Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 59: Tôi có thể câu cậu không?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối tháng Tư đến giữa tháng Năm, Thang Chi Niệm bắt đầu nghiêm túc tập trung cho kỳ thi IB, xem như kết quả cho quá trình học tập hai năm nay của mình.

Thực tế, trong suốt hai năm học này, cô không hề lơ là môn nào, không thẹn với lòng.

Sự khao khát kiến thức mới của Thang Chi Niệm giống như một du khách thiếu lương thực, nhiều mấy cũng nhận. May mắn thay, cô khá thông minh, về cơ bản cô có thể ghi nhớ chi tiết mọi điều giáo viên dạy qua một lần trên lớp.

Cô gói ghém những kiến thức đã học vào đầu, tin rằng một ngày nào đó nó sẽ có ích. Cho dù không có tác dụng thực tế, thì những điều học hỏi nhỏ này cũng giống như chất dinh dưỡng để cô trưởng thành. Ăn một miếng không thể biến thành người mập mạp, nhưng từng ngày một dần dần sẽ giúp cô trở nên lớn mạnh.

Kỳ thi sẽ kéo dài khoảng bốn tuần, kể cả ngày lễ. Nội dung thi được sắp xếp trong hai tuần trước và sau không nhiều, chủ yếu tập trung vào tuần thứ ba.

Thang Chi Niệm sắp xếp bài ôn tập của mình một cách hợp lý trong suốt kỳ thi, sử dụng khoảng thời gian cuối cùng để tìm ra những điểm yếu và củng cố chúng một cách có chủ đích.

Không thể nói là hoàn thành kỳ thi này một cách xuất sắc, nhưng cũng không để lại hối tiếc.

Vào ngày môn thi cuối cùng kết thúc, Thang Chi Niệm đang thu dọn hành lý chuẩn bị trở về quê nhà. Cô không có nhiều thứ để mang theo, giống như lần đầu tiên cô đến đây, một chiếc ba lô là chất đủ. Cô không hề luyến tiếc những thứ không cần thiết, cần vứt thì vứt, có thể bán ve chai thì đem bán lấy tiền.

Thang Chi Niệm vẫn là Thang Chi Niệm đó, không hề vì cuộc sống trong hai năm qua của mình mà trở nên quá tham vọng, cũng không vì gia cảnh của mình không tốt bằng những người khác mà tự ti.

Cô luôn tự tin, táo bạo và dũng cảm như vậy, dù tương lai có mù mịt, thì cô vẫn có thể tìm được hai tảng đá để làm tia lửa thắp lên ngọn đuốc cho mình.

Có lẽ cô đã trưởng thành rất nhiều trong hai năm qua. Trước đây cô còn quá non nớt, trẻ người, đối mặt với nhiều vấn đề không cách nào tìm được câu trả lời chính xác, tiếp tục người khác giải đáp. Bây giờ cô hiểu rõ hơn rằng câu trả lời cho cuộc sống không phải chỉ có trắng đen.

Cô đã nhìn thấy mặt trời chói chang, cũng có thể chứa đựng những ngôi sao nhỏ và mờ ảo.

Những lời chia tay thực sự luôn lặng lẽ, Thang Chi Niệm cũng không khoa trương nói lời tạm biệt với mọi người.

Cô đã kết bạn với nhiều người ở trường Quốc tế Hằng Dự, có người khoa trương, một số thì dè dặt, một số thì hướng ngoại và một số thì hướng nội. Mỗi người đều có ưu điểm và nhược điểm, ai cũng có thể là người tốt, cũng có thể có mặt tối.

Về việc chia tay, Thang Chi Niệm cũng không quá đau buồn. Bởi cô luôn biết rằng, trong hành trình cuộc đời này luôn có những người lên xuống.

Còn về Cận gia, Thang Chi Niệm quay lại nhìn, nhìn kỹ hơn nơi mình đã sống gần hai năm. Có thể cô không có cơ hội quay lại đây lần nữa, hoặc có thể cô sẽ quay lại đây với tư cách là khách, nhưng phương thức nào cũng không quan trọng, bởi vì cô vẫn phải tiếp tục cuộc sống của riêng mình.

Chuyến rời đi này, trái với mùa tốt nghiệp truyền thống, sớm hơn gần một tháng, nên trên đường không có nhiều đoàn học sinh.

Trước khi rời đi, Thang Chi Niệm rất muốn gặp Diệp Như Chi.

Nhưng thật không may, sau khi vụ kiện ly hôn kết thúc, Diệp Như Chi đã sang bên kia đại dương, để cống hiến hết mình cho sự nghiệp yêu thích của mình.

Diệp Như Chi không lấy nhà Cận gia này, bà chê vị trí quá hẻo lánh và quá to. Nhưng sống đây lâu rồi, nhiều thứ vẫn chưa chuyển hết đi được.

