Vào những ngày đông tuyết phủ, Hoành Nguyên cung ở dưới màn trời âm u toát lên một màu trắng bệch khiến người sợ hãi, an tĩnh như trước đây, mà có lẽ còn hơn an tĩnh một chút, lặng như tờ.
Xe đi tới cửa chính điện, Diệu đế bệ hạ liền vén lên màn xe, bước xuống nền đá trơn nhẵn trên mặt đất, thần sắc trên mặt trầm tĩnh trang túc, chỉ là cước bộ so với trước đây có nhanh hơn một chút, để lộ nỗi âu lo cùng sốt ruột của y.
Bọn thái giám và cung nữ đang cầm những chén thuốc to nhỏ khác nhau chạy ra chạy vào, mảnh sân nhỏ trước tẩm điện có một nhóm thái y đang đứng đó, lo lắng mà thương lượng cái gì đó, mi đầu đều nhăn hết cả lên.
Cả tòa Hoành Nguyên cung đều lộ ra một cổ áp lực trầm trọng.
Thân thể của Thái thượng hoàng vốn đã kém rồi, nhưng mà mùa đông năm nay lại đặc biệt hàn lãnh, vị Thụy Đế này tuy đã gắng sức chống đỡ Đông Huyền đi qua mấy chục năm mưa mưa gió gió, rốt cuộc cũng trong cơn đả kích của việc thê ly tử tán lúc tuổi già mà ngã xuống, không thể gượng dậy nổi nữa rồi.
Linh Gia công chúa nằm ở đầu giường khóc một trận, thấy Hoàng huynh tiến đến, liền mang theo đôi mắt hồng hồng lui ra ngoài.
Diệu đế bệ hạ trấn an mà vỗ vỗ vai muội muội, chậm lại cước bộ, đẩy ra màn trướng, nhẹ nhàng đến gần trước giường.
Thái thượng hoàng già nua mặc một thân áo lụa trắng nõn, an tĩnh nằm trên giường lớn hoa quý mềm mại, đường nét vốn rất duệ lợi nay lại vì bệnh tật ốm đau mà làm phai mờ đi những góc cạnh ấy, mái tóc bạc phơ, tựa như bộ xiêm y trắng thuần ông đang mặc vậy.
Huyền Lăng Diệu chậm rãi tựa vào giường ngồi xuống, ánh mắt thâm thúy lăng lệ nhìn những nếp nhăn thâm thâm của lão phụ thân mình, dần dần trở nên nhu hòa hẳn ra.
Y hoảng hốt mà nhớ tới hai mươi năm trước, nam nhân suy yếu đang nằm trên giường bệnh này, thân ảnh vốn rất cao to tuấn lãng, đĩnh bạt như sơn, một đôi tay to ấm áp mà hữu lực, có thể đem y khi đó còn be bé mà kéo lên, nâng cao qua đầu, đặt trên bờ vai dày rộng của ông ấy.
Mà nay, phụ thân của y chỉ có thể cô độc bất lực nằm ở chỗ này, trong cơn mê man thống khổ cau màu, thân hình cao ngất càng ngày càng gầy yếu, chỉ để lộ một cánh tay ở ngoài chăn, gầy đến mức hầu như chỉ còn da bọc xương, cùng với những sợi gân xanh dữ tợn nổi đầy trên ấy.
“Phụ hoàng.” Đế vương khẽ gọi một tiếng, cẩn thận nâng cánh tay của phụ hoàng lên, chậm rãi bỏ vào trong tấm chăn ấm áp.
Lão nhân trên giường từ từ chuyển tỉnh, mở đôi mắt có chút vẩn đục, vừa trông thấy nhi tử của mình, ông liền muốn nở một nụ cười nhu hòa, thế nhưng chỉ có thể lực bất tòng tâm mà cứng đờ ở hai gò má, thoạt nhìn đặc biệt khó coi.
Huyền Lăng Diệu nhìn thấy thế, bỗng nhiên trong lòng đau xót, một lát, mới miễn cưỡng cười nói: “Mấy ngày nay bên ngoài đều hạ đại tuyết, sắc trời cũng không được tốt lắm, phụ hoàng đừng đứng lâu ở trong sân nữa nhé.”
