Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 48: Chờ đợi anh nói "tôi bị bất lực nghiêm trọng"




"A!" Tô Lạp thét lên một tiếng, che bụng của mình lại, cảm giác khóc không ra nước mắt ập vào lòng, cô cho là,…. cô cho là, ….cô cho là toàn bộ chuyện này đều không đúng. Không có uống thuốc, không có các biện pháp phòng tránh, bây giờ đã qua nửa tháng, cô lại còn quá trẻ, cũng không muốn vì một người đàn ông bỏ đi như vậy mà phá thai! Đột nhiên, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, mệt mỏi rã rời, ngang hông hơi đau đau kêu “chít chít,” xong rồi, tất cả triệu chứng mang thai trong nháy mắt cũng kéo tới rồi.

"Thế nào? Cô hét cái gì mà hét? Thật là một cô gái không dịu dàng! Hai người các cô, qua bên kia ngồi với anh Kình đi!" Vi Luân cau mày nhìn Tô Lạp đang ôm đầu thét chói tai sau đó ngây ngẩn cả người, anh liền đẩy hai cô gái bên cạnh ra, ý bảo họ đi qua.

"Tốt! Để cho chúng em bồi anh Kình uống vài ly đi! Coi như là quen biết một chút, về sau cũng thường xuyên lui tới đây ủng hộ!" Nói xong, hai cô gái liền õng ẹo đi tới.

Hình như toàn bộ đồng phục làm việc ở nơi này đều cùng một kiểu, sườn xám màu đen bóng, sau lưng chẳng có gì cả, toàn bộ tấm lưng đều lộ hết ra ngoài, nhưng mà trước ngực cũng rất bí mật, nửa kín nửa hở, như vậy lại càng thêm quyến rũ mê người hơn.

"Ngồi trở lại đi! Phụ nữ tôi có đem theo rồi!" Lôi Kình chỉ chỉ về phía Tô Lạp không biết đang suy nghĩ cái gì, nói.

"Ha ha! Đem theo? Mình cô ấy có thể sánh bằng Bảo Nhi, Bối Nhi ngoan ngoãn sao?" Vi Luân cười cười, uống cạn một ly rượu, nhìn về phía Tô Lạp, hai cô gái kia cũng luống ca luống cuống, không biết phải làm thế nào.

"Cho các cô ngồi trở lại chỗ cũ, không nghe thấy sao?" Lôi Kình nhìn hai cô gái này đang đứng trước tầm mắt của anh, hoàn toàn che khuất đi bóng dáng của Tô Lạp, anh đang muốn nhìn xem vẻ mặt của cô bây giờ như thế nào, hứng thú dâng trào thì hai cô gái này đứng cản trước mặt, thật là rất chướng mắt.

"Quay lại đây! Có người tính khí thất thường, khẩu vị ngày càng thay đổi! Chúng ta đi ca hát!" Vi Luân đi lên trước ôm hai cô gái kia, ngồi trở lại trên sa lon.

Tô Lạp chợt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén bắn về phía Lôi Kình, đi tới bên cạnh, níu lấy cổ áo anh, siết lại thật chặt thành nút xoắn, nét mặt hung ác dữ tợn, ngoan cố chống lại ánh mắt của Lôi Kình, khoảng cách hai người lúc này còn ít hơn một xen-ti-mét! "Nói! Cơ thể anh bị bất lực, đúng không? Tôi hẳn là không có việc gì, xác xuất xảy ra chuyện ngoài ý muốn là không có khả năng phải không?” Cô chờ đợi, chờ đợi anh nói…nói là “tôi bị bất lực nghiêm trọng,” nửa người dưới thật ra không thể nào linh hoạt.

"Tôi nói tôi là hòa thượng cô tin không? Đêm đó từ chùa chiền trốn ra ngoài ăn mặn!" Lôi Kình đem ánh mắt của mình cố định lại trên đôi mắt xinh đẹp của cô, sau đó ánh mắt mập mờ chuyển qua trên bờ môi nhỏ nhắn, khóe miệng đột nhiên cười lên, động tác kia, vẻ mặt kia, êm ái cực kỳ.

"Có quỷ mới tin! Còn nữa, anh nói chuyện nhỏ giọng một chút!" Tô Lạp liếc mắt một cái, quan sát mấy cô gái kia, hình như không có để ý đến họ. Nhìn lại Vi Luân, Duẫn Trạch đang ở ngay cửa mới hạ giọng xuống, nhìn người đàn ông trước mắt này muốn buồn nôn.

Cô nhìn bộ dạng của anh hiện giờ, chẳng cảm thấy thích thú chút nào, có lẽ đổi thành cô gái khác, nói không chừng hưng phấn còn cắn anh một cái, nhưng cô thì không, chỉ có một loại cảm giác buồn nôn. Con bà nó, nhất định là vậy, do người đàn ông này thật là ghê tởm, tuyệt đối không phải là mang thai mới muốn ói.

"Không tin là được rồi! Cơ thể của tôi rất tốt, so với tất cả những người đàn ông mà cô biết qua còn tốt hơn, tại sao cô lại mơ hồ như vậy? Buổi sáng hôm đó đứng lên chẳng lẽ cũng chưa có cảm giác gì? Nếu như cơ thể cạn kiệt sức lực ..., mới có thể biết rõ, đêm đó bão táp kéo đến rất mãnh liệt à?"

"Còn có! Ở những bệnh viện phụ sản tốt nhất trong thành phố, cô biết có bao nhiêu phụ nữ của tôi nằm trên bàn giải phẫu chưa? Cơ thể của tôi không có vấn đề, như vậy có nghĩa là …..cô đang gặp nguy hiểm!" Lôi Kình dứt lời dựa về phía sau, bưng ly rượu lên, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.