Trăng sáng treo cao.
Tiếng đập cửa cốc cốc vẫn không chịu buông tha mà liên tục vang lên.
Sắc mặt Tiêu vương gia quả thật là không đẹp tí nào, thế nhưng vẫn đi ra mở cửa, một thân ảnh nhỏ nhắn xen lẫn với gió đêm ào ào vụt vào trong, thoáng chốc đã nhào vào trong lòng hắn.
“Phụ vương —” Tiểu thế tử bám lấy cổ hắn, làm nũng mà kêu to.
Tâm tình Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên lại thoải mái hơn, đưa tay ôm lấy tiểu nam hài, hôn cái chụt lên mặt nó: “Trễ như thế này còn chạy tới đây, không chịu đi ngủ? Nên đánh đòn!”
“Quyết nhi nhớ phụ vương nha.”
Huyền Lăng Diệu lúc này mới nhìn rõ cậu, đó là một tiểu nam đồng khoảng chừng sáu bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn non nớt, xinh xắn cực kỳ, thanh âm mềm mềm, trên người còn mang theo mùi xà phòng sau khi tắm xong, nằm sấp trong lòng Tiêu Sơ Lâu, như là một khối bánh bao nho nhỏ thơm phức, khiến người vừa thấy là yêu thích ngay.
Nhưng mà —
Đã sáu, bảy tuổi rồi… Sáu, bảy tuổi á?!
Đế vương lẳng lặng mà nhìn cặp phụ tử hòa thuận vui vẻ nọ, bỗng nhiên trong lòng không thể nói rõ tư vị, có vui mừng, có thẫn thờ, còn có…
Bên kia, Tiêu Sơ Lâu đã ôm nam hài đi tới, chỉ vào Diệu đế bệ hạ cười nói: “Hảo hài tử, biết nên gọi là gì không?”
Tiêu Quyết mang theo một đôi mắt to đen bóng chuyển tới trên người Đế vương anh tuấn trước mắt, lại quay đầu nhìn phụ thân mình, bỗng nhiên hướng Huyền Lăng Diệu nhếch miệng cười, hết sức ngọt ngào mà kêu lên: “Nhị phụ thân!”
Hai người đều bị tiếng kêu làm cho kinh hãi, nhất thời sững sờ cả người.
Huyền Lăng Diệu đột nhiên cười ha ha lên, nét mặt hàn sương vừa nãy đều bị quét sạch: “Tiêu Sơ Lâu, con của ngươi so với ngươi còn thông minh hơn đó.” Y lại quay đầu nhìn tiểu nam hài, ôn hòa nói, “Nói cho trẫm, ngươi tên là gì nào?”
“Là Tiêu Quyết.” Tiểu thế tử giòn giã nói, lông mi dài dài chớp a chớp.
Huyền Lăng Diệu gật đầu, lại liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Lâu đang cười gượng không thôi, nhàn nhạt hỏi: “Quyết nhi, mẫu phi ngươi đâu?”
Trong lòng Tiêu Sơ Lâu nhất thời cả kinh, lại thấy tiểu quỷ lanh lợi trong lòng mình mím mím cái miệng nhỏ nhắn, lẹp bẹp chớp ra vài giọt nước mắt, đáng thương hề hề nói: “Quyết nhi không có mẫu phi a…”
Huyền Lăng Diệu quả nhiên không hề truy vấn, gương mặt càng ôn hòa hơn, đưa tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nọ: “Quyết nhi ngoan, nếu gọi cha ngươi là phụ vương, vậy liền gọi trẫm là phụ hoàng đi.”
Còn không chờ Tiêu Sơ Lâu chối từ, tiểu quỷ này trong nháy mắt đã nhanh nhẹn chùi sạch sẽ nước mắt trên mặt, vui mừng hưng phấn nói: “Phụ hoàng!”
Tiêu vương gia bị thờ ơ vứt ở một bên dưới đáy lòng nghiêm túc suy nghĩ, hài tử này rốt cuộc là giống ai vậy ta?
— Trên người thì mang gương mặt búp bê ngây thơ thuần khiết, cư nhiên so với lão tử còn vô lại hơn nha!
