Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 56: Coi như cậu biết điều




Thang Chi Niệm nhất thời không “tiêu hóa” nổi, ngơ ngác nhìn Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân cậy thế mình cao, như đang trêu cún con vậy, lòng bàn tay xoa xoa đỉnh đầu cô, nhướng mày: “Cậu ngốc rồi hả?”

Thang Chi Niệm cũng quên mất phản kháng: “Cậu đến đây bằng gì?”

“Chuyến bay buổi chiều, tầm tối đến Tứ Xuyên.”

Cuộc hành trình không khó khăn như Cận Vu Thân tưởng tượng. Tiền có thể giải quyết mọi việc, cậu ngồi ở khoang hạng nhất, khi hạ cánh được quản gia riêng đón, suốt đường đi không hề bị nhiễm lạnh.

Đều là ở phía Nam, nhưng những ngọn núi ở đây trông cao hơn, gần với dãy núi Tần Linh hơn, đường đi gồ ghề. Đường núi quanh co khúc khuỷu, đúng kiểu "đường núi muôn dặm xa". Ngày nay, cơ sở hạ tầng của đất nước đã hoàn thiện, đường cao tốc thẳng đến các thị trấn hay tỉnh thành cũng không thành vấn đề, trên những con đường trong thị trấn có sự ăn xén, nên có một số ổ gà trên một đoạn đường nhỏ, nhưng vấn đề cũng không lớn.

Trong đầu Thang Chi Niệm mường tượng hành trình Cận Vu Thân đến đây, vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Sao tự dưng cậu lại đến đây?

Cũng không báo trước.

“Sao vậy? Không hoan nghênh hả?” Cận Vu Thân khoanh hai tay, đanh đá cụp mắt nhìn cô.

Vẫn là cậu chủ nghênh nghênh tự đắc, coi mình là cái rốn vũ trụ ấy.

Thang Chi Niệm nhe răng cười: “Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh, cậu nên nói trước chứ, để tôi chuẩn bị đại pháo nghênh đón cậu!”

“Đại pháo?”

“Không, là pháo xâu, pháo xâu!”

Cận Vu Thân “hừ” một tiếng, nói: “Hộ nào là nhà của cậu?”

Thang Chi Niệm chỉ vào một nhóm hàng xóm đang sưởi ấm cách đó không xa: “Ở bên kia.”

Điện thoại của Cận Vu Thân có định vị của Thang Chi Niệm đưa đưa hồi kỳ nghỉ hè.

Khi đó, cậu đưa ông nội đi dạo một vòng quanh thành phố Tứ Xuyên, thật sự từng rất muốn đến gặp cô. Quãng đường chưa đầy ba tiếng cũng không phải là quá xa, gặp mặt rồi đi, về trước bình minh là có thể về bên ông nội.

Nhưng cuối cùng không đi, vì sợ quá đường đột, cũng không yên tâm để ông nội ở khách sạn.

Nhà của Thang Chi Niệm ở trong thị trấn cũng không thuộc dạng quá tệ, có hai gian, hai tầng, được xây theo phong cách hơn 20 năm trước. Nhưng toàn bộ quá trình xây dựng ngôi nhà được bà ngoại theo dõi sát sao, vật liệu được sử dụng rất chắc chắn. Trước đây đã từng xảy ra một trận động đất lớn, nhưng nó chỉ bị chấn động, còn ngôi nhà thì không hề bị ảnh hưởng gì.

Đèn của chiếc Nanny Van trước mặt đã tắt, tài xế vẫn ngồi trong xe.

Thang Chi Niệm ló đầu quan sát, hỏi Cận Vu Thân: “Mẹ tôi đâu? Mẹ tôi có đi cùng cậu không?”

Cận Vu Thân nói không có: “Mẹ cậu phải ở lại Hằng Dự với mẹ tôi, nếu không mẹ tôi một mình ở nhà sẽ chết đói.”

Thang Chi Niệm: “… …”

Cậu chu đáo ghê.

Năm nay Diệp Như Chi không định để Thang Nguyên về.

Nhớ lại đêm giao thừa năm ngoái Diệp Như Chi và Cận Vu Thân ở trong bếp làm món khó nuốt, không bao giờ muốn nếm trải khổ đau này nữa.

Thang Chi Niệm bất giác ngộ ra, hỏi Cận Vu Thân: “Cậu định ở đây bao lâu?”

“Ở đến hết Tết.”

Hôm nay đã là 28 Tết, còn hai ngày nữa là đến đêm giao thừa.

Thang Chi Niệm cảm thấy Cận Vu Thân đúng nghĩa nghĩ gì làm đó liền, một cậu chủ như cậu chạy đến thị trấn xa xôi hẻo lánh đón Tết?

Có thể ngày mai cậu sẽ chịu không nổi mà đòi rời đi thôi.

“Cậu ăn tối chưa?” Chiều tối xuống máy bay, chắc vẫn chưa ăn.

Cận Vu Thân quả nhiên lắc lắc đầu: “Bánh ngọt của tôi đâu?”

“Cậu không báo trước đã đến, tôi đào đâu ra đồ cho cậu.”

“Cậu cứ chơi dơ đi.”

