Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 20




Truyền Sơn một tay nắm chặt cây giáo dài ba thước đang giãy dụa liên hồi trong tay hắn, đưa thần thức vào, không hề khách sáo cắt đứt sợi tơ thần thức chủ nhân pháp bảo để lại trong đó.

Người thao túng kêu thét lên, phun một ngụm máu tươi, cả người ủ rũ đi ba phần.

“Ngươi! Ngươi… Sao ngươi có thể bắt thẳng lấy Thần Gíáo của ta?”

“Cái loại hàng này mà còn không biết xấu hổ thêm một chữ thần vào?” Truyền Sơn lắc đầu, ngón tay sờ nắn cây giáo xoay một vòng, “Chất liệu gỗ cũng không tệ lắm, đáng tiếc lúc luyện còn thiếu độ lửa, tỷ lệ bạc pha với sắt nguyên chất cũng không phải tỷ lệ tốt nhất, lúc sắp thành sản phẩm nếu tăng thêm chút chất lỏng cỏ Lục Nhu vào, nói không chừng còn có thể bù đắp lại được. Trận pháp khắc lên cũng quá chú trọng hình thức mà quên đi công năng quan trọng nhất của giáo là giết địch, dùng thì đẹp đấy, nhưng gây sự chú ý quá. Thực ra ngươi có thể làm một thanh thần binh lợi khí uy chấn thiên hạ, bây giờ lại thành cây giáo rởm nhìn được nhưng không dùng được. Đáng tiếc đáng tiếc!”

Người dự thi tấn công Truyền Sơn kia bị nói tới đen cả mặt, “Ngươi nói bậy! Đây chính là pháp bảo trung phẩm cấp cao, chính là do Tín Chân Nhân đại sư luyện khí của Ngọc Thanh Quan tự tay luyện ra, những lời ngươi nói đều là nói xấu Tín Chân Nhân!”

Lời kia vừa thốt ra, gần như toàn bộ tu giả đều nhìn về phía Tín Chân Nhân trên ghế trọng tài.

Tín Chân Nhân vô tội bị ảnh hưởng, thu hồi ánh mắt giật mình với Truyền Sơn, vừa thầm mắng người dự thi gây tội cho hắn, vừa phải chầm chậm mở miệng: “Vị La sư đệ này nói kể cũng không sai.”

Ha?! Chúng tu giả kinh ngạc.

Sợ mọi người hiểu lầm trình độ luyện khí của hắn hữu hạn, Tín Chân Nhân cũng nhanh chóng bổ sung: “Thanh Thần… Giáo này chính là do bần đạo luyện ra khi còn trẻ, ha hả, dĩ nhiên có rất nhiều chỗ chưa hoàn hảo. Khụ, nhưng vị La sư đệ của Hậu Thổ Môn này có thể tay không bắt lấy nó, chứng tỏ hắn không những tài cao gan lớn, cũng tỏ tường về cây giáo này. Nếu chỉ nhìn một cái đã phát hiện ra nhược điểm của nó, chắc hẳn trình độ của vị này ở phương diện luyện khí cũng không dưới bần đạo.”

Tu vi dĩ nhiên cũng không thấp hơn hắn, tuy người nọ biểu hiện ra chỉ có cảnh giới tròn Ngưng Khí Kỳ.

Tín Chân Nhân chẳng thèm quan tâm lời hắn nói sẽ gây sóng gió động trời cỡ nào, hắn chỉ muốn đơn giản nâng tiểu tử kia lên một chút, như vậy xem ai còn chê cười pháp bảo bần đạo làm bị một tiểu bối coi thường.

Dương Quang Minh đắc ý cực kỳ lại liếc mắt qua Minh đại vu, hối hận chửa? Lúc đó không để ý cơ? Thấy cặp mắt lợn rừng kia mù chưa? Ha ha ha!

Minh đại vu nào biết tâm tư của đối thủ với hắn, nhưng lòng hắn xác thực không thích lắm. Lúc đó La tiểu tử vừa tới Hậu Thổ Môn, hắn cũng có mặt ở đấy, nhưng sao lúc đó hắn không nhìn ra sự ưu tú của tiểu tử này nhỉ? Kể cả lúc này có nhìn… Ơ!?

Đúng vào lúc này, kết quả mới cũng đã có.

