Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 76: Thế nào là công bằng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

To, thật sự là quá to.

Quan đạo rộng lớn thẳng tắp về phía trước, đường chân trời ở trước mắt đột nhiên có một tòa ải sơn (ải là thấp, sơn là núi) từ dưới mặt đất mọc lên, rõ ràng là do người xây nên. Thục Xuyên Vương thành vững vàng chiếm cứ trên ải sơn, mọi người thậm chí còn phải ngẩng đầu lên nhìn, mới có thể thấy rõ toàn cảnh.

Tường thành màu thanh hôi (than chì) cao lớn vững chải trên bình nguyên mênh mông bát ngát, lấy bầu trời màu xanh nhạt bao la làm nền, mọi người đến đến đi đi ở nơi cửa thành như những vết chấm đen nhỏ, trước tòa thành hùng vĩ lại trông có vẻ nhỏ bé như một đàn kiến vậy.

Vốn không cần sông đào bảo vệ thành, Vương thành vẫn chiếm hết địa lợi, sườn dốc trước cửa thành ra thì dễ mà vào thì khó, vũ khí công thành bình thường có tốt cỡ nào thì cũng vô dụng mà thôi, đây cũng chính là cái cọc chặn cửa trọng đại không gì sánh được, sợ rằng còn chưa kịp đẩy đã bị lăn xuống rồi.

Về những thứ như tiễn, mọi người đều biết, nếu hướng lên trên bắn thì lúc nào cũng bị tổn thất nhiều hơn là bắn từ trên cao xuống.

Thành đóa (*) cao to cứng rắn kéo dài sang hai bên, nhìn không thấy được điểm tận cùng. Trên đầu tường, tinh kỳ (cờ) lay động, trên mặt là một chữ Thục cực to đang đón gió bay lượn. Mã xa chấn động, thong thả mà dừng ở cửa thành.

(*) Thành đóa: QT dịch là lỗ châu mai hay là phần nhô lên bên trên tường, nhưng mình google thì thấy nó là cái phần ở trên tường thành, có mấy cái khe hở để quân đội đứng bắn cung á 

Diệu đế bệ hạ mấy năm trước tới đây, vì để che giấu thân phận mà theo Tiêu Sơ Lâu lúc bấy giờ giả làm Sở Khiếu đi vào bằng cửa phụ, hôm nay mới là lần đầu tiên thấy hình dáng thật sự của Vương thành.

Mới vừa rồi vẫn còn ở xa nên không cảm thấy rõ, lúc này bao phủ trên đỉnh đầu lại là một bóng râm thật lớn, thị giác cường lực bị trùng kích thật sâu mà chấn động nội tâm của mỗi người.

Mọi người ra vào xung quanh đều an tĩnh xếp hàng, tuy rằng quân sĩ ngoài cửa thành kiểm tra cẩn thận nghiêm ngặt mà hàng thì dài đằng đẵng, vậy nhưng không ai lên tiếng tranh cãi ầm ĩ cả, nét mặt của mọi người đều mang theo biểu tình hết sức kính nể, bất đồng chính là, trong ánh mắt của đa số bọn họ đều rất tự nhiên mà toát ra một cổ tự hào lòng trung thành cùng với cảm giác mơ hồ về sự ưu việt.

Đây là một tòa thành trì hùng vĩ mà mấy trăm năm qua chưa từng bị chinh phục, một mảnh thổ địa mấy trăm năm qua chưa từng bị chinh phục, và một đám người mấy trăm năm qua cũng chưa từng bị chinh phục bao giờ.

Các vị đại nhân vật quyền cao chức trọng của Đông Huyền cứ thế mà chăm chú nhìn vào tòa thành trì này cùng với đám người đang nối đuôi nhau đi vào kia, không hẹn mà đều trầm mặc không nói.

