Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 143: Đại kết cục




"Là bác gái cho em vào, nước của anh!” Khương Mỹ Na đứng ở mép giường, đưa ly nước lên, tươi cười nhìn Lôi Kình.

"Lập tức đi ra ngoài, mang theo ly nước cuả cô đi ra ngoài!” Lôi Kình không thèm để ý đến Khương Mỹ Na, vươn cơ thể trần trụi bò ra khỏi giường, toàn thân tráng kiện hấp dẫn không thể nghi ngờ, đi đến cái giá sau lưng Khương Mỹ Na, mặc quần áo đã được chuẩn bị từ trước vào, đi thẳng ra ngoài.

Khương Mỹ Na há hốc mồm, đứng yên bất động cả nửa ngày, người đàn ông này thật là hấp dẫn mà, bình thường đã thấy đẹp trai lắm rồi, bây giờ được nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh ta, lại càng không chịu nổi, nếu như có thể, cô ta thật sự muốn bám riết lấy người đàn ông này!

"Kình! Chờ em một chút!" Khương Mỹ Na gọi tên Lôi Kình một cách thân mật, đuổi theo sau lưng.

Trên bàn cơm, Lôi Tố Mẫn đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, nhìn Lôi Kình vừa đi ra ngoài vừa mặc áo sơ mi, còn có cả Khương Mỹ Na đuổi theo sau lưng, Lôi Tố Mẫn khẽ mỉm cười.

Con trai của bà có sức hấp dẫn vô cùng, đây là chuyện đương nhiên, bây giờ nhìn con bé Khương Mỹ Na đó, đoán chừng là cho dù có chuyện gì xảy ra nó cũng sẽ không buông tay con trai của bà ra chứ?

"Ngồi xuống đi! Ăn sáng rồi đi làm!" Lôi Tố Mẫn đẩy ly sữa tươi về phía đối diện với mình.

Lôi Kình liếc mắt nhìn Khương Mỹ Na, xoay người, ngồi xuống phía đối diện: “Hôm nay không có việc gì làm, con ăn xong sẽ đi ngay! Tối nay không chắc sẽ trở về đây.”

"Nếu không có chuyện gì làm, mặc kệ là làm gì, Mỹ Na đã tới đây, hôm nay dù thế nào con cũng phải dắt con bé đi chơi một chút chứ?” Lôi Tố Mẫn nhấp một ngụm sữa tươi, ngẩng đầu nhìn Lôi Kình.

"Không có thời gian! Con không có gọi cô ta, không phải là mẹ kêu tới sao?” Lôi Kình để ly xuống, lau miệng muốn bỏ đi.

“Bộp.”

Lôi Tố Mẫn quẳng chiếc tạp dề trong tay lên trên bàn, đứng dậy đi tới trước mặt Lôi Kình, nhìn anh, sắc mặt cực kỳ tức giận.

"Bác gái đừng nổi giận nữa, Mỹ Na không cần anh âý đi theo, nhất định là Kình rất bận!” Khương Mỹ Na nhìn Lôi Kình, mặc dù trong lòng có suy nghĩ muốn chiếm lấy thời gian của anh, nhưng mà lúc này nên biểu hiện biết điều một chút.

"Thẳng thắn nói chuyện với mẹ, hôm nay con đi gặp ai vậy?" Lôi Tố Mẫn giận dữ, khoanh tay đứng chắn ngang trước cửa không cho Lôi Kình ra ngoài, tra hỏi.

"Mẹ nhiều lời như vậy từ bao giờ?” Lôi Kình nhiú mày nhìn mẹ mình, so với anh bà thấp hơn rất nhiều. Anh chỉ biết, hôm nay Khương Mỹ Na đến đây tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, trong lòng mẹ anh lại đang mưu tính chuyện gì!

"Thế nào? Ghét mẹ nói nhiều vậy sao? Một tháng con cũng chẳng về đây được mấy ngày, hôm qua không biết là vì chuyện gì mà trở về nơi này của mẹ, sớm như vậy mà đã muốn đi, hẹn hò với ai sao?” Lôi Tố Mẫn đùng đùng tức giận, giọng chất vấn.

"Hẹn người, không nói được!" Lôi Kình đẩy mẹ mình sang một bên, muốn đi ra.