Túi áo của Thang Chi Niệm có một viên kẹo, hàng xóm cạnh nhà cuối năm có chuyện vui, trong nhà có kẹo cưới, có đem chia cho họ.

“Có kẹo. Cậu ăn không?”

Cận Vu Thân nói không thèm.

Ngốc chết đi được, Thang Chi Niệm.

Cậu đâu có thật sự đòi bánh ngọt của cô đâu.

Cận Vu Thân, người mở miệng ra là đòi bánh từ Thang Chi Niệm, bản thân có mang túi lớn túi nhỏ đồ đạc. Lễ nghi cậu làm tất, lần đầu đến nhà, không thể đi tay không được.

Tài xế sau khi nhận được hiệu lệnh xuống xe lấy đồ, di chuyển từng túi một vào nhà của Thang Chi Niệm.

Tình thế này, người không biết còn tưởng nhà trai nửa đêm đến nhà gái cầu hôn nữa.

Hàng xóm tò mò tụ lại dòm trước ngó sau, những người thân quen vào thẳng nhà Thang Chi Niệm xem cho rõ.

Bà ngoại cũng rất ngạc nhiên, đi qua hỏi rốt cuộc chuyện này là sao.

Thang Chi Niệm thì thầm giải thích với bà ngoại vài câu, bà ngoại rất nhanh ngộ ra sự việc.

“Thì ra là cậu chủ Tiểu Cận à!” Bà ngoại đến trước mặt Cận Vu Thân chủ động bắt chuyện, cảm ơn Cận gia chiếu cố Thang Nguyên, cảm ơn đã chăm lo cho Thang Chi Niệm.

Bà có cả mớ lời cảm ơn.

Từ nhỏ bà ngoại đã răn dạy Thang Chi Niệm phải biết cảm ơn, bà lấy thân làm gương, người khác cho một phần, bà sẽ trả lại gấp ba.

Tuy bà ngoại lần đầu gặp Cận Vu Thân nhưng giống như đã quen biết cậu từ rất lâu trước đây rồi, trên mặt bà nở nụ cười tươi rói.

Hàng xóm nghe nói chàng trai đến từ thành phố Hằng Dự, lại nghe nói cậu là con trai của chủ nhà mà Thang Nguyên đang làm việc, ai nấy đều nhiệt tình tiếp đãi.

Mối quan hệ giữa những người hàng xóm rất tốt, bình thường ai có việc gì, mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau. Đã là khách của nhà họ Thang, thì cũng là khách của mọi người.

Họ sợ Cận Vu Thân bị lạnh, nên đã chủ động dời chiếc chậu sắt đựng than hồng qua đặt trước chỗ cậu, còn bê ghế, rót đồ uống nóng cho cậu.

Tóm lại, không cần Thang Chi Niệm tiếp đãi, tự khắc có người tiếp đãi giúp.

Hơn chục loại quà chất đầy sảnh lớn, trong đó có hải sản đông lạnh. Thang Chi Niệm không xen vào được, chỉ đành chủ động đem hải sản đông lạnh đem vào tủ đông của nhà để bảo quản, đồng thời lấy ra một ít thịt xông khói và xúc xích. Ngăn bảo quản rau diếp cá lúc trưa đã rửa sạch, cũng mang ra một thể.

Trong khi Thang Chi Niệm bận rộn, thì Cận Vu Thân đang nói chuyện cười đùa với bà ngoại và hàng xóm. Cậu trước giờ không phải người dễ luống cuống, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm.

Cận Vu Thân với vẻ mặt lịch sự và khiêm tốn, ngồi giữa một nhóm các bà cụ. Mọi người hỏi cái gì, cậu sẽ trả lời cái đó, cũng không phải ngáo ngơ chỉ biết đáp lời, cậu cũng sẽ hỏi vài câu hỏi tò mò, cũng biết “thả con tép bắt con tôm”.

Cậu là một người giỏi ăn nói.

Bà ngoại nói tiếng phổ thông không được chính thống lắm, bảo Cận Vu Thân yên tâm đón năm mới ở đây.

Bà ngoại đúng là không coi cậu là người ngoài, giống như đang nhìn thấy cháu ruột của mình vậy, bàn tay nhăn nheo của bà nắm tay Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân nhìn xuống bàn tay của bà ngoại Thang Chi Niệm, nghĩ đến ông nội của mình.

Người già rồi, làn da của họ sẽ tự nhiên xuất hiện các nếp nhăn, cảm giác không còn săn chắc.

“Vậy làm phiền bà ngoại rồi.”

“Làm gì có chuyện đó! Chỉ sợ cháu không quen thôi.”

Một tia lửa bật ra từ chậu sưởi lách tách, bắn trúng chiếc áo khoác cao cấp của Cận Vu Thân. Thấy vậy, người hàng xóm nhanh chóng giúp phủi xuống, nhưng trên quần áo cuối cùng vẫn để lại dấu vết.

Cận Vu Thân không để tâm, quần áo hỏng rồi thì đổi cái khác là được. Cậu ngồi một lúc, lấy cớ vào trong tham quan, nhưng thực ra là đi tìm Thang Chi Niệm.