Cận Hoành Tuấn không phải là người đuổi cùng giết tận, nói đến chuyện này, ông ta cũng niệm tình xưa, để Diệp Như Chi yên tâm để lại đồ đạc của mình ở Cận gia, ông ta đâu có thèm thuồng đồ của bà.

Suy cho cùng cũng từng là vợ chồng, từng có một thời gian yêu nhau, ít ra cũng còn chút cảm tình.

Diệp Như Chi không thích cái gọi là cảm tình của Cận Hoành Tuấn, cho dù bản thân không kịp thu dọn, bà cũng nhờ Thang Nguyên giúp thu dọn đồ đạc ổn thỏa, gói ghém lại hết.

Điều duy nhất khiến Diệp Như Chi hơi đau đầu có lẽ là bà nội bệnh nằm một chỗ của mình, quanh năm không thấy ánh mặt trời, trên người cắm đầy những chiếc ống. Là Diệp Như Chi ngoan cố dùng chi phí y tế cao để kéo dài sự sống cho bà mình.

Trước khi lâm bệnh nặng, một năm bốn mùa, một ngày 24 giờ, đều cần người chăm sóc. Bà nội bà giống như một thây ma sống, không thể nói được và cần được hỗ trợ trong việc ăn uống. Điều duy nhất khiến Diệp Như Chi cảm thấy an ủi là, mỗi khi bà nói chuyện trước mặt bà nội mình, bà nội đều sẽ nhìn bà với ánh mắt sáng ngời.

Rất nhiều người khuyên Diệp Như Chi từ bỏ, cuộc sống như thế này có ý nghĩa gì chứ?

Nhưng ai khuyên Diệp Như Chi cũng vô ích.

Lần này Diệp Như Chi đã hạ quyết tâm, đưa bà nội ra khỏi Cận gia, chuyển đến một viện dưỡng lão nổi tiếng ở thành phố Hằng Dự.

Đó cũng là lần đầu tiên Thang Chi Niệm nhìn thấy bà cụ bí ẩn nằm trên giường bệnh này.

Kể từ ngày đầu tiên Thang Chi Niệm đến Cận gia, mẹ Thang Nguyên mỗi ngày đều đặn lên lầu chăm sóc cụ. Và cô luôn nghe lời mẹ dạy không quá tò mò về chuyện của Cận gia.

Bà cụ gần trăm tuổi, thân hình gầy gò như một đống xương khô, chỉ là trên xương còn sót lại một lớp da mỏng. Mái tóc hoa râm của bà thưa thớt, bà không thể cử động được, nằm trên giường bệnh, được vài người đàn ông khỏe mạnh khiêng xuống lầu.

Cảnh tượng này khiến Thang Chi Niệm nhớ lại lúc cô còn nhỏ đang chơi đùa trên đồng, cạy một hòn đá lớn, một mảnh đất ẩm bên dưới, trên đó có rất nhiều côn trùng nhỏ không rõ danh tính. Sau khi những tảng đá được dời đi, những con côn trùng nhỏ không còn nơi nào để ẩn náu, nên bỏ chạy tứ tung.

Bà cụ nhanh chóng được đưa lên xe, đại quân hùng mạnh biến mất khỏi tầm mắt của Thang Chi Niệm.

Điều này có nghĩa là Thang Nguyên về sau sẽ bớt đi một công việc trong Cận gia.

Ngày hôm đó, Thang Nguyên hiếm khi đề cập đến chuyện giữa Diệp Như Chi và bà nội bà.

Nghe nói Diệp Như Chi đã sống và lớn lên cùng bà nội, có một khoảng thời gian không ai có thể hiểu được Diệp Như Chi, chỉ có bà nội ở bên cạnh kiên nhẫn dạy dỗ và đồng hành.

Bà cụ giống như chỗ dựa tinh thần của Diệp Như Chi, cũng là bến đỗ tinh thần của bà. Mỗi khi Diệp Như Chi trở về sau một chuyến đi xa, trước tiên bà sẽ rửa sạch tay rồi lên lầu gặp và tâm sự với bà nội. Dù bà nội lúc này đã mất khả năng nói chuyện từ lâu, nhưng bà nội vẫn nhìn Diệp Như Chi không chớp mắt.

Trong đôi mắt đục ngầu không còn trong trẻo của bà cụ, khi nhìn thấy Diệp Như Chi, đôi mắt mờ mịt dường như lại sáng bừng lên.

Thang Nguyên hỏi Thang Chi Niệm: “Nếu con là Diệp Như Chi, con sẽ làm như thế nào?”

Là kết thúc cuộc đời của bà cụ?

Hay để bà cụ sống như một thây ma sống?

Đôi mắt của Thang Chi Niệm trở nên đỏ hoe.

