Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 12 - Chương 5




Ngày hôm sau, ngày vòng thi luyện khí thứ ba diễn ra trong sự chờ mong của vạn chúng tu giả.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn vẫn mở màn như thường lệ, sau khi các tu giả dự thi đi vào vị trí thi xong thì bắt đầu thông báo quy tắc thi.

Nhìn Truyền Sơn sầm mặt một cái, chưởng môn Ngũ Âm Môn nhấn mạnh rõ một điểm: “Vòng thi này được tổ chức theo hai phần, trước tiên nghiệm tra tài liệu thí sinh dùng để luyện khí, nếu không phù hợp với yêu cầu của đại hội sẽ mất tư cách dự thi lần này. Tiếp theo, xin mời các vị thí sinh đặt phần tài liệu chủ và thứ luyện khí của mình lên mâm ngọc ở trước mặt các ngươi.”

Năm thí sinh bao gồm cả Truyền Sơn lấy từng loại tài liệu ra, đặt vào trong mâm ngọc trước mặt. Mâm ngọc chia thành hai ô chủ yếu và thứ yếu, theo tốc độ tăng của tài liệu, diện tích của nó cũng tăng lên.

Tài liệu của năm thí sinh tự nhiên cũng hiện trên màn nước truyền hình ảnh tới mắt khán giả.

Nếu nói loại tài liệu của thí sinh nào được khán giả chú ý nhất thì chắc chắn đó là tài liệu của Truyền Sơn rồi. Bất kể là do lời thề tâm ma hắn đã nói trước đó, hay là cuộc đánh cược giữa mấy lão tổ truyền tới sau đó, đều định trước tài liệu mà Truyền Sơn lấy ra vào ngày hôm nay sẽ trở thành vật được quan tâm nhất toàn trường.

Khi Truyền Sơn lấy ra tài liệu đầu tiên đặt vào khay tài liệu chủ thì có không ít tu giả kinh ngạc ‘Ơ?!’ một tiếng.

Sau khi hắn đặt liền một phát ba tài liệu vào khay tài liệu phụ rồi ngừng tay thì chúng tu càng giật mình hơn.

Bốn thí sinh tính cả Ngô Chân cũng không hẹn cùng nhìn về phía tài liệu đặt trước mặt Truyền Sơn.

Đợi tới khi thấy rõ tài liệu của Truyền Sơn rồi, vẻ mặt Ngô Chân mới thả lỏng, nhưng lập tức mày lại nhăn thành hình chữ xuyên (川). Mấy thứ tài liệu này, hắn chuẩn bị luyện chế thành thứ gì? Có thể luyện ra được cái gì?

Van Đan là người có lòng tin nhất đối với Truyền Sơn trong số toàn bộ tu giả, thấy hắn lấy ra mấy tài liệu, tuy có thấy lạ, nhưng vẫn cho rằng Truyền Sơn nhất định có thể luyện ra được mấy pháp bảo làm người ta khâm phục.

Hùng Tiểu Hoán chỉ thấy hiếu kỳ, rướn cổ muốn nhìn rõ hơn, có lẽ trong mấy thứ tài liệu này có chứa loại thiên tài địa bảo nào mà hắn không nhìn ra được chăng?

Lận Ti Hạc đã từng nhận được bài học ‘nói nhiều mất nhiều’, lúc này dù đầy bụng nghi vấn nhưng cũng cố không mở miệng chất vấn.

“Đã đủ hết chưa?” Chưởng môn Ngũ Âm Môn cũng hơi hoài nghi nhìn Truyền Sơn, thấy hắn không còn lấy ra tài liệu gì nữa, vả lại những thí sinh khác cũng tỏ vẻ đã lấy ra đủ tài liệu rồi, liền không đợi nữa, lập tức tuyên bố: “Tiếp theo đây xin mời các vị trọng tài quyết định xem tài liệu thí sinh sử dụng có phù hợp yêu cầu của đại hội hay không.”

Hai vị Dương, Bạch chắc biết đồ đệ nhà mình đang ‘chơi’ gì đó, thấy tài liệu hắn lấy ra cũng không lạ lắm, chỉ có chút không thể tin được tiểu tử ấy thực sự đã lấy thứ đồ chơi kia ra làm tài liệu chủ.

Dương Quang Minh sờ chòm râu, cảm thấy đồ đệ nhà mình hôm nay mặt rất đen, đứng cách hắn rõ xa mà cũng cảm nhận được oán khí đầy mình.

Thế là sao nhỉ? Dương lão nhi lo lắng nhìn đồ đệ mấy lần.

Khác với hai vị Dương, Bạch, những trọng tài khác cũng không bình tĩnh như vậy, nhất là Minh đại vu cược đậm và chưởng môn Thần Sa Môn, sau khi kiểm tra xong tài liệu của những thí sinh khác, bắt đầu kiểm tra, lật đi lật lại tài liệu của Truyền Sơn.

Truyền Sơn là thí sinh lấy ra ít tài liệu nhất trong số năm người dự thi, tất cả chỉ có bốn loại.