Thang Chi Niệm biết Cận Vu Thân vẫn chưa ăn tối, đang ở trong bếp chuẩn bị một bát mì cho cậu.

Buổi tối ở đây không có chỗ bán đồ ăn khuya, mỗi nhà đều tự nấu riêng.

Cận Vu Thân đi từ sảnh trước vào bếp sau, đi qua khoảng sân ở giữa, là một gian phòng rất dài. Cấu trúc của ngôi nhà rất đơn giản, một con đường thẳng thông suốt, sảnh trước, sân trong, bếp và sân sau.

Những ngôi nhà ở nông thôn không đáng giá. Ngôi nhà này là lúc ông ngoại Thang Chi Niệm làm việc tại trạm thú y được phân bổ.

Ông ngoại mất sớm, không để lại gì, nhưng ngôi nhà này cũng là hy vọng cho bà ngoại che mưa tránh gió. Khi đã có nhà, không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa.

Trong vài năm đầu, không có tiền để sửa nhà, còn không sơn tường trắng, chỉ đặt một số đồ đạc cần thiết.

Về sau mỗi năm lại dần bổ sung thêm, quét vôi tường, có bếp gas, lát gạch men, có thêm chút tiền thì thêm ít đồ đạc.

Phía trên sân được lắp một tấm trần trong suốt, có tác dụng chiếu sáng vào ban ngày và khiến toàn bộ ngôi nhà sáng rực. Cũng là phong cách trang trí vừa nhìn là thấy hết, các món đồ có thể trông cũ kỹ, nhưng được lau dọn sạch sẽ, ngay ngắn ngăn nắp, không có mùi hôi.

Ban ngày, Thang Chi Niệm ngồi ở ngoài hiên đọc sách làm bài tập, chỗ này có đặt một cái bàn và hai cái ghế, trên bàn có để cuốn sách đang lật dở và bài tập đang làm được một nửa.

Cận Vu Thân bước đến bàn cầm bài tập lên xem, đó là cuốn sách “Kỳ thi tuyển sinh đại học 5 năm và Mô phỏng 3 năm: Từ vựng tiếng Anh”, tiện tay lật xem, tập đề này đã sắp giải xong rồi.

Cậu cũng không vội vào tìm Thang Chi Niệm, nhưng lại vô cùng thích thú xem những cuốn sách cô đặt trên bàn.

Rất rõ ràng, đây không phải giáo trình và bài tập của khóa học IB, mà là bài tập cho các kỳ thi tuyển sinh đại học khác nhau: Hóa học, Vật lý, Văn học và Toán.

Cận Vu Thân biết rõ con người Thang Chi Niệm, cô không phải là kiểu người sẽ làm những việc vô ích.

Cô thông minh, có kế hoạch và tính toán rõ ràng, không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình.

Đèn trong bếp vẫn sáng, Cận Vu Thân chậm rãi bước tới và dừng lại ở cửa bếp, hai tay đút vào túi áo khoác, uể oải dựa vào khung cửa.

Ánh sáng từ nhà bếp rọi lên người của Cận Vu Thân, dường như chia cậu thành hai nửa, một nửa ngoài sáng, một nửa trong tối. Khí chất trên người cậu dường như bị chia cắt trong ánh sáng trắng đen này, có phần tối và có phần sáng.

Thời gian này Cận gia xảy ra rất nhiều biến cố, đặc biệt là sau khi ông nội mất, một số thế lực vẫn đang tranh giành nhau. Và vụ ly hôn của bố mẹ Cận Vu Thân cũng đang đi đến hồi kết, phiên tòa cuối cùng sẽ được tổ chức sau Tết Nguyên Đán.

Cận Vu Thân hờ hững nhìn Thang Chi Niệm, trên mặt không có nhiều biểu cảm. Tâm trí dường như đã bình tĩnh lại rất nhiều, ít nhất không giống như lúc sáng sớm nhiệt huyết sôi sục, háo hức muốn được gặp cô.

Nhưng lúc này mọi chuyện cũng chẳng khá hơn là mấy. Sự ấm áp dần dần bị thay thế bởi sự lạnh lẽo, có sự đóng băng đang lan rộng.

Nông thôn lạnh hơn nhiều so với thành phố.

Thang Chi Niệm mở bếp ga, đang đổ nước vào nồi. Cũng giống như việc làm đồ ăn khuya lúc nửa đêm ở Cận gia cho cậu trước đây, bận rộn đâu vào đấy. Khả năng học tập của cô có thể khá tốt, nhưng đồ ăn cô nấu thực ra không ngon lắm, trình bày cũng kém.

“Nhà cậu cũng lớn lắm.”

Sau lưng Thang Chi Niệm đột nhiên có tiếng nói dọa cô giật bắn người, ngơ ngác quay người lại: “Sao cậu đi không có tiếng động vậy.”

Cận Vu Thân cười không rõ hàm ý: “Tức là, lúc cậu đi sẽ khua chiêng gõ mõ cho tôi biết hả?”

Thang Chi Niệm cười hi hi: “Tôi còn đốt pháo cho cậu kìa!”

“Ồ, cậu tốt nhất nói được làm được.”

