Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 36: Chưa thấy con trai khóc bao giờ sao?




Dịch: Ba Khúc Gỗ

Biên tập: Thư Ngố

___________________________

Thực ra, lần đầu tiên biết được chuyện này, Cận Vu Thân cũng từng mất ngủ cả đêm.

Cậu được bảo vệ quá tốt, một cậu chủ ngậm thìa vàng xuất thân từ một gia đình giàu có, vừa sinh ra đã được tâng bốc lên tận mây xanh, sống trong tháp ngà hơn mười năm, được Cận gia bảo vệ rất tốt.

Theo quan điểm của Cận Vu Thân lúc nhỏ, bố mẹ tự do yêu đương, vô cùng ân ái. Họ là một cặp đôi đáng ghen tị trong gia tộc lớn.

Trước mặt người ngoài, Cận Hoành Tuấn luôn là một người chồng ân cần chu đáo, sợ vợ đi giày cao gót bị cọ xát nên đã bế vợ lên trước mặt giới truyền thông, gây xôn xao dư luận.

Nhưng một người chồng được người khác khen ngợi, không biết từ khi nào lại lập thêm một gia đình khác ở bên ngoài.

Rốt cuộc ông ta có bao nhiêu khuôn mặt?

Khi đó, Cận Vu Thân còn ngây ngô, niềm tin mà cậu từng tự hào đã sụp đổ.

Mùa đông ẩm ướt, lạnh lẽo và đầy sương mù năm đó, những sự việc xảy ra nối tiếp nhau giống như ai đó bịt miệng bịt mũi bằng miếng bọt biển chứa đầy nước khiến cậu không thể thở được. Đầu tiên lộ chuyện Cận Hoành Tuấn ngoại tình và có một đứa con gái ngoài giá thú. Chỉ một tuần sau đó, chú chó Miên Miên mà cậu yêu quý chết thảm. Ngay sau đó, Cận Vu Thân biết được nguyên nhân cái chết của Miên Miên.

Những chuyện này chồng lên nhau xảy ra cùng một lúc, nếu là người bình thường có thể sẽ bị trầm cảm giống như Thang Chi Niệm nói.

Cận Vu Thân không bị trầm cảm, cậu muốn nhìn xem thử thế giới này còn những mặt tối nào, chết cũng chết được rõ ràng hơn.

Tìm được người đưa bản thân đến vùng ngoại ô của thành phố được gọi là khu ổ chuột. Cố Hình sống ở đó.

Trước đó, Cận Vu Thân thực ra cũng không muốn tìm hiểu gì về Cố Hình nữa. Nhưng những chuyện xảy ra với cậu liên tiếp hết lần này đến lần khác, khiến cậu muốn khám phá thế giới bên ngoài rốt cuộc như thế nào.

Cận Vu Thân ngồi trong xe Nanny Van cao cấp, nhìn thấy Cố Hình 10 giờ tối mới trở về ngôi nhà tồi tàn kia.

Ngôi nhà tàn đến nổi chỉ cần một cơn bão cũng thổi bay. Nhà trệt, thậm chí không phải là nhà gạch đỏ mà được làm bằng những viên gạch rỗng rẻ tiền nhất. Trên tường có vài lỗ vuông, không biết dùng để làm gì, mái nhà là ngói amiăng.

Ngôi nhà này tuy đổ nát nhưng có một khoảng sân nhỏ không che được mưa gió, trong sân có xây một mái hiên, những chiếc nồi, chảo, bếp lò được đặt trên một chiếc bàn nhỏ, cửa sắt vào sân không có chức năng chống trộm nào cả. Trong nhà có một cụ già lớn tuổi, dường như đi lại khó khăn và phải ngồi trên xe lăn. Cố Hình đứng nấu ăn ở một nơi không thể gọi là nhà bếp, không biết đang nói chuyện gì với cụ già mà trên mặt mang theo nụ cười thuần khiết. Về cơ bản thì cậu ta không phải là người xấu.

Cố Hình có thành kiến với Cận Vu Thân. Thành kiến này xuất phát từ sự căm ghét của người tầng lớp thấp với người giàu.

