Khiết Phích

Chương 62: Cảm giác được yêu thương là như thế nào?




Mạc Tịch Nguyên vẫn nhớ kỹ lời Trần Lạc, phái người đến huyện Thượng Dung điều tra, nhưng không tra được một thông tin nào dù là nhỏ nhất, hồ sơ của Tiêu Đồng bị người ta xoá đi sạch sẽ, giống như ở huyện Thượng Dung chưa từng xuất hiện người như vậy. Chị lại tra xét gia cảnh Tiêu Đồng, phát hiện gia cảnh nàng rất đơn giản, là người sinh ra ở thành phố Giang Vũ, cha mẹ đều qua đời, lớn lên ở cô nhi viện, việc học tập ở Tiểu học, Trung học, ngay cả Đại học đều được ghi chép rõ ràng.

Chuyện này thực sự có vấn đề, Du Khinh Hàn quen biết Tiêu Đồng ở huyện Thượng Dung, nói rõ rằng dù cho Tiêu Đồng không phải người Thượng Dung thì cũng từng học tập ở Thượng Dung, nhưng dựa vào thông tin trong tư liệu, ngoại trừ việc đào tạo chuyên sâu tại Pháp sau Đại học thì Tiêu Đồng chưa từng rời khỏi Giang Vũ.

Chỉ có một khả năng, dấu vết Tiêu Đồng từng sinh sống tại Thượng Dung đã bị người khác xóa đi. Có thể có bản lĩnh lớn như vậy, ngoại trừ Du gia, Mạc Tịch Nguyên không nghĩ ra ai khác. Nhưng chị không hiểu tại sao Du gia lại muốn làm vậy, thế là chị dự định dành ra một buổi chiều rảnh rỗi đi tìm Du Khinh Hàn hỏi rõ ràng.

Chút bệnh của Du Khinh Hàn đã sớm khỏi rồi, nhưng mỗi ngày vẫn vạ vật ở bệnh viện, hoặc là ở trong phòng mình chờ đợi, hoặc là đi nhìn lén Tiêu Đồng, không đi chỗ nào khác nữa. Những vệ sĩ đi theo cô nhiều năm đều kinh hãi, tại sao Du gia Nhị tiểu thư lại thay đổi tính nết như vậy? Từ lúc nào cô ấy biết tu thân dưỡng tính thế này?

Mạc Tịch Nguyên huỷ hai cuộc hẹn buổi chiều nhưng tối còn phải tham gia một buổi từ thiện, cuối cùng cũng có được mấy tiếng thời gian trống, đem theo người cùng với ghi chép điều tra đến Viện 2 tìm Du Khinh Hàn. Khi chị đến phòng bệnh của Du Khinh Hàn thì cô đang luyện chữ.

Du Khinh Hàn từ nhỏ tính tình đã bất hảo, làm gì cũng chỉ nhiệt tình trong ba phút, không có sự kiên nhẫn. Năm đó cô mới bốn tuổi, nhìn thấy Mạc Tịch Nguyên học chữ với Du Khinh Minh, không ai chơi với mình, cô buồn bực ngán ngẩm nên cũng theo học, tiếc là ngồi không yên, lúc nào việc học cũng đứt quãng. Nhưng được cái cô là người thông minh, ngộ tính lại cao, cầm Thiên Tự Văn viết nửa tháng, chữ thì còn chưa viết xong nhưng sách đã thuộc làu làu, đến thầy dạy học cũng khoe, nói hiếm khi nhìn thấy đứa trẻ nào thông minh như Du Nhị tiểu thư. Đáng tiếc sự thông minh của cô không có đất dụng võ, giống như trong "Thương Trọng Vĩnh"*, sách không chịu đọc, chữ cũng không luyện viết. Mạc Tịch Nguyên liếc sơ qua nét bút kia, nhìn rất hoa mỹ, cực kỳ tiêu sái phiêu dật, thực tế thì thần hồn rời rạc, chỉ lừa được người mới nhập môn mà thôi.

Nhưng Du Khinh Hàn lại viết vô cùng chăm chú, mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán rớt xuống mà cô cũng không hề hay biết, trà bày trên bàn đã sớm nguội lạnh, Mạc Tịch Nguyên đổ ly trà kia đi, rót một ly khác, đặt lên bàn, cười nói: "Hiếm khi nhìn thấy em chuyên chú như vậy."

Tay phải Du Khinh Hàn hơi ngừng lại, một giọt mực rơi xuống tờ giấy, chữ này coi như hỏng rồi, cô vốn chỉ viết chơi, cũng không để tâm lắm, đặt bút xuống, cầm khăn đặt trên chiếc giá bên cạnh lau mồ hôi, cảm thấy khát, nâng ly trà lên xem như nước lọc mà uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nói: "Chị Tịch Nguyên? Có việc gì sao?"

"Không có chuyện gì thì không thể tới gặp em?"

"Em nghe anh hai nói, bác Mạc năm sau sẽ chính thức về hưu, đến lúc đó toàn bộ trọng trách của Mạc gia sẽ đặt lên vai chị, giờ làm gì có thời gian tới thăm em, chắc hẳn là có việc."

