Khiết Phích

Chương 89




Công việc của Tiêu Đồng dần đi vào quỹ đạo, tay nghề khéo léo cùng sự cẩn thận đã giúp nàng tích luỹ được một lượng khách quen ổn định, có lúc quá bận không thể tiếp thêm khách, hàng xóm tình nguyện chờ thêm mấy ngày cũng không muốn đến tiệm may nằm trên con đường khác sửa quần áo.

Bác Lý bên cạnh thường mang theo cháu của mình đến cửa hàng Tiêu Đồng, để nàng sửa đồng phục cho cậu bé. Từ đó về sau, chỉ cần là sửa quần áo đều phải mang đến chỗ Tiêu Đồng, không có việc gì cũng thường đến chỗ nàng ngồi chơi, đưa cho Tiêu Đồng ít bánh trái mình tự làm, điều này khiến Tiêu Đồng hơi ngại ngùng.

Lần trước bác Lý bác cầm quần áo của con dâu đến để thay dây kéo, đúng lúc Tiêu Đồng đang làm không xuể, nàng đành phải xin lỗi nói mình không có thời gian, giới thiệu với bác Lý hiệu may nằm trên con phố khác, cách nơi này không xa.

Bác Lý cầm quần áo tức giận nói: "Cửa tiệm đó vừa sửa ổ khoá vừa may đồ, làm sao chuyên nghiệp được như cô. Thái độ bà chủ bên đó lại tệ nữa, lần trước tôi đem quần đi sửa, lúc lấy về mới thấy trên ống quần có một lỗ lớn được che lại bằng miếng dán. Tôi tìm bọn họ nói chuyện, bà chủ còn chống nạnh mắng tôi muốn quỵt tiền của bà ấy! Tôi tức mà ăn không vô cả hai ngày trời! Nếu không phải trước đây cả huyện này chỉ có một tiệm may đó, ai muốn giao đồ cho bà ta chứ? Bây giờ có cô tay nghề tốt lại chu đáo thế này, chắc không tới mấy năm nữa, cái tiệm kia sẽ phải đóng cửa!"

Bác Lý nói như vậy, Tiêu Đồng không tiện từ chối nữa, đành phải nói: "Vậy bác để xuống đi, nhưng bây giờ đơn hàng của tôi đầy rồi, phải đợi ít nhất hai tuần nữa mới làm xong, vậy có được không?"

"Được, mẹ của Vĩ Vĩ cũng không mặc mấy bộ quần áo cũ này nữa, hôm đó chuẩn bị đem vứt đi, tôi nhìn thấy chúng vẫn còn mới, chỉ có hư dây kéo thôi, vứt đi thì tiếc lắm, tôi nghĩ đem tới cho cô sửa, sau đó tôi mặc cũng được."

Tiêu Đồng ngừng công việc trên tay, tới quầy viết biên nhận cho bác Lý, "Được, vậy bác giữ biên nhận cẩn thận, tháng sau tới lấy nha."

Tiễn bác Lý đi, Tiêu Đồng dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, nhìn xung quanh.

Không gian mặt tiền bị chiếm dụng bởi đủ các loại vải vóc cùng với phụ kiện, mọi việc từ đặt hàng, nhận đơn hàng, may hàng, quét dọn đều do một tay nàng quán xuyến, lúc đầu còn nghĩ sẽ thoải mái ung dung, bắt tay vào làm rồi mới thấy mình quá bận rộn.

Vốn Tiêu Đồng định ba tháng nữa, chờ chuyện làm ăn trong tiệm ổn định mới bắt đầu kế hoạch tuyển dụng, nhưng lúc này sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô viết một tờ thông báo tuyển người dán lên cửa kính.

