Hỏa quang yếu ớt mập mờ trong địa lao, tiếng nước tí tách tí tách…
Huyền Lăng Diệu cảm giác được rõ ràng đoản kiếm đã vùi vào trong, không tới chuôi kiếm, tiên huyết mạnh bắn tung tóe, phun ở trên mặt y!
— Lạnh quá!
“Ngươi chơi đủ chưa, Tiêu.Vương.gia?!”
Chuôi chủy thủ lúc này không có đâm vào ngực Sở Khiếu, nhưng lại đâm sâu vào bức tường âm u ở đằng sau — trong một khắc cuối cùng kia, Huyền Lăng Diệu chuyển đổi độ cong của cổ tay, mà giữa thanh chủy thủ này đã sớm giấu một huyết nang (túi máu), điều này càng thêm khẳng định suy đoán của y.
Huyền Lăng Diệu đem đoản kiếm rút ra —
Đây là đạn hoàng kiếm! (kiếm lò xo)
Mâu quang Huyền Lăng Diệu u thâm như biển, theo dõi hắn, trong lòng đã sáng tỏ một mảnh, từng câu từng chữ nói: “Cái này căn bản là một hồi âm mưu, ngươi vốn không phải cái gì Sở Khiếu, có đúng hay không? Tiêu, vương, gia?”
Sở Khiếu, không, phải là Tiêu Sơ Lâu mới đúng, khóe miệng càng cong lên, bỗng nhiên bắt đầu lớn tiếng cười dài: “Ha ha ha, Nhị điện hạ quả nhiên thông minh! Hảo! Thật không hổ là người bản vương vừa!”
Huyền Lăng Diệu lần thứ hai nghe câu như thế, bỗng nhiên nghĩ có cái gì đó không đúng… Trong lòng mơ hồ có một dự cảm khẩn trương, mơ hồ nghĩ những lời này đều không phải chỉ có ý tứ đơn giản… Cũng không phải là cái ý tứ mà y vẫn hay nghĩ tới…
Tiêu Sơ Lâu hơi chuyển cổ tay, “răng rắc” một tiếng, xiềng xích được mở ra, hắn chậm rãi đứng lên, một thân chật vật nhưng vẫn không giấu được đôi mắt sáng rực như sao.
“Xin hỏi Nhị điện hạ làm sao đoán được?”
Sắc mặt Huyền Lăng Diệu như đao tước, bình tĩnh nhìn hắn, đem cơn sóng dữ trong nội tâm ẩn giấu đi, một lát sau mới nói: “Ngay từ lúc đầu, ta luôn bị các ngươi nắm mũi dẫn đi. Đây vốn là một ván cờ đầy sơ hở, nhưng mà ta ở trong ván cờ này nên không thể nhìn thấu…”
Mấy ngày nay, đủ loại chuyện trước kia hiện ra trong đầu y, khiến suy đoán của y ngày càng rõ ràng: “Từ lúc gặp nhau ở Vong Ưu các, chuyện này e rằng không trùng hợp đến vậy… Nhưng không biết vì sao Vương gia còn dự liệu đúng cả việc ta bị truy sát?”
“Ha ha.” Mâu quang Tiêu Sơ Lâu lóe sáng, chỉ cười nhưng không nói.
Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên dừng lại, nói: “Ngươi… Chẳng lẽ lần ám sát kia cũng là do ngươi an bài?”
“Không sai!” Tiêu Sơ Lâu mỉm cười gật đầu, “Nếu như không làm vậy thì làm sao có thể cho ngươi tin đây chỉ là sự trùng hợp? Yên tâm đi, thị vệ của ngươi hiện đang ở một chỗ an toàn trong Vương phủ ta, lông tóc không hề tổn hại, bổn vương bất quá chỉ mời bọn họ uống trà mà thôi.”
“Ngươi…” Địch Dật Chi lúc này mới đem tất cả nghĩ thông suốt, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi thiếu chút nữa Nhị điện hạ đã giết Thục Xuyên Vương gia, không khỏi kinh sợ mà đổ đầy mồ hôi lạnh.