Thái thượng hoàng vui mừng nhìn đứa con trai mà mình yêu nhất — cũng là đứa con trai duy nhất còn sót lại, cúi đầu mở miệng nói: “Người nào lắm miệng nói lung tung thế? Bệ hạ, không nên vì lão cốt đầu này mà làm lỡ chính sự a…”
“Sao lại thế được, thân thể phụ hoàng luôn kiện khang, nhi tử chỉ là…” Huyền Lăng Diệu dừng một chút, lại nói, “Muốn cùng phụ hoàng tâm sự mà thôi.”
Thái thượng hoàng khe khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm trông ra ngoài cửa sổ, lọt vào tầm mắt mình chỉ có một mảnh mây đen u ám, còn có phi tuyết loạn vũ, cùng với ngọn cây bị cuồng phong uốn cong xuống.
“…Có người nói,” Thái thượng hoàng nhàn nhạt mở miệng, “Buổi sáng hôm nay, Quỳnh nhi hài tử kia chọc giận ngươi sao?”
Huyền Lăng Diệu dừng một chút, ngữ khí đột nhiên lãnh đạm xuống, dẫn theo một tia chán nản thâm thâm: “Ân, không quy không củ, ta chỉ giáo huấn nàng một trận thôi.”
Kỳ thực những ngày gần đây phát sinh chuyện gì, vị lão nhân đã sống trong thâm cung lâu năm này cũng biết được không ít, hiểu con không bằng cha, huống chi trong lòng lão Hoàng đế so với đại đa số mọi người đều rất thông thấu a.
Lúc này, nhìn thần sắc mệt mỏi của nhi tử mình, một dòng bi thương cùng khổ sáp bỗng chốc tràn ra khắp tứ chi bách hài, giấu được người bên ngoài, nhưng làm sao giấu được lão tử ta chứ?
Nghiệt duyên, nghiệt chướng…
Thái thượng hoàng biết rõ, đứa con trai này là một người rất trọng tình trọng nghĩa, có lẽ là vì khi còn bé trải qua không ít đau khổ, chỉ cần người bên ngoài phó xuất một phần chân tâm cho nó, nó nhất định sẽ báo đáp tới mười phần a.
Chỉ là từ xưa tới nay, tình thâm, bất thọ…
Lời khuyên nhủ đã đến bên môi nhưng đột nhiên lại nghẹn ở cổ họng, lão Hoàng đế rũ mắt xuống, thở dài một hơi.
Màn trướng xanh xanh nhẹ nhàng phiêu đãng trong Hoành Nguyên cung, trong lúc nhất thời, một già một trẻ tôn quý nhất Đông Huyền trầm mặc không nói.
Thái thượng hoàng từ đó cũng không nhắc tới vấn đề này nữa.
Giờ đây, ông chỉ là một lão phụ thân đang từng bước từng bước tiến vào mộ phần, thầm nghĩ có thể trông thấy nhi tử mình thương yêu nhất trước khi nhắm mắt, vậy là đã khoái hoạt lắm rồi.
Ánh mắt vẩn đục ấy chậm rãi di chuyển, ông hoảng hốt mà nhớ tới mấy chục năm qua, mình thăng trầm trong chốn thâm cung này, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ có chút mơ hồ…
Cả đời này, mình đã từng khoái hoạt bao giờ chưa?
Lão Hoàng đế sắp đi tới tận cùng của cuộc đời, chợt nhớ tới người con gái mình yêu nhất, còn có thê tử trang trọng bên mình mấy năm qua, nhi tử khả ái, nữ nhi xinh đẹp…
Nhớ tới những người trọng yếu bên cạnh mình, sinh mệnh yếu đuối cứ như thế trôi qua trước mắt, vô năng bất lực.
Khoái hoạt sao?
Lão Hoàng đế chau mày, bỗng nhiên cúi đầu ho khan.
