Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 90: Nội gián




Tin tức này cũng không khiến Tiêu Sơ Lâu lộ ra biểu tình gì kinh ngạc cả, chỉ là thuận miệng dặn dò vài tiếng với người chăn ngựa cẩn thận trị liệu, xoay người đi vào trong trướng.

Gió to đều bị ngăn ở ngoài soái trướng, chậu than hừng hực hỏa nhiệt, mang theo một mảnh ấm áp.

Tiêu Sơ Lâu có chuyện trong lòng, nhưng cũng không trở ngại hắn bỗng nhiên chú ý tới có chút gì đó không đúng trong trướng, đột ngột mà ngừng cước bộ, bình tĩnh đứng cách cái bàn rộng lớn kia ba bước.

Trên bàn đều được bày biện như trước, một chiếc giá nến, một cây trường yên (tẩu thuốc dài), một tấm địa đồ được mở ra, mà chiến báo mật hàm cơ mật đều được khóa trong một cái rương nhỏ, mật mã là MLGB(*), chỉ có mình Tiêu Sơ Lâu biết rõ.

(*) Mới đầu Mây còn tưởng là Tử Vũ đặt đại thôi, không có nghĩa gì cả, bây giờ google ra mới biết, mlgb (ma le ge bi) đồng nghĩa với mother***er đó =)), mà tiếng việt mình là đm :”>

Mà giờ khắc này, mấy thứ ấy cũng không ít hơn trước, nhưng lại dư ra một phong thư, bình tĩnh mà nằm giữa mặt bàn, vừa vặn đặt trên địa đồ.

Tiêu Sơ Lâu cả kinh như vậy cũng không phải là chuyện đùa, soái trướng là nơi nào chứ? Tương đương với nơi trọng yếu nhất trong toàn bộ quân doanh, lá thư lần trước hiện ở trước cửa thì không sao, lúc này lại còn hay hơn, trực tiếp đặt trên bàn a!

Đây mới chỉ là một phong thư thôi, nếu như lần sau còn trộm chút quân sự cơ mật, hành quân địa đồ v…v…

Chỉ cần nghĩ tới cũng khiến người không rét mà run.

Gắt gao nhìn chằm chằm vào phong thư mỏng manh ấy, thần tình âm trầm trăm năm khó gặp lại một lần nữa hiện ra trên mặt Tiêu Sơ Lâu, người đã có thói quen nắm trong tay tất cá, đột nhiên phát hiện ra mình lại vô tri vô giác mà bị người khác nắm trong tay, cái cảm giác này còn tệ hơn nữa.

Huyền Lăng Diệu hiển nhiên cũng chú ý tới cái này, y cau mày trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ… Đường Túc Trì đã tới?”

Tiêu Sơ Lâu lãnh nghiêm mặt lắc đầu: “Sẽ không, nếu như ông ta tới, đã sớm trực tiếp hạ sát thủ với hai ta rồi, vừa rồi lưỡng quân giao chiến, tình thế hỗn loạn, ai có thể ngăn được lão, đâu cần phải lòng vòng như vậy?”

“Vậy…” Huyền Lăng Diệu chợt ngừng lại, y đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý đấy, chỉ là không muốn phải tin tưởng cái khả năng duy nhất còn sót lại này — có nội gian, hơn nữa quyền hạn của người này cực lớn.

Nói cách khác, người này tất nhiên là người mà bọn họ tín nhiệm nhất.

Tiêu Sơ Lâu híp mắt nhặt phong thư lên, cũng không vội mở, nhàn nhạt cứng nhắc nói một câu trần thuật: “Có nội gian, hơn nữa phẩm cấp không thấp.”

Hắn dừng một chút, mi vũ càng cau chặt: “Người có thể đi vào soái trướng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngươi, ta, Lãng Phong, Hoa Lâm Hạo, Tuyết Nhai và Thường Bùi. Lãng Phong đã đi, ta và ngươi đương nhiên không có khả năng, cho nên chỉ có ba người có thể làm được.”

A Hạo, a Nhai, hay là… Thường Bùi?