“Ngoan, ngoan!” Huyền Lăng Diệu thập phần vui vẻ, vừa sờ sờ mặt, lại xoa xoa đầu.
Cuối cùng Tiêu Sơ Lâu cũng chịu không được nữa, mang tiểu thế tử ném ra ngoài.
Tiêu Quyết túm lấy cổ áo phụ vương không chịu buông tay, dùng khẩu hình im lặng nói: “Con, muốn, ăn, kẹo!”
Thái dương vừa lắng xuống lại toát thêm mấy đường gân xanh nữa, Tiêu vương gia đưa lưng về phía Diệu đế bệ hạ, hung hăng mà trừng mắt nhi tử nhà mình, dùng khẩu hình đáp lại: “Ngày, mai, rồi, nói!”
Đôi mắt đen lấp lánh xoay động, Tiêu Quyết ngây thơ há mồm nói: “Mẫu phi ô —”
— Lời vừa ra khỏi miệng đã bị ngăn chặn.
Tiêu vương gia triệt để bị đánh bại, đành phải bất đắc dĩ mà dỗ dỗ tiểu quỷ nói: “Rồi rồi rồi, theo ý ngươi.”
“Nha! Phụ vương là tốt nhất!” Bánh bao nhỏ vui vẻ reo lên, nhào tới hôn hắn một cái, rồi lại xoay người chạy đi mất dạng.
Tiêu Sơ Lâu thật sự là phát rầu, trong cơn gió đêm hàn lãnh sầu mi khổ não, tên tiểu quỷ này… Đến tột cùng là học ai vậy chứ?
Mà dù sao đi nữa, cuối cùng cũng đuổi được người rồi.
Xác định bốn bề đã vắng lặng, Tiêu vương gia liền đóng cửa cài chốt thật kỹ, nhanh nhanh trở về dỗ một người.
Hoàng đế bệ hạ lúc này đang ung dung ngồi ngay ngắn ở trên ghế thái sư, chuyên chú mà lật từng tờ từng tờ chiến báo ở trên bàn lên xem xét.
Cổ áo cừu bào nguyệt sắc, lông tơ mềm mại cọ ở trên cổ, thần sắc của bệ hạ nhàn nhạt thản nhiên, mang theo vài phần khoan thai đứng đắn.
Tiêu vương gia sờ sờ cằm, từ trong một góc giá sách lấy ra một bình Trúc Diệp Thanh tốt nhất, mở nắp ra, mùi hương làm say lòng người nhất thời tràn ngập khắp phòng.
Trong thư phòng rất an tĩnh, chỉ có thanh âm tiếng lật giấy sàn sạt, còn có tiếng rượu được rót vào ly gốm đều nghe được rất rõ ràng.
Nến đỏ đã cháy hơn phân nửa, không ngừng chảy lệ.
“Đinh” một tiếng, ly rượu được đặt xuống bàn cạnh tay Huyền Lăng Diệu.
Huyền Lăng Diệu lại chỉ liếc mắt nhìn, không có nhận lấy.
Ánh mắt vẫn dừng trên hàng chữ nhỏ rậm rạp trong chiến báo, chính là đoạn báo cáo việc Tây Sở chiếm Cát thành, y thản nhiên nói: “Đều bị người ta đánh tới cửa nhà rồi, ngươi còn ở đây an nhàn…”
Lại cầm lấy một quyển, Huyền Lăng Diệu càng xem càng kinh hãi: “Quân tiên phong của Tây Sở đã bị diệt? Ở Cát thành?”
“A, bọn họ quá khinh địch thôi, huống hồ bao nhiêu lực lượng đều đặt ở chỗ đó, cho dù bọn họ có tới đánh chiếm một lần nữa, cũng không cải biến được số phận đâu.” Tiêu vương gia mỉm cười, ly sứ trắng thuần ở trong tay lắc qua lắc lại, vẻ mặt xuân phong đắc ý, đâu còn dáng dấp xấu hổ quẫn bách như vừa rồi?
Diệu đế bệ hạ thấy vậy, nhịn không được lườm hắn: “Ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta? Không bằng nói hết ra hôm nay đi, a?”
