Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 98: Ta đi trước, mặc dù chẳng muốn




Nắng sớm dần dần trôi qua, sương mù dày đặc trên đỉnh mang thạch sơn cũng chầm chậm tiêu tán đi mất, lộ ra vòm trời xanh bát ngát, một mảnh mờ mịt, không thấy ánh dương quang.

Mây xám lưu động ở phía chân trời xa xa, cùng với huyền nhai mênh mông hoang vắng dung làm một thể, âm trầm bụi bặm nói không nên lời, tựa như tử khí không hề có sinh cơ bao phủ lên đỉnh đầu vậy, muốn xua đi cũng không được.

Ở phía khối nham thạch cực đại trên đỉnh núi, chậm rãi lộ ra một bóng người, mái tóc dài vốn đen nhánh tự nhiên nay lại mất trật tự mà kéo lê trên mặt đất, dính đầy tro bụi, quần áo hoa quý trong trận nổ đêm đó đều bị cháy xém tan tác, từ lâu đã bẩn loạn đến mức nhìn chẳng ra dáng dấp.

Người nọ đang nằm sấp trên mặt đất bẩn loạn đầy đá vụn, thở hổn hển mấy hơi.

Nghỉ ngơi được chốc lát, nam nhân lại cố sức vươn hai tay ra — hai bàn tay duy nhất có thể động nhiễm đầy tiên huyết, mười ngón bám sâu vào những mảnh đá nhỏ vụn, dùng hết khí lực mà bò về phía trước.

Quần áo như giẻ rách ma sát trên đá vụn, nơi nơi đều là những góc cạnh bén nhọn, khiến cho khối thân thể vốn đã tàn tạ bất kham càng lưu lại nhiều vết thương hơn.

Nửa người dưới chẳng hề có cảm giác cũng chậm rãi bị kéo theo, nhưng mất đi tri giác không có nghĩa là sẽ không chảy máu, nơi đầu gối trên ống quần từ lâu đã trầy trụa, Tiêu Sơ Lâu lại chẳng cảm thấy đau đớn, có lẽ là từ lúc sinh cơ trong nội tâm chấp nhất mà hạ xuống quyết tâm, thì hắn đã chết rồi.

Một người đã chết, đương nhiên là không có cảm giác đau nhức gì cả.

Nham thạch cách huyền nhai khoảng chừng hai mươi thước, ngắn như vậy, nếu có thể đi như bình thường thì trong chớp mắt đã tới rồi.

Nhưng mà Tiêu Sơ Lâu dùng hai tay bò, tốn hết khí lực cả người, mất hết nửa canh giờ thì chỉ mới bò được hơn phân nửa mà thôi.

Những nơi mà hắn bò qua, lưu lại một vết kéo thật dài, những mẩu đá nhỏ vụn hầu như đều bị huyết nhiễm đỏ, dung nhập vào bụi đất, khô cạn đọng lại thành màu đen.

“…Ha…” Tiêu Sơ Lâu phì phò thở gấp, xương cổ cũng đã không còn khí lực để ngẩng đầu lên nữa, không thể làm gì khác hơn là nằm trên mặt đá băng lãnh, cằm cũng bị trầy xước, những hạt cát nhỏ vụn còn lẫn vào trong hồ tra.

Huyền nhai treo cao vạn trượng ở không xa ngay trước mắt, hàn phong trên đỉnh núi ào ào thổi mạnh, lôi cả cát đá bay vào mắt hắn, tầm mắt có chút không rõ nữa, nhắm lại rồi mở ra, đau đau xót xót.

Không có cách nào khác đành phải vươn tay đi dụi dụi, đau đến hầu như muốn chảy cả nước mắt, nhưng mà chung quy vẫn không chảy được, thân thể đã bị thiếu nước nghiêm trọng, đâu còn có nước mắt để mà lãng phí chứ?

“Cái gì chó má Thục Xuyên vương… Thiên hạ đệ nhất nhân? Ha… Ha ha… Thật sự là cười chết người…” Tiêu Sơ Lâu rút lại ngón tay gần như đã chết lặng, vô lực mở ra trên mặt đất, nghĩ đến tình cảnh của mình, chợt cảm thấy rất muốn cười.

Nghĩ hắn đường đường là Thục Xuyên vương, đã từng hăng hái, uy chấn tứ phương, chỉ cần một cái tên là có thể khiến cho Tây Sở sợ đến mức tám năm không dám nhúc nhích.

