Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 21: Thư tình




Dịch: Ba Khúc Gỗ

Biên tập: Thư Ngố

_________________________________

Cậu tên là Zak, 17 tuổi, cao 188cm, chơi bóng rổ, nói tiếng Anh chuẩn giọng Mỹ, là con lai Mỹ, có làn da rất trắng, mái tóc không phải màu đen huyền.

Cậu rất lười, đến mức một chai nước khoáng cũng không chịu mua. Tính khí thất thường, dễ nổi giận. Hay soi mói, ưa sạch sẽ, độc mồm.

Tôi chưa bao giờ ngưỡng mộ xuất thân của cậu, cũng như không ghen tị với tất cả mọi thứ mà cậu có.

Tôi tự nhận định chúng tôi là những cá thể hoàn toàn khác nhau, mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng. Nhưng bất giác tôi đã có một chút thay đổi trong quan điểm của mình về cậu. Dần dần tôi cảm thấy cậu thông suốt hơn tôi nghĩ và có cái nhìn xa hơn về mọi việc. Tôi luôn cho rằng cậu quá lười để ứng phó, nhưng thực tế cậu là xem nhẹ, những chuyện vặt vãnh không đáng bận tâm.

Tôi chợt nhớ đến một câu đã từng đọc: Con chim đứng trên cây không bao giờ sợ cành cây gãy, vì không phải nó tin vào cành cây mà tin tưởng vào đôi cánh của mình.

Câu nói này có vẻ rất hợp với cậu.

——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]

Mặc dù hầu hết đồ ăn ở thành phố Hằng Dự đều thanh đạm, thậm chí hơi thiên ngọt, nhưng nó tốt cho sức khỏe.

Người nơi nào hợp khẩu vị nơi đó, khẩu vị ở thành phố Tứ Xuyên hoàn toàn khác với thành phố Hằng Dự.

Nhưng dù ngọt hay cay, Thang Chi Niệm đều có thể chấp nhận được. Cho dù không chấp nhận thì cô cũng sẽ không bôi nhọ hay chà đạp. Bản thân đồ ăn không có gì sai, có người thích ăn ngọt, có người thích ăn mặn, quá bình thường mà. Nhưng sự khác biệt trên thế giới này chắc chắn không đơn giản như mặn hay ngọt.

Các món ăn trong nhà hàng cao cấp giống như một tác phẩm nghệ thuật hơn, với bày trí tinh tế và mỗi món ăn đều có một cái tên riêng.

Lần đầu tiên đến một nơi như thế này, Thang Chi Niệm không khỏi thở dài, sự xa hoa dùng tiền xếp chồng lên khiến người ta kinh ngạc.

Trong một khoảnh khắc nào đó, cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã, thực sự muốn đưa bà ngoại và mẹ đến đây quá. Nhưng với năng lực hiện tại của cô thì thực sự rất khó để làm được điều đó.

Nhưng sau đó Thang Chi Niệm thay đổi suy nghĩ, cho dù bây giờ cô không có năng lực, cũng không có nghĩa là sau này cô cũng không có năng lực.

Cho dù sau này cô có năng lực rồi, nhưng lúc đó cũng đã có tuổi, không chừng sẽ suy nghĩ khác đi. Chuyện tương lai, ai nói trước được chứ.

Thang Chi Niệm nhấm nháp sau khi ăn kem dát vàng, mềm mại tan chảy trong miệng, mùi sữa thơm nồng nàn, không quá ngọt ngây, mọi thứ đều vừa phải. Sau khi ăn, hương thơm lưu lại trên môi và răng rất lâu. Ngon thật sự.

Ít quá, mới ăn có hai miếng đã hết rồi.

Cô chưa bao giờ ăn kem có hương vị này trước đây, nhưng điều đó không có nghĩa là trước kia không được ăn ngon. Mỗi khi mùa hè nóng nực, cô thích đến cửa hàng nhỏ gần nhà mua một cây kem với giá vài đồng. Nó chỉ có vị ngọt mát nhưng lại là loại kem mát lạnh và giải khát nhất.

Thang Chi Niệm liếc nhìn ly kem còn nguyên của Cận Vu Thân, định nói nếu còn không ăn nữa nó tan hết thì tiếc lắm.

Cận Vu Thân cởi áo khoác thể thao, đặt lên lưng ghế, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, ngồi trong tư thế lười biếng. Thang Chi Niệm vô tình nhìn thấy giao diện điện thoại của cậu, dày đặc những từ tiếng Anh.

Trước bữa ăn, trưởng ban của ban Thể thao đứng dậy phát biểu.

