Liệu đây có phải là cãi nhau?
Thang Chi Niệm chẳng có chút kinh nghiệm tình trường, mù mờ chẳng hiểu nổi mối quan hệ giữa cô và Cận Vu Thân hiện tại là gì. Nhưng cô có thể chắc chắn rằng, giữa hai người nhất định tồn tại một vài vấn đề, giống như một chiếc răng sâu đang âm ỉ, ẩn giấu trong góc tối không ai nhìn thấy, nhưng rồi sẽ có ngày đau đến mức mất ngủ.
Một đoạn tình cảm, sau khi trải qua cảm giác mới mẻ ngọt ngào ban đầu, khó tránh khỏi việc dần dần bộc lộ những phần không hoàn hảo.
Thang Chi Niệm rất bình thản tiếp nhận quá trình này, nếu như giữa hai người có hiểu lầm gì, nói rõ ra là được.
Nếu như hai người không hợp nhau, thì nên dừng lại đúng lúc.
Cô thật sự rất thích Cận Vu Thân, nhưng trong cuộc sống của cô còn có gia đình, bạn bè, công việc... Tình yêu là thứ tô điểm thêm cho cuộc sống, nếu như không có, cô cũng không cưỡng cầu.
Đạo lý này, Thang Chi Niệm đã hiểu rõ từ năm 18 tuổi.
Ngược lại, Thang Chi Niệm lại tràn đầy tò mò về chuyện của Thẩm Tư.
Tan làm, Thang Chi Niệm lập tức chạy về nhà.
Vừa bước vào cửa, Thang Chi Niệm đã cảm nhận được một luồng khí tức xa lạ nhưng cũng có phần quen thuộc. Lọ hoa trên bàn biến mất, trong thùng rác là một đống mảnh thủy tinh vỡ, những bông hoa hướng dương tươi mới được cắm trong một chiếc cốc thủy tinh trong suốt.
Quan trọng hơn là, Thang Chi Niệm ngửi thấy mùi nước hoa đặc trưng của Diệp Khai Sướng.
Đúng vậy, hương gỗ đàn hương, hơi đắng, trầm lắng nhưng không thể xem thường, chỉ có trên người Diệp Khai Sướng mới có mùi hương này.
Thang Chi Niệm còn chưa kịp gọi tên Thẩm Tư thì cô nàng đã mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, buộc hai bím tóc lỏng lẻo, khuôn mặt mang vẻ ngoan ngoãn nghe lời xuất hiện. Đúng là một cô gái vừa đáng yêu vừa đáng thương, gương mặt trẻ trung trắng nõn, ai nhìn cũng phải yêu mến.
"Thang Thang, hôm nay về sớm thế?" Thẩm Tư chớp chớp mắt nhìn Thang Chi Niệm, cười có chút chột dạ.
Thang Chi Niệm liếc mắt một cái liền nhìn thấy dấu hôn trên cổ Thẩm Tư, cũng không vòng vo tam quốc nữa, hỏi thẳng:
"Tối qua, cậu với Diệp Khai Sướng? Hả?"
Thẩm Tư ôm gối ngồi trên ghế sofa, gật đầu chột dạ: "Ừm... nhưng mà nói trước nha, cậu không được mắng tớ!"
Thang Chi Niệm đương nhiên sẽ không mắng Thẩm Tư, cô chỉ mắng người khác giúp Thẩm Tư thôi.
Thẩm Tư kể: "Tối qua có người gõ cửa, tớ tưởng cậu quên mang chìa khóa, chạy ra mở cửa mới phát hiện là sếp Diệp..."
Chuyện sau đó không cần Thẩm Tư nói, Thang Chi Niệm cũng đoán được tám chín phần.
"Cậu ta đi lúc nào?"
"Trưa nay." Hai má Thẩm Tư nóng bừng, đưa tay lên che, muốn hạ nhiệt nhưng càng ngày càng nóng.
"Chậc chậc." Xem ra trận chiến rất kịch liệt.
Chuyện tình cảm của Thẩm Tư, Thang Chi Niệm không thể nhúng tay vào, cô chỉ nhắc nhở Thẩm Tư chú ý bảo vệ bản thân.
Thẩm Tư gật đầu: "Tớ biết rồi!"
"Bận rộn" cả ngày, Thang sư phụ nằm vật ra ghế sofa, giải quyết xong một chuyện lại nảy sinh một chuyện khác.
Cô nghĩ đến vẻ mặt khó coi của Cận Vu Thân.