Dương Quang Minh và Bạch Đồng để tránh hiềm nghi, Minh đại vu không muốn để Hậu Thổ Môn vênh váo, cuối cùng thương lượng để Giả Xuân Sinh tuyên bố kết quả thẩm tra.

Giả Xuân Sinh giơ cánh tay lên, cả sân đấu lại khôi phục im lặng lần nữa.

“Chư vị, sau khi tất cả trọng tài nhất trí thẩm tra, kết luận cho ra là: kết quả bình xét mới vẫn như cũ. Đệ tử La Truyền Sơn của Hậu Thổ Môn vẫn đạt hạng nhất ‘danh phù kỳ thực’ của vòng thi luyện khí thứ nhất!”

“Rào rào!” Tiếng nghị luận lại vang lên.

Lúc này liền có tu giả đề xuất nghi vấn lúc trước: “Chúng ta tận mắt thấy hắn nhắm mắt ngồi thiền bỏ lỡ hơn năm mươi loại tài liệu, sao hắn còn có thể công nhận được hết tài liệu chứ?”

“Điểm ấy à, chúng ta tuy có suy đoán, nhưng vẫn cần La tiểu huynh đệ tự mình trả lời mới được.” Giả Xuân Sinh cười tủm tỉm vứt đáp án cho Truyền Sơn dưới đài.

Truyền Sơn lại trở thành điểm chú mục.

Nhưng hắn đã quen bị mọi người nhìn, trước khi trả lời hắn chắp tay làm lễ với tất cả rồi mới đáp: “Thần thức ngoại phóng.”

… Hết rồi à? Chúng ta đợi cả buổi, ngươi chỉ giải thích cho chúng ta bằng bốn chữ ấy?

Thần thức của tu giả có cảnh giới tròn Ngưng Khí có thể vận dụng được trình độ đó sao? Lừa trẻ con à? Các tu giả xem thi đấu phần lớn đều không tin.

Thế nhưng gương mặt cương trực công chính của đệ tử Hậu Thổ Môn kia tựa hồ không giống đang lừa người ta, bất kể thế nào, cứ đợi tới đợt thứ hai xem, tới lúc đó là trân châu hay là mắt cá sẽ rõ ngay.

Những kẻ thầm làm mưa làm gió cũng biết lúc này đã không thể làm gì được nữa, không nói tới kết quả thẩm tra lần thứ hai của các trọng tài, chỉ với hành động tự tay bắt lấy pháp bảo lớn mật cực kỳ của họ La kia cũng đủ làm tu giả hoài nghi hắn gian dối kinh sợ rồi. Dù sao thế giới tu giả là thế giới của thực lực, huống chi người này còn nói được hết nhược điểm và tài liệu của pháp bảo do Tín Chân Nhân tự tay làm ra. Đây là điều một kẻ không có gì trong bụng có thể nói ra sao?

Vòng thi luyện khí thứ nhất yên lặng kết thúc trong bầu không khí cực kỳ kỳ quái. Nhất là ánh mắt của Minh đại vu nhìn Truyền Sơn, tựa như chồn nhìn thấy gà vậy, kiểu khát vọng phát ra từ nội tâm và tình thế bắt buộc, nhìn tới khi Truyền Sơn muốn xoay cổ, nhìn tới khi Dương Quang Minh muốn tát cho lão già muốn rình đồ nhi của hắn một cái!

Chưởng môn Ngũ Âm Môn tựa hồ cũng lười nói thêm vài lời giữ thể diện, chỉ đơn giản tuyên bố: “Kết quả vòng thi luyện khí thứ nhất đã có, tổng cộng ba mươi tám tu giả tiến vào đợt tỷ thí thứ hai, xin chư vị hãy chuẩn bị sẵn sàng.” Giọng nói ấy tựa hồ còn mang theo tiếc nuối.

Không nói tới tu giả cược Truyền Sơn có thể bước vào đợt thứ hai lúc này vui mừng đuổi theo nhà cái đòi đống tiền thế nào, cũng không nói tới Canh Nhị và Đào Hoa đổ đống lớn tiền để cược Truyền Sơn đứng hạng nhất vòng một cười như hai đứa ngốc ra sao, lại càng không nói cá cược kết quả thi vòng hai càng khí thế ngất trời và khó bề phân biệt nhường nào, mà kể tới Dương Đắc Bảo phấn khởi dẫn mấy đứa Truyền Sơn về tới Hậu Thổ Môn.