Vô luận là ai đi nữa, Tiêu Sơ Lâu cũng không nguyện tin tưởng, cũng không dám tưởng tượng, Hoa Lâm Hạo và Tuyết Nhai dưới tay hắn đã bao năm tín nhiệm như người nhà, tình ý thâm hậu không cần phải nói.

Mà Thường Bùi lại là người của Huyền Lăng Diệu, mức độ tín nhiệm cũng không thua gì hắn đối với Phong Hoa Tuyết Nguyệt, huống chi Thường Bùi còn là thế gia đệ tử của quân đội Đông Huyền, sao lại có thể phản bội chính tổ quốc và gia tộc của mình chứ?

Tiêu Sơ Lâu không nói được lời nào, giương mắt liền phát hiện Huyền Lăng Diệu đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, chỉ nghe y chắc chắn nói: “Trẫm tin tưởng Thường Bùi tuyệt không phải là mật thám Tây Sở.”

Nói xong câu đó, hai người đều trầm mặc.

Tiêu Sơ Lâu siết chặt lá thư trong tay, nói: “Việc này kết luận còn quá sớm, xem trước một chút trong thư viết gì đã.”

Vừa nói hắn vừa rút thư ra, trên mặt chỉ có ngắn gọn một câu nói: Ta ở mang thạch sơn (núi đá mênh mông) chờ ngươi, một mình ngươi tới, có thể biết rõ được tất cả, ta đối với ngươi không có ác ý. Ký tên: Hạ Kiệt.

Phong thư này không có cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra, trái lại càng thêm nghi hoặc.

Huyền Lăng Diệu gấp giọng nói: “Không thể đi, đây là cái bẫy, bọn họ nhất định có mai phục.”

“Ta biết…” Tiêu Sơ Lâu bất đắc dĩ mà cười khổ nói, “Thế nhưng đây cũng là thứ cám dỗ lớn nhất, người nắm quyền chân chính của Tây Sở lúc này cách chúng ta chưa tới mười dặm, cho dù biết là có cạm bẫy, ta cũng không thể bỏ qua cơ hội này.”

Huyền Lăng Diệu nhíu mi bắt lấy cổ tay hắn: “Chúng ta cứ tiếp tục đánh, Tây Sở ắt sẽ vong, hà tất phải nóng lòng nhất thời…”

Tiêu Sơ Lâu lắc đầu cắt đứt lời y: “Thục Xuyên và Đông Huyền bất đồng, lần này quân sĩ xuất chinh hầu như đều là những người Thục Xuyên có thể xuất ra, chúng ta không thể tiếp tục giằng co mãi được, hơn nữa phải bảo tồn chiến lực…”

Nói đến đây, Tiêu Sơ Lâu thản nhiên mà nhìn Huyền Lăng Diệu: “Để tự bảo vệ mình.”

Những lời này tuy rằng không có nói rõ, nhưng Huyền Lăng Diệu trong nháy mắt liền minh bạch ý tứ của hắn, Thục Xuyên tuyệt đối không thể bị Đông Huyền hoàn toàn chiếm đoạt, cho nên phải có quân đội chống đỡ.

Cho dù thiên tử là Huyền Lăng Diệu y, cũng không được!

Diệu đế bệ hạ nhìn lại đối phương, tư vị trong lòng thật sự khó có thể nói nên lời, cuối cùng vẫn không mở miệng nói gì.

Tiêu Sơ Lâu thấy y không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: “Cho nên cơ hội này, ta phải nắm lấy, huống hồ với thực lực của ta, muốn bắt được ta cũng không dễ dàng như vậy, hơn nữa, ta nghĩ Hạ Kiệt cũng không đến mức dùng thủ đoạn thấp hèn gì đâu…”

Huyền Lăng Diệu cúi đầu yên lặng nói: “…Vậy cũng phải mang theo một vệ đội.” (đội bảo vệ)

“Cái này là đương nhiên.”

Tiêu Sơ Lâu nhanh chóng đem thư cất vào trong ngực, thấp giọng nói: “Chuyện ta tạm thời ly khai phải bảo mật, ngươi… Âm thầm phái người cẩn thận giám thị bọn họ đi, nếu có dị động, trước tiên cứ bắt lại.”

Huyền Lăng Diệu kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, gật gật đầu.