Huyền Lăng Diệu có chút căng thẳng mà nhẹ nhàng xoa lưng phụ hoàng, giúp người thuận khí, vậy mà đối phương không biết lấy đâu ra khí lực, cầm lấy tay y.
“Phụ hoàng?”
Có lẽ là người khi gần chết, đột nhiên ngộ ra rất nhiều chuyện, cũng có lẽ là do mình từ trước đến nay chưa được sống khoái hoạt bao giờ, khiến ông không đành lòng để nhi tử bảo bối của mình đi theo vết xe đổ ấy, cũng có lẽ…
Nói chung, lão Hoàng đế không bao giờ muốn đem mấy cái chuyện quốc gia đại sự này bức bách y nữa.
“Nếu…” Ông nắm lấy tay bệ hạ thật chặt, đứt quãng nói, “Ngươi thật sự thích Tiêu Sơ Lâu kia… Thì mau đưa tay bắt lấy đi thôi…”
Lão Hoàng đế dừng một chút, không để ý đến sắc mặc chấn kinh ngạc nhiên của Đế vương, ánh mắt càng trở nên ôn hòa: “Kỳ thực năm đó… Mẫu phi của ngươi, nàng, là bị ta ép vào cung a…”
“…Đây có lẽ là việc làm đúng nhất trong đời của phụ hoàng…”
Chẳng biết nghĩ tới điều gì, lão Hoàng đế gục đầu xuống, nơi yết hầu lại trầm trầm truyền ra tiếu ý.
“Ngươi là nhi tử mà phụ hoàng đắc ý nhất, có lẽ… cũng không sai…”
Huyền Lăng Diệu kinh ngạc mà nhìn ông ấy, đôi môi run rẩy, bỗng nhiên có chút lúng túng: “Phụ hoàng…”
Lời này nếu nói ra cách đây vài ngày, y nhất định sẽ rất cao hứng.
Thế nhưng hôm nay, chỉ còn lại vài phần chua xót, vài phần đắng chát, vài phần ưu phiền mà thôi.
Chẳng hề có hoan hỉ.
Ánh nến dưới cơn gió lạnh chập chờn lay động.
Diệu đế bệ hạ trầm mặc ngồi ở bên cạnh phụ thân mình, nửa khuôn mặt chìm vào nơi khuất sáng, mờ mờ ảo ảo, khiến người khác nghĩ lầm rằng có một loại mỏng manh yếu ớt nào đó ở trên đấy…
Những năm tháng lúc tuổi trẻ khinh cuồng, tựa hồ có rất nhiều sự tình khoái nhạc, lão Hoàng đế lượm lặt một chút chuyện lý thú mà chậm rãi nói, thật chậm rãi, tinh thần tựa hồ đã khá hơn rất nhiều.
“…Lúc ấy, ngươi chỉ có tí tẹo a, mềm mềm tròn tròn, hại phụ hoàng cũng không dám ôm, rất sợ không cẩn thận mà làm hỏng mất…”
“…Cái tên phôi tiểu tử ngươi a, không biết trời cao đất rộng gì hết, cư nhiên dám tiểu bậy trên người phụ hoàng, long bào đều bị nước tiểu thấm ướt hết trơn…”
“Ngươi trưởng thành rồi, rất hiểu chuyện. Phụ hoàng thật sự cao hứng, thật đấy…”
……
Nhi tử giờ đây đã trưởng thành thành một cường thế Đế vương ở một bên lẳng lặng mà nghe, trên huôn mặt dẫn theo một nụ cười nhu hòa.
Trong trí nhớ, tựa hồ chưa từng thấy qua phụ hoàng bình tĩnh nho nhã của mình giờ đây lại lải nhải nhiều như vậy, như muốn đem hết chuyện cả đời mình nói ra hết.
Quả thật giống như là…
— như là hiện tại không nói, sau này sẽ không còn có cơ hội nữa…
Nghe tới nghe lui, sống mũi Huyền Lăng Diệu có chút cay cay xót xót.