Bắc Đường tướng quân bỗng nhiên thổn thức thở dài, trong khẩu khí hiếm khi có một ít vị đạo bất đắc dĩ cùng thất vọng như thế này, thì thào tự nói: “Nếu cho ta một trăm vạn hùng binh, lương thảo đủ dùng trong ít nhất năm năm cùng với vũ khí rắn chắc không bao giờ gãy, mới có thể công hạ tòa Vương thành này. Thảo nào Tây Sở mấy lần khuynh quốc Nam chinh, cũng chỉ rơi vào cái kết cục tang gia chi khuyển mà chạy trối chết, Thục Xuyên… Quả nhiên chỉ có thể là bạn, không thể là địch a.”

Nghe được nguyên soái đại nhân nói khoa trương như vậy, thị vệ ở phía sau hắn đều hoảng sợ mà hai mặt nhìn nhau.

Tuy rằng nghe được thuộc hạ của mình vi từ (âm thầm phê bình) không phục, Bắc Đường Ngang lại chỉ ngậm miệng không nói, ánh mắt mang theo thần sắc phức tạp mà nhìn về phía mã xa, đủ loại tình tự như vui mừng, mất mát, kính nể, kiêng dè v…v… cứ thế mà đan xen biến đổi.

Chỉ là không biết, thấu qua vách mã xa hoa quý ấy, tướng quân là đang nhìn Diệu đế bệ hạ cao chiêm viễn chúc (nhìn xa trông rộng), câu dẫn Thục Xuyên vương điện hạ, hay là đang nhìn người đã dẫn dắt thúc đẩy Thục Xuyên đi tới huy hoàng như ngày hôm nay, Thục Xuyên vương gia trong truyền thuyết này?

Hai vị hiện giờ đang an an ổn ổn ngồi trên tấm thảm ấm áp mềm mại trong mã xa, đương nhiên không thể biết trong lòng tướng quân đang nghĩ cái gì.

Một tay đặt ở trên trán, Tiêu vương gia lười biếng mà tựa vào vách mã xa, tay phải cầm một chùm nho óng ánh, ăn đến nước bọt tràn ra cả miệng (gớm ==!). Hắn nhìn Đế vương như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Đang nghĩ gì thế?”

Diệu đế bệ hạ quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Trẫm đang nghĩ cái gì, Tiêu vương gia chẳng lẽ không biết?”

Tiêu vương gia nhướng nhướng chân mày, cân nhắc từ ngữ một lúc mới nói thẳng: “Lời của Bắc Đường tướng quân tuy có hơi phóng đại, nhưng trên lý luận, cũng là sự thực.”

“Trên lý luận?” Huyền Lăng Diệu nhíu mi, âm cuối giương lên mang theo một tia nghi hoặc.

Tiêu Sơ Lâu buông chùm nho xuống, vươn tay ôm lấy y, thấp giọng cười nói: “Lịch sử tồn tại của Thục Xuyên Vương thành tuyệt đối không thể so với Đông Huyền đế đô, kỳ thực, sườn núi vốn không có rõ ràng như thế, đó là do bổn vương sau nhiều năm nghiên cứu, khoét đi thổ địa xung quanh một vòng, làm tấm lót cơ bản cho Vương thành, trải qua nhiều năm tu sửa, mới có dáng vẻ như hiện giờ.”

Huyền Lăng Diệu lộ vẻ ngạc nhiên, này tuyệt đối là một chủ ý điên cuồng, cũng là công trình to lớn hạng nhất. Tuy rằng Tiêu Sơ Lâu nói ra rất dễ dàng, nhưng quá trình trong đó e là cực kỳ khó khăn.

“Hơn nữa Vương thành phân thành hai tầng nội ngoại, hệ thống phòng ngự, vũ khí trang bị, kho lương dự trữ, còn có nguồn nước sinh hoạt v…v… Đều được tách biệt rõ ràng.” Tiêu Sơ Lâu vén một góc sa liêm lên, thanh âm trầm thấp mà bình ổn, ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa thành to lớn đã gần trong gang tấc, trong lời nói đạm nhiên mang theo một cổ tự tin cùng dũng cảm cường đại, không chút nào che giấu mà toát ra.

