Khiết Phích

Chương 98




Ác mộng đến không có dấu hiệu báo trước, vào tối một ngày nọ, đột nhiên Tiêu Đồng bật người tỉnh dậy, mùa đông buốt lạnh thế mà trên lưng nàng đổ ra một tầng mồ hôi, thấm ướt cả áo ngủ. Tiêu Đồng lau mặt, nuốt nước bọt, sau đó không ngủ lại được nữa.

Tiêu Đồng mở đèn trần, đèn bàn, trong phòng có đèn gì đều mở lên hết, sau đó đắp kín chăn nhìn trần nhà, nhìn đến hừng đông. Sáng hôm sau lúc mở cửa hàng, Tiêu Đồng nói mình bị cảm không thoải mái, để Trần Hồi xuống một mình, điểm tâm cũng không ăn, đến hơn chín giờ sáng, lúc ánh nắng rọi xuyên vào cửa sổ nàng mới thiếp đi được một lúc.

Trần Hồi chỉ có một mình cũng không muốn ăn sáng, hôm đó không đến quán Du Khinh Hàn mua điểm tâm mà mở tủ lạnh lấy hai lát sandwich ăn cùng với một ly sữa bò. Du Khinh Hàn thấy Trần Hồi không tới, đoán ngay là Tiêu Đồng có chuyện, cô vờ như lơ đãng bước vào tiệm may, nhìn một vòng quả nhiên không thấy bóng dáng Tiêu Đồng.

Du Khinh Hàn hỏi Trần Hồi: "Sư phụ em đâu?"

Trần Hồi đang vẽ phác thảo thiết kế, không rảnh nói chuyện với Du Khinh Hàn, thuận miệng nói: "Bị bệnh, đang nằm nghỉ rồi."

"Bị bệnh?" Du Khinh Hàn sốt sắng hỏi: "Bệnh gì? Nghiêm trọng không?"

"Cảm cúm, sáng nay nói nhạt miệng nên không muốn ăn điểm tâm, em có cặp nhiệt độ cho cô ấy, không thấy nóng, chắc là do trở trời nên bị cảm lạnh."

"Vậy tí nữa tôi nấu cháo, trưa nay em bưng lên cho sư phụ, không ăn uống gì thì sức nào chịu nổi."

"Không cần đâu, sáng nay trước khi xuống em có hỏi sư phụ rồi, cô ấy nói không muốn ăn cơm trưa, người như sư phụ em đâu phải chị không biết, cố chấp lắm, đã muốn làm gì thì tám con trâu cũng không kéo lại được, chị có nấu cũng phí công thôi." Trần Hồi thẳng lưng lên, vặn người, nói: "Chiều nay em đóng cửa sớm một chút rồi nấu cơm tối cho cô ấy ăn, chị đừng lo."

Trần Hồi đã nói như vậy thì Du Khinh Hàn chỉ có thể nói 'Được', nhưng cô không yên lòng được, suy nghĩ một chút, vẫn tự tay nấu cháo đưa qua cho Tiêu Đồng.

Lúc Du Khinh Hàn gõ cửa thì Tiêu Đồng vừa tỉnh giấc, chỉ nói chờ một lát, sau đó rời giường thay quần áo, chải đầu rồi mới đi mở cửa. Du Khinh Hàn cũng không vội, chờ ở ngoài gần mười phút, Tiêu Đồng vừa mở cửa ra, không ngờ lại là Du Khinh Hàn, sửng sốt một hồi mới hỏi: "Cô có việc gì à?"

Du Khinh Hàn nâng chén giữ nhiệt trong tay lên, "Trần Hồi nói em bị bệnh, lại không ăn cơm, tôi nói đầu bếp nấu ít cháo, dù có đói hay không thì cũng ăn một chút đi." Cô vừa nói vừa lén lút quan sát Tiêu Đồng, thấy sắc mặt nàng hơi kém, giống như chỉ là ngủ không ngon, nghe tiếng của Tiêu Đồng cũng không có giọng mũi, chắc cũng không bị cảm nghiêm trọng lắm.

