Khiết Phích

Chương 76: Pằng!




Tốc độ xe được đẩy lên tối đa, tay Du Khinh Hàn nắm chặt vô lăng, không hề nuốt lời, chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã chạy từ ngoại thành đến công viên Lam Từ trong nội thành.

Tiêu Đồng vẫn không cúp điện thoại, Du Khinh Hàn ngừng xe lập tức hỏi vị trí của nàng, nàng trả lời đứt quãng cũng không rõ ràng lắm, Du Khinh Hàn đi vào tìm kiếm sâu trong công viên. Cũng may mà cô biết rõ công viên này, nhanh chóng tìm thấy Tiêu Đồng.

Trong một góc tối vắng người, ánh đèn đường bị những tàng cây cao khuất lấp, trở nên cực kỳ u tối, cách hai hàng rào chắn, Du Khinh Hàn có thể nhìn thấy ở xa xa dưới gốc cổ thụ, lờ mờ có một bóng đen, có vẻ như có người đang ngồi ở đó. Lại nhìn sang bên cạnh, dường như còn nằm một người, không biết là còn sống hay đã chết.

"Tôi thấy em rồi." Du Khinh Hàn nói vào điện thoại một câu, sau đó cúp máy.

Du Khinh Hàn vội chạy tới, nhảy qua hai hàng rào cao bằng nửa thân người, xuyên qua lùm cây, đứng trước mặt Tiêu Đồng, mang theo hơi thở gấp gáp, ống quần cô dính đầy bùn đất lẫn với cỏ khô.

Tiêu Đồng ngồi bên cạnh một gốc cây to, ôm đầu gối run rẩy, tóc không dài hơn một tấc, vừa ngắn vừa lởm chởm, quần áo của nàng bị xé rách nát, lộ ra xương quai xanh cùng với một mảng da tay trắng xám, vẫn còn run lẩy bẩy dưới ánh trăng.

Du Khinh Hàn cởi áo khoác của mình bọc lấy người Tiêu Đồng, ôm nàng vào ngực. Tiêu Đồng co rúm lại một lúc, nửa tỉnh nửa mơ cầm lấy cánh tay Du Khinh Hàn đưa lên cắn.

"Tiêu Đồng, là tôi." Du Khinh Hàn dùng sức ôm chặt nàng, kề sát vào tai nàng, thấp giọng thì thầm như đang thôi miên.

Động tác của Tiêu Đồng ngừng lại, ngẩng đầu, thấy rõ là gương mặt Du Khinh Hàn, sau đó trố mắt nhìn cô.

"Du Khinh Hàn, tôi giết người." Máu trên đầu Tiêu Đồng đã khô, nàng chỉ vào gã đầu trọc nằm trong vũng máu cách đó không xa, ngây ngốc nói, "Tôi giết hắn."

"Tiêu Đồng đừng sợ, có tôi ở đây."

Trên mặt Tiêu Đồng không có biểu cảm gì, nhưng âm thanh run rẩy không nói được một câu trọn vẹn, Du Khinh Hàn nghe thấy trong giọng nói của Tiêu Đồng lộ ra sợ hãi không thể khống chế, cô nâng gò má Tiêu Đồng, vùi chặt vào lòng, chỉ muốn đem Tiêu Đồng tiến nhập vào trong tim mình, "Tôi ở đây rồi, không sao, không sao nữa rồi..."

Giọng nói Du Khinh Hàn bình tĩnh mà kiên định, tai Tiêu Đồng kề sát trên ngực cô, nghe tiếng tim cô mạnh mẽ đâp từng nhịp, bản thân nàng cũng từ từ bình tĩnh lại. Nàng vùi đầu trong lòng Du Khinh Hàn, ánh mắt mơ hồ, "Tôi giết hắn, đâm vào từng dao, từng dao, phun ra đều là máu."

"Tiêu Đồng, em làm đúng lắm." Du Khinh Hàn ôm nàng, một lần lại một lần khẽ hôn lên đỉnh đầu của nàng, "Em làm đúng, là hắn đáng chết."

"Tôi phải làm gì?" Tiêu Đồng mờ mịt ngẩng đầu, giơ bàn tay dính đầy máu của mình ra, "Du Khinh Hàn, tôi phải làm gì?"

Du Khinh Hàn không lên tiếng. Cô ôm Tiêu Đồng, ánh mắt vẫn đang dò xét trên người gã đàn ông.