Cô không có cách nào trả lời câu hỏi này, vì nó sẽ khiến cô nhớ đến bà ngoại của mình.

*

Mùa mưa năm nay đến sớm hơn nhiều so với những năm trước.

Mùa mưa dài nhất ở thành phố Hằng Dự được ghi nhận là kéo dài tới một tháng, với lượng mưa tập trung kéo dài cả tháng, lượng mưa lớn, thời gian nắng ngắn, dẫn đến ẩm ướt lâu dài, khiến quần áo khô để trong nhà chẳng mấy chốc cũng có thể bị ẩm mốc, hít thở cũng mang theo hơi nước.

Những ẩm ướt tăm tối này không xảy ra trong Cận gia, vì Cận gia được hút ẩm quanh năm, giữ không khí luôn khô ráo và trong lành.

Thang Chi Niệm khá may mắn, vào ngày cô rời khỏi thành phố Hằng Dự là một ngày nắng sáng.

Cô không quên gửi tin nhắn cho Cận Vu Thân, tin nhắn thoại rất thoải mái và vui tươi.

Lúc Cận Vu Thân nhận được tin nhắn, Thang Chi Niệm đã lên chuyến tàu khởi hành. Đúng vậy, cô lại chọn xe lửa, lần này không phải để tiết kiệm hay thiếu tiền, mà chỉ đơn giản là để trải nghiệm lại.

Trong hai năm qua, Thang Chi Niệm đã tiết kiệm được không ít tiền. Chủ yếu là vì Cận Vu Thân rất hào phóng. Mỗi lần chuyển khoản, thưởng thêm, cậu đều không chớp mắt. Về sau, chuyển sang mỗi tháng chuyển tiền một lần, tránh mỗi lần mỗi chuyển phiền phức.

Mấy tháng nay, Cận Vu Thân hầu như không sai bảo gì Thang Chi Niệm, nhưng cậu vẫn có thói quen chuyển tiền vào thẻ của cô. Đến khi Thang Chi Niệm phát hiện, lập tức chuyển tiền lại cho cậu, ngược lại bị cậu trêu.

Thang Chi Niệm cảm thấy, chuyện gì ra chuyện đó. Có thể trong tương lai cô sẽ trở nên phàm tục, hám lợi, vì lợi quên nghĩa. Nhưng bây giờ cô vẫn có tố chất tốt không ham của rơi, nên cứ để cô thánh nhân thêm vài năm nữa vậy.

Vào đêm giao thừa năm nay, Cận Vu Thân đã trực tiếp chuyển một bao lì xì gần sáu chữ số cho Thang Chi Niệm. Số tiền này trong mắt Cận Vu Thân chẳng là bao, một bữa tiệc, một chuyến du lịch, một phần thưởng... tóm lại là nhỏ nhặt, không đáng kể.

Sau khi Thang Chi Niệm nhận được số tiền này, cô chợt nhận ra mình đã trở nên tê liệt như vậy, dường như số tiền đó chỉ là một đống con số lạnh lùng trong mắt cô, cũng không gây ra bao nhiêu xáo trộn trong lòng.

Những con số này cứ chồng chất trong thẻ ngân hàng của cô, chỉ nhiều lên chứ không ít đi.

Bây giờ cô cũng là một “tiểu phú bà” rồi.

Ngày thứ hai sau khi Thang Chi Niệm rời đi, thành phố Hằng Dự chính thức bước vào thời kỳ đầu mưa.

Cận Vu Thân không hỏi Thang Chi Niệm quay về đó làm gì, chỉ hỏi cô khi nào trở về.

Thang Chi Niệm không có nói thời gian cụ thể, chỉ nói xem tình hình. Cô không muốn lừa dối cậu, vì nếu không thực hiện được lời hứa của mình, cả hai đều sẽ không vui.

Cô không muốn làm cậu thất vọng.

Cuối tháng Năm, sinh nhật Cận Vu Thân.

Không ai quan tâm đến ngày sinh nhật của Cận Vu Thân nhiều như ông nội nữa. Hơn nữa, cậu đã qua sinh nhật lần thứ 18 rồi, nên sinh nhật lần thứ 19 dường như không còn quan trọng nữa.

Cận Vu Thân cũng không nghĩ ngày sinh nhật của mình rất quan trọng, có đón hay không, thì cậu vẫn sống vậy thôi.

Lúc này, Thang Chi Niệm không có thời gian quay về thành phố Hằng Dự để mừng sinh nhật Cận Vu Thân, cô vẫn giống năm ngoái, gửi lời chúc sinh nhật vào lúc 0 giờ cho cậu.

Đúng như dự đoán, Cận Vu Thân không trả lời.

Thang Chi Niệm cảm thấy có chút thất vọng, nhưng cô rất nhanh chóng chuyên tâm vào việc quan trọng hơn, không có thời gian bận tâm quá nhiều.