Mấy người vừa ngồi xuống trong ngôi đình nhỏ ở sau núi, Dương Quang Minh và Bạch Đồng cũng đi tới.

“Sư huynh! Hậu Thổ Môn chúng ta có hy vọng rồi! Có hy vọng rồi nha!” Dương Đắc Bảo kích động nói lắp. Có ai biết người chịu áp lực lớn nhất trong Hậu Thổ Môn là hắn không? Một khi nghĩ tới sư huynh hắn đi độ kiếp, chỉ còn lại có một mình hắn với Hậu Thổ Môn… hắn liền không nhịn được muốn theo sư huynh cùng độ kiếp.

Truyền Sơn thấy vị lão sư huynh này kích động như thế, trong lòng sinh ra một chút không đành lòng. Hắn tham gia Đại hội Thử Linh cấp một xong sẽ rời khỏi có vẻ như là khá tuyệt tình.

“Tiểu tử không tệ, tiếp tục cố gắng.” Dương Quang Minh chỉ nói tám chữ. Rõ ràng lòng rất muốn nhào tới đồ nhi làm hắn vẻ vang khen mấy câu rồi kể khổ, nhưng trước mặt Bạch Đồng hắn còn phải nhịn để tỏ vẻ nghiêm túc của sư tôn.

Bạch Đồng hiểu hắn lắm mà, thấy hắn như vậy chỉ lặng lẽ không nói, cũng không nói gì với Truyền Sơn, chỉ khẽ gật đầu.

Truyền Sơn lại khá tôn kính với hắn, đứng dậy hành lễ với Bạch Đồng.

Dương Quang Minh lập tức ghen tị, “Đồ đệ, vi sư có chuyện muốn nói với ngươi, không phải ngươi đang tìm truyền…”

“Dương huynh, Bạch huynh, thì ra các ngươi trốn ở đây nghỉ ngơi, để tiểu đệ phải tìm một phen.” Một giọng nói thanh nhã từ xa truyền tới.

Dương Quang Minh dường như đã sớm ngờ tới có người sẽ đến, nháy mắt mấy cái với đồ đệ.

Truyền Sơn không rõ, còn tưởng ý Dương lão nhi là đợi lát nữa hẵng nói. Nhưng cẩn thận suy nghĩ thì bỗng mỉm cười. Lấy tu vi của vị sư phụ này, nếu không muốn để người ta tìm được họ thật, dù đối phương có thực lực tầm tầm như hắn đi chăng nữa, cũng đừng mong tìm được chỗ của họ, huống chi Hậu Thổ Môn còn là địa bàn của nhà mình.

Không biết Dương lão làm vậy có mục đích gì? Truyền Sơn tạm thời gạt chuyện truyền tống trận siêu thiên hà, ngẩng đầu nhìn về phía người tới.

“Dương huynh, Bạch huynh nhận đệ tử tốt thật! Qủa nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, mặt mày cũng sáng sủa!” Người tới ngoài miệng ân cần thăm hỏi Dương Quang Minh, nhưng con mắt lại đăm đăm vào Truyền Sơn.

Thiếu niên? Truyền Sơn cười xấu hổ, nếu tính bốn trăm năm ở Huyết Hồn Hải, hiện tại sợ là hắn đã bị gọi thành ‘lão già’ còn ít ấy chứ.

Truyền Sơn thấy người tới mặt mày trắng trẻo, tao nhã, trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, chính là Trần lão tổ – một trong năm vị lão tổ.

Trưởng bối nói chuyện, Truyền Sơn tự nhiên cũng không xen mồm vào đáp, ngược lại ánh mắt chuyển tới người nữ tử đứng phía sau Truyền Sơn. Ái chà, cũng là người quen đấy!

