Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 75: Hồi ức sát




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Thang Chi Niệm lái xe theo hướng dẫn đến nhà hàng, cô đã trễ gần mười phút. Ban đầu cô định bắt taxi cho tiện, không ngờ lại bị tắc đường.

Đến nơi cô mới biết hôm nay là sinh nhật của Cố Hình.

  

Người đến ngoài Thang Chi Niệm và Thẩm Tư ra, còn có mấy người bạn học và đồng nghiệp của Cố Hình.

statickitesvnupload2024271720340840062a45ba2df37f426a4677779fc9a28cjpg

Thấy Thang Chi Niệm hai tay trống trơn, Thẩm Tư nhỏ giọng hỏi riêng cô: “Sao cậu không chuẩn bị quà sinh nhật cho Cố Hình vậy?”

  

Thang Chi Niệm hiếm khi bối rối: “Tớ quên mất.”

Thời gian trước Thang Chi Niệm còn đau đầu suy nghĩ không biết nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Cố Hình, lựa chọn tới lui mãi không được, thêm vào đó dạo này có nhiều chuyện xảy ra, thành ra cô quên béng mất chuyện này.

  

Thẩm Tư cười trên nỗi đau của người khác, vẻ mặt hóng hớt: “Cậu đúng là, Cố soái đối xử tốt với cậu như vậy, cậu lại chẳng để tâm gì đến anh ấy.”

  

Chuyện tình cảm không có đúng sai, Thẩm Tư là người ngoài cuộc nên nhìn rất rõ.

  

Nếu như hai người không có khả năng, thực ra thái độ hờ hững của Thang Chi Niệm ngược lại sẽ không khiến đối phương suy nghĩ nhiều, dập tắt từ trong trứng nước.

  

Mọi người vẫn chưa đến đông đủ, Thang Chi Niệm kéo Cố Hình sang một bên xin lỗi anh. Cô áy náy trong lòng, cảm thấy mình hơi quá đáng.

  

Thực ra quà cáp chỉ là phụ, quan trọng nhất là tấm lòng.

  

Cố Hình mỉm cười lắc đầu: “Ngốc ạ, cũng không phải em không biết anh chưa bao giờ có thói quen tổ chức sinh nhật. Là Lật Sam cứ nằng nặc muốn hẹn mọi người đi ăn, nhân tiện cũng lâu rồi không tụ tập.”

  

“Xin lỗi xin lỗi, lần sau em bù quà cho anh.” Thang Chi Niệm chắp hai tay vái vái, thái độ xin lỗi rất thành khẩn.

  

Cố Hình vỗ vai Thang Chi Niệm: “Đừng có bận tâm, anh là đàn ông con trai, không có điệu đà như vậy.”

  

Hiểu lầm được hóa giải, cũng chẳng còn gì nữa.

Thang Chi Niệm hỏi: “Lật Sam đâu rồi?”

  

“Vẫn còn trên đường.”

  

Hôm nay Cố Hình mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, phong cách ăn mặc thiên về doanh nhân, khiến cả người anh trông chững chạc hơn hẳn. Trên thực tế, anh luôn trưởng thành hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Gia đình không hạnh phúc khiến anh phải sớm gánh vác trách nhiệm nuôi sống gia đình. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn để tóc húi cua, chỉ vì tóc húi cua có thể giảm bớt số lần đi cắt tóc. Kiểu tóc gần như sát da đầu này là phép thử lớn nhất đối với ngũ quan, nhưng anh lại sở hữu một gương mặt đẹp trai, vừa ngông nghênh vừa cool ngầu.

  

Thời niên thiếu, Cố Hình thường oán trách số phận bất công, tại sao có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn anh lại như chuột chui cống rãnh bị người người hô đánh. Khi đó, anh dùng vẻ ngoài ngỗ nghịch để che giấu bản thân, dùng lời nói gay gắt làm lớp áo giáp cho mình.

  

Càng trưởng thành, Cố Hình càng gặp gỡ nhiều người, anh càng trở nên khiêm tốn, không còn oán trời trách đất. Giờ đây, trong ánh mắt anh toát lên vẻ chính trực nho nhã, ít đi vẻ sắc bén của ngày nào.

  

Cuối cùng Lật Sam cũng đến trước khi mọi người chết đói.

  

Lật Sam áy náy chắp hai tay vái vái: “Xin lỗi xin lỗi, lát nữa tôi tự phạt ba ly.”