"Đứng lại!" Lôi Tố Mẫn chỉ vào Lôi Kình, kêu lên một tiếng: “Con không có gì muốn nói với mẹ sao? Đừng tưởng rằng có thể lừa gạt được mẹ bất kỳ chuyện gì, nói xem! Đi gặp ai?”

Lôi Kình nghe thấy một tràn của Lôi Tố Mẫn, quay đầu lại, thái độ nghiêm túc khác thường: “Mẹ, nếu mẹ đã biết hết rồi, vậy sáng sớm còn quanh co lòng vòng với con làm gì, có gì cứ trực tiếp nói thẳng.”

"Kình, con có thái độ gì đối với mẹ vậy hả? Nói cho con biết, tuyệt đối đừng nghĩ đến việc cô gái kia có thể bước chân vào cửa nhà họ Lôi, đứa bé đó, con muốn mẹ đi nói với cô ta chuyện gì đã xảy ra sao? Bà già như mẹ cũng không đi sợ con nhỏ côn đồ đó.” Lôi Tố Mẫn nói xong, ngồi xuống.

"Chuyện của con, con sẽ tự giải quyết, mẹ cũng nên bỏ bớt mấy cái thủ đoạn của mình đi, con muốn nói cho mẹ biết trước, có thể không lâu sau đó, con của mẹ sẽ kết hôn!” Dứt lời Lôi Kình đi một mạch ra khỏi biệt thự, lái xe đi.

****

Từ phía xa, Tô Lạp đã trông thấy bóng dáng của Lôi Kình, kích động nhìn chiếc xe đang lao tới, vốn dĩ Tô Lạp đang đứng phía dưới tòa lầu lớn, nhưng bởi vì nhìn thấy xe của Lôi Kình, liền xách túi lên chạy đến bên vệ đường.

Đứng ở đầu đường ngoắc tay về phía xe của Lôi Kình.

Lôi Kình hướng về phía Tô Lạp nhếch môi cười, chiếc xe nhanh chóng chạy về phía cô, tối hôm qua anh đã nói rõ, đứa bé của Lãnh Tâm không phải là con anh, cái gì cũng giải thích rõ ràng, Tô Lạp đồng ý với anh, bảo anh đừng tỏ ra như vậy nữa, cứ làm như bình thường, sống cùng với cô vài ngày, thử hẹn hò xem sao, nếu như hợp nhau, lại tiếp tục bàn chuyện sau này.

Lôi Kình đang nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo của cô lúc nói ra điều kiện đêm qua, đột nhiên cách đó không xa, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực lửa lao ra, Lôi Kình vốn còn nhíu mày, nhưng khi vừa nhìn thấy bảng số xe của chiếc xe ấy, lồng ngực lập tức muốn hít thở không thông.

"Mẹ kiếp! Người phụ nữ này, cô điên rồi sao?" Lôi Kình gầm lên giận dữ, mồ hôi trên trán ồ ạt tuôn ra, hung hăng đánh vào vô lăng.

Thấy Tô Lạp vẫn còn tươi cười nhìn mình, Lôi Kình quay cửa xe xuống, duy trì tốc độ, nhìn Tô Lạp, gọi to: “Tránh ra! Lập tức lùi về phía sau!"

Lãnh Tâm dường như đang phát điên, cùng Lôi Kình đua tốc độ, ngày hôm nay không thể không đụng chết cô gái kia, dám tranh giành đàn ông với cô, những người đó căn bản không tồn tại, người duy nhất tồn tại kia, nhất định phải biến mất.

Lôi Kình tăng tốc độ lên nhanh hơn, lái về phía Tô Lạp, tay của anh đang run rẩy, anh đang đấu tốc độ với người phụ nữ ở phía đối diện, kỹ thuật liều mạng.

Tô Lạp mỉm cười nhìn Lôi Kình đang đến hần, tối hôm qua anh đã đồng ý, toàn bộ ngày hôm nay sẽ nghe theo cô, căn biệt thự kia cô muốn làm sao thì làm. Lần đầu tiên Tô Lạp cảm thấy mình có con mắt cẩn thận, trong lòng vẫn còn tức giận việc cái cô Lãnh Tâm kia ném hết đồ của mình ra bên ngoài, thế nên hôm nay cô muốn tranh thủ mua thật nhiều thứ, nhất định phải thay đổi lại toàn bộ căn biệt thự kia!