Lúc tan làm Cận Vu Thân vẫn còn đang bàn công việc với Diệp Khai Sướng, Thang Chi Niệm không có việc gì làm, chấm công trên máy tính xong liền rời đi.
Nhưng nếu như không có Diệp Khai Sướng đột nhiên xuất hiện, tình trạng căng thẳng giữa hai người lúc đó có phải là sắp cãi nhau rồi không?
Thực ra Thang Chi Niệm có chút không hiểu ý của Cận Vu Thân là gì.
Thẩm Tư dùng vai huých nhẹ Thang Chi Niệm, hỏi: "Cậu sao thế?"
Thang Chi Niệm cảm thấy có chút phiền lòng, yêu đương là một môn học vấn, cô vẫn đang nỗ lực học tập.
Con người sở dĩ là con người, có thất tình lục dục, bị tình cảm ràng buộc, cho nên mới sinh ra muôn hình vạn trạng cảm xúc.
Một màn cãi vã không thể xảy ra, đến cuối cùng thường sẽ trở thành chiến tranh lạnh im lặng.
Khoảng thời gian sau đó, Cận Vu Thân bận rộn công việc, dường như cũng không có thời gian để có những tiếp xúc thân mật với Thang Chi Niệm ngoài công việc.
Điều này ngược lại cũng hợp ý Thang Chi Niệm, vốn dĩ là cô kiên quyết yêu cầu hai người giả vờ không quen biết ở công ty.
Ngoài công việc, Thang Chi Niệm lại kết giao được với mấy người bạn tốt, đều là những cô gái trạc tuổi cô, họ lập một nhóm chat tên là "Hội chị em tiên nữ FLF", kéo cả Thang Chi Niệm vào.
Mọi người cùng nhau hẹn ăn trưa, cùng nhau đi vuốt ve chó cưng, cùng nhau trải nghiệm massage ở phòng nghỉ,...
Thời gian ăn trưa vừa đến, nhóm chat "Hội chị em tiên nữ FLF" liền rủ rê nhau ăn gì, phần lớn thời gian Thang Chi Niệm đều thuận theo mọi người.
Trưa nay, Thang Chi Niệm gặp Cố Hình ở nhà ăn. Cũng không tính là bất ngờ, dù sao thì giới này cũng chỉ có bấy nhiêu người, gặp nhau là chuyện rất bình thường.
Mấy cô gái bên cạnh nháy mắt với Thang Chi Niệm, Thang Chi Niệm giải thích chỉ là bạn bè bình thường.
"Bạn bè bình thường của cậu cũng đẹp trai quá đi mất!" Có người nhỏ giọng nói bên tai Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm cười: "Có muốn tớ giới thiệu cho cậu quen không?"
"Có chứ có chứ."
Rất tiếc, thời gian Cố Hình ở lại Tứ Xuyên không còn nhiều. Nếu như có cơ hội, Thang Chi Niệm thật sự muốn giới thiệu bạn bè nữ bên cạnh cho Cố Hình.
Cố Hình cũng đã quen với ánh mắt mờ ám của các cô gái, anh không để ý, thoải mái ngồi đối diện Thang Chi Niệm.
"Gần đây công việc và cuộc sống thế nào?" Cố Hình hỏi.
Thang Chi Niệm gật đầu: "Đều tốt cả, còn anh?"
"Anh vẫn thế."
"Hôm nào đó cùng nhau ăn bữa cơm đi, bọn em tiễn anh."
Cố Hình không từ chối: "Được."
Hai người ngồi đối diện nhau, hàn huyên một hồi, nói chuyện phiếm, cũng giống như trước đây.
Ăn trưa xong, Cố Hình chào tạm biệt Thang Chi Niệm, chuẩn bị quay về đơn vị của mình làm việc.
Thang Chi Niệm cũng phải quay về công ty nghỉ trưa một lát. Trên đường đi, mấy cô gái bên cạnh bắt đầu ríu rít.
"Người kia đẹp trai quá!"
"Ai vậy ai vậy?"
"Nghe giọng nói hình như không phải người Tứ Xuyên."
"Mối quan hệ giữa hai người là gì thế?"
Vừa nói chuyện vừa đi đến cửa thang máy, mấy cô gái đang ríu rít như chim sẻ bỗng đồng loạt im bặt, sau đó cung kính cúi đầu chào: "Sếp Zak!"
Không biết từ lúc nào Cận Vu Thân đã xuất hiện, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, trong tay cầm một ly trà sữa không phù hợp với thân phận của anh - nếu như Thang Chi Niệm không nhìn lầm, thì ly trà sữa này là hương vị mà cô yêu thích gần đây.
