Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 13




“Thần giáp?” Nam nhân cố kìm dục hỏa nhìn Đào Hoa kêu gào mà ù ù cạc cạc.

Sắc mặt Canh Nhị bỗng tái xanh, nhảy khỏi lòng Truyền Sơn.

Kỷ 14 vào cùng lắc đầu, “Ta cũng không biết là thứ gì, tiểu tử này vừa về đã bảo muốn tìm ngươi, nói cứ như thể đại họa lâm đầu vậy.”

“Các ngươi định cảm ơn người ta sao đây? Các ngươi đối xử với người ta như vậy, người ta còn chạy về báo tin cho các ngươi. Ta cũng phải tự cảm động mình, aizz, trên đời này còn bao nhiêu người tốt được như ta?” Đào Hoa ôm mặt than thở.

“Đào Hoa, nói rõ xem nào.” Truyền Sơn khó chịu vì lòng trống không, đi kéo người lại.

“Này này, đây là thái độ nhờ vả đấy à?”

Ba người cùng lườm hắn.

“Được rồi được rồi, Đào Hoa đại gia ta người lớn không chấp, coi như cho qua chuyện các ngươi bỏ người ta trở về một mình.” Đó là chuyện không thể nào! “Chuyện là thế này, sau khi các ngươi đi rồi, tự dưng có một cậu bé da đen chạy tới bảo người ta truyền lời cho các ngươi.”

“Cậu bé da đen?” Truyền Sơn và Canh Nhị liếc nhìn nhau.

“Cậu bé kia nói, nó nghe trộm thấy có người đang lén truyền bá lời đồn, nói Huyền vũ thần giáp do thần tự tay luyện ra trong truyền thuyết đã xuất hiện…”

Canh Nhị nghe thấy hai chữ “Huyền vũ” thì bĩu môi.

“Khoan đã! Nếu là thần giáp, còn do thần luyện ra, vậy bộ thần giáp ấy chắc là thần khí đúng không? Sao nó lại lạc tới giới tu giả? Hơn nữa tu giả có thể sử dụng được nó sao? Ngay cả tiên khí cũng không thể sử dụng, còn vọng tưởng sử dụng thần khí?” Truyền Sơn mỉm cười châm chọc.

“Ngươi đúng là dân tay ngang.” Đào Hoa cười đắc ý, “Thần khí này khác với thần khí khác, truyền thuyết kể tu vi gì cũng có thể sử dụng được, chẳng qua bởi vì tu vi hạn chế nên ảnh hưởng tới công năng của thần giáp. Chẳng hạn tu giả Luyện Khí Kỳ chỉ có thể dùng nó để phòng ngự, chứ không thể sai nó phát động công kích, đồng thời lực tiến công của kẻ địch một khi vượt quá mấy lần tu vi của bản thân người sử dụng, thần giáp ấy sẽ mất đi hiệu dụng rời khỏi thân thể. Trừ phi thần giáp nhận chủ, mới có thể làm thần giáp hi sinh tu vi bản thân bảo vệ chủ nhân chạy trốn.”

Truyền Sơn thót tim một cái.

“Mặt khác, bộ thần giáp ấy còn có một điểm đặc biệt. Kể rằng lúc thần chế tạo nó đã dung hợp nó với Thiên địa sang sinh trận, Tu di giới tử, sau khi thần giáp hoàn thành, bên trong đã tự động sinh ra một thế giới. Kể rằng không gian sinh ra bên trong này có các loại thiên tài địa bảo do thần thu thập được, không những thế, còn có người kể không gian này còn có cẩm nang tâm pháp tu luyện của vị thần này từ khi là con người bình thường tới khi tu luyện thành thần. Cho nên chỉ cần có thể làm thần giáp nhận chủ, không những có thể được thần giáp bảo hộ, mà còn có thể đạt được một không gian sinh sôi vô tận, quan trọng nhất là được truyền thừa của vị thần kia! Nghe xem, một bộ thần giáp như thế ai có thể không động lòng chứ?”

Sắc mặt Truyền Sơn lạnh lùng.

“Ai tạo ra lời đồn?”

“Sao ngươi biết đây là lời đồn?” Đào Hoa xấu xa cười, “Truyền thuyết về bộ Huyền vũ thần giáp này đã có từ xa xưa rồi, truyền thuyết còn kể có người từng có được nó, chỉ là vẫn chưa có ai làm nó nhận chủ thôi.”