Lúc nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Thang Chi Niệm, Cận Vu Thân đang lái xe.

Cũng không biết từ khi nào cậu đã yêu tốc độ hơn. Lái xe máy gầm rú, lái xe không mục đích trong màn đêm vô tận.

Lần này, cậu chạy đến khi xe hết xăng.

Chiếc xe đậu ở vùng nông thôn cách thành phố Hằng Dự hơn 200km. Lúc đó là một giờ sáng, xung quanh tĩnh lặng.

Cận Vu Thân bỏ xe bên đường vắng vẻ, kiệt sức nằm xuống bãi cỏ gần đó, lấy đất làm giường.

Cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, giao diện vẫn ở tin nhắn chúc sinh nhật của Thang Chi Niệm. Cậu muốn gọi cho cô, hỏi khi nào cô sẽ về. Giây tiếp theo, cậu ném chiếc điện thoại sang một bên, nhấn chìm nó trong đám cỏ dại.

Để lý trí và lý tính tạm thời bỏ trốn ở nơi hoang vắng này, cậu nhắm mắt, cứ vô tư nằm bên đường ngủ một giấc, lười suy nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này.

Lúc 3 giờ sáng, một số dân làng đi ngang qua nhìn thấy người đàn ông nằm trên bãi cỏ và chiếc xe máy nằm dưới đất, họ cho rằng người đàn ông này bị tai nạn xe, nên vội vàng tiến tới kiểm tra, thăm dò xem mũi cậu còn hơi thở không?

Cận Vu Thân giật mình thức giấc, mở mắt ra với vẻ mặt hoang mang.

Người đó là một nông dân sống ở gần đấy, một người đàn ông gần 60 tuổi, đang chuẩn bị đi chợ thị trấn để bán những quả thanh mai mới hái của mình.

Ông bác đỡ Cận Vu Thân dậy, nói tiếng địa phương của thành phố Hằng Dự, hỏi cậu có bị thương ở đâu không, phủi nhẹ đám cỏ dại bám trên người cậu, rồi lại dẫn cậu về nhà mình.

Cận Vu Thân tỉnh táo lại, quay lại tìm điện thoại di động, gọi cho người kéo xe, lại hỏi bác nông dân: “Thanh mai trên xe ba bánh của bác bán như thế nào?”

Bác nông dân nghĩ rằng Cận Vu Thân muốn nếm thử, nên đưa cho cậu một chiếc giỏ nhỏ và nói: “Cậu cầm lấy mà ăn, không cần trả tiền.”

Cận Vu Thân nhận lấy chiếc giỏ nhỏ, lấy một quả thanh mai cắn một miếng, nước ép ngọt ngào tràn trong miệng, một số ký ức giống như nước ép này bùng nổ trong đầu cậu.

Món yêu thích nhất của ông nội Cận lúc còn sống chính là thanh mai.

Thanh mai là một loại trái cây theo mùa, có thời hạn sử dụng rất ngắn, thường được hái và ăn trong ngày. Nếu thời tiết mát hơn thì có thể để được trong một hoặc hai ngày, nhưng hương vị chắc chắn không được tươi ngon.

Hương vị sau khi để lạnh hoặc đông lạnh cũng không thể so sánh được với hương vị mới hái.

Ông nội thích ăn đồ tươi nhất.

Không chỉ ông nội thích ăn, mà Thang Chi Niệm cũng thích ăn.

Ở quê nhà của Thang Chi Niệm có người trồng sơn trà, có người trồng đào, có người trồng anh đào, nhưng không có ai trồng thanh mai. Năm ngoái, cô lần đầu ăn quả thanh mai, cảm thấy vị rất tuyệt, thèm nên ăn thêm nhiều hơn, các ngón tay của cô cũng bị nhuộm một lớp màu hoa hồng. Tiếc là mùa thanh mai rất ngắn, một khi hết mùa sẽ không thể ăn nữa. Cô từng nói rằng năm sau phải ăn nhiều hơn.

Đáng tiếc năm nay Thang Chi Niệm rời thành phố Hằng Dự sớm, thậm chí còn không kịp chờ đến mùa bán thanh mai.

Cô có kịp quay lại thành phố Hằng Dự trước khi hết mùa thanh mai không?

Không ai biết được.

Cận Vu Thân nhổ hạt thanh mai vào lòng bàn tay, từ tốn nói với bác nông dân: “Tất cả những quả thanh mai trong xe ba bánh của bác đều thuộc về tôi, cả những quả trong nhà bác nữa, bán hết cho tôi.”

Bác nông dân cho rằng Cận Vu Thân đang nói đùa: “Cậu cần nhiều thanh mai như vậy làm gì?”

“Ông nội tôi thích ăn, tôi cũng thích ăn.” Thang Chi Niệm cũng thích ăn.