Canh Nhị ngơ ngác nhìn Trần Duẫn La, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch. Thấy đối phương cười, lập tức choáng váng ngất ngay, đỏ mặt nhếch môi cười khúc khích. Kỳ lạ, lần trước lúc thấy cô gái này sao không thấy nàng đẹp thế? (lúc đó bị che với cả bận ghen nữa =. =)

Kỷ 14 cau mày, dung mạo Trần Duẫn La gây rung động khá lớn, đại đệ tử An Nhiên của Ổ đào hoa có mặt thon nhỏ, nhưng cô gái này rõ ràng càng thon nhỏ hơn. Cô gái này nếu dùng pháp bảo phi hành bay một chuyến tới Lam tinh, tuyệt đối sẽ được coi là thần nữ, tiên tử. Lẽ nào các cô gái tu luyện đều có dung mạo xinh đẹp vậy sao? (có cái vỏ thôi anh, bên trong không biết là lão bà bao tuổi rồi)

Đào Hoa thấy Kỷ 14 động dung, cấu mạnh vào eo Kỷ 14 một cái, đồng thời nhìn Trần Duẫn La một cái thiệt sắc bén thiệt khinh bỉ. Trông xấu như thế còn dám ra đây gặp người, quả thực là hại người hại mình!

Có lẽ Truyền Sơn là người bình tĩnh nhất, chỉ là nhìn Canh Nhị như thế thì rất khó chịu. Đúng là con rùa háo sắc, bắt đầu nhìn mỹ nữ chảy nước miếng rồi, ngươi bị mỹ nữ lừa còn ít à?

“Truyền Sơn, chào Trần sư thúc đi.” Dương Quang Minh vuốt chòm râu, chỉ ra Truyền Sơn.

Bạch Đồng vẫn không mở miệng, tựa hồ cũng không thích Trần Vong cho lắm.

Truyền Sơn đứng dậy, thi lễ với Trần Vong, nói: “Tại hạ La Truyền Sơn, xin chào Trần sư thúc.”

“Ừ, không tệ, hôm nay ngươi biểu hiện trong cuộc thi cũng rất tốt, thực làm người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.” Trần lão tổ quan sát Truyền Sơn, thần sắc cũng thỏa mãn, lại lơ lãng nhìn sang con gái, mỉm cười bí hiểm.

“Truyền Sơn à, vị mà ngươi ra mắt này, chính là Tán tu lão tổ tiếng tăm lẫy lừng của Hậu Thổ Tinh đó, Trần lão tổ tu vi tương xứng với ta, ngươi cần nhớ thỉnh giáo nhiều hơn.” Dương Quang Minh chú ý tới ánh mắt của Trần Vong, nhớ tới chuyện lần trước Trần Vong nói với hắn, không khỏi cười thầm.

“Vâng.”

“Ha hả, lão tổ gì chứ, ngươi đã để La tiểu tử gọi một tiếng sư thúc, ta sao có thể xử tệ với hắn được? Nào, La tiểu tử, Trần sư thúc của ngươi tới vội quá, trên người cũng không mang theo đồ tốt gì, chỗ ta có một viên Ngưng Anh Đan đây, ngươi cầm mà chơi đi.” Trần Vong cười tủm tỉm lấy một cái bình màu ngọc xanh cỡ ngón tay từ trong tay áo Càn Khôn ra ném cho Truyền Sơn.

Truyền Sơn nhận lấy, nhưng ánh mắt nhìn về phía Dương Quang Minh trước.

“Trần lão đệ, món quà gặp mặt này của ngươi có phải quý trọng quá không đấy?”

Ngưng Anh Đan đấy, linh đan mà bao nhiêu tu giả Kết Đan Kỳ tha thiết ước mơ, có thể nói là có Ngưng Anh Đan rồi, khả năng và tính an toàn kết thành Nguyên anh ít nhất cũng phải tăng ba, bốn tầng. Vốn dĩ Hậu Thổ Môn cũng có Ngưng Anh Đan, còn có cả cách luyện đan nữa, nhưng hiện giờ cách luyện đan nằm trong tay Bạch Đồng, mà do thiếu tài liệu luyện đan nên Bạch Đồng cũng không có hàng tồn. Nói ra điều ấy, bởi viên Ngưng Anh Đan này đối với Truyền Sơn đúng là sự giúp đỡ kịp thời, Hậu Thổ Môn cũng bởi vậy phải mắc nợ Trần Vong một ân huệ.

Dương Quang Minh vẫn không tỏ vẻ gì, trong lòng thì đang phỏng đoán mục đích Trần Vong tới đây. Trần Vong cũng là một kẻ gian giảo, đã tới mấy hôm nhưng đến giờ vẫn chưa nói rõ ý đồ tới của hắn, chỉ nói nhớ ốc đảo của Hậu Thổ Môn, nhớ hoa quả trái cây trên ốc đảo, nên lần này mang con gái theo để cùng ăn một bữa đồ tươi.

