Khinh Ngữ

Chương 31




Editor: Serena Nguyen

Tô Dật An ở trong phòng hội nghị của thư viện để trình bày về tính khả thi của nghiên cứu về hoạt động thương mại của anh.

Thư viện mới được đặt ở một nơi có địa thế đẹp, cạnh hồ nước, phòng hội nghị này thì chỉ cần nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy hồ nước nhân tạo của trường, còn có những cành liễu rủ xuống bờ hồ.

Khi các tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ của các nữ sinh truyền đến từ phía đối diện, phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng, mới đầu các giảng viên trong phòng cũng chưa để ý. Cho đến khi tiếng ồn càng lúc càng lớn, mới có giảng viên dừng công việc nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy ở bờ hồ đối diện, đầy sinh viên ở lối đi, có một người bị vây ở giữa, đang cầm dao kích động không ngừng khoa tay múa chân. Thầy giáo kia khẽ hít một hơi khí lạnh. Sau đó bắt đầu có những thầy cô khác nhìn về phía kia.

Tô Dật An đứng ở bên trên bục giảng, bị buộc ngưng giảng bài, anh không có bao nhiêu lòng hiếu kỳ, nhưng lúc này lại không kiềm hãm được đi xuống bục giảng, nhìn về phía hồ nhân tạo.

Có rất nhiều sinh viên anh biết, nhất là...... Tô Hạ.

Tô Hạ chạy đến bờ hồ nhân tạo, túm lấy sợi xích sắt giả làm lan can mà kêu tên người trong hồ: "Lâm Thanh Vũ! Lâm Thanh Vũ!" Kêu khàn cả giọng.

Ánh mắt Tô Dật An chững lại, nhưng thấy trong hồ chỗ Tô Hạ kêu có sóng lớn dập dờn không ngừng lan ra, Tô Dật An chuyển mắt, thấy con dao trong tay người bị sinh viên vây lại, cách xa như vậy nhưng ánh sáng lạnh lẽo của con dao kia vẫn đâm vào trong mắt Tô Dật An.

Anh bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, trước khi não kịp phản ứng, chân Tô Dật An động trước rồi, anh trực tiếp xoay người cất bước ra khỏi phòng họp.

Một câu cũng không lưu lại, mà lúc này các thầy cô đang chú ý đến sự an toàn của sinh viên ở bờ bên cũng không còn tinh lực quan tâm Tô Dật An.

Phòng họp ở tầng ba, Tô Dật An vừa chạy xuống dưới lầu, vừa kéo cà vạt xuống, đã lâu anh không chạy như vậy, hô hấp dồn dập, cơ bắp căng cứng, tim đập loạn, không phải là bởi vì vận động, mà bởi vì là vội vàng...... còn có sợ hãi.

Đầu ngón tay anh đều đang run rẩy, hàm răng cũng không nhịn được run lên cầm cập, chỉ có thể cắn thật chặt hàm răng, banh mặt, mới không thể hiện cảm xúc trong lòng.

Chạy thật nhanh từ thư viện đến bờ hồ bên kia.

Từ bên này hồ, tiếng ồn ào ở bờ bên kia đã truyền đến tai của anh một các rõ ràng, sinh viên ồn ào náo động, còn có tên biến thái khốn khiếp bị sinh viên bao vây, hắn ta cầm dao gọt trái cây trong tay khoa tay múa chân, kêu lên: "Tao giết nó rồi! Tao giết nó rồi! Diễn đàn lê quý đôn. Tao đẩy nó vào trong hồ rồi! Thằng đó chết đuối! Kỷ Yên Nhiên là của tao! Là của tao!"

Tô Dật An cũng không kịp cởi quần áo, nhảy thẳng vào trong hồ, nhưng bơi tới giữa hồ, anh cũng không biết nên tìm Lâm Khinh Ngữ thế nào.

Anh lặn xuống nước, trong đêm tối, hồ nhân tạo tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, khi anh nổi lên mặt nước, kêu tên Lâm Khinh Ngữ, âm thanh vốn chẳng thể nào truyền vào trong nước.

