Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 10




Thời gian trôi như vó ngựa phi, đảo mắt đã qua một tháng, Truyền Sơn truyền tin được rồi thì vừa làm việc ở cửa hàng lạc đà, vừa đợi Ngô Thiếu Hoa liên hệ.

Truyền Sơn rất vội, quân tình như cứu hỏa. Qua thời gian dài như thế, Lãng quốc sẽ có thay đổi gì chẳng ai biết được. Vị quốc sư kia rốt cục có chết hay không hắn cũng không rõ, nếu như chỉ bị thương, thời gian dài như thế, nói không chừng đối phương đã khỏe lên rồi.

Thấy tin tức truyền đi rồi mà vẫn chưa có hồi đáp, Truyền Sơn biết đã bỏ lỡ thời kỳ tiến đánh Lãng quân tốt nhất. Nhưng thấy Lãng quân vẫn chưa có chút động tĩnh nào, nói vậy chuyện còn có cơ may vãn hồi.

Truyền Sơn không dám nghĩ tới việc Hồ Kế Hiếu căn bản không coi quân tình Thiếu Hoa báo lên ra gì, hi vọng vị này đại tướng quân này còn có chút đầu óc làm tướng quân, đừng để bị thù riêng che mắt.

Hiện tại Truyền Sơn chỉ có thể cầu khẩn ông trời mau chóng để Vương đầu và Trịnh quân sư trở lại, dù không thể đi nữa, cũng hi vọng Hồ Kế Hiếu có thể triệu gặp hắn.

Không phải Truyền Sơn đánh giá cao bản thân mình, nhưng hắn thấy vào lúc này, Hồ Kế Hiếu để hắn cứ như vậy ở không trong thành đúng là lãng phí!

Nên biết là hắn rất rõ ràng với tính cách và thói quen của phần lớn tướng lĩnh trong Lãng quân, quan trọng nhất là hắn biết nhược điểm của hầu hết bọn họ, hơn nữa đối với hình thức Sa Sùng Minh điều binh khiển tướng, thích dùng kế gì, hắn không mò ra được mười phần nhưng ít nhất cũng phải có bảy tám phần. Trong quân pháp không phải đã từng nói biết mình biết người trăm trận trăm thắng sao? Nếu cho hắn trở lại Hi quân…

“Lạc Bình Sinh có đây không?”

Truyền Sơn đang ở quầy hàng bày hàng hóa quay đầu lại, một người đi đầu, cùng năm tên binh sĩ Hi quốc đi vào cửa hàng.

“Là ta. Có việc gì sao?”

“Tướng quân của chúng ta muốn gặp ngươi, đi cùng chúng ta một chuyến đi.”

Cuối cùng cũng tới. Truyền Sơn buông kiện hàng cuối cùng, cẩn thận nói: “Các ngươi chờ một chút, để ta bảo với chưởng quỹ ở đây một tiếng.”

“Ngươi mau lên một chút, tướng quân của chúng ta còn đang chờ đấy.”

“Được, ta sẽ nhanh thôi.”

Hai gã binh sĩ đi theo phía sau Truyền Sơn cùng đi vào hậu đường, chưởng quỹ đang tính sổ sách ngẩng đầu lên nhìn thấy, trong mắt hiện lên tia nghi vấn, nhưng rất nhanh đã trưng mặt cười lên.

“Khách quý khách quý, các vị binh gia đến quán nhỏ chúng tôi là nhìn trúng món hàng nào sao?”

Binh sĩ không trả lời, da mặt căng cứng.

Truyền Sơn đón lời, cười nói: “Chưởng quỹ à, phiền ngươi chọn những món tốt đưa cho những binh gia này, ta phải đi cùng họ làm chút việc, đi một lát rồi về.”

Trên mặt hai binh sĩ xuất hiện vẻ ‘coi như các ngươi thức thời’.

“À, là vậy ư, nào nào nào, ngươi tới xem cùng ta, xem những thứ nào thích hợp với những binh gia này.”

Truyền Sơn tiến lại chỗ ông lão.

Hai người chen chúc trước cái giá, chưởng quỹ vừa chú ý binh lính đang hiếu kỳ quan sát hàng hóa trên giá, vừa hạ giọng nói: “Lão phu không nhận được bất luận chỉ thị gì, ngươi đây là…”

Truyền Sơn thấp giọng trả lời: “Đã lâu không nhận được tin tức, ta nghĩ Vương tướng quân tám phần đã gặp chuyện không may. Sự tình khẩn cấp, ta chỉ đành làm như vậy.”