Do khu vực chung quanh khá ồn ào, màn hình lớn ở trung tâm thương mại không ngừng phát các đoạn quảng cáo mỹ phẩm, Tô Lạp không nghe rõ vừa rồi Lôi Kình đã nói gì với mình. Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn ngoan ngoãn đứng ở chỗ cũ chờ anh.

Nhanh, sắp đến trước mắt mình rồi!

Lãnh Tâm nhìn Tô Lạp trước mặt, trong mắt cô ta đều là hình ảnh của cô bé kia, cười hạnh phúc đến chói mắt như vậy, tất cả những thứ ấy đã từng thuộc về cô ta, tại sao bây giờ đều vào tay cô gái kia? Vì người đàn ông ấy mà cô ta đã phải trả giá những gì?

Lãnh Tâm hung hăng đạp chân ga, siết chặt lấy vô lăng, nhắm mắt lại.

"Két…."

"Rầm…."

Tiếng nát vụn của xe va vào nhau, một loạt tiếng thét chói tai vang lên, sau đó là bầu không khí yên lặng đầy chết chóc…..

Tô Lạp kinh ngạc nhìn một màn khó tin trước mắt, cô nhìn thấy xe của Lôi Kình lái về phía mình, nhưng mà cũng không dừng lại, từ bên người cô vọt lên trước.

Tô Lạp sững sờ, nước mắt lặng lẽ rơi, xe bị tông đến thê thảm, tại sao anh luôn như vậy? Vì sao lúc nào cũng bắt cô chứng kiến những cảnh tượng này, vì sao luôn đặt cô vào hoàn cảnh không chấp nhận được sự thật?

"Anh ra ngoài, ra ngoài đi. . . . . ."Tô Lạp tựa như người điên, không ngừng đập tay lên cửa, nhìn Lôi Kình đang gục đầu ở bên trong.

"Anh ra ngoài! Anh mau ra đây đi!" Tô Lạp hung hăng đập từng cái một, nước mắt ào ào tuôn rơi.

Mấy người đứng xem chung quanh bàn tán ầm ỹ, có người tiến lên an ủi Tô Lạp, có người đã gọi 110 và 120…

Tô Lạp thật sự không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, đại não không kịp suy nghĩ gì cả, nhìn Lôi Kình toàn thân máu me được người ta mang ra, không biết nên nói cái gì cho phải, hai tay run run đi về phía băng ca của Lôi Kình, kinh ngạc đi theo lên xe, từ đầu đến cuối không nói câu nào.

Trong khoảnh khắc cửa xe cấp cứu đóng lại, Tô Lạp nhìn thấy một người phụ nữ được mang từ chiếc xe kia ra, máu tươi nhuộm đỏ cả người, thậm chí khi được đặt lên băng ca, máu vẫn không ngừng chảy thành dòng, nhưng Tô Lạp vẫn có thể thấy rõ gương mặt của cô ta.

Hoá ra là như vậy đấy!

Cuối cùng cô cũng biết anh đã hô cái gì, biết tại sao anh lại nhanh chóng vọt lên từ bên người cô, biết tại sao lại xuất hiện màn đâm xe này.

Người phụ nữ ấy đau khổ ra sao?

Chẳng lẽ không biết phương pháp cực đoan này căn bản không thể nào xoay chuyển được trái tim của một người đàn ông ư?

Yêu chính là yêu, không thể dùng bất kỳ một thủ đoạn nào để cướp đoạt, nếu như có thể, vậy thì có được người đàn ông ấy để làm gì?

Cuối cùng, ngay cả đứa bé trong bụng cô ta cũng không giữ được nữa rồi, mặc dù cô biết đứa bé ấy cũng không phải của Lôi Kình, không ai biết cả, chỉ có một mình mẹ của Lôi Kình biết.

Nhưng mà cô ta không thể không biết đứa bé này không phải là của Lôi Kình? Vì muốn giết mình, cô ta cam tâm tình nguyện từ bỏ nó, nên nói người phụ nữ này có tinh thần can đảm, hay là đầu óc quá u mê đây?

