_____________________
Đeo tai nghe, đang phát bài New Romantics mà tôi yêu thích. Điều tôi có thể chắc chắn là tôi đã bước vào một khu rừng rậm rạp, với một hành trình chưa biết phía trước và một cơn gió mạnh phía sau. Tôi nghĩ mình có thể hét lên trong gió mạnh, tự do giải tỏa trong mưa lớn, chạy loạn xạ và va chạm, bất chấp hậu quả.
——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]
*
Thang Chi Niệm không quan tâm đến sự chua ngoa trong lời nói của Cận Vu Thân, ngược lại, nhờ cậu mà cô cũng xem như tạm thời thoát nạn.
Những đứa trẻ trong môi trường giáo dục ứng thí thông thường hầu hết kỹ năng nói tương đối kém. Điểm tiếng Anh của Thang Chi Niệm ở trường cấp hai số một của huyện cũng khá tốt, đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi cuối kỳ năm ngoái. Dù vậy, vừa rồi khi nói chuyện với Hedy, vẫn có nhiều từ nghe không hiểu, toàn đoán mò.
Hedy mím môi mỉm cười, nhìn quanh lớp học, cuối cùng chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Cận Vu Thân, bảo Thang Chi Niệm qua đó ngồi.
Lớp vốn có hai mươi học sinh, nhưng có thêm Thang Chi Niệm, vừa khéo có thể chia đều thành ba nhóm.
Thang Chi Niệm cũng không có ý kiến, xếp ngồi đâu thì ngồi đó. Tuy nhiên, khi các cả lớp biết cô sắp ngồi cạnh Cận Vu Thân thì đều đồng thời liếc nhìn cô, vẻ mặt ai nấy đều rất kỳ lạ.
Thang Chi Niệm khẳng định và chắc chắn trên mặt cô không có vẽ vời gì, vậy nên, điều mọi người chú ý thật ra chính là người bên cạnh cô.
Quả nhiên, Cận Vu Thân lại lên tiếng: “Xin lỗi, tôi không thích có người ngồi cạnh mình.”
Hơn nửa phần mông của Thang Chi Niệm đã đặt vào ghế, cô quay sang nhìn Cận Vu Thân. Ánh mắt của cô chắc chắn không hề thân thiện, chúng sắc sảo, giống như một con vật yếu đuối, mang tính phòng thủ hơn là khiêu khích khi đối mặt với mối đe dọa đang đến.
Hedy cũng nhìn Cận Vu Thân và hỏi: “Zak, em có kiến nghị nào hay hơn không?”
Zak là tên tiếng Anh của Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân nói với Hedy: “Đó là vấn đề mà cô cần giải quyết.”
Hedy: “Có lẽ, em có thể…”
Cận Vu Thân trực tiếp ngắt lời: “Không thể.”
Trông cậu rất kiêu ngạo, dựa vào ghế với vẻ biếng nhác ngông cuồng tự đại không coi ai ra gì.
Cậu ta tưởng trường học của nhà cậu ta mở sao?
Thôi được, trường này đúng là của nhà cậu ta.
Phần lớn mông của Thang Chi Niệm vẫn đang lơ lửng trong không trung, cân nhắc giây lát.
Khuôn mặt bình tĩnh của Hedy trở nên lạnh lùng hơn, hơi mím môi nhưng vẫn giữ thái độ đúng mực. Có lẽ bởi vì không thể làm gì Cận Vu Thân, nên cô ấy nhất thời cũng không biết làm sao, đôi mắt xinh đẹp lại đảo quanh lớp học lần nữa.
Thang Chi Niệm dứt khoát ngồi hẳn xuống ghế, kéo nhẹ góc áo của Cận Vu Thân, cố tình ra vẻ ngoan ngoãn: “Rất vui được học chung nhóm với cậu.”
Cận Vu Thân cụp mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy góc áo của mình, bàn tay nhỏ như cái chân gà còi cọc, chỉ có da bọc xương.
“Cậu vui mừng quá sớm rồi.” Cậu ghét bỏ hất tay cô ra.
“Cậu yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến cậu.” Thang Chi Niệm chớp mắt với Cận Vu Thân, vẻ mặt yếu đuối.
Cận Vu Thân ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt của Thang Chi Niệm, lần đầu tiên nhìn rõ mặt cô ở cự ly gần.
Đáng yêu chỗ nào nhìn không ra, nhưng có thể chắc chắn đây là một cọng giá xảo quyệt. Nhìn thì như không có bất kỳ sự ngụy trang mang tính công kích nào nhưng thật ra trong mắt lại hiện rõ sự khôn ngoan.
