Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 57: Nụ hôn của tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày mai là đêm giao thừa, thị trấn hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Bởi vì Cận Vu Thân đến, Thang Chi Niệm chỉ đành tạm dừng kế hoạch ôn tập, chuyên tâm bầu bạn với cậu chủ, cố gắng hết sức để trở thành một bảo mẫu nhỏ vẫy tay thì đến phủi tay thì đi.

Cận Vu Thân là một vị khách quan trọng trong gia đình, trong bữa trưa, Thang gia đặc biệt mời những người hàng xóm có quan hệ tốt với mình đến, xem như là chào mừng cậu.

Thang Chi Niệm phụ trách bếp chính, sợ cho quá nhiều dầu và muối, căn đi dặn lại không được bỏ ớt. Không ai cho rằng việc này có gì bất ổn, dù sao phong cách ăn uống mỗi nơi mỗi khác, bắt người không ăn cay phải ăn cay không phải là cách đãi khách tốt.

Đây là quê nhà của Thang Chi Niệm, mặc dù không có địa điểm giải trí lớn hay khu vui chơi gì, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán.

Nhưng nếu là Cận Vu Thân thì khác, cậu ở nơi đất khách quê người, còn là vùng nghèo nàn hẻo lánh, e là sẽ buồn chán lắm.

Thang Chi Niệm lo Cận Vu Thân thấy buồn chán, lo Cận Vu Thân bị lạnh, lo Cận Vu Thân nghe không hiểu tiếng địa phương, lo Cận Vu Thân ăn không quen đồ ăn ở đây… Nỗi lo của cô cứ mãi không hết.

Nhưng… rõ ràng là Thang Chi Niệm nghĩ nhiều rồi.

Sau bữa trưa, chỉ trong nháy mắt, Cận Vu Thân đang xem các cụ chơi đánh bài. Bài dài là một loại bài phổ biến ở thành phố Tứ Xuyên. Nó tương tự như bài poker, nhưng cách chơi hoàn toàn khác.

Cận Vu Thân chưa từng tiếp xúc với loại bài này, nên đứng quan sát hai ván, cậu rất thông minh, chỉ sau hai ván quan sát đã biết cách chơi.

Khi Thang Chi Niệm tìm thấy Cận Vu Thân, một chàng trai trẻ như cậu đang ngồi giữa các cụ cao tuổi, miệng thì ngậm một chiếc kẹo mút, trong tay cầm một nắm thẻ bài, trước mặt là một sấp tiền giấy vừa thắng được, cũng kiếm được kha khá nha.

Thang Chi Niệm cũng không nỡ quấy rầy hứng thú của Cận Vu Thân, nên từ xa thấp giọng gọi cậu.

Có nhỏ đến mấy, Cận Vu Thân vẫn nghe thấy giọng nói của Thang Chi Niệm, ngẩng đầu nhìn cô, lập tức đưa bài trong tay cho cụ bên cạnh: “Bác ơi, bác thay chỗ cháu đi.”

Cậu rất hào phóng, đưa toàn bộ số tiền thắng được cho bác.

Ông bác bị mất một chiếc răng cửa, vui vẻ nói: “Không vấn đề, không vấn đề!”

Cận Vu Thân đứng dậy, phủi phủi tro bụi vì đốt lửa sưởi bám vào, đi đến chỗ Thang Chi Niệm.

Mắt Thang Chi Niệm sắc bén, vừa nhìn thấy một lỗ bị tia lửa đốt cháy trên cổ tay áo khoác đen của Cận Vu Thân, liền nắm lấy cổ tay cậu để kiểm tra.

“Áo quần bị hỏng cả rồi.” Có lông tơ trắng chui ra từ cái lỗ bị thủng.

Cận Vu Thân thản nhiên nhìn xuống: “Vậy phải làm sao?”

“Tất nhiên phải vá lại, nếu không sẽ bung chỉ hết.”

“Tôi không biết.”

“Tất nhiên là tôi biết cậu không biết.”

Cái này còn cần phải nói sao?

Mấy công việc tay chân này chắc chắn là Thang Chi Niệm làm rồi.

Cận Vu Thân cũng không để Thang Chi Niệm làm không công, “Cậu vá đi, vá đẹp tôi sẽ thưởng lớn.”

Thang Chi Niệm cũng không khách sáo với cậu.

Thang Chi Niệm biết quần áo của Cận Vu Thân rất đắt tiền, bộ quần áo này bắng tiền chi tiêu nửa năm của một người bình thường. Cô dùng lòng bàn tay ấn vào lỗ thủng trên tay áo Cận Vu Thân, dẫn cậu vào nhà.

Đến sân trong sáng sủa, Thang Chi Niệm bảo Cận Vu Thân cởi áo ra, cô quay người lục lọi ngăn kéo.

Cận Vu Thân cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len đen không dày lắm, tôn vóc dáng vai rộng eo thon của cậu.

Thang Chi Niệm cầm trong tay một chiếc hộp thiếc đi tới, tìm mấy miếng dán rồi hỏi Cận Vu Thân: “Cậu xem thử thích mẫu nào?”

Cận Vu Thân vừa nhìn đã chỉ mẫu hoa hướng dương, chọn nó.

Thang Chi Niệm lấy miếng dán đặt vào lỗ nhỏ trên cổ tay áo, thoạt nhìn trông giống như hoa văn trang trí sẵn trên chiếc áo.

Động tác cô nhanh nhạy, xâu kim đi chỉ, rồi khâu bông hoa hướng dương vào.

Thời gian đó, Cận Vu Thân nghiêm túc quan sát Thang Chi Niệm khâu vá. Cậu ngồi trên chiếc ghế tre, hai chân dang rộng, hơi khom người, khuỷu tay gác lên đùi, một tay chống cằm, cây kẹo múttrong miệng vẫn chưa ăn xong, trông có vẻ nhàn nhã.

Thang Chi Niệm ngồi ngay cạnh Cận Vu Thân, kế bên là cái lò than nho nhỏ, sưởi ấm cho hai người.

Tốc độ cô rất nhanh, trước sau chỉ mất vài phút, đã vá hoa hướng dương lên áo, đưa lại chiếc áo cho Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân dáng vẻ thiếu đứng đắn vỗ tay cho cô: “Cậu còn có tay nghề này hả?”

Thang Chi Niệm nhướng mày: “Tôi là người lên được phòng khách xuống được nhà bếp nha.”