Thật lâu...... Đã rất lâu, Tô Dật An không có cảm giác sợ hãi như vậy.

Sợ hãi khiến từng tế bào trên cơ thể đều kêu gào, sợ hãi đến cả khuôn mặt tái nhợt không một giọt máu, sợ hãi khiến mỗi một cơ bắp đều căng cứng như muốn vỡ ra.

"Lâm Thanh Vũ!" Tô Hạ ở trên bờ chợt hô to một tiếng.

Sau đó Tô Dật An nhìn thấy ở chỗ cách anh mười mét, là đầu Lâm Khinh Ngữ nổi lên, cô nín thở đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cô nổi lên mặt nước, vội vã hít sâu hai cái, sau đó ho khan chừng mấy tiếng, bắt đầu cách lại gần bờ.

Lúc Lâm Khinh Ngữ khua tay, một bàn tay khác lập tức giữ cô lại.

Lâm Khinh Ngữ chưa tỉnh hồn, nhất thời cũng cho là tên biến thái theo cô nhảy xuống nước, cô hung hăng đẩy tay Tô Dật An ra.

"Lâm Khinh Ngữ." Tô Dật An kêu cô một tiếng, lúc này mới thấy trong đồng tử tràn đầy kinh hoàng của Lâm Khinh Ngữ chiếu ra bóng dáng của anh, "Là anh." Anh nói, "Anh dẫn em lên."

"Tô Dật An......" Lâm Khinh Ngữ thở hổn hển kêu một tiếng tên của anh, nhìn Tô Dật An cùng ở trong hồ nước, cùng ướt sũng như cô, bờ môi Lâm Khinh Ngữ run rẩy, "Anh lại tới cứu tôi......"

Tô Dật An không trả lời, chỉ túm lấy cánh tay Lâm Khinh Ngữ, một tay xuyên qua dưới nách của cô, ôm chặt cô, kéo cô bơi về phía bờ bên có thư viện.

Lâm Khinh Ngữ cho là mình an toàn, cô mới vừa yên tâm, chỉ thấy tên biến thái trên bờ quay đầu, theo dõi cô. Bốn mắt đụng vào nhau, tên biến thái lập tức như điên lên, quay người lại định nhảy vào trong hồ: "Mày còn chưa chết!" Hắn ta rống, "Mày còn chưa chết!" Biểu hiện điên cuồng, giống như bị tâm thần.

Lâm Khinh Ngữ thấy thế trong lòng run sợ, cả người không ngừng run lên cầm cập. 

Tô Dật An không vội lên bờ nữa, anh dừng lại trong nước, ôm cô, vỗ vỗ lưng Lâm Khinh Ngữ: "Hắn đuổi không kịp em." Anh nói chắc nịch, "Em an toàn rồi."

Kèm theo tiếng nói của anh, còi cảnh sát vang lên từ phương xa, cảnh sát xuyên qua đống sinh viên, thuần thục, trực tiếp bắt giữ tên biến thái điên cuồng, còng tay lại, giải đi.

Nhìn tên biến thái bị giải đi, Lâm Khinh Ngữ mới từ từ bình tĩnh lại từ trong ngực Tô Dật An.

Lồng ngực ấm áp của Tô Dật An như trở thành điểm tựa duy nhất trong làn nước lạnh lẽo cho cô. Nhưng không để cô lệ thuộc vào đủ lâu, Tô Dật An đã nửa ép buộc dẫn cô ra khỏi nước: "Lâm Khinh Ngữ, em bị thương ở đâu?"

Lên bờ, Lâm Khinh Ngữ ngồi, Tô Dật An kiểm tra khắp người cô: "Bị thương ở đâu?"

Lúc này Lâm Khinh Ngữ lại nhếch miệng mà cười cười: "Tô Dật An, anh bây giờ, là đang rất sợ hãi sao?"

Khóe miệng Tô Dật An mím thật chặt, gần như không giấu được tâm trạng của mình. Đúng vậy, anh rất sợ. Sợ đến nỗi dù tức giận cũng không dám mắng Lâm Khinh Ngữ.