Trước khi đi, hắn bỗng nhiên xoay người hướng đối phương trịnh trọng dặn dò: “Gọi Thiên Diệu vệ tới đây đi, trước khi ta trở về, nghìn vạn lần không được ly khai soái trướng.”

Thấy hắn mang bộ dáng như lâm đại địch, Huyền Lăng Diệu vừa vui mừng vừa có chút buồn cười, liền đáp lại một chữ “hảo”.

Tiêu Sơ Lâu nhìn y nửa ngày, cũng cảm thấy mình quá mức khẩn trương, kéo người nọ qua hôn một ngụm lên môi, thấp giọng nói: “Ta rất nhanh sẽ trở lại, cho dù không có cách nào khác giải quyết Sở Khinh Kiệt, ta cũng sẽ toàn thân trở về.”

Huyền Lăng Diệu chăm chú nhìn bóng lưng càng đi càng xa của hắn, cuối cùng cũng hóa thành một dấu chấm đen tiêu thất trong màn đêm đang dần dần phủ xuống, nhàn nhạt thở dài.

Người nam nhân này lúc nào cũng muốn đi, lúc nào cũng phải đi, mà y chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời xa mình, ngoại trừ chờ đợi, cũng đành bó tay.

Hiện tại y còn có thể chờ, chờ Tiêu Sơ Lâu quay đầu lại, nhưng mà chung quy vẫn sẽ có một ngày, từ biệt vĩnh viễn không gặp.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.

(Trên núi có cây, cây có cành. Lòng ta thương người, người biết chăng)

Vó ngựa hí vang một tiếng, Tiêu vương gia giả trang thành một tên thông tín binh, giục ngựa quyết tuyệt mà đi.

Thiên Diệu vệ nhận được mệnh lệnh liền nghiêm cẩn thủ vệ soái trướng, một tấc cũng không rời.

Diệu đế bệ hạ một mình ngồi trên chiếc ghế dài vô cùng rộng trong trướng, ngẩn ngơ nhìn ánh nến chớp động, trên vách trướng chính là cái bóng cô tịch của chính mình.

Thật giống như là cây nến đỏ đang rơi lệ nọ, mỗi một giọt lệ rơi ra, thì cách thời gian tử vong ngày càng gần.

Chờ đợi Tiêu Sơ Lâu ở nơi tận cùng của huyền nhai (vách núi) ấy, có lẽ là trọng sinh, mà cũng có lẽ là tuyệt vọng.

Thế nhưng đối với Huyền Lăng Diệu mà nói, đều nhất định là một kết cục… tâm tử (tâm chết).

Những ngọn đuốc trong đại doanh bập bùng như nở hoa, trong bóng đêm đen kịt lại phá lệ rõ ràng.

Một mình một người chờ đợi dường như rất dài rất dài, chén trà trong tay Diệu đế bệ hạ được nâng lên rồi lại buông xuống, một giọt mực nước nhạt nhẽo từ trong đầu bút lông nhỏ xuống tấm hành quân đồ đang mở ra trước mặt, “tách” một tiếng, hiện lên một đóa tiểu mực ấn.

Y vẫn không để ý.

Người phái đi để giám thị ba đối tượng bị hoài nghi đều là những người có thâm niên được tin cậy nhất trong Thiên Diệu vệ.

Thường Bùi đang bề bộn chỉ huy dọn dẹp chiến trường vừa bị tàn sát bừa bãi, an trí thương binh, trong quân doanh chạy đông chạy tây; mà Tuyết Nhai thì đơn giản hơn, nàng là người mà nếu như không có việc gì thì sẽ không bao giờ bước chân ra khỏi trướng, bất quá nàng ở trong trướng làm gì thì không ai biết được.

Phiền toái nhất chính là Hoa Lâm Hạo, hắn lúc này cư nhiên lại không có trong doanh địa.

Diệu đế bệ hạ vừa nghe tin tức này, trong lòng cả kinh, lập tức phái người âm thầm tìm kiếm, tìm được cũng không được rút dây động rừng, trực tiếp truyền lệnh cho hắn đến soái trướng.