Tiêu Đồng tuyển người học việc, bao ăn ở, nhưng tiền lương tương đối ít, người trẻ trong huyện đại đa số đều ra ngoài làm công, muốn tìm người cũng không dễ. Tuy người đến phỏng vấn không ít, nhưng tầm mắt quá cao, bị mấy mẩu quảng cáo giả tạo trên TV lừa gạt, nghĩ nơi của Tiêu Đồng là bệ đỡ thần kỳ, một tháng nhập môn, hai tháng thành tài, ba tháng thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, người thật sự muốn học nghề may căn bản không có. Tiêu Đồng dán thông báo hơn một tuần lễ cũng không tìm được học viên ưng ý, lại còn xảy ra sự cố.

Cửa hàng của Tiêu Đồng bị người ta phá.

Một đêm, Tiêu Đồng dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc trong tiệm, khoá cửa cuốn lên tầng hai nghỉ ngơi, không ngờ hôm sau mở cửa ra thấy bên đường có một đám người đứng chỉ trỏ vào cửa hàng của mình. Tiêu Đồng chen lấn chạy đến xem, thấy trên cửa không biết từ lúc nào bị người ta phun sơn đỏ viết một dòng chữ lớn:

Hung thủ giết người, không chết tử tế được!

Mấy chữ đó viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng gần như lấp đầy cả cánh cửa sắt, sơn theo nét chữ chảy xuống từng dòng giống như máu chảy, đặc biệt là dấu chấm than chói mắt kia, nhìn thấy mà giật mình.

Bác Lý cũng là một thành viên trong đám đông vây xem, trên tay bà là mớ rau dưa mới đi chợ mua về, vừa thấy Tiêu Đồng vội kéo tay nàng lại hỏi: "Tiêu Đồng à, chuyện gì thế này?"

"Tôi cũng không biết." Tiêu Đồng hơi bối rối, hình như mình không gây thù với ai, đây là chuyện gì? Là trò đùa của thiếu niên rỗi việc? Hay là xã hội đen muốn báo thù nhưng lại tìm nhầm chỗ?

"Cô có đắc tội ai không?"

"Không có." Tiêu Đồng lắc đầu, mỉm cười thoải mái: "Tám chín phần là trò đùa của bọn nhóc thôi."

Nói xong, Tiêu Đồng quay đầu lại, cao giọng nói với đám người đang xem xung quanh đó, "Mọi người, chuyện này chỉ là trò đùa của đứa nhỏ nào thôi, không có gì, mọi người tản ra đi... Ông Trương, sữa đậu nành với bánh quẩy trong tay ông ăn lúc nóng mới ngon, cháu ông đang chờ ăn sáng ở nhà phải không? Không về bây giờ thì bánh quẩy sẽ hết giòn đó."

"Ôi! Không! Cháu tôi còn chờ buổi sáng đây!" Ông Trương vỗ vào trán một cái rồi như làn khói chạy nhanh về nhà, mọi người cười ầm lên, có người bắt đầu thì tự nhiên những người khác cũng giải tán theo.

Nhưng vì chuyện này, việc kinh doanh hôm nay của Tiêu Đồng bị ảnh hưởng nặng nề, bình thường trong một buổi sáng nàng đã có mấy khách hàng, nhưng cả ngày hôm nay đã trôi qua mà một khách cũng chưa vào cửa.

Thị trấn nhỏ luôn như vậy, tin tức lưu truyền còn nhanh hơn gió, nhất là mấy chuyện ngồi lê đôi mách kiểu này, không tới nửa ngày đã truyền đi khắp huyện, càng truyền càng đặc sắc. Buổi sáng truyền đi còn là không biết Tiêu Đồng chọc đến ai mà có người tạt sơn đỏ lên cửa tiệm cô, đến buổi chiều tất cả đều rỉ tai nhau Tiêu Đồng giết người, là kẻ tội ác tày trời vì chạy án mới đến chỗ này, mọi chuyện có khuynh hướng ngày càng tệ hại.

Tiếp tục như vậy không phải biện pháp tốt, chuyện làm ăn sau này biết phải làm sao. Dù sao hôm nay chắc cũng không có việc, Tiêu Đồng bớt đi một buổi ngủ trưa, làm xong hết đơn hàng hôm nay rồi đóng cửa tiệm nửa ngày, tới đồn báo cảnh sát.

