Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 12 - Chương 4




Truyền Sơn thầm cười nhạt trong lòng, chưởng môn Ngũ Âm Môn nói vậy, còn chẳng phải sợ Hậu Thổ Môn chiếm liền một phát bốn người trong danh sách, chỉ là bí cảnh này vốn biến thành từ một bộ phận cơ thể hắn, ngay từ đầu hắn đã không định lấy cái gì từ đó.

Truyền Sơn không biết suy nghĩ ‘Thứ của Truyền Sơn là của ta, thứ của ta vẫn là của ta, vui vẻ thì mới chia cho tiểu ma đầu một chút’ của Canh Nhị, chỉ hy vọng nhanh chóng vứt củ khoai lang bỏng tay này ra ngoài, thuận tiện giải quyết chuyện Thần giáp luôn.

Bởi vì hắn rất hiểu, bí cảnh này chắc chắn hắn không thể mang theo được, Cô Cô rõ ràng có ý định dùng bí cảnh này để từ từ tẩm bổ và khôi phục khí hậu Hậu Thổ Tinh, dù chủ nhân trên danh nghĩa của bí cảnh này là của hắn, nhưng chắc chắn Cô Cô cũng sẽ không để hắn mang nhiều của khỏi bí cảnh đâu.

Đã thế, chi bằng hắn bỏ luôn từ đầu.

Nhưng hắn cũng không thể nói thẳng vậy được, nếu hắn thân là chủ nhân bí cảnh lại không có chút hứng thú nào đối với bảo vật trong bí cảnh thì chắc chắn người khác sẽ cho rằng hắn đã lấy hết tinh hoa rồi, hoặc cho rằng hắn chắc chắn có cách khác để đi vào.

Truyền Sơn nghĩ thế thật cũng không sai, hắn còn chưa nói mình có muốn vào bí cảnh hay không thì giờ đã có người bắt đầu hoài nghi hắn đã lấy được của báu gì từ trong bí cảnh rồi.

Người đầu tiên đưa ra nghi vấn chính là Ngô Chân.

“Các vị trọng tài, xin hãy thong thả một bước, tại hạ có việc xin hỏi ý.”

Giọng Ngô Chân cũng đủ rõ ràng để tất cả tu giả nghe thấy.

Năm vị lão tổ và một vài vị đại năng lời nói có trọng lượng ở Hậu Thổ Tinh đang chuẩn bị tìm một chỗ khác thương lượng danh sách, nếu đổi lại lúc thường, Ngô Chân gọi một tiếng như thế, họ cũng chẳng để ý tới, nhưng đây chẳng phải lúc đặc biệt sao, Dương lão nhi vô thức cảm thấy có liên quan tới đồ đệ nhà mình liền ngừng bước chân, nghe xem thử hắn ta muốn nói gì.

Bạch Đồng nhìn Dương lão nhi, mỉm cười chân thật. Người này càng già tính càng trẻ con, trước đây chưa có Truyền Sơn thì hắn còn thành thật tu luyện, bây giờ không biết nghĩ gì mà thái độ ung dung, như thể dạo chơi nhân gian vậy.

“Vòng thi luyện khí thứ ba yêu cầu chúng ta phải sử dụng tài liệu có nguồn gốc từ Hậu Thổ Tinh làm tài liệu luyện khí gốc, vậy nếu có người dùng tài liệu trong linh sơn bí cảnh đột nhiên xuất hiện trên Hậu Thổ Tinh này vậy thì có hợp quy tắc hay không?” Ngô Chân lớn tiếng hỏi.

“Đúng! Nếu có người dùng tài liệu trong bí cảnh này, vậy những tu giả dự thi khác chẳng phải bị bất công lớn!” Các Yêu tu là người đầu tiên hò hét ầm ỹ.

Tuy Lận Ti Hạc cũng muốn biểu đạt sự oán giận của mình về vấn đề này, nhưng bởi vì đợt lên tiếng trước đó đã để lại ấn tượng cực kỳ xấu với trưởng bối sư môn, lúc này cũng không dám tùy tiện mở miệng nói nữa, chỉ lẳng lặng đợi thời cơ tốt nhất để lên tiếng.

Vạn Đan chỉ là một người đơn thuần thích nghiên cứu, hắn cũng chẳng để ý chuyện công bằng hay không cho lắm, hơn nữa theo hắn thấy, bản lĩnh luyện khí của Truyền Sơn vốn đã cao siêu hơn hắn, dù người ta không cần thiên tài địa bảo vẫn thắng được hắn, cho nên có lẽ hắn là người không thèm để ý thắng thua nhất trong năm người dự thi.

Nhưng Vạn Đan không thèm để ý, không có nghĩa là chúng đệ tử của Vạn Bảo Môn không thèm để ý, dù trưởng bối Vạn Bảo Môn nghe Ngô Chân nói xong cũng khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Còn có người nghĩ: chúng ta có báu vật còn chia cho La Truyền Sơn ngươi một phần, nhưng bản thân La Truyền Sơn ngươi có bí cảnh này cũng không nói với chúng ta một tiếng, càng đừng nói tới chuyện chia bảo vật trong đó cho chúng ta. Tiểu tử ngươi cũng vô tư quá đi!

