Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
___________________________
Đầu tháng 12, thành phố Hằng Dự có xu hướng giảm nhiệt rõ rệt, Thang Nguyên tranh thủ dẫn Thang Chi Niệm đi mua mấy bộ quần áo mùa đông.
Quần áo đều do Thang Chi Niệm tự chọn, trong mấy tháng qua, “thẩm mỹ” của cô đã cải thiện rất nhiều, trên người cô không còn chồng chất màu đỏ, cam, vàng, xanh nữa.
Đơn giản hơn, không phô trương, có phong cách, trông sang trọng hơn hẳn. Cô thích nhất màu trắng, nhưng màu trắng dễ bám bẩn và khó xử lý, nên cô quyết định chọn màu đen, màu có độ tương phản lớn nhất.
Thang Nguyên hiếm khi trò chuyện về tương lai với Thang Chi Niệm: “Đợi khi con thi đậu vào một trường đại học tốt, mẹ sẽ nghỉ việc ở Cận gia. Lúc đó tiết kiệm được một ít tiền, có thể về quê nhà kinh doanh nhỏ. Bà ngoại con ngày càng già rồi, mẹ cũng tiện chăm sóc bà hơn.”
Thang Chi Niệm gật đầu, mong muốn sớm đến kỳ nghỉ đông để cô có thể về quê gặp bà ngoại.
Mấy ngày trước, Thang Chi Niệm gọi điện cho bà ngoại thì nghe tin bà bị cảm.
Bà ngoại tuổi ngày càng cao, không còn là người phụ nữ mạnh mẽ như hồi còn trẻ nữa. Giờ chỉ một cơn cảm nhẹ cũng phải một tháng mới khỏi bệnh.
Thang Chi Niệm biết bà ngoại bị bệnh nên rất lo lắng, gần như ngày nào cũng gọi điện cho bà để thăm hỏi diễn biến bệnh tình.
Ngược lại bà ngoại lại khuyên Thang Chi Niệm yên tâm, chỉ là cảm xoàng thôi, không chết được đâu.
“Nhổ đi nói lại, gì mà nhắc chết với không chết chứ.” Thang Chi Niệm không thích nghe từ này.
Bà ngoại rất lạc quan: “Mọi người đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Thang Chi Niệm không thể tưởng tượng được bà ngoại sẽ bỏ mình lại, nhưng ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu cô, khiến trái tim cô đau nhói.
Bỗng dưng nhớ đến Cận Vu Thân, cậu nói, “Vì quá yêu thích, không tưởng tượng được sau khi nó rời đi thì tôi sẽ thế nào.”
Thang Chi Niệm cũng không thể tưởng tượng được cô sẽ thế nào sau khi bà ngoại rời đi. Vì vậy, trong thời gian có hạn, gặp một lần ít đi một lần, nên cô không muốn lãng phí nữa.
Từ sau khi gia nhập ban nhạc do Tạ Bành Việt thành lập, Thang Chi Niệm thỉnh thoảng lại phải xuống tầng hầm của tòa nhà văn nghệ để luyện hát. Nói là đang luyện hát nhưng thực ra cô được yêu cầu hát một vài bài.
Thang Chi Niệm không có bất kỳ kỹ năng ca hát nào, bởi vì giọng hát của cô đã quá tốt rồi, giống như một học sinh giỏi chỉ cần nhìn qua đề bài là biết cách giải, không cần phải luyện tập nhiều lần.
Các thành viên của ban nhạc phụ trách đệm đàn cho Thang Chi Niệm, hầu hết thời gian cô đều ngồi trên một chiếc ghế cao và chậm rãi hát.
Mấy người cùng nhau hòa tấu tạo thành một bữa tiệc bổ mắt bổ tai.
Thiết bị của phòng luyện hát dưới tầng hầm đều do chính học viên tự mua, không nên coi thường thiết bị ở đây, lấy chiếc micro làm ví dụ, nó có giá bảy con số.
Sau khi biết Thang Chi Niệm gia nhập ban nhạc của Tạ Bành Việt, Chu Hiểu Dao cũng theo đến nghe cô hát. Tất nhiên, một lý do quan trọng hơn là có thể gặp đàn anh Kelsen.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Bành Việt bận rộn với công việc của ban nhạc, phần lớn công việc của câu lạc bộ kịch đều giao cho phó quản lý, nên không có nhiều thời gian đến gặp anh.
Thang Chi Niệm biết tâm tư của Chu Hiểu Dao nhưng không vạch trần mà còn cố ý tạo ra một số cơ hội cho bọn họ.