Lâm Khinh Ngữ đưa ra bàn tay ngâm nước hơi trắng bệch, vết thương trên tay dữ tợn: "Tôi...... Nắm lưỡi dao của hắn, không cho con dao của hắn...... chọc vào bụng......" Khóe miệng cô trắng bệch phát run, nói lời nói thật giống như may mắn, Tô Dật An lại nhìn tay cô, nhíu mày thật chặt.

Giống như chính anh bị đau vậy, vẻ mặt rất khó chịu.

"May là...... Lần này...... đang là đàn ông." Tiếng nói vừa dứt, vai Tô Dật An nằng nặng, là Lâm Khinh Ngữ trực tiếp tựa đầu vào vai anh, ngất xỉu.

Tay Tô Dật An động mấy lần, rốt cuộc giơ tay lên, ôm lấy đầu Lâm Khinh Ngữ.

Anh nhìn lên bầu trời, cảm thụ trong đêm đông phong cơ hồ đem anh ướt đẫm xiêm áo thổi đông thành băng.

Đúng vậy...... Cũng may, lần này cô biến thành đàn ông, nếu như là một cô gái, sao có thể chịu những việc này, nếu như là con gái, bây giờ cô, không biết tim còn đập hay không......

Cũng may, cũng may.

"Giáo sư Tô......" Giọng Tô Hạ vang lên bên cạnh Tô Dật An, "Xe cứu thương chờ ở trên bờ."

Không mượn tay người khác, Tô Dật An vừa đứng lên, ôm ngang Lâm Khinh Ngữ lên, trực tiếp đưa lên xe cứu thuơng,

Lâm Khinh Ngữ chỉ là vì sợ hãi quá độ mà ngất xỉu, vết thương trên tay đều là ngoại thương, băng bó lại, mười ngày nửa tháng là có thể khỏe. Nhưng tối hôm đó cô không tỉnh, ngủ thẳng trên giường bệnh.

Mà Tô Dật An cũng rất không biết xấu hổ tìm bác sĩ, nói mình bị cảm nhức đầu, muốn cùng nằm viện với Lâm Khinh Ngữ. Làm xong thủ tục nhập viện, anh cùng ở chung một phòng với Lâm Khinh Ngữ.

Bạn cùng phòng của Lâm Khinh Ngữ thay phiên tới thăm cô một lần.

Lúc Vương mập tới, hối hận tát mình một cái bên giường Lâm Khinh Ngữ, sau đó nói câu xin lỗi người anh em, rồi bị Tô Dật An đuổi đi.

Tô Hạ là người cuối cùng rời đi.

Cô cùng Tô Dật An ngồi ở bên giường Lâm Khinh Ngữ, nhìn Lâm Khinh Ngữ đang hôn mê, thừa dịp không ai, Tô Hạ nói một câu: "Thầy Tô, sau khi lên đại học, em vẫn cảm thấy tình cảm trong những câu chuyện đều là giả." Cô cười cười với Tô Dật An, "Nhưng hôm nay, nhìn thấy thầy từ trong thư viện chạy đến, không chút suy nghĩ đa nhảy vào trong hồ đi tìm Lâm Thanh Vũ, em mới phát hiện, thì ra không phải thế giới này không có tình cảm, mà chỉ là em còn chưa có may mắn gặp được."

Tô Hạ cũng chào ra về: "Hi vọng sau khi Lâm Thanh Vũ tỉnh lại, hai người vẫn có thể tốt đẹp như hôm nay."

Tô Dật An nhìn……… râu ria trên cằm của Lâm Khinh Ngữ đang ngủ mê man, nghĩ tới lời Tô Hạ trước khi ra về, Tô Dật An chợt có chút bất đắc dĩ.

Anh không về giường bệnh của mình để ngủ, anh cứ canh giữ ở bên giường Lâm Khinh Ngữ như vậy, coi chừng, cơn buồn ngủ ập tới, anh cũng hơi chợp mắt một lát, mà khi anh mở mắt, lê quý đôn,, vẫn còn là đêm khuya trong bệnh viện, nhưng Lâm Khinh Ngữ nằm trên giường lại biến thành con gái.