"Cảm ơn." Tiêu Đồng nhận chén từ tay Du Khinh Hàn, đặt lên khay trà trong phòng, lấy một gói đậu phộng rang muối ở trên ban công đưa cho Du Khinh Hàn xem như đáp lễ, "Mấy hôm trước Trần Hồi mua về, nghe nói là được nhập trực tiếp nông trại trồng bằng phương pháp hữu cơ, cô cũng nếm thử đi."

Du Khinh Hàn nói: "Được rồi, em không khoẻ thì ăn xong rồi đi nghỉ đi, trời lạnh đừng đứng ngoài cửa, bị cảm nặng thêm thì phiền đó."

"Ừm." Tiêu Đồng cũng không khách sáo với Du Khinh Hàn, trả lời một tiếng rồi đóng cửa lại.

Chỉ là Tiêu Đồng đã thay quần áo rồi nên cũng không ngủ tiếp, ăn xong dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, chào hỏi Trần Hồi rồi ra ngoài đi dạo.

Trấn nhỏ không có mấy nơi để đi, Tiêu Đồng dạo một vòng lại quay về dưới nhà mình, nàng dừng lại một chút ở cửa hàng bán tạp hoá, mua một gói thuốc lá mới đi về.

Rất nhiều năm rồi Tiêu Đồng không hút thuốc, lúc còn trẻ không hiểu biết, lên cơn tự ngược mới bị nghiện, cai mất mấy năm mới khỏi, hôm nay không biết tại sao tự nhiên lại muốn hút.

Nàng nằm trên ghế tựa ở ban công, ngậm điếu thuốc trong miệng, nicotin đột ngột tràn vào phổi khiến nàng ho sặc sụa mấy nơi mới ngừng lại được, sau đó dần thích ứng, khói thuốc đi vào phổi rồi lại phả ra, thần kinh Tiêu Đồng cũng từ từ trấn định lại.

Thuốc lá dễ nghiện khó cai, giờ hút lại thấy thuốc rất ngon, chỉ một buổi chiều Tiêu Đồng đã hút hết nửa gói, khi Trần Hồi mở cửa ra, cô bị sặc ho khan liên tục.

"Ặc, sư phụ, cô ở đây đốt thuốc nhóm lửa chơi trò gì vậy? Khói thuốc mù mịt như vậy em không nhìn thấy người luôn."

Cả buổi chiều Tiêu Đồng lâng lâng trong sương khói, nghe thấy tiếng Trần Hồi mới hồi phục tinh thần, nhìn xung quanh, đúng là chỉ thấy khói thuốc lượn lờ, Trần Hồi cũng không hề nói quá. Tiêu Đồng dập thuốc, đứng lên mở tất cả cửa sổ phòng lẫn ban công, đồng thời bật máy hút mùi ở bếp và WC, sau đó thản nhiên cầm giỏ rau trong tay Trần Hồi như không có chuyện gì.

"Sao hôm nay đóng cửa sớm vậy?"

Trần Hồi che mũi ca cẩm, "Không phải là vì cô khó ở sao? Bởi vậy em mới dọn hàng sớm, còn mua một đống xương định hầm canh cho cô uống. Vậy mà lên đây lại thấy cô nuốt mây nhả khói, không phải em nói cô gì đâu, nhưng mà sư phụ bị cảm còn hút thuốc nữa, cô không muốn sống nữa phải không? Sao trước giờ em lại không biết cô còn có tật hút thuốc vậy?"

"Cai lâu rồi." Tiêu Đồng lấy đồ Trần Hồi đã mua để vào bếp, còn mình thì xoay người bước vào phòng vệ sinh, đánh răng hai lần rồi dùng thêm một lần nước súc miệng, đi ra còn lấy hai viên kẹo cao su cho vào miệng nhai, vừa nhai vừa nói, "Thì cũng vì hôm nay nhạt miệng, nên lúc đi ngang qua tiệm tạp hoá mới không nhịn được."

"Nhịn không được cũng phải ráng nhịn chứ, chút nữa ho sặc sụa cô lại còn khó chịu hơn."