  

Lật Sam để tóc đen dài thẳng, mặc áo hai dây ôm sát theo phong cách hot girl, ngũ quan tinh tế, trông vừa cool ngầu vừa cá tính.

  

Bên cạnh cô còn có một người - Tạ Bành Việt.

  

Tạ Bành Việt coi như là tự ý đến, bạn gái Lật Sam muốn tham gia buổi họp mặt bạn bè, anh ta mặt dày nói, bạn của Lật Sam chính là bạn của anh ta.

  

Câu này cũng chẳng sai, dù sao trước đây Tạ Bành Việt cũng từng chơi bóng rổ với Cố Hình không ít lần, xem như là anh hùng trọng anh hùng.

  

Biết được hôm nay là sinh nhật của Cố Hình, Tạ Bành Việt càng ra tay hào phóng, mua hẳn một chiếc đồng hồ tặng anh.

  

Nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ Tạ Bành Việt có thể nên duyên với Lật Sam cũng có chút liên quan đến Cố Hình.

  

Hồi còn đi học, Lật Sam học cùng lớp với Cố Hình. Lần đó, Cố Hình đại diện cho trường Thực nghiệm Hằng Dự đấu bóng rổ với trường Quốc tế Hằng Dự, Lật Sam đến cổ vũ cho bạn học, không may bị quả bóng rổ của Tạ Bành Việt ném trúng. Sau đó, Lật Sam và Tạ Bành Việt bắt đầu một mối nhân duyên.

  

Lên đại học, Thang Chi Niệm học cùng khoa với Lật Sam nhưng khác lớp, bởi vì đều quen biết Cố Hình nên cũng chơi thân với nhau. Nhưng Thang Chi Niệm nghe nói Lật Sam đã chia tay với Tạ Bành Việt trước khi vào đại học, không ngờ giờ đây hai người lại tay trong tay xuất hiện cùng nhau, xem ra là một câu chuyện gương vỡ lại lành.

  

Thang Chi Niệm không khỏi nhớ lại lần trước cô bắt gặp Tạ Bành Việt và Lật Sam hôn nhau say đắm trong nhà hàng, nụ cười trên môi khó hiểu.

  

Gặp lại lần này, Tạ Bành Việt đã nhuộm lại màu tóc đen cho mái tóc khói xám trước đó. Gương mặt anh ta đẹp trai rất thu hút, cho dù trên đầu có đội đủ loại màu sắc sặc sỡ cũng không che giấu được vẻ phô trương đó.

  

Tạ Bành Việt sải bước đến, giới thiệu bạn gái Lật Sam với Thang Chi Niệm: “Em gái Thang đến đây, gọi chị dâu đi!”

  

Chưa đợi Thang Chi Niệm lên tiếng, Lật Sam bên cạnh đã nhíu mày, véo mạnh Tạ Bành Việt: “Anh đủ rồi đấy!”

  

Tạ Bành Việt trưng ra vẻ mặt ấm ức và vô tội, diễn sâu: “Được lắm! Em còn chưa có ý định thừa nhận thân phận của anh à?”

  

Lật Sam bực bội bịt miệng Tạ Bành Việt, ấn anh ta xuống ghế, bảo anh ta bớt nói lời vô nghĩa, đe dọa: “Nếu không thì anh biết tay em.”

  

Tạ Bành Việt hiểu.

  

Chẳng phải là không cho anh hôn, không cho anh động chạm hay sao?

 

Được! Anh nhịn!

 

statickitesvnupload2024271720340840062a45ba2df37f426a4677779fc9a28cjpg

 

Mọi người đến đông đủ, bắt đầu dùng bữa. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, không khí rất sôi nổi.

  

Nhà hàng này là một quán ăn kết hợp nổi tiếng ở Tứ Xuyên, hương vị cũng thanh đạm, rất hợp khẩu vị của bọn họ.

  

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tư gặp Tạ Bành Việt, cô ấy vẫn luôn biết mối quan hệ giữa anh ta và Thang Chi Niệm, không khỏi cảm thán: “Chẳng lẽ thành phố Hằng Dự toàn trai đẹp thế này sao?”

  

Cố Hình, Tạ Bành Việt, Cận Vu Thân, ai cũng đẹp trai theo một kiểu riêng.