“…Sau lại khiến ta tham gia tuyển thị vệ, cố ý làm mọi cách gây khó dễ,” Huyền Lăng Diệu dừng một chút, nhìn vào đôi mắt của đối phương, thản nhiên nói, “Ta đoán… Vương gia là đang thử ta, đúng không?”
Tiêu Sơ Lâu khẽ cười, ý bảo y tiếp tục nói.
Mâu quang Huyền Lăng Diệu càng trở nên bén nhọn: “Cố ý đối tốt với ta, đều là vì ván cờ này, ngay cả thích khách ám sát lúc trước cũng là do các ngươi thiết kế, vị Sở quản gia hôm đó ngồi trên đài kỳ thật là Vương gia đúng không? Để ta tin tưởng… Sở Khiếu là người Tây Sở.”
“Mục đích của các ngươi chính là muốn ta rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan, hiện tại có thể nói cho ta biết, ta làm Vương gia thỏa mãn chưa?” Huyền Lăng Diệu không chớp mắt mà nhìn hắn, câu cuối cùng dường như là nghiến răng mà nói, từng chữ từng chữ…
Tiêu Sơ Lâu cười rộ lên, thản nhiên nhìn lại, đôi mắt sâu thẳm có pha một chút thâm ý: “Chúc mừng Nhị điện hạ, thông qua thí luyện, chứng minh Nhị điện hạ có đầy đủ năng lực để trở thành…” Hắn dừng lại một chút, trong mắt hiện lên lưu quang, “Thiên, hạ, chi, chủ!” (quân chủ của thiên hạ)
“!”
Trong lòng mọi người chấn động nhưng đều kiềm nén thần sắc của mình.
Huyền Lăng Diệu bất động thanh sắc nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: “Ý Vương gia là…”
Tiểu Sơ Lâu mỉm cười, nhưng đáp phi sở vấn: “Còn có một việc, vị đại hoàng huynh của ngươi hiện vẫn còn trong hoàng cung Đông Huyền đó a, ha ha.”
“Cái gì?” Địch Dật Chi giật mình, thoáng nhìn nhãn thần tựa tiếu phi tiếu của Lãng Phong, bỗng nhiên minh bạch tất cả, hắn cũng bị lừa a…
“…Vì sao muốn ta giết ngươi, hay đúng hơn là “Sở Khiếu”?” Huyền Lăng Diệu do dự một chút, hỏi.
Tiêu Sơ Lâu cười nói: “Nhị điện hạ sao không hảo hảo ngẫm lại? Hôm nay đã khiến điện hạ hoảng sợ, dạ yến ngày mai bổn vương sẽ vì điện hạ mà tiếp phong tẩy trần (chiêu đãi đón khách). Sở Khiếu, đưa Nhị điện hạ và Địch thái phó đi.”
“…Sở Khiếu?” Địch Dật Chi khẽ giật mình, nhìn về phía Sở quản gia, chẳng lẽ là…
Sở Khiếu hơi khom người, cười nói: “Tại hạ họ Sở tên Khiếu, chính là chấp sự tổng quản của Tiêu vương phủ.”
“…….” Huyền Lăng Diệu lạnh lùng nhìn hắn một chút, không nói lời nào liền xoay người rời đi.
“Điện hạ! Chờ chút —”
Tiêu Sơ Lâu nhìn bóng lưng đã đi xa của ba người nọ, cười nói: “Ha ha, Phong, thế nào? Bổn vương không nhìn nhầm phải không?”
Lãng Phong chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, thản nhiên nói: “Tính tình của Nhị điện hạ quả thật kiên cường, tâm chí kiên định, cũng không thất tình thất nghĩa, hơn nữa lại lãnh tĩnh cơ trí, đặc biệt lý trí… đích xác là một minh quân.”
“Ha ha…” Tiểu Sơ Lâu tán thưởng nhìn y một cái, đột nhiên thần sắc vừa chuyển, nói, “Bất quá, ta thấy y cũng chỉ có thể là một minh quân, chứ không thể là một khai quốc chi quân.” (người tự lập quốc)
“…Ý của Vương gia là sao?”