"Bây giờ em đúng là thông minh hơn nhiều so với trước." Mạc Tịch Nguyên cười dùng đầu ngón tay chỉ lên chữ viết hỏng trên bàn, chế nhạo cô, "Khi còn nhỏ không biết cố gắng, giờ mới hối hận? Nhìn tay em viết chữ thành ra thế này, Phương tiên sinh dưới suối vàng mà biết được, hẳn sẽ tức giận sống dậy mất."

"Bây giờ bắt đầu luyện cũng không muộn." Du Khinh Hàn vì viết chữ nên cho người đem bàn ghế dư thừa bên trong ra ngoài hết, Mạc Tịch Nguyên đến không có chỗ ngồi, cô mới từ ban công mang một chiếc ghế lại, đặt xuống đối diện phía bên kia bàn, để Mạc Tịch Nguyên ngồi xuống, "Chị Tịch Nguyên, có việc gì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng mất thời gian."

"Một mình em không có gì làm còn sợ mất thời gian?" Mạc Tịch Nguyên lại chế nhạo cô một câu, mới lấy lại vẻ nghiêm túc, thu dọn giấy bút giúp Du Khinh Hàn, đặt lên bàn văn kiện mà mình đem đến, đẩy tới trước mặt Du Khinh Hàn.

"Đây là cái gì?" Du Khinh Hàn nghi hoặc nhận lấy, mở ra, vừa nhìn trang đầu tiên mắt đã tối sầm lại, đùng một cái đóng cặp văn kiện, vứt lên bàn, sắc mặt âm trầm, "Chị đang điều tra Tiêu Đồng?"

Nụ cười Mạc Tịch Nguyên không thay đổi, từ tốn nói: "Tiểu Hàn, chị nhớ em từng nói với chị, em quen biết Tiêu Đồng khi còn ở huyện Thượng Dung, vậy em có thể giải thích với chị một chút không, phần văn kiện này là xảy ra chuyện gì?"

Du Khinh Hàn nghiêm mặt nói: "Cái gì xảy ra chuyện gì? Em không hiểu chị đang nói gì cả."

"Không biết không sao, chị đọc từng câu cho em nghe." Mạc Tịch Nguyên mở cặp văn kiện ra, nhìn vào đó thì thầm: "Tiêu Đồng, nữ, ba mươi tuổi, người thành phố Giang Vũ người, không biết cha mẹ, năm 199X bị vứt bỏ ở cô nhi viện Ánh Dương thành phố Giang Vũ..."

"Được rồi!" Du Khinh Hàn vỗ bàn quát, "Việc của Tiêu Đồng có liên quan gì đến chị? Chị điều tra cô ấy làm gì?"

"Chị chỉ muốn giúp cô ấy." Mạc Tịch Nguyên khép văn kiện lại, "Không chỉ là giúp cô ấy, mà còn là giúp em nữa."

Mạc Tịch Nguyên hỏi: "Tiểu Hàn, hồ sơ của Tiêu Đồng ở huyện Thượng Dung có phải là bị em xoá đi?"

"Không thể trả lời."

"Tiểu Hàn, liên quan tới Tiêu Đồng, cuối cùng là em đang che giấu chuyện gì?"

Du Khinh Hàn như người bị giẫm lên chân, "Những chuyện đó đã là quá khứ rồi! Đã là quá khứ sao không lãng quên đi! Tại sao phải bới móc ra để làm gì? Thêm nữa, đây là bí mật của Tiêu Đồng, bản thân Tiêu Đồng đã không muốn nói, các người dựa vào đâu để moi lại chuyện này chứ? Chỉ cần lấy danh nghĩa là vì muốn tốt cho em và cô ấy là có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy sao? Các người có từng hỏi ý kiến Tiêu Đồng chưa? Nếu như Tiêu Đồng không muốn để người thứ ba biết chuyện này thì sao?"

Cô một hơi hỏi liên tiếp mấy vấn đề, cầm ly trà trong tay mà hận không thể bóp nát nó, mắt nhìn chòng chọc Mạc Tịch Nguyên, cái nhìn khiến chị không nói được câu nào.

Giọng điệu Du Khinh Hàn tuy rằng không được dễ chịu, nhưng những câu nói này, mỗi câu mỗi chữ như đập vào ngực Mạc Tịch Nguyên, khiến chị tỉnh ngộ. Du Khinh Hàn nói rất đúng, đây là chuyện của chính Tiêu Đồng, nếu như nàng thật sự không muốn nói, vậy thì không ai có tư cách điều tra xét hỏi.

"Chị chỉ là... muốn giúp Tiêu Đồng tìm được nguyên nhân sinh bệnh."

"Nguyên nhân sinh bệnh mười năm trước đã tìm được rồi." Du Khinh Hàn cười lạnh, "Tìm được thì có ích gì sao? Bây giờ Tiêu Đồng vẫn trở thành như vậy!"

"Tiểu Hàn..."