“Truyền thuyết truyền thuyết, nếu đã là truyền thuyết, vậy không phải là thật.” Truyền Sơn nói chắc chắn.”

“Bất kể có đúng hay không, việc này truyền ra, hễ là người có mắt, có mũi đều tin.” Đào Hoa ngừng lại, nói: “Muốn biết cái gì là gay go nhất không?”

Canh Nhị nhúc nhích ngón chân, Truyền Sơn nắm chặt tay y.

Canh Nhị chưa từng muốn hiểu suy nghĩ trong lòng một con người như thế, mang theo cảm giác tội ác, Canh Nhị cố gắng đưa tinh thần thể của mình xâm nhập vào thức hải của Truyền Sơn.

Truyền Sơn có cảm giác, đầu tiên là vô thức chống cự, nhưng rất nhanh đã mở rộng cửa chào đón, mặc thể tinh thần của Canh Nhị tiến quân thần tốc.

Đào Hoa nhìn Truyền Sơn, lại nhìn sang Kỷ 14, chỉ là không nhìn Canh Nhị, thu hút sự chú ý đủ rồi, lúc này mới từ từ mở lời: “Gay go nhất là, có người nói bộ thần giáp này hiện tại ở ngay trong tay La Truyền Sơn ngươi.”

Canh Nhị rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ý cười, nhưng rất nhanh y đã khẩn trương nhìn Truyền Sơn.

Rất lâu sau, mới nghe Truyền Sơn mở mồm nói: “… Ờ.”

Kỷ 14 nhướn mày. Tiếng “ờ” này là ý gì?

Đào Hoa kinh ngạc, “Ngươi biết việc này nghiêm trọng cỡ nào không? Một khi lời đồn phổ biến, tới lúc đó không những có tu giả tìm ngươi, thậm chí còn có Tán tiên cùng tiên nhân chân chính tìm tới nơi! Đừng tưởng hiện tại thượng giới và hạ giới tách biệt, người thượng giới không thể tùy tiện hạ giới, vì thần giáp, những tiên nhân này có thể làm mọi chuyện! Đây không phải việc có thể nói bậy như vậy, mà là sự thực đã từng xảy ra. Ngươi biết lúc đó vì bộ thần giáp này đã có bao nhiêu tu giả và tiên nhân chết không?”

Ý cười trên mặt Canh Nhị biến mất, vẻ mặt cũng trở nên áy náy bất an.

Truyền Sơn không còn nắm tay y, dứt khoát ôm thẳng y vào lòng.

Nam nhân cao to miễn cưỡng dựa cả người lên người nhóc béo phị chỉ cao tới trước ngực hắn, há mồm: “… Ờ.”

“Này!” Đào Hoa chống nạnh tức giận.

Truyền Sơn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Lời đồn mà, phá vỡ nó không phải được rồi sao?”

Kỷ 14 tán thành gật đầu. Đúng vậy, chuyện chưa tới cùng, hà tất tự phiền trước.

Bên này Canh Nhị đang lo nghĩ nên nói một vài tình hình thực tế cho Truyền Sơn biết thế nào, bên kia, sau khi Trần Duẫn La trở về đã khóc lóc kể lể nam tử trẻ tuổi tên La Truyền Sơn kia đã cợt nhả và vô lễ với nàng cho vị cha già nghe. Trần Vong nghe rồi giận dữ, kéo nữ nhi chỉ muốn tìm Dương Quang Minh lý luận, nhưng rồi lại tạm thời dừng bước.

“Việc này có lẽ chúng ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.” Trần Vong thở dài nói.

“Duẫn La biết. Đáng tiếc Duẫn La không tìm được nguồn gốc nguyên khí hỗn độn.”

“Ừm… Tiểu tử cợt nhả mà con nói có lẽ là La Truyền Sơn – đồ nhi của Dương Quang Minh và Bạch Đông, con thấy tiểu tử kia thế nào?” Trần Vong hỏi, hắn không quên chuyện từng đưa ra đùa với Dương Quang Minh lúc đầu.

Trần Duẫn La không trả lời ngay.