Hùng Tiểu Hoán là kẻ vừa thô lỗ vừa tinh tế, thấy các Yêu tu đã bắt đầu ồn ào, hắn liền không lên tiếng nữa, dù sao họ có lão tổ Yêu tu ở trên, Giả Xuân Sinh cũng không có khả năng nhìn người ta bắt nạt mạch Yêu tu bọn họ.

Ở đây ngoại trừ các tu giả có liên quan tới bốn người dự thi cảm thấy bất công nên khó chịu ra thì những tu giả khác cũng không có vấn đề gì, cũng có tu giả hoặc là ngứa mắt vì La Truyền Sơn thắng liền hai ván, hoặc là bản thân không đối phó được Hậu Thổ Môn, hoặc là chỉ ăn hôi cũng cùng nhau la hét ầm ĩ.

Tiếng ồn ngày một to hơn, các vị lão tổ và một vài đại năng nói năng có trọng lượng cùng nhìn về phía Dương Quang Minh, hy vọng hắn có thể đưa ra một biện pháp.

Sắc mặt Canh Nhị càng ngày càng đỏ, không phải y xấu hổ, mà là y tức giận! Kể từ sau khi ý thức được y là một lão rùa già khoái gặm cỏ non ra, hiện tại y nhìn Truyền Sơn kiểu gì cũng thấy rất vừa ý. Đương nhiên không muốn người khác ‘bắt nạt’ tiểu ma đầu nhà mình.

Canh Nhị đưa tay đòi chiếc kèn Đào Hoa cầm, kẻ e sợ thiên hạ yên ả như Đào Hoa chưa bao giờ dùng thái độ rộng rãi như thế trả kèn đồng cho Canh Nhị.

Canh Nhị nhấc kèn lên, giơ kèn về phía Ngô Chân đứng cách xa chừng mười trượng, dùng hết sức lực từ đan điền, gào lên một tiếng: “Mịa! Con nít con nôi nhà mi đừng có nói bậy! Truyền Sơn nhà ta mới chẳng lấy bất luận thứ gì từ trên núi kia!”

Chúng tu ở đây lại giật mình lần nữa, thanh âm ấy tuyệt đối có thể nói là như sấm bên tai, nhưng khác với ban nãy, các chúng tu giật mình xong, bỗng nhiên có không ít người cười ha hả.

Có rất nhiều tu giả đều chỉ vào Canh Nhị – kẻ có bề ngoài là con nít con nôi thực sự, rồi lại chỉ sang Ngô Chân với bề ngoài đã hơn hai mươi tuổi, cười gập cả thắt lưng.

Ngô Chân… tức đỏ hai mắt.

Truyền Sơn ôm chầm lấy nhóc béo phị đang thở phì phò, xoa nắn mặt y, lòng vui hận không thể gặm y hai cái.

“Ta không chấp nhặt với loại đầu đất chỉ nghĩ chủ quan như thế, hưm?

Canh Nhị còn đang giận, chỉ vào Ngô Chân lớn tiếng nói: “Người kia rõ ràng là đoạt xá sống lại, ai biết trong cái xác kia là lão quỷ từ đâu tới. Công bằng? Hừ, đã ăn cướp còn la làng, bản thân gian dối nên cũng nghĩ người khác gian dối, bại hoại!”

Nét mặt Ngô Chân vẫn phẳng lặng, nhưng trong lòng lại giật mình không thôi. Tiểu mập mạp này sao lại nhìn ra được hắn là đoạt xá sống lại? Lẽ nào đám người Dương lão tổ đã biết? Hay là…

Nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng không thể thừa nhận điều ấy. Ở giới tu giả, đoạt xá sống lại chính là tối kỵ, nhất là đoạt thân người sống, nếu như hắn bị chụp cái tội danh này, đừng nói tham gia Đại hội Thử Linh, sợ rằng ngày mai hắn phải tìm cách chạy thoát khỏi Hậu Thổ Tinh ngay.

“Oắt con nhà ngươi đừng ăn nói lung tung! Ai đoạt xá? Ta rõ ràng chính là Ngô Chân. Các ngươi không muốn thừa nhận lấy được báu vật từ bí cảnh, không muốn thi đấu công bằng với người khác liền tùy ý vu tội cho người ta sao? Không ngờ ngươi tuổi nhỏ như vậy, tâm tư đã ác độc như thế, hay là bề trên nhà ngươi gia dạy ngươi nói vậy?” Ngô Chân lập tức phản bác.

“Ngươi mới là kẻ tâm tư ác độc! Có phải đoạt xá hay không cứ để các Qủy tu nghiệm cái là biết ngay. Ngươi có dám để các Qủy tu nghiệm chứng không?” Canh Nhị đánh bạo gào lại. Không phải sợ, Truyền Sơn và hai vị Dương, Bạch đều ở bên cạnh y cơ mà.