Nhưng mà y chỉ mím mím môi, ôm hòa mỉm cười, tựa như những ngày trước đây, khi y còn bé cứ quấn quít lấy đầu gối phụ hoàng mà làm nũng, phụ hoàng sẽ khoan dung tươi cười với mình…
Thời gian trữ tĩnh du nhàn lúc nào cũng qua rất mau, hoa đăng ở ngoài cung điện đã được thắp lên rực rỡ.
Ánh mắt của lão Thái thượng hoàng nhìn sang ngọn cây trắng bạc ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cười nhạt nói: “A, Diệu nhi ngươi xem, hoa mai đều nở rồi.”
Diệu đế bệ hạ theo lời của ông trông lại, nét cười trong nháy mắt liền mất tự nhiên mà cứng ngắc một chút — đây không phải là hoa mai, chỉ là những bông tuyết nho nhỏ đọng ở trên cành mà thôi.
Nhưng trong miệng lại nói: “Đúng vậy a, chờ thân thể phụ hoàng khỏe rồi, nhi tử bồi người ra sân thưởng mai nhé?”
Có lẽ là do nói quá nhiều, lão Thái thượng hoàng có chút mệt mỏi, bất quá tâm tình tựa hồ như rất tốt, vui vẻ nói: “Hoa mai mai mặc dù đẹp, nhưng lại có chút lãnh thanh, phải như hoa đào ở ngoài Ngự thư phòng mới diễm lệ a.”
“Không bằng, đầu xuân sang năm, cũng gọi Linh Gia tới, một nhà chúng ta cùng ngồi quây quần với nhau một chút đi.”
Bỗng nhiên nhớ tới gốc đào kia đã bị mình hạ lệnh chặt gãy mất, bàn tay ẩn trong tay áo của Huyền Lăng Diệu có chút run rẩy.
Y ngưng mắt nhìn khuôn mặt hao gầy già nua của lão phụ hoàng nhà mình, nhớ tới lời nói của thái y vừa nãy.
— Thái thượng hoàng, e là… Chịu không nổi qua mùa đông năm nay…
Diệu đế bệ hạ hít sâu một hơi thở, âm cuối vẫn như trước nhịn không được khổ sáp mà run rẩy.
Một lúc lâu sau, y mới động động yết hầu, nghe được chính mình khàn khàn nói một chữ “Hảo”.
Y giờ đây cũng đã rõ tâm tình của Tiêu Sơ Lâu ngày ấy ở ven hồ Tương Tư đáp ứng y năm sau sẽ cùng đi du hồ là như thế nào rồi, bỗng dưng một trận đau đớn bén nhọn từ trong tim bắn ra toàn thân, như những con dao nhỏ sắc nhọn đâm vào từng tấc da thịt.
Lão Thái thượng hoàng vì mệt mỏi mà đã ngủ thật say rồi, hô hấp rất yếu ớt — dường như đa số những lão nhân khi gần đất xa trời đều là như vậy cả. Ai cũng không biết, ngày thứ hai khi mặt trời tỏa ra những tia nắng ban mai đầu tiên, cũng là lúc, ông đã không còn tỉnh lại nữa…
Diệu đế bệ hạ nắm bàn tay khô gầy của lão phụ thân thật chặt, khép lại hai mắt.
Giọt nước mắt mặn chát cứ như thế lặng lẽ, như thế tịch liêu, như thế không thể ức chế được mà chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống…
Vì phụ thân sắp gần đất xa trời mà y kính yêu nhất, vì người nam nhân mà y tình căn thâm chủng… (tình cảm sâu nặng)
Cũng vì chính mình, một kẻ sắp phải một thân một mình, quan quả cô độc…
Mưa dầm liên miên không dứt, tuyết rơi cuồn cuộn mịt mù. Đế đô trải qua một ngày lạnh lẽo nhất trong mấy năm qua, thâm trầm thấm vào lòng người, ngay cả những chú chó nhỏ ở ngoài đường cũng không dám sủa lớn tiếng.