Lập tức phóng to giọng: “Chưởng quỹ à, đa tạ ngươi mấy ngày nay chiếu cố. Cuối xuân đầu hạ thời tiết hay thay đổi, chưởng quỹ ngài tuổi lớn rồi, ra ngoài phải chú ý trời đất, đừng để gió nổi, mưa to rồi chẳng kịp chuẩn bị cái gì.”

Ông lão hiểu ý, gật đầu, tiện tay lấy vài loại thịt ướp muối như lạp xưởng, gà sấy khô các kiểu.

Truyền Sơn đi theo bọn lính được vụ lớn, mà trong kinh thành xa ngàn dặm có người đang rung bút viết thư báo gấp, chỉ thấy trên tờ giấy Tuyên thành trắng như tuyết có năm chữ mở đầu: trong triều có biến, chạy!

Vương Tiêu viết thư xong, đút giấy vào trong ống trúc, gập tấm địa đồ, đưa một chiếc nhẫn ngọc giao cho gia binh thân tín, nói:

“Thừa dịp hiện tại trong thành chưa giới nghiêm, ngươi mau đi nhanh. Đi từ mật đạo ra ngoài, bên ngoài những người đó không nhận ra ngươi, chờ ra khỏi thành rồi, ngươi tới Triệu gia câu ngoài thành tìm một ông lão họ Thủy, tìm được lão rồi thì đưa nhẫn ngọc cho lão, sau đó nói với lão: núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Bất kể ta ở đây xảy ra chuyện gì, bảo lão không được hành động thiếu suy nghĩ. Chờ làm tốt chuyện này, không được dừng lại, ta muốn ngươi chạy tới biên cảnh Lãng quốc bằng cách nhanh nhất, tìm cách để phong thư này nhét dưới tảng đá lớn trong tấm địa đồ. Chuyện này rất quan trọng, nếu như… đường có nguy hiểm, sẽ làm hỏng phong thư này, ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay kẻ khác. Nghe chưa?”

“Vâng!” Gia binh thân tín nhét đồ vào ngực, quỳ xuống, rưng rưng nói: “Tướng quân, để ta mang thiếu gia đi cùng đi. Thiếu gia còn nhỏ…”

“Không được! Nếu để họ phát hiện Tiểu Hàn không có đây, nhất định sẽ truy xét chặt chẽ, đến lúc đó ngươi muốn chạy cũng khó! Đi đi, ngươi chỉ cần đem phong thư cùng lời nhắn của ta, chính là đã giúp ta ân lớn rồi.”

“Tướng quân!” Gia binh cắn răng đập mạnh đầu xuống, đập liền ba cái, lau nước mắt rồi đứng lên đi.

Nhìn gia binh đi vào mật đạo, Vương Tiêu khôi phục tất cả lại như lúc đầu, giậm chân giọng căm hận nói: “Truyền Sơn, ta xin lỗi ngươi! Thu Ngọc, là ta làm phiền ngươi! Hồ cẩu chết tiệt! Ta hận a ───!”

Giọng tắt, chợt nghe ngoài cửa lớn truyền đến tiếng nói chói tai: “Thánh ─── chỉ ─── đến───”

Cùng lúc đó, Truyền Sơn bị đưa vào đại doanh Bắc quân.

Mành lều vừa vén, Ngô Thiếu Hoa và Lý Hùng đều đi vào.

Ngô Thiếu Hoa thì không tính, Lý Hùng vừa thấy Truyền Sơn đã hú lên một tiếng vọt tới.

“Đợi lát đợi lát! Hồ tiểu… Hồ tướng quân lập tức ra ngay, chúng ta có chuyện gì đợi lát nữa trò chuyện.” Truyền Sơn lùi liền hai bước, né cái chân nhiệt tình của Lý Hùng.

“Cái tên Vương bát đản nhà ngươi, mấy năm nay ngươi chạy đi đâu? Đợi lát nữa ngươi nhất định phải kể hết cho ta nghe, con bà nó chứ, để ta đau lòng lâu như vậy, còn tưởng tiểu tử ngươi chết thật rồi. Ta đã nói mà, tai họa lưu ngàn năm, tiểu tử ngươi làm lại dễ chết như vậy được.” Vẻ mặt Lý Hùng vừa như khóc lại vừa như cười.

Truyền Sơn cũng cảm thấy vành mắt nong nóng, dụi mũi cười mắng: “Hai người các ngươi mạng cũng dài, đánh bao nhiêu trượng như thế mà còn không chết, lại được thăng quan, thật đáng mừng!”

Ba người cùng nhau cười rộ lên, ba năm không gặp, tự nhiên đều quan sát lẫn nhau.