“Huống hồ ở trên tường ngoại thành, cứ cách nửa dặm lại được trang bị một chiếc hỏa pháo cỡ lớn, uy lực hơn gấp mười lần hỏa thương, chỉ cần bên trong thành có mười vạn tinh binh, cùng với đầy đủ lương thảo vũ khí, và một vị thủ tướng (tướng giữ thành) khôn khéo, cho dù có trăm vạn đại quân ở ngoài thành cũng chỉ là chuyện nhỏ!”

Cánh tay dài chỉ về phía thành đóa tựa như kéo dài đến vô tận nọ, Tiêu Sơ Lâu nhướng mày, quay đầu lại ngạo nghễ cười nói với Huyền Lăng Diệu: “Huống hồ cho dù ngoại thành có bị phá, còn có nội thành để phòng thủ, đừng nói là năm năm, dù là chống đỡ chín, mười năm cũng không thành vấn đề.”

Này kiên thành lợi pháo (thành kiên cố, pháo lợi hại), có thể nói là chưa từng thấy trước nay. Cho dù Huyền Lăng Diệu thân là Đế vương của một đại quốc to lớn, cũng không khỏi sợ hãi động dung: “Kiên thành như vậy, sợ gì Tây Sở chứ!”

Tiêu Sơ Lâu ngẩn ra, dáng tươi cười trên mặt cũng dần phai nhạt, cánh tay hắn vòng qua thắt lưng đối phương, bất đắc dĩ mà thở dài nói: “Nhưng mà bệ hạ của ta, ngươi đừng quên, quân đội của toàn bộ Thục Xuyên có nhiều thế nào thì cũng chỉ có mười vạn, kiếm thêm tinh binh ở đâu bây giờ?”

Vương gia hơi dừng lại, khóe môi mang theo một nụ cười khổ đầy tiếc nuối: “Huống chi, dù cho Vương thành có kiên cố thế nào đi nữa, thế nhưng vạn nhất nguy cấp, vậy cũng có nghĩa là cả nước đã sa vào tay giặc, một tòa thành cô độc vĩnh viễn không có lấy một viện binh, thì có ích lợi gì chứ?!”

Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt kinh ngạc kính nể của Huyền Lăng Diệu mới vừa rồi cũng phai nhạt, vừa muốn mở miệng, lại cảm giác được cánh tay của đối phương siết chặt hơn, bên tai truyền đến tiếng thở dài của người kia: “Thục Xuyên a, mệnh cuối cùng cũng là do trời định… Ta… Có làm gì đi nữa, cũng đành bất lực…”

Huyền Lăng Diệu trong lòng khẽ chấn động, nghĩ tới, Tiêu Sơ Lâu thân là Thục Xuyên vương, lại có một thân võ công thâm hậu, bên ngoài nhìn qua có vẻ rất may mắn, thậm chí còn được tôn làm “Thiên hạ đệ nhất”, thế nhưng —

Nhưng hết lần này tới lần khác, số mệnh đã định trước Thục Xuyên không thể giành được bá quyền thiên hạ, cái tư vị trong này, thật sự là khó có thể nói rõ được.

Tiêu Sơ Lâu còn nói cái gì, Huyền Lăng Diệu lại không có nghe rõ, y chợt nhớ tới câu nói đêm hôm trước của hắn “Hết lần này tới lần khác lại tước đoạt đi thứ trọng yếu nhất trong đời ta! Cái này làm sao bảo người cam tâm cho được!”

Quả thật là… Làm sao có thể cam tâm…

Nhưng mà, quỹ đạo của số mệnh luôn làm cho người ta khó mà đoán được, nói tới nói lui, bất quá chỉ là hai chữ ‘công bằng’.

Cuộc gặp gỡ giữa mình và Tiêu Sơ Lâu, coi như cũng đã được định sẵn rồi, chỉ là không biết, số phận này là tốt hay không tốt, hạnh hay bất hạnh mà thôi…

Bỏ được thì bỏ, có bỏ mới có được, thế nhưng giữa được và mất, nên bỏ qua cái gì? ‘Được’ có phải là cái giá để bồi thường cho nỗ lực của mình không?

