Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
___________________________
Thang Chi Niệm cảm thấy phản ứng của mình quá kỳ lạ, tim cô tê dại, như có thứ gì đó sắp lao ra khỏi lồng ngực.
Trên người Cận Vu Thân lúc này toát ra vẻ hào quang kiêu ngạo, đám mây mù tích tụ kia đã bị cuốn đi, cậu nở nụ cười biếng nhác, dáng vẻ kêu căng ngạo mạn.
Những người có mặt đều biết Cận Vu Thân hiếm khi đánh đàn trước mặt người khác, nên họ đều coi đó là một sự hưởng thụ mà chăm chú lắng nghe. Hơn nữa, kỹ năng chơi piano của Cận Vu Thân thực sự rất cao.
Chỉ là Cận Vu Thân chưa bao giờ bộc lộ mặt này trước mặt Thang Chi Niệm.
Màn solo ban đầu đã trở thành một màn hòa tấu lớn, thậm chí có người còn ngẫu hứng biểu diễn ở giữa. Bầu không khí bùng nổ đến mức tưởng chừng như muốn thổi bay mái nhà.
Khi nốt nhạc cuối cùng rơi khỏi đầu ngón tay Cận Vu Thân, khán giả vỗ tay vang dội.
Họ không ngần ngại khen ngợi và tung hô, thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình, thích tức là thích.
Có lẽ đây chính là cảm giác thư thái của học sinh trường quốc tế. Họ không bị gò bó trong bộ đồng phục học sinh rập khuôn cũng như kiểu tóc gọn gàng. Họ có cá tính, không chịu sự ràng buộc, giống như một khúc nhạc vui tươi, trên người họ toát lên sự tự tin và niềm vui có sức lan tỏa đến người xung quanh.
Thang Chi Niệm ngược lại cứ ngáo ngơ, quên mất vỗ tay khen ngợi.
Cận Vu Thân ngồi trước đàn piano không đứng dậy, chỉ nghiêng người đối mặt với Thang Chi Niệm, một tay đặt lên bàn phím: “Bắt đầu đi, cậu muốn hát bài gì, tôi đệm cho cậu.”
Thang Chi Niệm không biết bản thân có thể hát bài gì, lần này cô đến chỉ là định đối phó Tạ Bành Việt cho qua thôi, thế nên không có chuẩn bị gì hết.
Nào ngờ đến nơi mới nhận ra, nơi đây có nhiều người như vậy.
Cô nắm chặt chiếc micro trong tay, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Thang Chi Niệm lắc lắc đầu, nói mình không biết.
Cận Vu Thân nhận thấy sự căng thẳng của Thang Chi Niệm, vẫy tay với cô: “Qua đây.”
Thang Chi Niệm ngơ ngác đi về phía Cận Vu Thân, tuy chỉ có mấy bước nhưng cô cảm thấy như vừa vượt qua ngàn vạn khe núi, đi đến trước mặt cậu.
Ít nhất, lúc đối diện với Cận Vu Thân, cô không quá lo lắng. Có lẽ trong khoảng thời gian học tiếng Anh đã tạo ra sự quen thuộc này, cô phải trả bài thuộc lòng vô số bài báo tiếng Anh trước mặt cậu, cũng liên quan đến vô số cuộc đối thoại với cậu.
Đứng trước Cận Vu Thân, cô tự nhiên sẽ thoải mái hơn.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Cận Vu Thân nói với Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm không hiểu ý cậu, nhưng vẫn tin tưởng vô điều kiện, đưa điện thoại cho cậu.
Cận Vu Thân nhận lấy điện thoại và mở ứng dụng phần mềm âm nhạc tìm kiếm bài hát mà Thang Chi Niệm nghe nhiều nhất.
Tục ngữ có câu, “Học thuộc ba trăm bài thơ Đường, dù không biết sáng tác cũng biết ngâm thơ”.
Ca hát cũng vậy, nếu Thang Chi Niệm thực sự không biết hát bài gì thì chọn bài mà cô nghe nhiều nhất thì không sai được.
“Enchanted thế nào?” Cận Vu Thân nhướng mày hỏi.
Ứng dụng cho thấy bài hát này được lặp đi lặp lại hơn 100 lần.
