Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 8




Lúc Canh Nhị và Kỷ 14 vào thì thấy cảnh giằng co. Không ai dám hành động trước, đôi bên đều chờ đợi.

Mà khi hai người Canh Nhị vừa xuất hiện, nhất thời có cảm giác thế cân bằng bị phá vỡ.

“Truyền Sơn!” Canh Nhị thấy Truyền Sơn không những sống, còn không bị chút thương tổn nào, lập tức vui mừng gọi, hô muốn chạy tới, nói cho hắn chuyện đuôi rắn và mũi chân của ba khối thi thể.

Truyền Sơn nhanh chóng phất tay ngăn y lại, một người bị khống chế là đủ rồi, tên ngốc Canh Nhị lại còn chủ động chạy tới, thế thì họ thực sự không có cơ hội ròi khỏi đây rồi.

“Người của ngươi?” Trách Yểm hỏi.

Truyền Sơn gật đầu, thấy Canh Nhị và Kỷ 14 vì hắn mà xông vào khốn ma trận rất có khả năng vào được không ra được này, làm hắn không cảm động cũng khó.

Huynh đệ, cảm ơn! Truyền Sơn gật đầu với Kỷ 14.

Kỷ 14 đã được Canh Nhị cứu tỉnh, ánh mắt trấn tĩnh cũng gật đầu lại với Truyền Sơn.

Canh Nhị thì ngó nghiêng tìm bóng dáng hắc vương xà ở chung quanh. Con vật này rõ ràng vào trước cả y, nhưng nó đâu rồi? Chạy đâu rồi?



Tu vi tiểu tử này có phần lạ, thoạt nhìn thì là Ngưng Khí cấp 2, nhưng… Trách Yểm nhìn quét người Canh Nhị từ trên xuống dưới mười lần, lại không phát hiện ra điều gì bất thường. Lạ nhỉ, chẳng lẽ hắn ta nhìn lầm rồi? Nhưng ngay từ đầu người này đã đêm đến cho hắn ta cảm giác… thực sự rất là lạ.

“Đối phương là hai người Ngưng Khí cấp ba, nếu chúng ta không bắt tay, đừng nói xuất trận, ngươi có thể lấy được thân thể hoàn chỉnh của ta hay không cũng khó.” Truyền Sơn lại đầu độc lần thứ hai.

Trách Yểm có vẻ không bị lay động chút nào.

“Ta biết ngươi đang lo cái gì, nhưng vào lúc này, ngươi chỉ có thể chọn tin tưởng ta.”

“Ta cũng có thể cướp thân thể họ đi ra ngoài.”

“Ngươi định từ nay về sau sửa tu đạo không tu ma nữa à?”

“…” Trách Yểm nghẹn họng không nói nên lời, một cao thủ Phân Thần Kỳ như hắn lại bị một tiểu oa nhi Luyện Khí Kỳ uy hiếp?

Càn Khôn Tử đáng chết một vạn lần! Ngươi cố ý có đúng hay không?”

Nói cái gì ông trời có đức hiếu sinh, để hắn ở trong trận pháp này cảm ngộ thị phi thiện ác, thực ra ngươi chỉ không muốn phá giới, không muốn lưu lại tâm kiếp chứ gì? Thế mà còn làm ra một khốn ma trận khiến ma vật chỉ có thể vào không thể ra, còn hạn chế tu vi và năng lực của hắn trong khốn ma trận, đây không phải để người khác tiến vào giết hắn hay sao?

Sự phẫn nộ của Trách Yểm đã truyền tới trên kiếm Sát Lục, chỉ nghe một hồi tiếng vù vù xịch xịch, mùi máu tươi trong trận lập tức trở nên đậm hơn.



Minh Thắng Tử và Minh Chí Tử từ lúc thấy Trách Yểm thì đã hối hận rồi, không, có lẽ đã hối hận từ lúc họ vào lầm trận rồi.

Họ nên đợi sư môn viện trợ mới đúng.

Ai mà ngờ được mỏ than Vân Sơn còn vây khốn một ma đầu cấp cao thế này?

Nhưng đáng ăn mừng là, vị ma đầu cấp cao này tựa hồ bị trận pháp vây khốn, thực lực cũng không thể thi triển ra hoàn toàn được.

Đáng ghét là họ muốn lui cũng không lui được, trận này vậy mà chỉ có thể vào chứ không thể ra!

Vừa rồi họ mới vào trận đã cảm thấy không ổn, lúc này đã muốn rời khỏi, nhưng chờ khi họ dựa vào cảm giác xoay người quay lại đường cũ thì không thể tìm được đường ra ngoài nữa.