  

Thang Chi Niệm nói với Thẩm Tư: “Cậu còn chưa gặp Diệp Khai Sướng, cậu ta cũng đẹp trai lắm, thuộc tuýp… trai đểu lịch lãm ấy. Đeo kính gọng vàng, mặc vest thắt cà vạt, bụng dạ đầy mưu mô xảo quyệt.”

  

Câu này vừa hay lọt vào tai Tạ Bành Việt.

  

Tạ Bành Việt chậc chậc hai tiếng: “Em gái Thang, nói xấu sau lưng lão Diệp mà để anh nghe thấy rồi này, mau nghĩ cách nào hối lộ anh đi.”

Thang Chi Niệm cười hì hì, thuận theo lời anh ta nói nhỏ bên tai: “Em biết hết mọi chuyện của Lật Sam hồi đại học đấy.”

  

Tạ Bành Việt nheo mắt: “Sao cơ? Chẳng lẽ hồi đại học cô ấy từng có bạn trai?”

  

Thang Chi Niệm nhướng mày, vẻ mặt gian xảo.

  

Tạ Bành Việt lập tức văng tục: “Mẹ kiếp.”

  

Anh vì cô mà giữ gìn trong sạch, trao cho cô thân thể trong trắng.

  

Cô thì hay rồi!

  

Tạ thiếu gia không vui, mím môi, mặt mũi sa sầm.

  

Lật Sam sau khi chào hỏi một vòng, quay lại thấy Tạ Bành Việt ủ rũ, cô ấy cũng không nghĩ nhiều, đưa tay xoa đầu anh ta, khiến mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ của anh ta rối tung lên. Tạ Bành Việt sở hữu ngũ quan vượt trội, ngày thường ăn mặc lòe loẹt, dăm ba bữa lại đổi kiểu tóc, phong cách ăn mặc có gu riêng. Lần trước nhuộm tóc bạch kim, sờ vào tóc bây giờ hơi khô ráp.

  

Lật Sam còn chơi rất hăng say, càng khiến Tạ Bành Việt giống một chú chó Alaska hư danh, chỉ có vẻ ngoài hùng dũng, thực chất năng lực tấn công còn không bằng một chú chó poodle.

  

Không biết tại sao giữa chừng mọi người lại nói chuyện phiếm về công việc, nhắc đến việc Thang Chi Niệm đang làm việc ở FLF.

  

Tạ Bành Việt như bừng tỉnh, hỏi Thang Chi Niệm: “Em gái Thang, vậy ra bây giờ em đang làm thư ký cho Zak à?”

  

Thang Chi Niệm không phủ nhận: “Đúng vậy.”

  

Tạ Bành Việt tặc lưỡi, chuyện này vậy mà anh ta lại là người biết sau cùng, bực không thể tả.

  

Nhưng ở bên kia, ánh mắt Cố Hình tối sầm lại, trong đôi mắt nhìn Thang Chi Niệm thêm vài phần lạc lõng. Đến bây giờ anh mới biết, thì ra Cận Vu Thân cũng ở Tứ Xuyên. Mà công ty Thang Chi Niệm mới vào làm việc lại chính là công ty của Cận Vu Thân, cô là thư ký của anh ta.

  

Năm đó, Cố Hình từng xem Cận Vu Thân là đối thủ tưởng tượng của mình. Nhưng trên thực tế, người ta căn bản không thèm để ý đến anh.

  

Cảm giác này khiến Cố Hình cảm thấy mình giống như một tên hề nhảy nhót, tự tô vẽ cho bản thân lòe loẹt, cuối cùng lại trở thành trò cười cho thiên hạ.

  

Thang Chi Niệm ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Cố Hình, Cố Hình không né tránh, ngược lại còn mỉm cười với cô: “Đã nhiều năm rồi không gặp Cận Vu Thân, đúng lúc chúng ta đều là người thành phố Hằng Dự, xem như là bạn cũ đồng hương, không bằng mời cậu ấy đến đây ôn lại chuyện cũ đi.”

  

Tâm trạng Thang Chi Niệm phức tạp.

  

Tạ Bành Việt hóng hớt không sợ chuyện lớn, sợ thiên hạ không loạn: “Được đấy, để anh gọi điện cho cậu ấy.”

  

Cận Vu Thân không bắt máy, người bắt máy là Diệp Khai Sướng.

