Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 39: Đừng đi lạc




Ngay cả khi buổi biểu diễn vào đêm Giáng sinh có thành công rực rỡ thì đối với Thang Chi Niệm, nó chắc chắn giống như bọt biển đầy màu sắc sẽ vỡ ngay từ cú chạm đầu tiên.

Khi cô đứng trên sân khấu, nhìn xuống chỗ ngồi khán giả đông nghẹt, trong đầu hiện lên một số câu hỏi: Họ đến từ đâu? Giữa họ có mối liên kết gì không?

Trên thực tế, trong vài tháng đến học tại trường Quốc tế Hằng Dự, Thang Chi Niệm đã quen biết tất cả mọi người trong lớp, nhưng chỉ là mối quan hệ hời hợt. Nhiều lúc, cô có ảo giác rằng dường như cô đến đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Trong giấc mơ này, cô nhìn thấy đủ thể loại người và làm được nhiều điều đáng kinh ngạc. Cô biết rất rõ sớm muộn gì cũng sẽ có ngày mình ra đi, nên cô không cần lo lắng và muốn làm gì thì làm. Nhưng thực chất, cô biết rất rõ rằng mình chẳng là gì trong thế giới của người khác. Cô giống như nhân vật quần chúng đằng sau nhân vật chính trong một bộ phim truyền hình, dù có lời thoại, động tác và khuôn mặt nhưng không ai quan tâm đến sự tồn tại của cô.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, cảm giác trống rỗng sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ càng trở nên mãnh liệt hơn, đặc biệt là sự im lặng xung quanh.

Thang Chi Niệm ngơ ngác ngồi trên giường một lúc, ánh mắt tự nhiên chú ý tới bó hoa hướng dương rực rỡ xinh đẹp đặt trên bàn học, như muốn yên lặng an ủi cô, tất cả những điều này đều là sự thật.

Sau lễ Giáng sinh, nối tiếp là Tết dương lịch, và kỳ nghỉ đông không còn xa nữa.

Có lẽ trong thâm tâm càng mong chờ kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán hơn, chứ không phải Tết dương lịch hay lễ Giáng sinh, nên trong những ngày nghỉ lễ Giáng sinh và Tết dương lịch, Thang Chi Niệm chỉ ngoan ngoãn ở trong phòng chăm chỉ học tập.

Tạ Bành Việt và Chu Hiểu Dao lần lượt gửi tin nhắn rủ Thang Chi Niệm ra ngoài chơi, nhưng đều bị cô từ chối.

Tự mình học các môn trung học phổ thông không phải là điều dễ dàng, nếu Thang Chi Niệm không nắm chắc và có đủ tính tự giác thì cũng sẽ không dám mạo hiểm. Vì thế, thay vì tận hưởng niềm vui nhất thời, cô đành phải cắn răng chịu khó học hành.

Thời gian nghỉ đông của trường Quốc tế Hằng Dự được công bố vào trước đêm Giáng sinh và toàn bộ kỳ nghỉ đông kéo dài 40 ngày.

Sáng ra Thang Chi Niệm đã mua vé tàu về quê. Vì đang là kỳ nghỉ đông và lễ hội mùa xuân đang đến gần nên nếu không đặt sớm thì sẽ khó mua được vé. Lần này Thang Chi Niệm vẫn chỉ về một mình, bởi vì mẹ vẫn phải ở Cận gia làm việc.

Kể từ khi biết được lịch nghỉ, Thang Chi Niệm đã rất mong đợi kỳ nghỉ đông. Đã lâu lắm rồi cô không gặp bà ngoại và Thẩm Tư, cô nóng lòng muốn thu dọn hành lý và lên đường về nhà. Ngay cả những gì sẽ làm khi trở về vào kỳ nghỉ này, cô cũng đã lên sẵn kế hoạch cho mọi thứ trong đầu. Đầu tiên, sẽ đến trường trung học Số 1 của quận để thăm cô Trần giáo viên chủ nhiệm, sau đó sẽ đi gặp các bạn học. Lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn vặt gần trường Số 1 của quận, xiên que cay, gỏi diếp cá, lẩu... Chỉ nghĩ đến thôi cũng tràn đầy mong đợi rồi.

Trong hai tuần học tiếp theo, Thang Chi Niệm đếm ngón tay sống qua ngày, mỗi ngày trôi qua, càng gần thời gian về nhà hơn một bước.