Lần trước Ngô Thiếu Hoa tuy đã gặp Truyền Sơn, nhưng Truyền Sơn khi đó và Truyền Sơn hiện tại căn bản là một quỷ một người hoàn toàn khác biệt, không thể nhập làm một.

Chỉ với ba năm không gặp, ba người đều đã cởi bỏ hơi thở ngây ngô, trở nên có vị đàn ông hơn.

Ngô Thiếu Hoa trông khỏe mạnh khôi ngô, gương mặt nghiêm chỉnh, chính là khóe mắt mang theo chút lưu manh nên cảm giác mang đến không nghiêm túc cho lắm.

Lý Hùng thì lại mang khuôn mặt nhã nhặn, đáng tiếc vóc dáng tựa hồ không cao lên chút nào, không cao không mập, vừa cười rộ lên là cặp mắt đã nhỏ kia lại ti hí.

Nhìn lại Truyền Sơn, một thân áo vải xám của dân chúng phổ thông, trên chân đi một đôi giày đen, trên đầu đội khăn vuông. Trong ba người, hắn cao nhất, so với Ngô Thiếu Hoa khỏe mạnh hơn, vóc người hoàn mỹ mang lại cảm giác thon dài mạnh mẽ. Mà mặt người này, nếu dùng từ tục một chút để miêu tả thì đó chính là như dao khắc rìu đục có góc có cạnh, vừa nhìn thấy cũng không có vẻ gai mắt lắm, nhưng nhìn nữa lại thấy mặt hắn trông khá là dễ nhìn, mũi ra mũi, mắt ra mắt, miệng khá lớn, phù hợp với cách nói nam nhi miệng ăn bốn phương. Nhìn thế nào đi nữa, người này cũng làm cho người ta có cảm giác cương nghị chính khí. Còn về thực tế thế nào, vậy cũng chỉ có người chơi với hắn mới biết được.

Nhưng mặc kệ nói sao thì La Truyền Sơn cũng phải dựa vào khuôn mặt đáng tin và đầy thiện cảm này để lẩn trong đội ngũ quân địch bình yên vô sự ba năm.

“Còn sống là tốt rồi.”

“Đúng vậy, còn sống là tốt rồi!”

Ba người ngươi đánh ta một quyền, ta đá ngươi một phát, hi hi ha ha mỉm cười một hồi lâu.

“Truyền Sơn, ngươi giỏi a, vừa về đã lập đại công rồi.” Lý Hùng ước ao nói.

“Có thể thành công hay không, bây giờ vẫn khó nói.” Truyền Sơn quay đầu hỏi Ngô Thiếu Hoa: “Ngươi báo sự tình cho Hồ… tướng quân xong, phản ứng của hắn thế nào?”

“Hắn? Hừ! Nếu không phải ta nói chuyện với Lưu tướng quân trước, mời Lưu tướng quân cùng ta đi gặp hắn, hắn còn không biết…”

“Rầm.”

Ngô Thiếu Hoa còn chưa dứt lời, trong lều đã có một đám binh linh cầm vũ khí trong tay tiến vào.

“Bắt bọn họ! Bắt gian tế Lãng quốc và kẻ phản bội!”

Cái gì?!

“Được cái tên Ngô Thiếu Hoa kia! Ngươi bán đứng ta! Uổng cho ta coi ngươi làm huynh đệ! Ngươi nhớ mặt ta, ta chết cũng không bỏ qua cho ngươi!” Truyền Sơn đạp một phát vào binh sĩ tới gần bên mình, chuyển tay liền cướp lấy binh khí của hắn.

Ngô Thiếu Hoa hoàn toàn sửng sốt, Lý Hùng sững sờ một giây, đã nhìn thấy ánh mắt Truyền Sơn nhìn hắn xong, lúc này há mồm kêu to: “La Truyền Sơn, ngươi tên gian tế! Chúng ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại lợi dụng chúng ta. Lương tâm ngươi để đâu!”

Ngô Thiếu Hoa há mồm muốn kêu gì đó, bị Lý Hùng kéo một phát, Ngô Thiếu Hoa cuối cùng nghĩ ra, hai người không phản kháng gì, tùy ý để binh sĩ chặn bọn họ lại.

Còn lại một mình La Truyền Sơn dù giãy dụa ra sao cũng không trốn được thiên la địa võng đã giăng chờ sẵn hắn, trong vài cái đã bị mọi người ném xuống đất.

“Ta không phải gian tế! Ta muốn gặp Vương tướng quân, Vương tướng quân có thể chứng minh sự trong sạch của ta!”