Trưởng ban là một bạn nam, lai hai dòng máu Trung Mỹ, dáng người rất cao, tên là Tân Hưng Ngôn, tên tiếng Anh là Elroy, hiện đang học DP2, và là bạn cùng lớp với Tạ Bành Việt.

Elroy cảm ơn tất cả các tuyển thủ của cả hai trường bằng tiếng Trung không trôi chảy lắm, hôm nay dù bên nào thắng thì cũng đáng để ăn mừng.

Thang Chi Niệm chăm chú lắng nghe Elroy phát biểu, cảm nhận được sự tự tin từ dáng người, ngôn từ đến biểu cảm của người này. Sau khi đến trường Trung học Quốc tế Hằng Dự, Thang Chi Niệm cũng có thể tự cảm nhận được học sinh ở đây tự tin hơn những học sinh lớn lên trong môi trường giáo dục chú trọng thi cử. Kiểu tự chủ này cũng khiến họ càng dõng dạc và làm theo ý muốn hơn.

Với tư cách là Trưởng ban Thể thao, Elroy tổ chức một trận đấu như vậy, cần phải tốn nhiều công sức: Đặt lịch sân đấu, liên lạc với các cầu thủ hai bên, sắp xếp tập luyện hàng ngày, ăn mừng…

Tất cả những điều này không phải chỉ một hai câu là có thể hoàn thành. Nó phải đòi hỏi khả năng tổ chức và năng lực hành động vững chắc.

Điều khiến Thang Chi Niệm ngạc nhiên hơn nữa là khi Elroy đang nói, Cận Vu Thân không hề biếng nhác tựa vào ghế da lướt điện thoại.

Cận Vu Thân vẫn giữ tư thế thường ngày, chỉ cần thoải mái là được, dựa vào ghế, một tay chống cằm. Nhưng cậu nhìn Elroy bằng đôi mắt sâu thẳm và chăm chú lắng nghe.

Elroy vừa nói xong, Cận Vu Thân là người đầu tiên vỗ tay tán thưởng: “Cảm ơn Elroy đã tổ chức trận giao hữu này, vất vả rồi.”

Cận Vu Thân của bây giờ không phải là một thái tử cao cao tại thượng, cậu mỉm cười chân thành, thật lòng cảm ơn Elroy, lấy trà thay rượu, ung dung điềm tĩnh.

Mọi người đều phối hợp theo.

Khoảnh khắc nào đó, Thang Chi Niệm không nhìn thấu được Cận Vu Thân.

Chẳng phải hôm nay cậu đã thua trận đấu sao?

Nhưng nhìn cậu thật sự không để tâm.

Cận Vu Thân nhận thấy ánh mắt của Thang Chi Niệm, hơi nhướng mày nhìn về phía cô.

Thang Chi Niệm dùng ánh mắt ra hiệu ly kem trước mặt cậu: Cậu ăn không?

Cận Vu Thân hừ một tiếng, đẩy ly kem trước mặt còn nguyên của mình cho Thang Chi Niệm.

Bữa ăn này không kéo dài quá lâu, lúc kết thúc còn chưa đến tám giờ.

Thang Chi Niệm ăn rất no, tiêu thụ quá nhiều carbohydrate dẫn đến dễ buồn ngủ.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, Thang Chi Niệm có chút lo lắng, bài tập về nhà tối nay còn chưa làm xong, còn có rất nhiều bài chưa đọc.

Nhiều người đã về rồi, nhưng phía Cận Vu Thân lại chuyển sang phòng giải lao khác, xem lại trận đấu với các bạn trong đội bóng rổ của trường Quốc tế Hằng Dự, có vẻ như tạm thời chưa định về.

Gửi tin nhắn cho Cận Vu Thân, hỏi có về không.

Cậu trả lời: Vội cái gì?

Năm phút trôi qua, Cận Vu Thân vẫn đang trò chuyện sôi nổi với họ.

Thang Chi Niệm không thể đợi thêm được nữa, dứt khoát ngồi một bên làm bài tập.

Phòng riêng dùng để uống trà được trang bị một chiếc bàn thấp kiểu Trung Quốc, phong cách cũng đậm chất Trung Quốc.

Thang Chi Niệm tự mình tìm một cái bàn thấp, cách Cận Vu Thân mấy bàn. Cô vừa ngẩng lên là nhìn thấy cậu, cũng sẽ không làm phiền đến cậu.

Cô nửa quỳ trên chiếc bàn thấp, trải bài tập và sách ra rồi bắt đầu làm bài như thể xung quanh không có ai.

Những người phục vụ và khách đi ngang qua nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ nhưng cô không để ý.