Cậu ta biết, cho dù kiếp trước hay kiếp trước nữa cậu có nỗ lực đến đâu thì cũng không bao giờ có thể đuổi kịp Cận Vu Thân của hiện tại. Vì vậy, trong tiềm thức cậu ta nhận định Cận Vu Thân như một kẻ thù ảo tưởng không tài nào đuổi kịp.

Ban ngày, Cố Hình ra ngoài lúc 6 giờ 30, trực tiếp đến trường học. 5 giờ chiều, bước ra khỏi cổng trường thì đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi 24h gần đó.

Chưa kể cuối tuần, Cố Hình như một bậc thầy quản lý thời gian, luôn có thể trích được thời gian để làm thêm.

Ngoài ra, thành tích của Cố Hình cũng rất vượt trội.

Từ trường học đến bên kia đường phải đi qua một cây cầu vượt, trên cầu vượt sẽ luôn có người vô gia cư ngủ trên đường ăn xin. Cố Hình sẽ không keo kiệt lòng tốt của mình, lấy đồng xu ra khỏi túi, nghiêng người bỏ vào chiếc bát sắt gỉ sét.

Có một câu nói trong “Giết con chim nhại”: “Bạn không bao giờ có thể thực sự hiểu một người, trừ khi bạn đặt mình vào vị trí của họ và xem xét mọi thứ từ góc độ của họ.”

Cận Vu Thân đi theo bước chân của Cố Hình, đi qua các ngõ hẻm, dừng lại trước mặt người lang thang, sờ vào túi của mình, nhưng cậu lại không lấy ra được một đồng xu.

Nếu không có mọi thứ của Cận gia cho, chắc cậu còn nghèo hơn Cố Hình.

Cận Vu Thân quyết định ngồi cạnh người lang thang kia nhìn dòng người đi đi lại lại, ai nấy đều có bước chân vội vã riêng, mỗi người có cách sống riêng. Cậu rất tùy hứng, trên người không có sự dè bỉu của một cậu chủ, cậu nói chuyện với người lang thang, hỏi họ đến từ đâu và thiếu bao nhiêu tiền. Trong cuộc trò chuyện, Cận Vu Thân đã vạch trần chiếc mặt nạ ngụy trang của kẻ lang thang. Hóa ra hắn không phải là người lang thang thật, chỉ là lợi dụng danh tính cải trang của mình để lấy được sự thương hại từ người khác.

Thế giới này đúng là thú vị thật.

Cận Vu Thân từng tìm hiểu, với thành tích của Cố Hình, sau này được thi vào trường trung học thực nghiệm trọng điểm của thành phố hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu điều kiện gia đình của cậu ta tốt hơn chút, có lẽ cậu ta sẽ không mệt mỏi như vậy.

Có lẽ vì lòng trắc ẩn bắt đầu dâng trào, nên Cận Vu Thân đã nhờ người nghe ngóng, tăng lương cho Cố Hình. Ít nhất cậu ta không phải kiêm quá nhiều công việc, chỉ cần ở một nơi, mỗi ngày ba hoặc bốn giờ là đủ. Bằng cách này, sẽ có nhiều thời gian hơn cho việc học.

Sau đó, kết quả cũng khiến Cận Vu Thân hài lòng, Cố Hình được tuyển thẳng vào trường trung học thực nghiệm trọng điểm của thành phố.

Trong thời gian đó, Cận Vu Thân luôn đi đến những nơi đen tối nhất trong xã hội này.

Cậu nhìn thấy một số người đang cúi mình vì năm đấu gạo, thấy bọn côn đồ bắt nạt kẻ yếu như thế nào, thấy một người mẹ yếu đuối sẽ trở nên mạnh mẽ như thế nào để bảo vệ con mình.

Một số người cờ bạc, mắc nợ số tiền khổng lồ rồi nhảy lầu tự tử, một số tích lũy lợi nhuận lặt vặt và trở thành một người mới giàu rồi bỏ vợ con, một số sử dụng ma túy và phạm tội, một số khác giết người phóng hỏa...