Tài liệu phụ là một vật nhỏ màu vàng đen trông như viên sỏi, một nắm tơ nhện màu xanh biêng biếc, hai gốc phong lan thường thấy ở Hậu Thổ Tinh. Tài liệu còn là một đống cát sỏi.

“Xin hỏi các vị trọng tài, trong số năm vị thí sinh, có tài liệu của tu giả nào không đạt yêu cầu của đại hội không?” Chưởng môn Ngũ Âm Môn hỏi dò theo thường lệ.

Các vị trọng tài nhìn nhau một cái, tất cả đều lắc đầu. Cuối cùng, Giả Xuân Sinh thay mặt các trọng tài đáp: “Không có. Tài liệu của năm thí sinh đều phù hợp với yêu cầu của đại hội.”

“Vậy tiếp theo xin mời máy nhận biết pháp bảo tiến hành thừa nhận tài liệu của năm thí sinh, nếu không còn vấn đề gì, cuộc thi sẽ bước vào phân đoạn luyện khí.”

Mấy vạn khán giả theo dõi có tu giả học rộng biết nhiều có thể nhận ra được một phần tài liệu, nhưng cũng không phải ai cũng có kiến thức rộng rãi nên rất mong đợi máy nhận biết pháp bảo nói ra chi tiết các tài liệu của năm vị thí sinh.

Máy nhận biết pháp bảo quả là máy nhận biết pháp bảo, chúng giống như một kho báu tri thức về tài liệu, chỉ cần tài liệu ấy có ghi chép lại, chúng đề có thể nhận ra được.

Lần này, máy nhận biết pháp bảo không còn là con chó quê nữa, mà đổi thành một con hồ ly. Hồ ly to gan hơn chó ta, cũng không độc miệng như con chó kia, cẩn trọng nhận biết từng loại tài liệu của năm thí sinh.

Đạt yêu cầu của Đại hội, tài liệu chủ của ba người Vạn, Hùng, Lận đều có nguồn gốc ở Hậu Thổ Tinh, tài liệu Ngô Chân dùng tuy không phải của Hậu Thổ Tinh, nhưng tài liệu phụ của hắn có 3/4 là tìm được trên Hậu Thổ Tinh, cũng không vi phạm quy tắc. Truyền Sơn cố tình được sắp xếp là người được nhận biết cuối cùng.

Hồ ly đi tới trước mặt Truyền Sơn, lại còn gật đầu với hắn. Truyền Sơn cũng gật đầu với nó.

Mấy vạn khán giả cùng vểnh lỗ tai, mở to hai mắt.

Tiểu hồ ly vươn lưỡi liếm tài liệu đầu tiên của Truyền Sơn, lên tiếng nói: “Tài liệu phụ, phân và nước tiểu của tộc Một Mắt, có thể tìm thấy ở Huyết Hồn Hải và Hắc ám ma giới.”

Hồ ly lại vươn lưỡi liếm tơ nhện, nói: “Tài liệu phụ, Châu quang ty cực phẩm, hiện chỉ có tộc nhện nữ ở Huyết Hồn Hải mới có thể sản xuất ra được.”

Sau đó, tiếp tục ngửi và liếm cây phong lan, nói: “Tài liệu phụ, phong lan thượng phẩm, mọc ở nhiều nơi, ở Hậu Thổ Tinh cũng có rải rác.”

Cuối cùng, hồ ly nếm đống cát sỏi, phun ra hạt cát rồi nói: “Tài liệu chủ, cát sỏi, chưa được đặt tên, chỉ Hậu Thổ Tinh mới có.”

Dương Quang Minh nhướn hàng lông mày dài một cái, Bạch Đồng nhếch khóe môi. Minh đại vu sầm mặt, Trần Vong thầm giật mình, Giả Xuân Sinh cười ha hả. Các trọng tài mỗi người mỗi sắc, mấy trọng tài ngoại lai khó hiểu nhìn nhau.

Ban đầu, trong số các khán giả cũng không có mấy người ý thức được điều gì, nhưng nét kinh ngạc của các trọng tài biểu hiện quá rõ trên màn nước, các khán giả cũng nhịn không được suy nghĩ sâu hơn.

Vừa suy nghĩ sâu hơn, họ đã phát hiện ra điểm quan trọng.

“Chỉ Hậu Thổ Tinh mới có? Cát sỏi này ở nơi khác không có à?” Vạn Trinh tự hỏi.

Các trưởng bối của Vạn Bảo Môn cũng như suy nghĩ gì đó.

“Không phải đều là hạt cát sao? Ta cũng từng đi qua các hành tinh khác rồi, cát ở đó với ở đây cũng không khác nhau nhiều lắm.” Vạn Khương ngờ vực.

“Nếu La sư huynh đã coi cát sỏi trông cực kỳ bình thường này thành một trong những tài liệu luyện khí, vậy thì cát sỏi ấy chắc chắn có đặc điểm chúng ta chưa phát hiện ra.” Giả Tĩnh Tâm nói.