Khi xe kéo tới, Cận Vu Thân cũng theo về.

Cậu không thất hứa, mua hết số thanh mai từ nhà bác nông dân, trả theo giá thu hoạch mọi năm, thanh toán một lần. Sau đó sẽ có người tới lấy, bác nông dân chỉ cần phụ trách hái.

Kể từ đó trở đi, thanh mai của nhà bác nông dân này đều được Cận Vu Thân mua hết.

Nhiều thanh mai như vậy, một mình Cận Vu Thân chắc chắn ăn không hết, cứ coi như phúc lợi cho nhân viên, phân phát cho các nhân viên của tập đoàn Cận thị.

Thời gian chớp mắt đã qua, đến cuối tháng Sáu.

Mọi sự cố gắng đều đã mang lại kết quả mỹ mãn vào thời điểm này.

Lúc này, Thang Chi Niệm đang tận hưởng kỳ nghỉ hè nhàn nhã của mình.

Trên giàn nho ở sân sau, lá nho dày đặc che khuất bầu trời và ánh nắng. Những chùm nho rũ xuống, ánh nắng xuyên qua kẽ hở, không tạo ra được chút uy lực nào.

Thang Chi Niệm bê chiếc ghế xếp nằm dưới giàn nho, thong thả lắc lư và ngân nga một bài hát.

Thẩm Tư cũng bê một chiếc ghế xếp nằm bên cạnh Thang Chi Niệm, tiện tay hái một chùm nho để vào tay, vừa ăn vừa nhổ hạt ra.

Cả hai đều hoàn thành tốt kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, đều đạt kết quả tốt. Thẩm Tư có thành tích xuất sắc, vào trường đại học mơ ước chỉ còn thiếu một giấy thông báo nữa thôi.

Nghĩ thôi cũng thấy bùi ngùi.

Nhìn lại 12 năm cuộc đời học tập trước đó, mỗi kỳ nghỉ hè dường như đều mang theo một chút áp lực. Chơi đùa và buông bỏ dường như chắc chắn sẽ mang đến những hậu quả khôn lường. Chỉ khi không ngừng miệt mài học tập, mới có thể chứng minh được rằng mình sẽ không hối hận về sau.

12 năm cứ thế trôi qua, tựa như chỉ trong một cái chớp mắt.

Thẩm Tư không bao giờ muốn nhìn lại những bài kiểm tra và bài tập dài vô tận lấp đầy cả tuổi thanh xuân của cô ấy, nhớ lại chỉ toàn những khổ cực.

Khi trở về nhà sau kỳ thi tuyển sinh đại học, việc đầu tiên cô ấy làm là đi ngủ, cố gắng bù đắp cho giấc ngủ đã thiếu trong nhiều năm qua. Nhưng ai ngờ được rằng sau khi ngủ vài phút, cô ấy lại mơ thấy mình quên mang bút đi thi đại học, khiến cô ấy sợ hãi đến mức ngủ không ngon giấc chút nào.

Thang Chi Niệm nhìn Thẩm Tư nhổ hạt nho ra, chợt nhớ tới năm ngoái lần đầu tiên ăn thanh mai ở nhà Cận Vu Thân, cậu có nói có người sẽ nuốt luôn hạt mà không ra.

Thang Chi Niệm còn không nuốt được hạt dưa hấu chứ đừng nói đến hạt thanh mai. Cô nghi ngờ Cận Vu Thân đang trêu chọc cô.

“Tư Tư, cậu có từng ăn thanh mai chưa?”

Thẩm Tư lắc đầu: “Chưa ăn bao giờ.”

Trong huyện thành có bán, nhưng giá cả rất đắt, cô cũng không nỡ mua.

“Nếu có cơ hội thì nếm thử, ngon lắm.”

Thẩm Tư đứng dậy đi rửa tay, sẵn tiện ném hạt nho trong lòng bàn tay vào thùng rác, cô quay sang hỏi Thang Chi Niệm: “Kỳ nghỉ hè vẫn còn nhiều thời gian như vậy, cậu có dự định gì không?”

Thang Chi Niệm nói: “Tớ dự định đi thành phố Hằng Dự.”

Thẩm Tư nghe vậy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không ngăn cản: “Vậy cậu dự định khi nào đi?”

“Ngày 1 tháng 7.”

Thẩm Tư dừng động tác rửa tay: “Cậu chắc chứ?”

“Ừm, vé máy bay đã đặt mua trước rồi.” Thông thường mua vé trước sẽ rẻ hơn.

“Được lắm, sinh nhật lần thứ 18 của cậu không đón với tớ hả?” Thẩm Tư chu môi, giận dữ nói: “Hu hu hu, cậu là đồ mê trai bỏ bạn!”