Ăn đồ tươi ư? Bắt đầu từ hai ngày trước khi Đại hội Thử Linh được tổ chức? Tình huống này ai cũng biết là giả, Dương Quang Minh cũng không nói ra, chỉ chờ bước tiếp theo Trần Vong chuẩn bị làm gì. Dường như hắn không tin Trần Vong nói tới ăn đồ tươi, cũng không tin mục đích chân chính của hắn là muốn gả con gái.

Kết quả vị Tán tu này gặp đồ nhi của hắn, vừa ra tay đã cho đi viên Ngưng Anh Đan.

Còn trước đó hắn đưa cho con bé nhà họ Trần kia ngọc bội tụ nguyên, tuy là pháp bảo hạ phẩm cấp cao, nhưng lấy đó làm quà ra mắt tuyệt không tính là mất mặt, nhưng so sánh với Ngưng Anh Đan quý giá, mức độ hơn kém không phải chỉ là một hai bậc mà thôi.

Nghĩ tới đây, Dương lão nhi cũng thấy khó chịu. Trần Vong làm như vậy, nếu không phải nể cái mặt già của hắn, vậy chắc chắn có việc nhờ vả, hơn nữa việc ấy cũng chẳng phải chuyện bình thường.

“Nếu Trần sư thúc đã đưa cho ngươi, vậy ngươi cứ cầm đi, còn không qua cảm ơn Trần sư thúc.”

“Đa tạ Trần sư thúc thưởng hậu hĩnh.” Truyền Sơn cất viên Ngưng Anh Đan đi. Thực ra thứ này cũng không có tác dụng mấy với hắn, đừng nói trên người hắn đã có cách luyện đan Bạch Đồng cho từ lâu, kể cả Canh Nhị cũng đã nói trước rồi, tu luyện tiến cấp nếu có thể không dùng đan dược thì đừng dùng làm gì, tu luyện là việc cần phải dựa vào bản thân, đan dược chỉ là mánh phụ trợ, trừ phi bất đắc dĩ, bằng không tốt nhất đừng dùng.

“Ha hả, lão phu thấy La tiểu tử hợp với ta, Ngưng Anh Đan tuy quý nhưng cũng không làm được gì, hơn nữa ta có giữ cũng không dùng.”

“Ngươi không dùng, vậy không phải còn con bé nhà ngươi sao.”

“Ha ha, hôm nay tiểu đệ tới cũng là vì con bé này đấy. Truyền Sơn à, đây là con gái lão phu, tên là Duẫn La, các ngươi đều là thanh niên, không ngại làm quen với nhau đi.” Trần Vong nói năng rất thân thiện hiền hòa.

Truyền Sơn đối mặt Trần Duẫn La, cười rất chi là đứng đắn, “Xin chào Trần sư muội.”

Trần Duẫn La vén áo thi lễ với hắn giống nữ tử bình thường.

“Trần sư muội, lần trước không biết thân phận ngươi, đã đắc tội rồi, xin Trần sư muội chớ để trong lòng.”

“Đâu có. Lần trước Duẫn La cũng là nhất thời lạc đường tâm hoảng ý loạn, nếu có chỗ nào vô lễ thì xin La sư huynh thông cảm cho.”

“Đó là đương nhiên.” Truyền Sơn nhìn chằm chằm vào Trần Duẫn La, nhìn rất chi là chăm chú.

Trần Duẫn La không biết nhớ tới điều gì, mặt đỏ ửng. Kiểu như Đăng Đồ Tử (1) vốn là kiểu nàng ghét nhất, nhưng vì sao hôm nay…

Ý cười của Trần Vong càng sâu, “Dương huynh, Bạch huynh, mấy lão già chúng ta nói chuyện, không cần bọn tiểu bối hầu hạ trước mắt đúng không?”

“Ái chà, già rồi già rồi, ngươi xem ta quên mất cả điều ấy, Truyền Sơn à, mang Trần sư muội ngươi đi dạo đi, ở đây có sư huynh Đắc Bảo của ngươi hầu hạ là được rồi. Mấy đứa nhỏ các ngươi cũng đều đi chơi đi, đi đi, đi đi.”

Dương Quang Minh cười tủm tỉm phất tay áo đưa toàn bộ những người trẻ tuổi hơn tới bên linh tuyền ở sau núi, nơi ấy coi như là một địa điểm có cảnh sắc đẹp nhất của Hậu Thổ Môn. Tán tỉnh nhau mà, đương nhiên phải chọn nơi phong cảnh tốt mới thích hợp. Ha hả!