Tiêu Đồng đuối lý, cười cười, nói: "Biết rồi, tôi hứa, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng."

Trần Hồi không nói gì thêm, vào bếp chuẩn bị nấu ăn, Tiêu Đồng cũng đi vào giúp.

Ăn cơm tối xong, nhà bếp cũng được dọn sạch sẽ, hai người thay nhau tắm rửa rồi về phòng ngủ. Bình thường chín giờ tối Tiêu Đồng đã ngủ, hôm nay ba giờ sáng đột nhiên giật mình tỉnh dậy, trên lưng lại là một lớp mồ hôi.

Tiêu Đồng tắm thêm lần nữa, thay áo ngủ, nửa đêm lại lên cơn thèm thuốc lá, cầm lấy nửa gói thuốc còn sót lại đi tới ban công. Lúc này nàng đã rút kinh nghiệm, đóng cửa lớn ban công lại rồi mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào, Tiêu Đồng run lập cập, xoa xoa tay vào nhau, đứng trong bóng tối châm một điếu thuốc. Vừa mới châm lửa, tạch một cái, đèn ban công nhà bên cũng sáng, Du Khinh Hàn bước ra, đúng lúc đối mặt với Tiêu Đồng.

Theo bản năng, Tiêu Đồng giấu nhẹm điếu thuốc trong tay ra sau lưng.

Đêm đông yên tĩnh không một tiếng động, hai người lúng túng đối diện nhau một lúc, Du Khinh Hàn trước tiên quay đầu ho khan một tiếng, cách ban công hỏi: "Ngủ không được à?"

Từ khi Tiêu Đồng nghiện thuốc tới nay, vẫn luôn lén Du Khinh Hàn mà hút, đã trở thành phản xạ có điều kiện, lớn bằng này tuổi rồi nhưng vẫn không bỏ được thói quen, chắp tay sau lưng giấu giấu giếm giếm một hồi, mãi đến khi tàn thuốc rớt lên tay nàng mới nhớ ra, bây giờ mình với Du Khinh Hàn không có quan hệ gì, thích hút thuốc thì hút, sao phải trốn tránh chứ? Thế là Tiêu Đồng thả lỏng cánh tay sau lưng ra, nhưng cũng không tiện hút nữa, cứ để điếu thuốc tự cháy. Không biết tại sao, hút thuốc ở trước mặt Du Khinh Hàn làm Tiêu Đồng có cảm giác có tật giật mình.

"Đúng vậy." Tiêu Đồng gượng cười, nói, "Cô cũng ngủ không được sao?"

"Ừm, vốn định hỏi bệnh của em đã đỡ hơn chưa, lại sợ quấy rầy giấc ngủ của em."Du Khinh Hàn nhìn sơ qua quần áo trên người Tiêu Đồng, cau mày, "Sao lại mặc ít vậy? Mau vào nhà đi."

"Trong phòng bức bối quá, tôi muốn ở ban công hóng mát một lúc." Tiêu Đồng lấy khăn choàng trên ghế khoác lên người, "Vậy thì không lạnh nữa."

Sau đó hai người rơi vào im lặng.

Đến khi điếu thuốc trên tay Tiêu Đồng sắp cháy hết, Du Khinh Hàn mới mở miệng nói: "Không ngờ mới chớp mắt một cái, hai đứa mình đã bốn mươi rồi."

"Cái gì chớp mắt một cái, không phải là mỗi ngày đều trôi qua sao, Bảo Bảo cũng lớn như vậy rồi."

Nhắc đến Bảo Bảo, cả hai mới có đề tài, Du Khinh Hàn hé miệng cười, nói: "Bây giờ Bảo Bảo chuyện gì cũng biết, hôm đó tôi tới thăm con bé, em đoán xem nhóc con này nói gì với tôi?"

Tiêu Đồng hiếu kỳ, "Nói gì?"

"Con bé nói, " Du Khinh Hàn hắng giọng một cái, bắt chước theo giọng điệu của Bảo Bảo, " 'Cô út à, chừng nào cô mới thu phục được dì con vậy? Con nhìn hai người cọ tới cọ lui bao nhiêu năm rồi, con thấy mà còn sốt ruột giùm đó.'"