Tô Lạp suy nghĩ một chút rồi xoay người nắm lấy cánh tay nhuộm đầy máu tươi của Lôi Kình, bây giờ toàn bộ trái tim của cô đều bị anh chạm đến, tại sao anh lại ngốc như vậy, vì cứu cô mà phải đâm xe sao.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, toàn bộ tan vào trong máu của anh.

.....CHƯA HẾT, pót trước một nửa nghen, bạn mới làm tới đây à Trong bệnh viện, Tô Lạp với ánh mắt đờ đẫn ngồi chờ ngoài phòng giải phẫu, anh ấy vào trong đó đã hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có tin tức gì, đôi chân mày của Tô Lạp nhíu lại thật chặt, chặt nhất từ trước đến nay, lần đầu tiên cảm thấy lo lắng cho một người như vậy.

Trong hành lang, Lôi Tố Mẫn và Khương Mỹ Na điên cuồng chạt vọt vào, Lôi Tố Mẫn nắm lấy tóc của Tô Lạp giật giật: “Con nhỏ đáng chết này, cô và cái con Lãnh Tâm chính là tai họa, không thì tại sao mỗi lần Kình gặp cô đều xảy ra chuyện, nếu như con tôi gặp chuyện không may, ai trong mấy người cũng không được yên thân đâu.”

Tô Lạp tình nguyện để bà nắm tóc, mắng mỏ, trong lòng cũng không cảm thấy uất ức gì cả, đúng vậy, cô chính là tai họa, đây đã là lần thứ hai anh bị xe tông vì cô rồi.

"Bác gái bình tĩnh một chút!" Khương Mỹ Na nhìn vào cửa phòng giải phẫu, trong lòng cảm thấy đầy đủ mùi vị, người đàn ông hoàn mỹ đó sẽ không bị gì chứ.

"Đều là mấy đứa không tiền không thế, còn mơ tưởng đến giàu sang phú quý, nếu không Kình đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy, thành công trong sự nghiệp, cái gì cũng không thiếu, tìm một cô gái như Mỹ Na để kết hôn là tốt rồi, làm sao lại nảy sinh ra nhiều chuyện thế này? Sao mạng tôi khổ như vậy?” Nói xong, Lôi Tố Mẫn bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi tuôn ra như mưa.

Tô Lạp cuộn mình ngồi trong góc, nhận lấy ánh mắt hung tợn của Lôi Tố Mẫn, ánh mắt đầy châm chọc của Khương Mỹ Na.

Ca giải phẫu được tiến hành chừng ba đến bốn tiếng đồng hồ mới kết thúc, khoảnh khắc cửa phòng giải phẫu vừa mở ra, Tô Lạp lại không kềm được nước mắt, Lôi Tố Mẫn nhanh chóng chạy lên, Khương Mỹ Na đi theo bên cạnh, Tô Lạp cố nén nước mắt, vẫn ngồi yên lặng ở một bên như cũ, nhìn anh được đẩy ra ngoài.

Đã ra ngoài, vậy thì chắc là không sao nữa, chỉ cần thế thôi cô cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Tô Lạp đứng ngay tại cửa ra vào, không nghe rõ bác sỹ nói gì, nhưng nhìn thâý vẻ mặt kinh ngạc của mẹ Lôi Kình và Khương Mỹ Na cũng biết, tình huống của anh không được tốt.

Xoay người lại, tựa vào trên vách tường của bệnh viện, cảm giác lạnh lẽo dường như thấm vào cả tim gan.

Mỗi ngày Tô Lạp chạy đi chạy lại giữa hai nơi, nhà và bệnh viện, kể từ ngày Lôi Kình được thông báo có thể sẽ vĩnh viễn trở thành người thực vật, tinh thần của Lôi Tố Mẫn cũng không được tốt, đối với Tô Lạp càng thêm hung dữ. Kể từ đêm hôm đó trở về sau, Khương Mỹ Na cũng không đến nữa, Tô Lạp biết, cho dù người đàn ông kia có xuất sắc cỡ nào, nằm bất động trên giường bệnh thì có thể làm gì? Cuối cùng vẫn bị Khương Mỹ Na vứt bỏ.

