Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 24: Lâm Khả Phàm trở về trước




Lúc này dáng vẻ của Lôi Kình không phóng đãng hay ngang ngạnh giống như bình thường mà nghiễm nhiên toát lên thần thái của một doanh nhân ở trên thương trường.

Quần tây dài đúng tiêu chuẩn phủ lên trên đôi giày da bóng bẩy mới tinh, chiếc áo tây trang hiệu GUCCI của Ý được cắt tỉa tỉ mỉ, chiều rộng cổ tay áo còn dư ra vừa đúng một xen-ti-mét, vóc dáng mạnh mẽ, rắn rỏi. Cách ăn mặc rất phù hợp với sự giàu có và địa vị của anh.

Khi anh vừa nhấc bước chân thì vệ sĩ phía sau đi theo thật sát hai bên, gương mặt lạnh tanh, không cho người khác đền gần dù là nửa bước.

"Tổng giám đốc Lôi đã lâu không gặp! Hiện giờ sự nghiệp đang lên mà vẫn bớt chút thời gian đến đây, chính là may mắn của tôi! Mẹ của cậu gần đây có khỏe không? Nghe nói lại có một mảnh đất muốn bán đấu giá." Đại sảnh nguy nga lộng lẫy, hai người từ chỗ thang máy cá nhân đi ra.

"Nhờ phúc của ông, mẹ tôi rất khỏe! Về phần mảnh đất, thứ lỗi cho tôi không thể trả lời!" Lôi Kình xoay người lại, tay phóng khoáng cắm vào túi quần, trả lời người vừa tới.

"Tổng giám đốc Lôi có thể nể mặt uống một ly hay không? Vụ đất đai còn phải nhờ vào mẹ của cậu.” Nói xong một ly rượu đưa tới trước mặt anh.

Không biết ông ta có cố ý cầm không vững cái ly hay không, toàn bộ chất lỏng bên trong sóng sánh, bắn hết lên người anh, ướt nhẹp một mảnh.

Vệ sĩ muốn tiến lên, Lôi Kình phất tay ngăn lại.

Nét mặt bình thản, không thèm quan tâm móc ra chiếc khăn trắng, nhè nhẹ lau sạch rượu bám trên tay, sau đó đem ly rượu cùng chiếc khăn bẩn nhét vào trong tay ông ấy, tròng mắt ẩn chứa suy nghĩ khó nắm bắt, nhếch mép cười, “Bên trên còn có người đang chờ, tôi đi trước….”

"Xin chào, anh khỏe chứ? Hoan nghênh đến khách sạn của chúng tôi," cửa thang máy mở ra, âm thanh cung kính của nữ nhân viên phục vụ truyền đến.

Lôi Kình cùng Duẫn Trạch nhanh chóng đi ra, sải bước đi đến gian phòng đã thuê trước.

Cửa phòng sang trọng bị đẩy ra, Lôi Kình vừa tiến vào, liền thấy Lâm Khả Phàm trong tay cầm một chiếc điện thoại di động, cau mày nhìn màn ảnh.

"Chắc hẳn anh là Tổng giám đốc Lâm, rất vinh hạnh."

Lâm Khả Phàm cất điện thoại đi, vươn tay, "Tổng giám đốc Lôi! Ngưỡng mộ đã lâu.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong bệnh viện thành phố, Tô Lạp trên trán dán băng gạc, vết máu đỏ tươi thẩm thấu ra miếng băng trắng, thoạt nhìn giống như một nụ hoa kiều diễm đang chớm nở.

Xoa cái trán đau rát, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh của người đàn ông liều mạng kia, trong vòng một đêm, hình như đến nửa đêm mới đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, vì sao cô lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy?

Nếu như khi đó cô té ở trên đường, bị xe chạy nhanh đến cán chết thì làm thế nào?

Không dám tưởng tượng!

"*/+#@~~. . . . . . ." Một chuỗi tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

"Một người tên là Lâm Khả Phàm nhắn tin cho con!" Mẹ Tô Lạp cầm điện thoại trên tủ lên, nói.

"Người nào?"

"Mẹ…mẹ nói người nào?"

Tô Lạp linh hoạt bật dậy, tuy là cả người bị thương đến nhe răng trợn mắt, nhưng bộ dáng rõ ràng là khó nén sự hưng phấn, cặp mắt trừng to tựa như hai viên pha lê trong suốt có linh khí, dường như là muốn đem điện thoại ở trong tay mẹ cô bắn thủng qua.

"Đưa con………mẹ nhanh đưa điện thoại cho con.”

"Làm gì mà hưng phấn thành ra như vậy? Cũng không biết học cách dè dặt, cả ngày con điên điên khùng khùng thành cái dạng gì hả?" Mẹ Tô Lạp trừng mắt, nhưng vẫn đưa điện thoại tới.

"Con không dè dặt? Còn không phải là từ trong bụng mẹ mà ra sao, đều là mẹ với mấy giáo sư đổ vào người con...con chỉ phụ trách lớn lên, dè dặt với con không có quan hệ xu nào?” Tô Lạp dẩu môi không vui bắt đầu tra tin nhắn.