Cảnh sát cũng rất lúng túng, việc này thứ nhất không có chứng cứ, thứ hai không gây ra thiệt hại nào đáng kể, nhiều lắm chỉ là nghi phạm gây rối trật tự công cộng, rất khó bắt được hung thủ. Nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn là cảnh sát, vẫn cùng Tiêu Đồng về tiệm nhìn qua một chút "Hiện trường vụ án", chụp mấy bức ảnh, ghi chép sơ rồi quay về, không khác gì so với không đến. Ngược lại, bởi vì cảnh sát đến, lời đồn đại trong dân chúng ngày càng lan rộng, thậm chí tin đồn kiểu như "Tiêu Đồng giết người chặt xác giấu trong tủ lạnh, vì vậy mà cảnh sát mới tới cửa tìm chứng cứ" cũng được đưa ra.

Tiêu Đồng không biết phải làm sao, lo lắng cả đêm, hôm sau miệng bị lở, chạm vào thôi cũng đau.

Người xui xẻo thì uống nước cũng bị dính kẽ răng, sáng sớm khi Tiêu Đồng xuống lầu lại thấy có thêm một đám người vây xung quanh cửa tiệm, cô sửng sốt vội vàng chạy đến xem, đúng như dự đoán, trên cửa cuốn lại có thêm nội dung mới, thậm chí bây giờ từ ngữ còn ô uế không thể tả, Tiêu Đồng nhìn thấy mắt tối sầm lại, lập tức gọi điện báo cảnh sát.

Thái độ xử lý của cảnh sát cũng giống hôm qua, gặp thêm phóng viên đánh hơi chạy đến, thêm mắm dặm muối đưa tin chuyện này, kết quả mấy hôm sau, trước cổng nhà Tiêu Đồng ngày càng có nhiều người bu lại nhìn ngó chỉ trỏ, khiến Tiêu Đồng không thể tiếp tục công việc kinh doanh của mình.

Không thể để tình trạng này tiếp tục, cảnh sát cũng bỏ mặc thì Tiêu Đồng chỉ có thể tự xử lý, nàng không biết đây là trò đùa dai hay có người cố tình trả thù, bất kể thế nào, nàng nghĩ thủ phạm tối nay sẽ còn đến. Bởi vậy nên đã bật chế độ quay video tự động trên điện thoại đặt ở ban công tầng ba, quay lại mọi hành động của kẻ kia, còn mình thì núp phía sau, chuẩn bị tóm lấy thủ phạm.

Đúng như dự đoán, trong đêm khuya thanh vắng hung thủ lại đến, Đó là một người mặc áo len đen có mũ, dáng vóc không cao, không nhìn ra là nam hay nữ. Hắn đội mũ, đeo khẩu trang, mở thùng sơn màu đỏ trong tay, trong thùng còn để một cây cọ, lớp sơn cũ trên vành thùng đã khô, chứng tỏ đã được sử dụng nhiều lần.

Hắn xách thùng sơn đứng trước cửa tiệm Tiêu Đồng, đặt thùng xuống, nhúng cọ vào sơn chuẩn bị viết nội dung mới lên cửa.

"Dừng lại!" Tiêu Đồng lao ra từ trong tối túm chặt lấy hung thủ, sợ hắn bỏ chạy.

Thủ phạm hiển nhiên không ngờ có người trong góc tối, bị Tiêu Đồng bắt được trở tay không kịp, muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Đồng nhưng giãy mấy lần cũng không thoát. Cùng đường, hắn cầm cây cọ vung về phía Tiêu Đồng một cái, Tiêu Đồng bất ngờ bị sơn đỏ văng lên mặt, suýt chút nữa rớt vào mắt, nàng vô thức quay đầu lại, thủ phạm nhân cơ hội đó dùng sức đẩy Tiêu Đồng ngã xuống đất, còn mình thì chạy trốn theo hướng ngược lại, ngay cả cọ và thùng sơn cũng không kịp mang theo.

