Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 42: Bữa cơm giao thừa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thang Chi Niệm quyết định nhét điện thoại vào túi áo khoác để tránh bỏ lỡ tin nhắn.

Chủ yếu là cô không muốn bỏ sót tin nhắn của Cận Vu Thân.

Cũng muốn biết năm nay mẹ có thể về nhà ăn Tết, chắc Cận Vu Thân có nhúng tay vào.

Thực ra con người cậu rất tốt.

statickitesvnupload2024271720340840062a45ba2df37f426a4677779fc9a28cjpg

Hôm nay đã là ngày 28 tháng chạp, năm nay không có 30. Ngày mai là đêm giao thừa.

Mấy ngày nay, Thang Chi Niệm cùng bà ngoại lau chùi nhà cửa từ trong ra ngoài, treo đèn lồng và dán câu đối để chào đón mẹ về nhà.

Thang Nguyên hai năm nay không về nhà ăn Tết, trong nhà chỉ có hai bà cháu, cũng khá lạnh lẽo. Nhưng quan hệ với hàng xóm láng giềng tốt, nên bữa tối giao thừa ăn cùng gia đình Thẩm Tư, cũng khá náo nhiệt.

Dù là đi máy bay nhưng sau khi xuống máy bay, phải chuyển hai chuyến xe, về đến nhà cũng đã gần tối.

Thang Chi Niệm đã sớm đợi mẹ ở trước cửa nhà, vừa nhìn thấy mẹ, liền chạy tới xách hành lý giúp bà.

Lần này Thang Nguyên về mang theo rất nhiều đồ, nói là có vài món đồ Tết của Cận gia tặng.

Đến cuối năm, có rất nhiều khách đến thăm hỏi Cận gia, quà tặng cũng nhiều, đủ loại đồ đạc chất đống trong kho, sơn hào hải vị chất trong ngăn giữ tươi để mãi sắp thành thịt ôi thiu.

Diệp Như Chi trở về Cận gia vào ngày 25 tháng 12 âm lịch, nói Thang Nguyên chia quà trong kho. Một số đồ có thời hạn sử dụng ngắn đều cho người làm trong nhà.

Thang Nguyên về mang theo rất nhiều hải sản, trái cây và một ít đồ bổ đắt tiền. Những thứ này là đồ thường ngày ở Cận gia, nhưng khi mang về quê lại là những thứ hiếm thấy.

Thang Nguyên dặn Thang Chi Niệm: “Đem cherry trong giỏ chia cho mọi người, để lâu quá mẹ sợ hỏng mất.”

Cherry tuy không phải là hàng hiếm nhưng trên trấn không thấy bán, nguyên nhân chính là do giá thành cao, thời gian bảo quản của trái cây ngắn, sau khi nhập về cũng khó bán ra. Trong quận thì có bán loại 3J4J gì đó, giá cao ngất ngưởng.

Thang Chi Niệm nhớ lại đêm Giáng sinh, Cận Vu Thân mặc một bộ đồ trắng, ngồi trên ghế với một hộp cherry trên tay, dáng vẻ rất ngạo nghễ. Hộp cherry đó còn là sai Thang Chi Niệm đem đi rửa sạch.

Lúc đang chia cherry cho hàng xóm thì Thang Chi Niệm nhận được tin nhắn của Cận Vu Thân.

Zak: [Mẹ cậu về đến nhà chưa?]

Thang Chi Niệm nghe thấy tiếng báo tin nhắn từ điện thoại trong túi, nhanh chóng lấy ra, trả lời ngay: [Đến nhà rồi.]

Zak: [Ừ.]

Cận Vu Thân vốn muốn nói sao mẹ con hai người có thể làm vậy hả? Đến nơi cũng không biết nhắn tin hay gọi điện báo bình an?

Nhưng mà, Thang Nguyên dường như không có trách nhiệm báo cáo với cậu.

Không lâu sau, Thang Chi Niệm lại gửi một tin nhắn khác cho Cận Vu Thân: [Chút nữa cho cậu xem cái này!]

Zak: [?]

Thang Chi Niệm chia xong cherry, giúp mẹ thu dọn đồ đạc đem về, rồi chạy đến chuồng thỏ ở cửa sau.

Cô cũng là chiều nay tình cờ phát hiện ra một con thỏ trong lồng đã hạ sinh sáu chú thỏ con.

Thỏ sơ sinh có màu hồng non nớt, mềm mại và không có lông, thoạt nhìn trông giống một con chuột nhỏ.

Thang Chi Niệm chia ra một khu riêng cho thỏ mẹ và thỏ con, đồng thời trải rất nhiều cỏ khô để không khí xung quanh kín gió có thể giữ ấm cho chúng.