“Vậy ngươi có dám để họ La thề, thề hắn không lấy bất luận thứ gì từ trong bí cảnh không?” Ngô Chân cũng không tỏ ra yếu kém.

Truyền Sơn nhướn mày, “Thề thì thề, ta thề, ngươi để Qủy tu nghiệm chứng, chúng ta đồng thời tiến hành, ngươi có dám hay không?”

Các chúng tu và Đào Hoa xem náo nhiệt đều như Đào Hoa, đều sắp hưng phấn chết đi được.

Ngũ Châu Linh Giác kích động lớn tiếng hô: “Có dám hay không? Ngươi có dám hay không! Oa ha ha! Mịa mi, thú vị quá đi, thiếu gia ta quả nhiên đi một chuyến không uổng phí!”

Đào Hoa cũng hưng phấn quơ bó cỏ đuôi chó không biết biến ra từ đâu, vừa vung vẩy vừa kêu gào: “Nghiệm hóa nghiệm hóa! Lập tức nghiệm rõ chân thân!”

Thấy sự việc sắp nghiêng về phía kỳ quái, chưởng môn Ngũ Âm Môn đứng ra ngăn cản cơn sóng dữ.

“Khụ khụ! Các vị, chuyện quan trọng bây giờ phải là liên quan tới bí cảnh linh sơn, cùng với chuyện nhận được thiên tài địa bảo từ bí cảnh có phù hợp yêu cầu thi hay không. Các chuyện khác, tạm thời chúng ta để sang một bên, giải quyết từng chuyện một được không?”

Hai đứa Canh Nhị, Đào, cùng mấy vạn tu giả xem trò vui cùng đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía chưởng môn Ngũ Âm Môn, chưởng môn Ngũ Âm Môn đưa ánh mắt cầu cứu về phía chưởng môn Thần Sa Môn.

“Đừng ồn ào. Từng chuyện thì từng chuyện, mặc kệ Ngô Chân có phải đoạt xá sống lại thực hay không, hiện giờ nếu chưa xác định, vậy là người dự thi, vấn đề hắn đưa ra, chúng ta tự nhiên cần giải đáp. Các vị có cho rằng như vậy hay không?” Trần Vong mở miệng ngay lúc tất cả lão tổ không thích hợp mở lời nhất.

Ngô Chân thấy Trần Vong mơ hồ có ý che chở hắn, không khỏi sinh nghi. Hắn có gì đáng để Trần lão tổ nói thay hắn sao?

Dương Quang Minh cũng không chắc đồ đệ có được lợi lộc của báu gì không, nhưng bản tính bao che làm hắn đứng về phía đồ đệ khỏi cần suy nghĩ.

“Ha ha, giải đáp? Giải đáp cái gì? Đồ nhi ta không phải vừa nói sao, hắn không nhận được bất luận thứ gì từ trong bí cảnh? Hơn nữa các ngươi không cảm thấy chất vấn của các ngươi rất nực cười sao?”

Dương lão nhi châm chọc: “Không kể tới bí cảnh này là thuộc về đồ đệ ta, hắn lấy thứ gì từ trong bí cảnh cũng đều là chuyện đương nhiên. Dù bí cảnh này không phải của hắn, nếu như hắn có thể lấy được thiên tài địa bảo từ trong bí cảnh linh sơn trước khi thi đấu diễn ra thì đó cũng là bản lĩnh và duyên lành của hắn. Thứ may mắn ấy vốn chẳng có gì để nói.”

Tiếng nói chậm dần, Dương lão nhi từ từ nói tiếp: “Nếu dựa theo cách nói của Ngô tiểu tử, may mắn chính là bất công, vậy trong năm tu giả dự thi kia nếu có người tồn trữ vô số tài liệu ngay từ đầu, có người gặp được cơ duyên nhận được một loại thiên tài địa bảo nào đó, vậy có phải đều là bất công không? Trong số các tu giả dự thi có Tán tu, cũng có tiểu đệ tử của môn phái nghèo khổ, cũng có đệ tử môn phái lớn giàu có, vậy Tán tu và đệ tử môn phái nghèo khổ không có tích lũy có cảm thấy bất công hay không?

Dương lão nhi nói làm chúng tu im phăng phắc, qua một hồi lâu mới có phản ứng.

“Nói vậy kể cũng có lý, nhưng sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?” Có Yêu tu mơ hồ gãi đầu suy nghĩ.

Các chúng tu không dám nói Dương lão tổ nói không lý lẽ, nhưng luôn cảm thấy đệ tử Hậu Thổ Môn chiếm được lợi lớn.

Ngô Chân thầm mắng “gừng càng già càng cay”, lời nói trên của Dương lão đầu dù không hoàn toàn hại hắn thì cũng khiến hắn không nói gì để phản bác được. Nhưng cũng may đề tài đã dời khỏi chuyện đoạt xá, bằng không.