Thế là vào một ngày nọ, Thang Chi Niệm hỏi riêng Tạ Bành Việt mẫu người con gái anh thích như thế nào.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Tạ Bành Việt cũng thẳng thắn trả lời: “Xinh đẹp.”
Thang Chi Niệm chặc lưỡi: “Không ngờ anh lại nông cạn như vậy!”
Tạ Bành Việt khó hiểu: “Thích người đẹp là nông cạn hả? Vậy anh hỏi em, em thích bông hoa đẹp hay bông hoa xấu?”
“Đẹp…”
Thôi được, Thang Chi Niệm không còn gì để nói.
Lần cắm trại kia, đóa Wedgwood màu hồng mà Cận Vu Thân hái bừa vẫn còn trong phòng của Thang Chi Niệm. Hoa rất đẹp, Thang Chi Niệm không nỡ vứt đi nên đã mang về. Lúc đầu, nó được đặt trong một chai thủy tinh nhỏ, rót nước nuôi dưỡng. Nhưng được mấy ngày thì nó vẫn héo nên cô đã làm nó thành loài hoa vĩnh cửu.
Dù có khô héo, đóa Wedgwood này trở thành hoa khô, vẫn đẹp hơn hầu hết các loài hoa và chiếm được cảm tình của cô nhiều nhất.
“Con người luôn thích những thứ đẹp đẽ, không phải sao?” Tạ Bành Việt không quan tâm mình có nông cạn hay không, thích mới là quan trọng nhất.
Thang Chi Niệm gật đầu, bị thuyết phục bởi quan điểm của Tạ Bành Việt.
Cô suy nghĩ một chút, dù sao Chu Hiểu Dao cũng rất xinh đẹp, có cơ hội mà.
Mấy ngày nay, Tạ Bành Việt định đặt tên cho ban nhạc của họ, nhưng sau nhiều lần cân nhắc, anh không thể chọn được cái tên phù hợp, anh giao nhiệm vụ này cho Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm cũng không có đầu mối, chuyện này vẫn cứ để vậy thôi.
Chỉ còn hơn hai tuần nữa là đến buổi diễn Giáng sinh, ban nhạc phải tìm một bài hát để gửi.
Thực ra, điều mà trong lòng Tạ Bành Việt mong muốn nhất chính là được đề cử những bài hát gốc của ban nhạc mình, anh nhận được hơn chục bài hát demo. Họ đã thử nhiều bài hát, bao gồm cả tiếng Trung, tiếng Anh, những ca khúc thịnh hành cũng như những bài hát hiếm lạ.
Có quá nhiều thứ để lựa chọn, nhưng không có bài nào ưng ý.
Thang Chi Niệm phụ trách hát, hoàn toàn không chịu trách nhiệm lựa chọn bài hát. Trong thời gian này, cô làm quen với các thành viên ban nhạc ở tầng hầm và phát hiện họ đều rất dễ thương.
Truman tay guitar thích sáng tác, Albert tay chơi keyboard thích cười, Tạ Bành Việt tay trống tất nhiên không cần phải nói nhiều nữa, giờ là anh trai của Thang Chi Niệm.
Họ đều đối xử chu đáo với Thang Chi Niệm.
Tạ Bành Việt ở bên kia cầm bản nhạc và nghe bản thử giọng với vẻ mặt đau đầu, trong khi Thang Chi Niệm ở bên này đang tò mò cầm dùi trống gõ vào bộ trống.
Khoảng thời gian này Thang Chi Niệm cũng hứng thú với guitar, thỉnh thoảng ôm cây đàn của Truman gãy bừa vài âm. Truman hào phóng tặng cho cô một cây đàn guitar dư để cô chơi. Nói là dư ra, nhưng giá của cây đàn đó cũng không hề rẻ.
Hạnh phúc quá, Thang Chi Niệm thường cảm thán như vậy.
Ồn ào quá.
Tạ Bành Việt bất lực nhìn Thang Chi Niệm lắc đầu: “Em gái Thang Thang, đừng tạo ra tạp âm nữa, đến đây nghe đi, xem có bản demo nào thích không.”
Bản ghi âm demo là kiểu bán thành phẩm của một bài hát, có giai điệu nhưng chưa có lời.
Thang Chi Niệm rất nghe lời, ngay khi Tạ Bành Việt gọi cô, cô lập tức chạy về phía đó, nhảy chân sáo, rất năng động.