Về kế hoạch trở về nhà, Thang Chi Niệm chỉ đề cập với một mình Chu Hiểu Dao. Chu Hiểu Dao vốn định kéo Thang Chi Niệm ra ngoài chơi trong kỳ nghỉ đông, nhưng bị cô từ chối.

Chu Hiểu Dao rất tức giận nói Thang Chi Niệm khó hẹn quá vậy.

Thang Chi Niệm nhanh chóng giải thích, bản thân đã mua trước trước vé tàu về quê, vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ đông.

“Đi xe lửa?” Chu Hiểu Dao cảm thấy rất tò mò, “Sao không đi máy bay? Xe lửa hình như vừa bẩn vừa lộn xộn, tốc độ rất chậm.”

Thang Chi Niệm nói: “Bởi vì vé máy bay đắt, vé xe lửa rẻ.”

Mỗi lần vào dịp nghỉ lễ và kỳ nghỉ đông nghỉ hè, giá vé máy bay lại tăng theo cấp số nhân. Trong số rất nhiều phương tiện đi lại, chỉ có xe lửa là không tăng giá. Đối với Thang Chi Niệm, chọn đi xe lửa về là đối sách tiết kiệm nhất.

Chu Hiểu Dao nghe được lời này thì tim đập thình thịch, nhanh chóng nhận ra bản thân đã lỡ lời. Cô nàng lén nhìn Thang Chi Niệm, giải thích: “Xin lỗi, tớ không nghĩ nhiều đến vậy.”

“Những lời cậu nói là sự thật mà.” Thang Chi Niệm không hề để bụng chút nào, hỏi ngược lại Chu Hiểu Dao: “Có phải cậu chưa từng đi xe lửa không?”

Chu Hiểu Dao gật đầu, cô nàng thật sự chưa từng đi xe lửa.

Khi còn nhỏ, mẹ thường đưa cô nàng đi du lịch để mở mang tầm mắt, thường đều đi máy bay khoang phổ thông. Sau này, khi điều kiện gia đình khá hơn, cô nàng bắt đầu bay ở khoang thương gia.

“Xe lửa có vé ngồi, có giường cứng, có giường mềm, giá mỗi vị trí đều khác nhau. Vì tốc độ chậm nên trên tàu luôn có những cuộc gặp gỡ khác nhau. Lần trước tớ đi xe lửa đến đây bằng giường cứng, dọc đường nghe dì ở giường dưới kể mấy câu chuyện về ma quái, rất thú vị.”

Không chỉ vậy, bản thân Thang Chi Niệm còn đóng vai một công dân nhiệt tình, giúp đỡ một cô gái đi cùng xe bắt tên trộm đã lấy trộm ví của cô ấy.

Thang Chi Niệm nhớ lại khung cảnh mà cô đã nhìn thấy trên đường đi khi ngồi trên xe lửa.

Trong 34 giờ, cô không thể cứ ngủ suốt được, cũng sẽ đứng lên và đi lại. Điều ấn tượng sâu sắc nhất là vào khoảng năm giờ sáng hôm đó, cô đứng dậy ngồi ở lối đi, nhoài người bên cửa sổ nhìn đoàn tàu rời khỏi một đoạn hang. Bên ngoài là màu trắng mờ mịt của phương đông, một thảm cỏ xanh trải dài tưởng chừng như không có điểm dừng. Bầu trời rạng sáng, tiếp đến là mặt trời nhô lên, đoàn tàu cũng chạy từ đồng cỏ vào khu rừng xanh tươi, ánh mặt trời màu vàng tạo thành hiệu ứng Tyndall trong thung lũng, đẹp đến khó tin.

Trên đường đi, băng qua những vùng nông thôn hoang vắng, cũng sẽ lướt qua những thị trấn sầm uất, cuối cùng cũng đến được thành phố Hằng Dự người ra người vào tấp nập. Cảnh sắc ở mỗi nơi đều khác nhau, thành phố lớn có ánh đèn rực rỡ của các thành phố lớn, vùng nông thôn cũng có những mảng xanh của nông thôn.

“Oa…” Nghe Thang Chi Niệm nói những lời này, Chu Hiểu Dao bỗng rất mong đợi được đi xe lửa.

Thang Chi Niệm chỉ đề cập đến chuyến trở về với một mình Chu Hiểu Dao, nhưng cuối cùng lại truyền đến tai Cận Vu Thân.