Cận Vu Thân cũng cười theo, chỉ đơn thuần cảm thấy dáng vẻ cô cười lên trông khá ngốc.

Nước trong nồi sôi sùng sục, sợi mì màu trắng cuộn tròn trong nồi, Thang Chi Niệm lấy đũa đảo đều.

“Cậu đợi chút, tôi sắp nấu xong rồi.”

Cận Vu Thân bước đến nhìn vào trong nồi, vẻ mặt chê bai: “Này là mì nước lèo hả?”

“Có miếng ăn là tốt lắm rồi.” Còn kén cá chọn canh nữa.

Cận Vu Thân “hừ” một tiếng, “Thang Chi Niệm, cậu có thái độ gì hả?”

Thang Chi Niệm không sợ cậu đâu, cũng học theo “hừ hừ” một tiếng: “Cậu đang ở địa bàn của tôi đó nha.”

“Ở địa bàn của cậu thì cậu phải ra dáng tiếp đãi khách chứ, sao cậu lại vứt tôi một mình ở ngoài? Tôi hướng nội cậu không biết hả?”

“Cậu hướng nội?” Thang Chi Niệm nghe được một chuyện quá sức nực cười, “Tôi thấy cậu trò chuyện với họ vui vẻ lắm mà.”

“Hết cách rồi, anh đây quá có sức hút.”

Thang Chi Niệm: “… …”

Nhà bếp mở ra, thực ra không nhỏ hơn Cận gia, có một giàn nho, tiếp đến là chuồng lợn, chuồng gà, chuồng vịt. Những con thỏ năm ngoái mà Cận Vu Thân trông ngóng đã đem bán rồi, năm nay không nuôi thỏ.

Bên cạnh giàn bếp có một cái ghế được bện bằng trúc, Cận Vu Thân ngồi lên phát ra tiếng cọt kẹt.

Bát mì nhanh chóng được vớt ra, sợi mì được làm từ lúa mì do nhà Thang Chi Niệm tự trồng. Xay lúa mì thành bột, rồi nặn thành sợi mì, phơi khô tự nhiên.

Không cần thêm quá nhiều phụ gia, mang hương lúa mạch tự nhiên.

Thang Chi Niệm vớt mì ra cho vào tô, sau đó thêm gia vị vào đảo đều. Theo cách ăn thanh đạm ở Hằng Dự, rưới dầu hành lên, dầu hành nóng hổi được rưới lên sợi mì, cuối cùng cho thêm trứng ốp la và rau xanh luộc vào, trông rất ngon miệng.

Thang Chi Niệm trước giờ rất hài lòng với tài nấu nướng của mình, chủ yếu là vì cô không kén ăn.

Dáng vẻ chăm chú của cô, hai tay bưng bát mì cho Cận Vu Thân, lanh lợi chớp chớp mắt: “Một bát mì giá 100 tệ.”

Đúng là khi không tỏ ra ân cần, không có chuyện tốt lành.

Cận Vu Thân nheo mắt lại, đứng dậy hét ra bên ngoài: “Bà ngoại! Thang Chi Niệm ăn cướp…”

Thang Chi Niệm vội túm lấy cánh tay Cận Vu Thân, nơm nớp nói: “Sao cậu còn chơi méc vậy?”

“Để bà ngoại xem cậu đối xử với khách như thế nào.”

“Tôi đùa với cậu thôi mà!” Ai đòi tiền cậu thật đâu.

Cận Vu Thân nhởn nhơ nói: “Tôi cũng đùa với cậu thôi.”

Thang Chi Niệm không dễ chọc, dùng âm mũi phát ra tiếng: “Hừ.”

Cậu cũng bắt chước cô hừ.

Cận Vu Thân đói thật, cũng không chê bai gì cả, ngồi xuống ăn mì.

Thang Chi Niệm ngồi sang một bên nhìn cậu ăn.

Lúc này đã rất khuya rồi, Thang Chi Niệm lắm lời lại hỏi thêm một câu: “Tối cậu ở lại đây hả?”

Cận Vu Thân liếc cô: “Không, tôi không ở đây, tôi sẽ ngủ ngoài đường.”

Người tài xế lái xe tới đã đi rồi, Cận Vu Thân bảo người đó đi. Chiếc xe không để lại, chủ yếu là Cận Vu Thân cũng không biết lái xe.

Thang Chi Niệm phụt cười: “Được, tôi dựng cái giường ngoài đường cho cậu ngủ.”

Cận Vu Thân lại hét lên: “Ngoại ơi…”

Thang Chi Niệm nhéo cánh tay cậu: “Cậu lấy bà ngoại tôi làm lá chắn hả!”

“Hiệu quả.” Cận Vu Thân phát hiện rồi, Thang Chi Niệm không sợ trời không sợ đất cũng có người trị được cô.

Thực ra, điều Thang Chi Niệm sợ là Cận Vu Thân sống sung túc sẽ không quen sống trong nhà cô.

Trong thị trấn có một khách sạn, môi trường dù sao vẫn tốt hơn ở nhà cô.

Nhưng để một cậu chủ như cậu sống trong khách sạn thì cũng bất tiện.

“Cậu thật sự muốn ở đây đón Tết hả?”