Hắn tay nắm đại quyền, chỉ điểm giang sơn, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, lại sa sút đến mức này?!

Một mình lẻ loi cô đơn bóng chiếc trên đỉnh núi hoang, hai chân tàn phế, mà ngay cả muốn bò tới huyền nhai tìm cái chết, cũng cực kỳ gian nan!

Muốn cười, vì thế hắn liền cười.

Cười đến không kiêng nể gì cả, cười đến châm chọc thê lương, cười đến lạc phách bi thảm.

Thanh âm quỷ dị khàn khàn từ trong cổ họ khô rát ho ra, khó nghe đến mức có thể dọa cho bé trai bé gái đều phải sợ đến khóc thét.

Ánh mắt thất thần của Tiêu Sơ Lâu chuyển xuống hai tay mình, vốn là một đôi tay thon dài ưu nhã, lòng bàn tay có vài vết chai, móng tay được cắt sửa cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.

Hai bàn tay này, tinh vu kiếm thuật, tinh vu cầm kỹ, tinh vu thương pháp. Nó cũng đã làm rất nhiều việc độc nhất vô nhị đầu tiên trên đời này, lập ra một quân đoàn thần thoại hơi ba vạn người, mà nó, cũng đã từng ôm qua người mà mình yêu thương nhất.

Nhưng hôm nay, hai đầu ngón tay này lại đầy rẫy những vết thương nho nhỏ thật dài, gầy đến nỗi chỉ còn lại đầu khớp xương, trên đó còn ướt đẫm tiên huyết đỏ sậm.

Móng tay đều bị những mẩu đá cứng rắn đâm đến tróc ra, thường nói tay đứt ruột xót, thế nhưng tâm đều đã chết rồi, đầu ngón tay có đau nhức thì đã sao chứ?

Tiêu Sơ Lâu chợt nhớ tới ngày đó lần đầu tiên gặp mặt Huyền Lăng Diệu, hắn chờ ở trong một thanh lâu nổi danh của Thục Xuyên, tựa như một tên tiểu tặc mà thò mặt thò đầu ra nhìn lén người nọ vài lần.

Hai mươi năm chờ đợi, hắn rốt cuộc cũng gặp gỡ y, đã định trước là sẽ gặp nhau, đã định trước là sẽ rơi vào đôi mắt tràn đầy thâm tình của người nọ.

Đây là kiếp số, cũng là kết thúc.

Lại tiếp tục dốc hết khí lực, Tiêu Sơ Lâu hít sâu một hơi, chậm rãi tiếp tục bò về phía huyền nhai.

Thời gian giờ đây lại đột nhiên dài đằng đẵng, hắn có chút cấp bách, có chút lo lắng, lại có chút tiếc hận, nhưng duy độc không có sợ hãi đối với tử vong.

Cấp bách, bởi vì rất sợ Huyền Lăng Diệu sẽ phát hiện có gì đó không đúng mà đi vòng trở về.

Lo lắng, bởi vì sợ người nọ phát hiện mình đã chết đi, sẽ phát điên mà không bình tĩnh được.

Tiếc hận, bởi vì mình đã chờ đợi khổ tâm hơn hai mươi năm, vậy mà nguyện vọng trở về cố hương cuối cùng cũng thất bại.

Năm trượng, bốn trượng… Một trượng… Không biết đã bò bao lâu, hai tay Tiêu Sơ Lâu rốt cuộc cũng đã tới được bên bờ huyền nhai.

Cuồng phong bên người quanh quẩn gào thét, hắn nheo lại hai mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy mây mù cuồn cuộn, vạn trượng tuyệt nhai, vực sâu u trầm.

Vài khối đá vụn bị quét rơi xuống vách núi, trong nháy mắt đã bị chôn vùi trong một mảnh hư vô đen kịt, tiêu thất không thấy, thậm chí ngay cả một chút âm hưởng nho nhỏ thôi cũng chẳng nghe được.

Từ nơi này mà nhảy xuống, hẳn là sẽ không tìm được thi thể đâu…

Tìm không ra thi thể, người kia nhất định sẽ không đơn giản nghĩ rằng ta đã chết.

Tiêu Sơ Lâu yên lặng nghĩ, trước khi hắn ly khai nham thạch kia, đã dùng máu trên đầu ngón tay viết xuống hai hàng chữ: Ta đi, đừng tìm ta, hảo hảo sống sót.