Bên kia, Cận Vu Thân vẫn đang kiên nhẫn chờ tin của Thang Chi Niệm. Không ngờ, giây tiếp theo, điện thoại rung lên, trên màn hình là cuộc gọi video.

Điện thoại suýt chút bị Cận Vu Thân ném ra ngoài, như một củ khoai tây nóng hổi vậy, tim cậu lúc này đập thình thịch không thể kiểm soát.

Không phải, Thang Chi Niệm cậu làm gì vậy?

Lâu rồi không gặp nhau, đột nhiên gọi video.

Không thèm báo trước một tiếng, cậu không biết rằng con trai cần chút thời gian để chỉnh trang lại sao?

Thang Chi Niệm thật sự không nghĩ nhiều như vậy, không cho người ta chút tâm lý chuẩn bị gì cả.

Cô chỉ muốn cho Cận Vu Thân xem những chú thỏ con mới sinh thôi.

Cũng không lâu lắm, video đã được kết nối.

Thang Chi Niệm nhìn thấy màn hình bên Cận Vu Thân tối đen, nhìn kỹ vào màn hình điện thoại của mình, vẻ mặt ngáo ngơ, thắc mắc hỏi: “Này, tín hiệu bên cậu không tốt à?”

Cận Vu Thân bên này nhìn thấy rõ khuôn mặt to tròn của Thang Chi Niệm, góc cạnh rõ ràng, chỉ là có nửa khuôn mặt, đôi môi hồng hào dưới mũi, hơi hé mở.

Rõ ràng hai người cách nhau hàng nghìn cây sô, nhưng vào lúc này cô dường như đang ở trong tầm tay của cậu. Gần đến mức cậu dường như có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của cô. Cả người cô đều tươi tắn, toát lên khí chất thanh xuân, tươi sáng và xinh đẹp.

Cận Vu Thân cảm thấy đâu đó trong lòng có cảm giác ngứa ran.

“Cậu có đó không?” Thang Chi Niệm nhìn vào màn hình tối đen như mực, nghĩ rằng bên kia chắc không nhìn thấy được cô, nên tiện tay phóng to ảnh mình lên, duỗi thẳng đầu vào ống kính.

Cô không hề quan tâm đến hình tượng của mình, càng không quan tâm đến góc chết gì đó.

Trên thực tế, khuôn mặt của Thang Chi Niệm không hề có góc chết nào cả. Ngay cả khi đến gần, vẫn dễ thương như thường.

Đợi hồi lâu, Thang Chi Niệm vẫn không nghe thấy giọng nói của đối phương, cau mày nói: “Cận Vu Thân, cậu có nghe thấy không?”

“Nghe thấy.”

Cuối cùng cũng có tiếng rồi.

Thang Chi Niệm: “Tín hiệu bên cậu bị yếu hả? Bên tôi thấy bên cậu tối thui.”

“Vẫn ổn. Tôi có thể nhìn thấy bên cậu.” Giọng Cận Vu Thân nhàn nhạt, “Cậu muốn cho tôi xem cái gì?”

Nghe vậy, Thang Chi Niệm chỉnh sang camera sau, hướng về chuồng thỏ, giọng nói có chút hưng phấn: “Cậu xem, là thỏ con nè!”

Cận Vu Thân: “… …”

Ai muốn xem đám thỏ chứ.

“Cậu nhìn thấy không?” Cô hỏi.

Cận Vu Thân: “Ừ.”

Đủ rồi đó Thang Chi Niệm, cậu có muốn nghe thử giọng của chính mình không?

Ỏn ẻn chết được.

Thang Chi Niệm là người miền Nam, khi tâm trạng tốt giọng nói của cô sẽ hơi mềm mỏng, bản thân cô cũng không nhận ra có gì không ổn chứ đừng nói là cố ý.

Cầm điện thoại đến gần hơn, chĩa thẳng vào đám thỏ con hồng hào kia.

Giọng nói vẫn ngọt ngào: “Dễ thương lắm đúng không?”

“... Ừm.”

Thành thật mà nói, Cận Vu Thân không hề cảm thấy đám thỏ con mới chào đời có gì đáng yêu.

Một đống thịt viên màu hồng, chậm rãi vặn vẹo, thật sự không có gì đẹp cả.

Thang Chi Niệm gọi video này cho Cận Vu Thân, ngoài việc để cậu nhìn thấy con thỏ mới sinh ra, còn muốn trực tiếp cảm ơn cậu. Ngoài ra, ngày mai là đêm giao thừa rồi, nên muốn nhân cơ hội này để chúc cậu một năm mới vui vẻ. Có thể nói rằng một công đa việc.