“Không thể nào? Cát sỏi ấy đã tồn tại bao nhiêu lâu rồi? Nếu nó có gì đặc biệt, tại sao đến nay chưa ai phát hiện ra, còn La… người kia vừa tới đã phát hiện ra rồi?” Vạn Khương không tin.

Sư thúc của hắn – Vạn Ung búng vào trán hắn, “Bất kỳ vật gì lúc được con người phát hiện ra cũng đã tồn tại vô số năm rồi, khi tu giả đầu tiên đưa linh khí thiên địa vào trong cơ thể để bắt đầu tu luyện thì trước đó cũng có vô số sinh linh sống trong linh khí rồi, vậy tại sao chúng không phát hiện ra?”

“… Sư thúc, sao người có thể nói giúp người ngoài?” Vạn Khương ấm ức.

Vạn Ung nhìn tên đại đệ tử chẳng có gì tài giỏi này, thở dài thật dài. Cũng may đứa trẻ này còn được sư huynh sư đệ yêu thương, cũng không có ai ghen ghét đố kỵ, lòng dạ cũng khá thiện lương, cho nên dù có hơi nhiều khuyết điểm nhưng có một đám sư huynh, sư đệ, sư muội giúp đỡ, tương lai làm một chưởng môn thủ thành cũng không phải chuyện không có khả năng.

Dương Quang Minh vuốt chòm râu dài, cười he he với Minh đại vu: “Đa tạ đa tạ, chờ tới lúc bí cảnh mở lần đầu, Hậu Thổ Môn ta sẽ phái người tới tiếp nhận mạch khoáng linh thạch ở Cựu Hà Cốc của quý phái. Trước đó, vẫn mong đại vu ngươi sắp xếp hết tất cả các công việc liên quan, chẳng hạn như rút hết tất cả đệ tử khỏi đó.”

Minh đại vu ngoài cười nhưng trong không cười, “Tuy tài liệu chủ La tiểu tử dùng phù hợp với yêu cầu thi đấu, nhưng hắn có thể dùng một đống cát sỏi luyện ra được pháp bảo hay không còn chưa chắc chắn, lão sơn dương ngươi có phải mừng sớm quá không?”

Dương lão nhi giả vờ giật mình, nói: “Lẽ nào chúng ta còn đánh cược cả cái đó, không phải chỉ cược tài liệu thôi sao? Lẽ nào tài liệu chủ Truyền Sơn lấy ra không phải tài liệu bình thường nhất, phổ biến nhất của Hậu Thổ Tinh sao? Hay ngươi muốn hỏi tất cả các vị khán giả ở đây mới bằng lòng chịu thua?”

Minh đại vu thấy Dương lão nhi đắc ý vênh váo, hận ngứa cả răng.

“Ờ, lão nhi biết rồi, ngươi còn muốn cược thêm, cược xem đồ đệ ta có thể luyện ra được pháp bảo hay không chứ gì?”

“Xì! Đệt lão sơn dương, ngươi đừng được hời rồi còn khoe mẽ! Không phải là một mỏ linh thạch sao, cho ngươi khai thác mấy năm thì sao nào!”

“Không phải mấy năm, là mười năm. Hơn nữa còn là cứ 60 năm một lần.” Dương lão nhi vuốt râu giải thích rõ.

Minh đại vu tức quá không thèm nói chuyện với hắn nữa.

Chưởng môn Thần Sa Môn chỉ biết cười khổ, mạch khoáng linh thạch đại vu thua lần này có thể nói là bảo đảm cho địa vị đệ nhất đại môn phái duy trì được ở Hậu Thổ Tinh, tuy rằng cứ cách 60 năm chuyển quyền khai thác cho người khác mười năm, nhưng từ đầu họ đã khai phá dè chừng chứ không vơ vét ngay, còn nếu giao vào tay Hậu Thổ Môn, người ta sẽ bỏ qua linh thạch tốt nhất này sao?

Dương Quang Minh đương nhiên không bỏ qua linh thạch nhất lượng tốt đó, hắn còn định sau khi khai thác linh thạch về, sẽ dùng trận pháp sinh cơ chôn vào sau núi Hậu Thổ Môn, để những linh thạch đó làm chủ, phát triển ra một mạch khoáng linh thạch cho Hậu Thổ Môn nữa.

Đây là sự khác biệt giữa môn phái và cá nhân, cá nhân sẽ dùng linh thạch tốt để tu luyện, còn môn phái hoặc gia tộc thì phải suy xét tới sự phát triển lâu dài, không thể ‘tát ao bắt cá’.

Đi lạc đề rồi, lại nói sau khi máy nhận biết pháp bảo hồ ly xác định tài liệu của năm thí sinh cũng không vi phạm quy tắc xong, vòng thi luyện khí thứ ba chính thức tiến vào giai đoạn luyện khí.