Lận Ti Hạc thấy các chúng tu đều đã im lặng, đến cả Ngô Chân cũng bị chặn họng, không khỏi sung sướng vô vàn, hắn cảm thấy đã tới lúc mình lên sân khấu ra oai được rồi.

Thế là Lận Ti Hạc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hắng giọng, lớn tiếng nói: “Dương lão tổ nói đúng lắm, vận may đúng là rất quan trọng. Vậy thì những tu giả dự thi như chúng ta có thể giống quý đồ (đồ đệ quý), đầu tiên vào trong bí cảnh tìm một hai dạng tài liệu, rồi sau đó lại tham gia vòng thi thứ ba được không? Còn về việc có thể tìm được dạng thiên tài địa bảo gì trong bí cảnh thì phải xem vận may của các tu giả rồi. Vậy không phải càng công bằng hơn sao?”

Minh đại vu lườm tên đồ tôn không biết bậc thứ mấy kia một cái, nhưng không lên tiếng quát hắn câm miệng.

Chưởng môn Thần Sa Môn thấy ánh mắt lão tổ nhà mình nhìn mình, tự nhiên đoán ra được suy nghĩ của Minh đại vu, lúc này đã không phải tranh luận vấn đề thi đấu có công bằng hay không mà là xem nhà ai có thể đạt được nhiều báu vật trong bí cảnh.

Lận Ti Hạc vừa nói thế, nếu Dương lão tổ và Hậu Thổ Môn không muốn tự bạt tai mình thì không thể từ chối đề nghị của hắn, cứ thế, Thần Sa Môn ít nhất có thể chiếm được một vị trí trong danh sách trước.

Nếu La Truyền Sơn tiến vào bí cảnh lúc bí cảnh mở ra lần thứ hai, vậy họ cũng có thể lấy danh nghĩa công bằng, tiếp tục yêu cầu tăng một vị trí trong danh sách.

Thấy ánh mắt khen ngợi của chưởng môn, Lận Ti Hạc cuối cùng cũng khôi phục được chút hăng hái lúc đầu.

Dương lão nhi sẽ là người mặc kẻ khác xoay vòng sao?

Lấy tư cách của hắn hoàn toàn có thể không cần trả lời lời tiểu bối nói, cho nên hắn chỉ mỉm cười nói với Minh đại vu: “Lão lợn rừng, đồ tôn này của ngươi đang dạy ta cách làm việc sao?”

Một câu nói khiến Lận Ti Hạc sợ tới nỗi suýt quỳ rạp xuống đất.

Lúc này Minh đại vu không mở miệng cũng không được, “Tiểu bối không biết ăn nói, không cần để ý tới hắn. Chúng ta bàn chuyện của chúng ta.”

Dương lão nhi sao lại không nghe ra được dụng tâm hiểm ác đáng sợ của Minh đại vu, lão lợn rừng này ý thì đang trách cứ đệ tử nhà mình nhưng thực ra là đang nói hắn xử sự bất công, thậm chí còn chụp cái mũ vô lễ tiền bối đối với tiểu bối ‘nói lý’, dùng uy danh của mình để át người ta.

Nếu như hắn thực sự không quan tâm gì rời đi vào lúc này, vậy mới là để người khác nắm được đằng chuôi, một khi Truyền Sơn nhận được hạng nhất ở vòng thi thứ ba, cũng sẽ khiến chúng tu không thể không thừa nhận và tin phục.

Dương lão nhi thầm hỏi đồ đệ, “Tiểu tử ngươi có từng tiến vào bí cảnh không?”

Truyền Sơn đáp: “Ta đã từng đi ra từ bên trong, nhưng đúng là chưa lấy bất luận thứ gì trên núi, đến ngay cả một giọt nước cũng chưa từng uống.”

Dương lão nhi nghe đồ đệ đáp vậy, lòng đã nắm chắc, nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy tiểu tử này không biết nắm bắt cơ hội.

“Dương sư phụ, chuyện này giao cho ta xử lý đi, đối phó những người này hoàn toàn không cần ngài phải ra mặt.”

Dương lão nhi vừa nghe, lại thấy mất cả hứng, nói: “Hiếm có cơ hội đường đường chính chính để Dương Quang Minh mắng chửi bọn trẻ, ngươi để ta được vui một lát không được sao?”

“… Sư phụ, dù ngài cãi thắng, nhưng cũng chẳng vẻ vang gì.”

Dương lão nhi thấy cũng đúng, hai tay ***g vào nhau trong tay áo, nói: “Được rồi, ngươi đi cãi nhau với tiểu tử kia đi, không cãi được thì sư phụ giúp ngươi.”

“… Cảm ơn Dương sư phụ.”

Truyền Sơn nắm cái tay béo của Nhị rùa nhà mình, vẻ mặt chính nghĩa, thành khẩn, cực kỳ đàn ông nói với mấy vạn chúng tu: “Ngô Chân đạo huynh không dám nghiệm chứng chân thân trước mặt chúng tu thì thôi, miễn cho hắn mất tư cách thi đấu vì chuyện đó, mặt khác lại nói ta sợ hắn nên mới cố ý vạch trần khuyết điểm của hắn. Vậy thì, chuyện nghiệm chứng chân thân, không ngại chờ Đại hội Thử Linh của hành tinh ta kết thúc rồi lại nói.”

