Nụ cười trên gương mặt Lâm Phương Phi kiều diễm như đóa quỳnh hé
nở giữa đêm khuya. Nhưng khi mặt trời mọc nụ cười đó sẽ tàn phai như hoa quỳnh.
1
Bầu trời, ngắm nhìn bầu trời vô biên, mặt trời rực rỡ, chói chang là thế nhưng cũng có lúc bị che khuất.
Mấy chú chim đang đậu trên cành cây hòe hót ríu rít, nhìn ngó hết bên này sang bên khác.
Ngày thi sơ tuyển, một đám đông toàn thanh niên đang hừng hực khí thế bao quanh Đài truyền hình giải trí Thượng Khê, họ đứng xếp hàng bên
ngoài chờ đến lượt biểu diễn, trong lòng mỗi người đều ấp ủ những giấc
mơ của riêng mình.
May mà hôm nay thời tiết không nóng lắm. Nhưng nhiều người như vậy
chen chúc một chỗ, nhiệt lượng tỏa ra cũng đủ làm cho người ta đẫm mồ
hôi, nhưng thời tiết đẹp giúp cho họ có được tâm trạng tốt. Thiên thời
vẫn là điều rất rất quan trọng.
Những người này ai nấy đều trang điểm rất thời thượng với những trang phục kiểu dáng đa dạng, đủ màu sắc, lại cả những kiểu tóc rất cá tính,
thể hiện cá tính, phong cách riêng biệt của mỗi người.
Trong đám đông đó, Trình Vũ Kiệt cũng lặng lẽ đứng chờ đến lượt biểu diễn.
Phía sau hàng dài đó là đội ngũ hậu phương của mỗi người, bọn họ điên cuồng hét: “Trình Vũ Kiệt, Trình Vũ Kiệt… Bọn em yêu anh…”.
Còn có rất nhiều người hét: “Húc tiền bối, Húc tiền bối… mãi mãi là No 1…”.
Tiếng hò hét hết đợt này đến đợt khác, cảnh tượng hết sức hoành tráng.
“Kì, cậu thấy chưa, rất nhiều người ủng hộ Kiệt!”. Tiểu Vân và Mộng
Kì cũng ở trong đội ngũ hậu phương. Tiểu Vân giơ cao tấm biển cỗ vũ cho
Trình Vũ Kiệt, nhìn thấy phía sau cũng có nhiều người cổ vũ Kiệt như
vậy, cô cười tươi như hoa.
“Người ủng hộ cho Húc tiền bối cũng nhiều mà!”. Kha Mộng Kì nhìn qua đám đông đang hô to tên “Húc tiền bối”.
“Thế có là gì chứ, thực lực của Kiệt của chúng ta vẫn là vô địch!”. Tiểu Vân lắc lư tấm biển trong tay nói vẻ đầy tự tin.
“Nhưng bây giờ cũng chả quan trọng, vẫn chưa phải là chung kết. Chỉ
cần hai người họ được ban giám khảo thông qua vòng sơ tuyển này một cách thuận lợi, trực tiếp lọt vào top 10, chờ khi sơ tuyển kết thúc, chúng
ta có thể đi kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho Kiệt”. Tiểu Vân giải thích
cho Kha Mộng Kì, một người hoàn toàn mù về các quy tắc của cuộc thi
“Super Boy”.
“Ồ, ra là vậy!”. Kha Mộng Kì gật gật đầu.
“Tiểu Vân, cậu đã nhìn thấy Kiệt chưa?”. Kha Mộng Kì gấp gáp hỏi Tiểu Vân. Thực ra từ nãy đến giờ cô đang tìm Kiệt, nhưng đến cả bóng cậu
cũng không thấy đâu. Cô sợ lần này Kiệt lại bỏ cuộc trước khi lâm trận,
như vậy chẳng phải rất thê thảm sao? Như thế chẳng phải cậu ấy đã tự
động từ bỏ quyền tham gia cuộc thi “Super Boy” rồi sao?
“Chẳng phải mình cũng đang tìm sao?”. Tiểu Vân cầm tấm bảng nhìn ngó
tứ phía, tìm kiếm dáng người anh tuấn, cao to kia. Nhưng vì hôm nay có
rất nhiều người cao to, đẹp trai, Tiểu Vân nhìn đến hoa mắt chóng mặt mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.
Trình Vũ Kiệt, cái đồ chuyên bỏ cuộc trước khi lâm trận trốn đâu rồi? Nhất định không được không đến đấy! Kha Mộng Kì lo lắng.
“Kì, mau nhìn kìa, Kiệt đứng bên tay phải cậu, ở đằng kia kìa”. Tiểu
Vân chỉ tay về chỗ Trình Vũ Kiệt đang đứng, mừng rỡ thông báo cho Kha
Mộng Kì.
Kha Mộng Kì xoay đầu nhìn theo, quả đúng là cậu ấy, cuối cùng cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trình Vũ Kiệt mặc một chiếc áo phông màu trắng có viền cổ màu xanh da trời, cổ áo hình chữ V được khoét hơi sâu xuống, có thể nhìn thấy những cơ bắp trước ngực cậu ấy, rất cuốn hút. Khuôn mặt trắng gần như trong
suốt, như pha lê không vướng chút bụi trần, đôi mắt thăm thẳm đang nhìn
chăm chú vào một chỗ, rất yên lặng.
Vẻ mặt cậu ấy vẫn nhàn nhạt, lạnh lùng cô độc đứng giữa đám đông.