  

Diệp Khai Sướng nói thôi khỏi ăn cơm: “Hay là để Zak làm chủ, mọi người đến quán bar Mill chơi đi.”

  

Lúc này cả đám vừa ăn tối xong, đang đau đầu không biết nên tìm chỗ nào để tụ tập.

  

Quán bar Mill không quá ồn ào, lại có cả Live House, rất thích hợp để tụ tập.

  

Nằm trên con phố quán bar náo nhiệt, quán bar Mill có môi trường tốt, tuy ồn ào náo nhiệt nhưng không hề lộn xộn, xung quanh lác đác vài chiếc xe sang trọng. Nơi đây là tụ điểm của những người sành điệu, với rất nhiều nam thanh nữ tú xinh đẹp ra vào.

  

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, bóng cây ngô đồng đổ dài trên mặt đất.

  

Làn khói thuốc nhàn nhạt bao phủ lấy Cận Vu Thân, anh rít một hơi, hai má hóp lại, đôi mắt màu hổ phách nheo lại, trông anh đặc biệt phong trần.

  

Hơi thuốc này trực tiếp đi vào phổi, rất nhanh sau đó, làn khói màu trắng xám từ từ thoát ra khỏi đôi môi mỏng.

  

Giữa làn khói, Cận Vu Thân ngẩng đầu nhìn về phía Thang Chi Niệm, đồng thời dập tắt tàn thuốc trong tay, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.

  

Thang Chi Niệm bước xuống từ chiếc xe con màu trắng nội địa của Cố Hình, cô đang nói chuyện với Cố Hình, không biết nói gì mà cười tươi rói.

  

Cô không nhìn thấy Cận Vu Thân.

  

Cảnh tượng này có chút quen thuộc.

  

Làn khói vẫn chưa tan hết, ánh mắt Cận Vu Thân xuyên qua màn sương mỏng, nhìn về phía Thang Chi Niệm và Cố Hình.

  

Không lâu sau khi Thang Chi Niệm bước chân vào cánh cổng đại học, Cận Vu Thân đã đến trường cô một chuyến. Anh hận cô đến phát điên, điên cuồng tìm kiếm tung tích của cô.

  

Nếu có lòng, không có gì là không điều tra được.

  

Mùa hè nóng bức năm ấy, một tin nhắn từ phương xa vạn dặm của Thang Chi Niệm, lại giống như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim Cận Vu Thân.

  

[Cận Vu Thân, bảo trọng nhé. Đừng tìm tôi, tôi cũng không muốn gặp cậu.]

Trước khi nhận được tin nhắn này, ngày nào Cận Vu Thân cũng mong ngóng Thang Chi Niệm đến. Anh mua một căn hộ gần trường, cũng mua một chiếc xe thể thao để đi lại, mơ mộng về cuộc sống du học của hai người trong tương lai. Anh định sẽ tìm hai người giúp việc, một người phụ trách dọn dẹp vệ sinh, một người phụ trách nấu nướng.

  

Còn Thang Chi Niệm, cô chỉ cần học hành cho tốt, yêu anh là được. Cô muốn làm gì, anh đều không ngăn cản, cần tiền anh sẽ cho, cần người anh sẽ có mặt.

  

Cận Vu Thân chưa từng nói với bất kỳ ai, lý do anh để cô làm bảo mẫu cho mình, thực chất là muốn giúp đỡ cô. Anh biết cô từ quê lên, không có tiền, biết tính cách kiên cường bẩm sinh của cô, càng biết ý chí kiên định như cỏ lau của cô. Cho nên anh mới vòng vo tam quốc như vậy, vừa giúp cô luyện thi tiếng Anh, vừa giúp cô lên kế hoạch trước.

statickitesvnupload2024271720340840062a45ba2df37f426a4677779fc9a28cjpg

  

Nhưng những điều này không cần người khác biết, cho dù cô không cảm nhận được tấm lòng của anh cũng không sao, chỉ cần hiện tại bọn họ có thể ở bên nhau.

  

Thậm chí, điều mà tất cả mọi người đều không biết chính là, sở dĩ Thang Chi Niệm có thể vào học trường quốc tế Hằng Dự là do Cận Vu Thân nhắc nhở Diệp Như Chi.

  

“Nếu mẹ thật sự không nỡ xa dì Thang, chi bằng đón con gái dì ấy đến đây, dù sao thì trường học có thêm một người cũng chẳng sao.”