Gặp nhiều rồi, trong lòng ngược lại thấy bình yên. Chúng đã phá vỡ những giá trị quan ban đầu, dường như đang xáo trộn cuộc sống của mỗi người.

Thế là Cận Vu Thân quay trở lại cái gọi là xã hội thượng lưu. Mọi người đều ghen tị với những “quý tộc giàu có”, nhưng thực tế họ đều mắc rất nhiều nợ khó đòi.

Rất nhiều người trong giới đều biết rất rõ, mẹ của Tạ Bành Việt chính là từ tình nhân lên chính thất.

Bố của Tạ Bành Việt là Tạ Cao Phong, đã có hai người vợ trước khi khua chiêng gióng trống cưới người vợ này. Mẹ của Tạ Bành Việt là thư ký của Tạ Cao Phong trong công ty, dựa vào vẻ đẹp và trí thông minh nổi trội của mình, cuối cùng thành công trong việc loại bỏ người tiền nhiệm bằng cách mang thai trước khi cưới.

Tạ Cao Phong có Tạ Bành Việt khi đã năm mươi tuổi, được coi là hiếm muộn.

Tạ Bành Việt khỏi nói cũng được coi như báu vật trong nhà. Lễ trưởng thành năm nay của Tạ Bành Việt, Tạ gia đã chiêu đãi quan khách một cách rất hoành tráng. Tạ Bành Việt chỉ nói rằng anh ấy muốn một chiếc xe thể thao, và ngày hôm sau, trước cửa nhà anh ấy bày sẵn một số chiếc xe thể thao tiên tiến nhất trên thị trường.

Trên đời này có rất nhiều loại người, Cận Vu Thân không thể nhìn thấu hết được, thôi, sau cùng dứt khoát không nhìn nữa, tự tiêm vắc xin phòng bệnh sốt vàng da, sau đó mua vé máy bay sang Kenya Châu Phi xem động vật hoang dã.

Hãy nhìn xem, sư tử, voi và kền kền trên thảo nguyên này, sự sinh tồn của kẻ mạnh nhất, kẻ mạnh ăn kẻ yếu, thú vị hơn con người nhiều.

*

“Cậu có từng nghĩ đến chuyện bố mẹ cậu ly hôn chưa?” Thang Chi Niệm hỏi.

Cận Vu Thân im lặng một lúc: “Rút dây động rừng, ly hôn không có dễ.”

Đây là một vấn đề rất khách quan, tin rằng kẻ xảo quyệt như Cận Hoành Tuấn cũng không muốn Diệp Như Chi được chia tài sản của mình.

Câu nói hào môn như biển sâu, có thể phản ánh trọn vẹn vào lúc này.

Trên thực tế, Cận Vu Thân đến cuối cũng không kể cho Diệp Như Chi biết về chuyện của Cận Hoành Tuấn.

Bởi vì cậu nhận ra, với năng lực của Diệp Như Chi, muốn biết những chuyện này không hề khó. Dù biết cũng chỉ có hai kết quả: Hoặc ly hôn, hoặc giả mù cho qua. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến cậu. Đó là chuyện của người lớn, không đến lượt người chưa đủ mười tám tuổi là cậu phải lo lắng.

“Vậy cậu cứ trơ mắt nhìn bố cậu ngoại tình? Mẹ cậu không biết sự tình sao?” Trong lòng Thang Chi Niệm có chút phẫn nộ.

Cận Vu Thân ngược lại an ủi cô: “Cậu bị ngốc hả? Bố tôi nuôi nhân tình ở bên ngoài, mẹ tôi cũng có thể tìm thịt tươi ở bên ngoài vậy.”

Thang Chi Niệm sửng sốt, còn có thể làm như vậy hả?

Đây có phải là giá trị quan của cái gọi là xã hội thượng lưu?

Rõ ràng là hủy hoại tam quan.

Thang Chi Niệm không khỏi nhìn sâu vào Cận Vu Thân.

Cô không biết Cận Vu Thân lớn lên trong một môi trường như vậy sẽ có tam quan như thế nào. Quả thực, cô đã nghe nói về nhiều cặp vợ chồng trung niên đã không còn tình cảm nhưng để duy trì sự hòa hợp bề ngoài của gia đình, mỗi người lại tìm kiếm một người khác ở ngoài.