Khí lực toàn thân đều đã bị rút hết, nam nhân hầu như đang hấp hối này vô lực mà tựa vào vách đá cạnh đấy, thật sâu nhắm lại hai mắt.

Làm ra quyết định này, Tiêu Sơ Lâu lại không cảm thấy tuyệt vọng cùng ân hận như trong dự liệu, chỉ còn lại sự bình tĩnh nhàn nhạt, thậm chí khóe miệng còn thoáng nhếch lên, như là giải thoát…

Huyền Lăng Diệu, đây là lần thứ hai ta ly khai ngươi, cũng là lần cuối cùng.

Ta không quay đầu lại, không dám quay đầu lại, ta sợ nếu quay đầu lại rồi, sẽ không còn đủ dũng khí nhảy xuống huyền nhai nữa.

Đáng tiếc, giọng nói của ta đã khàn, không thể hát cho ngươi một khúc Hồng đậu được.

Ta cuối cùng vẫn phải đi, hôm nay thật sự phải đi, mặc dù chẳng muốn chút nào cả.

Tiêu Sơ Lâu tựa hồ nghĩ viền mắt của mình có chút ướt át, hắn hồi tưởng lại thần sắc bướng bỉnh mà lại kiên cường của người kia, luôn luôn cẩn cẩn dực dực như vậy mà yêu mình say đắm.

Dù cho ta có tan thành bột phấn, cũng có ngươi vì ta mà sống

Chỉ cần ngươi còn nhớ kĩ ta, ta là bất hủ.

Ta thật sự phải đi rồi, ngay cả khi rất không muốn.

Đừng khóc thân ái của ta, ngươi hãy sống tốt.

Ở nơi tận cùng của thời gian, ngươi chắc chắn sẽ thấy ta.

Ngâm nga câu hát đợi ngươi, mỉm cười.

Cuồng phong thổi tung mái tóc rối loạn của hắn, Tiêu Sơ Lâu cảm thấy có chút lạnh, lạnh đến rụt cả người lại.

Hắn nhớ tới năm ấy, vào một ngày mùa đông ở ngoại ô Đế đô.

Lời ta hứa với ngươi, chung quy… vẫn không có thực hiện được.

Mà lời hứa này, không hoàn thành được thì cứ quên đi thôi.

Tựa như không thể cùng ngươi đi chơi thuyền du hồ, không thể ở bên cạnh ngươi bồi ngươi đến cuối cùng, không thể nhìn ngươi nhất thống thiên hạ, đại quyền trong ngực, không thể nhìn ngươi hạnh phúc mỹ mãn, suốt đời an khang.

Không có cách nào khác… Chờ ngươi trở về.

Con đường kia dẫn xuống núi, y nhất định sẽ gặp được thuộc hạ của mình, nhất định sẽ được cứu trợ, nhất định sẽ hảo hảo sống sót.

Sau đó có lẽ sẽ đi khắp nơi tìm nơi mình rơi xuống, một năm hai năm, mười năm hai mươi năm, rồi cũng sẽ quên đi, không còn nhớ rõ nữa.

Chỉ mong linh hồn ta có thể luôn luôn bồi ngươi, đâu cũng không đi, mãi đến khi ngươi quên mất…

Nhãn thần tán loạn của Tiêu Sơ Lâu ở bên cạnh huyền nhai hơi có chút dao động, hắn minh bạch chính mình e là sắp chống đỡ không được nữa, hắn tích góp từng chút từng chút sức mạnh cuối cùng, nhảy xuống —

Trong nháy mắt ấy, vô số quang ảnh xoẹt qua trước mắt hắn, hắn tựa hồ nhìn thấy được bầu trời đầy nắng trong xanh của Thục Xuyên, nhìn thấy phụ mẫu bệnh lão ở cố thổ, nhìn thấy dòng Hoàng Hà cuồn cuộn, Tây Tạng tuyết sơn, nhìn thấy gương mặt bánh bao của Hoa Lâm Hạo lộ ra hai cái tiểu răng nanh cười tủm tỉm…

Trong mắt Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên hiện lên một chút tiếu ý, hắn thấy Huyền Lăng Diệu, cùng mình tay trong tay, chậm rãi bạc đầu biến lão…



“Tiêu Sơ Lâu — !!!”

Một tiếng hô kinh hãi cuồng nộ gần như là điên cuồng thét lên, đột nhiên đâm vào màng tai hắn!