Nghe được những lời chói tai này, sắc mặt Cận Vu Thân tối lại: “Nếu cậu không chào đón, chút nữa tôi đi liền.”

Thang Chi Niệm nhấn cổ tay cậu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đuổi cậu đi, tôi chỉ sợ cậu nhất thời tùy hứng, nghĩ gì làm đó. Nếu cậu thật sự ở lại đón Tết, tôi cũng phải có sự chuẩn bị chứ đúng không? Hầu hết đồ ăn ở đây cậu đều ăn không quen, cơm giao thừa cũng phải để ý khẩu vị của cậu.”

Cận Vu Thân nghe Thang Chi Niệm nói có căn có cứ, lại cụp mi nhìn xuống tay cô đang đặt trên tay cậu, cũng không quên trọng điểm: “Tôi nhất thời tùy hứng, nghĩ gì làm đó lúc nào hả?”

“Hôm nay là vậy đó. Cậu đột nhiên đến đây cũng không báo trước tiếng nào. Cậu phải nói trước một tiếng, tôi còn biết đường chuẩn bị, không đến nổi chỉ cho cậu ăn bát mì.”

Đạo tiếp đãi khách này Thang Chi Niệm ít nhiều cũng biết.

Người ngàn dặm xa xôi đến đây, còn là chủ nhà chiếu cố mẹ con cô, tiếp đãi món ngon phong phú là điều hiển nhiên.

“Tôi không cầu kỳ như cậu nghĩ đến vậy.”

“Đâu có giống.”

“Ồ, vậy lần sau tôi chú ý.”

Thang Chi Niệm vẫn cảm thấy con người này quá bướng bỉnh rồi, đi quãng đường hai nghìn cây số, chứ không phải là hai mươi cây số.

Cận Vu Thân đang ăn mì, bà ngoại cũng đi vào, hỏi cậu ăn có quen, có muốn ăn thêm không?

Trước mặt bà ngoại, Cận Vu Thân thay đổi thái độ ngang ngược hống hách như trước mặt Thang Chi Niệm, trở thành một đứa trẻ ngoan đến từ thành phố, vừa nói vừa cười, vẻ mặt thỏa đáng.

Nhưng lại khiến bà ngoại rất ưng ý.

Nhân lúc Cận Vu Thân đang ăn, Thang Chi Niệm giống như một con quay quần quật không ngừng nghỉ, lại chuẩn bị lên lầu để trải giường.

Cận Vu Thân gọi lại Thang Chi Niệm: “Cậu đi đâu đó?”

“Trải giường cho cậu.”

“Không vội, chút nữa tôi đi cùng cậu.”

Thế là đợi khi Cận Vu Thân ăn xong, xách hành lý lên lầu, hai người cùng nhau trải giường.

Phòng của Cận Vu Thân đối diện phòng của Thang Chi Niệm. Đây vốn là phòng của Thang Nguyên. Năm nay Thang Nguyên không về, vừa hay có thể cho cậu ngủ tạm.

Mấy ngày trước vừa mới dọn dẹp nhà cửa, căn phòng này cũng không một vết bẩn.

Căn phòng thoạt nhìn rất đơn giản, nhìn sơ là thấy hết, một chiếc giường, một tủ quần áo, một bàn trang điểm.

Thang Chi Niệm mở tủ lấy ra một bộ bốn chăn gối có họa tiết hoa mẫu đơn lớn, hỏi: “Cậu cần chăn điện không? Ban đêm khá lạnh đó.”

Nơi này ban đêm chỉ khoảng 0 độ.

Cận Vu Thân từ khi còn nhỏ chưa bao giờ ở trong phòng lạnh như vậy. Nguyên nhân chính là do nhiệt độ trong nhà không đổi, bốn mùa quanh năm đều trên 20 độ.

Nhưng cậu không sợ lạnh đến thế. Một thanh niên 18 tuổi, khí huyết trong người đang không có nơi nào để trút.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng trải ga và chăn bông.

Động tác Thang Chi Niệm nhanh nhạy, Cận Vu Thân ở bên cạnh hỗ trợ. Cô nhắc cậu nên giữ góc nào, cậu ngoan ngoãn làm theo. Sau cùng phủi phủi, chiếc chăn bông đã được trải xong.

Chỉ là, khi Thang Chi Niệm nhìn bộ chăn ga gối đệm màu hồng, rồi nhìn Cận Vu Thân, nhìn sao cũng thấy không ăn nhập.

Bản thân Cận Vu Thân thì không để tâm lắm.

Sau một hồi lâu lăn tăn, Cận Vu Thân lại nói chuyện với bà ngoại một lúc, rồi chuẩn bị tắm rửa.

Lúc mọi thứ thật sự xong xuôi đã là 11 giờ tối.

Thời gian này, thị trấn hoàn toàn im lặng, ngay cả đèn đường cũng đã tắt. Trong bầu trời đêm không trăng, bên ngoài thực sự là giơ bàn tay ra cũng khó nhìn thấy năm ngón.

Thật là yên tĩnh quá.

Cận Vu Thân nằm trên giường, buồn chán quá, nên chui vào trong chiếc chăn thơm phức, nhắn tin cho Thang Chi Niệm.