Trước hết cứ xem tình huống đã. Minh Thắng Tử ra hiệu với Minh Chí Tử bằng một động tác mà chỉ có đệ tử phái Thanh Vân mới hiểu.

Minh Chí Tử gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.



Trách Yểm cười nhạt, “Muốn ra ngoài? Sao không hỏi chủ nhân ta đây? Ngươi đang ở nơi nào, muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?”

“Xin hỏi các hạ là?” Nhận ra Trách yểm khí độ phi phàm, Minh Thắng Tử cẩn thận lưu tâm thu vẻ ngạo khí, chắp tay trước ngực hành lễ.

“Ngươi còn chưa xứng hỏi.”

Minh Thắng Tử trán hằn gân xanh, lại phải cố kiềm xuống. Bây giờ hắn còn chưa nhận ra tu vi của ma đầu này, nhưng có thể khẳng định là nhất định cao hơn hắn, bằng không hắn cũng không nhìn ra được.

Không chắc chắn thành công hoàn toàn, hắn cũng không muốn ra tay, hắn sắp lên Kim Đan Kỳ rồi, hắn không muốn tạo chút uy hiếp nào cho sinh mệnh mình cả.

Nhìn kỹ thần sắc đại ma đầu, lại nhìn kỹ nét mặt tiểu ma đầu, rất kỳ lạ, vừa không giống đồng bọn cũng không giống kẻ thù. Minh Thắng Tử cảm thấy đau đầu.

Minh Chí Tử lặng lẽ giật ống tay áo hắn. Minh Thắng Tử vểnh tai.

Minh Chí Tử kề sát hắn, bày ra một kết giới cực nhỏ, giờ mới mở miệng nói: “Sư huynh, tu vi đối phương xem ra không thấp, ma vật nửa xương khô kia cũng không biết là bạn hay địch với hắn, còn một hoàng thái tử Lãng quốc không biết ở nơi nào, thêm hai người tới sau kia, chúng ta sợ rằng không thích hợp để liều mạng.”

“Ngươi không nói ta cũng biết.” Lúc Minh Thắng Tử nhìn thấy Kỷ 14 và La Truyền Sơn gật đầu bắt chuyện thì sắc mặt đã biến đen, hai người này nếu quen nhau, vậy có phải đó là một kế liên hoàn để dẫn họ tới nơi này hay không?

“Sư huynh, đợi lát nữa ta che chắn cho ngươi?” Lúc Minh Chí Tử nói những lời này, giọng cũng mang theo âm rung. Thực ra hắn hy vọng Minh Thắng Tử làm sư huynh nghe thấy hắn nói vậy thì có thể chủ động gánh vác trách nhiệm che chắn.

“Được.” Minh Thắng Tử lập tức gật đầu, “Cứ từ từ thôi.”

Minh Chí Tử thất vọng cúi đầu, lòng hận không thể tát cho mình mấy cái bạt tai.

“Minh Chí Tử sư đệ?”

“Sư huynh, trận này, ngươi có thể phá không?” Minh Chí Tử không dám để đối phương nhìn ra ưu tư của mình, vội ngẩng đầu nói. Trong lứa đệ tử hàng chữ Minh, Minh Thắng Tử có tu vi cao nhất, đối với phù chú trận pháp cũng tinh thông nhất.

Minh Thắng Tử yên lặng lắc đầu. Trận pháp này, đừng nói phá, hắn ngay cả nhìn cũng không hiểu được.

“Vậy làm sao bây giờ?” Minh Chí Tử luống cuống. “Những ma vật này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Sư huynh, ngươi phải nghĩ ra biện pháp!”

“Câm miệng! Hoảng cái gì mà hoảng? Minh Thanh Tử đã về sư môn báo lại rồi, nếu chúng ta lâu không về lại không có liên lạc, các sư phụ nhất định sẽ phái người tới tìm chúng ta. Hiện tại, chúng ta chủ yếu phải kéo dài thời gian, tận lực không nên cứng đấu cứng với họ.”

“Vâng…” Minh Chí Tử thoáng an tâm, nhưng lúc hắn quay đầu lại thấy đại ma đầu đối diện cười hiểm với hắn, cứ như đã biết họ đang nói gì rồi, nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Lúc Minh Thắng Tử sư huynh đệ thương lượng, bên này Truyền Sơn cũng không nhàn rỗi, ra sức cổ động Trách Yểm đối phó ngoại địch trước.

“Ngươi không phải ngoại địch à?”

“Ta còn phải giúp ngươi tìm ma thạch.”

“Nếu ngươi đã có ký ức của ta, tự nhiên biết cách phá lời thề. Lúc ta phát hiện ngươi ăn quả xương khô mà bắt ngươi lại, sức ràng buộc của lời thề ấy cũng đã không còn. Ta có thể cảm nhận được, ta nghĩ ngươi cũng cảm nhận được rồi hử?” Trách Yểm giận mình không nhịn được hấp dẫn từ quả xương khô, cho nên mới cho ma vật mới sinh này cơ hội thoát khỏi ràng buộc lời thề.