Lời Truyền Sơn đưa tới một đợt tiếng cười thiện chí.

“Nhưng La Truyền Sơn ta tự nhận là đấng nam nhi, là đấng nam nhi có thể không có tinh hoàn nhưng không thể không có can đảm, cho nên ta đồng ý thề tâm ma thệ trước mặt mọi người, thề rằng ta không nhận được bất luận tài liệu gì từ bí cảnh linh sơn, tất cả các vị tu giả ở đây làm người chứng kiến.”

Dương Quang Minh nhíu mày, Bạch Đồng cũng dùng ánh mắt không tán thành nhìn Truyền Sơn.

Tâm ma thệ đâu phải lời thề có thể hứa bậy được.

Mà càng có nhiều tu giả cùng nhìn về phía Ngô Chân, vả lại người người đều có ý cười nhạo qua nét mặt.

“Ấy dà, lời này nói nghe hay lắm. Là đấng nam nhi nếu không có can đảm, đó thật đúng là không bằng không có tinh hoàn.” Yêu tu Hùng Tiểu Hoán tùy tiện hùa theo.

Chúng tu cười to.

Lúc này Ngô Chân không ngừng đỏ mắt, ngay cả sắc mặt cũng tái xanh, nhưng hắn phải nhịn cơn tức xuống, hắn tu luyện nhiều năm như thế, sao có thể cho phép bản thân thất bại trong gang tấc!

Còn về sỉ nhục và khiêu khích hôm nay, hắn nhớ kỹ!

Truyền Sơn không quan tâm mình có thêm mấy đối thủ, ai bảo tên này luôn theo dõi hắn không tha, nếu chỉ có thể làm kẻ địch, hắn cần gì phải giả làm người tốt? Im lặng một hồi, hắn lại trang trọng thề tiếp trước mặt mấy vạn tu giả:

“Chỉ có tâm ta, lập lời thề này! Nếu La Truyền Sơn ta nhận được thiên tài địa bảo nào từ linh sơn bí cảnh, đồng thời sử dụng trong vòng thi luyện khí thứ ba thì sau này tu vi không tiến không lùi, mãi không đắc đạo!”

Toàn trường im lặng.

Lời thề như vậy có thể nói là một trong những lời thề độc nhất giới tu giả, nếu không phải thực sự không thẹn với lòng, thử hỏi ai dám thề tâm ma thệ như vậy?

Những tu giả vốn bởi vì Truyền Sơn có bí cảnh mà lòng sinh đố kỵ, lúc này cũng đổi thái độ với Truyền Sơn, bắt đầu cảm thấy người này quả nhiên là một đấng mày râu, quả nhiên không hổ là đệ tử thân truyền của hai vị lão tổ, coi tấm lòng ấy! Coi khí phách ấy đi!

Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có bỏ được thứ vốn thuộc về mình, bí cảnh tối cao có vô số thiên tài địa bảo mà dâng ra không?

Làm chúng tu bội phục hơn nữa là, người ta không những dâng ra rồi mà còn chưa được hưởng tí nào nữa.

Ma tu Khấu Tồn Kim càng cảm thấy vẻ vang hơn, rất là kiêu ngạo nói với Yêu tu Chu Thao bên cạnh: “Nhìn đi! Đây là Ma tu chúng ta đấy. Chẳng qua là một bí cảnh thôi, người có thể sống sót ra khỏi Huyết Hồn Hải sao lại đi quan tâm chút đồ ấy được.”

“… Ý ngươi là hắn ở Huyết Hồn Hải có thể kiếm được nhiều thứ tốt hơn?” Chu Thao hỏi.

“… Ngươi có thể câm miệng rồi.”

Chu Thao cảm thấy rất oan uổng, rõ ràng là ngươi nói có vấn đề, dựa vào cái gì trách người ta hiểu lệch lạc. Hu hu! Qủa nhiên Ma tu đều không thể nói lý.

Nghe thấy Truyền Sơn lập tâm ma thệ nặng như vậy, Canh Nhị thấy rõ đau lòng, cảm thấy cỏ non nhà mình thiệt thòi, lập tức liền to gan bảo Ngô Chân: “Chúng ta đã lập tâm ma thệ, ngươi dám sao? Ngươi có dám thề cả khối thân thể này không phải đoạt xá đạt được không?”

Ngô Chân cười nhạt, “Ta vì sao phải thề? Trong lòng ta không có gì hà tất phải dùng lời thề để chứng minh.”

Đào Hoa và những đệ tử tuổi trẻ của Vạn Bảo Môn và Giả gia cùng hừ một tiếng.

Theo tiếng hừ của họ, không ít tu giả đều bảo Ngô Chân: “Thề đi! Thề đi!”