Zak: [Thang Chi Niệm.]

Thang Chi Niệm: [Hửm?]

Zak: [Lạnh.]

Thang Chi Niệm: [Ồ.]

Ồ?

Chỉ “Ồ”?

Giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa phòng.

Cửa phòng của Cận Vu Thân không khóa, trong phòng vẫn còn sáng đèn.

Thang Chi Niệm vặn mở cửa phòng, thò đầu vào thăm dò, bộ dạng tinh ranh như tên trộm: “Cận Vu Thân, tôi đến nè.”

Cận Vu Thân cũng phối hợp với cô, nắm thật chặt chiếc chăn, bộ dạng yếu đuối bất lực: “Cậu muốn làm gì? Cậu đừng làm bừa nha, có gì từ từ nói. Muốn người không có, chỉ có cái mạng thôi.”

“Bị điên hả.”

Thang Chi Niệm cười vui vẻ, ôm theo thảm điện qua đây: “Không phải cậu nói lạnh sao? Trải thảm điện vào sẽ ấm lên.”

Có phải lạnh thật đâu.

Ngốc chết đi được.

Trên người Thang Chi Niệm mặc một bộ đồ ngủ bằng bông dày cộm, màu vịt vàng, càng làm tôn làn da non nớt của cô, và cô cũng trông giống như một con gấu.

Đáng yêu ghê.

Cận Vu Thân nhướng mày: “Tôi cũng muốn có bộ cậu đang mặc.”

“Vậy ngày mai mua nha, trên trấn có bán.”

Sau một hồi loay hoay, chăn điện được trải ra, cắm điện, giường nhanh chóng ấm lên.

Thang Chi Niệm ngáp, cô luôn đi ngủ sớm, bình thường giờ này đã ngủ say rồi.

Cận Vu Thân không muốn hành cô nữa, giục cô đi ngủ.

“Ừm, cậu cũng ngủ sớm đi nha.” Cô dụi dụi mắt, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Dù sao cũng là chỗ lạ, nửa đêm trước Cận Vu Thân ngủ không quen, trằn trọc không yên.

Có lẽ phải đến hai ba giờ sáng mới thực sự vào giấc.

Sáng hôm sau Thang Chi Niệm lại dậy rất sớm, còn chưa đến 7 giờ, bên ngoài trời vẫn còn tối.

Mới sáng sớm, Thẩm Tư mặc bộ đồ vải bông dễ thương chạy đến chỗ Thang Chi Niệm, cô thò đầu vào phòng thăm dò, cười hi hi hỏi: “Đại thiếu gia nhà cậu đâu rồi?”

Thang Chi Niệm nói: “Đại thiếu gia vẫn còn đang ngủ.”

Thẩm Tư vẻ mặt tiếc nuối: “Uổng công tớ dậy sớm như vậy.”

Đêm qua Thẩm Tư nghe nói có khách đến nhà Thang Chi Niệm, mà còn là cậu chủ đến từ thành phố Hằng Dự, trong đầu cô lập tức dàn dựng ra một vở kịch lớn. Mới sáng ra, đã muốn đến xem kịch rồi.

Thang Chi Niệm đưa tay gõ nhẹ trán Thẩm Tư, ý bảo cô đừng suy nghĩ nhiều.

Thẩm Tư lè lưỡi: “Tớ có nói gì đâu mà!”

Đợi đến 8 giờ hơn, bà ngoại không nhịn được hỏi Thang Chi Niệm: “Có cần gọi Tiểu Cận dậy không?”

Thang Chi Niệm đang ngồi ở ngoài hiên đọc sách, lắc đầu nói: “Kệ cậu ấy đi ạ, bình thường cậu ấy ngủ đủ sẽ tự động thức.”

“Tự động thức là khi nào thức?”

“Có thể là 11 giờ, có thể là 13 giờ, có thể là 17 giờ.”

Bà ngoại nói: “Vậy sao được? Không ăn sáng thì không được. Cháu mau đi gọi thằng bé dậy, ăn sáng rồi ngủ lại cũng được.”

“Thôi đi ạ, cậu ấy trước giờ đều quen vậy rồi.”

“Thói quen xấu thì phải sửa.”

Không còn cách nào khác, Thang Chi Niệm đành phải cắn răng đi gọi đại thiếu gia dậy.

Cửa phòng vẫn không khóa, Thang Chi Niệm nhẹ nhàng gõ cửa, người bên trong ngái ngủ nói: “Vào đi.”

Thang Chi Niệm không đi vào, chỉ đứng ở cửa đẩy mở một khe hở, nói: “Cận Vu Thân, dậy ăn sáng đi.”

Cận Vu Thân vừa mới thức giọng khàn khàn trả lời: “Không ăn.”

“Bà ngoại bảo tôi gọi cậu đó.”

Người trong phòng mấy giây sau mới lên tiếng: “Ồ.”

Thang Chi Niệm vui như được mùa, coi bộ Cận Vu Thân không sợ trời không sợ đất vẫn bị bà ngoại đánh bại.