Khoảnh khắc Cận Vu Thân bị phân tâm, Thang Chi Niệm đã ngồi yên vào chỗ. Cô không muốn dây dưa và lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh như vậy, dù sao cô cũng không phải là virus, chẳng thể gây hại gì cho cậu chủ bệnh tật này. Nếu việc thể hiện vẻ yếu đuối và ngụy trang thích đáng có thể khiến mọi việc diễn ra suôn thì cô cũng không ngại phải diễn kịch.
Có lẽ Cận Vu Thân cũng lười dây dưa không dứt với cô về chuyện này, cậu nghiêng người sang một bên, để lại cho cô bóng lưng và sau gáy với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng của mình.
Trên tóc cũng viết “Chỉ ta là nhất”.
Nhưng Thang Chi Niệm đoán không sai, Cận Vu Thân là một người sợ phiền phức, nếu đuổi cô đi còn phiền phức hơn là để cô ngồi xuống, cậu cũng không buồn nói thêm gì nữa.
Thang Chi Niệm chỉ cần coi mình như không khí là được.
Trong một nhóm bảy người, tỷ lệ nam nữ chắc chắn sẽ mất cân bằng. Nhóm này ban đầu gồm ba nam và ba nữ, nhưng bây giờ lại có thêm một Thang Chi Niệm.
Ngồi đối diện Thang Chi Niệm là một cô gái có gương mặt thanh tú, làn da trắng và mái tóc dài.
Cô gái chủ động chào hỏi Thang Chi Niệm, tự giới thiệu tên mình là Lucia, tên tiếng Trung là Chu Hiểu Dao. Cô nàng nói rằng mình thích phần tự giới thiệu bản thân vừa rồi của Thang Chi Niệm, vừa hài hước vừa thú vị.
Trong lúc nói chuyện với Thang Chi Niệm, mắt Chu Hiểu Dao long lanh nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, để lộ một chiếc má lúm đồng điếu bé tí. Nếu tính cách của một người có thể dùng bốn mùa để hình dung thì Chu Hiểu Dao hẳn là mùa xuân ấm áp ôn hòa, không hề có chút công kích nào, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Còn người ngồi bên cạnh Thang Chi Niệm chính mùa hạ thất thường, giống như bầu trời đang trong xanh, giây tiếp theo liền nổi sấm, mây đen che khuất mặt trời, những hạt mưa bất chợt rơi xuống làm da thịt người ta tổn thương.
Nhưng không sao cả, Thang Chi Niệm cũng không mong chờ Cận Vu Thân là một người đáng yêu.
Khi sách giáo khoa mới được phát đến tay, Thang Chi Niệm chợt sững người.
Chương trình giảng dạy của các trường quốc tế khác với các trường cấp ba thông thường, đương nhiên sách giáo khoa cũng khác hoàn toàn. Ngoài Toán, Vật lý, Hóa Sinh và Địa lý, còn có Tâm lý học, Quản trị kinh doanh, Kinh tế…
Trường áp dụng hệ thống giáo trình IB và Commonwealth A-Level, nói trắng ra, mục tiêu của trường quốc tế là lấy được offer của trường Ivy League của Mỹ, ngay cả đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh của nước nhà cũng không lọt vào tầm ngắm. Vì vậy, học sinh trường này sẽ không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước.
Nhưng Thang Chi Niệm chưa bao giờ nghĩ đến việc ra nước ngoài du học, tương lai cũng không có dự định như vậy. Chắc là mẹ Thang Nguyên cũng không ngờ đến vấn đề này.
Thang Chi Niệm cần phải suy nghĩ cẩn thận về con đường tương lai của mình.
Sáng thứ Hai có tổng cộng bốn tiết học: tiếng Anh, Toán, tiếng Trung và hoạt động.
Thang Chi Niệm không gặp khó khăn gì trong việc thích nghi với trường học mới, sách giáo khoa mới và bạn học mới. Cô giống như một loại cỏ dại, có thể tồn tại ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần cho cô một chút thời gian là được.
Tiết thứ hai là môn Toán, lại là giáo viên nước ngoài. Thầy dạy toán là một người đàn ông châu Á ngoài bốn mươi tuổi rất cao, tên là Sophy.
Trên thực tế, phần lớn thời gian Thang Chi Niệm đều nghe không hiểu Sophy đang giảng cái gì. Nhưng may mắn thay, cô có sách giáo khoa. Bài học đầu tiên trong sách toán là bài phương trình đã được học ở học kì hai lớp 10. Vì vậy cho dù Thang Chi Niệm hoàn toàn không nghe hiểu cũng không có vấn đề gì lớn.
Thang Chi Niệm tiếp tục lật xem sách toán, phát hiện phần lớn nội dung trong sách cô đã được học qua, những phần còn lại tự học có lẽ cũng không quá khó khăn.
Cuối cùng, tiết thứ ba của buổi sáng là môn tiếng Trung. Cuối cùng cũng được nghe tiếng phổ thông rồi.