Chỉ là vạn nhất hắn chết cũng không chịu thừa nhận thì nên làm gì bây giờ? Dù sao Hoa Lâm Hạo cũng là Thục Xuyên đệ nhị đại tướng dưới trướng Tiêu vương gia, mà Tiêu Sơ Lâu lúc này lại không ở đây, cho dù Huyền Lăng Diệu đem người bắt, xung quanh đều là Thục Xuyên quân, nếu nghiêm trọng thì e rằng sẽ phát sinh binh biến. (quân đội nổi loạn)

Chuyện này lại thiếu chứng cứ, hơn nữa ảnh hưởng trọng đại, hiện tại cũng chỉ có Tiêu Sơ Lâu và Huyền Lăng Diệu, còn có Giáp Thập Tứ ba người biết, cho nên khi Hoa Lâm Hạo trở lại doanh địa, phía sau còn có một vài sĩ tốt đi theo không chớp mắt, thủ vệ đều thập phần cung kính mà hướng hắn hành lễ, không chút nào gây khó dễ cho hắn cả.

Màn đêm thâm sâu.

Thân ảnh Tiêu Sơ Lâu giục ngựa chạy vội dưới ánh trăng ảm đạm lúc sáng lúc tối, bóng cây lay động nhanh chóng vút qua, cây cối dọc đường đi càng ngày càng thưa thớt, đi thêm năm sáu dặm nữa, hầu như chỉ còn lác đác vài cây, rất nhanh sẽ chẳng còn cái bóng nào.

Mang thạch sơn là cái chỗ quái quỷ gì, chỉ cần nghe tên liền có thể minh bạch được vài phần.

Cả tòa núi đều là một mảnh khoáng sản rộng lớn, hầu như không hề có thổ nhưỡng gì cả, khí hậu cũng khô ráo, nếu vừa rồi không hạ một trận mưa to, e rằng vài cọng cỏ dại dưới chân cũng chẳng mọc lên được.

Đây tuyệt đối không phải là nơi để bố trí mai phục, thạch than (bãi đá) trống trải, mênh mông vô bờ, không có vật che đậy cũng không giấu được người, vách núi cao ngất trụi lủi, dưới vách núi tuyệt đối không có sông ngòi gì, chỉ là những tảng đá bén nhọn, hoặc to hoặc nhỏ, vạn nhất trượt chân rơi xuống chắc chắn sẽ chết, hơn nữa còn chết rất khó xem.

Đây là một sa mạc đá mênh mông bát ngát, bao la một màu trắng xám, dưới đêm trăng lại càng đen tối mông lung.

Từ doanh địa giục ngựa chạy hơn nửa đêm, cuối cùng cũng tới chân núi, may là Tiêu Sơ Lâu có công lực thâm hậu, mấy ngày nay bôn ba kỵ mã cũng có thể chịu được, xương sống thắt lưng tựa hồ đang âm ỷ đau xót khó chịu, nhưng vẫn bị hắn mạnh mẽ kiềm chế xuống.

Hắn lo lắng trong quân doanh sẽ phát sinh biến hóa gì đó, vì thế cũng chẳng thèm nghỉ ngơi, phi ngựa chạy thẳng lên đỉnh núi.

Xung quanh đen kịt mà vắng vẻ, chỉ nghe tiếng cước bộ của mình đạp trên đường đá nho nhỏ, phát sinh thanh âm răng rắc răng rắc.

Trong hoàn cảnh an tĩnh như thế này, lỗ tai của cao thủ đều được phát huy hết tác dụng, giỏ thôi cỏ lay ở xa xa đều được Tiêu Sơ Lâu nhận biết hết, nhưng mà khiến hắn ngoài ý muốn chính là — cái gì cũng không có, ngoại trừ những tảng đá lớn nhỏ xung quanh ra, còn lại là chính hắn.

Lẽ nào thật không có mai phục? Hạ Kiệt dù gì cũng là con cháu của Tây Sở vương thất, đã sớm quen với những chuyện ngươi lừa ta gạt rồi, sao lại ngây thơ như vậy?

Ánh trăng bối rối chiếu xuống đỉnh sơn nhai của mang thạch sơn, tiếng gió gào thét quanh quẩn nơi khe núi vắng vẻ, địa mạo ở đây thập phần kỳ lạ, vách núi phía dưới lâu ngày bị gió cát ăn mòn, nhiều năm qua càng lõm xuống thành một khối lớn, đỉnh núi trông có vẻ như là một cái mỏ vịt mà kéo dài về phía huyền nhai.