Nói thì là vậy, nhưng người ngu ngốc cũng có thể nghe ra ý tứ bóng gió ở trong đấy.
“Không có không có…” Tiêu Sơ Lâu vội ho một tiếng, bất đắc dĩ nói.
Ngay sau đó, ly rượu tinh xảo đã được đưa đến bên môi Đế vương.
Tiêu Sơ Lâu sáp lại gần, vươn tay lấy ly rượu còn lại, cụng nhau “đinh” một tiếng, nở nụ cười nói: “Mấy tên binh tôm tướng tép cũng không đến lượt bổn vương phí công, đúng không?”
Khóe miệng không khỏi mang theo tiếu ý, Huyền Lăng Diệu liền dời mắt khỏi chiến báo, chuyển sang ly Trúc Diệp Thanh thuần hương trong tay hắn, khẽ mở miệng nhấp một ngụm nhỏ.
Ly rượu được làm từ gốm tuyết thượng đẳng, màu sắc trắng trong, ôn nhuận như ngọc, chạm vào đôi môi mỏng màu son nọ, lại càng thêm thưởng tâm duyệt mục.
Tiêu Sơ Lâu nhìn cặp môi của đối phương, chẳng hiểu sao bỗng nhiên thấy thèm mà nâng ly lên uống một hơi.
“Thế nào?” Tiêu Sơ Lâu loan loan đôi mắt, cúi người xuống, giọng nói mang theo mười phần mị hoặc, “bình rượu này chính là đồ quý mà bổn vương cất giấu đã lâu a, người bên ngoài cũng không được đãi ngộ như vầy đâu.”
Diệu đế bệ hạ nhướng nhướng mi, không mặn không nhạt nói: “…Cũng được thôi.”
“Ha ha, như thế này thì sao a?” Tiêu Sơ Lâu dường như đã sớm đoán được y sẽ nói như vậy, đem ly rượu còn lại uống hết vào miệng, ôm lấy cái cổ nam nhân mà hôn xuống —
Rượu mạnh ấm áp theo đầu lưỡi truyền sang, một đường như hỏa thiêu mà lướt qua yết hầu, ấm áp đến dạ dày.
Cũng có một chút rượu theo khóe miệng tràn ra ngoài, trượt dọc xuống cổ mà lọt vào trong vạt áo.
Nến đỏ thoáng nhoáng lên, mang theo một luồng khói xanh ái muội.
Rượu chỉ trong chốc lát đã bị môi lưỡi ấm nóng chia sẻ cho nhau hết, nhưng nụ hôn này lại càng ngày càng sâu, tựa như đại hỏa hoạn lan ra đồng cỏ vậy, không thể vãn hồi được nữa.
“Lăng Diệu, tiếp tục vừa rồi a —” Thanh âm thỉnh thoảng từ trong những môi hôn lọt ra ngoài, Tiêu Sơ Lâu đem người nọ đặt trên ghế thái sư rộng lớn, ngoại bào dễ dàng bỏ xuống, một đôi bàn tay theo thói quen xấu của mình mà trượt vào trong vạt áo, chậm rãi ma sát tấm lưng trơn bóng của người nọ.
Lòng bàn tay hỏa nhiệt mang theo một chút vết chai nho nhỏ, bỗng nhiên di chuyển cọ cọ theo cột sống mà sờ xoạng lên trên, Huyền Lăng Diệu nhịn không được nhíu mày, giật giật thân thể, lần đầu tiên cảm thấy lưng mình lại mẫn cảm như vậy.
Tiêu Sơ Lâu vuốt vuốt ve ve, thật tự nhiên mà trườn xuống phía dưới.
Trên môi bỗng nhiên thấy đau xót — lại bị Huyền Lăng Diệu cắn mạnh một cái!
“Ui —” Đau đến phải hít một ngụm khí lạnh, Tiêu Sơ Lâu liếm liếm cánh môi bị chảy máu của mình, mạc danh kỳ diệu nói, “Cắn ta làm gì?”
Huyền Lăng Diệu nở nụ cười, cười đến thập phần ôn nhu, ôn nhu đến lông tơ trên người Tiêu vương gia đều dựng đứng lên cả.