Ngô Chân ra vẻ cao ngạo, giả vờ như chưa từng nghe thấy gì, trong lòng đang rất hối hận, đây không phải hắn tự bê gạch đập chân mình sao, đúng là ngu ngốc… Lúc đó hắn nên để người khác ra mặt mới đúng.

“Các vị, để làm ai đó thua tâm phục khẩu phục, thậm chí tại hạ có thể đặt cược một câu ở đây. Ngày mốt tỷ thí, tài liệu luyện khí chủ mà tại hạ dùng sẽ là một loại tài liệu thông thường nhất, bình thường nhất ở Hậu Thổ Tinh. Nếu lúc đó có vị nào cảm thấy tài liệu chủ tại hạ dùng không giống lời tại hạ nói ngày hôm nay, vậy tại hạ bằng lòng bỏ đợt thi thứ ba! Đồng thời từ nay về sau không bao giờ luyện khí nữa!”

Điên rồi! ─── đây là phản ứng của đa số chúng tu, công kích ý kiến của Truyền Sơn.

Đến ngay cả Minh đại vu cũng nhịn không được oán giận với Dương Quang Minh: “Tiểu tử nhà ngươi có bị làm sao không vậy? Có phải bị ép từ bỏ bí cảnh nên bị kích thích lớn quá không, đầu óc hắn lú rồi hả?”

Đương nhiên hắn sẽ không nói với Dương lão đầu, nói tính cách của đồ đệ hắn ta thực sự rất hợp gu của hắn.

Dương Quang Minh cũng rất muốn gào một trận vào tai đồ đệ, nhưng dạy đồ đệ tự nhiên phải dạy lúc không có ai, trước mặt mọi người thì vẫn phải bao che.

Thứ nhất, đồ đệ ta không phải bị ép bỏ bí cảnh, mà là chủ động cống hiến; thứ hai, trước mặt mọi người hắn thề tâm ma thệ, là do tính hắn quang minh chính đại, không thẹn với lòng; thứ ba, đầu óc hắn chắc chắn rõ ràng hơn ngươi.”

Minh đại vu cũng không giận, chỉ lắc đầu nói: “La tiểu tử quá ngông cuồng. Không nói tới đệ tử dự thi của Thần Sa Môn chúng ta, chính là Ngô Chân kia cũng có tài liệu chân thực, Hùng Tiểu Hoán và tên đệ tử Vạn Bảo Môn kia cũng không kém, lời này của hắn sẽ không sợ bị mất mặt trong cuộc thi sao?”

“Thua rồi và làm không được mới bị mất mặt, làm được mà còn thắng thì không phải mất mặt, mà là đã dự đoán được trước.” Dương lão nhi híp mắt, “Thế nào, ngươi thấy đồ đệ của lão nhi sẽ thua đồ tử đồ tôn không biết kém bao nhiêu vai vế kia của ngươi sao?”

“Ha! Ngươi đã vững tin đồ đệ mình như thế thì ngươi có dám đánh cược với bản đại vu không, cược tài liệu chủ đồ đệ ngươi dùng trong vòng thi thứ ba có được toàn bộ tu giả xem chiến đồng ý, đồng ý tài liệu ấy đúng là tài liệu bình thường nhất, thông thường nhất ở Hậu Thổ Tinh hay không.”

“… Dùng cái gì cược?”

Minh đại vu cười giảo hoạt, “Tự nhiên là dùng danh sách tu giả tiến vào bí cảnh linh sơn để cược.”

“Ngươi đúng là tham lam thật.” Dương lão nhi cười nhạo.

“Không dám sao?”

“Ngươi không cần khích tướng ta, lão nhi ta…”

“Cược chứ. Vì sao không cược?” Bạch Đồng vẫn đứng sau Dương Quang Minh đột nhiên lên tiếng. “Nhưng chúng ta dùng danh sách tiến vào bí cảnh làm tiền đặt cược, Minh đại vu ngươi dùng cái gì để đặt cược đây?”

Minh đại vu thấy Bạch Đồng bình tĩnh tựa như giếng cổ bất động lại mở miệng cược với hắn, lòng không khỏi run rẩy.

Lẽ nào tiểu tử kia thực sự nắm chắc? Nhưng nếu hắn thực sự dùng tài liệu bình thường nhất Hậu Thổ Tinh thì sao dám cam đoan nhất định có thể đánh bại những tu giả dự thi khác? Đến lúc đó nếu hắn thua cuộc vì tài liệu, chẳng phải là cái được không bù đủ cái mất ư?

“Không dám sao? Không dám thì ngươi nói thẳng ra, lão nhi ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi đâu, ha hả.” Dương Quang Minh tuy mất hứng vì Bạch Đồng cướp lời hắn, nhưng thấy lão đối thủ giật mình, lòng thấy rất sướng.

Minh đại vu có phần do dự, nhưng lúc này hắn đã đâm lao phải theo lao, bản thân vụ cược là do hắn đề xuất, vả lại trước mặt bao nhiêu vãn bối và nhiều kẻ ngang hàng như thế, nếu hắn rút vụ cược, đó mới thực sự là mất mặt.