Tiếng gió thổi quanh quẩn trong hang đá, tựa như tiếng gào khóc thảm thiết vậy, khiến kẻ khác phải kinh sợ.

Vừa mới đi lên đỉnh núi, Tiêu Sơ Lâu liền nhìn thấy một mảnh trường bào màu đỏ thẫm.

Trong màn đêm lại càng đặc biệt rõ ràng dễ thấy.

Trường bào mang kiểu dáng cung đình, tay áo được viền bằng những hoa văn ám kim nhỏ vụn, nét cắt thập phần vừa vặn, càng tôn thêm vẻ cao to đĩnh bạt của nam nhân.

Sở Khinh Kiệt một mình đứng ở mép huyền nhai, chắp tay quan sát đại địa mênh mông dưới vách núi, yên vân xa xa mờ ảo mà bọc lấy ánh trăng, gần đến mức tựa như chỉ cần nhảy lên một cái là có thể với tới.

“Ngươi đã đến rồi.” Sở Khinh Kiệt quay đầu lại, hướng hắn vẫy vẫy tay, ngữ khí không chút nào giống như là thủ lĩnh hai phe đang đối địch với nhau, trái lại còn tùy ý như là bằng hữu quen biết lâu năm không gặp vậy.

Tiêu Sơ Lâu nhìn lướt qua vánh núi trụi lủi, vừa xem đã hiểu ngay, tuyệt đối không thể có người thứ ba, trừ phi người đó là từ trên trời rơi xuống.

Hắn khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi tới, nói: “Đại vương tử điện hạ hẹn gặp, bổn vương sao dám chống đối. Bất quá, điện hạ không mang theo một tên hộ vệ nào, không lẽ ngươi cho rằng bổn vương sẽ không giết ngươi?”

Sở Khinh Kiệt sửng sốt một chút, ánh mắt rơi vào hai mắt của đối phương, toát ra một tia không vui: “Ngươi dùng cái loại ngữ khí này nói với ta sao? Không sợ bị nôn mửa tới đầu váng mắt hoa à?”

Tiêu Sơ Lâu không có tiếp lời.

“Mấy năm nay… Ngươi có khỏe không?” Sở Khinh Kiệt suy tư nửa ngày, cư nhiên lại nghẹn ra một câu nói như vậy, ngay cả chính y cũng có chút xấu hổ.

Tiêu Sơ Lâu kinh ngạc nhìn y một cái, thản nhiên nói: “Không thể nói là khỏe hay không khỏe, tóm lại là vẫn phải tiếp tục sống.”

Những lời này tựa hồ dẫn ra một chút hồi ức, Sở Khinh Kiệt chợt kinh ngạc, nhất thời không nói lời nào.

Tiêu Sơ Lâu âm thầm nhíu mày, hút khẩu khí lãnh đạm nói: “Mấy thứ phụ họa không cần nói cũng được, nói thẳng trọng điểm đi, ngươi hẹn ta ra đây, chắc không phải là chỉ để tâm sự thôi chứ.”

Chỉ cần là có lỗ tai thì đều có thể nghe được lúc này Tiêu Sơ Lâu không có chút nào nhẫn nại, Sở Khinh Kiệt đương nhiên cũng minh bạch, tựa như tự giễu mà mấp máy môi, mở miệng nói: “Chuyện lần trước nhắc tới trong thư, ngươi có cân nhắc qua chưa?”

Tiêu Sơ Lâu đương nhiên biết rõ y nói chuyện gì, lần này ngay cả mi đầu cũng lười nhíu, nói thẳng: “Không có — Không hề nghĩ đến một chút nào cả, mà bổn vương từ trước đến nay chưa phải cân nhắc chuyện gì bao giờ.”

Kết quả này cũng không ngoài dự liệu, Sở Khinh Kiệt hiểu rõ mà gật đầu, chỉ là trong lòng vẫn không khỏi nổi lên một trận mất mát nhàn nhạt, ngữ khí bình thản nói: “Đã như vậy thì không đề cập tới cũng được.”