Sự việc là như thế này, lúc đầu, Chu Hiểu Dao muốn rủ Thang Chi Niệm ra ngoài chơi vào kỳ nghỉ đông, nhưng khi biết cô muốn về quê thì đã từ bỏ ý định. Không ngờ, trong buổi diễn tập của câu lạc bộ kịch, Tạ Bành Việt đột nhiên hỏi Chu Hiểu Dao có dự định gì trong kỳ nghỉ đông. Chu Hiểu Dao nói một hồi vô tình đề cập tới chuyện Thang Chi Niệm sẽ về quê vào kỳ nghỉ đông.

Sở dĩ Cận Vu Thân biết chuyện này là bởi vì Tạ Bành Việt lắm lời, lỡ miệng nói: “Haiz, Thang Thang nghỉ đông sẽ về quê, vốn còn định rủ em ấy đi chơi.”

Cận Vu Thân nghe vậy giật mình, hỏi ngược Tạ Bành Việt: “Cậu ấy muốn về?”

Cậu thậm chí còn không biết cô sẽ quay về đâu.

Chỉ biết Thang Chi Niệm đến từ thành phố Tứ Xuyên, nhưng cụ thể ở quận nào, thị trấn nào, làng nào, thì hoàn toàn không biết.

Tạ Bành Việt có chút kinh ngạc: “Lẽ nào cậu không biết?”

“Liên quan gì đến tôi?”

“Ồ.”

Cậu chủ Cận nhà ta không vui rồi.

Được lắm, Thang Chi Niệm, ở nhà cậu ăn của cậu dùng của cậu ngủ của cậu, nghỉ đông cứ thế phủi mông mà bỏ đi, không thèm chào hỏi cậu một tiếng trước.

Cậu là đồ “trap girl”.

Thang Chi Niệm cảm nhận rất rõ ràng hai ngày nay Cận Vu Thân bơ mình, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Con trai mà, trong một tháng luôn có vài ngày bất thường. Cô vui vẻ thoải mái tự do, không cần phải bị cậu sai vặt nữa.

Cận Vu Thân cứ thế mà chờ rồi đợi, cho đến khi đếm ngược còn ba ngày nữa đến kỳ nghỉ đông, Thang Chi Niệm vẫn không chủ động nhắc đến chuyện đó với cậu.

Trong lòng cậu thầm cho cô cơ hội.

Chỉ cần cô nói trước với cậu, cậu sẽ quên chuyện đó, còn sẽ tốt bụng tặng cô vé máy bay, nâng thẳng lên khoang thương gia.

Kỳ nghỉ đông đếm ngược hai ngày, Cận Vu Thân vẫn giữ thái độ xa cách.

Chắc cô sẽ không thể nào không nói với cậu.

Kỳ nghỉ đông đếm ngược một ngày, Cận Vu Thân có chút khó chịu.

Hay là cô không có ý định về quê nữa?

Chính thức bước vào kỳ nghỉ đông, cuối cùng Cận Vu Thân cũng không thể chịu đựng được nữa.

Rốt cuộc cô xem cậu là gì hả?

Bây giờ đã là 10 giờ tối, Thang Chi Niệm đang thu dọn hành lý để bắt chuyến tàu sáng sớm vào ngày mai. Trong bữa tối, Thang Nguyên dặn dò Thang Chi Niệm trên đường trở về chú ý an toàn, dù sao cũng là con gái con đứa, lại chỉ có một mình.

Thang Chi Niệm vỗ ngực nói: “Một mình con không có vấn đề!”

Đang thu dọn hành lý được một nửa, Thang Chi Niệm nhìn thấy bó hoa hướng dương đặt trên bàn học. Những bông hoa hướng dương đã cắt tỉa được cho vào chai nước và thay nước hai ngày một lần, không ngờ nửa tháng trôi qua, chúng vẫn tươi đẹp.

Cô rất thích bó hoa hướng dương này, nhưng không tiện mang về, chỉ đành để lại đây.

Không lâu sau, Thang Chi Niệm nhận được điện thoại của Cận Vu Thân.

Cô bắt máy, chỉ nghe thấy cậu nói: “Mở cửa.”

Sau đó Thang Chi Niệm mới biết, Cận Vu Thân đang ở trước cửa phòng cô?

Cô bước tới mở cửa, thì thấy cậu đang làm người gác cửa với khuôn mặt đen sì.

“Có chuyện gì sao?” Thang Chi Niệm hỏi.

Cận Vu Thân phớt lờ cô, trực tiếp mở cửa đi thẳng vào phòng với khí thế hung hãn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc vali đang mở ở dưới đất.