Cậu ấy quả là đặc biệt, đẹp đến nỗi không thể chê được, như chàng
hoàng tử trong cậu chuyện cổ tích, thần thánh, cao quý, không thể với
tới được. Cậu ấy mặc một chiếc quần bò rộng rãi, thoải mái, có lẽ là
chọn riêng để nhảy hip hop.
“Vẫn là mắt mình tinh đúng không?”. Tiểu Vân quay về phía Kha Mộng Kì tự tâng bốc bản thân, cười đắc ý.
“Phải”. Kha Mộng Kì vỗ vỗ vai Tiểu Vân, đầu cũng không quay lại, xuyên qua đám đông, đi về phía Trình Vũ Kiệt
“Cậu đến từ lúc nào vậy?”. Kha Mộng Kì nhìn khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng của Trình Vũ Kiệt hỏi.
“Từ sớm rồi!”. Trình Vũ Kiệt nhìn Kha Mộng Kì một cái, rồi lại quay đầu đi lạnh lùng đáp.
“Ừ…”. Kha Mộng Kì cúi đầu, ngập ngừng một lúc, nói: “Cậu phải cố gắng lên đấy!”.
“Cám ơn!”.
Tiểu Vân kéo cái cơ thể nặng nề, xuyên qua đám đông, cố chịu đựng nỗi đau do bị chèn ép, cuối cùng cũng đến được bên Trình Vũ Kiệt.
“Kì, cậu thật chả ra sao, cũng không thèm đợi mình với”. Tiểu Vân
lườm Kha Mộng Kì một cái. Cơ thể vẫn còn hơi đau vì vừa rồi phải chen
lấn trong đám đông, Tiểu Vân chầm chậm xoay người, động tác siêu buồn
cười, nhưng may mà biên độ không lớn.
Kha Mộng Kì nhìn Tiểu Vân, không nhịn được chỉ muốn cười to, nhưng
nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc đang nhìn ra xa của Trình Vũ Kiệt, liền
nhanh chóng che miệng lại, không cười ra tiếng.
Tiểu Vân không hề nhìn thấy vẻ mặt khác thường đó của Kha Mộng Kì mà đang ngây ngất nhìn Trình Vũ Kiệt, hai mắt đờ đẫn.
“Oa, Kiệt của mình, Kiệt trong trái tim mình vẫn lôi cuốn như vậy,
thật không thể ngờ được, cậu ấy vẫn đẹp trai đến thế!”. Tiểu Vân nhìn
Trình Vũ Kiệt, tim đập gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Kiệt, cậu nhất định phải thể hiện thật xuất sắc, tất cả bọn mình đều sẽ ủng hộ cậu!”. Cuối cùng Tiểu Vân cũng quay trở lại hiện thực, cười
nói với Trình Vũ Kiệt.
“Mình sẽ cố gắng”. Trình Vũ Kiệt lặng lẽ chờ đến lượt biểu diễn,
không cười đùa, huyên náo giống như mốt số người đứng bên cạnh. Cậu ấy
vẫn đứng một mình giữa đám đông, bóng dáng cô đơn dưới bầu trời xanh
càng trở nên cô độc, lẻ loi hơn.
Lâm Phương Phi đứng từ xa lặng lẽ dõi theo Trình Vũ Kiệt, cô vẫn còn nhớ như in những lời Kiệt nói tối hôm qua.
Đêm, vẫn đen như mọi khi.
Mùi hương dịu nhẹ không biết từ đâu bay đến, không ngừng tỏa hương ra xung quanh.
“Kiệt, mai là ngày sơ tuyển cuộc thi “Super Boy” rồi, em đi cổ vũ cho anh nhé, được không?”. Lâm Phương Phi khẽ khàng hỏi.
Cô biết Kiệt sẽ không công khai chuyện tình cảm giữa hai người, nhưng cô chỉ muốn lấy danh nghĩa là một fan để đi cổ vũ cho anh, chẳng lẽ
cũng không được?
Nhưng Kiệt lại khẳng định: “Không cần”.
“Tại sao? Anh chỉ cần coi em là fan là được rồi, chẳng lẽ ngay cả
điều này cũng không được sao?”. Lâm Phương Phi hơi tức giận nhìn gương
mặt sáng sủa, cương nghị của Kiệt.
“Em đừng đi, cũng không cần thiết phải đi. Bởi vì sơ tuyển rất dễ
dàng thông qua, anh tin vào thực lực của bản thân, em cũng hãy tin anh”. Khẩu khí của Trình Vũ Kiệt hơi lạnh lùng.
“Đương nhiên là em tin anh rồi, chỉ là em muốn đi cổ vũ cho anh mà thôi!”. Lâm Phương Phi nói vẻ nũng nịu.
Lâm Phương Phi cảm thấy yêu cầu của mình không hề quá đáng một chút
nào cả, tại sao Kiệt lại không đồng ý? Trong lòng cô hơi khó chịu, nhưng lại không thể nói gì Kiệt.
“Anh biết em đi là vì muốn tốt cho anh, nhưng sơ tuyển chẳng có gì
đáng để xem cả, lại rất đông người, một đại tiểu thư như em thì tốt nhất là không nên đến, đừng đứng lẫn với fan của anh, nếu em bị thương chẳng lẽ lại gọi anh đưa em đến bệnh viện? Ngược lại còn khiến anh thêm rối
loạn, biết không?”. Trình Vũ Kiệt cố gắng viện hết cớ này đến cớ khác để Lâm Phương Phi không đến.