Cô như đang mơ ác mộng, miệng đang không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.

Thì ra là, ở trong mộng, cô vẫn hy vọng mình có thể làm một người con gái sao......

"Tô Dật An......" Nghe tên của mình từ trong miệng Lâm Khinh Ngữ đang ngủ mê man, Tô Dật An không khỏi tò mò nhích tới gần cô một chút, cô đang nói..., "Cứu tôi....."

Anh không biết cô mơ thấy chuyện gì, nhìn trán Lâm Khinh Ngữ đã rịn ra mồ hôi lạnh, trước khi mình kịp phản ứng, Tô Dật An cũng đã giơ tay lên lau mồ hôi trên trán cô, sau đó không kìm được nhẹ nhàng vuốt ve má cô một chút.

Mà Lâm Khinh Ngữ được anh chạm vào, cũng bình thường trở lại.

Môi cô vẫn còn mấp máy, không biết nói thầm cái gì, nhưngba chữ "Tô Dật An" lại thường xuyên xuất hiện.

Tô Dật An sờ sờ đầu của cô, vừa đứng lên, cúi xuống mặt, đôi môi chạm nhẹ vào trán cô.

"Anh ở đây."

Không biết ba chữ này có giúp cô mơ đẹp hay không, dù sao Tô Dật An cũng vì hành động và ngôn ngữ của mình...... hơi đỏ mặt.

Ngày hôm sau, lúc Lâm Khinh Ngữ tỉnh táo lại, rất là ảo não.

Cô ảo não, buổi tối cô lại mơ, trong mơ cô và Tô Dật ngủ yên ở trên một cái giường, cô ôm thật chặt Tô Dật An không buông tay, mà Tô Dật An cũng để cho cô ôm như vậy, còn vỗ lưng của cô, giọng nói êm dịu lại ôn hòa, bảo cô không phải sợ, có anh ở đây.

Cô...... lúc nào thì có cảm xúc không thể xa rời Tô Dật An như vậy? Cũng bởi vì anh cứu cô hai lần sao?

Lâm Khinh Ngữ cảm thấy rất kinh hãi, nhưng sau khi tỉnh dậy, cô đã cảm thấy, không sao, dù sao chỉ là một giấc mơ mà thôi, trong thực tế Tô Dật An sẽ không đối xử với cô như vậy......

Lâm Khinh Ngữ nghiêng người, nhưng thấy bên cạnh giường bệnh của mình còn có một chiếc gường bệnh khác, mà trên giường bệnh chính là Tô Dật An tinh thần sáng láng, chăm chú nhìn điện thoại di động.

Lâm Khinh Ngữ sửng sốt trừng mắt nhìn, lại dụi dụi mắt, phát hiện, không sai, cô đã tỉnh.

Lâm Khinh Ngữ hít vào một ngụm khí lạnh: "Tô Dật An?"

Tô Dật An nghe giọng nói thô kệch này, quay đầu, nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ đã quay lại bộ dạng con trai, anh không đổi sắc tiếp tục quay đầu nhìn điện thoại di động: "Tỉnh là tốt rồi." Anh bình thản nói, "Bác sĩ nói em không sao cả, chuẩn bị xuất viện đi, tối nay có lớp của anh."

Phải..... Là giọng điệu bình thường của Tô Dật An......

Nhưng mà!

Lâm Khinh Ngữ nhìn chằm chằm Tô Dật An: "Tại sao anh cũng ở bệnh viện? Còn ở chung phòng phòng bệnh với tôi!"

"Cảm sốt." Tô Dật An liếc Lâm Khinh Ngữ một cái, "Hai người đàn ông được xếp ở cùng một phòng bệnh có gì không đúng sao?

Phải..... Không có gì không đúng.

Anh đối đáp đàng hoàng như vậy, khiến Lâm Khinh Ngữ quả thật không lời nào để nói.

Nhưng...... Nhưng nói như vậy, tối hôm qua anh cũng ở chung phòng với cô hả! Vậy chuyện tối hôm qua......

Có phải mơ hay không vậy?