Tô Lạp mang canh hầm đi vào bệnh viện, vừa đến đã chạm mặt Lôi Tố Mẫn đang muốn đi ra ngoài, Tô Lạp sợ đến mức run cả lên, lùi về phía sau mấy bước liền.

Lôi Tố Mẫn trừng mắt nhìn Tô Lạp, hung ác duỗi ngón tay ra, chỉ vào Tô Lạp: “Tốt nhất là cô nên cầu nguyện cho con tôi mau tỉnh lại, bằng không, cô cũng nên nằm xuống đi là vừa!”

Tô Lạp lại lùi về phía sau mấy bước, nhường đường cho bà ta đi ra ngoài, hít sâu vào một hơi rồi đi lên lầu, mấy lời ác độc như vậy ngày nào cô cũng nghe, tập mãi cũng thành thói quen rồi.

Lãnh Tâm ở trong cùng một khu phòng bệnh, sau khi được cấp cứu, cơ thể cũng không có gì đáng ngại, mất đi đứa bé nhưng sức khỏe vẫn ổn định, tuy nhiên thần trí lại chẳng tốt chút nào, cả ngày ngồi trên giường bệnh không nói không rằng. Tô Lạp vẫn cho rằng cô ta đang giả vờ, có lẽ cảm thấy áy náy đối với tình huống hiện giờ của Lôi Kình nên mới không nói gì.

Mỗi lần Tô Lạp đứng ở trước mặt cô ta, là mỗi lần cô cố gắng lấy hết dũng khí của mình, sợ rằng cô gái kia sẽ nổi điên mà giở thủ đoạn gì đó để đối phó với cô, nói không chừng sẽ bóp cô chết.

Khi Tô Lạp đi tới trước cửa phòng bệnh của Lãnh Tâm lần nữa, vô tình nhìn thấy mấy chị em của cô ta khóc lóc thảm thương, đến bây giờ cô mới dám tin, thật sự là trong đầu cô gái kia có vấn đề rồi….

Trong lòng Tô Lạp cảm thấy cô gái kia không đáng phải làm vậy, theo những gì mà Lôi Kình đã nói vào đêm đó, cô có thể hiểu, ban đầu bọn họ ở chung một chỗ là do muốn tìm kiếm kích thích với nhau, Lãnh Tâm hoang dã, Lôi Kình mang dục vọng chinh phục, gần như là không hiểu rõ tính nết của nhau, rồi sau đó Lôi Kình cũng bớt đụng chạm vào cô ta, mặc kệ ra sao, kết quả cuối cùng, người trở nên u mê vĩnh viễn là phụ nữ…..

***

Trước giường bệnh của Lôi Kình, Tô Lạp dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình lau chùi cơ thể cho anh, ban đầu, khi vừa mới bắt tay vào làm việc này, cô bị Lôi Tố Mẫn tức giận ngăn cản hết lần này đến lần khác, nhưng dần dà, có thể là do Lôi Tố Mẫn cũng không còn hơi sức đâu mà đi quản chuyện như vậy, thuận nước đẩy thuyền, Tô Lạp trở thành người chăm nuôi mới.

Lôi Tố Mẫn đi xuống lầu, Tô Lạp vào phòng liền lấy một chậu nước nguội, bắt đầu cầm khăn lông lau chùi cánh tay của Lôi Kình, xong tay này rồi lại đến tay kia, kế tiếp cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, vén chăn của anh ra, bắt đầu cởi nút áo trước ngực anh…..

"A.” Tay của cô còn chưa kịp cởi chiết nút kia ra, bất thình lình đứng không vững, ngã nhào xuống giường.

Hơi thở ấm áp truyền đến bên tai: “Cởi nút áo của anh ra làm gì?”

Tô Lạp nghe thấy âm thanh này, trong nháy mắt, đầu óc kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, không phải cô đang bị hoang tưởng chứ?

Ôm thái độ muốn xem thử một chút, quay đầu lại, Lôi Kình đang nhìn cô, với lại, xem xem, không khác gì người bình thường cả, thần sắc hoàn toàn đầy đủ.

Môi dưới của Tô Lạp run rẩy, ra chiều đắc chí, cảm giác như thần kinh co giật cả nửa ngày, muốn khép miệng lại cũng không được mà muốn ngừng cũng không xong.

