Khiêu Chiến Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 7






. À! Đúng rồi, dạ tiệc hôm nay tôi sẽ tham gia, đến lúc đó nhờ ông dẫn dắt nhiều hơn.

Hàn Lan Uy lúc gần rời khỏi quay đầu lại nói với Nghiêm tổng.

Anh đang chờ mong gặp lại Phùng Lãnh Nhi đêm nay, đêm nay sẽ là một đêm thú vị, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thú vị, anh mỉm cười.

...............

Phùng Lãnh Nhi đi vào “Nhã Hiên Boutique” tọa lạc ở khu Vu Đông, mới vừa dừng xe xong, cô bạn tốt đích thân ra đón tiếp.

. Bà chủ đến rồi, lâu rồi cậu không đến thật nhớ cậu đó, bà chủ Phùng !

. Ây da, tôi nào dám !

. Vào đi, rồi nói !

Hai người bọn họ là bạn trung học, cùng nhau đi du học, Lí Uyển Lăng theo học ngành thiết kế thời trang, còn Phùng Lãnh Nhi học quản trị kinh doanh.

Từ khi đi du học trở về Lí Uyển Lăng được Phùng Lãnh Nhi mời về làm nhà thiết kế riêng cho cô và mở bỏ tiền đầu tư mở shop cho Lí Uyển Lăng, mượn lý do tiền cô nhiều quá không ai tiêu nên nhờ Lí Uyển Lăng tiêu giúp.


Nói như vậy chứ thật ra Phùng Lãnh Nhi vì không muốn bạn cô ở bên ngoài làm việc phải nhìn sắc mặt của người khác nên cô đã mời Lí Uyển Lăng. Mỗi khi có tiệc tùng gì thì Phùng Lãnh Nhi đều đến tìm Lí Uyển Lăng để nhờ cô thiết kế.

Cũng vì như thế mà tình cảm hai người càng một tốt như chị em, những người trên thế giới này, chẳng ai hiểu cô hơn cô bạn thân Lí Uyển Lăng này của cô.

. Hôm nay cậu phải tham gia dạ tiệc như thế nào ?

. Mình không biết. Tiệc tùng thì nhiều lắm, trừ phi là vô cùng quan trọng nếu không thì mình đều không cần biết.

Phùng Lãnh Nhi nhún vai bất cần, một bên tháo giày cao gót ra.

. Bác trai nhất định bắt cậu phải tham gia, tất nhiên là tiệc quan trọng rồi.

. Tiệc nào đối với ông ấy mà chả quan trọng?

Hai tay cô không ngừng xoa bóp đôi chân mệt mỏi đau đớn.

. Quan hệ của cậu và bác trai gần đây cũng không có cải thiện à ?

. Cậu đừng ngốc, ông ấy lo ứng phó với các cô oanh oanh yến yến bên ngoài còn không kịp, thời gian đâu mà để ý đến mình.

Bộ dạng lãnh đạm bất cần nhưng chỉ có Lí Uyển Lăng biết Phùng Lãnh Nhi trong lòng vẫn có chút gút mắc.

. Gần đây mình đã làm hai bộ lễ phục dạ tiệc mới, đem ra cho cậu xem thử nha!

Lí Uyển Lăng nói lảng sang chuyện khác, nhiệt tình đề nghị.

. Được rồi, cậu lấy ra đi, mình muốn giải quyết nhanh chuyện trang phục, mình đang buồn ngủ đây.

Giọng nói của cô giống như là một đứa trẻ ham ngủ. Lập tức cô tiến đến sô pha phía trong nhà shop, một tay tháo kẹp tóc, mái tóc dài đen mượt gợn sóng tự do thả xuống, thoải mái dựa vào thành ghế, hai chân duỗi thẳng ra nằm xuống, chiếc ghế sô pha mềm mại làm cô thư giãn, đi vào giấc ngủ.

Lí Uyển Lăng không nề hà lắc lắc đầu, xoay người đi vào một phòng nhỏ khác để chuẩn bị quần áo, trong lòng thầm nghĩ cứ để cô ấy ngủ trong chốc lát.

Cùng lúc này, Hàn Lan Uy dừng xe ở trước “Nhã Hiên Boutique”, sáng hôm nay anh đã từng ghé qua shop này, phong cách độc đáo khác lạ của nó đã cuốn hút anh.

Anh không phải là một người ưa chuộng hàng hiệu nhưng thật sự quần áo của shop này có một phong cách sang trọng thu hút.

Hàn Lan Uy đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió lập tức vang lên, nhưng trong shop lại không có một bóng người. Anh đi đến quầy vừa muốn lên tiếng thì nhìn thấy một bức tranh “Hoa hải đường ngủ xuân”.

Bức tranh đang ngủ say kia không phải là người mới cùng anh ăn cơm trưa sao, Phùng Lãnh Nhi.