"Đừng chạy!" Tiêu Đồng bị đẩy ngã nằm dưới đất, bàn tay ma sát với mặt đường thô ráp, bong một lớp da, cơn đau nóng rát, máu lập tức chảy ra.

Tiêu Đồng không nghĩ được nhiều, một lòng chỉ muốn bắt được kẻ kia trong hôm nay. Hiện tại đã làm động đến hung thủ, nếu để hắn chạy, sau này rất khó bắt được. Nhưng nàng còn chưa kịp đuổi theo thì không biết từ đâu xuất hiện một người.

"Đừng đuổi nữa." Người kia kéo khuỷu tay Tiêu Đồng, nâng bàn tay bị thương của nàng lên, lật lại xem trước ánh đèn đường, "Tay em bị thương, không xử lý sẽ bị nhiễm trùng, đi bệnh viện với tôi trước đi."

"Không được, để hắn chạy thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ!" Tiêu Đồng hất tay người nọ ra, vừa định đuổi theo lại bị ngăn cản.

"Hắn không chạy được, em yên tâm."

"Cô có ý gì?"

Câu này còn chưa nói hết, Tiêu Đồng đã nghe thấy một tiếng hét thảm phía trước, mấy phút sau, có vài người trong bóng tối đi đến chỗ cô, chờ họ đến gần, Tiêu Đồng mới nhìn rõ là mấy cảnh sát mặc đồng phục, đang giữ một tên thấp bé bị còng tay.

Đứa nhóc bất lương rơi vào tay cảnh sát còn không thành thật, vặn vẹo đôi tay bị còng kêu oan.

"Đừng nhúc nhích! Thành thật một chút!" Cảnh sát đứng đầu cảnh cáo hắn một câu, sau đó quay sang chào Tiêu Đồng, "Tiêu tiểu thư chào cô, tôi họ Ngô, là cảnh sát ở đồn cảnh sát Thượng Dung, xin phiền hai người làm nhân chứng, hợp tác với công việc của chúng tôi, cùng chúng tôi về văn phòng làm biên bản."

"Được." Tiêu Đồng không chút do dự, "Xin chờ tôi một chút, tôi còn có một đoạn video, không chừng có thể dùng làm bằng chứng, để tôi đi lấy."

"Được rồi, cảm ơn sự hợp tác của cô."

Hơn nửa đêm Tiêu Đồng cùng đám người bọn họ đi đến đồn công an, viết biên bản xong thì trời cũng hửng sáng. Tên thấp bé kia hoá ra là một cô gái không lớn không nhỏ, tên Trần Hồi, năm nay mới vừa tròn mười sáu tuổi, cha mẹ ly dị, mỗi người lại có gia đình mới, không ai quan tâm đến cô, sơ trung đã bỏ học, suốt ngày long nhong trộm gà bắt chó kiếm ăn, trước đây cũng từng bị bắt mấy lần nhưng bởi chưa thành niên nên đồn cảnh sát không làm gì được cô, lần nào cũng chỉ giáo dục miệng rồi thả đi, bây giờ cảnh sát nhìn thấy cô lại đau đầu.

Trần Hồi là kẻ già đời, căn bản không sợ cảnh sát, thái độ cợt nhả, cảnh sát hỏi đông cô đáp tây, hơn hai giờ sau mới chịu nhận tội.

Trần Hồi không thù không oán với Tiêu Đồng, về phần tại sao muốn làm chuyện hại mình hại người như vậy, nói theo cách của cô là, "Nhận tiền của người để trừ hại cho người."