Hai bản demo gửi đến hôm nay Tạ Bành Việt nghe cảm thấy khá thú vị, nhưng không chắc, phải nghe lại.
Vẫn chưa chắc chắn lắm, gọi các thành viên ban nhạc đến cùng nghe thử.
Mọi người ngồi xung quanh cùng nghe.
Đó là một bài hát rất high, khi phần dạo đầu vang lên, những người khác tự nhiên lắc lư cơ thể theo nhạc. Nhịp trống rõ ràng, giai điệu có thể tẩy não, đến mức có thể ngân nga theo sau một lần nghe.
Khi Thang Chi Niệm được hỏi, cô chớp chớp mắt, ngáo ngơ: “Em cảm thấy bản nào cũng hay.”
Truman phụt cười thành tiếng: “Em gái Thang Thang, sao bài nào em cũng thấy hay hết vậy?”
Thật sự rất hay mà, do họ yêu cầu cao quá thôi…
Tạ Bành Việt cũng thích dáng vẻ ngáo ngơ tự nhiên của Thang Chi Niệm, cười nói: “Em gái Thang Thang nói thích bài hát này, vậy chúng ta lấy bài này đi viết lời đi.”
“Vậy là quyết định xong rồi hả?” Thang Chi Niệm vẫn còn ngơ ngác.
“Quyết định rồi!” Thời gian không còn nhiều nữa, cứ chọn đi chọn lại mãi cũng không phải là cách.
Hai ngày này không thấy Cận Vu Thân, Tạ Bành Việt hỏi: “Hôm nay Zak lại không đến trường hả?”
Thang Chi Niệm gật đầu: “Cậu ấy xin nghỉ.”
Thang Chi Niệm cũng không biết lý do cụ thể. Dù sao, trong khoảng thời gian gần đây, Cận Vu Thân thỉnh thoảng lại xin nghỉ học.
Có phải do thời tiết quá lạnh không?
Tài xế chú Lý nói Cận Vu Thân không thích ra ngoài vào mùa đông, năm ngoái vào thời điểm này cũng thường nghỉ học
Bướng bỉnh thật.
Người Cận gia cũng không ý kiến gì về điều này, Thang Chi Niệm càng không có tư cách chỉ trích cậu.
Thành thật mà nói, cho dù Cận Vu Thân cả đời chỉ nằm một chỗ, cậu cũng gần như có cả thế giới.
Trực giác Tạ Bành Việt cảm thấy có gì đó không ổn, ngay lập tức gọi cho Cận Vu Thân.
Đầu bên kia bắt máy, giọng mũi đặc quánh, hỏi: “Có chuyện gì?”
Tạ Bành Việt nói: “Thang Thang nói cậu lại xin nghỉ nữa.”
Thang Chi Niệm đang mày mò cây đàn guitar không dây bên này ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Tạ Bành Việt, cái gì mà cô nói? Cô không nói nha! Rõ ràng là anh hỏi mà.
“Cậu ấy tìm tôi?” Cận Vu Thân hỏi.
Tạ Bành Việt: “Chúng tôi vừa quyết định bản demo, định cho cậu nghe thử. Thang Thang nói rất hay.”
Thang Chi Niệm đã ngắt nhéo cánh tay của Tạ Bành Việt.
Thời gian này, tâm trạng của Cận Vu Thân khá ủ rũ, Thang Chi Niệm cũng biết điều không quấy rầy cậu, cả việc học tiếng Anh cũng không tích cực tìm cậu như trước nữa.
Cận Vu Thân thường xuyên xin nghỉ phép, thậm chí khi đến lớp, trông cậu có vẻ không dễ gần.
Nói cách khác, Thang Chi Niệm và Cận Vu Thân cũng đã lâu không rồi không nói chuyện với nhau.
“Gửi qua đi.” Cận Vu Thân nói xong liền cúp điện thoại.
Tạ Bành Việt gửi bản demo cho Cận Vu Thân, không lâu sau nhận được phản hồi “cũng tạm”.
Tuần tiếp theo, các thành viên ban nhạc cùng nhau điền xong lời bài hát, biên lại tiết tấu và bắt đầu để Thang Chi Niệm thử hát.
Trường Quốc tế Hằng Dự rất coi trọng lễ Giáng sinh nên trường đã bắt đầu trang trí từ rất sớm với bốn màu chủ đạo đỏ, xanh lá cây, vàng và bạc đã mang đến một diện mạo mới cho khuôn viên trường, tràn đầy sức sống và niềm vui của năm mới.