Y bỗng nhiên vươn tay về phía hạ thân đang hơi ngẩng lên của đối phương, hung hăng nhào nặn hai cái, nhất thời khiến khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Sơ Lâu đều vặn vẹo cả lên, thanh âm hít khí càng lớn.
Đế vương đứng thẳng người dậy, gạt tay áo của nam nhân đang để trên người y ra, lạnh lùng nói: “Biết đau sao? Đêm còn rất dài a, trong phủ Tiêu vương gia có rất nhiều người tài giỏi, chút việc nhỏ này không bằng để bản thân tự giải quyết đi ha.”
Y liếc mắt nhìn hạ thân đã căng phồng lên của Tiêu Sơ Lâu, bỗng nhiên cảm thấy thập phần sảng khoái, mỉm cười, khoác áo lên, nghênh ngang mà bước ra khỏi cửa.
Cái tên keo kiệt này, quả nhiên vẫn còn sinh khí!
Tiêu Sơ Lâu quả thật khóc không ra nước mắt, bất đắc dĩ mà đuối lý, mắt thấy Huyền Lăng Diệu càng đi càng xa, giờ có khóc cũng chả làm được gì a.
Bóng đêm càng đậm.
Gió lạnh ào ào thổi, thậm chí còn có thể nghe thấy thanh âm cây cối đang xào xạc nói chuyện với nhau.
Tiểu thế tử điện hạ nhốn nháo cả ngày, lúc này rốt cuộc cũng đi ngủ.
Dưới bóng cây mập mờ đen tối, Tuyết Nhai mặc một thân trường y hắc sắc bó sát người, ngẩn ngơ đứng ở đó, nhìn vào song cửa sổ đã tắt đèn từ lâu kia, khuôn mặt lãnh diễm dần dần trút bỏ thần sắc băng lãnh của ngày thường, cánh tay rũ ở bên người thậm chí còn khe khẽ run rẩy.
“Ai?!” Ánh mắt Tuyết Nhai khẽ động, hướng về con đường đá nho nhỏ cách đó không xa nhìn lại.
“Là ta.”
Trên đường đá nhỏ rơi đầy những lá cây khô vàng chưa được quét sạch, nhành cây ở hai bên đường đã nhú ra chồi non, thiên thượng địa hạ (trên trời dưới đất) tựa như sống trong hai thế giới khác nhau vậy, một bên là xuân phong ấm áp, một bên là hàn đông giá lạnh.
Lãng Phong bước đi thong thả, hắn hướng về phía gian phòng của tiểu thế tử nhìn một chút, ánh mắt lại chuyển qua người Tuyết Nhai.
Tuyết Nhai xưa nay diện vô biểu tình, không sợ trời không sợ đất, bị ánh mắt dò xét ấy nhìn chăm chú, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.
Không thể phủ nhận, Lãng đại thống lĩnh chính là một người có tâm tư cực kỳ tinh tế mà lại thông thấu lòng người — đã theo Tiêu vương gia sinh hoạt nhiều năm, làm sao không thông minh được chứ?
Chỉ cần không nguy hiểm tới Vương gia, không nguy hiểm tới Thục Xuyên Tiêu vương phủ, tất cả những chuyện khác, đều không có liên quan gì tới hắn.
Vì thế vào giờ khắc này, mặc dù trong lòng cảm thấy khác thường, nhưng hắn vẫn không có hỏi cái gì không hợp với thân phận của hắn.
“Tiểu thế tử ngủ rồi à?”
Tuyết Nhai sửng sốt, hơi hơi gật đầu trả lời.
Lãng Phong nhìn khuôn mặt hiếm khi lộ ra biểu tình như vậy của Tuyết Nhai, không khỏi có chút kinh ngạc, trong lòng biết rõ nữ tử trầm mặc ít lời này từ trước đến nay đều lạnh như tiền, cũng không phải là cao ngạo, chỉ là mới bắt đầu thì không biết cùng người làm sao ở chung, thật lâu thật lâu về sau, mới dưỡng thành thói quen được.
Hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ hướng nàng gật đầu, xoay người ly khai.
Tuyết Nhai do dự một chút, liền gọi hắn lại: “Lãng Phong, bệ hạ hiện giờ đang cùng Vương gia ở một chỗ sao?”