…
Trình Vũ Kiệt nhìn mái tóc xoăn như tảo biển của Lâm Phương Phi. Cô
cong môi, nhìn chằm chằm Trình Vũ Kiệt, đôi mắt đánh viền màu tím sáng
long lanh, tỏa ra ánh sáng thần bí, chiếc váy dài màu tím ôm lấy bờ eo
nhỏ nhắn của cô, phần dưới của váy nhẹ nhàng bay theo làn gió, càng trở
nên lộng lẫy, lôi cuốn hơn.
Nhưng Trình Vũ Kiệt lại không hề bị lay động.
“Được rồi, ngày mai em đừng đi!”. Trình Vũ Kiệt nói giọng ra lệnh.
Trình Vũ Kiệt biết không thể để cho Lâm Phương Phi đi, nếu cô đi,
nhất định sẽ có nhiều người nghi ngờ, bất kể Lâm Phương Phi xuất hiện
với thân phận gì đều là điều không thể.
Tin đồn cũng rất đáng sợ.
Trình Vũ Kiệt tự biết phải ngăn chặn tất cả những sự việc tương tự,
nếu Phương Văn Húc biết lúc trước chính cậu là người đã cướp mất Phương
Phi, hắn ta sẽ làm gì? Cậu nên xử sự thế nào?
Trình Vũ Kiệt nhìn vẻ mặt không vui của Lâm Phương Phi, cúi xuống hôn cô.
Động tác này khiến cho Lâm Phương Phi không kịp trở tay, đôi tay vừa rồi còn thả xuống, dần dần ôm lấy cổ Trình Vũ Kiệt.
Trình Vũ Kiệt điên cuồng hôn Lâm Phương Phi, không ngừng mơn man trên bờ môi tỏa hương thoang thoảng, như muốn hút hết mùi hương trên làn môi cô.
Những điều không vui vừa mới đây như bị quét sạch, cô hoàn toàn chìm ngập trong nụ hôn vừa bá đạo vừa mềm mại của Trình Vũ Kiệt.
Trình Vũ Kiệt nhìn Lâm Phương Phi xinh đẹp như một nàng công chúa,
tuy hôn đôi môi mềm mại của cô, nhưng lại không hề có chút cảm giác gì
cả.
Đêm, vẫn đen như vậy.
Đêm không trăng, tất cả sự vật đều trở nên không có sức sống.
Không có động lực kịch tính như ban đầu, tinh thần sẽ rối loạn. Sau
đó phải sắp xếp lại qua một khoảng thời gian dài mới có thể dần dần khôi phục lại lý trí.
Trình Vũ Kiệt dừng lại, ghé sát tai Lâm Phương Phi dịu dàng nói: “Ngày mai em đừng đi, biết không?”.
Lâm Phương Phi hoàn toàn bị hạnh phúc làm cho ngất ngây, ngoan ngoãn
ngả vào ngực Trình Vũ Kiệt khe khẽ trả lời: “Em biết rồi, em sẽ nghe lời anh”.
Nụ cười trên gương mặt Lâm Phương Phi kiều diễm như đóa quỳnh hé nở
giữa đêm khuya. Nhưng khi mặt trời mọc nụ cười đó sẽ tàn phai như hoa
quỳnh.
Nhưng, có thể cười hạnh phúc như thế này, có thể trở nên đẹp đẽ trong một đêm như đêm nay, Lâm Phương Phi đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
Kiệt, cố lên!
Lâm Phương Phi thầm cổ vũ Kiệt trong lòng. Đôi khi cô không hiểu cách làm của Kiệt, nhưng lại không biết làm thế nào. Cô biết nhiều khi dù
cho cô hỏi đến thế nào, điều gì mà Kiệt không muốn nói ra thì cuối cùng
vẫn không nói.
Cô chỉ có thể lặng lẽ bên cạnh Kiệt, một mình.
“Mình vào trong đây”. Trình Vũ Kiệt quay đầu nhìn Kha Mộng Kì và
Tiểu Vân, nói xong liền đi thẳng vào bên trong đài truyền hình.
“Trình Vũ Kiệt, cố lên nha!”. Tiểu Vân giơ cao tấm biển trong tay, nói lớn.
Phía sau lập tức có rất nhiều tiếng ủng hộ, họ hét lớn: “Trình Vũ Kiệt, cố lên…”.
Nghe thấy có nhiều fan như vậy ủng hộ mình, trong lòng Trình Vũ Kiệt
ngập tràn hạnh phúc. Vì bản thân, cũng như vì tất cả fan đã ủng hộ, cổ
vũ cho mình, còn cả vì Kha Mộng Kì đã hết lời thuyết phục mình tham gia
biểu diễn, lần này nhất định phải tiến thẳng vào vòng chung kết. Trình
Vũ Kiệt nhìn cánh cửa vào đài truyền hình bằng ánh mắt tràn đầy tự tin,
đôi chân dài sải những bước vững chắc trên mặt đất.