Mấy hôm trước Thang Chi Niệm còn than thở là có một chuỗi cửa hàng trà sữa cuối cùng cũng mở chi nhánh ở Tứ Xuyên, nhưng mà chỉ riêng xếp hàng thôi cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ. Hơn nữa mấy ngày nay cô không được khỏe, cũng không thích hợp uống đồ lạnh.
Cận Vu Thân để tâm, thế mà lại nhớ kỹ lời cô nói.
Sáng nay Cận Vu Thân không đến công ty, anh thường xuyên "trốn việc" như vậy, đến tận trưa mới xuất hiện ở công ty.
Cửa thang máy mở ra, mấy cô gái lần lượt bước vào. Cận Vu Thân cũng bước vào theo.
Không gian rộng rãi vì sự xuất hiện của Cận Vu Thân mà dường như trở nên chật hẹp và ngột ngạt, anh quá cao lớn, cao 1m88, vai rộng eo thon, mái tóc gọn gàng, trên người còn thoang thoảng mùi hương.
Mấy cô gái đứng sau lưng Cận Vu Thân ngang nhiên đánh giá anh, sau đó nháy mắt với nhau. Biết làm sao được, sếp tổng của bọn họ đẹp trai như vậy, nhìn thêm mấy cái cũng không thiệt.
Toàn bộ nhân viên trong công ty đều cho rằng vị tổng tài Cận Vu Thân này làm việc rất chuyên nghiệp, nhưng chỉ có Thang Chi Niệm là rõ ràng nhất, con người anh không hề giống tổng tài chút nào.
Có lúc Cận Vu Thân quá mức lười biếng, ngược lại phải để cô gái bé nhỏ Thang Chi Niệm nhắc nhở anh xử lý các loại công việc:
"Sếp Zak, những văn kiện này cần anh ký tên."
"Sếp Zak, chiều nay có một cuộc họp quan trọng."
"Sếp Zak, phiền anh bỏ tay ra khỏi eo em!"
Ấy vậy mà Thang Chi Niệm vừa bước ra khỏi cửa phòng sếp tổng, Cận Vu Thân ngồi trên ghế liền mở game và bật mic: "Đừng có núp nữa! Ra đây chiến đấu đi! Đường dưới lên nhanh lên!"
Này, sếp tổng đàng hoàng nào lại chơi game trong giờ làm việc chứ?
Thang Chi Niệm trách anh, anh liền biện minh: "Anh làm game đương nhiên phải tự mình trải nghiệm game, như vậy mới có thể làm ra game hay được."
Cũng có lúc Cận Vu Thân không chơi game, chỉ một mình đứng trước cửa sổ sát đất, Thang Chi Niệm khó hiểu đi tới hỏi anh đang nhìn gì, anh liền u oán nói: "Anh chẳng muốn đi làm chút nào."
Thang Chi Niệm: "..."
Hóa ra tổng tài cũng có lúc không muốn đi làm sao?
Có một lần Cận Vu Thân hình như thấy Diệp Khai Sướng đeo kính gọng vàng rất ra dáng tinh anh thương trường, thế là anh cũng bảo người ta sắm cho mình một cái. Nhưng anh không cận thị, nên chỉ có thể đeo kính không độ.
Sau khi đeo lên, anh không quên soi gương tự luyến một hồi, hỏi Thang Chi Niệm: "Có giống tổng tài bá đạo không?"
...
Tóm lại, phong cách của Cận Vu Thân rất khác người.
Nhưng mà trong mắt người ngoài, anh sở hữu gương mặt lai Tây lạnh lùng, lúc không cười trông rất hung dữ, có lẽ những người như anh trời sinh đã có khí chất lãnh đạo.
Thang máy đến tầng, mấy cô gái lần lượt bước ra, trước khi rời đi không quên nháy mắt với Thang Chi Niệm, ý bảo cô hãy tự lo liệu lấy.
Có lẽ trong mắt mọi người đều theo bản năng cho rằng Thang Chi Niệm sẽ bị tổng tài đại nhân chèn ép. Dù sao thì câu nói "ở gần vua như ở gần hổ" cũng không phải không có lý.
Tuy nhiên, cửa thang máy đóng lại, trong không gian hẹp chỉ còn lại tổng tài và thư ký.
Bầu không khí có chút vi diệu, thang máy chậm rãi đi lên.
Cận Vu Thân nghiêng đầu nhìn Thang Chi Niệm, ánh mắt hai người giao nhau, anh khẽ nhướng mày.