Nhưng trước đó, tiểu hồ ly bỗng nói: “Dựa theo quy tắc vũ trụ, ngươi với tư cách là người đầu tiên phát hiện, có thể đặt tên cho cát, ngươi có muốn lấy một cái tên cho nó không?”

Truyền Sơn hơi sửng sốt, toàn bộ tu giả ở đây cũng sửng sốt.

Truyền Sơn liếc nhìn Dương lão nhi, thấy hắn mơ hồ gật đầu liền nghĩ một lát rồi mở miệng: “Nếu chỉ ở Hậu Thổ Tinh mới có, vậy thì cứ gọi là Hậu Thổ Sa đi.”

Cái tên này bất kể có chính xác hay không, ít nhất toàn bộ tu giả ở đây cũng không có ai lên tiếng phản đối.

Mà những tu giả không phục và ghen tỵ vì Truyền Sơn có quyền đặt tên cũng vì cái tên không chỉ ra sự tồn tại của bất kỳ cá nhân nào, tất cả đều giữ im lặng.

“Tên rất hay!” Theo khẳng định của các vị lão tổ, cái tên của hạt cát sau này sẽ nổi tiếng khắp giới tu giả đã ra đời như thế đó.

Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ này, chưởng môn Ngũ Âm Môn tiếp tục tuyên bố thời hạn luyện khí, yêu cầu năm thí sinh phải hoàn thành việc luyện pháp bảo trong vòng 9 canh giờ, nếu không thể hoàn thành trong thời hạn thì thí sinh không được tiếp tục dự thi nữa.

Trên màn nước chiếu ra quá trình luyện chế pháp bảo của các thí sinh.

Ý nghĩa chính của việc tổ chức Đại hội Thử Linh chính là để phương pháp tu luyện của các môn các phái có thể lưu truyền hoặc phát huy mạnh mẽ, không rơi vào kết cục thất truyền hoặc suy tàn, đồng thời bỏ cái cũ tạo ra cái mới.

Cho nên trên màn nước có ghi lại quá trình luyện pháp bảo của các thí sinh, cũng chiếu rất rõ ràng và tỉ mỉ.

Có rất nhiều tu giả cảm thấy hứng thú với luyện khí đã dùng pháp bảo quay chụp lại quá trình ngay tại hiện trường. Loại pháp bảo có thể quay chụp lại được cả âm thanh và hình ảnh này còn gọi là ‘Hải thị thận lâu’ (ảo ảnh), dựa theo cấp bậc pháp bảo khác nhau mà độ rõ nét của hình ảnh cũng khác nhau.

Đương nhiên, cũng không phải cứ quay lại hoặc là nhìn thấy quá trình thì có thể luyện ra được pháp bảo giống như đúc với người dự thi. Nếu chỉ xem hình ảnh trên màn nước là có thể sao chép được quá trình luyện khí của người khác thì việc trở thành luyện khí sư đã quá là dễ dàng rồi.

Chúng tu thu lại những hình ảnh này chủ yếu là để nghiên cứu và tham khảo, chẳng hạn như vừa nhìn là biết ngay chủng loại tài liệu và thời gian luyện chế. Quan trọng hơn nữa là cách phối hợp tài liệu, độ lửa, cùng một vài thủ pháp luyện khí đặc biệt và đồ án trận pháp mà chỉ có người luyện khí mới biết được.

Truyền Sơn căn bản không sợ có người biết quá trình luyện chế của hắn. Nếu cần thiết, hắn thậm chí có thể công bố tất tần tật quá trình hắn luyện chế ra ngoài.

Hắn có một suy nghĩ lớn mật, nhưng suy nghĩ này phải thành lập dựa trên cơ sở có thể thành công hôm nay.

Năm thí sinh, không còn nghi ngờ gì nữa, Truyền Sơn là người được chú ý nhiều nhất.

Nếu có tu giả nào tỉ mỉ sẽ phát hiện, hôm nay Truyền Sơn thoạt nhìn khá âm trầm, giống như có ai thiếu hắn 18 vạn viên linh thạch còn nhất quyết quỵt nợ không trả vậy.

Truyền Sơn sầm mặt nhìn như chuyên tâm chăm chú luyện đống cát trong lò luyện, dùng hết khả năng loại bỏ tạp chất trong đó. Dùng lò lửa hình thành từ trận pháp che đi sự thay đổi của cát sỏi, nhưng người luyện chế lại cực kỳ rõ từng thay đổi trong đó.

Cát sỏi có dấu hiệu hòa tan, đồng thời từ từ ngưng kết thành từng khối từng khối tinh thể.

Chín canh giờ, nếu như cố hết sức để đợi thì sẽ cảm thấy vô cùng đằng đẵng. Nhưng nếu ở trong không khí khẩn trương, 9 canh giờ sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.

Thực ra, Truyền Sơn vẫn không biết xấu hổ nói với Dương lão nhi rằng hắn không nắm chắc về kết quả đợt thi thứ 3 này. Dù sao, thời gian hắn tiếp xúc và nghiên cứu với những hạt cát này còn ít, cũng chưa luyện ra được thành phẩm bao giờ, cho nên hôm nay luyện chế thực ra có phần thử nghiệm trong đó.