Tên đó nằm trong vũng máu, dòng máu ứ đọng trong bóng tối chỉ nhìn thấy đen ngòm, xem ra hắn bị thương rất nghiêm trọng, Du Khinh Hàn không cách nào xác định người đã chết hay chưa.

Du Khinh Hàn an ủi Tiêu Đồng bình tĩnh lại mới đi tới bên cạnh gã đàn ông.

Mắt hắn mở rất lớn, con ngươi trợn trừng lên, Du Khinh Hàn quỳ một chân, duỗi hai ngón tay thăm dò trước mũi hắn, đã ngừng hô hấp. Cô nhìn xung quanh, trong lòng hơi hồi hộp một chút, ánh mắt cũng trầm xuống.

Bên đường nhỏ đối diện có camera, chiếu thẳng vào hướng gã đàn ông tử vong. Đúng lúc này camera đó lại trùng hợp hướng về phía Du Khinh Hàn loé lên tia hồng ngoại, chứng tỏ nó vẫn còn hoạt động bình thường.

Du Khinh Hàn chỉ hoang mang hai giây đã lập tức tỉnh táo lại, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Du Khinh Minh, số đã bấm xong rồi nhưng chỉ sau hai tiếng chuông Du Khinh Hàn đã cúp. Cô suy nghĩ một chút, lại bấm một số điện thoại khác.

Lúc này Mạc Tịch Nguyên đang lật tung khắp mọi nơi để tìm Tiêu Đồng, cả đoàn người tìm kiếm rốt cuộc cũng nhìn thấy chút dấu vết sau núi, đúng lúc đang mở rộng phạm vi. Lúc điện thoại Mạc Tịch Nguyên reo thì chị đang nghe đội trưởng đội tìm kiếm báo cáo tình hình.

Mạc Tịch Nguyên ra hiệu người đội trưởng kia chờ, đi tới một chỗ yên tĩnh lấy điện thoại ra xem, hóa ra là Du Khinh Hàn.

Cũng đã mấy tháng chị không liên hệ với Du Khinh Hàn, lúc này Du Khinh Hàn gọi điện thoại đến đây, tám phần mười là vì Tiêu Đồng, Mạc Tịch Nguyên không dám chậm trễ, lập tức nghe máy, còn chưa kịp mở miệng thì bên kia Du Khinh Hàn đã lên tiếng: "Em tìm thấy Tiêu Đồng."

Tảng đá trong lòng Mạc Tịch Nguyên rơi xuống, vội hỏi: "Em ấy ở đâu?"

"Công viên Lam Từ." Du Khinh Hàn nói, "Cô ấy xảy ra chuyện rồi, có người chết."

Vừa nghe thấy tin đó, trái tim Mạc Tịch Nguyên lại giật nảy lên, "Xảy ra chuyện gì?"

"Trong điện thoại không nói rõ được, chị đem theo mấy người có thể tin được đến đây."

"Được, lập tức đến."

Nói chuyện xong, Mạc Tịch Nguyên lập tức tổ chức người chuẩn bị phương án xử lý, ở một bên khác, Du Khinh Hàn sau khi cất điện thoại vẫn đứng bên cạnh thi thể hồi lâu.

Du Khinh Hàn biết gã này, dù cho hắn hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Lần đó xét xử Du Khinh Hàn cũng có mặt, kẻ này luôn nói lời sám hối thảm thiết, nhưng đến lúc bị áp giải trở về lại đưa ngón giữa với Du Khinh Hàn.

Đây là một trong ba tên hồi trước làm hại Tiêu Đồng, hai tên khác đã chết bệnh trong tù, tên này bị phán mười lăm năm, vì có biểu hiện tốt nên được giảm hình phạt.

Phá huỷ cuộc đời của một con người phải trả giá lớn bao nhiêu?

Đáp án là mười lăm năm, chỉ cần có "Biểu hiện tốt", có khi còn ít hơn.

Kẻ thủ ác có thể được khoan hồng, sau khi ra tù có thể tiếp tục làm chuyện ác, mà người bị hại phải gánh trên vai mặc cảm tội lỗi sống cả đời, buồn cười đến dường nào.

Du Khinh Hàn liếc nhìn dao găm bên cạnh, trên đó dính đầy máu, cả chuôi dao cũng vậy. Nếu như không phải đang vướng quản chế, cô không ngại bồi thêm mấy dao trên ngực gã kia, không, mấy dao làm sao đủ chứ, ngàn đao bầm nát thây cũng không đủ, chết nhẹ nhàng như vậy, thực sự có lợi cho hắn quá rồi.