Không biết từ lúc nào, Cố Hình ngồi xổm xuống bên cạnh Thang Chi Niệm, nhìn nét chữ cô rất có lực.

Hầu hết chữ viết của con gái đều tinh tế và nhỏ nhắn, nhưng nét chữ của Thang Chi Niệm lại rất dứt khoát. Người ta nói thấy chữ như thấy mặt, nét chữ của Thang Chi Niệm rất cởi mở, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài dễ thương của cô.

Phải một lúc lâu Thang Chi Niệm mới phát hiện có người sát bên cạnh, liếc nhìn Cố Hình, hơi ngạc nhiên: “Thì ra là cậu, có chuyện gì hả?”

“Sao cậu lại ở đây làm bài tập?” Cố Hình thực sự cảm thấy cảnh tượng này khá thú vị.

Thang Chi Niệm nhỏ nhắn nằm rạp trên chiếc bàn thấp làm bài tập, có lẽ là do ánh sáng trong nhà hàng, trên người cô toát ra một vẻ mềm mại tự nhiên.

Lúc ăn tối hai người ngồi hai bàn khác nhau, không có cơ hội nói chuyện.

Nhưng đúng như Cố Hình nói, bọn họ sẽ có cơ hội gặp lại.

Thang Chi Niệm trả lời Cố Hình có rất nhiều bài tập, phải tranh thủ làm.

“Nghe nói học sinh trường quốc tế có rất ít bài tập về nhà, tôi tưởng mọi người đều rất nhàn nhã.” Cố Hình cười cười, lịch sự hỏi Thang Chi Niệm có thể cho cậu ta xem sách không.

Thang Chi Niệm gật đầu đồng ý cho Cố Hình xem sách, trả lời: “Tôi cũng không rõ người khác thế nào.” Tập trung cho bản thân là được rồi.

Cố Hình tìm đại một cuốn sách trên bàn, mở ra, trên đó viết tên tiếng Anh của Cận Vu Thân.

Sổ ghi chú của Cận Vu Thân cũng giống hệt như con người của cậu, đều kiêu ngạo như vậy.

Người bên cạnh không nói gì, Thang Chi Niệm lại chăm chú làm bài tập một lúc, ngẩng đầu lên, Cố Hình vẫn ở bên cạnh cô.

“Có chuyện gì hả?” Thang Chi Niệm đặt bút xuống.

“Đúng là có chút chuyện.”

“Nói đi.”

“Có thể kết bạn không?”

Thang Chi Niệm dừng một chút, tò mò hỏi: “Sao cậu muốn kết bạn với tôi?”

“Coi như quen thêm người bạn.” Cố Hình khá lịch sự, “Nếu cậu bận tâm tới Cận Vu Thân thì thôi vậy.”

“Tại sao tôi phải để tâm đến cậu ấy?”

“Tôi thấy quan hệ của hai người có vẻ khác với những người khác.” Ít nhất Cố Hình chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào có thể gần Cận Vu Thân như vậy.

Ví dụ như hôm nay, Cận Vu Thân còn đặc biệt đưa Thang Chi Niệm cùng đến nhà hàng để dùng bữa. Dù những người có mặt không ai hỏi, nhưng mọi người đều ngầm mặc định mối quan hệ giữa họ là không bình thường.

“Tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè.”

Thang Chi Niệm như bị ma nhập tự dưng móc điện thoại ra, như muốn vạch rõ ranh giới với Cận Vu Thân, bấm vào mã QR của mình rồi đưa cho Cố Hình.

Sau khi thêm bạn với Cố Hình, lại có một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Hình đại diện WeChat của Cố Hình là một đám mây đen, tên mạng của cậu ấy là tên viết tắt “X”, trông cũng ngầu như chính con người cậu ấy.

Vừa thêm WeChat xong, điện thoại của Thang Chi Niệm hiện lên một tin nhắn.

Là Cận Vu Thân.

Zak: [Qua đây.]

Cách đó không xa, Cận Vu Thân đang ngồi trên đệm, một tay chống lên chiếc bàn thấp, lạnh lùng nhìn về phía Thang Chi Niệm.

Nhận được tin nhắn, Thang Chi Niệm trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

Zak: [Bảo cậu qua đây thì qua đi, lắm lời.]

Cô chỉ trả lời bằng một dấu chấm hỏi thôi mà.

Thang Chi Niệm đành nói xin lỗi Cố Hình, đứng dậy đi về phía Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân nói đi về, bảo cô lấy quần áo cho mình.