Tất cả khoảng cách dường như đều tan biến trong ánh mắt này.
Thang Chi Niệm không hề tươi cười với Cận Vu Thân, mím môi, mặt lạnh tanh.
Cận Vu Thân đưa ly trà sữa trong tay cho cô, giọng điệu giả vờ lạnh lùng: "Xếp hàng hai tiếng đồng hồ mới mua được đấy."
Thang Chi Niệm không tin: "Hai tiếng đồng hồ?"
"Đương nhiên."
Ở nhà đặt hàng qua app, đợi hai tiếng sau mới thong thả lái xe đến lấy, coi như cũng là đợi hai tiếng đồng hồ rồi.
Nói đến đây, việc đặt hàng qua app và đặt đồ ăn online đều là Thang Chi Niệm dạy cho Cận Vu Thân. Từ sau khi học được những công cụ nhỏ này, Cận Vu Thân cũng trở nên gần gũi hơn, rất nhiều chuyện tự mình làm, không cần phiền đến người khác.
"Ít đá, ngọt ba phần, có vừa lòng em không?" Cận Vu Thân ra vẻ kiêu ngạo, nhìn xem, anh nhớ rõ sở thích của cô như vậy, trao giải bạn trai tốt nhất cũng không quá đáng chứ?
Nghĩ lại, Cận Vu Thân cũng thật đáng thương.
Ghen tuông mà còn phải tự dỗ dành bản thân.
Anh đã nhìn thấu con bé Thang Chi Niệm vô tâm vô tính này, chỉ cần anh không chịu thua, cô tuyệt đối sẽ không để ý đến anh.
Mấy ngày nay, Cận Vu Thân bận rộn là vậy, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý đến Thang Chi Niệm. Vị trí của cô ở ngay đối diện anh, chỉ cần cửa phòng sếp tổng mở ra, anh có thể nhìn thấy cô rất rõ ràng.
Cô ngược lại không hề bị ảnh hưởng, đến giờ làm thì làm, đến giờ tan làm liền đi, không chút lưu luyến.
Nể mặt ly trà sữa xếp hàng hai tiếng đồng hồ, Thang Chi Niệm miễn cưỡng nhận lấy, nói với Cận Vu Thân một tiếng cảm ơn.
Cận Vu Thân dựa người vào thang máy, nhìn Thang Chi Niệm với vẻ lười biếng, hỏi: "Trưa nay em ăn cơm với Cố Hình?"
Thang Chi Niệm: "Anh thấy rồi à?"
"Còn cần phải nhìn sao? Mấy cô gái kia ríu rít suýt chút nữa thì moi hết thông tin của cậu ta ra rồi."
"Tình cờ gặp, nên trò chuyện một lúc."
Thang Chi Niệm cắm ống hút vào, hờ hững uống một ngụm.
Nói thế nào nhỉ, mặc dù là ly trà sữa phải xếp hàng hai tiếng đồng hồ, nhưng hương vị so với tiệm trà sữa ở dưới lầu cũng chẳng có gì khác biệt lắm.
Cửa thang máy mở ra, Thang Chi Niệm vừa định bước ra liền bị Cận Vu Thân ôm lấy eo. Mấy ngày không ôm cô, một phần là vì anh đang giận dỗi, một phần là vì công việc thật sự chồng chất.
Cận Vu Thân nhân cơ hội cướp lấy ly trà sữa trên tay Thang Chi Niệm, ngậm lấy ống hút, hút một ngụm, độ ngọt ba phần vừa phải, không quá ngấy cũng không quá nhạt.
Bị Thang Chi Niệm lây, Cận Vu Thân vốn dĩ không bao giờ động đến trà sữa và đồ ngọt, bây giờ cũng nghiện luôn rồi. Bạn gái uống gì, anh liền uống theo cái đó.
Thang Chi Niệm trừng mắt nhìn anh: "Đây là trà sữa của em!"
"Đồ ngon phải chia sẻ cùng nhau chứ."
"Vô lại." Thang Chi Niệm đẩy tay anh ra, "Sếp Zak, bây giờ là giờ làm việc."
"Giờ nghỉ trưa." Cận Vu Thân sửa lại.
Thang Chi Niệm bị Cận Vu Thân đẩy vào phòng nghỉ bên cạnh, trong bóng tối, anh ép cô vào ghế sofa êm ái, đưa tay véo véo má cô, tức chết đi được, nhưng mà lại yêu chết đi được: "Thang Chi Niệm, em thật sự quá đáng rồi, cũng không biết dỗ dành anh một chút."
Thang Chi Niệm: "?"