Khi đi được nửa đường, Trình Vũ Kiệt xoay người lại, những lọn tóc
mỏng manh trước trán bay bay theo gió rất phong độ, ánh mắt chăm chú
nhìn cô nữ sinh có vẻ đẹp thuần khiết mặc chiếc áo màu trắng. Mái tóc cô gái vẫn mềm mại, đen bóng, vẫn thích mặc những bộ quần áo trông rất
đáng yêu, ăn mặc tuy rất giản dị nhưng không làm mất đi vẻ đẹp say đắm
lòng người, luôn khiến cho người khác phải ngắm nhìn cô, đôi mắt trong
sáng, long lanh như những giọt sương mai, đang đứng nhìn cậu từ phía xa
xa, ánh mắt ấy dường như cũng đang cười, dáng vẻ không vướng bụi trần
như một thiên thần hạ xuống thế gian.
Trình Vũ Kiệt nhoẻn miệng, để lộ nụ cười đầy tự tin.
Kha Mộng Kì tươi cười đáp lại, tuy trong lòng đang rất lo lắng cho
cậu ấy, tuy vậy cô vẫn tin chắc rằng cậu ấy sẽ lọt vào vòng trong, cậu
ấy chắc chắn có thể. Cô sẽ đứng đây chờ cậu ấy, cứ đứng đợi, đợi đến khi cậu mang tin tốt lành đến cho cô cũng như tất cả fan.
Chiếc xe con màu xanh đầy sang trọng chạy tới, từ trong xe một chàng trai mặc áo màu hồng bước xuống, là Phương Văn Húc.
Tiếng gọi và tiếng vỗ tay của fan đột nhiên vang lên.
“Vương Dược, đợi tôi ở ngoài này là được rồi”. Phương Văn Húc nói với tài xế.
“Vâng, Húc thiếu gia”. Vương Dược lái xe đến bãi đỗ, nghe những ca khúc quen thuộc, lặng lẽ đợi thiếu gia nhà họ Phương.
“Kha Mộng Kì, em cũng đến đây à!”. Có thể gặp Kha Mộng Kì ở đây, Phương Văn Húc cảm thấy vô cùng vui sướng.
“Dạ!”. Tuy biết hôm nay không thể tránh khỏi việc gặp mặt Phương Văn
Húc ở đây, nhưng lúc này nhìn thấy anh ta vẫn cảm thấy không tự nhiên
lắm.
“Em vì anh mà đến đây?”. Phương Văn Húc nói giỡn.
“Không, em chỉ đến xem thôi!”. Kha Mộng Kì thấy hơi sờ sợ.
“Ồ!”. Trên gương mặt Phương Văn Húc đột nhiên thoáng xuất hiện lên vẻ thất vọng.
Hai người, mỗi người có những tâm sự riêng
2
Đây là một sân khấu biểu diễn không lớn lắm, nhưng được trang trí rất đẹp, phía sau sân khấu có những tấm hình và dòng chữ mới tinh, hai bên
bày những chậu hoa tulip đang nở rộ.
Năm nay đã có sự thay đổi về ban giám khảo, đều là những người đang rất nổi tiếng trong giới showbiz.
Ngồi chính giữa là Annie người chế tác âm nhạc nổi tiếng của Công ty
đĩa nhạc Bách Tín, cô ấy đã lăng xê cho rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Đó
là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, rất có khí chất, đã hơn
ba mươi tuổi mà vẫn như cô gái hơn hai mươi. Cô ấy đeo cặp kính râm màu
nâu, mái tóc ngắn đến tai hơi rối nhưng lại có tầng có lớp, trông rất cá tính.
Ngồi bên phải Annie là nữ ca sĩ Ngải Thuần đang rất nổi trong làng
nhạc, trang phục rất nữ tính, trang điểm cẩn thận và làn da trắng ngần.
Mái tóc màu vàng, búi thành một búi tóc nho nhỏ, để lại một mớ tóc thả
dài tự nhiên trước ngực, trông rất tao nhã, mộc mạc. Cô ấy thuần khiết
như hoa bách hợp đang hé nở, khắp người đều tỏa ra mùi hương thoang
thoảng. Đúng là người thế nào tên thế ấy.
Ngồi bên trái Annie là King, một nhân vật đang rất hot trong làng
giải trí. Anh ta mới chỉ bước chân vào làng giải trí chưa đầy một năm
nhưng đã nổi như cồn. Nếu không phải là một đài truyền hình có danh
tiếng như Thượng Khê mời thì anh ta tuyệt đối sẽ không đến. Một minh
tinh có giá cao mà ra mặt thì đúng là đẳng cấp số một. Về cả âm nhạc và
vũ đạo anh ta đều rất xuất sắc, cộng thêm vẻ bề ngoài đẹp trai, rất được các fan nữ yêu thích, có biệt hiệu “Sát thủ của các thiếu nữ”.
King ăn mặc theo một phong cách khác, tóc nhuộm màu trắng xám, càng
làm nổi bật làn da trắng, những ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng gõ theo nhịp lên mép bàn.
“Chào ban giám khảo, em là Trình Vũ Kiệt số báo danh 24”. Trình Vũ
Kiệt bình tĩnh nói, sau đó giới thiệu sơ lược về bản thân. Vì đã có kinh nghiệm tham gia một lần rồi nên cậu không hề căng thẳng, gương mặt thể
hiện rất điềm tĩnh.
Không nghi ngờ gì, sự xuất hiện của Trình Vũ Kiệt khiến cho cả ba vị
giám khảo đều vô cùng bất ngờ. Chàng trai đang đứng trước mặt rất anh
tuấn, cao lớn, lạnh lùng, điểm thu hút người khác nhất chính là đôi mắt
sâu thẳm, đượm vẻ u buồn của cậu ta. Cậu ta ăn mặc rất lôi cuốn, thậm
chí có thể nói là có sức hút chết người.