Nhưng theo quan điểm của Thang Chi Niệm, nếu không thích không yêu nữa thì nên buông tay, chứ không phải dày vò nhau bằng cách này.

“Mẹ cậu sẽ làm như vậy sao?” Thang Chi Niệm hỏi.

“Bà sẽ không. Mẹ tôi không phải là người như vậy.”

Chiếc bánh ngọt trên tay không biết đã ăn hết từ khi nào, Cận Vu Thân chậc lưỡi, vẫn cảm thấy hơi đói, dùng mắt ra hiệu với Thang Chi Niệm.

Thang Chi Niệm nhanh nhạy cảm nhận được có âm mưu gì đó, lập tức thủ thế.

“Gì đây?”

“Nấu cho tôi ít đồ ăn.”

Thang Chi Niệm để ý tới vết kem còn chưa kịp lau trên môi Cận Vu Thân, liền mím môi mỉm cười.

Thật thú vị nha, một chàng trai rất chú trọng đến ngoại hình như cậu lại bị hủy hình tượng bởi lớp kem trên khóe môi. Cũng không xấu, chỉ là khá hài hước.

Cận Vu Thân không biết tại sao, cau mày hỏi: “Cậu cười cái gì?”

Thang Chi Niệm cố tình không nói.

Cố tình làm cậu ngứa ngáy khó chịu.

“Không phải cậu vừa mới ăn bánh sao?”

“Sao cậu lắm lời vậy?”

Cận Vu Thân ném hộp bánh đã ăn sạch vào thùng rác, kéo cổ tay Thang Chi Niệm xuống tầng dưới.

Thang Chi Niệm cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để Cận Vu Thân kéo vào phòng bếp. Ngược lại, Cận Vu Thân khá bất ngờ, dừng lại hỏi: “Cậu đang nuôi ý đồ xấu gì đây?”

“Đâu có đâu.” Thang Chi Niệm giả vờ ngây thơ mỉm cười, lần nữa nhìn vào khóe miệng dính kem của Cận Vu Thân, càng không nhịn được muốn ôm bụng cười.

Cận Vu Thân nheo mắt lại, nắm lấy cổ tay Thang Chi Niệm kéo về phía mình. Khoảng cách giữa họ ngày càng gần hơn, cô như một động vật nhỏ bị cậu đùa giỡn trong tay.

Mấy tháng nay, Thang Chi Niệm luôn ở cạnh Cận Vu Thân, tuy không phải cao lương mỹ vị nhưng cũng không bạc đãi cô, nhưng sao vẫn không thêm được chút thịt nào.

“Tôi cho cậu thêm một cơ hội.” Ai đó lạnh lùng, cúi đầu tới gần cô hơn.

Thang Chi Niệm không có đường lui, cổ tay đau nhức, không khí xung quanh đều là hơi thở của cậu. Mùi hương hoa cam quyện với kem sữa, vừa hay làm giảm đi sự sắc bén trên người cậu.

“Kem sữa!” Cô thỏa hiệp, dùng ngón tay còn lại chỉ vào khóe môi cậu.

Cận Vu Thân nghiêng đầu lại nhìn vào cửa kính bên cạnh, hừ một tiếng: “Thang Chi Niệm, bây giờ trước mặt tôi cậu càng ngày coi trời bằng vung rồi đúng không?”

“Có đâu.”

“Lau sạch cho tôi.”

“Tự cậu không biết lau hả?”

“Tôi cứ muốn cậu lau cho đấy.”

“Cậu có thể đừng vô lại vậy được không?”

“Cậu từng gặp qua vô lại nào đẹp trai như vậy chưa?”

“?” Chịu thua kẻ tự sướng này luôn.

Thang Chi Niệm buồn cười, lười tranh cãi với tên vô lại như vậy nên đưa tay sang một bên rút khăn giấy ra.

Người này cao thật đó.