Mục đích Thang Chi Niệm nghe bài hát này rất đơn giản. Thứ nhất, cô thích giai điệu của bài hát này; thứ hai, muốn học tiếng Anh qua các bài hát tiếng Anh. Cô thực sự đã nghiêm túc học, nhớ thuộc lòng những từ tiếng Anh trong bài hát này, không chỉ học giai điệu mà còn học cách phát âm tiếng Anh và các từ nối.
Thang Chi Niệm không chắc liệu mình có thể hoàn thành suôn sẻ hay không, đôi mắt như chú nai con bất lực, nhìn chằm chằm vào Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân nói: “Đừng lo lắng, cậu có thể làm được.”
Như một liều thuốc an thần mạnh mẽ.
Nói xong, cậu cúi đầu tìm bản nhạc, tiện tay ném cây đàn guitar bên cạnh cho Truman, rồi nói với Tạ Bành Việt: “Anh chơi trống đi.”
Tạ Bành Việt trả lời cực nhanh: “Không thành vấn đề!”
Nhạc đệm đã sẵn sàng, những người này đã làm quen với các nhạc cụ từ khi còn nhỏ, nhìn sơ bản nhạc là có thể hòa tấu trong nháy mắt.
Thang Chi Niệm hít sâu một hơi, nhớ lại trong đầu cảnh Hàn Oánh cầm micro tự tin hát trong chuyến cắm trại lần trước.
Dù có lạc nhịp, cho dù giọng hát không hay, nhưng Hàn Oánh cũng không ngại hát trước mặt mọi người. Ngược lại, khí chất tự tin của cô ấy có khả năng lây lan sang người khác.
“Sẵn sàng chưa?” Cận Vu Thân hỏi Thang Chi Niệm bằng một giọng nói nhẹ nhàng hiếm có. Cũng giống như vô số lần trước đây, khi cậu bảo cô đọc thuộc lòng một bài báo tiếng Anh, một câu nói nhẹ nhàng: Bắt đầu nào.
Thang Chi Niệm gật đầu, cầm micro nói: “Sẵn sàng rồi.”
“Vậy bắt đầu thôi.” Cận Vu Thân nói xong quay sang ra hiệu với Truman.
Truman mái tóc nhuộm màu vàng, là con lai Trung Mỹ, dáng người rất cao và cũng là một trong các thành viên của ban nhạc do Tạ Bành Việt thành lập. Anh ta ôm cây đàn guitar ngồi trên ghế, bắt đầu gảy nốt đầu tiên theo bản nhạc.
Thang Chi Niệm giơ micro lên, bài hát đã nghe hơn trăm lần, gần như đã biến thành một loại trí nhớ cơ bắp, nhắm mắt lại cũng có thể đọc thuộc lòng trôi chảy.
Bài hát này là một bài trong album “Speak Now” giai đoạn chưa chuyển đổi dòng nhạc của Taylor Swift. Tại đây đang có fan cứng của nữ ca sĩ có mặt, máu phấn khích của họ dường như bắt đầu sôi sục sau khi nghe bản nhạc quen thuộc.
Theo Thang Chi Niệm, bài hát thoạt đầu rất thanh tao, giống như một cô gái đang chậm rãi kể lại mối tình thầm kín đã qua.
Thông qua giọng hát của cô, tâm trạng của khán giả tại hiện trường đang từ niềm vui của “Turkish March” phút chốc đắm chìm vào bầu không khí. Đây chính là năng lực của giọng hát Thang Chi Niệm.
Cô không cố tình sử dụng bất kỳ kỹ thuật nào mà chỉ trình bày bằng giọng hát chân thực nhất của mình, chất giọng vòm 3D tự nhiên, ngay cả khi đó là một bài hát tưởng chừng như bình thường, cũng có thể khiến người ta say mê.
Dần dần, bài hát sắp bước vào phần điệp khúc, tâm trạng dần trở nên hoành tráng và cuồng nhiệt.
Sau tiếng trống mạnh mẽ, Thang Chi Niệm thể hiện trọn vẹn cảm xúc của mình qua giọng hát, giống như một cô gái để lại những giọt nước mắt nóng hổi, mang theo nỗi buồn mãnh liệt, lây nhiễm cho những người có mặt.
Giọng hát hoàn hảo, cùng với phần đệm tuyệt vời, hát live là hay nhất.
Có một người bạn bên cạnh lấy điện thoại quay lại khoảnh khắc hiếm hoi này.
Khi hát đến phần thứ hai, Thang Chi Niệm đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, cô có thể nhìn thấy những cặp mắt đang chăm chú nhìn mình, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của bất kỳ ai.