“Cậu cũng không khiêm tốn nhỉ.” Cận Vu Thân “phì” một tiếng, “Áo khoác kia của tôi cũng bị thủng cái lỗ rồi.”

Cũng tiện tay, Thang Chi Niệm quyết định vá luôn một thể.

Nhưng áo khoác không giống áo phao, kết cấu cứng và kiểu dáng trang trọng hơn, vá hình lên nhìn rất không ăn nhập.

Vị trí trên ngực chiếc áo khoác ngoài cao cấp bị thủng một lỗ nhỏ, chiếc áo vì lỗi này trông chẳng hài hòa chút nào.

Thật tiếc cho một chiếc áo chất lượng như vậy.

Cận Vu Thân cầm hộp thiếc lục lọi trong đó, cậu chỉ thích hoa hướng dương, nhưng hoa hướng dương chỉ còn một cái vừa rồi thôi, còn lại trong hộp thiếc là mấy hình dán hoạt hình dị hợm.

“Không còn hoa hướng dương hả?”

Thang Chi Niệm cầm hộp thiếc tìm thử, quả thực đã không còn.

Nhưng cô cảm thấy việc để hoa hướng dương dính vào ngực áo cũng nhìn không hợp, trông sai sai.

Cận Vu Thân lại giống như một đứa trẻ ăn vạ đòi kẹo: “Chỉ muốn hoa hướng dương.”

Cậu nguệch ngoạc miêu tả trên áo khoác, nói bông hoa hướng dương trước ngực trông đẹp biết bao, như mọc lên một bông hoa vậy.

Thang Chi Niệm nhớ lại hình dáng nhét một bông hoa Thất lý hương vào túi áo trước ngực đồng phục học sinh của mình, không thể nhịn cười.

“Đàn ông đàn ang mà sao thích hoa quá vậy?”

Cận Vu Thân chậc lưỡi: “Ai quy định con trai không được thích hoa?”

Cậu không chỉ thích hoa, mà còn thích những thứ lấp lánh.

“Không phải cậu thích màu hồng đó chứ?” Thang Chi Niệm thăm dò hỏi.

“Hừm.” Cận Vu Thân không phủ nhận: “Màu hồng cũng đẹp mà.”

“Được được được, ai kêu cậu là ‘tiểu công chúa’ chứ?”

“Nói ai là ‘tiểu công chúa’ hả?”

“Nói cậu đó, ‘tiểu công chúa’ Cận Vu Thân.”

Cận Vu Thân bị chọc cười, không nhịn được nghiêng người đưa tay nhéo má Thang Chi Niệm.

Trên tay chỉ một giây thôi, xúc cảm lập tức bất ổn rồi.

Làn da của Thang Chi Niệm rất mỏng rất mịn rất mềm, đâu giống như một thằng con trai như Cận Vu Thân. Đầu ngón tay của cậu chai sạn, lực tay cũng không biết nặng nhẹ.

Thang Chi Niệm cảm thấy đau, vô thức chống trả. Cô lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, Cận Vu Thân nhéo cô thì cô nhéo trả lại thôi.

Cô đứng dậy chống trả, cũng thành công thật, ngón tay cô chạm vào mặt Cận Vu Thân, điều đầu tiên cô cảm nhận được là ánh mắt rực lửa của cậu. Đầu ngón tay dường như bị ánh mắt của cậu đốt cháy, lập tức muốn rút lại.

Bên cạnh là cái lò than nhỏ, lúc cô lùi lại, suýt nữa thì đụng phải nó. Không đùa được đâu, có thể làm bỏng da đó.

Cận Vu Thân nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, lại không biết kiểm soát lực.

Cô bị một lực kéo, nhào thẳng vào lòng cậu.

Hơi thở của chàng trai quen thuộc và dễ chịu, một tay Thang Chi Niệm đặt trên ngực cậu, hai chân trùng hợp ở giữa hai chân đang dang rộng của cậu.

Chiếc ghế hơi ngả về phía sau, may thay đằng sau có bức tường, Cận Vu Thân thuận thế dựa lưng vào tường.

Hai người đều khựng lại.

Thang Chi Niệm cảm giác thân thể mình như lơ lửng giữa không trung, có kiểu kỳ quái không chân thực. Cô rất gần Cận Vu Thân, gần đến mức có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi màu hổ phách của cậu.

Cận Vu Thân cũng không buông cô ra, một bàn tay đặt trên eo cô, vì đang ngả người ra sau nên tư thế như thể đang ôm cô vào lòng.

“Thang… Thang…”

Thẩm Tư đang chạy sang tìm Thang Chi Niệm vội vàng dừng lại, nghiêng đầu nói: “Tớ đi xem nghé con đẻ đây, tạm biệt, hai người tiếp tục nha!”

Sớm không đến muộn không đến, lại đến vào đúng lúc này!

Thẩm Tư cũng cảm thấy bóng đèn khổng lồ như mình thật chướng mắt, ngại quá đi mất.

Tức tốc quay người bỏ chạy.

Trưa nay, Thẩm gia nhận được lời mời đến Thang gia chào đón Cận Vu Thân, mấy người hàng xóm ngồi cùng nhau nói cười vui vẻ.

Thẩm Tư lén nhéo đùi Thang Chi Niệm, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ này quá tuyệt rồi!”

Giao thừa năm ngoái, cô có thấy Cận Vu Thân qua cuộc gọi video của Thang Chi Niệm, nào ngờ người thật còn ngất ngây hơn chứ.

Thẩm Tư là người biết chừng mực, có một vài lời nói một hai lần rồi thôi, tránh làm lố bị ghét.

Nhưng không ngờ Cận Vu Thân lại đến Thang gia đón Tết, chắc chắn là nhắm vào Thang Chi Niệm rồi. Cô ấy không quanh quẩn bên Thang Chi Niệm làm bóng đèn nữa.

Thẩm Tư vừa đi, Thang Chi Niệm lập tức rời khỏi vòng tay của Cận Vu Thân, lùi về lại chiếc ghế nhỏ ban đầu của mình.

Thang Chi Niệm vẫn đang ôm trong tay chiếc áo khoác của Cận Vu Thân, cúi đầu xuống, chỗ bị ngón tay nhéo có cảm giác như đang bốc cháy, râm ran nóng rực. Ngọn lửa này lan rộng lên đến mặt cô, luồng vào cơ thể, thấm vào xương máu, dù có cúi đầu, người ta cũng có thể thấy tai cô đang đỏ bừng.