Cả đời người, đều phải lựa chọn được và mất, thế nhưng đến tột cùng có đáng giá hay không, e rằng chỉ có thể chờ đến khi sống hết một đời, đến khi già nua sắp chết, khi ấy bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, mới có thể biết rõ được…

Đế vương khẽ nhắm hai mắt lại, bàn tay đặt lên mu bàn tay của đối phương đang ôm lấy thắt lưng mình, nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua da thịt — truyền tới sự ủng hộ nâng đỡ cùng tình yêu thương nồng nàn khó nói thành lời.

Nếu có thể nắm tay nhau đến già, sợ gì chân trời góc biển.

Nhưng nếu hai người khi đó so với chân trời góc biển còn xa hơn, thì phải làm sao đây?

Hoảng hốt nghĩ, ngoài mã xa bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm thập phần nghiêm minh: “Người nào đang ở trên xe? Mau mau xuống xe, đợi ta lục xoát, nghe không, không làm theo là không được tiến nhập nội thành! Tự tiện xông vào, nhẹ thì nhốt vào đại lao, nặng thì chém ngay tại chỗ! Rõ chưa?”

Nguyên lai mã xa đã bị binh lính canh giữ cửa thành ngăn lại, thấy mấy tên thủ vệ ăn mặc không tầm thường, lai lịch không rõ, trong lòng khả nghi mà đề nghị lục xoát xe.

Người bình thường cũng không sao, nhưng mà người ngôi trên xe là người phương nào cơ chứ?

Tất cả mọi người trên thế giới này, e rằng không có ai tôn quý hơn hai vị đang ở bên trong mã xa cả.

Hành động vô lễ như vậy lập tức khiến Thiên Diệu vệ tức giận nhảy ra, chắn ở trước mã xa.

Đúng lúc này, một bàn tay khoan hậu từ trong màn xe bình ổn vươn ra, ngón tay thon dài, móng tay viên nhuận.

Tên thủ vệ binh sĩ kia nhất thời thay đổi sắc mặt — người dân Thục Xuyên xung quanh đó nhìn thấy một màn này cũng đều thay đổi sắc mặt.

Trong nháy mắt, đoàn người như thủy triều đồng loạt quỳ xuống.

Bọn họ đương nhiên không phải là vì cái tay kia, mà là vì trong tay nọ còn có một cái kim bài khắc ba chữ mạ vàng thật to: Thục Xuyên Vương!

Cũng có lẽ, là vì chủ nhân của bàn tay cầm kim bài đó —

“Tham kiến Thục Vương điện hạ, ngô Vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

(Bây giờ mới biết “ngô vương” ở đây nghĩa là vương của chúng ta =]] Ngô = của chúng ta)

Tiếng hô rền vang liên miên không dứt, chấn thiên động địa, mọi người ở phía xa xa nghe được câu này cũng kích động không thôi, đều hướng về phía cửa thành mà quỳ xuống.

Muốn nói toàn bộ mọi người trong thiên hạ, đối với Thục Xuyên vương trung thành và tận tâm nhất, tôn sùng và kính nể nhất, chỉ có thể là quần chúng trong Vương thành này mà thôi.

Vì vậy tiếng hô như oanh lôi ấy, trong gang tấc nổ vang khắp trời, hầu như chấn động đến cả màng tai của mọi người đều tê dại.

Nam nhân trong mã xa thu hồi kim bài, lại vươn tay ra, bình thản hạ xuống.

Tiếng hô ầm ĩ lúc này mới dần dần dừng lại.

Có thể suy ra, cái bàn tay nhìn thì không khác gì là của thường nhân này, ẩn chứa một sức mạnh cường đại thâm sâu như thế nào.

Giáp Thập Tứ hộ ở bên cạnh mã xa cùng với Thiên Diệu vệ ở phía sau đều xanh hết cả mặt, trong mắt càng thêm phần chấn kinh cùng kính nể.