Trong lòng đột nhiên như là bị đâm một chút, nhãn thần của Lãng Phong trong nháy mắt trầm xuống, xoay người lại liền bình tĩnh như trước, gật đầu nói: “Không sai, cả hai vị đang ở thư phòng. A Nhai, ngươi nếu không có chuyện quan trọng, vậy thì đừng tới quấy rầy, Vương gia… e là không thích đâu.”
“Hình như, mới vừa rồi tiểu thế tử cũng có chạy qua đấy?”
Lãng Phong thản nhiên nói: “Không cần lo lắng, Vương gia sẽ không nóng giận với tiểu thế tử.”
Tiến lên thêm vài bước, Tuyết Nhai mím mím môi, trong đôi mắt toát ra một tia lo lắng. Cho dù Lãng Phong có điều giấu giếm, nhưng mà trước nay đều không qua được con mắt của cộng sự Tuyết Nhai nhà mình.
“Lãng Phong, nếu… Nếu có một ngày, Vương gia không cần chúng ta nữa thì phải làm sao đây?”
Thanh âm của Tuyết Nhai trong tiếng gió xào xạc hầu như không thể nghe rõ được.
Thế nhưng Lãng Phong là hạng người nào chứ? Hắn đương nhiên nghe được nhất thanh nhị sở, nhưng vẫn thấy khiếp sợ mà trừng lớn hai mắt, hạ giọng phẫn nộ quát: “A Nhai, ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Thế nhưng,” Tuyết Nhai cúi đầu, hai vai có chút khẩn trương mà run rẩy, “Lãng Phong, lẽ nào ngươi không phát hiện sao, gần đây những việc Vương gia làm, âm thầm ly khai Đông Huyền, gây xích mích tạo nên chiến tranh của ba nước, sắp xếp chiến lược cho Thục Xuyên, còn có đột nhiên lập tiểu thiếu gia làm thế tử, quả thật như là… Như là đang chuẩn bị hậu sự vậy!”
“Câm miệng!” Lãng Phong đại nội, bỗng nhiên bước lên một bước, “Tuyết Nhai, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?”
Tuyết Nhai không hề mở miệng, đôi môi tái nhợt mím chặt đến trắng bệch.
Thần sắc Lãng Phong hoãn xuống một chút: “Vương gia hành sự tự có đạo lý của mình, làm sao chúng ta có thể đoán trước được? Chúng ta chỉ cần phục theo mệnh lệnh là được, biết chưa, a Nhai?”
Trầm mặc một hồi, Tuyết Nhai mới gật gật đầu.
“Những lời này, ngươi là nghe ai nói?” Lãng Phong suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi.
Tuyết Nhai hơi ngập ngừng, nói: “Là Sở quản gia trong lúc vô ý nói, chuyện Vương gia lập tiểu thế tự, thật sự rất nóng vội… Hơn nữa, năm đó Vương gia rời khỏi Đông Huyền, cũng thật sự khiến Tuyết Nhai không thể hiểu được.”
Ngừng một hồi, Tuyết Nhai mới nhẹ giọng nói tiếp: “Huống hồ… Tuyết Nhai nghĩ, Vương gia người — không được vui.”
“Vậy sao…” Lãng Phong quay đầu nhìn lại con đường nhỏ nọ, phía tận cùng chỉ là một mảnh đen kịt.
Chuyện Vương gia năm đó đột nhiên ly khai Đông Huyền, nguyên nhân chân chính tựa hồ ngoại trừ Sở Khiếu ra, hắn cũng chưa từng nói với người nào khác.
Đồn đãi nói là có xích mích với Hoàng đế bệ hạ của Đông Huyền…
Nhưng chiếu theo tình hình vừa rồi, quan hệ của hai người bọn họ quả nhiên — không tầm thường chút nào.
Lãng Phong phi thường chắc chắn, cái cách Vương gia đối xử với bệ hạ là hoàn toàn bất đồng, bất đồng với bất luận kẻ nào khác, không giống như là quân thần, mà là tình nhân…
— Tuyệt đối không dung nạp thêm người thứ ba, cứ thế mà hoàn toàn chiếm hữu.
