Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 15




Chính xác thì từ khi La Truyền Sơn vào sân, cộng thêm tiếng hô gào của Đào Hoa, gần như toàn bộ người biết lời đồn đều nghị luận hoặc thương lượng với người bên cạnh, mà theo bàn tán của mọi người, lời đồn cũng càng vang xa hơn.

Nếu ánh mắt có tính sát thương, hôm nay Truyền Sơn đã cảm nhận được điểm ấy sâu sắc, chỉ cảm thấy ánh mắt lướt qua người mình vô cùng nóng bỏng, bao hàm đủ kiểu tâm tình, đâm vào làm hắn mình mẩy khó chịu.

Có cần thiết phải thế không? Hắn đã có vợ rồi mà.

“Tán tu Ngô Chân vào sân.”

Truyền Sơn nghe tới cái tên được Dương Quang Minh yêu cầu chú ý đặc biệt, lập tức thu lại các kiểu tư tưởng rối loạn, ngẩng đầu quan sát tu giả có tên ấy.

Ngoại hình Ngô Chân cũng na ná như Dương Quang Minh mô tả nên nhất thời cũng không thể nhìn ra hắn có điểm gì đặc biệt, kể cả cách hắn tiến vào sân đấu cũng rất bình thường, ngoại trừ một bộ phận đệ tử Thần Sa Môn “xùy” hắn ra, các tu giả khác không có mấy ai chú ý tới.

Truyền Sơn quan sát xong Ngô Chân thì bắt đầu chuyên tâm quan sát khu vực thi đấu cá nhân của hắn, chỉ thấy khu vực này nhìn như không lớn, cũng không có gì đặc biệt, chỉ có điều trên sàn đá tảng đằng trước có ba khối ngọc thạch đỏ, vàng, xanh lục cùng một miếng ngọc giản khác lơ lửng ở trước mặt. Truyền Sơn nhất thời cũng không biết rõ tác dụng của ba khối ngọc thạch, ngọc giản thì chắc dùng để ghi chép lại.

Rất nhanh, tính cả Truyền Sơn trong đó, tổng cộng sáu mươi mốt người dự thi luyện khí đã vào hết khu vực thi đấu, hai tu giả khác sau khi được gọi tên ba lần mà vẫn không xuất hiện, bị hủy bỏ quyền thi đấu.

“Xin mời trọng tài ngồi vào vị trí!”

Một tiếng này nhất thời làm khán giả chuyển sự chú ý khỏi người dự thi. So với người dự thi danh tiếng chưa hiện, hiển nhiên các trọng tài trên ghế trọng tài càng được khán giả chú ý hơn. Trong đó, ngoại trừ những người lèo lái các đại môn phái và gia tộc ra, còn mấy lão tổ Độ Kiếp Kỳ gần như không hề lộ diện, chẳng hạn như Minh đại vu của Thần Sa Môn, Dương Quang Minh của Hậu Thổ Môn, Ma tu Bạch Đồng, Tán tu Trần Vong, cùng với lão tổ lánh đời của thế gia luyện đan Giả Xuân Sinh cũng xuất hiện từng người một.

Mỗi khi có một vị lão tổ lộ mặt, từ ghế khán giả sẽ vang lên từng đợt tiếng hoan hô, đến khi vị lão tổ cuối cùng Giả Xuân Sinh xuất hiện trên ghế trọng tài, ghế khán giả tầng thứ ba đột nhiên xảy ra rối loạn, hơn mười Yêu tu biến thân tại chỗ, lấy chân thân tru lên hành lễ về phía Giả Xuân Sinh.

Nói tới Giả Xuân Sinh này kể cũng thú vị, hắn cũng không phải huyết mạch Giả gia, cũng không phải con người, mà là một Yêu tu, đã từng có tình với tổ tiên Giả gia, sau khi vị tổ tiên ấy độ kiếp thất bại, hắn liền làm nhân vật bảo hộ ở lại Giả gia, đồng thời cũng là người dẫn đầu mạch Yêu tu của Hậu Thổ Tinh, chẳng qua do Hậu Thổ Tinh tài nguyên hạn chế, Yêu tu không nhiều nên cũng không tạo được thành tựu.