Minh đại vu đang định mở miệng nói ra thứ đặt cược thì Bạch Đồng đã lại cướp lời trước một bước: “Danh sách bí cảnh quan trọng như vậy, thứ đặt cược của đại vu tự nhiên cũng phải tương đương với nó mới được.”

Minh đại vu bất đắc dĩ, hỏi thẳng: “Ngươi nói đi, bản đại vu cần lấy gì làm tiền đặt cược thì ngươi mới hài lòng?”

Bạch Đồng chẳng đổi sắc mặt, thậm chí ngay cả giọng nói cũng vẫn ung dung: “Qúy môn phái ở Cựu Hà Cốc không phải có một mạch khoáng linh thạch sao? Chính là dùng quyền khai thác ở mỏ linh thạch này để cược là được rồi.”

Minh đại vu ‘ha’ một tiếng.

Bạch Đồng cũng mặc kệ sắc mặt của hắn, vẫn tiếp tục nói: “Nếu ngươi thắng, tương lai danh sách phân phối cho đệ tử Hậu Thổ Môn tiến vào bí cảnh sẽ thuộc tất cả về ngươi.”

Minh đại vu sửng sốt, tiền đặt cược này tựa hồ có phần quá lớn. Hắn vốn chỉ muốn chiếm chút hời thôi, nhưng hiện tại lại biến thành vấn đề có thể vĩnh viễn chiếm hời. Chỉ là hắn thực sự có thể chiếm được món hời này sao?”

Dương Quang Minh cũng thấy món tiền đặt cược quá lớn, nhưng không nói gì. Hắn và Bạch Đồng bất hòa là sự thực, nhưng người hắn tin tưởng nhất ngoại trừ Đắc Bảo còn có Bạch Đồng ra cũng là sự thực, tuy hắn không muốn thừa nhận điểm ấy cho lắm.

Bạch Đồng hơi dừng một chút, thấy Dương Quang Minh không phản đối, liền nói tiếp: “Nếu đại vu ngươi thua, vậy thì mạch khoáng linh thạch Cựu Hà Cốc của quý môn cứ 60 năm sẽ giao cho Hậu Thổ Môn mở 10 năm. Thời gian khai thác tính từ lần đầu tiên bí cảnh mở ra, ngươi thấy sao?”

“Bạch Đồng, ta nhớ ngươi đã rời khỏi Hậu Thổ Môn rồi đi?” Minh đại vu trách cứ.

Bạch Đồng không trả lời thẳng vào vấn đề này, chỉ hỏi hắn: “Tiền đặt cược này, ngươi có đồng ý không?”

Dương lão nhi đúng lúc chọt một câu: “Lão lợn rừng, cược thế, ngươi có dám hay không?”

Minh đại vu hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm ta còn sợ các ngươi chắc!

“Dám! Sao không dám? Nhân chứng để hai vị Giả, Trần làm là được rồi.”

Giả Xuân Sinh và Trần Vong đứng bên xem trò vui, thấy Minh đại vu nhắc tới họ, cũng không từ chối, sảng khoái đồng ý làm người chứng kiến cho lần đánh cược này.

Bên này các lão tổ đặt cược vì lời nói ngông cuồng của Truyền Sơn, bên kia mấy vạn tu giả cũng đều đang nghị luận.

Truyền Sơn mặc kệ mọi người nói thế nào, hôm nay hắn đã ra mặt đủ rồi, thời gian còn lại chưa tới hai ngày, hắn phải nghiên cứu ra hết cát sỏi kia, cũng may hắn đã tìm ra được hướng đi.

Hiện tại hắn phải bắt đầu nắm bắt từng phút từng giây, đến tận ngày thi mới thôi.

Vấn đề danh sách tiến vào linh sơn quá lớn, tu giả liên quan cũng quá nhiều, sau khi các vị lão tổ và một vài vị đại năng thương thảo xong, quyết định sẽ thảo luận tỉ mỉ hơn sau khi Đại hội Thử Linh của bản tinh kết thúc.

Nhưng dù như thế, vẫn có không ít tu giả vì môn phái hoặc gia tộc hoặc thế hệ sau của mình mà tới hỏi vấn đề danh sách.

Có những tu giả còn lăn lộn khóc lóc om sòm, không ngại mất mặt ra sức đòi chiếm một vị trí vào lúc mở bí cảnh lần đầu.

Mà tu giả ngoại lai còn ở lại Hậu Thổ Tinh cũng thấy không phục, cho rằng bí cảnh phải là người nào thấy đều có phần mới đúng, chứ không phải chỉ tu giả Hậu Thổ Tinh mới được chia phần.

Bên này các tu giả tranh cãi ầm ĩ đỏ mặt tía tai vì phần danh sách bí cảnh, bên kia Truyền Sơn lại bế quan lần nữa, quyết định dùng thời gian còn lại không nhiều làm một vài thí nghiệm để chứng minh ý nghĩ của mình là đúng.