Trần Vong cũng cười, hắn tin dựa vào tài mạo của nữ nhi hắn, muốn thu phục một tu giả Ngưng Khí Kỳ nho nhỏ vẫn là một việc dễ dàng. Nếu Duẫn La thực sự có tình cảm với La tiểu tử, vậy thì rất tốt, nếu không thể, cứ để La tiểu tử có tình cảm với Duẫn La cũng được.

“Trần sư muội ngươi nếm thử xem, đây là linh quả đặc sản của Hậu Thổ Môn ta, nó có công năng làm đẹp lưu giữ tuổi thanh xuân, rất thích hợp cho giai nhân tươi đẹp như ngươi vậy.” Truyền Sơn ra sức xun xoe.

Trần Duẫn La vẫn giữ khoảng cách thích hợp, tán gẫu nói cười với Truyền Sơn. Hai người nói chuyện từ linh quả tới luyện khí, nhất thời ăn ý, quên luôn cả mấy người đi đằng sau.

Đào Hoa giật nhẹ ống tay áo Canh Nhị, “Ngươi xong rồi, đối tượng song tu của ngươi coi trọng người khác rồi.”

Canh Nhị bực không buồn há miệng đáp, chân đi giầy chọc liên tục lên mặt đất mềm. Hiện giờ y không còn thấy Trần Duẫn La đẹp nữa, ngay cả La Truyền Sơn cũng trở nên đáng ghét. Vì sao con gái đẹp đều thích thân thiết với người khác, không thích thân thiết với y chứ?

“Đừng nói bậy!” Kỷ 14 ngăn Đào Hoa lại.

“Người ta cũng không nói sai! Ngươi thấy đôi cẩu nam nữ kia sắp dán vào nhau rồi kìa!”

“Không được nói năng thô tục.”

“Người ta thô tục chỗ nào? Người ta nói thật mà! Canh Nhị à, bình thường có phải ngươi không thỏa mãn La tiểu tử, nên mới để hắn thấy một đứa con gái xấu đã đứng núi này trông núi nọ phải không?”

Canh Nhị rất muốn bịt miệng Đào Hoa lại, y muốn nói y tin Truyền Sơn, nhưng mà…

Đào Hoa nhìn quét y từ trên xuống dưới, lại từ xa ngó sang Trần Duẫn La trước lồi sau vểnh, cười bỉ ổi, nói: “Người ta biết rồi! Nhất định là vóc người hiện tại của ngươi làm La tiểu tử không thích. Cũng đúng thôi, ngươi nói ai lại đi dậy hứng thú với một tiểu mập mạp chưa lớn chứ? Này, ngươi cố ý phải không? Đến bây giờ vẫn giữ hình tượng trẻ ranh ấy.”

Kỷ 14 đau đầu vì thấy Đào Hoa ra sức kích thích Canh Nhị, hắn có phần hối hận vì đã ném nắm vải nhét miệng Đào Hoa đi sớm quá, giờ có muốn bịt miệng Đào Hoa lại, còn phải xé áo tại chỗ nữa chứ.

Canh Nhị… quay đầu liền đi!

“Này này, ngươi đi đâu vậy? Mặc kệ đôi cẩu nam nữ kia à?”

Kỷ 14 không thể nhịn nổi nữa, kẹp người vào nách rồi đi. Tiểu tử này đúng là cần phải dạy dỗ.

“Thập Tứ ca ca, ngươi muốn làm gì? Đáng ghét quá đi, người ta không muốn mà, giữa ban ngày ban mặt ngươi đã muốn dẫn người ta về phòng… Ô ô!”

Kỷ 14 cuối cùng cũng chịu xé một vạt áo chặn miệng Đào Hoa lại.

Truyền Sơn tự nhiên đã nghe được động tĩnh phía sau từ lâu, khi nghe thấy Đào Hoa đánh giá ‘đôi cẩu nam nữ kia’, hắn thực sự rất muốn quay đầu nhìn xem Canh Nhị có vẻ mặt thế nào.

Nhưng mà… dạy dỗ thì dạy dỗ đến cùng, phải để con rùa háo sắc kia biết ý nghĩa chân chính của việc song tu đôi bên, không thể để hắn gặp nữ nhân ngực to xinh đẹp nào là bắt đầu thích người đó được.