"Làm sao vậy? Vui mừng ư?" Lôi Kình ngồi dậy, tựa vào trên giường hỏi.

Tô Lạp mở to mắt hơn nữa, không phải bảo là người thực vật sao? Bây giờ còn có thể nói chuyện, có thể cử động, khoa trương nhất chính là còn biết cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên xem?

Gặp quỷ ư?

Lôi Kình nhìn Tô Lạp, sắc mặt cũng khẩn trương không kém, nhích người, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạp lên: “Như thế nào? Bị dọa sợ thật ư? Đừng khóc, anh không sao, đều là lừa gạt em, không có việc gì rồi.”

Lôi Kình kéo Tô Lạp vào trong ngực, vỗ về an ủi.

"Anh không có việc gì tại sao lại không nói sớm, anh dọa em và mẹ anh sợ để làm gì? Anh không sao thì giả chết làm gì hả? Anh có biết người khác lo lắng cho anh nhiều lắm không?” Tô Lạp nói xong, khóc nấc lên.

"Biết em lo lắng, nhìn em cũng gầy thế này, nhưng hết cách rồi, anh cũng ….”

"Cậu ta bị bọn này giựt giây đấy!"

Lôi Kình còn chưa nói hết câu, Vi Luân, Duẫn Trạch, và Duẫn Miên bước vào.

"Cái gì? Nói cái gì đó?" Tô xoay người nhìn mấy kẻ bất thình lình xuất hiện, dường như đã lâu không gặp!

"Đúng! Chính là bọn họ giựt giây, anh cũng đồng ý, lần này bị thương, hy vọng có thể nhân cơ hội làm chút chuyện có ích, không muốn nằm viện uổng phí như vậy." Lôi Kình nghiêm túc nhìn Tô Lạp.

Tô Lạp cảm thấy lờ mờ khó hiểu: “Đây là có ý gì à? Chỉ số thông minh của tôi rất thấp, mấy người nói rõ một chút, đầu óc ngu muội của tôi chỉ biết mình bị mấy người chơi xỏ!”

"Lạp Lạp! Đừng tức giận nữa!” Duẫn Miên kéo Tô Lạp ra ngồi trên ghế sofa: “Nhờ cơ hội này mà cậu bộc lộ rõ sự quan tâm đến anh Kình không hề ít đâu, sáng sớm tinh mơ đã tới đây đưa cơm, khuya kắc khuya lơ còn tới đưa canh, cậu nói xem, con nhỏ Khương Mỹ Na đó có tới lần nào chư? Nếu cứ tiếp tục như vậy, mẹ của anh Kình còn có thể cố chấp đi thích nó nữa hay không? Anh Kình biết mình khó mà cắt đuôi được Khương Mỹ Na, cho nên nhờ bác sỹ bảo anh ấy có thể trở thành người thực vật, làm Khương Mỹ Na kia lộ ra bộ mặt thật, bây giờ cậu là người khăng khăng ở mãi bên cạnh anh Kình!”

"Cái gì? Tại sao mấy người lại gian xảo như vậy? Có biết tôi mệt mỏi lắm không? Mệt mỏi rất nhiều!” Tô Lạp cảm thấy bất bình, đứng bật dậy, oán giận, nhưng thật ra thì sau khi nghe xong trong lòng cũng cảm thấy vui lên một chút, rõ ràng anh đã khỏe rồi, còn thông đồng với bác sỹ bảo mình là người thực vật, ngày nào cũng nằm đây giống như cương thi mà không cảm thấy buồn chán.

"Tới đây, anh nhìn xem gầy như thế nào?" Lôi Kình gọi Tô Lạp về.

Tô Lạp đi tới, Lôi Kình nhìn qua toàn thân của cô một lần, chậc chậc ba tiếng: "Tốt lắm, so với tiêu chuẩn gầy của bạn gái Lôi Kình lại gần thêm một bước, nhưng mà bộ ngực có bị rút lại hay không, cái này phải chờ kiểm tra một chút, Duẫn Miên, đi mua ít canh móng heo, nhanh chóng bồi bổ cho cô ấy.”