Coi bộ, mọi thứ gần như đã được thu dọn gần xong.

Cậu ngồi thẳng xuống ghế, đặt một tay lên bàn, nhìn Thang Chi Niệm như đang thẩm vấn phạm nhân.

Thang Chi Niệm không biết mình đắc tội cậu chủ này ở chỗ nào nữa, nhẹ giọng kiên nhẫn hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Tôi làm sao vậy?” Cận Vu Thân không giận mà còn cười, “Cậu nghĩ tôi bị sao vậy?”

Thang Chi Niệm: “Tôi không biết cậu bị làm sao.” Lòng con trai như kim đáy bể.

Cận Vu Thân: “Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết?”

Thang Chi Niệm: “Tôi nên biết hả?”

Cận Vu Thân: “Cậu nói cậu nên biết hay không?”

Thang Chi Niệm: “Tôi đã nói là tôi không biết!”

Cận Vu Thân tức cười: “Cậu đang chơi lặp câu với tôi hả?”

Thang Chi Niệm cũng không giỏi ăn nói, dứt khoát buông đồ đang cầm xuống, hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn Cận Vu Thân, gọi cả họ lẫn tên cậu: “Cận Vu Thân! Có thể nhờ cậu nói chuyện rõ ràng chút được không?”

Căn phòng khá ấm áp, Thang Chi Niệm mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, tiện tay búi tóc củ tỏi lỏng lẻo, trông rất giản dị và đáng yêu. Con mèo con dễ thương tức giận, đôi mắt tròn hình quả hạnh nhìn chằm chằm, trở nên nhe răng giơ móng, có vẻ hơi hoang dã và chưa được thuần hóa.

Dễ thương đến mức phạm quy rồi.

Hơi thở của Cận Vu Thân rõ ràng yếu đi, khó chịu liếc nhìn chiếc vali dưới đất, nói: “Ngày mai cậu sẽ đi hả?”

“Đúng vậy.” Thang Chi Niệm vẻ mặt khó hiểu.

Sao cậu không nói với tôi?

Cận Vu Thân cuối cùng cũng đổi ý: “Ngày mai tôi sẽ nhờ chú Lý tiễn cậu.”

Thang Chi Niệm nghe vậy, nheo mắt cười: “Được đó.”

Cận Vu Thân vui rồi, phì cười thành tiếng: “Tốt nhất cậu đừng có nói được.”

“Có người chở đi, tại sao tôi phải từ chối?” Cô đâu có ngốc. Kéo hành lý để bắt tàu cũng rất mệt đó.

Thực ra, vừa rồi Thang Chi Niệm đang nghĩ đến việc sáng sớm ngày mai sẽ bắt xe buýt, nhưng thời gian quá sớm, chỉ sợ xe buýt còn chưa hoạt động.

Thang Chi Niệm xoay người, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Đồ của cô có vẻ không nhiều, nhưng khi thu dọn thì cả một chiếc vali cũng không thể nhét hết, chủ yếu là quần áo sách vở. Quần áo mùa đông rất dày, hai chiếc áo khoác lớn chiếm gần nửa vali.

Lúc này cô không có tâm tư suy nghĩ Cận Vu Thân nổi điên vụ gì, nhưng sau khi nghĩ về điều đó, cô quay sang nhìn cậu.

Cận Vu Thân vẫn ngồi trên ghế, mặc một bộ đồ ngủ mùa đông, tóc rối bù, khí chất cao quý vẫn không hề suy giảm.

“Cậu có chuyện gì không?” Thang Chi Niệm hỏi.

“Không có.”

“Chắc chắn cậu có chuyện gì đó.” Thang Chi Niệm nheo mắt lại, hiện giờ cũng xem như thấu hiểu Cận Vu Thân, nếu không cậu giận đùng đùng ngồi đây làm gì.

Cận Vu Thân quay mặt đi, đưa tay chạm vào bông hoa hướng dương trong bình.

Một giọng nói tươi cười từ phía sau truyền đến: “Cận Vu Thân, có phải cậu không nỡ để tôi đi không?”

Cận Vu Thân khựng lại, vô tình làm rơi một cánh hoa màu vàng xuống.

Thang Chi Niệm lại nói tiếp: “Tôi đi rồi không có ai chạy việc vặt cho cậu?”

“Coi bộ cậu cũng tự biết.”

“Vậy thì cậu tìm người khác đi.”

Cận Vu Thân quay đầu lại, cười lạnh với cô: “Chỉ bám cậu thôi.”