Cận Vu Thân không nói gì, cậu cũng không khá hơn là bao. Kẹo mút trong miệng bị cắn nát, ngơ ngác nuốt xuống.

Tim đập rất nhanh, đầu ngón tay dường như vẫn còn xúc cảm mềm mại, lòng bàn tay thì tê dại.

“Vậy để tôi thêu một bông hoa hướng dương cho cậu nha.” Cô nhỏ giọng nói.

“Ừm.”

Thêu hoa hướng dương rất đơn giản, chỉ cần sử dụng hai màu chỉ vàng và trắng là được. Nếu tỉ mỉ thêu ra được một hình tròn, có thể hoàn hảo che khuất điểm nhỏ bị tia lửa đốt cháy kia.

Sau đó Thang Chi Niệm lặng lẽ thêu hoa hướng dương, Cận Vu Thân yên lặng lướt điện thoại.

Cậu không tập trung, cứ lướt điện thoại không có mục đích. Tình cờ nhìn thấy tin nhắn của Tạ Bành Việt, tiện thể phản hồi.

Rất nhanh, Thang Chi Niệm đưa chiếc áo khoác thêu xong hoa hướng dương cho Cận Vu Thân, nhắc nhở cậu không nên mặc quần áo đẹp như vậy mà hơ lửa.

Cận Vu Thân quay lại với vẻ thờ ơ thường ngày: “Sợ cái gì? Chẳng phải có cậu vá cho tôi sao?”

“Lần sau tôi sẽ không vá cho cậu nữa!”

“Có tiền mà cậu không kiếm hả?”

“... Kiếm.”

*

Ông ngoại của Thang Chi Niệm là bác sĩ thú y, tuy mất sớm nhưng bà ngoại cũng học lỏm được ít nhiều. Khu vực gần đây nếu có gia súc gia cầm nào bị bệnh, đều nhờ bà ngoại của Thang Chi Niệm đến khám giúp.

Khi còn nhỏ, lúc bà ngoại đến khám cho gia cầm gia súc của nhà hàng xóm, Thang Chi Niệm đều đi theo. Bà ngoại có một bộ dụng cụ y tế chuyên dùng để điều trị cho động vật, trong đó có nhiều loại thuốc và ống tiêm.

Vừa rồi Thẩm Tư đến đây là nhờ nhà Thang Chi Niệm đỡ đẻ giúp trâu nhà cô ấy. Bà ngoại của Thang Chi Niệm hiện đang ở nhà Thẩm Tư giúp đỡ.

Thang Chi Niệm đoán Cận Vu Thân chắc chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ, nên hỏi cậu có muốn đi xem không. Cậu không hứng thú lắm, nói chợp mắt một lúc.

Đêm qua ngủ không ngon giấc, sáng sớm đã bị lôi dậy ăn sáng, Cận Vu Thân lúc này buồn ngủ đến mức mắt mở không lên rồi.

Thang Chi Niệm nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cậu, biết cậu chủ thật sự buồn ngủ rồi.

“Vậy cậu đi ngủ đi.”

“Ừm.”

Nhìn Cận Vu Thân đi lên lầu rồi, Thang Chi Niệm mới xoay người sang nhà Thẩm Tư.

Nhà Thẩm Tư có nuôi một con trâu cái, đã mang thai được chín tháng rưỡi, hôm nay bắt đầu chuẩn bị sinh con rồi.

Thông thường, thời gian sinh của một con trâu là từ bốn đến sáu giờ.

Con trâu nhà Thẩm Tư được nuôi dưỡng rất tốt, con nghé trong bụng lại hơi to, có vẻ như quá trình sinh nở sẽ không dễ dàng.

Thang Chi Niệm chạy vào xem một lúc, nhưng thấy mãi không có động tĩnh gì, lại rời khỏi chuồng gia súc.

Thẩm Tư đang ở nhà ôn bài, thì Thang Chi Niệm đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

“Này, cậu chủ nhỏ nhà cậu đâu rồi?” Thẩm Tư hỏi.

“Ngủ trưa rồi.”

Thẩm Tư cười nham hiểm.

Thang Chi Niệm bực mình véo cô ấy một cái, lực không mạnh, “Cười gì mà cười?”

Thẩm Tư vẫn cười hi hi, “Cậu và cậu chủ rốt cuộc là sao hả?”

“Không có gì hết.”

“Thật hay giả vậy?”

Thẩm Tư, một người ngoài cuộc, nhìn rất rõ ràng đó nha.

Tuy nhiên, có một số lời nếu nói quá cũng không hay, người trong cuộc thì ngáo, người ngoài cuộc đã rõ.

Thấy Thang Chi Niệm không muốn nói nhiều, Thẩm Tư cũng đổi chủ đề: “Thời gian trôi nhanh quá! Ngày mai đã là đêm giao thừa, sao bây giờ tớ lại cảm thấy Tết không còn vui nữa? Một chút không khí năm mới cũng không có.”

“Là vì ngày nào cậu cũng ôn bài học hành, đâu có ra ngoài chơi.”

“Không học phải làm sao, tốt nghiệp đang đếm ngược rồi! Giờ đã là tháng Hai rồi, đầu tháng Sáu là thi tốt nghiệp… Aaaaa! Nhanh quá đi mất!”

Bị Thẩm Tư nhắc như vậy, Thang Chi Niệm cũng cảm thấy thời gian nhanh như cắt.

Kỳ thi IB của trường quốc tế bắt đầu từ cuối tháng Tư và kết thúc vào giữa tháng Năm.

Thế này xem ra, còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ thi rồi.

Một học sinh trường phổ thông bình thường như Thẩm Tư vốn không biết chương trình học khác biệt của học sinh trường quốc tế và trường thường, cứ ngỡ mọi người đều sẽ tham gia kỳ thi tốt nghiệp.

“Cậu ôn tập tới đâu rồi?” Thẩm Tư hỏi.

“Cũng tạm. Hai ngày trước vừa làm mấy bài thi thử, kết quả cũng khá.”

Thang Chi Niệm không nói khoác, ở trước mặt Thẩm Tư càng không cần tự khoe khoang, có gì nói đó thôi.

Thẩm Tư nghe Thang Chi Niệm nói như vậy, trong lòng cũng an tâm hơn. Nền tảng của cô ấy không tốt bằng Thang Chi Niệm, bộ não của cô ấy cũng không thông minh bằng Thang Chi Niệm, có những phần không hiểu cô ấy còn có thể hỏi Thang Chi Niệm.