Không biết ăn gì lớn mà dáng người cao ráo như vậy, cổ thì dài, người thì cao. Tính khí thì ra vẻ thiếu gia, không thể nào cúi đầu được. Khi ở cùng Thang Chi Niệm, phần lớn thời gian đều là ngồi trong lớp, tầm mắt nhìn ngang nhau. Nếu đứng lên thì Thang Chi Niệm luôn phải ngẩng đầu lên. Cậu cụp mi mắt xuống, đôi lông mày sâu có chút dịu lại, bình tĩnh nhìn cô.

“Anh chàng đẹp trai này, cậu có thể cúi đầu xuống được không?”

“Không thể cúi đầu, vương miện sẽ rơi.” Cận Vu Thân khoanh tay, nhìn xuống.

Lời phát ngôn quá đần khiến người nghe cạn lời mà.

Đúng là kẻ vô lại giỏi nhất trong số những kẻ vô lại mà, cộng thêm vệt kem trên khóe môi cậu, vừa hài hước vừa lố bịch.

Thang Chi Niệm không thèm đôi co với cậu, kiễng chân, giơ tay lên, dùng khăn giấy lau vết kem trên khóe môi cậu. Ngón tay của cô vô tình lướt qua làn da của Cận Vu Thân, đôi môi mềm mại của cậu dường như chạm vào đầu ngón tay cô qua một lớp khăn giấy mỏng, khiến trái tim cô run lên rồi cô vô cớ đập nhanh hơn.

Khoảng cách gần quá, nụ cười tinh nghịch trên môi cùng đôi lông mày quyến rũ, cậu là một kẻ xấu chuyên làm chuyện ác.

Thang Chi Niệm nhanh chóng lau sạch, quay người, gom khăn giấy trong tay thành một quả bóng nhỏ rồi ném vào thùng rác. Mặc dù nhịp tim có xu hướng chậm lại nhưng má cô lại bắt đầu nóng bừng.

“Cậu muốn ăn gì đây?” Cô xoay lưng lại với cậu, mở tủ lạnh ra, hơi lạnh ở ngăn bảo quản phả vào mặt, nhiệt đã giảm bớt.

“Cậu làm được món gì?”

“Hoành thánh.”

“Ăn ngán rồi.”

“Mì hải sản?”

“Không thích.”

“Cơm chiên trứng?”

“Khô quá.”

Cảnh tượng này quá quen thuộc rồi, mỗi lần hỏi ăn món gì, cậu đều kén cá chọn canh.

Thang Chi Niệm tức giận xoay người đối diện với Cận Vu Thân, sắc mặt đỏ bừng càng rõ ràng, bị cậu làm cho cạn lời: “Sao cậu khó hầu vậy?”

Nếu là trước đây thì cô chỉ dám phàn nàn những lời này ở trong lòng, nhưng bây giờ thì hay rồi, cô có thể đối kháng trực diện với Cận Vu Thân.

Lần này Thang Chi Niệm không hỏi ý kiến Cận Vu Thân nữa, lấy hoành thánh trong tủ lạnh ra, bắt đầu bắc nồi đun nước.

Cận Vu Thân đứng sang một bên với vẻ mặt bất lực: “Giờ cậu phớt lờ tôi thế này luôn hả?”

Thang Chi Niệm mặc kệ cậu, tập trung làm việc của mình.

“Thang Chi Niệm!”

Cô vẫn phớt lờ cậu.

Đã nhiều lần nấu món hoành thánh nên cô rút được bí quyết, phải canh chừng, thêm nước lạnh ngay khi nước trong nồi vừa sôi, nếu không vỏ hoành thánh sẽ dễ bị rách.

Ngoài ra, Cận Vu Thân thích ăn giấm, trong bát bỏ một ít rong biển, tôm khô, cậu không thích hành lá và rau mùi, phải thêm một ít hạt tiêu.

Cận Vu Thân nói chuyện mang giọng mũi nghèn nghẹt: “Hay quá rồi, đứa trẻ này nóng tính thật.”

Thang Chi Niệm quay đầu lại, nhìn thấy Cận Vu Thân đứng dưới ánh đèn, vẻ mặt oán hận, nhìn có chút vô tội.

“Cậu có muốn uống thuốc cảm không?” Cô hỏi.