Tuy rằng từ thật lâu trước đây hắn đã minh bạch, mối quan hệ của mình và Vương gia là không có khả năng bước thêm một bước nào nữa, thậm chí từ một mức độ nào đó mà nói, hắn chỉ là một thị sủng mà thôi, ngay cả nam sủng cũng không phải…
Cũng không phải là Lãng Phong để ý tới danh phận của mình, chỉ là, hắn cho rằng, mình ở trong lòng đối phương, có chiếm được một góc nhỏ nhoi nào hay không.
Nhưng mà hôm nay xem ra, rốt cuộc là hắn tự mình đa tình rồi…
Lãng Phong tự giễu mà cười cười, chợt nhớ tới một câu nói mà trước đây Sở quản gia từng khuyên nhủ hắn: nghìn vạn lần không nên vượt quá bổn phận của mình, bằng không… có một ngày Vương gia không còn sủng ái ngươi nữa, ngươi cũng không còn là gì cả!
Quản gia đại nhân, ngươi thật là —
Lãng Phong nhất thời giật mình, câu nói kế tiếp cũng đã không nói nổi nữa. Lấy lại tinh thần nhìn Tuyết Nhai vẫn còn đứng đó, thản nhiên nói: “Đã không còn sớm nữa, ngươi sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
“…Vâng.” Tuyết Nhai nhìn theo bóng lưng ngày một đi xa của Lãng Phong, cuối cùng thoáng nhìn qua gian phòng của tiểu thế tử một chút, sau đó mới chậm rãi đi xa.
Thời gian, nhưng thật ra lại trùng hợp.
— Trùng hợp Diệu đế bệ hạ vừa từ trong thư phòng đi ra.
— Trùng hợp ở đầu đường đụng phải Tuyết Nhai đang chuẩn bị trở về phòng.
Xung quanh đều vắng vẻ, bóng trúc ngoài sân hoảng hoảng lay động, ánh trăng ảm đạm tỏa sáng một vùng trời.
Ý niệm trong lòng khi nãy trong nháy mắt lại bắt đầu rục rịch, Tuyết Nhai hơi có chút khẩn trương mà hướng đối phương thỉnh an, tuy rằng giọng nói thanh thúy vẫn bình tĩnh như trước, thế nhưng song quyền nắm chặt ở bên người đã lộ ra tâm tình trong lòng nàng.
Diệu đế bệ hạ đang nghĩ tới chuyện khác, lúc này cũng không chú ý tới chi tiết nhỏ nhoi ấy.
“Bệ hạ!” Ngay khi y chuẩn bị ly khai, Tuyết Nhai liền mãnh đứng dậy, có chút cấp thiết mà gọi y lại.
“Còn có chuyện gì?” Huyền Lăng Diệu hơi nhíu nhíu mi — Bởi vì có quan hệ với Lãng Phong và Hoa Lâm Hạo, y đối với thủ hạ của Tiêu vương gia, cũng chính là tứ đại thống lĩnh Phong Hoa Tuyết Nguyệt, đều không có hảo cảm cho lắm.
Nhưng lại không ngờ tới nữ tử lãnh ngạo trước mặt này bỗng nhiên quỳ xuống, cái trán nặng nề dập xuống nền đá bén nhọn ở trên đường.
Chuyện này khiến Huyền Lăng Diệu ngây ngẩn cả người, mi đầu lại càng nhíu chặt: “Tuyết thống lĩnh, ngươi làm đại lễ với ta làm chi?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Tuyết Nhai có tội!” Tiên huyết trên trán Tuyết Nhai chảy dọc theo gương mặt lãnh diễm của nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Huyền Lăng Diệu, mím chặt môi, hai bàn tay bám trên mặt đất lại càng siết chặt.
Tựa như chỉ có đau đớn mới có thể làm cho nàng có đủ dũng khí để nói ra những lời kế tiếp vậy —
“Bệ hạ, xin nghe Tuyết Nhai nói vài lời… Về thân thế của tiểu thế tử!”
Mi tiêm Huyền Lăng Diệu khẽ co lại, ngữ khí trầm xuống: “Có ý tứ gì?”