Thì ra hôm đó trong quán internet Trần Hồi tiêu hết tiền bị ông chủ đuổi đi, cô lang thang trên phố không mục đích thì gặp được bà chủ hiệu may trên con phố kia giao việc, bảo cô hàng ngày vào nửa đêm viết chữ lên cửa tiệm Tiêu Đồng, viết càng khó nghe càng tốt, mỗi lần Trần Hồi được trả hai trăm tệ tiền công. Trần Hồi nghe thấy có chuyện tốt, kiếm được còn nhiều hơn so với mình đi ăn trộm, không do dự lập tức đồng ý, không ngờ mới viết tới lần thứ ba đã bị tóm gọn.

"Phi." Trần Hồi xùy xùy nói, "Đúng là xui xẻo."

Cảnh sát thẩm vấn nghe câu này bị chọc cười, "Tiêu tiểu thư với cô không thù không oán, bị cô gây phiền phức còn ảnh hưởng đến chuyện làm ăn, người ta còn chưa nói xui xẻo, vậy mà cô lại còn không biết xấu hổ nói mình xui."

"Thì ra cô ấy họ Tiêu à." Trần Hồi uể oải nói, "Hết cách rồi, tôi không có tiền ăn cơm nên đói bụng, ai cho tôi tiền thì tôi làm việc cho người đó, đây chính là đạo lý, anh cảnh sát, hay là anh cho tôi ít tiền? Sau này tôi không làm mấy chuyện này nữa."

"..." Thực sự là quá vô lại, cảnh sát không thèm để ý đến cô nữa.

Sau khi biết rõ ngọn nguồn, trước tiên Tiêu Đồng cảm ơn cảnh sát, cảnh sát hỏi nàng định làm thế nào, nàng nói tất nhiên là theo trình tự pháp lý, luật quy định thế nào thì làm thế ấy. Nhưng cảnh sát khuyên Tiêu Đồng nên giải quyết cá nhân. Thứ nhất, chuyện này nhiều lắm cũng chỉ ảnh hưởng đến trật tự trị an, thời gian tạm giam dài nhất cũng chỉ có mười lăm ngày. Thứ hai, Tiêu Đồng vừa mới đến, còn người kia đã mở cửa làm ăn bao nhiêu năm, nếu để họ ghi hận, càng bất lợi đối với Tiêu Đồng. Không bằng Tiêu Đồng tới cửa lịch sự hoà giải, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, sẽ có lợi hơn cho nàng.

Nhưng nói thế nào Tiêu Đồng cũng không đồng ý, "Đồng chí cảnh sát, quốc gia định ra luật pháp tất nhiên là có lý do, áp dụng chế tài đối với người phạm pháp, bồi thường cho người bị hại là chuyện hết sức bình thường. Có lý nào mà thủ phạm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, còn nạn nhân phải tới cửa xin lỗi?" Tiêu Đồng lắc lắc điện thoại trong tay, "Anh nói xem lời này mà lan truyền trên mạng thì người ta sẽ đánh giá thế nào?"

Cậu cảnh sát tép riu kia vốn là có lòng tốt mới đi khuyên Tiêu Đồng, không ngờ nàng lại là người ngoài mềm trong cứng, liếc qua thấy di động của nàng đang để chế độ ghi âm, mặt liền trắng bệch, ấp úng cả buổi không nói nên lời. Cuối cùng có một cảnh sát có thâm niên đi lại điều đình, nói họ sẽ thực thi pháp luật một cách khách quan, rồi lịch sự tiễn Tiêu Đồng đi.

Người ta nói càng lớn tuổi, con người càng học được cách dung hoà với thế giới, nhưng Tiêu Đồng lại cảm giác tuổi mình càng lớn, lại càng tính toán chi li.

Chính cái gọi là thái độ "Hòa giải" này mới tạo điều kiện cho ngày càng nhiều kẻ ác đứng ngoài vòng pháp luật, xâm phạm đến quyền lợi của người tuân thủ pháp luật, chỉ vì quyền lợi của mình mà đấu đá, cái gì gọi là "Hoà giải" "Quên đi", "Chịu thiệt là phúc", bây giờ Tiêu Đồng căn bản không tin những thứ vô nghĩa này nữa, nửa đời nàng chịu thiệt thòi cũng không thấy chuyện gì được gọi là phúc.