Càng gần đến Giáng sinh, Thang Chi Niệm càng hưng phấn và hồi hộp. Cô thực sự cảm thấy mình là ca sĩ chính của một ban nhạc, trên người có một gánh nặng.
Đồng thời, Tạ Bành Việt mỗi ngày đều hỏi Thang Chi Niệm về tình hình của Cận Vu Thân.
Tạ Bành Việt đếm thời gian trên đầu ngón tay: “Tháng này Zak đến trường được bao nhiêu ngày? Có đếm được trên một bàn tay không?”
“Chắc là có.”
Tạ Bành Việt thở dài: “Chuyện gì đây?”
Vì lý do này, Tạ Bành Việt còn đặc biệt đến Cận gia một chuyến, nhưng bị Cận Vu Thân từ chối gặp, chỉ đành tuyệt vọng đi về.
Thang Chi Niệm thật lòng cảm thấy Tạ Bành Việt là một người bạn rất tốt. Anh ấy rất quan tâm đến Cận Vu Thân, không phải chỉ làm ra vẻ, mà là chân thành.
Thực ra Diệp Khai Sướng cũng như vậy, nếu Cận Vu Thân không đến trường thì sẽ luôn vô thức hỏi xem có phải cậu bệnh không.
Từ góc độ này, Cận Vu Thân càng xứng với danh “cái rốn vũ trụ”.
Nhưng Tạ Bành Việt nói với Thang Chi Niệm: “Zak đối xử với mọi người rất tốt, em đừng bị bộ dạng bất cần hằng ngày của cậu ấy đánh lừa, thực ra cậu ấy là người rất trọng tình cảm.”
Nhiều lần Thang Chi Niệm muốn nhắn tin cho Cận Vu Thân hỏi thăm tình hình của cậu. Gần đây cậu cũng không dạy cô tiếng Anh nữa, cũng không nhờ cô chạy việc vặt.
Nhưng ý định này cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Cô không biết liệu cậu có cảm thấy ghê tởm nếu cô đột nhiên gửi tin nhắn cho cậu hay không.
Thôi thì hơn.
Ngày hôm đó khi trở về nhà, Thang Chi Niệm lần đầu tiên phá lệ hỏi mẹ về tình hình của Cận Vu Thân.
Thang Nguyên phụ trách chăm nom ba bữa hằng ngày của Cận Vu Thân, hiện giờ ở Cận gia không ai hiểu tình trạng của cậu hơn bà.
“Cậu ấy bệnh rồi ạ?” Thang Chi Niệm hỏi.
Thang Nguyên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Không biết đứa nhỏ này bị sao nữa, khoảng thời gian này cậu ấy hay chán ăn, mẹ rất lo lắng.”
Nhìn thấy Cận Vu Thân ngày càng gầy đi, Thang Nguyên lo lắng đến mức gọi điện cho Diệp Như Chi.
Diệp Như Chi về đón Trung thu cách đây một thời gian, nhưng sau Tết Trung thu đã rời đi, thời gian ở nhà rất ít.
Có thể khuyên giúp Cận Vu Thân cũng tốt mà.
Tuy nhiên, Diệp Như Chi cho biết thời gian này mình đang quay một bộ phim tài liệu ở nơi khác, phải cuối năm mới trở về được.
Thang Chi Niệm dường như cảm thấy có gì đó kỳ lạ, liền hỏi: “Quan hệ của bố mẹ cậu Tiểu Cận tốt không ạ?”
Làm gì có vợ chồng nào quanh năm xa nhau như thế này?
Nghe vậy, Thang Nguyên nhìn Thang Chi Niệm nói: “Những chuyện này không phải vấn đề con nên quan tâm, con không cần biết nhiều như vậy.”
Thang Chi Niệm biết mình có thể đã vượt giới hạn rồi, nhưng một khi hạt giống tò mò được gieo xuống, chúng sẽ phát triển ngày càng nhanh hơn với sức mạnh áp đảo.
Ngày này, cuối cùng cũng bị Thang Chi Niệm gặp phải cảnh tượng “đáng sợ”.
Cô tận mắt nhìn thấy một cô bé khoảng năm sáu tuổi vòng tay qua cổ Cận Hoành Tuấn, ngọt ngào gọi ông: “Ba ơi.”
Cận Hoành Tuấn mặc quần áo bình thường đáp lại bằng những nụ hôn và cái ôm nhẹ nhàng, khuôn mặt đầy sự cưng chiều.
Nếu cô cũng đã nhìn thấy rồi, vậy Cận Vu Thân thì sao?