  

Cận Vu Thân lười biếng dựa vào sofa chơi game, ra vẻ thờ ơ.

  

Diệp Như Chi nghe vậy bừng tỉnh ngộ: “Đúng ha! Nếu Thang Nguyên về quê là để ở bên cạnh con gái học hành, vậy thì mẹ đón con bé đến đây là được rồi!”

  

Bánh xe vận mệnh, từ sớm đã bắt đầu chuyển động.

  

Thế nhưng tin nhắn “chia tay” này của cô lại khiến Cận Vu Thân trở tay không kịp, đợi đến lúc anh gọi lại, đầu dây bên kia đã báo số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được.

  

Đúng lúc sắp khai giảng, Cận Vu Thân như phát điên, nhờ đủ mọi mối quan hệ để dò la tin tức của Thang Chi Niệm, cuối cùng lại gặp được Cận Hoành Tuấn.

  

Lúc Cận Hoành Tuấn xuất hiện ở căn hộ của Cận Vu Thân, ông ta mặc một bộ vest thẳng thớm, chân đi giày da bóng loáng. Ông ta tự tiện bước vào, hai tay chắp sau lưng, thái độ cao ngạo như đang thị sát, đánh giá căn hộ của Cận Vu Thân một lượt.

  

Nhìn thấy Cận Vu Thân thất hồn lạc phách, Cận Hoành Tuấn không hề bất ngờ, ông ta ngồi xuống sofa trong phòng khách, hai chân bắt chéo, trên mặt là vẻ cao quý vô tình: “Zak, đừng lãng phí thời gian nữa.”

  

Cận Vu Thân chợt hiểu ra: “Là ông! Ông đã làm gì cô ấy?”

  

Trên gương mặt tuấn tú của Cận Hoành Tuấn không nhìn ra một chút dấu vết năm tháng, ông ta hơi ngẩng đầu nhìn Cận Vu Thân, nụ cười nham hiểm: “Ta không làm gì con bé cả, chỉ phân tích cho nó nghe rõ ràng một số điều lợi hại, điều đáng mừng là, nó là một đứa trẻ thông minh, biết lựa chọn.”

  

“Lựa chọn?” Cận Vu Thân bước tới túm lấy cổ áo Cận Hoành Tuấn, sức lực tuổi trẻ lớn vô cùng, trên mặt đầy vẻ hung dữ: “Ông bảo cô ấy lựa chọn cái gì?”

  

“Ta nghĩ, đây là chuyện giữa ta và con bé, không cần thiết phải cho con biết đâu.” Cận Hoành Tuấn vỗ vỗ tay Cận Vu Thân, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chậc, sao con không giống ta chút nào vậy?”

  

“Giống ông? Giống ông ruồng bỏ vợ con, ra ngoài bao nuôi bồ nhí?”

  

“Sao? Con thấy chướng mắt?” Cận Hoành Tuấn tỏ vẻ tiếc nuối: “Những người có đạo đức quá cao thường không làm nên chuyện lớn đâu.”

  

Cận Vu Thân cảm thấy ghê tởm khi chạm vào Cận Hoành Tuấn, hất ông ta ra.

  

“Đừng nghĩ ta ác độc như vậy, ta không hề đe dọa hay uy hiếp con bé, ngược lại, ta còn cho nó sự giúp đỡ mà nó cần nhất.” Cận Hoành Tuấn ngã ngồi trên ghế sofa, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao quý, khẽ kéo cổ áo.

  

Thực ra khoảng thời gian đó, Cận Vu Thân luôn có linh cảm, anh biết trong lòng Thang Chi Niệm có chuyện. Anh từng nhìn thấy cô chuẩn bị rất nhiều tài liệu ôn thi đại học, biết cô không có kế hoạch rõ ràng cho tương lai của mình, nhưng không sao, anh có thể chờ cô suy nghĩ kỹ càng.

  

Sau khi Thang Chi Niệm thi IB xong liền trở về quê, Cận Vu Thân từng nghĩ có lẽ cô sẽ không bao giờ quay lại nữa. Nhưng không sao, anh sẽ đi tìm cô, bày tỏ tấm lòng với cô. Nếu cô muốn ở lại trong nước, anh sẽ không ép buộc, tôn trọng lựa chọn của cô. Cùng lắm là anh đi đi về về nhiều hơn một chút, cũng không phải vấn đề gì to tát.