Truyền Sơn không phủ nhận.

Đúng vậy, lúc Trách Yểm bắt hắn, đồng thời trong lòng hắn đã cảm thấy một đợt thoải mái khó hiểu, giống như là gông cùm xiềng xích vốn đang xích linh hồn đã được mở ra.

“Hiện tại không giải quyết hai người kia, đợi lát nữa chúng ta sẽ phải đối phó với một môn phái, ngươi có thể bảo đảm phái Thanh Vân không có cao thủ phá trận? Dù họ không có cao thủ phá trận, chỉ cần có hai đạo sĩ Kim Đan Kỳ tới, chúng ta cũng chỉ có cơ ngồi chờ bị giết.”

“Ta làm sao biết ngươi không phải người phái Thanh Vân? Có lẽ các ngươi đã giao hẹn, khi bản Ma quân và hai tiểu đạo sĩ kia đánh nhau, ngươi thì ở đằng sau phóng ám tiễn bất thình lình.”

“Giết ngươi, ta có thể đạt được gì? Họ là người tu đạo trừ ma vệ đạo, ta thì là tu ma! Ngươi cho là họ giải quyết ngươi rồi, ta có thể bình an vô sự ư? Huống chi ta và phái Thanh Vân có thù không đợi trời chung.”

“Giết họ, ta có thể được cái gì? Đợi bản Ma quân liên thủ cùng các ngươi giải quyết họ, sau đó các ngươi không phải sẽ tới giải quyết bản Ma quân ư? Tiểu oa nhi, đừng nghĩ người khác đều ngốc như ngươi.”

Chủ đề lúc đó liền rối rắm, Truyền Sơn vô lực chỉ đối diện, “Đó, kia có người còn ngốc hơn ta kìa. Ta phải nói sao ngươi mới có thể tin ta cũng không muốn giết ngươi, chỉ cần ngươi không lòng hại ta, ta cũng sẽ không hại ngươi, tốt xấu gì chúng ta cũng có nghĩa thầy trò.”

“Ngươi còn biết ta là sư phụ ngươi?” Trách Yểm lạnh mặt.

“Ta cũng không thừa nhận ngươi là sư phụ ta, ta chỉ nói giữa chúng ta có nghĩa thành trò, ngươi dám nói ban đầu ngươi có lòng tốt dạy ta?”

Trách Yểm bị nghẹn họng không nói nên lời. Lúc đó hắn sao lại không nhận ra bản chất gian trá giảo hoạt mỏ nhọn của ma vật mới sinh này chứ?

Câu chuyện tự nhiên không thể tiếp tục giằng co như thế, chính tà khó hòa hợp, ma đạo không thể tồn tại cả hai, trong tình huống tu vi của hắn không thể thi triển một phần mười, hắn cũng chỉ có thể hợp tác với ma vật Tryền Sơn.

“Nếu muốn bản Ma quân liên thủ với các ngươi cũng được, nhưng ta có điều kiện.”

Truyền Sơn nghe vậy tinh thần rung lên, nói: “Mời nói.”

“Hai đạo sĩ kia, có một người mạnh hơn, một người yếu hơn. Ngươi cùng ta liên thủ đối phó tên mạnh, còn tên yếu giao cho hai người bạn kia của ngươi, đợi chúng ta giải quyết kẻ mạnh trước rồi lại quay qua giết tên yếu kia.”

Không sai, đây là cách đối phó địch tốt nhất hiện nay. Nhưng lại không phải cách tốt nhất trong cảm nhận của Truyền Sơn, hắn vốn muốn Trách Yểm đấu với tên mạnh kia, hắn và Canh Nhị liên thủ đối phó tên yếu. Như vậy vừa có thể bảo đảm cho an nguy của hắn và Canh Nhị, cũng có thể làm Trách Yểm sau khi đấu xong không còn sức có ý tưởng gì với hắn nữa.

“Ngươi không muốn?” Trách Yểm nhếch khóe miệng cười âm hiểm.

“Ta không có ý giết ngươi, nhưng ngươi đã có ý đoạt ‘xá’ trong đầu, đổi lại ngươi là ta, ngươi đồng ý sao?” Truyền Sơn thẳng thắn nói.

Lại là tử cục. Hai người im lặng không nói.

Bên kia sư huynh đệ Minh Thắng Tử cũng đã bàn bạc xong, quyết định áp dụng phương pháp đối phó với địch ‘Địch bất động ta bất động, địch nếu động ta động trước’.

