không có tình cảm, tự nhiên sẽ cảm thấy người khác cũng không có tình cảm.

“Việc này thảo luận cũng không có ý nghĩa gì.” Kinh Hồng nói, “Tương lai sẽ cho chúng ta đáp án, để xem tôi đúng hay giám đốc Chu đúng.”

Chu Sưởng cũng không muốn tranh luận, hắn ra hiệu bảo nhân viên phục vụ khui chai rượu mới, “Được rồi, uống rượu thôi.”

Và một vòng nâng ly cạn chén lại bắt đầu.

Kinh Hồng cầm ly rượu, đến khi đặt ly rượu trước môi mới phát hiện có gì đó sai sai, ly này là của Chu Sưởng, còn ly của anh thì ở bên trái.

Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng thì phát hiện người kia cũng đang nhìn mình đầy hứng thú, rõ ràng Chu Sưởng đã nhận ra anh cầm nhầm ly.

Kinh Hồng đặt ly rượu về chỗ cũ và hỏi, “Sao giám đốc Chu không nhắc tôi?”

Ai ngờ Chu Sưởng lại điềm nhiên đáp, “Không biết.”

Kinh Hồng, “…”

Chu Sưởng không biết thật, hắn không nói dối.

Uống rượu, chén nào cũng có tên, ly nào cũng có cớ, không khí trong phòng rất sôi nổi.

Sau đó thì hai quý bà trên bàn cũng rời nhà ăn để về nghỉ ngơi, chỉ còn lại mấy gã đàn ông nên cũng thoải mái hơn, bọn họ bèn lấy thuốc lá ra châm lửa rồi hỏi Kinh Hồng, “Giám đốc Kinh có hút không?”

Kinh Hồng nói, “Tôi không hút thuốc lá.” Khi nói đến đây, ấn đường anh hơi nhíu lại.

Mấy người kia lại chuyển mục tiêu sang Chu Sưởng, “Giám đốc Chu thì sao?”

Chu Sưởng dời ánh nhìn khỏi gương mặt Kinh Hồng, hắn bình thản đáp, “Tất cả đều đừng hút.”

Người đối diện sững sờ thấy rõ. Sau vài giây lúng túng, số ít người chưa châm thuốc bèn bỏ thuốc lá sang một bên, người đã châm lửa thì suy nghĩ đắn đo một hồi, cảm thấy mình không có bản lĩnh đắc tội Chu Sưởng nên cũng tắt theo.

Chu Sưởng đã quen với việc khống chế lòng người, sau hai ba giây gượng gạo ấy, hắn lại hỏi người ban đầu, “Làm trung tâm phân phối rồi sao nữa?” Ánh mắt hắn còn tỏ ra rất nghiêm túc.

Đối phương lập tức nói về một trong những ý tưởng sản phẩm của mình, cũng may là Chu Sưởng không thật sự để ý, bầu không khí lại một lần nữa trở nên sôi nổi.

Uống đến tận mười một giờ, vì hôm sau vẫn còn hội nghị nên mọi người mới quyết định giải tán.

“Giám đốc Kinh.” Chu Sưởng đột nhiên lên tiếng ngay khi Kinh Hồng muốn đứng dậy.

Hắn dựa lưng vào ghế và hếch chân lên, vừa mở khóa điện thoại bằng vân tay vừa ra vẻ lơ đãng hỏi, “Trao đổi phương thức liên lạc nhé?”

Tất cả người đang ngồi quanh bàn lại nhìn sang.

Ai cũng biết đến tận giờ hai người Kinh Hồng và Chu Sưởng đều chưa từng add phương thức liên lạc của đối phương, đây cũng có thể coi như một chuyện lạ hiếm có.

“…” Tất nhiên Kinh Hồng sẽ không làm đối phương mất mặt trước mắt mọi người, nhưng anh cũng không muốn qua lại nhiều với hắn, anh dừng một lát rồi lấy điện thoại ra và nói, “Để tôi quét anh.”

Thế là cuối cùng hai người cũng add nhau.

Kinh Hồng rời đi rồi, đây là lần đầu tiên trong đời Chu Sưởng muốn lướt Moment của một người khác.

Từ khi tính năng này được ra mắt, Chu Sưởng chưa từng có ham muốn xem thứ này. Đúng như trước đó hắn từng nói, hắn không có hứng thú tìm hiểu chi tiết về chuyện ăn uống ỉa đái của mấy ngàn người.

Lần này có thể coi là ngoại lệ.

Thậm chí hắn còn không chờ đến khi ra khỏi nhà ăn đã mở tường WeChat của Kinh Hồng lên, ấy vậy nhưng lại chẳng thấy gì hết.

Toàn bộ trang cá nhân trống rỗng, chỉ có nền đen ở nửa trên và hình đại diện hình vuông bên phải.

Ngoài ra chỉ còn đúng một đường kẻ màu ghi ở chính giữa màn hình.

Kinh Hồng chưa đăng gì bao giờ sao?

Chu Sưởng cảm thấy hơi khó chịu. Để đề phòng nhỡ đâu, hắn bật trình duyệt của điện thoại lên gõ thử tại sao trong WeChat chỉ có một đường kẻ màu xám.

Được rồi, đã tìm thấy.

Hắn bị Kinh Hồng cho vào danh sách hạn chế luôn rồi.

Hết chương 16.

Lời tác giả: Bối cảnh truyện là năm 2017 nha! Tình huống mà ông chủ của Vị Lai nói cũng xảy ra vào tầm 2017.