Tiêu Đồng cũng biết với khả năng của mình sao có thể lớn lối như vậy, người ta cung kính nàng chỉ vì có Du Khinh Hàn vẫn luôn đứng im lặng sau lưng nàng.

Du Khinh Hàn chính là người tối hôm qua nâng Tiêu Đồng dậy khi nàng bị đẩy ngã, nghe thấy câu nói đầu tiên của Du Khinh Hàn cũng không làm nàng có chút bất ngờ nào, giống như nàng đã lường trước được Du Khinh Hàn sẽ đến.

Du Khinh Hàn hết sức chật vật, cô lén lút đi theo Tiêu Đồng vì sợ nàng quyết liệt đuổi cô đi, sau khi giúp Tiêu Đồng, ngoại trừ muốn đưa nàng đi bệnh viện thì một câu cũng không dám nói.

Khoảng thời gian này Du Khinh Hàn luôn yên lặng bảo vệ Tiêu Đồng, Tiêu Đồng gặp phiền phức, cô không dám ra mặt, đành phải liên hệ với người bên đồn cảnh sát xử lý, không ngờ vẫn bị Tiêu Đồng phát hiện, hoặc cũng có thể nói là Du Khinh Hàn chủ động xuất hiện trước mặt Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng cũng không cảm ơn Du Khinh Hàn, thế nhưng lại làm cô thấy thoải mái.

Lần đầu tiên Tiêu Đồng báo cảnh sát, không có kết quả, lần thứ hai báo cảnh sát, không có kết quả, đến lần thứ ba, không báo nhưng cảnh sát lại chủ động phá án.

Vô số lần liên hệ nhưng không có kết quả Tiêu Đồng cũng không đi sâu tìm hiểu, nàng chỉ cố làm tất cả những chuyện một công dân nên làm, điều gì đã khiến cho việc báo cảnh sát từ vô dụng trở thành hữu dụng, nhất định là ở giữa xảy ra vấn đề, nhưng chắc chắn Tiêu Đồng không phải là nạn nhân của vấn đề đó.

Tiêu Đồng không có xe, đồn cảnh sát lại cách nhà nàng khá xa, Tiêu Đồng không có cách nào khác ngoài việc đợi dưới biển báo dừng của trạm xe buýt.

Du Khinh Hàn do dự muốn nói lại thôi, hồi lâu sau mới ngập ngừng: "Tiêu Đồng, đi bệnh viện trước đi, tay của em..."

Tiêu Đồng rướn cổ lên chờ xe, không để ý tới Du Khinh Hàn.

"Tiêu Đồng..." Du Khinh Hàn chắn trước mắt Tiêu Đồng, giọng điệu hơi cứng rắn, "Đến bệnh viện với tôi."

Tiêu Đồng chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, đổi sang chỗ khác đợi xe.

Cái nhìn này càng khiến Du Khinh Hàn đau lòng hơn so với khi Tiêu Đồng dùng lời nói tổn thương cô lúc trước. Loại thái độ lãnh đạm này đúng là xem Du Khinh Hàn như người xa lạ, không, còn đáng sợ hơn so với người xa lạ, Tiêu Đồng xem cô như không khí, mặc kệ Du Khinh Hàn có ở đó hay không thì Tiêu Đồng cũng không tránh né cô, càng không nhìn đến cô, lỡ nhìn trúng thì cũng quét mắt đi rất nhanh, sau đó nên làm gì thì làm đó, hoàn toàn không xem Du Khinh Hàn là chuyện gì to tát.

Phớt lờ.

Hận không đáng sợ, căm ghét cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là phớt lờ.

Du Khinh Hàn nghĩ, trước đây tuy Tiêu Đồng hận cô, ghét cô, nhưng ít nhất cũng coi cô là một thứ gì đó. Du Khinh Hàn làm gì, nói gì, hận cũng tốt, ghét cũng được, chí ít còn được Tiêu Đồng phản ứng lại, bây giờ đến phản ứng cũng không còn nữa.