Truyền Sơn kêu to hơn, liên tục giãy dụa, binh sĩ bắt hắn đánh hắn mấy cái liền cũng không làm hắn yên tĩnh lại được.

Lý Hùng thì một cứ mắng oang oang Truyền Sơn không nên lừa huynh đệ ngày xưa, liên lụy bọn họ cùng chịu xui xẻo.

Ngô Thiếu Hoa cũng tỏ vẻ mặt căm thù.

Ước chừng xác định được ba người trong lều đã bị bắt lại, Hồ Kế Hiếu đại tướng quân nhận được thông báo cuối cùng mới khoan thai đi tới.

Vừa nhìn thấy Hồ Kế Hiếu, Lý Hùng và Ngô Thiếu Hoa cùng hô to oan uổng.

“Oan uổng cái gì? Có gì mà oan với uổng?” Hồ Kế Hiếu vung tay áo, ngồi trên chủ vị.

Vài tướng lĩnh cũng theo vào sau.

“Hồ đại tướng quân, ngươi nói bắt gian tế, gian tế ở đâu thế?” Đi vào cuối cùng, lão tướng Lưu Văn nhìn quét một vòng trong lều, hỏi.

Hồ Kế Hiếu giận hắn rõ ràng cái gì cũng thấy, còn giả vờ hồ đồ, nhưng khổ nỗi người này không đắc tội được, đành phải kiềm chế lửa giận, nói:

“Lưu lão tướng quân, gian tế chính là ba người này.”

“Lưu tướng, ngài cần phải làm chủ cho ta! Tiểu nhân oan uổng a!” Ngô Thiếu Hoa thấy thủ trưởng trực thuộc xuất hiện, vội vã ngẩng đầu kêu to.

“A? Sao mà ngu tướng toàn thấy tướng lĩnh trong Bắc quân tay vậy?” Lưu lão tướng quân cực kỳ không vui, hung hăng trừng Ngô tiểu tử một cái.

Ngô Thiếu Hoa vội vàng câm miệng, không dám kêu nhiều.

“Lưu lão tướng quân, bản tướng vốn cũng không thể tin được trong quân lại gặp phải phản bội và gian tế, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực làm bản tướng phải tin.”

Hồ Kế Hiếu chỉ vào mũi Truyền Sơn, quát nói: “Người này là Thiên hộ trưởng của Trọng Giáp doanh Lãng quân, giết vô số binh tướng Hi quốc ta. Hôm nay lại cùng hai kẻ phản bội thông đồng, lẫn vào quân ta! Còn thượng báo giả tạo tình báo, muốn làm loạn trận tuyến của quân ta, thật sự là đáng chém!”

“Hồ tướng quân, ta là La Truyền Sơn. Không phải gian tế Lãng quốc gì cả, xin ngài chớ nghe lời tiểu nhân gièm pha, ngài… không nhớ rõ ta sao? Ta rời Hi quốc là nhận mệnh Vương tướng quân, trước khi đánh vào quân đội Lãng quốc thì cứ ở đội quân nhu, trước đây, ta và ngươi chỉ cách một doanh. Ngươi ta đã gặp mấy lần, lẽ nào ngài đã quên sao?” Truyền Sơn giãy dụa liều mạng ngẩng đầu lên.

Hồ Kế Hiếu hí mắt nhìn hắn hai cái, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh, “Trông cũng quen mắt đấy, nhưng…ai biết ngươi có phải từ nhỏ đã ẩn mình ở Hi quốc ta chờ thời mà động hay không chứ?”

“Nhà ta ngay ở La gia thôn, huyện Bình Dương, chân núi Chung, có căn có cứ, mấy đời trong nhà cũng chưa từng ra khỏi huyện Bình Dương nửa bước, đây đều là chuyện có thể tra được.” Truyền Sơn đã từ từ cảm thấy không ổn. Hồ tiểu kê này đúng là một lòng muốn coi mình như gian tế để xử lý đây. Lẽ nào bởi vì mình từng thấy bí mật và gièm pha của hắn mà hắn hận mình đến tận giờ? Nhưng mà đây chính là quân tình a, sao có thể coi như trò đùa?

“Vậy thì làm sao? Lãng quốc muốn trá một thân phận ở một ngọn núi nhỏ còn không dễ à.”

Lưu lão tướng quân cau mày, sao đại tướng quân này ăn nói lại cứ nâng uy phong người khác, diệt nhuệ khí nhà mình thế chứ? Dù là vì vạch trần thân phận gian tế đi nữa, nghe cũng hơi chói tai.

“Hồ đại tướng quân, ngươi nói chứng cứ ở đâu?”