Vô lại!

*

Sáng sớm hôm sau, Thang Chi Niệm thức dậy vệ sinh sạch sẽ, chuẩn bị đón chuyến tàu lúc 7 giờ.

Cực cho chú Lý rồi, vì đưa cô đi cũng phải dậy sớm.

Buổi sáng mùa đông, lúc 6 giờ 15 bên ngoài vẫn còn sương mù. Thang Chi Niệm đẩy hai chiếc vali chào chú Lý.

Chú Lý nhanh chóng đi tới xách vali giúp cô.

Thang Chi Niệm đang định lên xe thì bất ngờ nhìn thấy Cận Vu Thân đang nhắm mắt dựa vào ghế.

“Sao cậu lại ở đây.”

Cận Vu Thân nghe tiếng, lười biếng nhướng mi lên, người còn chưa tỉnh giấc, vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt cũng khó coi: “Sao tôi không thể ở đây?”

Thang Chi Niệm cười hi hi: “Lẽ nào cậu muốn tiễn tôi hả?”

“Mặt mũi to quá.”

“... …”

Thang Chi Niệm lên xe, chú Lý nhanh chóng chở bọn họ lên đường.

Thang Chi Niệm không quen đường đến ga xe lửa nên không để ý lắm. Cô cúi đầu dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Tư, nói rằng cô sắp đến ga xe lửa rồi.

Con đường càng ngày càng trắng, bầu trời càng ngày càng sáng.

Khoảng nửa giờ sau, xe dừng ở sân bay Hằng Dự.

Thang Chi Niệm giật mình, lo lắng nói với chú Lý: “Không đúng, sai rồi, không phải sân bay, mà là ga xe lửa.”

Chú Lý mỉm cười nói: “Không sai đâu.”

Cận Vu Thân đang ngủ say bị đánh thức, lần nữa mở mắt ra, giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẫn còn sớm.

“Xuống xe.” Cận Vu Thân nói với Thang Chi Niệm.

Thang Chi Niệm lo gần chết rồi đây: “Tôi đã mua vé xe lửa rồi!”

Xe lửa lúc 7 giờ, bây giờ đi còn kịp không?

Nhưng ga xe lửa và sân bay cách nhau hơn chục cây số.

Cận Vu Thân bước xuống xe, vươn vai giãn cốt, cậu mặc một chiếc áo khoác màu đen, trông có vẻ biếng nhác.

“Xuống nhanh lên.”

Thang Chi Niệm đang muốn khóc đây này, trầm giọng lẩm bẩm, biết vậy không để cậu tiễn rồi.

“Rề rề rà rà.” Cận Vu Thân cười ngạo nghễ, “Mua vé máy bay cho cậu rồi, chuyến bay lúc 8 giờ 30.”

Thang Chi Niệm không dám tin, chân chạm xuống đất, cảm thấy có chút không chân thực: “Thật hả?”

“Thiệt.” Cận Vu Thân đưa tay tóm gáy Thang Chi Niệm, xách cô đi về phía trước.

“Cậu đi chậm chút đi.”

“Cậu có thể nhanh cái chân lên chút không?”

“Chân tôi không dài bằng cậu.”

“Nghe đây, tôi chỉ dạy cậu một lần.”

Cận Vu Thân dẫn Thang Chi Niệm, đến quầy kiểm tra hành lý trước, sau đó lấy vé và cuối cùng đi qua trạm kiểm soát an ninh.

Đây là lần đầu tiên Thang Chi Niệm đi máy bay, sân bay rất lớn, nên rất dễ bị lạc. Có Cận Vu Thân dẫn dắt, cô không cần phải lo lắng, mà ngược lại có cảm giác an toàn được bảo vệ.

“Sau khi vào trong, cậu vào phòng chờ hạng nhất ngồi nghỉ ngơi, ăn chút gì đó hoặc chợp mắt một lát, đợi khi thông báo phát loa, thì lên máy bay.” Cận Vu Thân nghiêm túc dặn dò.

Thang Chi Niệm gật đầu: “Ừm.”

“Hạ cánh thì gọi cho tôi.”

“Ừm.”

“Đừng đi lạc.”

“Ừm!”

“Ngoài ‘ừm’ ra cậu còn biết nói gì nữa?”

“Sau khi tôi quay lại nhất định sẽ cật lực chạy việc cho cậu hơn!”

“Chỉ có nhiêu đó là giỏi.”