Thang Chi Niệm không phủ nhận, nhận hết trách nhiệm.

Hãy để cô mạnh dạn một lần thôi.

Thực ra, người dân quê không đặc biệt quan tâm đến việc tổ chức sinh nhật, họ thường tổ chức qua loa thôi.

Từ nhỏ đến lớn, bà ngoại cũng chưa bao giờ mua bánh ngọt gì đặc biệt cho Thang Chi Niệm. Thang Chi Niệm cũng chỉ trong vài năm trở lại đây mới ý thức được, bà ngoại mình ngày càng già đi, mỗi lần đón sinh nhật, đồng nghĩa với việc bà già thêm một tuổi.

Và giờ đây, Thang Chi Niệm càng trân trọng từng phút từng giây được ở bên bà mình hơn. Cô không muốn con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu, dù là vào một trường đại học danh tiếng, hay kiếm nhiều tiền hơn, cô vẫn luôn muốn quay về cội nguồn của mình.

Trước khi đi, Thang Chi Niệm tặng cây đàn guitar cho Thẩm Tư, và dạy Thẩm Tư một số kỹ thuật bấm ngón cơ bản. Với sự yêu thích và yêu thích âm nhạc của Thẩm Tư, tin rằng sẽ không cần bao lâu cô ấy có thể tự học được.

Đồng thời, kết quả kỳ thi IB được công bố. Thang Chi Niệm đạt thành tích khá tốt trong kỳ thi.

Có hơn 100 người trong lớp tốt nghiệp trường Quốc tế Hằng Dự, mỗi một người đều đã nhận được chương trình văn bằng quốc tế hoàn chỉnh, bao gồm cả Thang Chi Niệm. Kết hợp với kết quả của Thang Chi Niệm trong cuộc phỏng vấn trực tuyến của Stanford, xác suất nhận được offer là 99%.

statickitesvnupload2024271720340840062a45ba2df37f426a4677779fc9a28cjpg

Vào ngày 1 tháng 7, Cận Vu Thân đang lái xe thì nhận được cuộc gọi từ Thang Chi Niệm.

Buổi chiều tối, chuyến bay của Thang Chi Niệm hạ cánh xuống thành phố Hằng Dự, người đầu tiên cô gọi là cho Cận Vu Thân, cũng chỉ muốn gọi cho cậu.

Cận Vu Thân hỏi cô đang ở đâu, cô thành thật trả lời: “Tôi đang ở sân bay.”

Cậu không ngờ cô sẽ quay lại.

Cận Vu Thân lập tức quay xe lại và nói: “Khoảng 15 phút nữa tôi sẽ đến đó.”

Thang Chi Niệm cũng không vội, nói: “Cậu lái chậm thôi, đừng vượt tốc độ.”

“Ừm, đợi tôi nha.”

15 phút dài hơn dự kiến.

Thang Chi Niệm mới đầu ngồi ở trên chiếc ghế dài cạnh sân bay đón khách, sau đó đứng dậy kéo giãn cơ bắp, nhìn những làn sóng hành trình từ khắp nơi trên thế giới đổ về thành phố Hằng Dự.

Lần nữa đến nơi này, mà cảm giác như mới đi hôm qua vậy.

Thang Chi Niệm mặc một chiếc áo sơ mi dệt kim ngắn tay vừa vặn, váy ngắn chữ A và một đôi giày thể thao màu trắng. Tỷ lệ cơ thể của cô khá đẹp, cô cao 1,65 mét, eo thon, chân dài. Cô để mái tóc dài buông xõa tự nhiên, tết vài bím để trông trẻ trung, tràn đầy sức sống.

Sợ Cận Vu Thân đi tới không tìm được mình, cô cố ý đi đến chỗ dễ thấy và chờ đợi.

Ánh mắt của hành khách đến và đi không tránh khỏi đổ dồn vào cô, trong mắt họ có thể có sự tán thưởng, nhưng cô không để ý, chỉ một lòng chờ Cận Vu Thân.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cách đó không xa, một du khách nước ngoài dừng lại hỏi đường một người qua đường. Người qua đường không hiểu tiếng Anh nên xua tay xin lỗi. Thang Chi Niệm hiên ngang bước tới, dùng tiếng Anh lưu loát hỏi đối phương xem anh cần giúp gì.

Họ là một cặp vợ chồng trẻ đến thành phố Hằng Dự du lịch. Họ đã đến thăm bốn thành phố ở Trung Quốc, điểm dừng chân trước đó của họ là thành phố Tứ Xuyên cay nóng.

Biết họ là du khách đến từ Tây Ban Nha, Thang Chi Niệm nở nụ cười nhiệt tình, thậm chí còn có thể chào họ bằng tiếng Tây Ban Nha.

Tiếng Tây Ban Nha của Thang Chi Niệm chỉ biết có hai câu: Xin chào, tạm biệt.