Ai cũng biết Thánh thượng là người cực kỳ hiếu thuận, đối với Thái thượng hoàng lại càng thêm kính yêu, thế nhưng giờ đây người đã sắp không xong, ngay giờ phút quan trọng mà Thục Xuyên vương lại bất từ nhi biệt, văn võ trong triều ai cũng không dám nói lời nào, rất sợ chọc giận tới Diệu đế bệ hạ.
Vậy mà trong thời gian này, trong cung đột nhiên xảy ra một đại sự.
Lại nói lúc trước, Diệu bệ hạ dưới cơn nóng giận mà đem Việt quý phi cấm túc, trong hậu cung đều bàn ra tán vào, bệ hạ bởi vì việc của Thái thượng hoàng và Thục Xuyên vương mà nhất thời tâm mệt ý mỏi, phẫn nộ lúc đầu cũng dần dần phai nhạt.
Lúc này, không ngừng có lời đồn từ trong Phi Phương Uyển của Việt quý phi phát ra ngoài, đại để là chỉ trích Liễu quý phi giá họa Việt phi nương nương để giành lấy ân sủng.
Vậy mà, Liễu phi chỉ yên yên lặng lặng, không hề cãi lại chút nào.
Người tỏ mắt đều nhìn ra được, Liễu phi rất sợ Việt Quỳnh — giống như là, có nhược điểm gì đó rơi vào tay Việt quý phi vậy.
Diệu đế bệ hạ đương nhiên cũng đã nhìn ra, bất quá y cũng không có nói lời nào.
Bất luận là Việt quý phi hung hăng lại có dã tâm, hay là Liễu phi nhu nhược nhát gan, Huyền Lăng Diệu đều chán nản mà chẳng có hứng thú quan tâm tới, có lẽ, những chuyện ô uế trong hậu cung, đại khái cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Binh bộ thương thư Việt Dung Kinh vào lúc này lại muốn diện thánh.
Lão đầu khôn khéo này muốn nói cái gì, Huyền Lăng Diệu cũng đoán được một phần, bệ hạ hơi nhíu nhíu mày, để cho lão tiến vào.
Ngay khi Việt Dung Kinh đang kể ra oan tình của Việt quý phi đến nỗi nước bọt văng tung tóe, Liễu phi nương nương luôn ít khi đặt chân tới Ngự thư phòng lại đột nhiên tự mình đến đây.
Mà chuyện không thể tưởng tượng nổi chính là, nàng còn mang theo một nam hài khoảng chừng năm tuổi nữa.
Liễu phi đoan trang tú lệ, nàng dắt tay nam hài đang có chút ngại ngùng e sợ nọ, nét mặt mang theo thần sắc kiên quyết, từng bước từng bước một trầm ổn mà đi vào đại điện.
Nữ tử này nghe đồn nhu nhược vô năng, thẳng người quỳ xuống, cái trán tuyết trắng nặng nề dập xuống nền đá cẩm thạch của đại điện băng lãnh, thanh âm thanh thúy dẫn theo một chút run rẩy, từng câu từng chữ trong cung điện thanh lãnh quanh quẩn vang lên:
“Liễu thị khấu kiến Hoàng thượng, hôm nay đặc biệt tới thỉnh tội, thần thiếp đã phạm phải đại tội khi quân, cầu Hoàng thượng ban thưởng cho thần thiếp cái chết!”
Trong lòng Việt Dung Kinh phập phồng hồi hộp, mơ hồ có dự cảm bất an.
Mục quang Huyền Lăng Diệu gắt gao nhìn chằm chằm vào Liễu phi, cùng với nam hài nhỏ tuổi kế bên nàng có vài phần giống mình khi còn nhỏ, giọng nói trầm thấp khẩn trương mà từ tốn nói: “Ái phi có tội gì?”
Cái trán Liễu phi đã rơm rớm một màu đỏ sẫm, nàng đứng dậy, cố lấy dũng khí mà nhìn thẳng vào Đế vương cao cao tại thượng ở trên kia, đột nhiên nói: “Thần thiếp đã lừa dối Hoàng thượng, kỳ thực thần thiếp — đã sớm có long chủng của Hoàng thượng rồi!”