Cô hát một cách cuồng loạn: “Please don’t be in love with someone else...”
Cuối cùng, nuối tiếc hát: “I was enchanted to meet you...”
Sau khi bài hát kết thúc, cô từ từ đặt micro xuống, thở phào nhẹ nhõm, ngực vẫn phập phồng. Nhìn khán giả, cô không còn rụt rè mà cong môi ngượng ngùng.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay không ngớt hồi lâu, đó là sự ghi nhận chân thành của mọi người đối với Thang Chi Niệm.
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Thang Chi Niệm nhìn thấy Cận Vu Thân khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu về phía cô, nở nụ cười tùy hứng trên môi.
Cô cũng cười theo, khuôn mặt đột nhiên trở nên ửng hồng.
*
Ngày hôm nay nhất định sẽ để lại nhiều dấu ấn trong cuộc đời Thang Chi Niệm.
Cô quyết định thử tham gia ban nhạc, bất kể quá trình sẽ trải qua những gì, đó cũng sẽ là một trải nghiệm khác. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, cô tận hưởng trọn vẹn cảm xúc khi hát với micro và sự hài lòng khi nghe thấy tiếng vỗ tay.
Tạ Bành Việt nhiệt liệt hoan nghênh Thang Chi Niệm gia nhập, ngay lập tức quyết định chiêu đãi một bữa tiệc vào buổi tối để ăn mừng.
Thế là cả nhóm đổi vị trí, chuẩn bị đi đến một nhà hàng kết hợp nổi tiếng ở trung tâm thành phố.
Là nhân vật chính tối nay, Thang Chi Niệm không có lý do gì vắng mặt. Tạ Bành Việt “mạnh tay” nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lên xe của anh.
Tạ Bành Việt tự lái ô tô của mình, hè năm nay anh vừa tròn 18 tuổi, mất hơn một tháng để lấy bằng lái xe.
Người mới học lái xe thường hứng thú dâng trào, vì vậy nhà anh đã mua cho anh vài chiếc xe thể thao rất ngầu.
Thang Chi Niệm ngồi trong chiếc xe thể thao có vẻ ngoài phô trương của Tạ Bành Việt, cô nhớ lại lần đầu gặp anh, anh để mái tóc hớt cao vuốt keo kiểu Mỹ đẹp trai, ngồi trên một chiếc xe thể thao mà cô chưa từng thấy trước đây.
“Sinh nhật của anh là ngày nào?” Thang Chi Niệm hỏi. Nếu là vào kỳ nghỉ hè thì chắc hẳn là rất gần với ngày sinh nhật của cô.
Tạ Bành Việt một tay điều khiển vô lăng, trả lời: “Ngày 1 tháng 7.”
“Ngày 1 tháng 7?” Thang Chi Niệm không dám tin, hỏi xác nhận lại lần nữa.
Tạ Bành Việt gật đầu: “Ừ, sao vậy?”
Thang Chi Niệm nói: “Sinh nhật của tôi cũng là ngày 1 tháng 7.”
“Thật hay giả vậy?”
Quá trùng hợp rồi, đến nỗi ngay cả Thang Chi Niệm cũng cảm thấy quá sức trùng hợp. Để chứng minh, cô lấy chứng minh thư mang theo từ trong cặp ra, dùng lòng bàn tay che bức ảnh xấu xí rồi đưa ngày sinh của mình cho Tạ Bành Việt xem.
“Đù, đúng thật!” Tạ Bành Việt cười toe toét, “Mặc dù chúng ta không cùng năm, nhưng lại sinh cùng tháng cùng ngày, đúng là duyên phận.”
Thang Chi Niệm cất chứng minh thư, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Có thể tìm được một người khác sinh cùng ngày cùng tháng với mình, Tạ Bành Việt là người đầu tiên.
Tạ Bành Việt cũng cảm thấy chuyện này rất mới mẻ, cộng thêm lúc này tâm tình rất tốt nên đột nhiên đề nghị Thang Chi Niệm làm em gái mình.
Có thêm một ông anh, Thang Chi Niệm đương nhiên rất sẵn lòng, ranh mãnh hỏi: “Làm em gái anh thì có ích lợi gì?”
“Có rất nhiều lợi ích chứ, có khó khăn gì cứ tìm anh là được!”
“Anh nói đó nha.”