Sau khi ước chừng hiểu được đặc tính của hạt cát, hắn đã muốn làm ra một bộ Nhuyễn giáp.

Có lẽ do trước đây tu vi quá thấp, cứ bị người đuổi theo đánh, làm hắn luôn cố chấp coi trọng thứ có thể hộ thân, tuy điều này không phù hợp với tính cách của hắn cho lắm.

Truyền Sơn cảm thấy nhất định bản thân đã bị Nhị rùa kia ảnh hưởng. Đương nhiên cũng có khả năng hắn có ấn tượng sâu đậm với mai rùa của Canh Nhị, khiến suy nghĩ trong tiềm thức của hắn là nhất định phải làm ra một pháp bảo vượt trên cả mai rùa kia.

Cũng may hắn chưa nói suy nghĩ đấy với Canh Nhị, mà cũng không biết có phải Nhị rùa cũng tôn trọng bầu bạn hay không, hắn chưa thấy Nhị rùa tùy ý đi tra xét tầng ý thức hắn giấu kỹ trong lúc song tu.

Hắn luôn cảm thấy nếu Canh Nhị biết hắn có suy nghĩ muốn phân cao thấp với mai rùa của y, có lẽ… ừ thì, nhất định sẽ thành thật, và hơi khinh bỉ chọt hắn, nói: “Ngươi cũng đừng phí sức quá, trình độ luyện khí hiện tại của ngươi còn kém lắm.”

Đây là bất lợi của việc cưới một người ‘vợ’ lớn tuổi không rõ tuổi tâm trí, không rõ lai lịch, vả còn không phải là con người nữa, nhưng nếu đổi góc độ suy nghĩ thì đây cũng là một loại tình thú.

Truyền Sơn thở dài, thực ra vấn đề của Nhị rùa nhà hắn cũng không ít. Chẳng hạn như quy mao (*), như ăn nói quá thật thà, như hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (*), như tính sạch sẽ quá đáng, như thích ăn ngon… Nhưng những vấn đề có thể sẽ không bỏ qua được đối với người khác thì đối với hắn lại chẳng thành vấn đề. Dù Nhị rùa nhà hắn thỉnh thoảng sẽ khinh bỉ người đàn ông của y, nhưng đó cũng không phải là vấn đề.

(*) quy mao: có rất nhiều nghĩa, trong trường hợp này bạn có thể hiểu theo nghĩa chỉ người tính toán chi li, không phóng khoáng, hay dài dòng lề mề.

(**) hội chứng này được Nhĩ Nhã cực kỳ yêu thích và sử dụng nhiều trong văn của bả, đặc biệt là SCI mê án tập (nghiên cứu cụ thể ở đây)

Vấn đề là… con rùa nhát gan kia không chịu thực hiện nghĩa vụ bầu bạn với hắn! Ghét nhất chính là thực hiện được nửa chừng thì bỏ chạy!

Tối qua, Nhị rùa nhà hắn có mấy lần leo lên trên người hắn thì cũng bỏ qua đi, hắn cũng không phải là loại nam nhân keo kiệt chỉ lo cho mình thoải mái, dù sao bầu bạn hắn là đực chứ chẳng phải cái, có ham muốn chủ động tấn công cũng bình thường thôi, cũng không thể chỉ cho phép hắn là nam nhân liền bắt Nhị rùa nhà hắn không được làm nam nhân đúng không?

Thế nhưng tiểu mập mạp vô lại kia cũng không biết là nhát gan hay làm sao, không dám trực tiếp đâm vào, cứ mân mê cọ tới cọ lui trên người hắn rồi cọ tới bắn ra. Bắn ra xong liền chạy…!

Đáng thương cho hắn một lòng hầu hạ tiểu mập mạp vô lại, cho rằng hắn hầu hạ y thoải mái trước rồi là có thể đến lượt hắn được sướng, kết quả… kết quả hắn phải vác ‘cây gậy’ dựng thẳng đứng ở đó!

Nếu không phải hôm nay còn một cuộc thi này, hắn có mà bỏ qua dễ dàng cho nhóc béo phị như thế mới lạ đấy!

Truyền Sơn nhịn không được ngẩng đầu lừ nhóc béo phị đang hết sức chăm chú quan sát cuộc thi.

Nhóc béo phị run lẩy bẩy.

Nhị à, rửa sạch mông chờ ca đó! Thi xong xem ta về chơi đùa ngươi ra sao.

Dùng ánh mắt truyền đạt uy hiếp, Truyền Sơn nhe răng với Canh Nhị, làm nhóc béo phị sợ tái mặt, bấy giờ mới hài lòng tiếp tục luyện chế.

A! Qủa nhiên sơ sẩy là không được, thấy chưa, thiếu chút nữa không nắm bắt được thời cơ tung phân và nước tiểu của tộc Một Mắt vào rồi. Trải qua thí nghiệm trước đó, dựa vào thời gian cho phân và nước tiểu vào, độ dung hợp của cát sỏi cũng sẽ hoàn toàn khác nhau, sớm hay muộn quá đều không được.