Nhãn thần Tiêu Sơ Lâu có chút phiêu hốt, thanh âm trầm thấp mà kiên định, chậm rãi mở miệng nói: “Là quân chớ nói chuyện phong hầu, nhất tướng công thành vạn cốt khô. Giang sơn là do máu tươi nhuốm hồng, long tọa cũng là do bạch cốt xếp thành, trong thời loạn thế như thế này, thứ bổn vương muốn không phải là một anh hùng yết can nhi khởi (đứng lên khởi nghĩa), mà là một kiêu hùng (người kiệt xuất nhưng có dã tâm) có thể giành được bá nghiệp. Là khai quốc chi quân, phải đủ ngoan, đủ tuyệt, chứ người có lòng dạ mềm yếu, chỉ có thể trở thành chướng ngại vật mà thôi. Lãng Phong, ngươi hiểu không?”
Lãng Phong như có điều suy nghĩ nói: “Vậy nên… Vương gia mới bức Nhị điện hạ… giết người?”
“Không.” Ánh mắt Tiêu Sơ Lâu chợt lóe, lay tay nói: “Không phải giết ta, mà là giết “Sở Khiếu”, giết chết “Sở Khiếu” trong lòng y.”
Lãng Phong trầm mặc, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh.
“Thế nhưng mới vừa rồi, vào phút cuối cùng y vẫn không hạ thủ được.”
Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên cười dài, tâm tình hiển nhiên thập phần sung sướng: “Đây chính là chỗ thông minh của y, trong lòng y sợ rằng sớm đã có hoài nghi, thế nhưng không xác định được. Kỳ thật cây chủy thủ này cũng là một chỗ sơ hở, nếu có thể minh bạch mà chỉ ra, ván cờ này cũng không khó đoán, nhưng nếu y thật sự hạ thủ, cho dù đã qua được cuộc thí luyện lần này, e rằng trong lòng chúng ta cũng sẽ lưu lại một âm ảnh (bóng ma), đã như vậy, chẳng thà vạch trần tất cả, công khai mà nói ra.”
Hắn dừng một chút, thở dài: “Vốn là một ván cờ tiến thoái lưỡng nan, không nghĩ tới, Huyền Lăng Diệu lại dùng phương thức này, vẹn toàn đôi bên.”
Lãng Phong im lặng một lát mới nói: “Theo thuộc hạ thấy, nguyên nhân Nhị điện hạ làm như vậy ngoại trừ là lời Vương gia vừa nói, còn có một lý do khác.”
“Cái gì?”
Lãng Phong bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Vương gia dù sao cũng đã nói “vừa” Nhị điện hạ, kỳ thật, tuy Nhị điện hạ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đại khái cũng là “vừa” người đi.”
“A?”
–
Đêm hôm sau.
Huyền nguyệt (trăng khuyết) như câu (lưỡi câu), vắng lặng không tiếng động.
Tây Uyển của Tiêu vương phủ, thị nữ tuân theo phân phó của Sở quản gia, đều bị điều đi xa, rất sợ sẽ chọc giận vị Đông Huyền Nhị điện hạ kia.
Đèn ***g lục giác treo trên xà nhà, tuệ tử (mấy sợi tua) rũ xuống, cánh cửa điêu khắc màu son “Ken két” một tiếng mở ra.
Địch Dật Chi nhẹ nhàng đi vào, thấy nhân ảnh đằng sau bình phong màu đạm mặc (mực đen nhạt) đang đứng lẳng lặng.
Trong lòng hắn than thở một tiếng, ôm quyền nói: “Điện hạ, đã tới giờ tẩy trần yến của Tiêu vương gia rồi.”
Nhân ảnh sau bình phong khẽ động, chốc lát chỉ nói một câu “Đã biết.” Xong cũng không lên tiếng nữa.
Địch Dật Chi hơi hé miệng, rồi lại lắc đầu, mở cửa lui ra.
Mở cửa sổ ra, cuộn màn lên, Huyền Lăng Diệu ngưng mắt nhìn một mảnh mưa phùn như sương mù ngoài cửa sổ, bỗng nhiên vươn tay ra.
Từng trận hàn phong thổi đến, đầu ngón tay mát lạnh, một giọt nước trong veo trượt xuống. A, trời mưa rồi…
Tâm của y cũng tựa như cơn mưa thu hiu quạnh ngoài kia.