Giáo viên tiếng Trung là một phụ nữ Trung Quốc, khoảng ngoài 50 tuổi, tóc ngắn, tên là Thẩm Hội Hân.
Lần đầu tiên, Thang Chi Niệm cảm thấy tiếng phổ thông gần gũi đến vậy, nhìn giáo viên tiếng Trung cũng có cảm giác như gặp được người thân. Tiết học này cô rất tập trung lắng nghe, vì môn học tiếng Trung này cũng rất khác với bài giảng cô được học ở trường cấp ba bình thường. Tuy nhiên, văn hóa Trung Quốc rất sâu rộng, nghe kiểu gì cũng sẽ có được thu hoạch.
Thang Chi Niệm không có laptop hay máy tính bảng như các bạn cùng lớp khác, nhưng không sao, cô đã chuẩn bị sổ ghi chép. Trí nhớ tốt không bằng ghi chép tốt, dùng bút để ghi lại những điểm quan trọng trong giờ học của giáo viên luôn là điều cần thiết.
Đến tiết thứ tư, hoạt động Activity, thực chất là tiết tự học.
Giờ nghỉ trưa là từ 11 giờ 30 đến 12 giờ 25 là Lunch break, cũng tức là giờ ăn trưa.
Chương trình giảng dạy của trường quốc tế và thời khóa biểu cũng khác trường cấp ba bình thường. Điều khiến Thang Chi Niệm ngạc nhiên là tiết học cuối cùng buổi chiều kết thúc vào lúc ba giờ, sau đó không còn tiết học nào khác nữa.
“Không có buổi tự học tối sao?” Thang Chi Niệm nhập gia tùy tục, dùng tiếng Anh hỏi Chu Hiểu Dao.
Chu Hiểu Dao nhiệt tình trả lời: “Đúng vậy, hết rồi.”
Thang Chi Niệm cảm thấy thật là ảo diệu.
Chu Hiểu Dao rất tò mò về Thang Chi Niệm, lần này cô nàng hỏi chuyện cô bằng tiếng Trung: “Cậu đến từ đâu vậy?”
Thang Chi Niệm bất ngờ: “Thì ra ở đây nói tiếng phổ thông cũng không phạm pháp hả?”
Chu Hiểu Dao phì cười, nhỏ giọng nói với Thang Chi Niệm: “Không phạm pháp, nhưng bọn họ sẽ phân biệt đối xử với người nói tiếng Trung.”
“Tại sao? Lẽ nào họ không phải là người Trung Quốc sao?”
“Nửa này nửa kia, có người Trung Quốc, cũng có người nước ngoài, nhưng mọi người đều có chung một mục tiêu.”
“Ra nước ngoài?”
Chu Hiểu Dao gật đầu: “Đúng.”
Thang Chi Niệm hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Mục tiêu của tớ là Princeton và Columbia.”
Thang Chi Niệm im lặng, cô chưa bao giờ nghĩ đến những trường như Princeton và Columbia, cũng như chưa bao giờ nghĩ đến việc du học.
Vật họp theo loài, Thang Chi Niệm biết rất rõ rằng với khả năng của nhaf cô, có thể vào được trường quốc tế Hằng Dự đã là chuyện trên trời rơi xuống rồi.
Cô không có khả năng ra nước ngoài.
Thang Chi Niệm là một học sinh ứng thí bình thường trong nước, chưa từng tiếp xúc với trường quốc tế và không hiểu sự khác biệt giữa các hệ thống chương trình giảng dạy, chứ đừng nói đến người chỉ có trình độ tiểu học là Thang Nguyên.
Thang Nguyên vốn tưởng mình đã tìm được cho Thang Chi Niệm một môi trường giáo dục tốt, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến nếu con gái mình muốn đi du học sẽ như thế nào.
Với tình hình tài chính hiện tại của gia đình, việc chu cấp cho Thang Chi Niệm đi du học thực sự là không thể.
Nhưng Thang Chi Niệm không oán trách mẹ mình.
Cái gọi là thế giới quan có nghĩa là nhìn thế giới. Được học tập và sinh sống ở một nơi hoàn toàn khác đã là một trải nghiệm hoàn toàn mới đối với cô.
Nơi này dù người khác có chi hai triệu cũng chưa chắc có được tư cách nhập học.
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tớ.” Chu Hiểu Dao tiến lại gần Thang Chi Niệm, “Chắc chắn cậu không phải người ở Hằng Dự đúng không?”
Thang Chi Niệm thành thật trả lời: “Tớ đến từ một huyện nhỏ ở thành phố Tứ Xuyên, cụ thể hơn thì đó là một ngôi làng nhỏ, được bao quanh bởi những ngọn núi.”
“Ồ! Nghe ngầu quá! Ngày Quốc khánh năm ngoái tớ đã đến thành phố Tứ Xuyên! Người dân ở đó rất thích đồ ăn cay!”