Sau một ngày rưỡi, Truyền Sơn không ngủ không nghỉ, không xem cả đợt thi Võ tu thứ hai, một mực bận nghiên cứu cát sỏi thoạt nhìn chẳng có gì đáng chú ý ấy.

14 huynh cũng rất hiểu cho hắn, cũng nói có Canh Nhị thay mặt hắn là đủ rồi.

Truyền Sơn nghiên cứu cát sỏi, cũng không chỉ vì lời thề, xác thực hắn cũng đầy hứng thú với cát sỏi khắp nơi này.

Nếu thứ này thực sự như lời Cô Cô nói, chính là bảo bối thực sự của Hậu Thổ Tinh, mà hắn có thể tìm ra công dụng thực sự của những viên cát sỏi này, vậy thì tương lai của Hậu Thổ Tinh còn có thể tang thương thế sao? Tương lai Hậu Thổ Môn có còn nghèo nàn thế sao?

Hiện tại hắn chỉ cần nghĩ tới khả năng ấy, liền hưng phấn tới độ hận không thể lập tức nghiên cứu rõ ràng toàn bộ đặc tính và khả năng của cát sỏi.

Nghĩ đến vẻ cuồng nhiệt của Dương sư phụ và Đắc Bảo sư thúc ngồi trong đại điện đếm linh thạch, Truyền Sơn nhịn không được cười thành tiếng.

Hắn vốn định rời khỏi chốn thị phi này tìm một nơi yên tĩnh, chẳng hạn trở lại Hậu Thổ Môn. Nhưng đám lão tổ Minh đại vu một mực theo dõi hắn, kiểu như hắn đi tới đâu thì sẽ theo chân hắn tới đó, bất đắc dĩ, hắn liền cắm chốt tại chỗ luôn, dù sao hắn có ẩn trận Canh Nhị cung cấp, căn bản không sợ ai có thể quấy rối hay rình coi hắn.

Đào Hoa buồn chán, xem 14 huynh thi xong, nói là chúc mừng 14 huynh tiến cấp thành công liền kéo 14 huynh đi dạo chợ luôn.

Canh Nhị như gà mái mẹ, khẩn trương canh giữ hộ pháp bên cạnh Truyền Sơn.

Trần Vong vẫn muốn hỏi thăm Truyền Sơn xem hắn có biết một vài sự việc liên quan tới bí cảnh linh sơn hay không, nhưng lần nào cũng bị Dương Quang Minh hoặc là Bạch Đồng như vô ý cố ý ngăn trở.

Màn đêm buông xuống, Truyền Sơn dừng nghiên cứu cát sỏi.

“Thế nào? Có phát hiện ra gì không?” Canh Nhị lập tức dịch tới bên cạnh Truyền Sơn, nhỏ giọng hỏi.

Truyền Sơn nhìn một vài viên trong suốt kết tinh trong tay, mỉm cười với Canh Nhị.

“Ngày mai chính là vòng thi luyện khí thứ ba rồi, ngươi có nắm chắc không? Tuy lần trước không tuyên bố thời hạn của vòng thi thứ ba, nhưng dựa theo quy tắc trước kia, chắc là sẽ không quá 10 canh giờ.” Canh Nhị lo lắng, bởi vì y biết luyện khí mất rất nhiều thời gian.

“Thời hạn là vấn đề của ta cũng là vấn đề của những luyện khí sư khác. Nếu đều giống nhau, cũng không có gì phải lo lắng.” Truyền Sơn cười nhéo quai hàm Canh Nhị, “Đừng coi khinh lão đại của ngươi, nếu không phải lần này muốn họ thua tâm phục khẩu phục, ta tùy tiện lấy ra mấy thiên tài địa bảo của Huyết Hồn Hải là có thể đánh chết họ rồi.”

“Cho nên bên tổ chức Đại hội Thử Linh mới nghĩ ra điều kiện hà khắc ấy, chính là để phòng ngừa những luyện khí sư mặt dày như ngươi.” Canh Nhị vỗ tay hắn ra, khinh bỉ nói.

Truyền Sơn kêu trách: “Ta mặt dày? Ta còn chưa làm nhân thú với ngươi, mặt dày chỗ nào?”

“Ta đang nói chuyện nghiêm túc!”

“Ta rất nghiêm túc, ta không đứng đắn chỗ nào?”

“…” Canh Nhị huynh bắt được móng vuốt đang mò lên đùi y, quẳng sang một bên, đạp cỏ non nhà y một phát rồi bỏ chạy.

Truyền Sơn bổ nhào tới, vơ lấy thắt lưng của nhóc béo phị nhà hắn rồi ôm vào lòng, “Bế quan kết thúc. Nhị béo à, ngươi xem chúng ta có phải nên củng cố hiệu quả song tu lần trước không, hửm?”

Canh Nhị trở mặt cắn hắn một phát.

Truyền Sơn lập tức vô lại, gặm ngược y ngay.

HẾT 4