Cô được các bạn cùng lớp dạy khi còn học tại trường Quốc tế Hằng Dự.

Chưa đầy hai phút, Thang Chi Niệm đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ với đối phương, tiện thể kể cho họ nghe về những địa điểm độc đáo ở thành phố Hằng Dự.

Mặc dù không có lợi ích vật chất nào từ việc giúp đỡ người khác, nhưng nó có thể mang lại sự hài lòng nội tâm lớn lao.

Khi Cận Vu Thân đến, Thang Chi Niệm đang vẫy tay chào tạm biệt cặp đôi người Tây Ban Nha.

Cậu đứng sau lưng cô, im lặng nhìn bóng dáng cô, không bước tới làm phiền cô.

Thang Chi Niệm nhìn cặp đôi rời đi, nụ cười trên mặt đọng lại rất lâu. Sau đó, ánh mắt cô vô thức quét qua sảnh lễ tân của sân bay, nhưng vẫn không nhìn thấy Cận Vu Thân. Cô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, đúng 15 phút sau cuộc gọi với Cận Vu Thân.

Muốn gọi điện cho cậu để xác nhận, nhưng lại sợ làm phiền cậu đang lái xe.

Cô đoán chắc cậu đang bị kẹt xe trên đường, nhưng không sao, cô sẽ tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Dáng vẻ do dự của Thang Chi Niệm đều lọt vào mắt Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân như con mãnh thú rình mồi từ xa chuẩn bị tóm con mồi, nhìn chằm chắm Thang Chi Niệm không chớp mắt. Cậu mặc một chiếc áo thun đen rộng thùng thình, tóc cắt thành từng lọn ngắn, tóc mai và đường nét khuôn mặt rõ ràng, khiến cậu trông cực kỳ sắc sảo.

Cho đến khi Thang Chi Niệm vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Cận Vu Thân đang đứng bên cạnh mình.

Thang Chi Niệm nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Cận Vu Thân, hai tay đặt trên ngực chậm rãi buông xuống, trong lòng cảm thấy u sầu vô tận cùng cảm động.

Con mồi bất động, mãnh thú đang chờ con mồi cũng bất động, bất kỳ tiếng động nào cũng không kinh động được họ. Tiếng thông báo vang lên bên tai, lại có chuyến bay mới đã đến.

Cận Vu Thân nhìn Thang Chi Niệm đứng cách đó vài bước, cậu chậm rãi nhếch khóe môi lên.

Những hành khách đến và đi xung quanh họ dường như thành những cái bóng mờ ảo, trong mắt họ chỉ có đối phương.

Cận Vu Thân đột nhiên dang rộng hai tay, tùy ý và thẳng thừng: “Thang Chi Niệm, chào mừng trở về.”

Bước chân của Thang Chi Niệm không còn chút do dự nào nữa, một bước hai bước, kiên định đi về phía Cận Vu Thân. Nhưng khi chỉ còn cách cậu vài bước chân, cô đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Cận Vu Thân, tôi có thể ôm cậu không?”

Đôi mắt trong veo của thiếu nữ, ẩn chứa nhiều sự thuần khiết và dịu dàng.

Câu trả lời của Cận Vu Thân là trực tiếp vòng tay qua lưng Thang Chi Niệm, kéo cô vào lòng.

Tấm lưng chàng trai như ngọn núi, dễ dàng bao bọc lấy cô.

Sự mềm mại lạ thường của cơ thể cô gái, va chạm với cơ thể rắn chắc của chàng trai, lấy nhu khắc cương.

Mùi hương quen thuộc trên cơ thể Cận Vu Thân khiến tim Thang Chi Niệm đập mạnh. Cô lấy hết can đảm đưa tay ra vòng qua eo cậu. Khoảnh khắc tiếp theo, cô cảm thấy người được ôm cứng đờ, điều này vô hình đã mang lại cho cô chút can đảm.

“Hola.” Giọng nói của cậu nghe có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với cơ thể cậu, “Thang Chi Niệm, tiếng Tây Ban Nha chuẩn nha.”

“Tôi chỉ biết hai từ đó.”

Thang Chi Niệm biết cậu đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mình và cặp vợ chồng người Tây Ban Nha vừa rồi.

Hai người lập tức tách ra, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cận Vu Thân liếc nhìn chiếc vali bên cạnh Thang Chi Niệm, đưa tay nhấc nó lên.

“Chỉ nhiêu đây đồ thôi hả?”

Thang Chi Niệm khẽ gật đầu: “Mùa hè cũng không có đồ gì mấy.”

“Tiếp theo muốn đi đâu đây?”

“Cận Vu Thân, cậu dẫn tôi đến quán bar nha!”

Cận Vu Thân cau mày, có chút khó xử: “Trời còn chưa tối đó.”