Truyền Sơn nhanh chóng niết mấy chỉ quyết (*) để cứu vãn, cũng may cũng may, không tạo thành sai lầm quá lớn.

(*) niết chỉ quyết: tức bấm độn ngón tay

Thoáng luống cuống tay chân của Truyền Sơn rơi vào trong mắt không ít tu giả hiểu biết.

Những tu giả này đều đang chờ đợi xem đống cát sỏi sẽ luyện ra được thứ gì, thấy màn ấy, không khỏi đều lo lắng.

“Tiểu tử thối, đang là lúc nước sôi lửa bỏng mà hắn cũng dám thất thần, thế coi sao được chứ!” Dương lão nhi tức quá mắng to trong thần thức.

Thảm cho Bạch Đồng bị coi là người tiếp nhận cơn giận, lập tức không lạnh không nhạt đáp lại một câu: “Lúc ta còn trẻ, ngươi cũng hay nhìn lén ta thất thần.” (=))))

“… Nói bậy! Đấy là lúc nào? Sao ta không biết? Ngươi ngươi ngươi đừng có lấy cái chuyện không có ra nói!”

“Ta có ngọc giản quay lại lúc đó, có cần lấy ra cho ngươi xem không?”

Dương lão nhi im bặt, hắn rất muốn nói đó tuyệt đối không phải nhìn lén, nhưng có trời mới biết cảnh trong ngọc giản ảo ảnh có thể do góc độ quay dẫn tới ánh mắt của hắn thoạt nhìn vừa vặn… như thế không. Nếu cảnh tượng chiếu ra thế thật, vậy hắn mất mặt là cái chắc.

Truyền Sơn rất xấu, hắn cố ý bày một trận pháp gây nhiễu hình ảnh trong lúc luyện tâm, làm các tu giả chỉ có thể nhìn thấy một ngọn lửa đang bốc cháy.

Có những tu giả có tu vi cao thâm tự nhiên có thể nhìn xuyên được trận pháp gây nhiễu hình ảnh, chỉ thấy Truyền Sơn đã dập tắt tâm hỏa luyện cát rồi. Còn từng khối tinh thể luyện ra nay đã nóng chảy hóa thành một khối.

Ngón tay Truyền Sơn liên tục hoạt động, di động trong phạm vi một thước vuông xung quanh hắn, khối kết tinh dày một cm giống như bị một cây gậy vô hình lăn qua lăn lại, dần dần to hơn, mỏng hơn, mãi đến khi khối kết tinh mỏng như tơ lụa, Truyền Sơn mới đừng động tác.

Khối kết tinh có xu thế cứng lại, Truyền Sơn tăng tốc độ trên tay, hắn cần cắt chúng thành những mảnh nhỏ có độ dày và chu vi tương tự trước khi chúng cứng hoàn toàn.

Chủ yếu vẫn là thời gian không đủ, nếu đủ thì hắn có thể có nhiều phương pháp xử lý hơn, chứ không tới nỗi chọn phương pháp gia công ẩu thả nhất này.

Một mảnh kết tinh to bị hắn nhanh chóng chia ra làm vô số mảnh vuông nho nhỏ.

Những mảnh vuông sắp cứng lại thành hình, Truyền Sơn đành phải tăng nhiệt độ của tâm lô (lò) tạo thành từ trận pháp lên cao hơn.

Đây chính là bất lợi của việc chưa có kinh nghiệm luyện chế vật phẩm cùng loại, bắt buộc phải tìm tòi nghiên cứu. Cũng may, tới tận lúc này, ngoại trừ thoáng thất thần ban nãy, coi như mọi chuyện vẫn thuận lợi.

Mảnh kết tinh vuông nho nhỏ sau khi thoáng mềm, Truyền Sơn nhanh chóng vùi sợi Châu Quang ngâm trong nhựa phong lan vào. Sợi tơ Châu Quang tuy không bị ảnh hưởng của nước lửa, nhưng nhựa phong lan có đặc tính đặc biệt, bất kể là vật phẩm gì, đều cực dễ lây dính mùi vị của nó, hơn nữa trải qua xử lý thích hợp, có thể giữ được mùi thơm lâu dài.

Mặt khác, phong lan vẫn được các tu giả coi như nước hoa còn có một đặc tính bí mật, nếu Truyền Sơn chưa xem qua ngọc giản luyện khí Canh Nhị cho hắn thì hắn cũng không biết sau khi phong lan và sợi tơ Châu Quang kết hợp với nhau còn có đặc tính kỳ diệu như thế.

Lúc này, Truyền Sơn đậm chất đàn ông hoàn toàn hóa thành một người thợ dệt chăm chỉ, đôi tay tinh xảo và nhanh nhẹn mà tu giả bình thường khó có thể sánh được, xuyên từng sợi tơ Châu Quang vào trong mảnh kết tinh vuông vức nho nhỏ.