“Em biểu diễn cái gì?”. Annie hỏi ngắn gọn.
“Hip hop”. Trình Vũ Kiệt không cười, lãnh đạm trả lời.
Đẹp trai quá! Ngải Thuần nhìn Trình Vũ Kiệt không rời mắt. Tuy cô đã ở trong làng âm nhạc được một thời gian, nhìn thấy cũng không ít trai
đẹp, nhưng chưa bao giờ thấy ai có vẻ đẹp như Trình Vũ Kiệt. Lần đầu
tiên nhìn thấy cậu ta, trong lòng thấy xao động, cảm thấy cậu ta như một hoàng tử âu sầu bước ra từ trong truyện cổ tích, rất thâm trầm, rất
lạnh lùng.
Cậu ta mang đến cho sâu khấu mới mẻ này một luồng điện không thể lẩn tránh.
Không có âm nhạc, không có tiếng vỗ tay, trên sân khấu chỉ có một mình cậu ta biểu diễn bài vũ đạo của mình.
Đôi chân thon dài, có lực của Trình Vũ Kiệt nhấn mạnh xuống đất vẽ
nên một độ cong rất đẹp một tay chống đất, sau đó đổ ngược người, đầu
cúi xuống, tay không ngừng xoay, không ngừng đổi tay. Hàng loạt động tác đều rất nhẹ nhàng, tự nhiên.
Trình Vũ Kiệt đã biểu diễn rất thành công. Nhưng người ta đâu biết,
một loạt động tác đổ người, xoay một tay, rồi đổi tay, cậu đã phải luyện tập mất mấy buổi tối mới được nhuần nhuyễn như thế.
Bộp bộp… Annie vỗ tay, nở nụ cười ngưỡng mộ.
Ngải Thuần xem màn trình diễn đặc sắc của Trình Vũ Kiệt, càng thấy nể phục cậu hơn, bởi vì những người bạn nghệ sĩ bên cạnh cô vẫn chưa có ai luyện nhảy hip hop được đến trình độ như vậy. Cô tươi cười, nói: “Thực
sự rất tuyệt!”.
King từ trước đến nay vẫn luôn cao ngạo ít nói, chú tâm xem hết màn
trình diễn của Trình Vũ Kiệt, đưa tay gạt lọn tóc sắp rơi xuống che tầm
mắt, nhìn xéo Trình Vũ Kiệt, không thể không tán thưởng một câu: “Cậu
rất giỏi!”.
Tuy Trình Vũ Kiệt đã dự đoán rất chắc chắn sẽ thành công nhưng không
ngờ ba vị giám khảo nổi tiếng trong giới showbiz lại đánh giá cao về
mình như vậy. Cậu thấy hơi ngạc nhiên, mỉm cười với ban giám khảo: “Cảm
ơn!”.
“Còn nữa, chắc em cũng có thể hát chứ?”. Annie hỏi.
“Có, hát cũng là một thế mạnh của em”. Trình Vũ Kiệt tự tin đáp lại.
“Vậy em hát một bài cho chúng tôi nghe thử xem nào”.
“Dạ, vậy em xin hát một ca khúc của Arain!”.
Giọng hát lôi cuốn, biểu cảm phong phú, biểu diễn chân thật, cộng
thêm vũ đạo, Trình Vũ Kiệt đã biểu diễn ca khúc của Arain rất tinh tế,
sâu sắc.
Trình Vũ Kiệt như một chiếc đèn tụ sáng, ánh mắt của cả ba vị giám
khảo đều tập trung vào cậu. Annie liên tục gật gật đầu, đôi mắt dưới cặp kính râm lộ rõ nụ cười vừa ý.
Ngải Thuần hoàn toàn chìm đắm trong ca khúc đầy đau buồn của Trình Vũ Kiệt, chăm chú lắng nghe, không có cách nào thoát ra khỏi.
King lạnh lùng ngồi trước mặt Trình Vũ Kiệt, không tỏ vẻ gì.
Ca khúc này của Arian rất đau buồn, Trình Vũ Kiệt hát rất nhập tâm,
thực sự chìm đắm trong bài hát. Hoàn toàn khác với phong cách nhẹ nhàng, tự nhiên, cởi mở vừa rồi khi nhảy hip hop, lúc này Trình Vũ Kiệt như
chàng hoàng tử bị tổn thương trong tình yêu, đang đi tìm kiếm những tình cảm còn vương vấn của mình, tìm kiếm nàng công chúa của mình.
Arain là thần tượng của Trình Vũ Kiệt, vũ đạo và giọng hát của Arain
có sức lay động rất lớn, đã chinh phục rất nhiều khán giả châu Á, Trình
Vũ Kiệt cũng là một trong số đó. Cậu vẫn luôn khổ luyện theo những gì mà Arain đã làm được, cậu cảm thấy mình có thể làm được như Arain. Chỉ cần xác định rõ mục tiêu của bản thân, kiên trì theo đuổi, chắc chắn sẽ đợi được đến ngày đơm hoa kết trái.
Tất cả sức mạnh theo đuổi ước mơ của Trình Vũ Kiệt đều là do Kha Mộng Kì mang đến.
Điệu nhạc đau thương đã dừng lại nhưng ban giám khảo vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác đau buồn ấy.