Canh Nhị và Kỷ 14 hai người có hai nét mặt khác nhau. Canh Nhị thì hết nhìn đông lại nhìn tây, nếu không phải lo Truyền Sơn có gì phân phó, đã sớm đi tìm hắc vương xà; Kỷ 14 thì lộ ra vẻ khẩn trương và đề phòng chưa bao giờ có, ai bảo sinh vật hình người ở đây chỉ có một mình hắn là người bình thường chân chính?

Thấy nét mặt của sư huynh đệ Minh Thắng Tử, Trách Yểm thấy khá là lạ.

Hai tiểu đạo sĩ này vội vã muốn trừ ma vệ đạo như thế? Nhưng thoạt nhìn không giống kẻ không sợ chết như vậy?

Lạ thật, vì sao họ không chọn cách lui ra ngoài trước, sau đó lại dẫn người tới? Hắn ta nhớ Càn Khôn Tử đáng chết một vạn lần đã từng nói với hắn, khốn ma trận này chỉ có thể vây khốn ma vật, sinh linh, vật phẩm khác đều có thể tự do ra vào.

Trách Yểm không nghĩ ra, có chút hối hận vừa rồi không dùng thần thức nghe trộm hai người kia nói.

“Canh Nhị, 14 huynh các ngươi ra ngoài trước đi.” Truyền Sơn đột nhiên bảo.

Trách Yểm kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

Truyền Sơn bình tĩnh nhìn về phía hắn: “Ngươi biết bạn thân bị mình liên lụy là mùi vị thế nào không? Ta đã từng thề, sau này không bao giờ để bất luận một người bạn thân nào bị ta liên lụy. Nếu ta không thể bảo đảm an toàn cho họ, ta tình nguyện dùng mạng của ta để chống đỡ. Ngươi bảo đảm với ta họ an toàn rời ra ngoài trận, sau đó ngươi ta chia nhau đánh mỗi một đạo sĩ. Sau đó, nếu ngươi đoạt được cơ thể của ta, ta chỉ có một yêu cầu, chính là bảo đảm an toàn cho họ, tốt nhất có thể dẫn họ rời khỏi mỏ than này. Ngươi đồng ý hay không?”

Trách Yểm xoay người, mặt nhìn thẳng vào hắn.

Sư huynh đệ Minh Thắng Tử cùng nghe thấy lời tên họ La thì liếc mắt nhìn nhau, cho rằng có thể giảm ít một kẻ địch cũng tốt, liền bảo trì trầm mặc không có bất luận hành động gì.

Trách Yểm há mồm, đang đợi trả lời.

Canh Nhị cẩn thận tiến tới, hỏi: “Muốn chúng ta ra ngoài, vì sao?” Nói rồi con mắt còn không ngừng liếc về phía đại ma đầu Trách Yểm, nghĩ thầm để một mình ngươi ở lại có thể đối phó được với người ta sao?

“Các ngươi ở đây cũng không có nhiều tác dụng. Đi ra ngoài đi, chuyện ở đây để một mình ta giải quyết.”

“Ai bảo thế? Kỷ 14 vô dụng, ta hữu dụng a!” Canh Nhị không phục mà kêu lên.

Kỷ 14 xa xa da mặt giần giật, không lên tiếng.

“Bảo các ngươi đi thì đi đi, nói nhiều lời như thế làm gì? Đi ra ngoài núp cho kỹ, đừng để các đạo sĩ phái Thanh Vân tìm được.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì sất, bảo các ngươi ra thì đi ra đi.” Truyền Sơn bạnh mặt.

“Ta đi ra ngoài, Canh Nhị ở lại.” Kỷ 14 cũng đi tới.

Hắn biết rõ, bất kể trong lòng hắn muốn giúp hai người Truyền Sơn thế nào, nhưng hắn không có bất luận pháp lực và ma lực gì chỉ có thể gây thêm phiền phức cho hai người, nói không chừng còn có thể trở thành uy hiếp cho Truyền Sơn.

Truyền Sơn nghĩ kỹ lại, nhìn về phía Canh Nhị, chậm rãi gật đầu: “Được. Vậy Canh Nhị ở lại, nhưng ngươi phải nghe lời ta, ta bảo ngươi làm gì ngươi mới được làm, nghe rõ chưa?”

“Ack…”

Truyền Sơn dựng thẳng một ngón tay, “Ngươi khỏi cần nói, chỉ cần nghe lời là được.”

Kỷ 14 nhìn Truyền Sơn một cái thật sâu, lại liếc sang Canh Nhị, xoay người liền đi ra ngoài.

“Ấy ấy, chờ đã! Hiện giờ ngươi muốn rời khỏi cũng không được.” Canh Nhị gọi Kỷ 14.