Qúa trình này có phần giống với việc làm dây vàng áo ngọc mà hoàng đế hoàng hậu nhân gian hay mặc trên người, nhưng càng tinh tế và chặt chẽ hơn.

Điều kỳ diệu là, sợi tơ Châu Quang ngâm trong nhựa phong lan một ngày vừa chạm vào mảnh kết tinh đã lập tức hóa thành một thể với nó. Cho nên Truyền Sơn ngoại trừ phải nhanh nhẹn, còn phải cực kỳ chuẩn xác, bởi vì một khi hắn tính sai, muốn cứu vãn cũng không được.

Cũng may ban đầu hắn đã nghĩ muốn làm Nhuyễn giáp, nên hình dạng Nhuyễn giáp thế nào hắn cũng đã ghi tạc hết, hơn nữa loại nam nhân may vá, làm giày mỗi thứ biết một chút như hắn, làm ra một bộ Nhuyễn giáp cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn xem thời gian, còn nửa khắc nửa, vòng thi luyện khí thứ ba sẽ kết thúc. Mà năm thí sinh chưa có ai có dấu hiệu hoàn thành sớm cuộc thi. Vậy thì thắng bại chỉ còn lại trong nửa khắc này.

Chúng tu giả trên khán đài bắt đầu khẩn trương.

Đệ tử Vạn Bảo Môn càng gấp gáp toát mồ hôi đầy đầu.

Dương Đắc Bảo vừa thầm lẩm bẩm phải tin vào Truyền Sơn, vừa khẩn trương cầm hồ lô rượu, nốc từng ngụm từng ngụm một.

Lần này Canh Nhị không đặt cược, toàn bộ tâm tư của y đều dùng để sầu não.

Tối qua, sao y lại… sợ chứ? Sao lại sợ chứ! Rõ ràng y đã nghĩ phải yêu thương ‘cỏ non’, nhưng tại sao ở giây phút quan trọng nhất lại lâm trận bỏ chạy chứ?

Canh Nhị lòng tràn đầy sầu bi nghĩ suy, vừa rồi Truyền Sơn lườm y, nhất định là bởi vì tối qua y chưa thỏa mãn hắn, vứt hắn một mình ở lại. Nhưng Truyền Sơn sao mà hiểu được sự ngượng ngùng của một gã thân là gã xử rùa siêu vạn năm vừa khai trai chứ?

Canh Nhị đỏ mặt, lần sau nhất định y phải dũng cảm hơn. Họ đã là bầu bạn danh chính ngôn thuận rồi, dù y có làm chuyện xấu hổ hơn nữa với Truyền Sơn thì Truyền Sơn cũng sẽ không tức giận, ừ, cứ thế đi…

Pháp bảo của mọi người từ từ thành hình.

Truyền Sơn cũng không còn dùng trận pháp che Nhuyễn giáp đã thành hình nữa, thấy thời gian không còn nhiều, hắn phải mau chóng bước tới bước cuối cùng, khảm nạm trận pháp.

Bởi vì đại hội không quy định rõ nên tài liệu dùng để khảm trận pháp lên trên pháp bảo cũng không bị hạn chế. Đây cũng là một cơ hội cho người tham gia thi đấu, nếu tài liệu luyện pháp bảo không tốt, hoặc thành phẩm pháp bảo luyện chế ra quá tệ, vậy khảm nạm trận pháp cuối cùng chính là cứu vãn cuối cùng, có rất nhiều pháp bảo được khảm nạm trận pháp tốt, có thể tăng thêm một đến hai cấp cho cấp bậc của pháp bảo.

Do Truyền Sơn không sử dụng lò luyện, pháp bảo của hắn bị chúng tu nhìn thấy toàn cảnh đầu tiên.

Kể cả khán giả không thích Truyền Sơn, cũng rất hứng thú với thứ mà Truyền Sơn dùng cát sỏi để luyện ra.

“Đó là… cái gì?” Một khán giả sửng sốt kêu lên.

Đây không phải là khán giả duy nhất nghi vấn, trong số mấy vạn tu giả ở đây, người có thể nhìn ra được phương thức chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Lại là trong suốt.” Minh đại vu chống cằm nói.

Dương Quang Minh cười đắc ý, dù hắn cũng không biết đồ đệ dùng cát sỏi làm gì, đồng thời Nhuyễn giáp đó có tác dụng gì, nhưng điều này hoàn toàn không gây trở ngại tới sự vênh váo của hắn.

“Đó chắc là bộ hộ giáp hoặc quần áo? Nhưng sợi tơ Châu Quang rõ ràng là màu xanh lục, tại sao cuối cùng áo giáp thành hình lại là trong suốt?” Tín Chân Nhân nhíu mày, liều mạng suy tư.

“Chắc chắn có liên quan tới những hạt cát kia.” Chân Thiện đại hòa thượng ngậm miệng đột nhiên mở lời.