Không lâu sau Cận Vu Thân đã đi xuống lầu, đã thay bộ đồ hôm qua, mặc áo khoác ngắn màu đen, quần thể thao màu xám và giày thể thao phiên bản giới hạn. Vừa mới gội đầu, tóc còn ẩm ướt.

Đại thiếu gia coi bộ vẫn chưa tỉnh hẳn, hai tay đút túi, có hơi ngáo ngơ ngồi vào chiếc ghế trước mặt Thang Chi Niệm. Ngũ quan của cậu rõ nét, lúc không cảm xúc nhìn có hơi dữ. Nhưng quen biết lâu rồi, Thang Chi Niệm biết cậu chỉ là có bộ dạng hơi đanh đá, nói không chừng đang thất thần.

Trước khi Cận Vu Thân xuống, Thang Chi Niệm đã thu dọn mớ sách vở trước đó, chỉ để lại một bộ tiểu thuyết.

Cận Vu Thân liếc nhìn tiểu thuyết trên bàn, không nói thêm gì.

Sau bữa ăn sáng, Cận Vu Thân còn ngái ngủ cũng đã lấy lại tinh thần, cậu ra giàn nho sau vườn vươn vai giãn cơ, hỏi Thang Chi Niệm: “Thỏ đâu?”

Thang Chi Niệm lạnh lùng vô tình: “Giết hết rồi.”

Cận Vu Thân “phụt” một tiếng: “Tàn bạo quá nha!”

Thực ra đón Tết ở quê thú vị hơn ở thành phố lớn nhiều.

Tính ra không còn sớm nữa, hôm nay đúng lúc có nhiều người bán hàng rong, Thang Chi Niệm dẫn Cận Vu Thân lên trấn họp chợ.

Đi ra khỏi nhà, dọc đường gặp rất nhiều người quen, Thang Chi Niệm đều chào họ một tiếng. Đối phương nhìn thấy bên cạnh Thang Chi Niệm có một anh chàng đẹp trai, dáng vẻ cao quý, liền tiện mồm hỏi người này là ai.

Thang Chi Niệm rất thẳng thắn, nói rằng cậu là con trai của chủ nhà mà mẹ cô đang làm việc bên ngoài.

Sau khi nghe xong, Cận Vu Thân cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đặc biệt xa lạ, vì vậy cậu sửa lại Thang Chi Niệm: “Cậu không thể nói tôi là bạn của cậu hả?”

“Bạn hả? Nghe rất mờ ám. Dễ gây hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì?”

Thang Chi Niệm không nói tiếp nữa, vừa hay trước mặt bán đồ ngủ, cô kéo kéo tay áo Cận Vu Thân: “Cậu xem thử có thích mẫu nào không?”

Cận Vu Thân đanh mặt, nhìn một lượt: “Không thích cái nào hết.”

Hết cách rồi, tiếp tục dạo thôi.

Dọc đường có người bán đồ Tết, người bán pháo hoa, người bán bánh kẹo, trái cây và đủ mọi thứ khác.

Thang Chi Niệm hỏi Cận Vu Thân cậu có muốn mua cái gì không, cậu vẫn câu nói đó: “Không muốn.”

Không biết người này tức giận cái gì, mặt khó coi quá.

Tình cờ có người quen đi ngang qua, Thang Chi Niệm chào hỏi: “Chào thím.”

Thím đó liếc nhìn chàng trai xa lạ bên cạnh Thang Chi Niệm, hỏi cô: “Anh chàng đẹp trai này là ai vậy?”

Thang Chi Niệm cười khúc khích: “Bạn của cháu, năm nay về đây đón Tết.”

Lúc này sắc mặt Cận Vu Thân mới đỡ hắc ám hơn.

Nè.

Việc hầu đại thiếu gia không hề dễ dàng nha.

Sau đó Cận Vu Thân có hứng thú mua sắm hẳn, gần như thấy gì cũng muốn mua.

Thang Chi Niệm mới đầu còn ngăn cản, nhưng nếu cô càng ngăn thì cậu càng làm ngược lại, mua nhiều hơn nữa.

Nào là kẹo hồ lô, kẹo bông gòn, những món đồ chơi nhỏ quán hàng rong, Cận Vu Thân thấy gì mua đó. Cậu cũng tốt bụng đấy, cũng mua cả phần cho cô nữa.

Thang Chi Niệm cảm thấy mình giống như một người chồng oán hận đi cùng vợ đi mua sắm, nói cũng nói không được, chỉ có thể ngoan ngoãn đi cùng.

Nhưng Cận Vu Thân không cần Thang Chi Niệm trả tiền. Cậu rất hào phóng, khi quét mã QR để thanh toán luôn trả số chẵn, lười nhập thêm phần lẻ.

Ông chủ thấy cậu rộng rãi, cũng sẽ lịch sự tặng thêm vài thứ gì đó.

Cận Vu Thân còn nói ông chủ tốt bụng.

Thang Chi Niệm muốn bóc phốt quá, cậu bị bán rồi còn thay kẻ buôn đếm tiền đó!

Đồ bán trên trấn tính ra không rẻ, nhưng so với thành phố lớn, chắc chắn là không đáng kể rồi.

Cận Vu Thân mua cả đống đồ, với cậu mà nói cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.