Gió nổi lên, Tiêu Đồng được bao bọc trong áo khoác của Du Khinh Hàn vẫn không nhịn được run lên từng hồi, nàng dựa vào thân cây, nhỏ giọng gọi tên Du Khinh Hàn, ở trong gió nghe rất phập phù, suýt chút nữa bị gió thổi bay.

Du Khinh Hàn đi tới bên cạnh Tiêu Đồng, ngồi sóng vai cùng nàng, đất bốc lên hơi lạnh, thế là Du Khinh Hàn đỡ Tiêu Đồng dậy, cho nàng ngồi lên chân mình, "Lạnh không?"

Tiêu Đồng gật đầu.

Du Khinh Hàn dùng cả hai tay ôm lấy Tiêu Đồng, "Tốt hơn chút nào chưa?"

"Hắn chết rồi sao?" Tiêu Đồng hỏi.

"Chết rồi."

Tiêu Đồng không nói nữa, sau đó là một khoảng lặng dài.

Đã sắp đến cuối thu, côn trùng trong công viên không còn bao nhiêu, ngoại trừ mỗi khi gió thổi qua lá cây phát ra một loạt âm thanh sàn sạt, dường như không còn nghe thấy gì nữa, tĩnh lặng đáng sợ.

Rất lâu sau, Tiêu Đồng mới hỏi: "Du Khinh Hàn, tôi sẽ chết à?"

Du Khinh Hàn tựa cằm lên vai Tiêu Đồng, "Nói nhảm gì đó."

"Tôi đã giết người, sao mà không chết được."

"Đó là tội hắn phải chịu."

"Tôi không sợ chết, có sống cũng vô vị." Tiêu Đồng nói, "Nhưng chết bởi tên ác quỷ này, tôi không cam tâm."

"Đừng sợ, em sẽ không sao, có tôi ở đây, không để em xảy ra chuyện gì hết." Du Khinh Hàn đem đầu chôn trong bờ vai Tiêu Đồng.

"Tôi không sợ." Cơ thể Tiêu Đồng đang run lên liên hồi, nhưng trên mặt là nụ cười thật tươi, "Tôi tự tay giết kẻ đó, tôi chỉ cảm thấy rất vui."

"Tôi thật sự rất vui, thật đó." Nụ cười trên mặt Tiêu Đồng càng rạng rỡ, "Mười hai năm, lần đầu tiên tôi vui vẻ như vậy."

Du Khinh Hàn cúi đầu, yên lặng ôm Tiêu Đồng chặt hơn.

"Cô đừng có không tin." Tiêu Đồng như đang nói chuyện với Du Khinh Hàn, lại giống như là lầm bầm với chính mình, "Cô xem, những ma quỷ vẫn luôn giam cầm tôi cũng biến mất hết rồi." Tiêu Đồng duỗi tay chỉ vào bóng tối đặc quánh phía trước, "Nơi này chết một tên." Nàng lại chỉ vào một nơi khác, "Nơi này một tên nữa."

Tiêu Đồng chập hai tay lại, trong không khí làm ra tư thế như nổ súng, "Pằng!"

Tiêu Đồng chui ra khỏi lồng ngực Du Khinh Hàn, nhìn vào mắt Du Khinh Hàn, vô cùng phấn khởi, "Những thứ đó, chúng nó nổ tung hết đứa này tới đứa khác, nổ thành một vũng máu kìa, cô có thấy không?"

Du Khinh Hàn gật đầu, giọng nói khàn khàn, "Nhìn thấy."

Tiêu Đồng nhìn Du Khinh Hàn cực kỳ nghiêm túc, sau đó thất vọng quay đầu đi, "Cô không nhìn thấy."

"Tôi biết lâu rồi, các người không ai nhìn thấy hết, vậy nên mấy người không hiểu được tâm trạng của tôi đâu." Tiêu Đồng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Du Khinh Hàn nghẹn ngào nói: "Xin lỗi."

Tiêu Đồng lắc đầu một cái, "Chẳng qua là tôi thấy đáng tiếc thôi, cảnh đẹp như vậy mà mấy người không thấy được."

Nhưng Du Khinh Hàn cũng không phải xin lỗi vì chuyện này.

Cô đang xin lỗi vì chính mình.