“Bần đạo cũng hiểu điều ấy, song tại sao những hạt cát ấy lại làm màu sắc vốn có của sợi tơ Châu Quang biến mất? Bị mất hay là bị giấu đi? Nhưng nhìn nó rõ ràng là trong suốt, làm cách nào để giấu đi màu xanh lục vốn có của sợi tơ Châu Quang? Còn nữa, những hạt cát kia rốt cuộc có tác dụng gì?” Tín Chân Nhân khó hiểu, đặt ra nghi vấn, đồng thời xúc động không thôi.

Tiếng nghị luận dần to dần, rất nhiều tu giả đều đang hỏi nhau, đệ tử Hậu Thổ Môn dùng cát sỏi luyện ra thứ gì vậy.

Vạn Khương không nhịn được, hỏi sư đệ muội bên cạnh, kết quả sư đệ muội đều lắc đầu.

Vạn Khương lại đi hỏi sư thúc, Vạn Ung lúng túng tằng hắng một tiếng.

Vạn Khương đợi một hồi, không thấy sư thúc trả lời, thất vọng đứng ở một bên. Nhưng đợi một hồi hắn vẫn nhịn không được, lén lút, tận lực không gây chú ý chen tới bên cạnh Dương Đắc Bảo, làm một lễ rồi đàng hoàng hỏi: “Xin hỏi tiền bối, đệ tử quý môn rốt cuộc đã làm ra pháp bảo gì? Tại sao chúng ta đều không nhìn thấy?”

Dương Đắc Bảo làm vẻ bí hiểm mỉm cười một chút, ngửa đầu ực ngụm rượu tiếp theo, không nói gì.

Được rồi, trong số mấy vạn tu giả, các trưởng bối bị các đệ tử hỏi cũng vẫn duy trì vẻ mặt bí hiểm, ra vẻ chết sống không chịu trả lời cũng có không ít. Vào lúc này, số tu giả có thể nhìn ra được phương thức thực sự đại thể đều giữ im lặng, bởi họ cũng như Tín Chân Nhân, có rất nhiều điểm chưa nghĩ ra được.

Thời hạn sắp tới, không ít tu giả và trọng tài đều nghiêng người về phía trước theo bản năng.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn đã chuẩn bị hô ngừng.

Ngoài dự đoán của mọi người, Vạn Đan là người đầu tiên ngừng tay, chứng tỏ đã luyện thành.

Tiếp đó là Ngô Chân, vừa vặn thu tay, một đợt ánh sáng lóe ra, chứng tỏ pháp bảo luyện thành ít nhất cũng ở cấp hạ thượng (*1.3).

(*) mọi người có thể hình dung như thế này, lấy hạ = 1, trung = 2, thượng = 3 là 3 cấp độ thì hạ thượng sẽ là cấp 1.3.

Nhưng Ngô Chân tựa hồ không hài lòng với kết quả ấy cho lắm, dựa theo kinh nghiệm trước kia và tài liệu hắn lấy ra dùng, pháp bảo thành công ít nhất cũng phải từ cấp trung hạ trở lên, nhưng thực tế thì hắn chỉ luyện ra được pháp bảo cấp hạ thượng.

Đó chính là do vấn đề thời gian không đủ, ứng với thời hạn luyện khí chỉ có 9 canh giờ ngắn ngủi, rất nhiều tài liệu không thể luyện xong được, kể cả trận pháp khảm nạm cũng không thể đạt được yêu cầu cần thiết.

Truyền Sơn cũng như vậy, đối với việc tinh luyện tạp chất trong cát sỏi lần này, hắn cũng không làm được hoàn mỹ, mà là tận lực làm hết sức trong thời hạn cho phép. Tương tự, do hạn chế thời gian, hắn cũng không thể dung hợp một vài trận pháp khá phức tạp trên Nhuyễn giáp, chỉ có thể lấy trận pháp đơn giản nhất, bày nhanh chóng nhất để dùng.

Lận Ti Hạc, Hùng Tiểu Hoán, Truyền Sơn ba người gần như thu tay lại cùng một lúc.

“Đã đến giờ!” Chưởng môn Ngũ Âm Môn đứng dậy tuyên bố.

“Tốt, năm thí sinh đều hoàn thành trong thời hạn quy định. Bây giờ xin mời mọi người đặt pháp bảo đã luyện xong lên trên đĩa ngọc, đợi lát nữa máy nhận biết pháp bảo sẽ tiến hành nhận xét của mỗi thí sinh.”

Năm pháp bảo cùng được đặt lên đĩa ngọc.

Xuyên qua màn nước, chúng tu thấy rất rõ ràng.

Trên đĩa ngọc của đệ tử Vạn Bảo Môn Vạn Đan là một thanh phi kiếm.

Trên đĩa ngọc của Yêu tu Hùng Tiểu Hoán đặt một chiếc quạt tròn.

Đệ tử Thần Sa Môn Lận Ti Hạc luyện ra một quả bóng tròn vo, cỡ nắm đấm.

Tán tu Ngô Chân luyện ra một chiếc cuốc tinh xảo.

HẾT 5