Vào thu, thành phố Hằng Dự dần hạ nhiệt, ban đêm mát hơn trông thấy. Thang Chi Niệm đang mặc đồng phục của trường Quốc tế Hằng Dự là áo sơ mi ngắn tay, cảm thấy hơi lạnh.

Thang Chi Niệm trông giống như cô bảo mẫu nhỏ chu đáo, theo lời dặn ôm chiếc áo khoác thể thao của Cận Vu Thân, chuẩn bị về nhà.

Chiếc áo khoác làm từ chất liệu chống thấm nước tràn ngập mùi của Cận Vu Thân, mùi hương chanh thoang thoảng xen lẫn mùi xà phòng, tựa như nỗi cô đơn trên đại lộ hoàng hôn.

Cố Hình nhìn về hướng Thang Chi Niệm theo Cận Vu Thân rời đi, trầm tư.

Cận Vu Thân liếc nhìn Thang Chi Niệm: “Làm xong bài tập chưa?”

“Còn rất nhiều.”

“Vậy, cố lên nha.” Người này vẻ nghênh nghênh đắc ý, sải bước lên xe.

Những ngày tiếp theo diễn ra như thường lệ.

Thang Chi Niệm không còn cố ý tránh ánh mắt của Cận Vu Thân nữa, cậu bảo cô chạy vặt thì cô cứ vậy mà làm. Cậu bảo cô làm bài tập, mỗi ngày cô đều nghiêm túc hoàn thành.

Đôi khi Thang Chi Niệm nhận thấy ánh mắt của Cervine, chắc chắn không thân thiện, cô ta hiểu lầm càng sâu hơn rồi.

Các bạn cùng lớp cũng cảm nhận được mối quan hệ vi diệu giữa Cận Vu Thân và Thang Chi Niệm, âm thầm bàn tán.

Miệng mọc trên cơ thể người khác, Thang Chi Niệm cũng không quản được.

Như lời Cận Vu Thân nói, đừng quan tâm đến ánh mắt tò mò của người khác, đừng để ý tiếng nói của thế giới bên ngoài, nội tâm sẽ bình tĩnh và tự tại hơn.

Về phía Cận Vu Thân, thực ra cậu không khó gần, chỉ cần thuận theo ý cậu, cậu sẽ không cố ý làm khó Thang Chi Niệm. Cậu cũng rất tuân theo thỏa thuận, mỗi ngày dành thời gian để dạy kèm tiếng Anh cho cô, sửa ngữ pháp và cách phát âm của cô.

Tuy nhiên, Chu Hiểu Dao phát hiện Thang Chi Niệm dạo này “lười” thấy rõ. Vừa vào lớp, cô đã gục xuống bàn ngủ.

“Thang Thang, tối cậu không ngủ đủ hả?”

Trong lòng Chu Hiểu Dao có chút lo lắng, cho rằng vì Thang Chi Niệm là con gái của người giúp việc nên sống ở Cận gia bị làm khó. Tự động tưởng tượng ra cảnh Thang Chi Niệm bị Cận gia sai bảo như người hầu, cảm thấy cô quá đáng thương.

Sự thật cũng ở ngay trước mắt, Cận Vu Thân ở trường luôn sai bảo Thang Chi Niệm, yêu cầu cô làm việc này việc nọ. Thang Chi Niệm không có gì phàn nàn, Chu Hiểu Dao cũng không có gì để nói.

Thang Chi Niệm ngáp dài, thành thật trả lời: “Ngủ không được ngon cho lắm.”

Chu Hiểu Dao hiểu lầm càng sâu: “Vậy cậu phải chăm sóc tốt bản thân nha.”

“Tớ biết rồi.”

“Nếu có khó khăn gì, cậu có thể nói với tớ.”

“Cảm ơn Chu Chu.” Thang Chi Niệm cảm thấy câu này có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, hiện giờ cô không gặp khó khăn gì.

Thang Chi Niệm thực sự rất buồn ngủ.

Mấy ngày nay ngoài bài tập thường ngày, cô còn thức khuya để đọc sách ngoại khóa.

Là những cuốn sách cũ đính kèm với sách giáo khoa của cô Trần gửi đến, Thang Chi Niệm lật đại một cuốn trong số đó “Con đường ít người đi”, đọc vào không dừng được.

Đây là một bộ sách tâm lý học, tổng cộng có tám cuốn.

Có lẽ cô Trần cũng nghĩ đến tình trạng tâm lý của Thang Chi Niệm khi phải xa quê và phải thích nghi với môi trường mới.

Cuốn sách viết: “Hầu hết mọi người đều có vấn đề về tâm lý, chẳng qua mức độ khác nhau mà thôi.”