Nói xong ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đi tới từng bước từng bước một: “Ngươi nhất định rất muốn biết hai phong thư kia là ai đưa tới…”

Tiêu Sơ Lâu ngậm miệng không nói, lẳng lặng chờ đợi đáp án của y.

Một cái tên chợt bật ra từ trong miệng của Sở Khinh Kiệt, thanh âm nhẹ đến mức hầu như đều bị tiếng gió gào khóc bao phủ mất.

Thế nhưng Tiêu Sơ Lâu lại nghe được, nghe được rất rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến trong lòng Tiêu vương gia vốn lúc nào cũng thong dong trấn định lại nổi lên một cơn sóng kinh hãi ngập trời.

Sở Khinh Kiệt vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, đáng tiếc là, lại tìm không ra chút biểu tình khiếp sợ nào trên khuôn mặt tuấn mỹ kia cả.

Màn đêm tối tăm che giấu rất tốt, che giấu đi sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt của Tiêu vương gia.

Làm sao có thể — cái người mà hắn xem như thân nhân nuôi cả chục năm trời… Hoa Lâm Hạo!

Tiêu Sơ Lâu từ tốn đi về phía trước vài bước, bàn tay siết chặt nổi lên gân xanh, thanh âm trước sau vẫn vững vàng như núi: “Ngươi dựa vào cái gì để ta tin tưởng?”

Sở Khinh Kiệt có chút tiếc hận lắc đầu: “Hắn vốn là người Tây Sở, từ nhỏ đã bị sư tôn đặt cổ vào trong cơ thể, khiến hắn mất trí nhớ rồi đem đến Thục Xuyên Tiêu vương phủ. Ta không có chứng cứ, cũng không cần, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.”

Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên ngẩn ra, một bóng ma thật lớn đang dần bao phủ lấy tâm hắn — Huyền Lăng Diệu đã xảy ra chuyện!

Sở Khinh Kiệt lại lên tiếng lần nữa: “Là sư tôn tự mình xuất thủ.”

Một câu nói kia đã hoàn toàn đánh nát hy vọng của Tiêu Sơ Lâu, hắn nheo lại hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi còn dám ra đây chịu chết?!”

Sở Khinh Kiệt thở dài, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên không có khả năng, nếu trong vòng nửa canh giờ nữa ta không trở về, sư tôn chắc chắn sẽ giết chết Huyền Lăng Diệu.”

“Ngươi —” Tiêu Sơ Lâu thu hồi lại chủy thủ hầu như sắp xuất ra của mình, hai người nhất thời trầm mặc.

Trong giây lát lại bị hắn đánh vỡ, cười lạnh nói: “Hừ, nhưng lại là ý kiến hay a, các ngươi có nghĩ tới hay không, theo bên người Huyền Lăng Diệu đều là Thục Xuyên quân của ta, Đường Túc Trì không biết dùng cách gì mang y đi từ trong quân doanh đây, nếu không kinh động đến đại quân, thì cho dù các ngươi giết y, liên quân cũng sẽ tiếp tục đánh Tây Sở!”

Hắn dừng một chút, đôi môi mỏng manh mấp máy phun ra những lời vô tình băng lãnh: “Y nếu như chết trên tay Đường Túc Trì, lẽ nào Đông Huyền quân sẽ không vì Hoàng đế bọn họ mà báo thù rửa hận? Huyền Lăng Diệu vừa chết, mà bổn vương, cũng vừa lúc thủ.nhi.đại.chi!” (thủ nhi đại chi: thay thế, ý là thay thế vào chỗ anh Diệu làm hoàng đế á)

Tiêu Sơ Lâu diện vô biểu tình, ẩn giấu dưới cặp mắt đen láy không gợn sóng không sợ hãi ấy là một sự hưng phấn đầy quỷ dị gần như sắp sôi trào!

Kịch bản đã từng vạch ra trong một đêm cư nhiên lại sắp thực hiện được — Huyền Lăng Diệu một ngày nào đó bỏ mình, không còn ai có thể cản trở hắn, dao động quyết tâm ly khai của hắn nữa!

Vì thế chỉ cần giết chết người thừa kế của Tây Sở trước mắt mình đây, chỉ cần giết chết y —