“Vì sao?” Lời này là Trách yểm hỏi.

Hắn vừa rồi còn đang thấy lạ hai đạo sĩ kia sao phải ở lại trong trận, giờ vừa nghe thấy tiếng gọi của nô lệ thoạt nhìn đen xì xì này, cuối cùng không nhịn được hỏi.

“À, bởi vì lúc ta vào động đã làm vài động tác.”

“Xoàn xoạt!” Trách Yểm đứng bật dậy, kéo xiềng xích vang lên một đợt.

“Ngươi nói cái gì?”

Canh Nhị đầu ngón chân mài mặt đất, xấu hổ nhỏ giọng bổ sung: “Ta nói, hiện tại khốn ma trận này, bất kể là ai cũng chỉ có thể vào không thể ra.” Nếu để hắc vương xà chạy, không phải họ không thể thoát khốn?

Truyền Sơn và Kỷ 14 cũng không cảm thấy việc này thì có gì lớn lao, bí mật của Canh Nhị nhiều lắm, trải qua rồi họ cũng đã thành quen. Nhưng xem nét mặt Trách Yểm, rõ ràng không phải đơn giản như vậy.

“Ngươi nói ngươi sửa lại trận pháp này?”

Canh Nhị ngốc ngếch gật đầu.

Tâm trạng Truyền Sơn bất ổn, vô thức muốn che cho Canh Nhị.

Trách Yểm còn nắm chặt mạch môn của hắn, cảm thấy Truyền Sơn khẽ động, lập tức thêm sức vào tay, trán Truyền Sơn lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Ngươi có biết khốn ma trận này do ai bày không?”

“Biết, Truyền Sơn đã nói với ta rồi.” Canh Nhị thành thật nói.

“Ngươi biết đây là khốn ma trận do tán tiên Càn Khôn Tử thất kiếp bày ra? Còn ngươi có thể sửa lại trận pháp do Càn Khôn Tử bày?” Trách Yểm nói mà gần như là gầm rú.

Tán tiên thất kiếp? Hai người Minh Thắng Tử xa xa vểnh tai nghe trộm cả kinh.

Đừng nói là tán tiên thất kiếp, dù là tán tiên nhất kiếp đối với họ cũng là nhân vật trong truyền thuyết. Phái Thanh Vân từ trước đến nay, ngoại trừ tổ sư gia thì không có vị nào thăng thiên thành công, hiện nay, lão tổ tông có tu vi cao nhất cả phái cũng chưa qua được Phân Thần Kỳ.

Tán tiên… Đối với họ chính là tiên nhân chúng cao không với nổi.

Canh Nhị sợ rụt đầu, theo thói quen muốn trốn đằng sau Truyền Sơn, kết quả phát hiện đối phương hiện tại càng không an toàn, đành phải tiến đến bên cạnh Kỷ 14, đánh bạo nói: “Ta, ta có chút nghiên cứu với trận pháp.”

“Vậy ngươi…” Trách Yểm muốn qua bắt Canh Nhị, lại bị xiềng xích ngăn lại.

Truyền Sơn phát hiện dự định của hắn, lập tức uy hiếp nói: “Đừng ép ta tự nổ.”

Còn Canh Nhị vừa thấy đối phương chỉ có thể rời khỏi cây cột rồng chừng năm thước, lá gan lập tức béo ra, thắt lưng thẳng tưng, đầu cũng vênh lên, “Không phải là một khốn ma trận sao, có gì đặc biệt hơn người đâu? Nếu ta muốn, xiềng xích trên người ngươi ta cũng mở được.”

Trách Yểm nghe vậy suýt thì xông tới! Xiềng xích bị hắn kéo vang lên rầm rầm.

Canh Nhị lập tức kéo Kỷ 14 lùi về sau mấy bước, mãi đến vị trí cảm thấy đủ an toàn.

“Ngươi nói ngươi có thể cởi bỏ ràng buộc trên người ta, để ta thoát khốn?” Trách Yểm hỏi một chữ lại ngừng một lát.

Canh Nhị hơi sợ, cũng không dám khoe khoang nữa, len lén nhìn về phía Truyền Sơn.

Truyền Sơn thở dài, dùng móng xương khô ôm đầu nói: “Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, ngươi không được nói chỉ có thể nghe lời sao?”

Canh Nhị cúi đầu ra vẻ nhận tội.

“Thế nào, chúng ta làm giao dịch?” Truyền Sơn nghiêm mặt nói với Trách Yểm: “Ngươi ta nói tới cùng thì cũng không xung đột gì ghê gớm, chúng ta giúp ngươi thoát khốn, ngươi phụ trách giải quyết các đạo sĩ phái Thanh Vân chặn đường cũng mang ta chúng ta rời khỏi mỏ, sau đó ngươi phải rời khỏi tinh cầu này, đồng thời không thể chủ động thương tổn sinh linh trên tinh cầu này. Nếu ngươi đồng ý, chúng ta đôi bên dùng linh hồn thề. Ngươi nguyện ý không?”