Vốn dĩ Tĩnh Hải cũng có thể tham dự trọng tài lần này, nhưng hắn có việc rời đi, trọng tài ở phương diện Phật Tu liền chỉ còn một mình Chân Thiện đại hòa thượng của Niêm Hoa Tự tới từ Bồ Đề Tinh.

Còn về năm tên trọng tài ngoại lai còn lại, chia ra là Vân Tranh Nhân – Qủy linh tu của Vân Thai Tinh, Chu Thao – Yêu trù (yêu quái + đầu bếp) tu của Lan tinh, Lý Phất Trần – Nhạc tu của Tuyền Tinh, Tín Chân Nhân – Đạo tu của Ngọc Thanh Quan, Khấu Tồn Kim – Ma tu của Tu La Điện. Ngoại trừ Lý Phất Trần ra, người còn lại đều là nam giới.

Năm tầng ghế trọng tài luận về xếp hạng, năm vị lão tổ được ngồi ở tầng cao nhất, từ trái sang phải chia ra là Minh, Dương, Trần, Bạch, Giả lão tổ.

Sáu trọng tài ngoại lai được ngồi ở tầng thứ tư, từ trái sang phải chia ra là Vân, Tín, Lý, Khấu, Chu, Chân.

Từ tầng ba trở xuống không phân rõ, nhưng mỗi vị trọng tài tới đây tựa hồ đều đã tự suy xét vị trí thích hợp cho mình, sau khi đôi bên nhường nhau một phen, lấy tu vi cá nhân để sắp ghế. Cứ vào những lúc thế này, mỗi vị trọng tài đều phát huy phong độ đỉnh nhất của mình, tựa hồ khúc mắc trước kia giữa đôi bên đều biến mất không thấy, gặp kẻ thù cũng có thể cười mỉm chi beo.

Vân Tranh Nhân nhìn như lơ đãng quét một vòng người dự thi, sau khi nhìn tới khuôn mặt quen thuộc kia trong đó, lại nhắm mắt lại. Chuyện nên sắp xếp đã sắp xếp thỏa đáng, hiện tại hắn chỉ chờ trò hay bắt đầu.

Dương Quang Minh và Minh đại vu ngươi đâm bì thóc ta chọc bì gạo nhau một câu, tựa hồ cũng không quan tâm tới người dự thi cho lắm. Trần Vong ngồi một bên thi thoảng lại cười phối vào hai câu.

Bạch Đồng thì nhẹ giọng nói chuyện với Giả Xuân Sinh.

Ma tu Khấu Tồn Kim của Tu La Điện thừa dịp hai người dừng lại, hành một cái lễ vãn bối gặp tiền bối với Bạch Đồng, Bạch Đồng hơi gật đầu nhưng cũng không nói.

Tuy thế, Khấu Tồn Kim vẫn vui mừng cực kỳ như thể được vinh dự và khen ngợi gì lớn lao lắm vậy. Ma tu chú ý tôn ti trên dưới nhất, đối với Khấu Tồn Kim, Bạch Đồng thân là lão tổ Độ Kiếp Kỳ không thèm để ý tới hắn mới là bình thường, có thể gật đầu đáp lễ với hắn, đó quả thực là điều kỳ diệu.

Chu Thao cũng hành đại lễ với Giả Xuân Sinh, thấy Ma tu lão tổ và Yêu tu lão tổ của Hậu Thổ Tinh có vẻ quan hệ tốt đẹp, liền nghĩ có nên tiếp lời Khấu Tồn Kim hay không, nào ngờ sau khi Khấu Tồn Kim ngồi xuống thì một lòng nhìn chăm chăm vào người dự thi, như là đang tìm ai trong đó.

Tín Chân Nhân nhanh nhạy, thấy Vân Tranh Nhân ra vẻ bàng quan nên cũng không động chạm gì hắn, nghiêng người trò chuyện vui vẻ với Lý Phất Trần và những trọng tài bên dưới của Hậu Thổ Tinh.

Chân Thiện đại hòa thượng thì nhắm mắt niệm kinh từ khi bắt đầu ngồi xuống, không tiếp lời hay nói chuyện với bất luận tu giả nào.