“Em biểu diễn bài hát của Arain rất chuẩn xác, hơn nữa lại có tình
cảm trong bài hát, rất lay động lòng người. Còn nữa, em có giọng hát rất đẹp, rất hay”. Annie nhận xét.
King nhấc chai coca cola, dáng lên vẻ lãng tử, miệng hơi nhướn lên,
cười nói: “Có chút dư vị của Arain, bên trong còn ẩn chứa giọng hát đặc
biệt của riêng cậu. Nghe cậu hát như uống coca cola, rất sảng khoái, có
thể lay động tôi chính là giọng hát rất khác biệt của cậu”.
“Cảm ơn ban giám khảo!”. Trình Vũ Kiệt mỉm cười nói.
Ba vị giám khảo thảo luận với nhau một lát, kết quả cuối cùng cũng được đưa ra.
“Chúc mừng em, em có thể vào thẳng top 10 của cuộc thi “Super Boy””.
Annie đưa bản chứng nhận lọt vào vòng trong cho Trình Vũ Kiệt.
“Cảm ơn!”. Trình Vũ Kiệt cảm thấy rất vui sướng, dưới trọng trách lựa chọn rất nặng nề của ban giám khảo, mình lại có thể dễ dàng trở thành
người đầu tiên lọt vào top 10.
Trình Vũ Kiệt đang định đi thì Annie nói: “Khi em biểu diễn, nên chú ý hơn đến vẻ mặt, tuy vũ đạo và giọng hát của em rất tốt, nhưng biểu lộ
trên khuôn mặt vẫn còn rất cứng nhắc”.
“Dạ, em xin cảm ơn lời chỉ bảo của ban giám khảo!”. Trình Vũ Kiệt từ tốn nói.
“Mong chờ biểu hiện của em ở vòng chung kết, về nhà nhất định phải chăm chỉ luyện tập cho thật tốt”. Annie nhắc nhở.
“Cảm ơn cô Annie, em nhất định sẽ chăm chỉ tập luyện”. Trình Vũ Kiệt cúi người về phía Annie.
“Nhớ đấy, nhất định phải nỗ lực hết sức nha!”. Ngải Thuần nở nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn!”.
“Vũ đạo của cậu rất tuyệt, nhưng có một điểm đó là thiếu sự sáng tạo, cậu chỉ là đang lấy tinh hoa của người khác áp dụng lên bản thân mình
mà thôi. Là một vũ công chuyên nghiệp xuất sắc, cậu nên có bước nhảy và
tư thế nhảy độc đáo của riêng mình”. King lấy tay miết miết lên mặt bàn
sáng bóng, vừa uống coca vừa khoan thai nói.
“Cảm ơn anh!”.
Bên ngoài vẫn có rất nhiều người, tiếng hò hét vẫn chưa ngưng.
Bầu trời, vẫn trong xanh vời vợi.
Nhìn thấy bóng người đẹp trai ấy đi ra, tay cầm bản chứng nhận vào
top 10, fan của Trình Vũ Kiệt xôn xao lên, ra sức hét: “Trình Vũ Kiệt,
Trình Vũ Kiệt… bọn em yêu anh…”.
Nỗi lo lắng trong lòng Kha Mộng Kì bỗng dưng biến mất, vui vẻ nở nụ cười.
“Chúng ta đi thôi!”. Tiểu Vân kéo tay Kha Mộng Kì, bước thật nhanh về phía Trình Vũ Kiệt.
Kha Mộng Kì vẫn chưa kịp phản ứng lại thì họ đã đến trước mặt Trình
Vũ Kiệt. Sau đó tất cả fan ùn ùn kéo đến, vây chặt lấy Trình Vũ Kiệt.
“Cảm ơn mọi người, tôi đã lọt vào vòng trong rồi!”. Trình Vũ Kiệt giơ cao bản chứng nhận trong tay, vẻ mặt rất hưng phấn, vui sướng.
“Trình Vũ Kiệt, bọn em yêu anh, tiếp tục cố gắng nha…”. Fan ra sức hét lớn.
Trình Vũ Kiệt nhìn Kha Mộng Kì, nói “Cảm ơn!”.
Kha Mộng Kì mỉm cười, nói: “Không có gì, cậu có thể tham gia “Super
Boy”, không bỏ cuộc trước cuộc thi đã là lời cảm ơn lớn nhất đối với
mình rồi!”.
“Gì cơ. Đừng có cho mình là loại nhát gan thỏ đế đó chứ! Nói cho cậu
biết, mình không phải như vậy! Mình sẽ kiên trì với ước mơ của bản thân, tiếp tục bước về phía trước, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu”. Trình Vũ
Kiệt nhìn Kha Mộng Kì nói chắc như đinh đóng cột.
Sao cô ấy lại cứ cho mình là loại người đó chứ? Trình Vũ Kiệt có chút không cam lòng nhìn tờ chứng nhận trong tay.
“Được, vậy cậu hãy tiếp tục kiên trì, không ai có thể cản trở cậu”. Kha Mộng Kì nói giọng hơi châm biếm.
“…”. Trình Vũ Kiệt không để mắt đến tiếng hò reo của các fan khác,
lúc này trong mắt cậu chỉ còn Kha Mộng Kì, người con gái đáng yêu nhưng
chuyên thích hạ thấp cậu.
“Được rồi, không nói những lời làm cậu không vui nữa! Trước hết chúc
mừng cậu nha!”. Kha Mộng Kì thấy Kiệt có vẻ hơi tức giận, liền mau chóng chuyển chủ đề.