Vì để vào được trường đại học mơ ước, Thẩm Tư nỗ lực học hành, ngủ còn trễ hơn cả chó, dậy sớm hơn cả gà. Mới 17 tuổi đầu mà sắc mặt ố vàng, quầng mắt thâm đen, trông còn già hơn bà nội của mình.

Học hành cực khổ quá, hu hu hu.

Thẩm Tư ôm Thang Chi Niệm than thở.

Thang Chi Niệm vỗ vỗ lưng Thẩm Tư, nhẹ nhàng an ủi: “Cục cưng, cố gắng thêm chút nữa, chỉ còn có hơn ba tháng thôi.”

Thẩm Tư nghe vậy càng sợ hãi, “Sao chỉ còn hơn ba tháng rồi hu hu hu?”

“Mặc dù kỳ thi tuyển sinh đại học rất quan trọng, nhưng nó không phải là đích đến duy nhất của cuộc đời. Cho dù kết quả không như mong đợi, chúng ta vẫn có vô số khả năng và tương lai, vì vậy đừng sợ hãi.”

Những lời này cũng là những suy nghĩ chân thật nhất sâu trong lòng Thang Chi Niệm.

Chưa chắc đi du học nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng, chưa chắc không vào được trường đại học lý tưởng thì tương lai sẽ trở nên đen tối.

Tiền đề là tất cả chúng ta đều cố gắng hết sức, không nằm lì ở độ tuổi đáng ra phải chăm chỉ. Còn kết quả ra sao, số phận cho chúng ta cái gì, chúng ta cứ nhận cái đó. Nếu nó không thể đánh bại chúng ta thì cuối cùng nó sẽ trở thành chất nuôi dưỡng tạo nên máu thịt của chúng ta.

Vào giữa buổi chiều, chủ cửa hàng pháo hoa đã giao tất cả pháo hoa mà Cận Vu Thân đặt vào buổi sáng đến tận nhà, chất đầy trên một chiếc xe ba bánh nhỏ.

Cận Vu Thân đã trả tiền trước rồi. Sau khi ông chủ giao đồ đến đếm lại trước mặt Thang Chi Niệm lần nữa, đồng thời còn tặng thêm họ rất nhiều đồ chơi.

Toàn bộ pháo hoa được đặt ở sảnh trước.

Cận Vu Thân lúc này vẫn đang ngủ.

Thang Chi Niệm không đánh thức cậu, một mình ngồi ở ngoài hiên sưởi ấm đọc sách. Cô biết mình phải cố gắng nỗ lực hơn nữa, nhưng cũng không thể vội vàng được.

Dù là đơm hoa hay kết trái, tất cả đều cần một quá trình. Giống như hạt lúa trồng vào mùa xuân, đến mùa thu mới chín vàng.

Cận Vu Thân ngủ một giấc đến chạng vạng, cảm thấy thoải mái rồi. Tiểu công chúa đứng dậy đi xuống lầu duỗi người, câu tiếp theo là than đói.

Cũng đã đến giờ ăn tối rồi, Thang Chi Niệm đặt sách xuống, đi vào bếp làm đồ ăn cho cậu.

Cận Vu Thân đi theo sau cô, hỏi: “Nghé con chào đời chưa?”

“Vẫn chưa, hình như là khó sinh.”

“Khó sinh phải làm sao?” Cận Vu Thân thật sự rất tò mò, “Phải mổ bụng lấy ra hả?”

“Nếu cần thiết thì phải mổ.”

“Ai cầm dao mổ?”

“Bà ngoại tôi, bà có kinh nghiệm.”

Cận Vu Thân nhướng mày, đáy mắt phát sáng có chút bất ngờ.

Sau bữa tối, trời đã tối hẳn, bên ngoài thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ. Trên đường có trẻ em rong đuổi chạy nhảy, cũng có người lấy pháo hoa mới mua ra đốt.

Bà ngoại của Thang Chi Niệm vẫn đang ở nhà Thẩm Tư.

Con trâu cái đã đẻ cả buổi chiều mà vẫn chưa sinh ra nghé con, hiện vẫn đang dùng phương pháp bảo thủ, chưa đến giây phút cuối cùng thì quyết không mổ lấy thai.

Nhìn thấy sự tò mò trong mắt Cận Vu Thân, Thang Chi Niệm đưa cậu đến nhà Thẩm Tư.

statickitesvnupload2024271720340840062a45ba2df37f426a4677779fc9a28cjpg

Kết cấu nhà cửa trong thị trấn đều có quy mô tương tự nhau, gia đình Thẩm Tư cũng có phong cách thông suốt. Chuồng gia súc ở phía sau cùng.

Bà ngoại của Thang Chi Niệm hiện đang thực hiện đỡ đẻ nhân tạo cho con trâu, cảnh tượng thực sự có một chút khó chịu khiến người ta phải giật mắt.

Thang Chi Niệm vô thức liếc nhìn Cận Vu Thân bên cạnh, vẻ mặt cậu nghiêm túc, khẽ cau mày, cẩn thận quan sát động tác của bà ngoại.

Bà ngoại mặc bộ yếm trắng, tay áo xắn lên trên cánh tay, một tay thọc vào thân con trâu cái.

“Chân của con nghé sắp ra rồi, ai đến giúp một tay đi.”

Có rất nhiều người có mặt nhưng không ai dám bước tới. Ông nội của Thẩm Tư chân bất tiện, lúc này cũng không giúp gì được.

Hầu hết mọi người đều không dám nhìn cảnh tượng này chứ đừng nói đến việc đến gần.

Thang Chi Niệm từ nhỏ đã đi theo bà ngoại mưa dầm thấm lâu, nên cũng không có gì sợ, nhưng cô lại không đủ sức lực.

Bà ngoại vừa dứt lời, Cận Vu Thân ở bên cạnh liền đưa tay kéo khóa áo khoác của mình ra, nói: “Để cháu.”

Thang Chi Niệm quay người lại hỏi cậu: “Cậu chắc chứ?”

“Ừm, cầm áo giúp tôi.”

Bà ngoại đứng trong chuồng trâu, nói với Cận Vu Thân: “Xắn tay áo lên, rửa sạch tay đi.”

Cận Vu Thân làm theo, quay người rửa tay cẩn thận, rồi đi về phía chuồng trâu.

Chuồng chăn nuôi của nhà Thẩm Tư không hề bẩn, nhưng dù gì cũng là nơi ở của gia súc, nên khó tránh khỏi có mùi hôi.