Xin lỗi, em gặp nguy hiểm, tôi không thể cứu em. Xin lỗi, em bị ác ma vây hãm, tôi lại là một phần trong đó. Xin lỗi, vì những thương tổn đã gây ra cho em trong những năm qua. Xin lỗi, vì giờ đây tôi vẫn cứ hy vọng xa vời, rằng em có thể yêu tôi lần nữa.

Nếu lời xin lỗi có tác dụng, vậy thì thống khổ Tiêu Đồng chịu đựng mười hai năm qua tính là gì chứ?

Có một số việc làm thì đã làm rồi, sai thì cũng đã sai rồi, pha lê nát còn có thể hàn lại, lòng người vỡ rồi, làm thế nào đi nữa cũng không liền được.

Sự quen thuộc thật đáng sợ, Tiêu Đồng ỷ lại Du Khinh Hàn nhiều năm như vậy, đến thời khắc tuyệt vọng cùng cực, trong tiềm thức người duy nhất nghĩ đến vẫn cứ là Du Khinh Hàn.

Cũng may, mọi thói quen đều có thể thay đổi, cũng may, vẫn còn thời gian.

Trên đời này tất cả mọi người đều không đáng tin, cho dù là cha mẹ ruột cũng không đáng tin, huống hồ gì là một người dưng.

Người sống một đời, đến một mình mà ra đi cũng chỉ có một mình, người duy nhất đáng tin chỉ có chính mình, năm đó kẻ kia phá huỷ một đời của Tiêu Đồng, bây giờ Tiêu Đồng báo đáp lại hắn một mạng.

Thù của mình thì phải tự mình báo, nhân mình gieo thì mình gặt quả, không có chuyện gì công bằng hơn so với điều này.

Sau này Tiêu Đồng cũng có thể tự đi con đường của chính mình, không cần tiếp tục dựa dẫm vào bất kỳ ai.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Mạc Tịch Nguyên cũng chạy tới, đi theo sau chị còn có mấy cảnh sát mặc thường phục, cẩn thận phá hoại hiện trường vài lần, sau đó đưa Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng về cục cảnh sát lấy lời khai.

"Chị điên rồi? Đưa cảnh sát tới làm gì?" Du Khinh Hàn đưa Tiêu Đồng vào ngồi trong xe Mạc Tịch Nguyên, chỉ có ba người họ, vừa lên xe, Du Khinh Hàn liền chất vấn Mạc Tịch Nguyên.

"Đây là án mạng, Mạc gia không xử lý được, Du gia cũng vậy, giao cho cảnh sát là lựa chọn tốt nhất."

"Vậy thì Tiêu Đồng làm sao bây giờ? Chị định cho cô ấy ngồi tù thật à?"

"Tôi đã tìm luật sư cố vấn, việc của Tiêu Đồng có thể nói là tự vệ, thêm nữa em ấy có sổ khám bệnh ở bệnh viện, dù cho là tự vệ gây ra hậu quả, cũng không có chuyện gì lớn. Hơn nữa việc này của Tiêu Đồng càng ít người biết càng tốt, dạo gần đây ở Giang Vũ có vẻ yên bình quá mức, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang chòng chọc nhìn vào đây, Mạc gia cùng với Du gia lén lút xử lý vụ án lớn như vậy, lỡ như bị mấy tờ báo lá cải khui ra, không biết lại tạo ra bao nhiêu sóng to gió lớn, càng bất lợi đối với Tiêu Đồng."

Du Khinh Hàn suy nghĩ một chút, cảm thấy Mạc Tịch Nguyên nói cũng có lý, nhưng cô vẫn nghẹn một cục tức, ấm ức khó chịu, không muốn đáp lời Mạc Tịch Nguyên.

Mạc Tịch Nguyên lại nói: "Du Khinh Hàn, cảm ơn cô."

"Cảm ơn em chuyện gì?"

"Ngay lúc không tìm được Tiêu Đồng, tôi muốn phát điên rồi." Mạc Tịch Nguyên nói, "Tôi đã mất em ấy một lần, không thể lại mất đi lần nữa, bất luận thế nào, tôi cũng không để em ấy xảy ra chuyện gì."

Du Khinh Hàn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng ánh đèn đường rọi lên khuôn mặt cô, vẻ mặt cô mờ mờ ảo ảo, không rõ là đang suy nghĩ gì.

"Em tìm chị, chỉ là vì Tiêu Đồng."

Hai người nói rất nhiều chuyện, ngược lại Tiêu Đồng làm người trong cuộc, trên đường đi chỉ cúi đầu, không nói lời nào.

Cũng không có gì nhiều để nói.