Trần Vong sờ tóc con gái, hiền lành nói: “Chuyện vi phụ nhắc với con lúc đầu cũng không phải là đùa. Thứ nhất, đừng thấy Hậu Thổ Môn xuống dốc, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, chỉ cần mảnh ốc đảo có linh tuyền ở hậu sơn đấy thôi cũng đủ người ta nhìn mà thèm rồi. Thứ hai, Hậu Thổ Môn là một trong những môn phái xưa nhất, truyền thừa của họ có thể nói là hoàn chỉnh nhất trong toàn bộ giới tu giả, truyền thuyết kể họ có hết cả truyền thừa của Ma tu, Yêu tu, Qủy tu. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, đệ tử của Hậu Thổ Môn thưa thớt, hiện nay chỉ có mình đệ tử La Truyền Sơn, nếu con có thể cùng hắn kết làm bầu bạn song tu, đợi khi Dương Quang Minh độ kiếp rồi, cả Hậu Thổ Môn ấy đều là vật trong bàn tay hai người các con. Huống chi hiện tại Hậu Thổ Môn còn xuất hiện nguyên khí hỗn độn trong truyền thuyết, nếu con có thể tìm được ngọn nguồn, rồi nghĩ cách lấy được nó, dù không thể lấy được, cũng có thể khống chế được. Như vậy tu vi của con và ta chắc chắn tiến triển cực nhanh, vi phụ dù độ kiếp cũng có thể an lòng.”

“Phụ thân, ngài yên tâm, Duẫn La biết nên làm gì. Nhưng họ La kia muốn có được nữ nhi, còn phải xem hắn thể hiện thế nào ở Đại hội Thử Linh nữa!”

“Đương nhiên, sao vi phụ có thể để con tủi khổ được, nếu tiểu tử kia không có triển vọng, con chỉ cần bái Dương lão nhi làm sư phụ là được. Con chính là Thủy linh căn hiếm thấy, nếu nghe nói con muốn bái sư, Dương lão nhi còn không khóc gào nhào tới ấy chứ.” Trần Vong tràn đầy tự tin với con gái.

Tới đây, Trần Duẫn La mới coi như thoải mái hơn chút. Đúng nha, họ La vô lễ với nàng như thế, chỉ đơn giản là muốn để lại ấn tượng trong lòng nàng mà thôi, cũng có khác gì với những nam tu giả muốn lấy lòng nàng đâu? Nàng chẳng thèm vừa ý kẻ ấy đâu!

Không nhắc tới cha con Trần thị có tính toán với Hậu Thổ Môn, lại kể tới Đại hội Thử Linh cuối cùng cũng tới trong đủ loại chờ đợi và khẩn trương.

Hội trường ở ngay trên sườn núi Cầu Thủy, mỗi lần Đại hội Thử Linh tổ chức đều sử dụng nơi này, coi như một sân đấu cố định dành cho các tu giả, bình thường cũng có tu giả sử dụng.

Lần Đại hội Thử Linh này do Ngũ Âm Môn chủ trì, Ngũ Âm Môn vì tăng vinh quang, đã đắp đống đá thành núi, bài trí toàn bộ hội trường theo kiểu nghiêm túc trang trọng, huy hoàng đoan trang.

Cùng ngày Đại hội bắt đầu, Dương Đắc Bảo dẫn mấy người Truyền Sơn tới báo danh, sau khi ấn dấu người dự thi xong liền tiến vào hội trường.

Ngày thi đầu tiên, để thu hút mọi người, đã sắp xếp thi luyện khí trước. Càng tới gần thời gian thi, tu giả trong hội trường cũng càng nhiều lên.

“Để bảo vệ người dự thi tốt hơn, Đại hội Thử Linh không đặt ghế dự thi, gọi đến tên thì tiến vào sân luôn là được.” Dương Đắc Bảo vừa dẫn mấy người vào ghế ngồi xem, vừa giải thích.

Tính ra Truyền Sơn lần đầu tiếp xúc với loại thi đấu công khai này của giới tu giả, sau khi tiến vào hội trường nhất thời cứ như đồ nhà quê, nhìn trái nhìn phải, sợ hãi than không ngớt.