Thang Chi Niệm rất hiểu con người của Cận Vu Thân, cậu thích sạch sẽ, mắc bệnh sợ bẩn. Lúc này lại không có sự ghét bỏ, đi đôi giày trắng phiên bản giới hạn, bước vào chuồng trâu.

Có bà ngoại làm chỉ huy, Cận Vu Thân ở bên cạnh phụ giúp.

Thang Chi Niệm ôm lấy quần áo của Cận Vu Thân, ở bên cạnh nhìn cũng thấy kinh sợ, tầm nhìn cũng bất giác dừng lại trên người cậu lâu hơn. Cậu dùng cả hai tay nắm lấy hai chân con nghé, nghe theo chỉ dẫn của bà, từ từ kéo nó ra. Đỡ đẻ cho trâu không thể sử dụng sức mạnh, phải là lực khéo.

Cận Vu Thân rất nghiêm túc, trên mặt không có chút phản kháng nào, chăm chú lắng nghe lời chỉ dẫn của bà ngoại.

Cuộc chiến sinh nở kéo dài này, từ chiều đến tối, nếu nghé con còn không ra được, rất có thể sẽ bị ngạt thở và chết trong bụng trâu mẹ.

Thang Chi Niệm ôm chặt quần áo của Cận Vu Thân, trong lòng âm thầm động viên họ. Đầu ngón tay cô vô tình chạm vào một chỗ lồi lõm trên quần áo, cô nhìn xuống thì thấy đó là miếng vá hoa hướng dương thêu trên cổ tay áo.

Trong lúc lơ đãng, chỉ nghe thấy tiếng ào ào, nghé con được kéo ra ngoài cùng với một lượng lớn nước ối.

Thành công rồi!

Nghé con chào đời rồi!

Mọi người vui vẻ vỗ tay không ngớt.

Bà ngoại lấy khăn lau nước ối và nhau thai trên người nghé con.

Cận Vu Thân có vẻ hơi bối rối không biết phải làm gì, đứng đó ngơ ngác nhìn.

“Cận Vu Thân.”

Thang Chi Niệm gọi cậu, “Đã sinh xong rồi, cậu mau ra đây đi.”

Trâu mẹ hạ sinh nghé con xong, tiếp đến không cần Cận Vu Thân làm gì nữa. Động vật và con người không giống nhau, sau khi trâu mẹ sinh xong tự khắc sẽ chăm tốt nghé con, không cần vú nuôi cũng không cần ở cữ.

Cận Vu Thân nghe lời bước ra khỏi chuồng trâu, Thang Chi Niệm lập tức đưa cho cậu một chiếc khăn sạch để cậu lau tay.

Trên người cậu khó tránh khỏi bị vấy bẩn.

“Cần về nhà tắm rửa không?”

“Ừm.”

“Giày và quần của cậu đều bẩn hết rồi, thay ra để tôi đem giặt.”

“Được.”

Thang Chi Niệm nghiêng đầu nhìn Cận Vu Thân, cảm thấy cậu như người mất hồn vậy, giơ tay chọt chọt cánh tay cậu.

“Này… Cậu không sao chứ?”

Cận Vu Thân dừng bước, cúi đầu nhìn đôi tay của mình, ngáo ngơ nói: “Thang Chi Niệm, vừa rồi tôi đã đỡ đẻ cho trâu hả!”

“Đúng vậy, cũng giật gân lắm, bà ngoại nói trễ thêm vài phút nữa, nghé con sẽ chết mất.”

“Ông đây cũng lợi hại quá rồi chứ!” Cậu vẫn buột miệng nói ra một câu thô tục, hưng phấn đến mức não có chút chuyển biến không kịp.

Thang Chi Niệm: “… …”

*

Ngày hôm sau là Giao thừa rồi.

Nếu hỏi có điều gì khác biệt trong đêm giao thừa năm nay thì có lẽ là Cận Vu Thân thỉnh thoảng lại chạy đến chuồng trâu nhà Thẩm Tư để xem nghé con.

Chỉ trong một đêm, con nghé đã đầy sức sống, cả người sạch sẽ. Quả nhiên là vừa mới chào đời không sợ trời không sợ đất.

Tâm trạng Cận Vu Thân rõ ràng rất vui, lan truyền câu chuyện vinh quang về việc đỡ đẻ cho trâu đến mọi ngóc ngách trong vòng bạn bè của mình.

Một người bình thường rất khiêm tốn, nhưng lúc này lại không hề khiêm tốn chút nào.

Thang Chi Niệm không biết Cận Vu Thân có gì mà phấn khích đến vậy.

Nhưng chỉ cần cậu vui là được.

Ngày này cũng trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bữa ăn đêm giao thừa.

Thực ra, bữa cơm đêm giao thừa này đã được chuẩn bị từ sáng sớm.

Đến giữa trưa, mọi người đều bận túi bụi.

Thang Chi Niệm cũng phải đi phụ giúp, nhưng cô đang nghĩ tới Cận Vu Thân, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài xem cậu đang làm gì.

Thôi được, cậu đang trò chuyện sôi nổi với chú rể nhà bên cạnh. Nghe nói chú rể vừa cưới một cô dâu ngoại tỉnh, quê ở tỉnh cạnh thành phố Hằng Dự, nên hai người bắt đầu trò chuyện khá thoải mái.

Nào là phong tục tập quán ở những nơi khác nhau này, kết hôn phải như thế nào, nên chú ý gì khi tổ chức tiệc cưới…

Chú rể đang trò chuyện hăng hái, mời Cận Vu Thân điếu thuốc, Cận Vu Thân xua tay nói rằng cậu không hút thuốc.

Khi trời vào tối, bữa cơm Giao thừa chính thức bắt đầu.

Lần này vẫn là mấy gia đình cùng nhau ăn cơm, tận bốn bàn lớn.

Thang Chi Niệm và Cận Vu Thân ngồi cùng bàn, ngồi cạnh nhau.

Bữa cơm Giao thừa ngập không khí Tết này, không phải Cận Vu Thân chưa bao giờ trải qua. Những năm đầu, khi sức khỏe ông nội còn tốt, ông thường bảo cả nhà quây quần ăn cơm đêm giao thừa. Cận gia đông người, chỉ riêng bàn tròn cũng phải bày tận sáu bàn.

Cận Vu Thân luôn ngồi cạnh ông nội.

“Cận Vu Thân, cậu muốn uống rượu không?” Thang Chi Niệm ngồi bên cạnh vẻ mặt gian xảo xúi giục, “Dù sao cậu cũng đã đủ 18 tuổi rồi, uống chút rượu chắc không hề gì.”