“Thang Chi Niệm, mua pháo hoa không?” Cậu chủ tò mò nhìn vào gian hàng pháo hoa que.

Một loạt pháo hoa rực rỡ muôn màu, Cận Vu Thân thực sự chưa thấy bao giờ. Nhưng lúc ở Nhật, cậu từng thấy bắn pháo hoa quy mô lớn, hiệu ứng rất kinh ngạc.

Thang Chi Niệm kéo kéo tay áo cậu, thì thầm vào tai cậu: “Chúng ta không mua ở tiệm này, ở tiệm khác rẻ hơn.”

Lần này cậu rất thỏa hiệp: “Được, nghe cậu hết! Phần tiền tiết kiệm được mua kẹo cho cậu ăn.”

Thang Chi Niệm giơ cả hai tay tán thành đề nghị này.

Thang Chi Niệm là khách quen của một cửa tiệm khác. Năm ngoái cô đi dạo một vòng và phát hiện pháo hoa ở cửa tiệm này rẻ nhất thị trấn.

Ông chủ cũng tốt bụng thấy cô mua nhiều nên cuối cùng cũng tặng thêm rất nhiều.

Cận Vu Thân vừa bước vào tiệm đã hào phóng nói: “Mỗi loại đều lấy về chơi thử!”

Rốt cuộc Thang Chi Niệm cũng không nhịn nổi mà phàn nàn: “Cận Vu Thân, với cách tiêu tiền này của cậu, nhà cũng bị tiêu sạch luôn đấy.”

“Cậu phải thay đổi quan niệm của mình đi, ngàn vàng khó mua được niềm vui của tôi hiểu không?” Hơn nữa, với cách tiêu xài lúc này của cậu, tiêu cả mấy ngàn năm cũng không thành vấn đề.

Thang Chi Niệm đầu hàng: “Được, được, được, cậu mua, cậu mua đi.”

Mua cả mớ pháo hoa, ông chủ nói sẽ giúp giao đến tận nhà.

Điều nực cười nhất là Cận Vu Thân lại rất thích thú với quả bóng bay hoạt hình trên tay ông chủ. Một chàng trai lớn đầu mà còn ấu trĩ, nhất định phải mua hết bóng bay trên tay ông chủ kia.

Thang Chi Niệm ngăn lại cậu cũng muốn mua: “Đáng yêu quá nè.”

Cậu đang cầm một chùm bóng lớn lơ lửng trên không, có Chuột Mickey, Biệt đội gà dễ thương, Mèo may mắn… mẫu nào cũng có.

“Đáng yêu cũng không cần mua nhiều như vậy chứ.”

“Tôi thích.”

“Cậu đừng đần quá được không!”

Cận Vu Thân cầm một mớ bóng bay hoạt hình trên tay, đi dọc phố, nhìn thấy một đứa trẻ, cậu sẽ tặng một quả.

Cậu không phải cậu bé phát tiền, cậu là cậu bé phát bóng bay hoạt hình.

Trẻ con vui mừng, truyền tai nhau, cả bọn đến vây quanh cậu. Cậu đanh mặt lại, bảo bọn trẻ xếp hàng ngay ngắn, ai cũng có phần.

Cận Vu Thân thật sự rất vui.

Cậu là một đại thiếu gia cao cao tại thượng, cậu ở đâu cũng có thể sống, vẫn cao quý, vẫn tràn đầy hơi thở của khói lửa nhân gian.

Trên đường về nhà, bóng bay trên tay cũng phát hết rồi, còn lại mẫu bóng đóa hoa hướng dương cuối cùng.

“Đây, cái này cho cậu.”

Thang Chi Niệm vừa tức giận vừa buồn cười nhận lấy: “Tôi cảm ơn cậu.”

Cận Vu Thân nheo mắt: “Thang Chi Niệm, có phải cậu quên cái gì đó của tôi rồi không?”

Thang Chi Niệm vờ vô tri: “Cái gì cơ?”

Cận Vu Thân không thèm đôi co, “Thôi vậy.”

“Thôi cái gì? Có gì cậu phải nói thẳng chứ, cậu không nói làm sao tôi biết được, cậu không nói tôi sẽ đoán bừa, tôi đoán bừa cũng đoán không đúng, đoán không đúng thì…”

Cận Vu Thân bịt miệng cô lại: “Bánh ngọt của tôi đâu?”

Thang Chi Niệm đang bị bịt miệng cười gian xảo, giống như làm ảo thuật, từ sau lưng hô biến ra một miếng bánh kem nhỏ.

Cô nhân lúc cậu phát bóng bay lén đi mua, cô đâu có quên.

Thang Chi Niệm nghiêng nghiêng đầu với Cận Vu Thân, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cười rất tươi: “Đây, cho cậu!”

Cận Vu Thân nhận lấy cái bánh kem, đốt ngón tay thon dài cẩn thận đỡ lấy, đáy lòng trương nở, như bị thứ gì đó lấp đầy đang tràn ra dần, vẫn trưng ra bộ dạng đại thiếu gia mệt mỏi. Tuy cậu luôn toát ra vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng, nhưng trong lòng lại mềm yếu.

“Xem như cậu biết điều.”