Anh đứng yên nhìn Phùng Lãnh Nhi, mái tóc mềm mại buông dài giờ đây đối lập với khuôn mặt trắng nõn của cô, hai hàng mi cong xếp lại in bóng trên mặt cô như hai chiếc quạt, trong lúc ngủ say cô có vẻ mềm mại mà yếu ớt làm cho người khác không kìm chế được mà muốn bảo vệ, hoàn toàn không giống với lúc ăn trưa cô lúc nào cũng cao ngạo lãnh đạm.


Ánh mắt Hàn Lan Uy không tự chủ được nhìn xuống dưới, ngang qua ngực của Phùng Lãnh Nhi, ánh mắt anh đột nhiên trầm xuống rồi hiện lên một tia sáng. ( anh có hơi háo sắc rồi thì phải )

Ngay sau đó, anh nhìn đến chiếc váy ngắn mà cô đang mặc, vì nằm xuống mà hơi hất lên trên để lộ cặp đùi thon dài cân xứng, đường cong yểu điệu mê người của đôi chân.

Đôi mắt cá nhân tinh tế làm anh xúc động muốn sờ vào.

“Đáng chết” Hàn Lan Uy nắm chặt hai tay, anh sợ chính mình không khống chế được, cho tới bây giờ chưa từng có một cô gái nào khiến anh có phản ứng mãnh liệt như thế.

Hàn Lan Uy đang do dự định khoác áo cho cô trước khi rời đi thì một thân hình nhỏ xinh bên trong đi ra.

Lí Uyển Lăng không phòng bị ngẩng đầu lên thì bị người đàn ông cao ngất anh tuấn nam tính hớp hồn, cô chưa từng thấy người đàn ông nào có dáng người hoàn mỹ rắn chắc như vậy, khuôn mặt ngũ quan cân xứng như điêu khắc đủ để câu hồn phách người khác.

Lí Uyển Lăng lẳng lặng đánh giá anh một hồi lâu rồi kết luận người đàn ông này có dáng người cao lớn hoàn mỹ rất phù hợp để thử quần áo, bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát.

. Chào cô, tôi muốn tìm mua mấy bộ lễ phục dạ tiệc.

Hàn Lan Uy trầm giọng gọi Lí Uyển Lăng đang ngẩn người.

. A …Anh biết nói tiếng Trung ?

Lí Uyển Lăng vẻ mặt nghi hoặc

. Tôi đang nghĩ anh là người nước ngoài.

Hàn Lan Uy nhướng mày

. E rằng làm cô thất vọng, tôi có thể được xem là phân nửa người nước ngoài.

. Anh là người lai ?

Lí Uyển Lăng vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

Hàn Lan Uy mỉm cười gật đầu, anh đối cô gái này có chút hảo cảm, cô làm cho anh nhớ tới em gái của mình.

. Lai nước nào ?

Lí Uyển Lăng buột miệng hỏi. Cô lập tức thấy câu hỏi của mình có vấn đề nên bổ sung ngay

. Ý của tôi là anh là người nước nào…


Lời còn chưa dứt, Hàn Lan Uy lập tức hiểu ý gật đầu.

. Bố tôi là người Đài Loan, còn mẹ tôi là người Mỹ.

Anh một mặt trả lời, một mặt trong lòng buồn cười nghĩ, không hiểu có phải con gái Đài Loan khi tò mò đều trực tiếp hỏi như vậy hay không ?

. Thực xin lỗi, tôi không biết có người đến, hôm các cô nhân viên của tôi nghỉ phép, trong shop chỉ có một mình tôi thôi.

Lí Uyển Lăng miễn cưỡng đè nén tính tò mò của mình, chuyện làm ăn vẫn là quan trọng hơn.

Hàn Lan Uy khóe môi hơi nhếch lên lộ ra vẻ thú vị có chút gian tà tươi cười:

. Tôi lại nghĩ nhân viên của cô đang ngủ trưa.

Ánh mắt của anh lại nhẹ nhàng hướng về phía Phùng Lãnh Nhi.

Lí Uyển Lăng theo tầm mắt của anh nhìn về phía sô pha có Phùng Lãnh Nhi đang ngủ, tư thế của cô ấy làm cô suýt ngất.

. Thực ngại quá, cô ấy là bạn tôi, cô ấy nghỉ ngơi ở đây trong chốc lát.

. Không sao, làm phiền cô giúp tôi chọn vài bộ lễ phục dạ tiệc? Không cần quá rườm rà.

. Không thành vấn đề.

Lí Uyển Lăng phấn chấn tinh thần trả lời, đây chính là chuyên môn của cô, cô nhanh chóng chọn năm bộ cho anh xem.

Hàn Lan Uy vừa lòng gật đầu, tiếp theo ánh mắt anh dừng lại ở hai bộ lễ phục trên tay cô.

. Hai bộ kia có thể cho tôi xem được không ?

Hết chương 7