"Anh nói cái gì đó? Anh muốn chết thật phải không? Em thật sự muốn biến anh thành người thực vật rồi!” Tô lạp dữ dằn giơ quả đấm lên.

Lôi Kình mờ ám kéo Tô Lạp vào trong ngực, ghé vào bên tai cô, cười nói: “Người thực vật? Em xác định muốn đánh anh thành người thực vật hả? Vậy thì sinh hoạt của em, ai sẽ giúp em giải quyết, người thực vật không thể làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông, mỗi khi mập mờ giữa đêm, em sẽ phải ở trên, anh ở dưới! Lòng tự ái đàn ông của anh bị em đánh bay mất!”

Dứt lời, Lôi Kình ngửa mặt lên trời than oán, làm sao anh có thể để trường hợp nam dưới nữ trên xảy ra được?

"Lôi Kình, anh thật là vô liêm sỉ!” Tô Lạp hung hăng trừng mắt nhìn anh, cái miệng này tại sao cứ hở ra là nói mấy lời bỉ ổi như vậy?

Lôi Kình nhíu mày: “Làm sao mà người này lại không có chút hứng thú gì hết, không phải bình thường phụ nữ như em sẽ hóa thành mèo con, chui rúc vào trong lòng anh, chẳng lẽ em là trẻ con ư?”

"Ha ha!" Lôi Kình cười lớn một tiếng nhìn về phía mấy người đang đứng trên đất.

"Đừng nói nữa. Bây giờ Lạp Lạp đã biết hết rồi, tất cả đều do cậu không nhẫn nại được, thật là hết cách, đoạn thời gian không ngắn sắp tới, Tô Lạp sẽ phải tiếp tục diễn thân phận chăm nuôi này, làm cho mẹ của Kình cảm động rất quan trọng đấy. Bây giờ cũng đỡ hơn nhiều, không mắng em nữa, em có thể thuận lợi vào đây chăm sóc cho cậu ta, so với Khương Mỹ Na chỉ sợ không kịp ba chân bốn cẳng chạy đi, bác ấy có thể nhìn ra lòng tốt của em!” Duẫn Trạch đứng phân tích.

"Ừm! Em biết rồi!" Tô Lạp ngoan ngoãn gật đầu.

Lôi Kình ôm lấy cơ thể Tô Lạp, không buông ra, phất phất tay, chỉ ra phía bên ngoài: "Khuya lắm rồi! Cũng về hết đi!"

Mấy người hiểu ý, vội vàng giương vẻ mặt đánh khinh bỉ ra nhìn Lôi Kình và Tô Lạp, ra dấu OK rồi rối rít đi ra ngoài..

"Làm gì?" Tô Lạp gian ác nhìn Lôi Kình, mắt híp lại thành một đường chỉ, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối đen, không có gió lớn, người bên cạnh mập mờ như vậy. Không phải anh muốn….

"A.” Còn chưa kịp nghĩ hết, cơ thể đã bị một luồng khí nóng hầm hập áp đảo, Tô Lạp cảm thấy không thể thở được nữa, người này đói khát vậy sao? Không thể chờ đợi?

"Anh nên kềm chế một chút, anh là bệnh nhân! Vẫn chưa hoàn toàn khỏe đâu?" Tô Lạp giữ chặt quần áo, nhìn anh.

"Bệnh nhân? Đã lâu không được rèn luyện, không có bệnh cũng muốn chết đến nơi rồi, anh nhìn thấy em liền ngứa ngáy biết không? Nếu không vì vậy, anh có thể nói ra chân tướng cho em biết sao?” Ngọn lửa dục vọng hừng hực cháy bên trong ánh mắt của Lôi Kình, dường như muốn tuyên bố đêm nay cô chính là cá nằm trên thớt, làm sao có thể chạy đi được.

"A. . . . . Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . ."

"Nhẹ một chút. . . . . cắn nhẹ một chút. . . . . ."

"Nhẹ. . . Nhẹ một chút. . . . Nếu không để lại dấu vết trên cổ, mẹ anh nhìn thấy lại tưởng rằng em vụng trộm ăn anh!"

"Xin lỗi, không nhẹ được, anh chỉ dám bảo đảm ngày mai em có thể bước xuống giường.”

"A .."

". . . . . . ."

----------oOo----------

Hết Trọn Bộ