Cận Vu Thân lắc đầu: “Không uống.”

“Không uống thuốc trong người khó chịu, đừng trách tôi không nhắc nhở đó.”

“Yên tâm, không đổ lỗi cho cậu đâu.”

“Sắp tới cậu có đến trường học lại không?”

“Đi chứ.” Cận Vu Thân nói việc trong tay cũng vừa mới xong, cũng gần đến Giáng sinh rồi, phải đón năm mới nữa.

Trong thời gian này, Cận gia cũng bắt đầu trang trí cho lễ Giáng sinh, trong đại sảnh có một cây thông Noel màu bạc cao năm mét, trên cây treo đầy các loại quà tặng, quà tặng kéo dài từ cây xuống tới đất. Bên cạnh cây thông Noel là một lò sưởi, phía trên lò sưởi treo một bức tranh khổng lồ của một họa sĩ nổi tiếng.

Thang Chi Niệm đi ngang qua mấy lần, không khỏi cảm thán xa hoa.

Hoành thánh chín rất nhanh, Thang Chi Niệm cẩn thận múc ra một chiếc bát nhỏ tinh tế.

Cận Vu Thân ngoắc ngoắc ngón tay về phía Thang Chi Niệm: “Đi theo tôi.”

“Đi đâu?”

Thang Chi Niệm tưởng Cận Vu Thân muốn đi sang tòa nhà bên cạnh nên liền lấy khay bưng, đặt chiếc bát nhỏ đựng hoành thánh lên, rồi đi theo cậu.

Cận Vu Thân sải bước dài, cũng không có ý đợi người phía sau, đi thẳng xuống tầng hầm.

Tầng hầm Cận gia có hai rạp chiếu phim với diện tích khác nhau, một rạp được trang bị máy chiếu Dolby Atmos và màn hình có kích thước vừa phải, một rạp được trang bị màn hình IMAX tiêu chuẩn.

Hiệu ứng do hai rạp mang lại là khác nhau, rạp IMAX sử dụng hoàn toàn màn hình lớn nhất để bao phủ tầm nhìn của khán giả, trong khi Dolby Atmos mang đến trải nghiệm âm thanh gây sốc và có tính định hướng cao.

Cận Vu Thân rất thích xem phim và thường xem ở rạp chiếu phim tại gia. Cũng có một lần bị Tạ Bành Việt lôi đến rạp chiếu phim để xem phim, bị đứa trẻ năm tuổi ở phía sau làm ồn đến đau đầu, về sau không bao giờ đến rạp chiếu phim nữa.

Đạo diễn phim yêu thích nhất là Nolan, trí tưởng tượng phong phú, phóng khoáng uy nghiêm. Nhưng về phim ảnh, chỉ cần nội dung hay, Cận Vu Thân sẽ không ngần ngại xem.

Nhắc mới nhớ, Thang Chi Niệm lớn từng tuổi này nhưng chưa bao giờ đến rạp chiếu phim. Một bộ phim ở rạp chiếu phim trong huyện có giá hàng chục tệ, số tiền này cô có thể dùng làm chi phí sinh hoạt trong một tuần. Dù có tiền cô cũng sẽ không đi xem phim, luôn ngoan cố tin rằng việc xem phim trên điện thoại cũng vậy.

“Chọn một bộ phim đi.” Cận Vu Thân nói.

“Chọn phim gì cũng được hả?”

“Ờ.”

Cận Vu Thân ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, Thang Chi Niệm tiện tay đặt hoành thánh lên chiếc bàn thấp bên cạnh cậu. Thật sự có cơ hội xem phim trong rạp chiếu phim cao cấp thế này, Thang Chi Niệm cũng không bài xích, dù sao cũng là cơ hội hiếm có.

Cận Vu Thân đưa điều khiển từ xa cho Thang Chi Niệm, tự mình lấy một cái thìa cúi đầu ăn hoành thánh.

Trên chiếc bàn thấp gần đó có rất nhiều đồ ăn nhẹ và nước uống, cậu tìm một túi khoai tây chiên rồi ném vào tay Thang Chi Niệm.