Cuối cùng, trọng tài không một ai vắng mặt, sau khi thỏa thuận ngầm với mấy vị lão tổ, chưởng môn Ngũ Âm Môn đứng dậy, nói một lượt lời khích lệ tu giả dự thi rồi bắt đầu tuyên bố quy tắc trận đấu và các hạng mục cần chú ý.

Giọng nói rõ ràng không cao nhưng truyền khắp toàn sân đấu.

Ghế khán giả náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại.

“Mỗi vị dự thi đều có một khu vực thi đấu riêng biệt, bắt đầu trận đấu rồi sẽ không thể liên hệ với bên ngoài, cũng xin chớ liên hệ với bên ngoài, miễn sinh ra những hiểu lầm không cần thiết. Mặt khác, trong lúc thi đấu không được rời khỏi khu vực của mình, nếu có việc gấp, xin hãy gõ lên ngọc thạch màu đỏ ba cái, sau ba tiếng gõ vô luận có lý do gì cũng coi như chủ động bỏ thi.

Nếu cần người dự thi trả lời vấn đề gì ở bên trong, ngọc thạch màu đỏ sẽ lóe lên, tới lúc đó ấn một cái là có thể khôi phục.

Ngọc thạch màu xanh lục dùng để tính thời gian, mỗi khi lóe lên một lần được tính là một hốt (*). Còn về ngọc thạch màu vàng… Ngọc giản dùng để ghi lại đáp án của người dự thi, kết thúc thi đấu, ngọc thạch màu vàng sẽ lập tức hút đi ngọc giản. Những điều này mọi người đã hiểu chưa?” Chưởng âm Ngũ Âm Môn nhìn quét một vòng, lúc thấy Truyền Sơn thì hơi dừng lại.

(*) hốt là đơn vị đo lường ợ, 1 hốt = 100.000m, thường mang nghĩa thình lình, tức là 1 hốt trôi qua rất nhanh, có thể tính như giây cho dễ hiểu ợ.

“Hiểu rồi.” Các người dự thi cùng nhau trả lời.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn gật đầu, thấy mỗi người dự thi đều chú ý nghe hắn nói, cũng không lười nhác thất thần, hài lòng tiếp tục: “Theo thường lệ, hình thức thi đấu chia thành rửa sạch, đãi bỏ, chế biến, từng thể loại đều chia làm ba vòng, vòng thứ nhất thi đấu tỷ thí là nhận biết tài liệu. Ở đây tổng cộng có 999 loại tài liệu, mỗi loại tài liệu chỉ dừng lại hai mươi hốt thời gian trước mặt người dự thi, phàm là tài liệu xuất hiện đều có thể nhìn, ngửi, sờ, nếm.

Nhưng các tu giả chớ làm mình trúng độc, nếu xui xẻo trúng độc, bản thân lại vô lực đụng vào ngọc thạch màu đỏ, trưởng bối gia tộc hoặc sư môn của người dự thi có thể thay ngươi nói bỏ thi, nếu không có ai thay thế, thì do trọng tài đánh giá, nếu hơn nửa số người đồng ý, ngươi sẽ mất tư cách thi đấu. Điểm ấy đã rõ hay chưa?”

“Rõ rồi.”

“Tốt! Nếu các ngươi nhận ra tài liệu ấy cần viết rõ tên gọi, xuất xứ, năm, ít nhất một hiệu lực và tác dụng, cùng với cách trồng và tránh sử dụng, trừ các thứ đó, nếu ngươi biết các tri thức khác của tài liệu ấy cũng có thể viết lên, viết được càng nhiều càng tốt, chỉ cần chính xác, mỗi khi viết ra điểm nào liền tính điểm đó. Sau khi kết thúc thi đấu, máy đọc viết ngọc giản sẽ căn cứ vào đáp án chính xác để ghi lại và tính điểm cho các ngươi, phần đáp án không đúng ghi lại trong máy đọc viết sẽ do các vị trọng tài cùng phán đoán có chính xác hay không, trên nửa thì qua, một nửa hoặc dưới một nửa thì không qua. Cuối cùng tổng điểm gộp lại chính là căn cứ quyết định thứ tự của các vị.”