  

Thế nhưng cô đã đến, cô đến thành phố Hằng Dự để cùng anh đón sinh nhật mười tám tuổi.

  

Đêm hôm đó, sau khi cô nhận được thư mời nhập học của Stanford, bọn họ đã rơi vào biển tình.

  

Cận Vu Thân cứ ngỡ mọi chuyện đã được an bài, khoảng thời gian đó anh như được ngâm trong mật ngọt, hai người cùng nhau thủ thỉ tâm tình, vẽ ra tương lai tươi đẹp, cô chưa từng phủ nhận...

  

……

  

Trên đường bay từ Mỹ trở về, Cận Vu Thân bị sốt cao, nhiễm cúm.

  

Trước khi hạ cánh xuống Tứ Xuyên, anh đã uống một viên thuốc hạ sốt, miễn cưỡng đè nén cơn sốt cao ập đến. Nhưng đây không phải là cơn sốt ập đến bất ngờ, bởi vì cơ thể anh đã sớm phát ra cảnh báo, mỗi ngày anh chỉ ngủ được hai ba tiếng, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, ăn không ngon ngủ không yên, sức đề kháng giảm sút nghiêm trọng.

  

Lúc này, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến anh bị tổn thương.

  

Cơn sốt cao khiến Cận Vu Thân đầu óc choáng váng, cơ thể bồng bềnh. Anh đứng trước cổng trường đại học, nhìn dòng người qua lại, từ hoàng hôn cho đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy Thang Chi Niệm.

  

Không biết từ lúc nào Thang Chi Niệm đã cắt phăng mái tóc dài, nhưng anh vẫn nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên giữa đám đông. Nhìn thấy cô mặc một chiếc áo phông đơn giản màu trơn, kết hợp với quần dài, vẫn tràn đầy sức sống thanh xuân như trước, dường như không bị bất cứ điều gì ảnh hưởng.

  

Mà người đàn ông bên cạnh cô, vậy mà lại là Cố Hình.

  

Cố Hình, người đàn ông này như một phần ký ức nằm sâu trong tâm trí Cận Vu Thân, đột nhiên bị lôi ra, mang theo ký ức nhuốm máu, khiến anh lạnh buốt toàn thân.

  

Khóe môi Thang Chi Niệm nở nụ cười, không biết đang nói gì với Cố Hình, cô nắm lấy cánh tay anh ta, tựa vào người anh ta, trông vô cùng thân mật.

  

“Cố đại soái ca, nếu cậu muốn từ chối người ta thì cứ từ chối thẳng thừng, kéo tôi ra làm bạn gái giả vờ làm gì chứ?” Cô ghé sát tai Cố Hình, nói những lời thì thầm mà người khác không thể nghe thấy.

  

Bàn chân Cận Vu Thân như bị rót ngàn cân xi măng, không thể nhấc nổi bước nào. Mọi niềm tin trong anh sụp đổ trong tích tắc, cơ thể vốn dựa vào ý chí để chống đỡ nay đã không thể chống đỡ nổi nữa, anh từ từ nhắm mắt lại...

[Đừng tìm tôi, tôi cũng không muốn gặp cậu.]

Vậy ra, đây mới là đáp án thực sự sao?

  

“Trời ơi, cậu ấy sao vậy?”

  

“Mau gọi 120!”

  

Nghe thấy tiếng ồn ào từ phía đó, Thang Chi Niệm cũng nhìn thấy mọi người bắt đầu tụ tập về một phía, hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Cô nghiêng đầu nhìn, định bụng đi qua xem sao, nhưng cuối cùng vẫn thôi.

  

“Cố Hình, nói trước nhé, hôm nay cậu nợ tôi một ân tình đấy.”

  

??

  

“Được được được, nợ cậu một trăm ân tình cũng được, tôi không quỵt đâu.”

  

……

  

Làn khói cuối cùng cũng tan biến, ánh đèn neon trở nên rõ nét.

  

Lúc Cận Vu Thân xoay người bước vào quán bar, Thang Chi Niệm nhìn thấy bóng dáng anh. Anh đã thay một bộ trang phục khác với ban ngày, áo sơ mi đen kết hợp với quần dài đen, khí chất trên người cũng trở nên u ám kỳ lạ, cả người như chìm trong màn đêm, khiến người ta nhìn mà tim đập chân run.