Cho dù là trấn định như Bắc Đường nguyên soái, dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải một trận hùng hồn như vậy.

Tuy rằng các thế hệ Đế vương của Đông Huyền khi đăng cơ, khí thế dâng trào hô to vạn tuế vang khắp núi đồi lúc ấy cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Mà cái kiểu tự phát ngay trước mắt này.

Tất cả quân sĩ, tất cả bách tính, đều từ trong đáy lòng xuất ra, chân tâm thật ý.

— Bất quá chỉ là vì một bàn tay, một kim bài mà thôi!

Trong mã xa, Diệu đế bệ hạ nhạt đi vẻ mặt kinh dị mới vừa nãy, chăm chú nhìn vào nam nhân trước mắt luôn làm cho y kinh hỉ, nhất thời không biết nên tán thưởng danh tiếng tốt đẹp của hắn, hay là nên tiếc hận hắn không chiếm được hồi báo tương ứng đây.

Tiêu vương gia cũng chỉ là đạm đạm nhất tiếu: “Bao nhiêu lực lượng hỗ trợ, bất quá chỉ đại biểu cho việc phải gánh vác càng nhiều trách nhiệm mà thôi. Còn ta, cũng là người chịu trách nhiệm không lớn…”

Không đợi đối phương mở miệng, hắn lắc đầu nói tiếp: “Dân chúng tuy rằng có lúc sẽ không rõ chân tướng, thế nhưng tất cả mọi người trên mảnh thổ địa này, đều rất khả ái rất thiện lương. Mai sau, bọn họ đều là con dân của ngươi rồi, xin ngươi nhất định phải đối xử tử tế với bọn họ a.”

Cái câu dị thường nghiêm túc trịnh trọng này khiến Huyền Lăng Diệu chấn động, trong lời nói còn ẩn dấu hàm nghĩa, tựa như đang nói lên di ngôn của hắn mà đổ vào lòng y, dị thường khó chịu, một lúc lâu vẫn không nói ra lời.

Huyền Lăng Diệu rốt cuộc cũng trịnh trọng mà chậm rãi gật đầu: “Ta hứa với ngươi, Đông Huyền và Thục Xuyên vĩnh viễn là một thể, tuyệt không tương phụ.”

Bốn chữ cuối cùng kia lại chạm đến hồi ức của ai đó, Tiêu Sơ Lâu di chuyển mục quang, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Thủ vệ vừa rồi đã sơ tán đoàn người đông đúc chật chội kia, phân ra một con đường cung nghênh mã xa thông qua, tuấn mã kéo xe hưng phấn mà phát ra tiếng phì phì trong mũi, thân xe chấn động, rồi lại bắt đầu đi tiếp.

Đại động tĩnh lần này, trong nội thành từ lâu đã nghe được tin tức, cấm vệ quân của Vương thành liền tiến lên vây quanh lấy cửa nội thành, an tĩnh mà nghênh tiếp Vương của mình trở về, khôi giáp ánh bạc cùng với trường thương thẳng tắp rạng rỡ chói lọi dưới ánh mặt trời.

Đệ nhất thống lĩnh Lãng Phong của Thục Xuyên, một thân quân trang ngân giáp, một người một ngựa đứng ở phía trước.

Hắn bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào chiếc mã xa đang từ từ bình ổn đến gần.

Sau đó nhanh nhẹn hạ mã, quỳ xuống đất, giương giọng hô to: “Diệu đế bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế, Vương gia thiên tuế thiên thiên tuế.”

Cấm vệ quân phía sau cũng đồng loạt chỉnh tề quỳ xuống, tiếng kim loại va nhau leng keng vang vọng, nghe thấy thống lĩnh Lãng Phong nói như vậy, bọn họ tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng vẫn phụ theo hô lớn như trước.

Lãng Phong đương nhiên không phải đối với Huyền Lăng Diệu biểu hiện trung tâm, chỉ là hắn biết rằng, đây chính là điều mà Tiêu vương gia mong muốn.