Máy đọc viết ngọc giản? Truyền Sơn đã bị đả kích rồi, hắn đột nhiên phát hiện hiểu biết về pháp bảo trước đây của hắn quá ít ỏi.

“Theo quy định năm vừa rồi, tổng điểm phải đạt được từ 3600 điểm trở nên mới có thể bước vào vòng tỷ thí tiếp theo. Nếu số điểm các vị đạt được trên số điểm này, như vậy là có thể tiến hết vào vòng thứ hai, nếu không có ai đạt được yêu cầu, lượt thi liền dừng ở đó. Tự nhiên, người đó cũng mất đi cơ hội tham gia thi cấp 2.

Nhớ kỹ, chỉ khi nào thắng được ba vòng thi người ấy mới có thể thay Hậu Thổ Tinh cùng tu giả xuất sắc của các tinh cầu trong tinh đoàn tương ứng tiến hành thi đấu cấp 2. Hiện tại, các ngươi có thể làm vẻ vang, có thể đạt được phần thưởng hậu hĩnh, có thể đạt được vô vàn ưu ái cho gia tộc, sư môn hay không, phải xem nỗ lực của mỗi vị rồi!”

Chưởng môn Ngũ Âm Môn vừa dứt lời, một gã dị tinh nhân thân cao chưa tới bốn thước, đầu to như cái đấu, không cổ chẳng có mình, chân khẳng khiu như thể thân cây đột nhiên nhảy ra giữa ghế trọng tài.

Minh đại vu cũng đồng thời đứng lên, vóc người cao to nổi bật khác người, chỉ nghe giọng nói tựa sấm rền vang khắp sân đấu: “Trận pháp ngăn cách khởi động! Vòng thi thứ nhất Luyện khí ─── bắt đầu!”

“Bắt đầu rồi! Vòng thi thứ nhất – luyện khí bắt đầu rồi!” Khán giả xem cuộc chiến hưng phấn lạ thường.

“Mua đi mua đi! Đánh cược người thắng vòng thứ nhất còn một trăm hốt nữa là kết thúc! Tỷ lệ thua cao nhất là 1:60! Ai muốn mua thì mua nhanh nào!”

“Ta mua ta mua! Ta mua Ngô Chân thua 1:60!”

“Ngô Chân là ai?”

“Không biết…”

“Này, ta mua đệ tử họ La kia của Hậu Thổ Môn, hiện tại tỷ lệ thua của hắn là bao nhiêu?”

Không nói tới mức độ náo nhiệt của ghế khán giả, khi âm ‘đầu’ của Minh đại vu vừa dứt, chỉ thấy dị tinh nhân vừa xuất hiện không nói mà vang, lập tức ném ra một cái túi càn khôn từ tay.

Túi Càn Khôn bay tới khoảnh đất trống hình tròn giữa khu vực thi đấu thì dừng lại, cũng tự động mở ra, các loại tài liệu lần lượt ra khỏi túi như thể nước chảy, bay về phía các người dự thi.

Mỗi loại tài liệu đều dừng lại hai mươi hốt trong khu vực thi đấu của người dự thi, hai mươi hốt vừa qua, lập tức sẽ bay xuống phía một vị phía dưới.

Truyền Sơn phát hiện từ khi túi càn khôn xuất hiện, hắn đã không nhìn thấy được tình cảnh bên ngoài, muốn thừa dịp tu giả đằng trước quan sát tài liệu để quan sát trước cũng không được, có lẽ đại hội cũng không thể để họ được lợi ích ấy.

Mỗi khi một loại tài liệu tiến vào khu vực thi đấu của hắn, ngọc thạch xanh lục dùng để tính thời gian cũng bắt đầu lập lòe.

Truyền Sơn không dám chậm trễ, lập tức cầm ngọc giản lên bắt đầu dùng thần thức ghi lại nội dung tài liệu nhận ra. Ở trong này, có thể dùng tinh thần khắc in ngọc giản hay không cũng là một ải, nếu không thể, dù ngươi nhận ra tài liệu nhiều tới đâu cũng không thể coi là tu giả chân chính.