Chỉ thấy cả hội trường tựa như một cái vạc vuông đế bằng không chân, đáy vạc vốn là mặt cát đã đổi sang mặt đá tảng to ngăn nắp, đá tảng phủ kín chừng sáu trăm mẫu hội trường, tuy đá tảng cũng không phải vật phẩm đáng giá, song ở Hậu Thổ Tinh khuyết thiếu tài nguyên, đây đã coi như một món tiền lớn. Càng không cần phải nói tới dùng trúc xanh hoa tươi hiện đã hiếm thấy ở Hậu Thổ Tinh ngăn ra làm một khu vực, để cả hội trường hơi quạnh quẽ này nhất thời có ba phần sôi động.

Nhìn lại ghế trọng tài chính giữa, ghế từ cao xuống thấp chia ra năm tầng, tất cả đều xây từ đá hoa cương cứng mà thành, trên ghế đặt bồ đoàn, đảm bảo mỗi vị trọng tài đều có thể thấy được từng tiếng nói từng hành động của người dự thi ở giữa sân đấu.

Khoảnh đất trống đằng trước ghế trọng tài chính là sân đấu. Để đảm bảo sự kiên cố của sân đấu, Ngũ Âm Môn đã mời nhiều vị đại sư bày trận của Hậu Thổ Tinh tới, tiến hành gia cố sân đấu, đảm bảo tu giả có tu vi dưới và bằng Kết Đan Kỳ không phá hỏng sân đấu được. Cũng gia tăng bảo hộ nhất định với những chiếc ghế khán giả xung quanh.

Ghế khán giả đặt bốn phía xung quanh sân đấu, gom cát thành đất, xây thành tường, tường cao mười trượng, từ cao xuống thấp tổng cộng chia làm ba tầng, mỗi tầng đều dùng đá tảng để trải đất. Để phân chia khu vực, mỗi tầng lại có dây lụa chia màu, ba tầng mỗi tầng một màu, chia ra làm màu vàng của cỏ, xanh ngọc bích và màu ghi nhạt. Ghế khán giả dường như đều sắp xếp tùy ý, ai tới trước thì chiếm vị trí trước, nhưng vô luận vị trí nào cũng có thể nhìn khắp toàn trường.

Chẳng hạn Hậu Thổ Môn hiện tại ở ngay tầng thứ hai của ghế khán giả, ghế trọng tài ở phía bên trái.

Tầng thứ nhất hiện tại đã nhồi đầy người, tầng thứ hai và tầng thứ ba cũng dần chật kín người.

Truyền Sơn nói với Dương Đắc Bảo sư huynh: “Ta còn tưởng Hậu Thổ Tinh chẳng được mấy mống, không ngờ cũng có không ít, số người này đã được ba, năm nghìn rồi đi?”

Dương Đắc Bảo cười đáp: “Đại hội Thử Linh trăm năm một lần, một vài tu giả bế quan không ra mặt cũng sẽ tới xem, khán giả của Hậu Thổ Tinh không tính nhiều cũng không coi là ít. Nhiều thì khán giả xem đấu hai, ba mươi vạn cũng có. Tới cấp cuối cùng, đấu chung các giới cả vũ trụ, khán giả không thể dùng con số để đếm nữa rồi, mỗi giới đều sẽ có đại biểu tham gia, trận thi đấu cũng lưu truyền từ xưa, nghe nói trường thi đấu kia đã dùng đá không gian có thể tạo nên một thế giới, Tu di giới tử càng được phát huy tới mức tận cùng, cả trường thi đấu nhìn như không lớn, nhưng dung nạp được hàng tỉ vạn.”

Truyền Sơn sợ hãi than, nhất thời lòng hướng tới đó. Nếu có thể giải quyết xong thù hận quá khứ, sắp xếp tốt cho người nhà bạn thân, hắn nghĩ chắc hắn sẽ đi xem mỗi một vòng Đại hội Thử Linh mất.

“Chỉ riêng người xem thi đấu thôi, đương nhiên sẽ không tới nhiều người như thế, chỉ là Đại hội Thử Linh lần này lại khác với tỷ thí tu giả bình thường.” Dương Đắc Bảo giả vờ thần bí nói.

“Nguyện nghe ngọn ngành.” Truyền Sơn bày tư thế chăm chú lắng nghe.

HẾT 13

10/3/2014: Beta-ed Nê: gõ đau cả tay mới được như thế này đó ạ, cơ mà truyện hay quá, càng ngày càng tới khúc gay cấn nên không dừng nổi cơ.