Ánh sáng trong mắt Trách Yểm lấp lóe, “Được, bản Ma quân đồng ý. Nhưng người phải để tiểu tiên nhi kia giúp ta thoát khốn, như vậy dù phái Thanh Vân phái tới bao nhiêu người, chỉ cần không có cao thủ Phân Thần Kỳ thì sẽ không cần lo lắng.”

Minh Thắng Tử và Minh Chí Tử đi bước một lùi về sau, lập tức liếc mắt nhìn nhau. Không được, không thể để đại ma đầu đó thoát khốn, bằng không họ nhất định phải chết!

Minh Thắng Tử ra hiệu, Minh Chí Tử lập tức lấy ra một thứ từ trong ngực rồi vẩy ra ngoài.

Minh Thắng Tử không chạy ra ngoài, trái lại đánh về phía Canh Nhị, họ muốn ra ngoài cũng phải dẫn theo người này.

“Muốn chết!” Vừa thấy đạo sĩ phái Thanh Vân động thủ trước, Trách Yểm hận họ không để cho hắn có thời gian thoát khốn, lúc này đã dùng ra ma lực có thể dùng, một màn đêm liền qua.

Màn đêm này cũng không phải chỉ làm người ta không nhìn thấy đơn giản thôi đâu, nếu không trốn ra được, màn đêm ấy sẽ càng nhỏ lại, cuối cùng bóp chặt đến xương cũng không thừa.

Truyền Sơn được buông mạch môn ra nhìn thấy Minh Chí Tử vẩy một thứ gì như ám khí ra, lập tức cởi áo đón lấy.

“Cẩn thận! Đó là lôi bạo đạn chuyên phá ma lực, đừng dùng tay đón!” Canh Nhị đứng một bên hét lớn.

Cùng lúc đó, hắc vương xà rốt cục đã tìm được thứ nó vẫn muốn tìm.

Thì ra là trốn ở đây. Cuối cùng cũng không uổng công nó chạy vào hầm mỏ có cấm chế này. Có thứ này rồi, cho dù nó có một trăm năm không ra cũng không có vấn đề gì.

May mà nó hiếu kỳ vào theo, ai ngờ bảo bối này lại trốn trong này. Xem ra trí nhớ của bà nó cũng chán quá đi, cho nó ba mươi địa điểm có khả năng có chứ không phải ba địa điểm, mà vận khí của nó cũng khá tốt, tìm tới chỗ thứ hai đã tìm thấy rồi.

“Xì xì!” Nếu nó biết cười, nó nhất định sẽ há mồm cười đến khi không thể cười mới thôi.

Xì xì xì! Viên linh thạch tính thổ hạng trung thượng thì tính là gì? Đây chính là linh thạch tính thủy siêu phẩm đấy nha! Nhìn cái đầu này, nhìn tỷ lệ này, cảm giác bỗng chốc linh khí như tiên khí đậm đà, xì xì xì, xem nó làm tên quỷ hẹp hòi tên Canh Nhị kia tức chết!

Đuôi cuộn lấy viên linh thạch tính thủy siêu phẩm màu lam nhàn nhạt, lóng lánh nước, thoạt nhìn lớn cỡ quả táo to, hắc vương xà dùng hết khí lực của nó nhổ một cái!

Nhổ ra rồi!

Hắc vương xà vui vẻ biến thành cự xà to cỡ bắp chân con người, miệng ngậm viên linh thạch tính thủy siêu phẩm kia, quay đầu muốn đi tìm quỷ hẹp hòi tên Canh Nhị. Nó phải ra chọc tức người nọ, xì xì xì!

Mà ngay ở phía sau hắc vương xà, nơi nó nhổ linh thạch ra đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ, trong lỗ nhỏ phát ra tiếng vang ‘sùm sụp’, giống như là bên trong có gì đang chuyển động.

“Sùm sụp’ có gì đó đã dừng lại.

Tiếp đó, lỗ nhỏ lộ ra khoang miệng đen thùi há mồm, phun ra tiếng cười không khác lắm với tiếng cười của hắc vương xà, “Xì xì…”



Lúc hắc vương xà ngậm linh thạch xuất hiện, chính là lúc màn đêm đang chụp lấy Minh Chí Tử, lôi bạo đạn rơi xuống đất, Canh Nhị dùng Nhu thủy thuật bọc lấy lôi bạo đạn rơi xuống đất, Truyền Sơn nhanh chóng nhào về phía Kỷ 14, Trách yểm dùng phi kiếm bí quyết truy sát Minh Thắng Tử, Minh Thắng Tử cũng lấy ra một lôi bạo đạn chia ra ném về mấy hướng…!