Sau khi dị tinh nhân vóc người kỳ lạ ném túi Càn Khôn xong cũng đột nhiên biến mất. Toàn bộ tu giả ở đây, kể cả mấy lão tổ Độ Kiếp Kỳ cũng không nhìn ra hắn biến mất kiểu gì.

“Ngăn cách không gian, đột nhiên tới, đột nhiên đi, như linh dương treo sừng không tìm ra vết tích, với vóc người hình dạng như vậy, đây có lẽ là người tộc Đậu Nha của Lục Vựng Tinh(*) rồi.” Trần Vong cười nói với Dương Quang Minh.

(*) Đậu nha: mầm đỗ, mầu đậu, nói chung là tộc người lùn. Lục Vựng Tinh: tinh cầu có quầng sáng màu xanh lục.

Dương Quang Minh không trả lời, nhưng Giả Xuân Sinh dáng người hiên ngang ngồi bên cười nói: “Qủa là họ. Nhưng nói họ có thể khống chế không gian thì cũng quá rồi, kể cả cửu trọng thượng tiên (*) cũng không dám nói có thể khống chế được không gian, huống chi là tu giả bình thường. Người tộc Đậu Nha tuy thiên phú dị bẩm, nhưng cũng chỉ có thể lợi dụng chiêu cắt không gian để chạy trốn và đánh lén mà thôi, hơn nữa do tu vi hạn chế, số lần và khoảng cách cắt không gian cũng khác nhau. Vị tộc nhân tộc Đậu Nha này đi tới Hậu Thổ Tinh chắc cũng chỉ có tu vi Nguyên Anh Kỳ đi.”

(*) cửu trọng thượng tiên: vị thần tiên cao cấp ở trên chín tầng trời.

“Ngươi đúng là không sợ đắc tội người ta, cẩn thận vị tộc nhân tộc Đậu Nha kia ở ngay bên cạnh ngươi, để hắn nghe được ngươi nói thế, rồi lén cho ngươi nếm mùi đau khổ đấy.” Minh đại vu lớn tiếng cười nói.

Giả Xuân Sinh cười, không thèm để ý, “Không sợ, ta quen tộc trưởng của họ, nếu tiểu tử kia dám đánh lén ta, ta bảo tộc trưởng phạt hắn ăn đậu tương!”

Bên vai Giả Xuân Sinh đột nhiên xuất hiện một cái đầu, chỉ nghe tộc nhân tộc Đậu Nha kia kêu oai oái: “Lão yêu quái ông xấu lắm đấy, lại bảo tộc trưởng phạt tau ăn đạu tương, tau không rặn được nghẹn chết làm sao?”

Chúng đại năng (*) cười rộ lên, kể cả Bạch Đồng cũng nhếch khóe miệng cười một cái.

(*) đại năng: người có năng lực to lớn, như mình thì có siêu nhân ấy.

Bên này, các lão tổ Độ Kiếp Kỳ và Đậu Thú tộc nhân tộc Đậu Nha tán gẫu, bên kia, 999 loại tài liệu lục tục xuất hiện trên màn nước, ghế khán giả thi thoảng lại ồ lên một đợt. Tài liệu xuất hiện càng ngày càng nhiều, tiếng kinh hô cũng càng ngày càng lớn, thậm chí có rất nhiều người cùng cảm thán rằng chỉ cần đi xem những tài liệu này một chuyến thôi cũng đã thấy không tệ rồi.

Canh Nhị nhìn chằm chằm tài liệu trên màn nước rồi lau nước miếng.

Đào Hoa khinh thường liếc chúng tu giả một cái. Chỉ mấy thứ kia thôi mà người tổ chức Đại hội Thử Linh cũng lấy ra bày biện! Vào trong Huyết Hồn Hải ấy à, không dám nói muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ít nhất cũng không đến nỗi làm dân bản địa Huyết Hồn Hải phải ngạc nhiên. Một đám nhà quê!

Còn về con rùa tham lam kia, Đào Hoa đã nhìn chán cái tính đó của y từ lâu rồi, giờ cũng lười khinh bỉ luôn.

HẾT 15