“Cận Vu Thân, ngày mai là giao thừa rồi, e rằng đêm giao thừa cậu sẽ nhận được rất nhiều lời chúc, cho nên tôi chúc cậu năm mới vui vẻ trước nha.” Thang Chi Niệm nhìn có vẻ nịnh nọt.

“Vui vẻ ở đâu?”

Cậu sắp chán chết rồi đây này.

Thang Chi Niệm chỉ nghe giọng của Cận Vu Thân, cũng không thể biết được tâm trạng của cậu lúc này, bên phía cậu tối đen như mực.

“Camera điện thoại của cậu có vấn đề sao?” Vẻ mặt Thang Chi Niệm nghiêm túc, “Tôi muốn nhìn cậu.”

“Nhìn tôi?”

Yết hầu của Cận Vu Thân chuyển động lên xuống, ngón tay đang che khuất camera, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, trên cổ tay cậu có một chiếc đồng hồ màu đen nổi rõ những đường gân xanh.

Hiện giờ cậu đang ở tòa nhà công việc bên cạnh, trước mặt là một đống linh kiện linh tinh, trên người đang mặc quần áo thợ, đầu tóc bù xù.

Trông có vẻ hơi nhếch nhác.

Cách đó không xa là một cửa sổ sát đất, Cận Vu Thân có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình phản chiếu trước cửa sổ.

Đúng là có chút nhếch nhác, nhưng cũng có một vẻ đẹp hoang dã khó thuần phục, không ảnh hưởng đến hình ảnh của cậu trong tâm trí người khác.

Đợi đã, cậu chột dạ gì chứ?

Cận Vu Thân hắng giọng, giọng điệu thờ ơ: “Tôi là người tùy tiện để người khác nhìn thấy hả?”

Thang Chi Niệm: “… …”

Đã lâu không gặp, vẫn tự cao như thế.

Lúc đầu, Thang Chi Niệm cũng không nghĩ là muốn nhìn Cận Vu Thân, mục đích gọi video chỉ là để cậu nhìn bầy thỏ con. Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một mong muốn mãnh liệt, muốn được nhìn cậu.

Muốn xem thử cậu đang làm gì? Vẻ mặt như thế nào? Tâm trạng ra sao?

Nhưng nếu cậu không muốn nhìn cô, cô cũng sẽ không ép buộc.

“Vậy thì thôi nha.” Thang Chi Niệm nói xong liền vẫy tay về phía camera: “Tạm biệt nha.”

Cô phải đi chuẩn bị bữa tối với mẹ.

Cận Vu Thân chưa kịp phản ứng thì video đã bị tắt.

Nói tạm biệt là tạm biệt thật, không một chút do dự.

Cận Vu Thân nhìn cuộc gọi video bị cúp, hơi muốn phát điên. Trái tim cậu bị cô coi như một quả bóng bay, nắn qua nắn lại, thổi phồng rồi lại bóp xẹp xuống.

Đúng là chỉ có cậu thôi Thang Chi Niệm, giỏi đùa giỡn lòng người.

*

Ngày 29 tháng chạp.

Thang Chi Niệm dậy sớm, thay quần áo mới, đến cửa đối diện tìm Thẩm Tư.

7 giờ sáng, thị trấn đã tấp nập người ra người vào, lối đi chật cứng. Xe cũng nhiều, đều là ở nơi khác trở về. Hôm nay là ngày mà hầu hết mọi người đang đi làm việc ở nơi khác đều đổ xô về quê ăn Tết. Tình cờ lại là một ngày họp chợ khác.

Trên đường phố bày bán rất nhiều thứ, Thang Chi Niệm và Thẩm Tư chạy đến trung tâm thị trấn xem náo nhiệt. Hai người bạn thân khoác tay nhau đi, trên đường gặp rất nhiều người quen, có người dừng lại trò chuyện một lúc, có người chào hỏi từ xa.

Thẩm Tư dự định mua một ít pháo hoa để buổi tối chơi, Thang Chí Niệm giơ hai tay đồng ý.

Nhiều cửa hàng nhỏ trưng bày sản phẩm ngay trước cửa, cách đó vài bước chân cũng có những quầy bán pháo hoa cho trẻ em.

Thang Chi Niệm và Thẩm Tư đi hỏi giá ba tiệm, rồi dùng kỹ năng trả giá sắc bén của mình, cuối cùng cũng có thu hoạch. Họ mua pháo hoa que và bỏ ra số tiền khổng lồ để mua cây pháo hoa phát tài về chơi. Dự định đợi đến khi trời tối để tận hưởng vẻ đẹp của màn pháo hoa.