Toàn bộ sự việc đều xảy ra trong nháy mắt.

Canh Nhị đón được lôi bạo đạn Minh Chí Tử ném ra, nhưng không tiếp được Minh Thắng Tử ném ra.

Trách Yểm đánh bay lôi bạo đan ném về phía mình, lôi bạo đạn đó rơi xuống đất, tiếng nổ ùng oàng vang lên!

“Oành!”

“Ack a!” Truyền Sơn bảo vệ Kỷ 14 thực lực yếu nhất, còn hắn lại không kịp tránh lôi bạo đạn úp về phía Kỷ 14, lôi bạo đạn đang nổ tung trên lưng hắn.

Canh Nhị nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Truyền Sơn, quay đầu lại đúng lúc thấy Truyền Sơn bị nổ đến cốt phi thân phá, “Không ───!”

Kiếm Trách Yểm chém trúng Minh Thắng Tử, còn phù chú Minh Thắng Tử đánh ra sau đó cũng trúng người Trách Yểm.

“Oành oành oành!”

Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, trong không khí tựa hồ có cái gì bị châm lên.

Canh Nhị phát giác điều khác lạ, đây không chỉ là lôi bạo đạn, tựa hồ có cả địa khí.

“La Truyền Sơn tên đại xui xẻo nhà ngươi! Ta biết ngay…”

Oán hận còn chưa hết, “Oành ───!” Một tiếng này tuyệt đối không phải cú nổ bình thường, cú nổ địa khí tuyệt đối không có uy lực lớn như vậy, đây là…

Đây là trận pháp đang tự phá hủy!

Canh Nhị hận không thể hô lớn một tiếng: trời muốn tuyệt ta! Lúc này đổi lại dáng vẻ lề mề do dự ngày xưa, bay vụt lên như bị nổ, ngã mạnh về phía đồng bọn mình, thời gian đã không còn cho y suy nghĩ nhiều nữa, tất cả đều đang ở giây phút ngàn giây treo sợi tóc!

“Ầm ầm ù ù ──!”

“Phịch!” Cây cột chạm rồng vỡ nát, lúc Trách Yểm nhận được tự do thì đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị nứt! Chết tiệt, cảm giác của hắn đã ứng nghiệm rồi, mà lần này có khả năng mạng hắn cũng không giữ được nữa!

Màn đêm nổ tung, Minh Chí Tử bên trong bị chết là cái chắc, Minh Thắng Tử được sư đệ ủng hộ cũng không chạy thoát được cú nổ do trận pháp tự phá hủy sinh ra, thoáng cái đã thành tro bụi.

Truyền Sơn và Kỷ 14 thậm chí chẳng kịp nghĩ gì, càng không có năng lực cứu vãn cái gì, chỉ có thể trợn mắt nhìn tử vong phủ xuống đầu họ.

Xem ra, ta không đợi được đến hai mươi lăm tuổi để gỡ gạc rồi. Con mịa nó, cuối cùng vẫn liên lụy tới đám bạn của mình… Đây là ý nghĩ cuối cùng của Truyền Sơn trước khi ngất do dư âm vụ nổ mang lại.

Bóng đen thật lớn chụp xuống đầu, bọc lấy hắn và Kỷ 14 một cách chắc chắn. Hắc vương xà da thô thịt dày, tránh trái tránh phải tránh liên tục mấy lần nổ tung, xuất phát từ trực giác ‘xu cát tị hung’ của động vật, nó dùng hết tốc độ nhanh nhất của nó, lủi vào trong bóng đen như tia chớp.

Trước khi thân thể Trách Yểm bị nổ tung, cầm kiếm Sát Lục bay trở về, ngửa mặt lên trời cười to một tiếng buồn thương, đây là báo ứng do hắn suốt đời làm nhiều việc ác sao? Lúc hắn thấy hy vọng thoát khốn sắp tới thì lại có một kích ập xuống!

Hắn muốn nói hắn không hối, nhưng thấy kiếm Sát Lục vẫn trung thành và tận tâm theo hắn trong tay.

Vừa vặn lúc ấy, hắn thấy được bóng đen che hai người La Truyền Sơn lại, đó là… Mai rùa?! Lấy ánh mắt của hắn mà lại không nhìn ra được đó là pháp khí có đẳng cấp gì, lẽ nào đây là…trong truyền thuyết?!

Trong lúc điện quang hỏa thạch, hắn không được phép suy nghĩ nhiều nữa, đây là cú đánh cược lớn nhất cả đời hắn.