“Đàn ông nói được làm được!”
Không thể lợi dụng người ta trắng trợn vậy được, Thang Chi Niệm nói: “Vậy sau này anh có khó khăn gì, cứ tìm cô em gái này nha!”
Phải mất gần hai mươi phút lái xe mới đến trung tâm thành phố.
Suốt quãng đường, Tạ Bành Việt và Thang Chi Niệm cười nói vui vẻ, đồng thời còn đề cập rằng ban nhạc sẽ tổ chức một buổi biểu diễn vào ngày đầu năm nay.
Nghĩ đến việc đứng trên một sân khấu lớn hơn, Thang Chi Niệm không khỏi cảm thấy lo lắng.
Vẫn còn hơn một tháng nữa, không cần phải vội. Ghi chú lại các bản nhạc mà họ chọn lọc, tập luyện, quen tay hay việc.
Hai người họ là những người đầu tiên đến nhà hàng.
Đúng giờ ăn tối, nhà hàng được trang trí hiện đại đã chật kín người. Tạ Bành Việt đã đặt phòng trước, nhân viên phục vụ dẫn họ lên lầu.
Thang Chi Niệm đột nhiên đi không nổi, Tạ Bành Việt quay người gọi cô hai tiếng, cô chỉ nói anh lên trước đi.
Tạ Bành Việt không biết vụ gì, quay lại thì thấy Thang Chi Niệm đang chơi với một con chó.
Một con chó Labrador mập mạp trắng nõn, vẫy vẫy cái đuôi tròn trĩnh, vây quanh Thang Chi Niệm như thể rất quen thuộc.
Đây là con chó của một trong những khách hàng bên trong. Nó ngoan ngoãn và không có tính tấn công, vì nhà hàng không được phép dẫn theo thú cưng, nên nó bị xích ở cửa, nơi cho khách gửi thú cưng.
Khỏi nói Thang Chi Niệm thích con chó Labrador này đến mức nào, cô ngồi xổm xuống, trên môi nở nụ cười dịu dàng, đưa tay sờ đầu chó con.
Con chó này dường như được cô thuần hóa, nó ngoan ngoãn để cô vuốt ve.
Lúc nhỏ Thang Chi Niệm từng nuôi một con chó, con chó đó đã ở bên cô mười năm, từ nhi đồng đến tuổi dậy thì, vì vậy cô luôn có một tình cảm đặc biệt với loài chó. Trong lòng cô, con chó không chỉ là thú cưng, mà nó giống một thành viên trong gia đình hơn, nó bằng xương bằng thịt có tình cảm, sẽ âm thầm ở cạnh khi cô buồn và sẽ cùng nô đùa, nhảy múa cùng cô khi cô vui.
Từ khi Mao Mao rời đi, Thang Chi Niệm không còn dám nuôi chó nữa. Cô không muốn cảm nhận nỗi đau mất mát nữa, nên dù rất thích nhưng cô cũng chỉ dừng lại để ngắm nhìn thôi, nếu có thể chạm vào thì càng thấy hạnh phúc hơn.
Những con chó Labrador đều có vẻ ngoài tương tự nhau, Tạ Bành Việt nhìn con chó một lúc, đột nhiên nói “thôi xong”.
Thang Chi Niệm ngơ ngác hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Bành Việt vòng ngược lại, lo lắng gọi người phục vụ: Mau đưa con chó đi, nhanh lên.”
Người phục vụ cũng sợ con chó ảnh hưởng đến việc ăn uống của những vị khách khác nên đã mang nó đi.
Thang Chi Niệm không nỡ, hỏi Tạ Bành Việt: “Sao anh lại kêu mang nó đi? Nó rất ngoan mà.”
“Chính vì nó quá ngoan.” Tạ Bành Việt bất lực lắc đầu, “Zak nhìn thấy sẽ phát điên mất.”
“Tại sao vậy?”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Chiếc xe Nanny Van màu trắng chở Cận Vu Thân dừng lại trước cửa nhà hàng, một người kiêu ngạo bước xuống xe với một đôi chân dài.
Tạ Bành Việt nặng nề thở ra một hơi: “May là đưa con chó đi sớm một giây.”
Thang Chi Niệm: “Anh còn chưa nói em biết tại sao?”
“Lần sau rồi nói nha em gái của tôi.” Tạ Bành Việt đẩy Thang Chi Niệm lên lầu.