“Ừm.”
“Vậy chắc cậu đã phải tốn rất nhiều công sức mới được chuyển đến đây học phải không?”
“Là mẹ tớ vất vả.” Cô chỉ ngồi hưởng thành quả thôi.
Trường quốc tế Hằng Dự là trường trung học tư thục hàng đầu ở thành phố Hằng Dự, còn được gọi là trường học quý tộc. Những đứa trẻ có thể học ở đây đều là con nhà giàu có.
Tính ra, điều kiện gia đình của Chu Hiểu Dao ở đây được coi là trung bình. Bố mẹ cô nàng kinh doanh thời trang, vài năm trước trở nên tiếng trên Weibo, dựa vào đó buôn bán sỉ và kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ.
Chu Hiểu Dao cũng không phải người gốc Hằng Dự, bố mẹ cô nàng đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể cho con gái theo học tại trường quốc tế Hằng Dự. Không giống như hầu hết các học sinh đã theo học trường quốc tế Hằng Dự từ tiểu học, Chu Hiểu Dao tốt nghiệp cấp hai xong mới chuyển đến Hằng Dự học cấp ba. Cô nàng lần lượt trải qua các kỳ thi viết và phỏng vấn, cũng xem như đã vượt qua các ải. Bây giờ nhìn thấy Thang Chi Niệm từ trường khác chuyển đến, trong lòng cảm thấy rất thân thiết.
Chu Hiểu Dao hỏi Thang Chi Niệm với vẻ mặt thần bí: “Cậu có biết lai lịch của Zak không?”
Nói thật, Thang Chi Niệm vốn không hiểu gì về cậu. Cô chỉ biết nhà họ Cận rất giàu có. Biệt thự Cận gia lớn hơn trường học nhiều.
Trong giờ giải lao, hầu hết học sinh đều không có mặt trong lớp, kể cả Cận Vu Thân.
Hai tiết sáng nay Cận Vu Thân cũng xem như có nghiêm túc, thậm chí cậu cũng không lấy điện thoại ra chơi game, cũng không ngủ, không có bất kỳ động thái gì. Chỉ là cậu cứ quay lưng về phía Thang Chi Niệm, tấm lưng rộng lớn giống như một bức tường, chắn tầm nhìn lên bảng trắng và máy chiếu của Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm mấy lần muốn nhắc nhở cậu nhưng vẫn ráng nhịn, kẻo cậu lại tìm cớ kiếm chuyện.
“Ông nội của Zak là cổ đông lớn nhất của trường này.”
“Ò.” Điều này thì Thang Chi Niệm có biết.
Chu Hiểu Dao: “Cậu là bạn nữ đầu tiên có thể ngồi cạnh cậu ấy đó.”
“Sao vậy? Cậu ta mắc bệnh sợ con gái hả?”
Chu Hiểu Dao sắp bị Thang Chi Niệm chọc cười chết mất. Một khuôn mặt trông ngây thơ luôn có những phát ngôn khiến người ta kinh ngạc.
“Tất nhiên không phải, tính tình cậu ta không tốt, giống như khủng long bạo chúa vậy.”
“Cậu ta ăn thịt người hả?”
“Không phải, thật ra Zak rất tôn trọng các bạn nữ. Có điều…” Chu Hiểu Dao nói rồi chỉ vào một số cô gái trong nhóm khác, thì thầm với Thang Chi Niệm: “Cervine thích Zak.”
Thang Chi Niệm không quay đầu lại mà nghiêng đầu hỏi: “Việc này có liên quan gì tới tớ?”
“Cervine là một ‘mean girl’.” Chu Hiểu Dao đột nhiên cúi đầu, vờ như đang bận gì đó, lật các trang sách.
Thang Chi Niệm nhất thời không hiểu “mean girl” có nghĩa là gì, đang định hỏi thì có người đụng cô từ phía sau.
“Xin chào, người bạn mới Zora.”
Thang Chi Niệm vừa ngửi thấy một mùi thơm tươi mát, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại.
Đứng trước mặt cô là một cô gái Trung Quốc xinh đẹp với mái tóc dài hơi xoăn phong cách, mặc một chiếc áo bó sát, quần jean cạp cao, móng tay được sơn giũa bắt mắt, khí chất cũng rất nổi bật.
“Tôi là Cervine.” Cô gái tự giới thiệu với vẻ đầy tự tin.
Thang Chi Niệm đang định khen Cervine đẹp thì nghe thấy cô ta nói: “Phiền cậu đừng ngồi bên cạnh Zak được không? Tôi chướng mắt quá.”
Thang Chi Niệm: “…”
Thôi được.
Không cần Chu Hiểu Dao giải thích, cô cũng đã biết “mean girl” nghĩa là gì rồi.