“Họ La kia, đây là do ngươi nợ ta! Bảo vệ tốt nó ──!”

Trách Yểm điên cuồng hét lớn một tiếng, tự nổ đan điền và thức hải, nhờ

tác dụng tự nổ ma anh ném kiếm Sát Lục về phía mai rùa, thế rồi thân thể chia năm xẻ bảy!

Ma đan chứa tu vi ngàn năm của Trách Yểm bắn vào cái khe mở của mai rùa, không vào đan điền của Truyền Sơn, kiếm Sát Lục kèm theo thần thức của Trách Yểm cũng rơi lên người Truyền Sơn.

Tất cả gần như đều xảy ra trong cùng một lúc, toàn bộ sự việc xảy ra trước sau chênh lệch không đến một phần mười hốt (1 hốt=1/100.000m), nhanh đến nỗi làm người ta chớp mắt cũng không kịp.

“Oành ──!” Cuối cùng, một tiếng nổ mạnh giống như ‘hủy thiên diệt nhật’ vang lên.

Ánh sáng chói mắt đồng thời lóe lên, mai rùa to đùng cùng những người bên dưới, cùng nhau biến mất sau khi luồng sáng dâng lên, cũng không biết có phải là bị nổ thành tro bụi rồi không, hay là…



Những cú nổ liên tiếp làm toàn bộ sơn thể đều bị nổ tung, đường mỏ cũng bị sụp, động vật trong núi chết và bị thương vô số, hàng loạt những loài thú bay bay về phía bầu trời, những loài thú chạy thì nhất tề chạy về phía chân núi.

Đạo sĩ phái Thanh Vân nghe thấy tiếng nổ thì đã hô to không ổn, nhưng chờ họ thi triển Súc địa thuật chạy tới mỏ than Vân Sơn thì tất cả đã muộn.

Mỏ than Vân Sơn bị hủy hoàn toàn, không ai biết ngươi ở bên trong có thể sống sót được mấy người, đến ngay cả đạo sĩ phái Thanh Vân cũng bởi vụ nổ lạ kỳ này mà không dám tay lập tức, chờ họ xác định nguy hiểm đã hạ thấp không thể tổn thương được họ, mới bắt đầu ra tay tìm tòi người sống thì đã ba ngày trôi qua.

Quan binh Lãng quốc cũng được phái tới rất nhiều. Nên biết là bị nhốt trong đó không riêng gì đạo sĩ phái Thanh Vân, còn có cả hoàng thái tử Lãng quốc. Tuy ai cũng biết vị hoàng thái tử này rất có khả năng dữ nhiều lành ít, nhưng không ai dám nói không cần tìm nữa.

Công tác đào bới bắt đầu từ đó. Nhờ sự trợ giúp của phái Thanh Vân, công việc nhanh hơn họ tưởng, rất nhanh đã đào tới đại sảnh hầm mỏ ban đầu.

Đại sảnh bị hủy gần hết, nham thạch, đất đai, cây cối rơi xuống từ trên đỉnh đã lấp gần hết đại sảnh. Phần lớn hang động làm nhà hình cầu thang của các nô lệ vốn ở đã sụp đổ, chỉ có một phần nhỏ còn miễn cưỡng duy trì hình dạng ban đầu.

Còn những con đường mỏ, có đường thì lộ ra ngoài, có đường bị lấp kín, có đường thì bị nước ngầm bao phủ, có đường thì đã thành bùn nhão.

Quan binh và lao dịch đào bới không tìm được hoàng thái tử của họ, nhưng ở đại sảnh đào ra được không ít khối thi thể ngục tốt và nô lệ. Đúng là phần lớn người cũng không tránh được.

Người phái Thanh Vân đợi ở Vân Sơn tròn mười ngày, cuối cùng phải tiếp nhận sự thực ba đệ tử lứa chữ Minh mất tích.

Một tháng trôi qua, hoàng đế Lãng quốc hạ lệnh dừng đào bới, hành động cứu viện mỏ than Vân Sơn cùng dừng ở đó.

Bởi vì toàn bộ mỏ bị thương tổn quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn căn bản đừng nghĩ tới khôi phục, Lãng quốc đành phải nhịn đau tạm thời buông tha mỏ than này. Còn phái Thanh Vân, vì mỏ than Vân Sơn vẫn chứa một ít linh thạch, và muốn điều tra rõ sự cố vụ nổ lần này, còn các loại nhiệm vụ tìm ra đệ tử mất tích và tung tích ma vật, đã năm lần bảy lượt phái người tới dò xét một phen.

Hoàng thái tử Lãng quốc, ba đệ tử phái Thanh Vân, cùng một bộ phận nô lệ nhỏ cứ mất tích như vậy.