Máy sưởi trong rạp chiếu phim chưa được sưởi ấm hoàn toàn, Cận Vu Thân chỉ mặc áo mỏng ngắn tay, như thể không sợ lạnh, trông ngang ngược và kiêu ngạo.

Thang Chi Niệm sợ cậu bị cảm nặng hơn, đúng lúc nhìn thấy cạnh mình có một chiếc chăn mỏng in hoa màu hồng được gấp gọn gàng, nên đứng dậy cầm qua đắp lên người cậu.

Cảm nhận sau lưng được đắp lên một lớp có trọng lượng, Cận Vu Thân đặt thìa xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Thang Chi Niệm. Khoảng cách gần đến mức ánh sáng trước mặt bị chặn lại, một tầng ánh sáng tụ lại sau lưng Thang Chi Niệm, tất cả bóng tối đều bao trùm lên người Cận Vu Thân.

Bộ dạng lo lắng của cô giống như một người vợ bận rộn lo cho chồng sau khi kết hôn, những ngón tay thon dài giúp giữ mép chăn mỏng, còn cằn nhằn thêm một câu: “Cậu đừng để bị cảm đó.”

Còn không phải làm Thang Chi Niệm bận tâm là gì? Cậu chủ yếu ớt không biết tự chăm sóc bản thân này, đổ bệnh rồi lại sai bảo cô cho coi.

Cận Vu Thân cong môi cười, ngẩng đầu nhìn cô, định trêu đùa vài câu. Nhưng nhìn thấy phần tóc bên tai của cô rủ xuống má, cô vô thức đưa tay vén ra sau tai, những sợi tơ trắng li ti trên gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, nét đẹp mềm mại đến khó tin.

Thang Chi Niệm hơi cúi đầu, ánh mắt trong veo nhìn cậu: “Thế này ấm chưa?”

Cận Vu Thân giật mình, mất tự nhiên quay mặt đi, yết hầu chuyển động rõ ràng: “Thang Chi Niệm, ân cần chu đáo như vậy, phải tăng lương cho cậu thôi.”

Đôi mắt ấy lập tức sáng lên, không chút khách sáo, vui vẻ trả lời: “Được đó!”

Vừa nói cô còn vừa cố gắng kéo chăn quanh cổ cậu, rất là nịnh nọt.

Cận Vu Thân vỗ vỗ tay Thang Chi Niệm, vẻ mặt kiêu ngạo: “Được rồi, không lạnh đến vậy.”

Chiếc chăn mỏng hoa li ti màu hồng cứ vậy choàng vào người này, cậu cầm bát hoành thánh chậm rãi ăn, giống như một con thú nhỏ mềm mại, nhìn rất là mỏng manh.

Có quá nhiều video để lựa chọn đến nỗi Thang Chi Niệm không quyết định được.

Cuối cùng, Cận Vu Thân đưa ra quyết định, chiếu bộ phim gốc “Coco”, sẵn tiện cho Thang Chi Niệm luyện nghe tiếng Anh.

Trong nền giáo dục Trung Quốc đang thiếu trầm trọng những giáo dục về cái chết, giới tính và tình yêu.

Hầu hết mọi người đều sợ phải đối mặt với cái chết, giới tính tình dục, không biết cách yêu thương người khác.

“Coco” tình cờ là một bộ phim hoạt hình nói về cái chết, Cận Vu Thân đã xem rất nhiều lần đến mức nhắm mắt cũng có thể đọc thuộc lòng lời thoại gốc trong phim. Cận Vu Thân bị mắc kẹt trong làn sương mù xám xịt không thể thoát ra được trong một thời gian dài. Bộ phim này đã mang đến cho cậu rất nhiều cảm hứng.

Điểm cuối cuộc đời là cái chết hay sự lãng quên?

Sự sống và cái chết không phải là mối quan hệ trái ngược nhau, chỉ cần được ghi nhớ, nó sẽ tồn tại mãi mãi trên thế giới này.

Dù đã xem nhiều lần nhưng Cận Vu Thân vẫn nghiêm túc dựa vào ghế và hướng mặt về màn hình lớn. Nhưng hôm nay thì khác, bên cạnh có thêm một người nữa.