Dù sao về sau, vị Đế vương trẻ tuổi của Đông Huyền này cũng sẽ thống trị Thục Xuyên, không có vị Hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ trên lãnh thổ mình có một địa phương chỉ biết đến Thục Vương mà chẳng biết đến Hoàng đế cả.

Cho dù là Diệu đế bệ hạ, cũng sẽ không.

Cho dù y có thể thông cảm, các đại thần trên triều đình Đông Huyền, cũng sẽ không cho phép.

Mà Tiêu vương gia dù cho không lo lắng chuyện quân thần tương kỵ (đố kị), cũng phải vì kế thừa của Thục Xuyên Tiêu gia mà phòng ngừa chu đáo.

Huyền Lăng Diệu minh bạch ý nghĩ của hắn, cũng không nói nhiều, chỉ là cho đối phương một nhãn thần đầy tín nhiệm.

Giây lát, lại nhíu mày nói: “Ta và ngươi làm ầm ĩ như vậy, Tây Sở bên kia e rằng một khắc sau sẽ biết mất.”

Tiêu Sơ Lâu vén màn xe lên, ngạo nghễ cười dài nói: “Chính là muốn để cho bọn họ biết, bổn vương đây là hoa đã có chủ a, để bọn chúng bớt nghĩ ngợi nhiều đi, ha ha!!”

Ẩn dụ trong lời nói này quả thật rất ái muội, Huyền Lăng Diệu nghe được, sắc mặt khẽ đỏ lên, đáp ngược lại: “Đem hai chữ ‘bổn vương’ kia đổi thành Thục Xuyên nghe có vẻ được hơn đấy.”

Vừa nói xong, Tiêu vương gia đã xuống xe rồi.

Thục Xuyên vương nghênh phong (đón gió) mà đứng, một tay chắp sau lưng, tay còn lại vươn về phía Đế vương, hơi hơi khom người, tựa như một vị thân sĩ nho nhã lễ độ mà gật đầu, lãng cười nói: “Hoan nghênh tới Tiêu vương phủ, bệ hạ, thỉnh —”

Giờ khắc này, Huyền Lăng Diệu hoảng hốt nhớ lại thời gian năm ấy, vào cái buổi dạ yến mà Tiêu Sơ Lâu mới vừa cùng y kết minh, trong đại điện ăn uống linh đình, hắn ngồi ở trên Vương tọa mà hướng mình mời rượu, khoan bào nghiễm tụ, đại khí ung dung.

Chính là người nam nhân này, đem vạn lý non sông, vô thương bá quyền, còn có… Một mảnh tình cảm chân thành tha thiết, đều chắp tay đưa cho mình nắm giữ.

Trên bầu trời bao la rộng lớn, mây trắng lửng lờ nhẹ nhàng trôi. Trên tường thành vô cùng vô tận, tấm tinh kỳ bồng bềnh phiêu đãng.

Vô số ánh mắt nín thở thu khí mà nhìn chằm chú vào một màn này.

Diệu đế bệ hạ khẽ cười, y ưu nhã mà cầm lấy bàn tay kia, vững vàng mà đạp xuống nền đá cẩm thạch kiên cố ở dưới chân mình.

Tiêu Sơ Lâu, trẫm hứa với ngươi, vô luận là ngươi ở phương trời nào, trẫm cũng sẽ thay ngươi thủ hộ mảnh thổ địa hòa bình yên ả này, còn có những người dân lương thiện trên mảnh thổ địa ấy nữa.

Y liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Lâu thật sâu, liền theo hắn bước vào nội thành.

Hai người vẫn giống như năm đó, cầm tay mà đi, thân mật khăng khít.

Nhưng mà trong cùng lúc đó, ở nơi biên cảnh xa xôi giữa Tây Sở và Thục Xuyên, bên trong Cát thành nho nhỏ mà bọn họ nhìn không thấy được ấy, là một mảnh biển lửa ngút trời, chính thức mở màn cho cuộc đại chiến giành giật của tam quốc.