Rượu nhà ngâm, 50 độ, vị phải nói là cừ rồi.

Cận Vu Thân biếng nhác: “Cậu không sợ tôi uống say?”

“Say thì say thôi, hôm nay vui mà.”

“Uống say làm chuyện xấu phải làm sao?”

“Không sao, tôi nói đỡ giúp cậu.”

Thang Chi Niệm hóng chuyện không sợ phiền ha, hào hứng rót cho Cận Vu Thân một cốc rượu trắng, tầm 200ml.

Rót cũng rót rồi, Cận Vu Thân cũng không dằng co, cầm lên nếm thử một ngụm, vị cay lên tới não.

Thang Chi Niệm vẻ mặt mong chờ: “Thế nào? Ngon không?”

Cận Vu Thân nheo mắt: “E là cậu muốn uống thì đúng hơn.”

“Hi hi, tôi cũng muốn thử thật.”

Cô đúng là không sợ trời không sợ đất mà, cầm ly rượu của Cận Vu Thân lên định thử một ngụm.

Cận Vu Thân giựt lại, không cho cô uống.

“Không có gì ngon hết trơn.”

“Không ngon sao ai cũng thích uống rượu chứ?” Thang Chi Niệm cực kỳ muốn nếm thử, “Tôi chỉ uống một miếng nhỏ thôi, không sao đâu mà.”

Cận Vu Thân cố chấp như ông cụ non vậy: “Không được.”

Cậu cảnh cáo Thang Chi Niệm, nếu còn định uống, cậu sẽ đi méc bà ngoại.

Thang Chi Niệm không vui rồi, không thèm để ý Cận Vu Thân nữa.

Người gì không biết.

Sau khi kết thúc bữa cơm Giao thừa, có người chơi đánh bài, có người đốt pháo hoa.

Thang Chi Niệm không thèm nhìn mặt Cận Vu Thân nữa, cũng không hẳn là ngó lơ cậu, chỉ là giống như người máy, cậu hỏi cái gì cô đáp cái đó, không chủ động bắt chuyện.

Bữa cơm Giao thừa này Cận Vu Thân ăn rất vui vẻ, uống một ly rượu 200ml vào người, ban đầu không cảm thấy gì, nhưng sức ngấm của rượu trắng hơn 50 độ là khá mạnh. Cậu không say, nhưng trong người nóng nực vô cùng, cơ thể như có thứ gì đó đang dâng trào, không chịu yên.

Nếu Thang Chi Niệm không chủ động bắt chuyện với cậu thì cậu cũng chỉ im lặng ngồi đó.

Tránh lại làm ra chuyện gì không phải.

Trước sảnh có một đống pháo hoa và pháo nổ, Cận Vu Thân nói mọi người chia ra chơi. Bản thân cậu ở bên cạnh với tư cách là một khán giả, chiêm ngưỡng vẻ đẹp tức thì mà những đồ chơi này tạo ra.

Vào đêm giao thừa năm ngoái, Cận Vu Thân và Thang Chi Niệm có gọi video tường thuật trực tiếp, nhưng thật là không thú vị bằng xem trực tiếp.

Cậu dứt khoát bê một chiếc ghế ra, ngồi đó lặng lẽ quan sát.

Cuối cùng bà ngoại vẫn nói Thang Chi Niệm một trận. Tại sao lại bỏ mặc cậu chủ Cận không lo? Để cậu ngồi một mình ở ngoài kia! Nhìn trông đáng thương chưa kìa.

Thang Chi Niệm liếc nhìn bóng lưng của Cận Vu Thân, cô đơn lẻ bóng, cậu ngồi không ra dáng ngồi, lật ngược ghế lại ngồi, hai tay gác lên lưng ghế, cằm tựa vào cánh tay, hơi ngẩng đầu lên ngắm pháo hoa.

Cũng khó trách bà ngoại cằn nhằn, cậu một mình đến đây để ăn Tết, sao có thể thờ ơ với cậu như vậy?

Thang Chi Niệm thở dài, chủ động đi tới bên cạnh Cận Vu Thân, tìm chủ đề: “Có muốn cùng đốt pháo hoa không?”

Cơn say trong người Cận Vu Thân vẫn chưa nguôi ngoai, cả người cậu biếng nhác, nghiêng đầu liếc nhìn Thang Chi Niệm: “Được thôi.”

“Chúng ta ra sân sau đốt nha. Ở đó không có người.”

“Không có người.” Cận Vu Thân lẩm bẩm mấy chữ này, đứng dậy, đi theo Thang Chi Niệm ra sân sau.

Mỗi nhà đều có sân riêng, hầu hết mọi người đều ở sảnh trước để đón Tết, sân sau thực sự không có ai.

Thang Chi Niệm cầm một chùm pháo hoa nhỏ, dời dần ra sân sau, rồi lấy bật lửa ra, đốt trước mặt Cận Vu Thân.

Chỉ còn nửa tiếng nữa là sang năm mới rồi.

Cận Vu Thân đã xem pháo hoa suốt đêm, sớm đã ngấy rồi. Lúc này cậu không phải đang xem pháo hoa, mà là đang nhìn Thang Chi Niệm.

Thang Chi Niệm vẫn đang hưng phấn, đang nhìn pháo hoa được bắn ra, màu sắc rực rỡ phản chiếu trên khuôn mặt cô, vẻ mặt đỏ bừng như lửa, đều hiện rõ nét trước mặt Cận Vu Thân.

Sau khi đốt xong một đống, cô lại ra sảnh trước mang một đống khác tới.

Quá nhiều, quá nhiều rồi, đốt mãi không hết.

Mấy loại pháo hoa được bắn cùng lúc, màn đêm đen tối được biến thành ngày sáng bởi những tia lửa.

Thang Chi Niệm quay sang hỏi Cận Vu Thân: “Đẹp không!”

Cận Vu Thân gật đầu: “Cũng tạm.”

Thang Chi Niệm nhìn vẻ mặt hờ hững của Cận Vu Thân, nói: “Nhìn cậu không hứng thú lắm, không vui hả?”

“Cũng không phải không vui.” Cận Vu Thân nói xong đi về phía Thang Chi Niệm.

Thang Chi Niệm không rõ sự tình, hỏi: “Sao vậy?”