Nếu Trần Duẫn La không phải vì tăm tích của hỗn độn nguyên khí, nàng đã sớm quay đầu tát cho tên lùn chân to nói năng quái dị kia một cái rồi.

Nhưng nghe giọng điệu của kẻ quái dị kia, tiểu mập mạp chính là đối tượng song tu của La Truyền Sơn? Điều này sao có thể?!

Cảm thấy Canh Nhị đi xa rồi, Truyền Sơn cũng không còn lòng dạ nào diễn trò nữa, lập tức mượn cớ rời đi.

Trần Duẫn La cũng vì nghe thấy việc ghê gớm, nhất thời tâm loạn như ma, cũng không có lòng dạ nào tiếp tục ứng phó, liền kết thúc cơ hội ‘hiểu nhau’ lần này tại đây.

Đêm đó, Dương Đắc Bảo tới nói cho hắn một vài điểm quan trọng của vòng thi thứ hai, trước khi ngồi thiền, Truyền Sơn lại đi một vòng tìm Canh Nhị nhưng vẫn không tìm thấy.

Tiểu tử kia! Hắn vẫn không tìm ra người, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, điều này chứng tỏ tiểu mập mạp chắc chắn đang trốn hắn.

Truyền Sơn nhìn một đống linh quả và thịt để lấy lòng rùa béo trên bàn, thở dài, đây là đang nghiêm phạt Canh Nhị sao? Đây có lẽ là đang nghiêm phạt hắn đi?

Nam nhân bực bội cúi đầu, nản lòng cầm mai rùa trong tay lên khắc tới khắc lui.

Cửa, lặng lẽ bị đẩy ra.

Truyền Sơn ngẩng đầu. Căn nhà gỗ của hắn không đặt cấm chế, từ trước tới nay ai cũng có thể bước vào, chủ yếu là trong phòng hắn cũng không có thứ gì để phải giấu diếm, đồ tốt tự nhiên đều giấu trên người Canh Nhị hoặc chính hắn.

“Ngươi…!”

Truyền Sơn nhìn người vừa bước vào, mở to hai mắt nhìn.

HẾT 20

(1) Đăng Đồ Tử: từ thời Tần Hán đến nay, “Đăng Đồ Tử” là một cái tên dùng để chỉ những kẻ háo sắc. Nguyên nhân cũng chính vì <<Đăng Đồ Tử háo sắc phú>> của Tống Ngọc. Có một lần, Đăng Đồ Tử tới gặp Sở vương cáo rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc, khuyên sở vương không nên dẫn hắn vào hậu cung. Tống Ngọc sau khi biết chuyện ghi hận trong lòng, trước mặt Sở vương ra sức biện giải, trái lại công kích nói rằng Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc, còn viết ra những lời hoa mỹ, giai cú trong <<Đăng Đồ Tử háo sắc phú>> Trong bài này có một đoạn nói, “Giai nhân thiên hạ có đâu bằng Sở quốc, giai nhân sở quốc có đâu bằng ở quê thần, người đẹp ở quê thần có ai bằng nữ tử phía đông nhà thần, người này nếu cao thêm một chút thì thành cao quá, nếu thấp một chút thì thành thấp quá. Nếu đánh thêm một lớp phấn lại ra trắng quá, nếu tô thêm một lớp son thì ra đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng đều đẹp, không gì sánh nổi. Nàng chỉ cần mỉm cười đã khiến biết bao công tử si mê, nhưng thần chưa bao giờ động lòng. Còn Đăng Đồ Tử thì ngược lại, có vợ xấu xí, còn có với nhau 5 đứa con. Thế nên, Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc.”

Tác giả bật mí quyển tiếp theo: Truyền Sơn nhìn thấy ai? Canh Nhị biến thành ra sao? Truyền Sơn có bước vào đợt thi thứ ba không, có đạt được hạng nhất thi luyện khí không? Họ có quay về Lam tinh không? Quan trọng nhất là bộ thần giáp trong truyền thuyết sẽ mang tới cho họ bước ngoặt ra sao? Canh Nhị có quan hệ gì tới thần giáp? Tất cả nội dung xin mọi người hãy theo dõi Quyển 10: Thần Giáp. Nê: mn đoán Canh Nhị với Thần giáp có quan hệ gì *nháy mắt*