Thang Chi Niệm hơi ngẩng đầu nhìn màn hình, ánh sáng dịu nhẹ trên mặt thay đổi theo sắc màu từ màn hình càng trở nên phong phú đa dạng hơn.

Đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm loại rạp chiếu phim này với hiệu ứng âm thanh và hình ảnh cao cấp như vậy, cô có cảm giác như đang ở giữa một bộ phim, càng đắm chìm vào bộ phim hơn.

Có một số chỗ không hiểu, Thang Chi Niệm liền quay đầu hỏi Cận Vu Thân, cậu nhỏ giọng dịch lại.

Sau đó cô quyết định không quay đầu nữa mà ngồi sát bên cậu, mắt vẫn dán vào màn hình và hỏi, câu này có ý nghĩa gì?

Hiếm khi Cận Vu Thân kiên nhẫn như vậy, hỏi gì đáp đó.

Thang Chi Niệm có thể hiểu hầu hết nội dung tiếng Anh của phim vì nó có phụ đề tiếng Anh.

Không thể phủ nhận, đây là một bộ phim hoạt hình rất hay. Trước ngày hôm nay, bộ phim hoạt hình yêu thích của Thang Chi Niệm là “Zootopia”.

Có một khoảng khá lâu, Thang Chi Niệm và Cận Vu Thân đều im lặng xem phim, không nói với nhau lời nào.

Khát nước, Thang Chi Niệm cúi đầu chuẩn bị lấy nước trên chiếc bàn thấp, vô thức liếc nhìn Cận Vu Thân. Trên người cậu vẫn quấn chiếc chăn hoa màu hồng, uể oải tựa người vào ghế sofa, một tay chống vào tay vịn, một tay cuộn thành nấm đấm chống cằm, cả người tôn quý.

Cảnh phim đang vào khoảnh khắc cảm động nhất, dường như Thang Chi Niệm nhìn thấy đôi mắt của Cận Vu Thân ngấn đỏ, cô không chắc lắm nên nhìn lần nữa.

Cậu nhận ra tầm nhìn từ cô, nhưng cố tình không nhìn cô.

Nhưng Thang Chi Niệm lại như một đứa trẻ tò mò, lén lút quan sát.

Dưới ánh đèn chiếu, đôi mắt Cận Vu Thân trông thật sáng ngời, trong con ngươi của cậu có nhiều hơi nước hơn bình thường, như thể chúng đã đầy ắp và sắp rơi xuống.

Nhìn kỹ, mắt cậu có màu đỏ.

Thang Chi Niệm khẳng định chắc nịch, Cận Vu Thân thực sự đang khóc, phát hiện này khiến cô cực sốc.

Cô hiếm khi có những khoảnh khắc xúc động, bởi cô biết những gì thể hiện trong màn hình là giả, nhưng cô không cười nhạo cảm xúc của người khác. Có thể vì một cảnh trong phim mà xúc động đến rơi nước mắt, cho thấy Cận Vu Thân là một người giàu cảm xúc và có một trái tim mỏng manh, mềm yếu. Ít nhất thì cũng không ngang ngược vô cảm như bề ngoài của cậu.

Lúc này Thang Chi Niệm cảm thấy dáng vẻ của Cận Vu Thân cũng thú vị như một cảnh phim.

Cô liếc nhìn bộ phim rồi lén nhìn cậu, hai bên cũng không muốn bỏ lỡ cảnh nào.

Cận Vu Thân cũng cạn lời luôn rồi.

Xem phim thì xem đi, cứ nhìn cậu suốt làm gì?

Chưa bao giờ thấy con trai khóc hả?

Tai Cận Vu Thân đã lặng lẽ đỏ ửng lên rồi, thay đổi tư thế, phớt lờ cô.

Được rồi, đừng nhìn nữa, được không?

Không lâu sau, một chiếc khăn giấy được đưa tới từ bên cạnh, thẫn thờ trước mặt Cận Vu Thân.

Thang Chi Niệm chọt chọt vào vai Cận Vu Thân: “Cho cậu.”