Thang Chi Niệm dành vài ngày để đọc xong hai cuốn sách, cảm thấy được khai sáng và tỉnh táo.

Nhưng luôn có một cái giá phải trả cho việc thức khuya, đó là ban ngày cô không được tỉnh táo cho lắm.

Vẻ thiếu tỉnh táo của Thang Chi Niệm đều lọt vào mắt Cận Vu Thân.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Thang Chi Niệm chỉ lấy một chiếc đũa, khi quay lại lấy thêm chiếc đũa khác, lại lấy nhầm một chiếc nĩa.

Tạ Bành Việt vui như được mùa, đưa đôi đũa mình chưa dùng qua cho cô: “Thang Thang, em mộng du hả?”

Thang Chi Niệm nói: “Có chút buồn ngủ, đầu óc lú rồi.”

Tạ Bành Việt quay qua hỏi Cận Vu Thân: “Chuyện gì đây? Cậu ngược đãi bảo mẫu nhỏ hả?”

“Cút.” Cận Vu Thân hỏi Thang Chi Niệm, “Cậu sao vậy? Không được khỏe hả?”

Thang Chi Niệm lắc lắc đầu: “Đâu có gì.”

“Đầu óc không sao là được.”

Hai ngày nay Cận Vu Thân không sai bảo Thang Chi Niệm làm gì.

Nhiều lần nhìn thấy cô nằm gục trên bàn trong giờ giải lao, cậu đã nghĩ đến việc hành xác cô, cuối cùng nghĩ rồi lại thôi.

Ai kêu cậu trời sinh tốt bụng chứ.

Tạ Bành Việt cười hả hê: “Phải rồi, tôi đang định lập một nhóm nhạc, có ai gia nhập không?”

Chu Hiểu Dao ở một bên là người đầu tiên giơ tay: “Cần người chơi piano không? Em có thể gia nhập.”

Tạ Bành Việt mỉm cười từ chối: “Xin lỗi, hiện tại không cần người chơi piano.”

“Vậy anh còn nói làm gì?” Diệp Khai Sướng hỏi.

Tạ Bành Việt: “Tôi còn cần một ca sĩ chính! Tìm hoài chưa được người thích hợp.”

Diệp Khai Sướng: “Anh cứ nói thẳng muốn Zak gia nhập cho rồi, vòng vo chi cho mệt.”

Tạ Bành Việt mỉm cười nháy mắt với Cận Vu Thân: “Vậy, Zak cậu đồng ý gia nhập không?”

Cận Vu Thân xị mặt: “Không có tôi, anh sống không nổi hả?”

Tạ Bành Việt: “Tất nhiên, có cậu, cuộc đời tôi sẽ càng thêm thú vị!”

Diệp Khai Sướng nghe thấy lời này liền mắc ói, Chu Hiểu Dao mím môi mỉm cười.

Thang Chi Niệm đang dùng thìa múc một miếng cơm, bị câu nói của Tạ Bành Việt chọc cho cười, muỗng cơm vừa cho vào miệng suýt phun ra ngoài.

Cận Vu Thân ngồi bên cạnh tỏ vẻ tránh nhanh cho kịp: “Thang Chi Niệm, cậu ăn cho đàng hoàng! Cười gì mà cười! Ngậm miệng lại!”

Thang Chi Niệm ngậm cơm trong miệng, phồng má, làm mặt xấu với Cận Vu Thân.

Mọi chuyện đều rất vui, cho đến sau giờ nghỉ, ngăn kéo của Cận Vu Thân có thêm một bức thư tình.

Có lẽ là một nữ sinh nào đó đã lén lẻn vào trong giờ nghỉ trưa.

Cận Vu Thân ngồi trên ghế, dang rộng hai chân, hai tay đút túi quần, gọi Thang Chi Niệm: “Từ đâu gửi đến, trả về đó cho tôi.”

Người xấu khó làm.

Thang Chi Niệm từ chối: “Chuyện này quá riêng tư rồi, tôi không tiện can thiệp.”

Cận Vu Thân bộ dạng như cười như không: “Vậy cậu nghĩ giải quyết thế nào thì tốt?”

Làm sao cô biết được?

Ai kêu cậu có sức hút vậy chứ.

“Tôi không biết.” Cô thành thật nói.

Cận Vu Thân gật gù: “Cũng đúng, dù sao cậu cũng không đụng phải mấy phiền toái này.”

Ý gì vậy?

“Tôi cũng từng nhận được thư tình đó nha!” Thang Chi Niệm không chịu thua.

Cận Vu Thân nheo mắt: “Thật hả? Ai viết cho cậu vậy?”

“Tất nhiên là người có mắt nhìn rồi!”