Từ ngày y bắt đầu hiểu chuyện, bên cạnh y chưa từng có lấy một bằng hữu tri tâm tương giao, chỉ có đấu đá tranh giành quyền lợi, còn có diện mạo siểm nịnh, ton hót. Cho dù Dật Chi vừa là thầy vừa là bạn, nhưng suy cho cùng vẫn còn thượng hạ chi lễ (còn khiêm tốn), không phải chuyện gì cũng có thể thổ lộ.
Thân là một đế vương chi gia, muốn mưa có mưa, muốn gió có gió, buồn cười chính là ngay cả một chân tâm có thể cùng mình thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền cũng không tìm được.
Năm ngón tay của Huyền Lăng Diệu chậm rãi hạ xuống, bám trên thành lan can khắc hoa.
Hàn vũ thấm ướt song cửa sổ, giọt mưa tí tách nhỏ giọt ngoài hiên…
Khóe miệng y câu lên một nụ cười khổ, ngũ vị tạp trần, chua chua xót xót, thũng thũng trướng trướng. (sưng tấy)
Cách nghĩ của Tiêu Sơ Lâu, y còn không nghĩ ra được, thật không giống với một người đã lăn lộn nhiều năm trong thâm cung như y. Không thể phủ nhận rằng, y bội phục hắn, có thể đem một màn này diễn rất thật, có thể nghĩ ra mưu kế như vậy để thử y, có thể đem Huyền Lăng Diệu y lừa gạt thảm như vậy, cũng chỉ có một Tiêu vương gia mà thôi.
Đây là một màn ngươi tình ta nguyện, hỗ trợ phối hợp rất tốt, hiện tại, cũng đã tới lúc kết thúc màn kịch này rồi.
Thôi được, thôi được.
Từ nay về sau, y không phải là Lăng Huyền, mà hắn cũng không phải là Sở Khiếu.
Y là Đông Huyền Nhị hoàng tử, Huyền Lăng Diệu.
Hắn là Thục Xuyên Tiêu vương gia, Tiêu Sơ Lâu.
“Người đâu!” Huyền Lăng Diệu phất tay áo, đi ra khỏi bình phong.
Hạ nhân trong Vương phủ đều là người thông minh lanh lợi, lập tức liền có thị nữ cung kính tiến vào: “Nhị điện hạ có gì phân phó?”
Huyền Lăng Diệu mục quang thâm u, năm ngón tay nắm lại sau lưng, nói: “Thay y phục dự tiệc.”
“Vâng.”
–
Phía trước là hai lục y thiếu nữ đang dẫn đường, bàn tay nõn nà cầm ***g đèn đung đưa, hành lang gấp khúc được phủ một tấm thảm hồng mềm mại, kéo dài tới chủ điện. Hai bên là một hồ sen lớn, tuy đã cuối thu nhưng hoa sen vẫn chưa lụi tàn, trắng trong như tuyết mà nằm an tĩnh trên mặt hồ.
Hạt mưa không lớn cũng không nhỏ, lúc rơi xuống còn khiến mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Thị nữ dẫn đường dừng lại ở trước cửa chủ điện, đứng sang hai bên, bàn tay nõn nà gập lại, đồng thanh nói: “Mời Nhị điện hạ.”
Thanh âm thanh thúy không lớn không nhỏ, chủ điện vốn đang huyên náo bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Huyền Lăng Diệu mặc một thân tử hắc điêu bào(*), trên áo được phác họa hình tam trảo kim long (rồng vàng 3 móng), bên hông là thanh ngọc lưu quang, lộ ra vẻ hoa quý mà trang nghiêm.
(*) Tử = tím, hắc = đen, điêu = con chồn, bào là áo bào 8-}
Tân khách trong điện đã đến đầy đủ từ lâu, thủ tọa trên điện vẫn còn trống, ngồi xéo ở phía dưới là tổng quản Sở Khiếu, tiếp đến là bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Hai bên trái phải đại điện là hậu duệ danh gia quý tộc của Thục Xuyên, Địch Dật Chi ngồi ở bên trái, phía sau là tâm phúc thị vệ đã theo bọn họ rời cung.