Bữa tối giao thừa năm nay được giao cho người lớn tuổi hoàn thành, Thang gia và Thẩm gia vẫn cùng nhau ăn cơm. Có mẹ ở nhà, Thang Chi Niệm hiếm hoi được làm biếng, ở trong phòng cùng Thẩm Tư chơi điện thoại. Chẳng có gì để làm, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc.

Bữa tối đêm giao thừa năm nay rất phong phú, không những có hải sản Thang Nguyên mang về, mà còn có đặc sản địa phương. Thang Nguyên ở thành phố Hằng Dự lâu rồi, xử lý mùi tanh rất giỏi, sau đó thêm vào vị cay nồng của Tứ Xuyên, hương vị hòa quyện tuyệt vời.

Một chiếc bàn tròn lớn bày đầy các món ăn đêm giao thừa, món nào cũng thơm ngon, hấp dẫn. Ở giữa bàn là hai con tôm càng lớn. Món này khá là mới lạ.

Mọi người chụp ảnh trước, đăng lên Khoảnh khắc WeChat.

Trong bầu không khí sôi động, trong đầu Thang Chi Niệm bỗng dưng hiện lên hình ảnh của Cận Vu Thân.

[Cậu ăn cơm giao thừa chưa? ] Cô gửi tin nhắn cho cậu.

Không lâu sau, Cận Vu Thân trả lời.

Zak: [Chưa.]

Thang Chi Niệm: [Có muốn xem thử bữa cơm giao thừa bên tôi không?]

Cô trực tiếp chụp hình gửi thẳng qua cho cậu.

Chỉ đơn thuần là chia sẻ chút thôi.

Cũng hiếm khi Cận Vu Thân không dè bỉu.

Zak: [Trông có vẻ được đấy.]

Thang Chi Niệm: [Cậu đang ở nhá bác cả của cậu hả?]

Zak: [Không có.]

Thang Chi Niệm có chút khó tin. Không phải mẹ nói năm nay Cận Vu Thân sẽ đến nhà bác cả mình ăn Tết sao?

Trên thực tế, bố của Cận Vu Thân, Cận Hoành Tuấn và bác cả Cận Hoành Thần quan hệ không tốt, hơn nữa đã chia gia sản từ lâu, nên những năm nay không hề đón Tết cùng nhau.

Cận Vu Thân nói đến nhà bác cả ăn Tết chỉ để Thang Nguyên yên tâm về quê ăn Tết.

Vừa rồi Diệp Như Chi còn hai tay chống nạnh theo thói quen nói chuyện bằng tiếng Anh với Cận Vu Thân: “Zak, Thang Nguyên không có ở đây thì chúng ta phải làm sao? Con phải chịu trách nhiệm đó.”

Vẻ mặt Cận Vu Thân thờ ơ: “Đặt đồ ăn ngoài thôi.”

Chỉ cần một cuộc điện thoại, gia đình họ muốn ăn gì mà không được.

Không được nữa thì gọi người đến nấu là xong, nhất định phải là Thang Nguyên mới được sao?

Cận Vu Thân cảm thấy Diệp Như Chi hơi quá phụ thuộc vào Thang Nguyên.

Nhưng Diệp Như Chi rất kiên quyết: “Không được, cơm giao thừa sao có thể gọi đồ ăn ngoài chứ?”

Hơn nữa, tất cả người giúp việc biết nấu ăn đều đã nghỉ lễ về quê rồi, cơm người khác nấu bà lại không thích, không ai có thể so sánh được với Thang Nguyên.

Cận Vu Thân nói: “Thang Nguyên, Thang Nguyên, con thấy mẹ yêu Thang Nguyên thì có.”

“Con điên rồi hả!” Diệp Như Chi tức đến mức giơ chảo đuổi theo con trai mình.

Thang Chi Niệm hỏi Cận Vu Thân: [Giờ cậu đang ở đâu?]

Zak: [Ở nhà.]

Thang Chi Niệm: [Ai nấu cơm giao thừa?]

Zak: [Mẹ tôi.]

Thang Chi Niệm chưa từng gặp mẹ của Cận Vu Thân, khá tò mò về dáng vẻ mẹ cậu trông như thế nào.

Cách đó không xa, Diệp Như Chi đang đeo tạp dề loay hoay trong bếp. Bà thực sự không giỏi khoản này, tay chân vụng về, vừa xem công thức, vừa mày mò nghiên cứu.

Trong nhà trống vắng vô cùng yên tĩnh, Cận Vu Thân đang ngồi trước bàn đảo chơi điện thoại, tuy rằng không giúp được gì nhiều nhưng vẫn im lặng ở bên Diệp Như Chi.

Có vẻ như bữa cơm giao thừa tối nay sẽ là ẩm thực đen tối rồi.