Làm sao Du Khinh Hàn không biết Tiêu Đồng hận mình, ghê tởm mình, nhưng cô vẫn muốn nhảy đến trước mặt Tiêu Đồng chỉ là vì không muốn nàng lơ cô đi. Dù hận hay ghét thì cũng được xem như một dạng quan tâm, chỉ có khi Tiêu Đồng bắt đầu phớt lờ cô, mọi thứ cô làm mới trở thành vô nghĩa, dù là tích cực hay tiêu cực cũng không nhận được chút phản hồi nào.

Như thể Du Khinh Hàn biến thành một con kiến trước mặt Tiêu Đồng, có ai quan tâm con kiến làm gì sao? Không, họ còn không nhìn thấy được sự tồn tại của con kiến nữa là.

"Tiêu Đồng..." Du Khinh Hàn hoảng hốt, "Em đừng doạ tôi, em để ý đến tôi một chút đi."

Lời này nếu như bị Du Khinh Hàn của lúc trước nghe được sẽ cười mình chết mất, từ lúc nào Du Khinh Hàn lo sợ tái mét mặt mày như thế, cẩn thận từng li từng tí như thế... Thấp hèn như thế? cẩn thận từng câu từng chữ, cân nhắc xem có nên nói ra miệng hay không, có thể động đến vảy ngược của Tiêu Đồng hay không.

"Được thôi, vậy thì cảm ơn sự giúp đỡ của cô hôm qua."

"Không có, không có gì!" Du Khinh Hàn vui sướng bừng bừng, "Tôi nên làm! Tôi nên làm..."

"Ừ." Tiêu Đồng nghịch điện thoại di động, thuận miệng đáp lời.

Du Khinh Hàn vội vàng kêu lên, "Tiêu Đồng, em đừng như vậy, nói với tôi một câu đi, tôi sợ..."

"Nói à, cô nói đi." Tiêu Đồng quay về phía Du Khinh Hàn, nhưng mắt cô đang nhìn hướng đi của xe buýt, thấy chuyến xe mình đợi sắp đến, cô lấy thẻ xe từ trong túi mình ra, hoàn toàn không để ý đến Du Khinh Hàn.

Chờ xe buýt dừng lại, Tiêu Đồng lên xe quẹt thẻ, Du Khinh Hàn cũng đi lên theo, trong mắt cô chỉ có Tiêu Đồng, mơ mơ màng màng đi ngang người tài xế, tài xế là một người đàn ông trung niên, to tiếng nhắc nhở, "Này, lên xe phải mua vé, không được trốn vé." Tài xế thấy Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng quen biết nhau, trong tiềm thức nghĩ hai người đi cùng nhau, thế là liếc nhìn Tiêu Đồng, "Giúp bạn cô quẹt vé đi."

"Hả?" Tiêu Đồng liếc nhìn Du Khinh Hàn, cười nói với tài xế, "Tôi không đi chung với cô ấy, lúc nãy tôi đã quẹt vé của mình rồi."

"Vậy cô, mua vé." Tài xế bĩu môi nói với Du Khinh Hàn.

Trên chuyến xe buýt đầu tiên của buổi sáng, không có nhiều người, giọng tài xế lại rất lớn, một câu như vậy khiến mọi người trong xe đều quay sang nhìn Du Khinh Hàn. Du Khinh Hàn sờ khắp túi áo, cô vội ra ngoài không mang theo ví, lại bị người ta xem là trốn vé. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chịu đựng ánh mắt xem thường như vậy, cô thở mạnh, nén giận đi xuống xe. Khi xe buýt đã từ từ rời đi, cô mới nhớ không mang ví tiền thì còn có di động, cũng không thể không thanh toán được bằng di động, có điều lúc đó cô quá bối rối nên đầu óc trống rỗng, không nhớ được gì.