Pháo hoa trước mặt vẫn đang cháy bùng, Cận Vu Thân đột nhiên túm lấy cánh tay của Thang Chi Niệm, kéo cô về gần mình hơn: “Cậu nói tôi uống say làm bừa cậu sẽ xử lý, lời này còn được tính không?”

Cự ly quá gần, mùi rượu nhàn nhạt, đan xen với hương hoa cam ngọt ngào, kích thích cảm quan của Thang Chi Niệm.

Cô không chắc Cận Vu Thân có say thật hay không, giơ tay chọt chọt cậu: “Này, cậu vẫn ổn chứ?”

“Không ổn.”

Trực giác Thang Chi Niệm mách bảo không hay rồi, vô thức lùi về sau, nhưng cánh tay vẫn bị Cận Vu Thân tóm lấy. Cô lùi một bước, thì cậu lại tiến về một bước.

“Cận Vu Thân…”

“Thang Chi Niệm, cậu có còn nhớ, cậu nợ tôi một thứ không?”

“Cái gì?”

“Nụ hôn của tôi.”

Cậu vừa dứt lời, tất cả pháo hoa trước mặt vừa hay đều ngừng nổ.

Sân sau vốn được phản chiếu dưới ánh sáng ban ngày đã chìm vào bóng tối, ngay cả những âm thanh tanh tách cũng dừng lại.

Yên lặng không một tiếng động.

Thang Chi Niệm tựa lưng vào tường, hết đường lui rồi.

Tim cô đập loạn xạ trong khung cảnh yên tĩnh này.

Giây tiếp theo, cảm thấy môi mình lành lạnh.

Cận Vu Thân dùng hai tay ôm lấy gò má của Thang Chi Niệm, đặt ngón tay cái lên môi cô, cúi đầu xuống và hòa quyện hơi thở với người trước mặt.

Miệng của Thang Chi Niệm bị cậu dùng ngón tay bịt lại, không thể mở ra được. Cô có thể cảm nhận được sự tiếp cận của cậu, chỉ cách cô một quãng ngắn. Nhiệt độ cơ thể, hơi thở và nhịp tim của cậu đều ở trong tầm với.

Cả người cô đều hoảng loạn, mềm nhũn.

Cận Vu Thân đến gần hơn và đặt một nụ hôn nhẹ lên mu ngón tay cậu.

Đầu ngón tay áp lên đôi môi của cô, mềm mại và khó tin khi chạm vào.

Năm ngoái, với sự giúp đỡ của Cận Vu Thân, Thang Chi Niệm đã nộp đơn xin phỏng vấn vào Stanford thành công. Hội đồng tuyển sinh của Stanford đã sàng lọc sơ bộ và thông báo cho cô tham gia phỏng vấn.

Vào tháng Hai, Thang Chi Niệm đã tham gia phỏng vấn trực tuyến. Lần đầu tiên đối mặt với ban giám khảo, trong lòng cô có chút hồi hộp. Vì đã chuẩn bị trước các tình huống nên cô đã có rất nhiều câu trả lời trong đầu, việc trả lời suôn sẻ hơn tưởng tượng.

Có lẽ là do không có áp lực tâm lý nên cô không hề rụt rè mà trả lời rất lưu loát.

Toàn bộ cuộc phỏng vấn kéo dài hơn dự kiến của Thang Chi Niệm, cuối cùng cô đã ứng biến trôi chảy để thể hiện sở thích và năng khiếu của mình trước mặt ban giám khảo. Trình độ tiếng Anh hiện tại của cô đã khác xưa rất nhiều, về cơ bản không thể làm khó được cô.

Đối với cuộc phỏng vấn này, Thang Chi Niệm chỉ có tâm lý thử sức. Còn kết quả như thế nào, cô cũng không vội vàng tra cứu.

Đến lượt chụp ảnh tập thể, cánh tay Thang Chi Niệm đột nhiên bị ai đó kéo.

Là Cận Vu Thân, cậu kéo Thang Chi Niệm lại gần mình. Dưới con mắt của mọi người, cậu cũng không hề né tránh.

Thang Chi Niệm có chút tư lợi nên cũng không ngại ngùng, đứng thẳng trước mặt Cận Vu Thân.

Điều này khiến Cận Vu Thân bất ngờ, cậu đứng phía sau cô, cúi đầu nhẹ nhàng kéo bím tóc đuôi ngựa của cô, vẻ mặt tinh quái.

"Bạn học Thang Chi Niệm, sao bạn lại đứng trước mặt tôi vậy?"

Thang Chi Niệm quay đầu lườm cậu một cái, vẻ mặt như thể biết rõ trong lòng cậu đang nghĩ gì.

Cận Vu Thân cười: "Cậu dám lườm tôi?"

"Lườm cậu đấy."

Người bị lườm ngược lại tâm trạng vui vẻ: "Cậu thử lườm thêm cái nữa xem."

Thang Chi Niệm lại trừng mắt nhìn cậu: "Cậu đừng nói nữa, sắp chụp ảnh rồi."

Cận Vu Thân nghiêng đầu nhìn cô, không nói đồng ý hay không.

Cậu như vậy khiến lòng Thang Chi Niệm cũng không yên.

Lúc chụp ảnh chung, Cận Vu Thân đứng sau Thang Chi Niệm, nhiếp ảnh gia nhắc nhở chuẩn bị chụp ảnh, cậu tinh nghịch giơ hai ngón tay ra sau đầu cô.

Thang Chi Niệm không hề hay biết hành động của người phía sau, mím môi cười thật tươi.

Chụp ảnh tập thể xong, Cận Vu Thân lại bám lấy Thang Chi Niệm không cho cô đi.

"Lại đây, chúng ta chụp chung một tấm."

Thang Chi Niệm không chịu.

Ảnh tập thể cũng có rồi, đâu cần thêm một tấm ảnh riêng.

Cận Vu Thân nhướng mày nhìn cô: "Người muốn chụp ảnh chung với tôi xếp hàng dài đến tận Pháp rồi đấy, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu."

Thang Chi Niệm lè lưỡi với Cận Vu Thân: "Không chụp với cậu đấy."

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn, nhất định, khẳng định luôn!"

Nói xong, cô khoác tay Chu Hiểu Dao quay người bỏ đi.

Cận Vu Thân cũng không bực bội, nhìn bóng lưng Thang Chi Niệm, vẫn là dáng vẻ bất cần đời đó. Cậu mặc đồng phục trường Quốc tế Hằng Dự, áo sơ mi trắng kết hợp quần tây thường ngày, chân đi giày thể thao trắng, ánh nắng chiếu vào người, toát lên vẻ thiếu niên.