“…”.
“Kiệt, cậu thật là tài giỏi! Cậu chắc là người đầu tiên lọt vào top
10? Kiệt của chúng ta vẫn là giỏi nhất mà, đúng không?”. Tiểu Vân quay
đầu, nói to với các fan.
“Ừ!”. Trình Vũ Kiệt trả lời, ngữ khí không hề có một chút khoa trương nào, vẫn lãnh đạm như trước.
“Đúng vậy, Kiệt của chúng ta là giỏi nhất”. Gần như tất cả fan của
Trình Vũ Kiệt đều đồng thanh nói, tiếng hò reo lại vang lên một lần nữa.
Những người còn đang xếp hàng dài bên ngoài chờ đến lượt biểu diễn vừa đố kỵ vừa hững hờ với Trình Vũ Kiệt.
Tất cả bọn họ đều biết Trình Vũ Kiệt, và cũng biết rõ rằng thực lực
của mình không thể sánh bằng Trình Vũ Kiệt, xem màn trình diễn của cậu
ta năm ngoái là quá rõ rồi.
Nhưng họ đều ôm ấp trong mình những hoài bão lớn, chờ đợi cơ hội sẽ
mang đến vận may cho họ. Họ cảm thấy: “Cho dù thế nào, họ cũng muốn thử
một lần, cố gắng hết sức một lần, để lưu lại cho tuổi thanh xuân một kỷ niệm đẹp. Như thế cũng không còn gì phải tiếc nuối cả!”.
Trình Vũ Kiệt đến trước mặt Kha Mộng Kì, một nét dịu dàng rất hiếm
thấy lấp lánh trong mắt cậu. Kha Mộng Kì chăm chú nhìn anh chàng đẹp
trai với vẻ đẹp mê hồn, hơi thở cũng có phần gấp gáp hơn, hai má dần ửng hồng.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trình Vũ Kiệt không chớp mắt.
Không chờ cho Kha Mộng Kì định thần lại, cậu quay về phía cô nở nụ cười khó hiểu, rồi đi thẳng.
Các fan đều rất tự giác nhường ra một lối cho chàng hoàng tử ưu tư, đẹp trai như từ trong truyện cổ tích bước ra này.
Vào thời khắc này, tất cả đều vây quanh cậu.
Đây là quang cảnh mà Trình Vũ Kiệt cũng không thể tưởng tượng ra, tuy năm ngoái cậu cũng đã từng thi, nhưng đã qua một năm, không ngờ vẫn có
nhiều người nhớ đến cậu như thế, vẫn không quên đến cổ vũ cậu.
Trái tim cậu chợt cảm thấy rất xúc động.
Bây giờ trên con đường thực hiện ước mơ, cậu thực sự đã cảm nhận được: Các fan của mình vẫn luôn luôn ủng hộ mình.
Lẽ nào, điều này có nghĩa là từ giờ trở đi mình sẽ không còn đơn
thương độc mã nữa? Sẽ có rất nhiều fan bên cạnh mình? Thế giới này vẫn
còn tồn tại sự ấm áp? Trong lòng Trình Vũ Kiệt vẫn có nhiều điều chưa
thật chắc chắn lắm, giờ đây cậu chưa thể có được một đáp án chính xác.
Trong tiếng hò reo vui mừng của fan, trái tim lạnh giá như băng của Trình Vũ Kiệt bỗng nhiên từng bước bị sự ấm áp làm tan chảy.
Bóng dáng cao lớn dần khuất xa, fan của cậu vẫn tiếp tục gọi tên cậu.
Nhưng Trình Vũ Kiệt đã nhanh chóng biến mất trong biển người.
Không ngoảnh đầu lại.
Trong một góc không có ai để ý đến, Lâm Phương Phi khẽ nhoẻn miệng cười vì Kiệt đã vào vòng trong một cách thuận lợi.
Mái tóc dài như rong biển thả trước ngực, khẽ bay bay theo chiều gió.
Đôi mắt đẹp long lanh như thủy tinh.
3
Ánh nắng xuyên qua cánh cửa sổ bằng kính của phòng tập vũ đạo, chiếu vào bên trong.
Bên ngoài không còn tiếng ve kêu, trở nên rất yên tĩnh.
Mùa hạ dần dần trôi đi.
“Kha Mộng Kì, em mau ra ngoài này một chút”. Một giọng nói hết sức dịu dàng vang lên từ phía cửa ra vào.
Tất cả mọi người đang chăm chú luyện tập đều nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Phương Văn Húc đứng dựa vào một bên cửa, nụ cười ấm áp, mê hồn.
Chiếc áo màu trắng khiến anh trở nên rất tao nhã, cao quý.
Kha Mộng Kì vô cùng ngạc nhiên, sao Húc tiền bối lại tìm đến tận đây?
“Thầy Doãn, xin lỗi, thầy cho em ra ngoài một chút ạ”. Kha Mộng Kì xin phép thầy giáo rồi đi ra ngoài.
“Quái lạ! Sao Húc lại đến tìm cô ta chứ? Bọn họ sao lại quen nhau?”. Lý Minh Nguyệt huých vào khuỷu tay Lâm Phương Phi.
Lâm Phương Phi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Nghĩ thầm, lẽ nào Húc đến để
làm khó Kha Mộng Kì? Vì chuyện lần trước mình nói với anh ấy? Nhưng xem
ra có vẻ không đúng lắm, mọi chuyện đã qua đi lâu rồi, theo như tính
cách “đánh nhanh thắng nhanh” của Húc, không thể để dây dưa đến tận hôm
nay được.