Thường thì quán bar đến tối mới chính thức kinh doanh.

Mấy quán bar nổi tiếng ở thành phố Hằng Dự 10 giờ tối mới bắt đầu náo nhiệt.

Thang Chi Niệm nghiêng đầu nhìn Cận Vu Thân, vẻ mặt tinh nghịch: “Cậu có vẻ am hiểu nhỉ.”

“Không hiểu làm sao dẫn cậu đi chơi?”

Cận Vu Thân cũng chỉ biết nhiều hơn Thang Chi Niệm một chút.

Cậu vốn không phải người thích ồn ào, nếu không phải vì trước đó Thang Chi Niệm nói đến muốn đi hộp đêm quán bar thử, cậu cũng phải tìm hiểu trước.

Có quán bar hỗn loạn, có quán bar không sạch sẽ, có quán bar nhàm chán.

Mấy quán bar lớn nhỏ ở thành phố Hằng Dự nhiều vô số kể, Tạ Bành Việt rõ nhất nơi nào đáng để chơi.

Chẳng qua là mùa hè này Tạ Bành Việt không về đây.

Thật sự để Cận Vu Thân tìm được một nơi thú vị, tuy nói là quán bar nhưng giống một sân Live mô hình lớn hơn.

“Đi ăn trước nha.”

“Được.”

Bên ngoài trời đã tối, khi ra khỏi sân bay, chỉ còn một nửa ánh nắng màu cam còn treo dưới chân núi, giống như nửa chiếc bánh bị chó gặm.

Cận Vu Thân lái xe, suốt chặng đường hơi im lặng. Mới có bằng lái xe được vài tháng, giờ trông cậu như một người lái xe dày dặn kinh nghiệm, một tay cầm vô lăng, tay kia tựa khuỷu tay lên bệ cửa sổ một cách thản nhiên.

Thang Chi Niệm ngồi ở ghế lái phụ, cúi đầu lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Thẩm Tư báo bình an.

Đột nhiên bị phanh gấp, Thang Chi Niệm còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay cường tráng đã chặn lại trước mặt cô.

Cận Vu Thân quay sang nhìn Thang Chi Niệm, “Không sao chứ?”

Thang Chi Niệm lắc đầu: “Sao thế?”

“Phía trước đột nhiên phanh gấp.”

Tay Cận Vu Thân đặt ngang trước mặt Thang Chi Niệm, nhưng không lập tức buông xuống. Động tác tiếp theo của Thang Chi Niệm suýt nữa khiến Cận Vu Thân lần nữa phanh gấp.

Thang Chi Niệm nhìn cánh tay rắn chắc và thon dài trước mặt, vô thức đưa tay ra nắm lấy nó, cô hoàn toàn vô ý, chỉ muốn cảm nhận những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay trắng ngần của Cận Vu Thân, muốn biết xúc cảm đó rốt cuộc như thế nào.

“Cậu làm gì vậy?” Cận Vu Thân hơi nghiến răng, không nhìn Thang Chi Niệm.

“Tôi có thể chạm vào chút được không?”

Nghe xem, đây là lời đứng đắn hả?

Nhưng lời do Thang Chi Niệm nói ra, Cận Vu Thân cũng không có gì ngạc nhiên.

Ai đó mặt vô cảm: “Không được.”

“Thôi được.” Thang Chi Niệm có chút thất vọng thu tay lại. Trông cô ngây thơ, uất ức như thể cậu đang bắt nạt cô vậy.

Cận Vu Thân liếc nhìn cô, không biết cô đang nghĩ gì.

Nhưng điều chắc chắn là, cô cố tình đến dày vò cậu.

Một lúc sau, cậu nói: “Tôi đang lái xe, đợi một chút…”

Cậu định nói rằng đợi khi dừng xe sẽ để cô chạm đã đời, nhưng câu này không sao nói ra được, quá kỳ quặc rồi.

Sau đó, thản nhiên nói: “Thang Chi Niệm, cậu đang câu tôi hả?”

Thang Chi Niệm luôn là người thông minh nhất, xảo quyệt nhất, thay vì trả lời thẳng thắn, cô lại hỏi cậu: “Vậy, tôi có thể câu cậu không?”

Lại ném câu hỏi ngược cho cậu.

Giỏi lắm.

Cận Vu Thân nghiêm túc lái xe, lười để ý đến cô.

Một trái tim giống như một miếng bọt biển bị nén xẹp rồi dần dần bật ra, tất cả đều nằm trong tay cô.

Thang Chi Niệm nghiêng đầu nhìn cậu, truy hỏi tới cùng: “Có được không? Có được không?”

Cận Vu Thân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một giây, không khỏi chửi rủa một câu, sau đó nhìn thẳng về phía trước và lái xe.

“Tùy cậu.”