Đây là đề tài mà trước giờ Du Khinh Hàn chưa từng dám đề cập tới trước mặt Tiêu Đồng, bây giờ dựa vào miệng Bảo Bảo nói ra, điệu bộ giống y như đúc, chọc Tiêu Đồng bật cười, "Cô trả lời con bé thế nào?"

"Tôi dám nói gì chứ, con nhóc này còn nhỏ mà quỷ quái lắm, lại thân thiết với chúng ta, ít nhiều gì cũng đoán được."

Tiêu Đồng nhớ tới Bảo Bảo, trong mắt phảng phất ý cười, "Cô bé này, chừng hai năm nữa thôi là có đối tượng rồi."

Du Khinh Hàn trêu chọc: "Sao? Không nỡ à?"

"Tất nhiên không nỡ, cô cam lòng chắc?" Tiêu Đồng khinh bỉ liếc cô một cái, "Nếu như gặp được người cũng đơn giản như nó thì tốt, còn nếu gặp phải người như cô, kiểu gì tôi cũng phải đánh gãy hai cái xương của tên đó."

"Không có đâu, Bảo Bảo của chúng ta cũng không có ngốc như em, gặp phải người như tôi, bị huỷ hoại cả cuộc đời." Du Khinh Hàn nhìn sườn mặt Tiêu Đồng, cười nói, "Bảo Bảo của chúng ta, tinh lắm..."

Du Khinh Hàn một câu rồi lại một câu "Bảo Bảo của chúng ta", giống như cô gái nhỏ đã bắt đầu dậy thì kia chính là con gái của cô và Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng nghiêng đầu nhìn Du Khinh Hàn, phát hiện thấy nếp nhăn ở khoé mắt cô đã rõ ràng hơn.

Tiêu Đồng nói: "Du Khinh Hàn, đừng đợi nữa."

Cho dù đã nhiều năm như vậy, khi nghe thấy câu nói này, tim của Du Khinh Hàn vẫn đau như bị kim đâm.

Du Khinh Hàn hờ hững cười, "Em cứ lo cho em đi, tôi chờ thì mặc tôi, hai ta không can thiệp chuyện của nhau."

Tiêu Đồng nói: "Cần gì chứ."

Du Khinh Hàn nói: "Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, dù sao cũng chỉ là đợi đến khi tôi chết, hoặc là em chết, duyên phận đời này của mình coi như xong, kiếp sau, tôi lại dùng một đời theo đuổi em, nhưng mà, tôi sẽ không làm những chuyện khốn nạn đó nữa."

Tiêu Đồng nghe xong, châm chọc cô: "Đời này cô ăn ở như vậy, kiếp sau còn muốn làm người à? Nghĩ hay thật."

Du Khinh Hàn dửng dưng như không, "Không làm người cũng được thôi, làm mèo con chó con gì đó, được em nuôi cả đời, cũng rất tốt."

"Quên đi thôi, kiếp sau tôi cũng không muốn làm người."

"Vậy em muốn làm gì?"

"Làm con gián đi, đời này cũng trải qua hết bần hàn, phú quý rồi, kiếp sau tốt nhất là làm con gián, có một ngày đi ra ngoài kiếm ăn, bị người ta đạp một cái chết tươi, có chết cũng thống khoái."

Du Khinh Hàn nhìn Tiêu Đồng, thấy nàng nói như thật, cô cũng cười theo nàng, "Không đâu, người tốt như em đến Diêm Vương gia cũng không đành lòng bắt em làm con gián, kiếp sau cứ để tôi làm gián đi, để tôi bị em một cước giẫm chết, âu đó cũng là cái số của tôi."

Hai người câu được câu không tán gẫu, càng nói càng cường điệu, nói một hồi Tiêu Đồng cũng buồn ngủ, cuối cùng cũng không hút được thuốc, nàng ngáp một cái đi vào ngủ, ngủ thẳng tới bình minh.