Vừa mới đi vào đại điện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Huyền Lăng Diệu, cảm phục, dò xét, tán tụng, nghi hoặc, khinh thường v..v… Đều tựa như mũi nhọn mà đâm về phía y.
Địch Dật Chi ở bên kia cuối cùng cũng nhìn thấy điện hạ nhà mình, tâm tình có chút kích động, lại ngại mình đang ở địa bàn của người ta, không dám biểu lộ ra.
Huyền Lăng Diệu đang muốn đi về phía Địch Dật Chi ngồi, mới vừa đi được hai bước, bầu rượu trên bàn bên cạnh bỗng nhiên “bang” một tiếng ngã xuống đất, vỡ nát trên nền đá cẩm thạch. Quỳnh tương mỹ tửu văng ra tung tóe, vừa lúc thấm ướt cả giày Huyền Lăng Diệu.
Trong điện vốn đang an tĩnh, lúc này truyền đến một trần thì thầm nho nhỏ.
Nam nhân hơi ngạo nghễ liếc mắt Huyền Lăng Diệu, bên môi mang theo ý cười mạn bất kinh tâm (thờ ơ), ngà ngà say, chầm chậm đi tới, ôm quyền nói: “Ai nha nha, thật sự là xấu hổ, rượu này thật không biết nghe lời, làm bẩn giày của Nhị điện hạ, mong Nhị điện hạ thứ tội, ha ha.”
Nghe nói như vậy, xung quanh bắt đầu vang lên tiếng cười. Huyền Lăng Diệu mới đến, Vương gia liền thịnh yến tiếp đãi, người này suy cho cùng vẫn chưa có cân lượng nào trong lòng mọi người, thậm chí có vài người còn mang thêm vài phần địch ý, bàng quang, nhìn xem vị Nhị hoàng tử này giải quyết ra sao.
Nếu là thịnh nộ giáng tội, tội này không lớn cũng không nhỏ, lại làm y có vẻ như là người tính toán chi li, mất đi đại khí; nếu là mặc kệ không hỏi, chính là tự làm mất mặt mình, lại làm tăng dáng vẻ kiêu ngạo của kẻ khác, còn bị xem như là Đông Huyền sợ Thục Xuyên.
Huyền Lăng Diệu thần sắc đạm nhiên, nhìn người nọ liếc mắt không nói gì, bỗng nhiên cất cao giọng nói: “Thiên Diệu thiết vệ tổ đâu?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Bất ngờ như vậy, thị vệ đằng sau Địch Dật Chi kích động không thôi, hai mươi người cùng nhau bước lên quỳ xuống, hầu như chiếm đầy cả đại điện, cúi người đồng thanh nói: “Khởi bẩm điện hạ, có thuộc hạ! Cung thỉnh điện hạ phân phó!”
Những thị vệ này vốn là những người tinh anh nhất của Thiên Diệu tổ, võ công xuất chúng, trong một khắc ấy, thanh âm rung trời, khiến lỗ tai mọi người đều tê dại.
Người nọ thoáng chốc sợ đến tỉnh rượu, chân đều mềm nhũn, nhịn không được mà quỳ xuống.
Huyền Lăng Diệu hơi cười nhạt, đưa tay nâng hắn dậy, nói: “Bất quá là bầu rượu của các hạ phạm một lỗi nhỏ mà thôi, các hạ hà tất phải thi đại lễ?”
“…..” Người nọ ăn ngậm bồ hòn (âm thầm chịu đựng), trên trán lấm tấm mồ hôi, nói “Hạ quan biết sai, mong điện hạ thứ lỗi, thứ lỗi.” Nói xong liền xoay người tiến vào trong đám người, không thấy mặt mũi đâu nữa.
Xung quanh lại bắt đầu bán tán xôn xao, nhãn thần mọi người dần dần thay đổi, nhìn chăm chú vào vị Nhị điện hạ đang chậm rãi đi tới bên cạnh Địch Dật Chi ngồi xuống, thần sắc đạm nhiên, khí vũ hiên ngang.
Thanh âm ngân linh (chuông bạc) của thị nữ vang lên, đại điện trong nháy mắt liền an tĩnh lại.
“Mời Vương gia…”