“Húc… anh tìm em có chuyện gì?”. Kha Mộng Kì hỏi nhỏ, như sợ người khác nghe thấy.
“Này, cái kẹp tóc của em”. Phương Văn Húc xòe tay ra, một chiếc kẹp
tóc màu xanh có gắn những viên đá nước hình con bướm đang phát sáng
trong lòng bàn tay anh.
“Tại sao nó lại ở chỗ anh?”. Kha Mộng Kì nghi ngờ hỏi.
“Hôm qua em không cẩn thận đánh rơi ở quán rượu, anh cài lên tóc giúp em nhé”. Phương Văn Húc vừa nói vừa cài chiếc kẹp tóc hình bướm lên mái tóc bóng mượt của Kha Mộng Kì.
Anh thích mùi hương trên mái tóc cô, thích vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô.
“Húc…”. Kha Mộng Kì kéo Phương Văn Húc sang một bên, để tránh ánh
nhìn hiếu kỳ của các bạn khác, “Phiền anh lần sau đừng đến đây tìm em
nữa”.
“Sao thế?”. Phương Văn Húc nhìn đôi má đang ửng hồng của Kha Mộng Kì.
“Anh làm như vậy, mọi người sẽ hiểu lầm”.
“Hiểu lầm thì hiểu lầm, anh không quan tâm”. Phương Văn Húc nói tỏ vẻ không để ý.
“Nhưng em quan tâm. Xin Húc tiền bối hãy tự trọng”. Kha Mộng Kì buông một câu, rồi đi thẳng vào phòng tập.
Nhìn theo đằng sau Kha Mộng Kì, Phương Văn Húc tủm tỉm cười.
Khi Kha Mộng Kì về đến phòng tập, căn phòng vốn yên tĩnh giờ như cái chợ vỡ.
Không biết thầy Doãn Trình đã đi đâu, học sinh đang nói chuyện không ngớt.
“Vừa rồi trông bọn họ thân mật như vậy, quan hệ có lẽ cũng không bình thường đâu! Vậy lẽ nào, vì muốn ở bên cạnh Kha Mộng Kì mà Húc tiền bối
đã bỏ rơi chị Lâm Phương Phi!”. Bạn A vừa nói vừa liếc ánh mắt về phía
Lâm Phương Phi.
“Thật không nhìn ra đấy! Hóa ra Kha Mộng Kì lại có tiềm năng trở thành hồ ly tinh”. Bạn B phụ họa thêm.
“Haizz, lần này chị Phương Phi phải làm sao đây? Lại để thua một con
oắt mới học năm nhất chứ!”. Bạn A kia dường như là kẻ thù của Lâm Phương Phi, mở miệng ra là không rời khỏi cái tên của cô, cứ như là nói cho cô nghe vậy.
“Các người… quá đáng lắm rồi!”. Lý Minh Nguyệt ra mặt nói đỡ cho Lâm
Phương Phi, muốn xông lên tính sổ với hai con bé kia, nhưng bị Lâm
Phương Phi kéo lại.
“Bỏ đi… cho dù lúc này cậu chặn được miệng nó, cũng không đi theo mà chặn họng chúng nó mãi được!”.
“Nhưng mà…”.
“Không nhưng gì cả. Mặc kệ bọn chúng nói gì thì nói. Sẽ có một ngày,
bọn chúng biết ai là người chiến thắng cuối cùng”. Thứ mà Lâm Phương Phi chưa bao giờ đánh mất đó chính là sự tự tin.
“Trời ơi, Kì, cậu cũng được đấy! Cậu và Húc tiền bối bắt đầu từ khi nào thế?”. Tiểu Vân níu Kha Mộng Kì lại hỏi.
“Hoàn toàn không có bắt đầu gì cả!”. Kha Mộng Kì vừa nói vừa quay đầu nhìn Trình Vũ Kiệt.
Trình Vũ Kiệt đứng dựa vào tường tập động tác vũ đạo, ánh mắt hững
hờ, không để ý gì đến những chuyện xảy ra trước mắt. Dường như cậu ấy
đang ở trong một thế giới khác rất yên tĩnh.
Người khác nói mình thế nào, Kha Mộng Kì cũng không quan tâm, cô chỉ quan tâm Trình Vũ Kiệt nhìn nhận cô như thế nào.
Trả lời câu hỏi của Tiểu Vân xong, Kha Mộng Kì chỉ cảm thấy mệt mỏi,
cơ thể thiếu sức lực, đầu lại đau, sau đó đầu óc quay cuồng, trước mặt
tối sầm, “bịch” một tiếng, cô ngã xuống.
“Kì, cậu sao vậy?”. Giọng nói hốt hoảng Tiểu Vân vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của tất cả mọi người.
Một bóng người cao to nhào tới đầu tiên, bế Kha Mộng Kì lên, vội vàng chạy ra ngoài.
Là Trình Vũ Kiệt!
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Người ngạc nhiên nhất đương nhiên chính là Lâm Phương Phi.
Nhìn Trình Vũ Kiệt không chút do dự ôm eo Kha Mộng Kì bế lên chạy ra ngoài, Lâm Phương Phi kinh ngạc há hốc miệng.
Giữa hai người họ, chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường thôi sao?