"Giỏi lắm, Thang Chi Niệm."

Thang Chi Niệm nghe thấy tiếng trêu chọc của Cận Vu Thân phía sau, cô giơ tay lên, biết cậu sẽ nhìn thấy, vẫy tay với cậu.

Cùng ngày.

Buổi tối, Thang Chi Niệm trở về Cận gia, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Cận Hoành Tuấn. Cô dừng bước, sau đó đi chậm lại.

Cuối cùng vẫn chạm mặt Cận Hoành Tuấn.

Đầu xuân, Cận Hoành Tuấn đã ly hôn với vợ cũ và giành được tự do, rũ bỏ hoàn toàn mây đen của vụ kiện ly hôn, cả người toát lên khí chất sảng khoái.

Ông ta mặc áo sơ mi thường ngày, quần jean, đi giày thể thao, trông như vừa đi dạo ở đâu đó về. Nhìn thế nào cũng không ra dáng người đàn ông 40 tuổi, nói là anh trai của Cận Vu Thân cũng không ngoa.

Thang Chi Niệm dừng bước, lễ phép chào hỏi: "Chào chú Cận."

Cận Hoành Tuấn dường như đã đợi ở đây rất lâu, giơ tay lên xem đồng hồ, nói với Thang Chi Niệm: "Lâu không gặp."

*

Đầu tháng Tư, Cận Vu Thân đã lấy được bằng phi công riêng.

Nói đến việc lấy bằng phi công để làm gì? Có lẽ là một ngày đẹp trời nào đó muốn bay lên trời một vòng, hợp pháp.

Cận Vu Thân đã 18 tuổi, không ai có thể quản được cậu. Cậu trời sinh bất cần đời, không bị gò bó.

Từ sau khi ông nội Cận qua đời, cậu dường như không còn lưu luyến gì với Cận gia nữa, chỉ là nơi để về ngủ vào ban đêm. Hơn nữa, trong nhà này còn có một người, giống như liều thuốc phiện mà cậu không thể cai nghiện, luôn bị thu hút.

Mặc dù cậu đã dùng rất nhiều thứ để chuyển hướng sự chú ý của mình, bay trên trời, lặn dưới biển, nhưng những thú vui đó chỉ là để giết chết hình bóng khác trong lòng. Như thể chỉ dùng một lớp vải mỏng che đi trái tim mình, vị trí đó vẫn luôn dành cho cô.

Diệp Như Chi mua cho Cận Vu Thân một chiếc xe thể thao kiểu dáng hầm hố, coi như là món quà sau khi cậu lấy được bằng lái xe.

Cận Vu Thân cũng không thích xe cộ lắm, chỉ cần là phương tiện di chuyển là được.

Hôm nay về nhà, Cận Vu Thân từ xa đã nhìn thấy Thang Chi Niệm đang ngồi trên xích đu. Trời đã khuya, cậu giơ tay xem đồng hồ, 10 giờ rồi.

"Sao muộn vậy rồi mà cậu còn chưa đi ngủ?"

"Tôi đang đợi cậu đấy." Thang Chi Niệm nói.

Đầu tháng Tư, mặc dù thời tiết đã ấm lên nhưng ban đêm vẫn còn se lạnh. Vậy mà Thang Chi Niệm chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.

"Đợi tôi làm gì?" Cận Vu Thân mặc áo khoác da màu đen, cởi ra đưa cho Thang Chi Niệm, "Mặc vào đi."

Thang Chi Niệm ngoan ngoãn làm theo.

Chiếc áo khoác da dày cộm phảng phất mùi hương của Cận Vu Thân, áp vào lưng cô, truyền đến hơi ấm.

"Tôi nghĩ, bình thường giờ này cậu đã về nhà rồi, dù sao tôi cũng không ngủ được, nên ra đây thử vận may."

"Có chuyện gì sao?"

Cận Vu Thân đi đến trước mặt Thang Chi Niệm, ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang tầm với cô. Ánh đèn đêm làm giảm bớt vẻ sắc bén trên người cậu, tạo cho Thang Chi Niệm một cảm giác dịu dàng đến lạ.

Thang Chi Niệm ngồi trên xích đu, chân đi đôi dép lê bông, lộ ra mắt cá chân tròn trịa. Chiếc dép sắp rơi ra, Cận Vu Thân liền đưa tay giúp cô đi vào cho tử tế.

Bàn tay cậu to lớn, một tay nắm lấy mắt cá chân thon gọn của cô.

Người trên xích đu không còn đung đưa nữa, ngoan ngoãn để cậu đi dép vào cho mình.

"Cận Vu Thân, cậu có thể dẫn tôi đi chơi được không?"

"Cậu muốn đi đâu chơi?"

"Quán bar, club... những nơi mà tôi chưa đủ tuổi thì không được vào." Cô hơi bất an nhìn cậu, "Có được không?"

Cận Vu Thân chống một tay lên đầu gối, hơi ngẩng đầu nhìn Thang Chi Niệm, đáy mắt ẩn chứa ý cười. Không biết cô nhóc này đang có ý đồ gì, nhưng với cậu, mong muốn nhỏ nhoi này chẳng đáng là gì.

"Được." Cậu đồng ý, "Nhưng bây giờ cậu vẫn chưa đủ tuổi."

"Sắp rồi, chỉ còn vài tháng nữa thôi."

"Ừ." Cậu nhớ rõ sinh nhật của cô, ngày 1 tháng 7.

"Sau khi thi IB xong, tôi muốn về quê một chuyến."

"Về làm gì?"

"... Thăm bà ngoại."

Trong màn đêm mờ ảo, giọng Cận Vu Thân khàn khàn: "Chỉ là thăm bà ngoại thôi sao?"

Thang Chi Niệm ngẩng đầu nhìn trời, trả lời hơi nhỏ: "Đúng vậy."

Cô nhanh chóng chuyển chủ đề: "Vậy thì quyết định thế nhé, cậu phải dẫn tôi đi chơi đấy."

Cận Vu Thân cười: "Chuyện nhỏ như vậy mà tôi còn nuốt lời sao?"

Cô từ trên xích đu bước xuống, nói đã muộn rồi, bây giờ phải về phòng nghỉ ngơi.

"Thang Chi Niệm."

Cận Vu Thân đứng dậy, yết hầu chuyển động, "Cố gắng lên, vào cùng trường đại học với tôi."

Thang Chi Niệm mỉm cười, nói: "Được thôi."