"Mạc Tịch Nguyên." Du Khinh Hàn ngắt lời chị, "Nếu việc năm đó thật sự có ích cho việc điều trị của Tiêu Đồng, mặc kệ là xấu hổ cỡ nào em cũng sẽ nói, nhưng sự thực chứng minh là chẳng ích lợi gì cả, mười năm trước vô dụng, mười năm sau thì hữu dụng hay sao? Lời này nói ra, đừng nói là chị, e là Trần Lạc cũng không tin được."

Mạc Tịch Nguyên thở dài, "Không thử thì làm sao biết được? Bây giờ không phải là mười năm trước, Trần Lạc cũng không phải là bác sĩ của năm đó."

"Nhưng nếu như thật sự vô dụng, chỉ sợ sẽ khiến Tiêu Đồng hoàn toàn trở thành người điên." Du Khinh Hàn cười khổ, "Hiện tại, dù cho cô ấy không khỏi bệnh thì cũng coi như càng ngày càng tỉnh táo, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, như vậy đã là không tệ rồi, sao còn phải mạo hiểm." Du Khinh Hàn nghĩ, tại sao lại muốn bắt Tiêu Đồng chịu đựng thêm một lần thống khổ nữa đây?

Những người này, ngoài miệng nói đường đường chính chính, nhưng thực tế chỉ muốn đào bới quá khứ đẫm máu của Tiêu Đồng, sau đó tỏ vẻ đáng thương, ca thán, lại cười nhạo lần nữa, giống như những bác sĩ năm đó.

Những người này đều giống nhau, ra vẻ đạo mạo, nhưng đều bại hoại từ bên trong.

"Du Khinh Hàn!" Mạc Tịch Nguyên tức giận sự ngoan cố của Du Khinh Hàn, nhưng chị còn chưa nói hết đã bị Du Khinh Hàn đẩy ra ngoài, oành một tiếng đóng cửa phòng lại, không cho chị bước vào nữa.

Mạc Tịch Nguyên nghiến răng nghiến lợi, "Em cứ khư khư ôm bí mật của mình mà trốn cả đời đi! Đáng đời em bị Tiêu Đồng vừa hận vừa ghét!"

Chị chưa từng thất thố như vậy, vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, lúc này Mạc Tịch Nguyên mới bình tĩnh, hít sâu mấy hơi, khôi phục dáng vẻ ôn hoà điềm đạm trước giờ, hơi tỏ vẻ áy náy với vệ sĩ, vốn định rời khỏi nhưng suy nghĩ một hồi lại vòng lại, đi xem tình trạng mấy hôm nay của Tiêu Đồng thế nào.

Lúc Mạc Tịch Nguyên đến phòng bệnh của Tiêu Đồng thì đúng lúc Cảnh Hành đang cùng xem phim hoạt hình với nàng, mèo và chuột. Tập này con mèo xanh tên Tom vẫn bị chuột nhỏ nắm trong lòng bàn tay chơi đùa, Tiêu Đồng nằm lỳ ở trên giường, không chút vui vẻ, buồn bực nói: "Chị không thích con chuột, nó luôn bắt nạt mèo."

"Nhưng cũng có lúc nó giúp mèo mà."

"Nhưng chị vẫn không thích chuột."

"Được, vậy chị muốn xem gì?"

"Xem Đồ Đồ tai to được không? Khi chị còn nhỏ, đứa nhóc nào cũng thích xem cái này, tiếc là nhà chị không có TV, không xem được."

"Được rồi, vậy thì xem Đồ Đồ tai to nha." Cảnh Hành tắt mèo và chuột, bật phim Đồ Đồ tai to, TV đặt trên tường đối diện, mới nhìn thấy một mảnh đầu tròn tròn, Tiêu Đồng đã cười khoe mười cái răng, "Đúng đúng! Chính là cái này!"

Nét vẽ mờ nhạt, âm thanh chói tai, từng chi tiết đều thể hiện đây là một bộ phim được làm từ lâu rồi, thế nhưng Tiêu Đồng lại đang xem say sưa ngon lành.

Tiêu Đồng nhìn TV hâm mộ nói: "Hồi nhỏ lúc chị tan học, có lần nhòm vào khe cửa nhà người ta xem được một tập, khi đó còn nghĩ, nếu như cha mẹ chị là Hồ Anh Tuấn và Trương Tiểu Lệ thì tốt rồi." Hồ Anh Tuấn và Trương Tiểu Lệ là cha mẹ của Đồ Đồ. . Truyện Mỹ Thực

"Tại sao vậy?" Cảnh Hành không hiểu, "Hồ Anh Tuấn thì cũng được đi, nhưng mà Trương Tiểu Lệ hung dữ như vậy, lúc tức giận đầu muốn bốc lửa, chị không sợ à?"

"Thật tốt." Tiêu Đồng chống cằm nói, "Mẹ dữ dằn, ba ba cười híp mắt, nếu như mẹ mắng chị, chị sẽ chạy tới trốn trong lòng ba ba. Mẹ mua váy cho chị, ba ba mua đồ chơi cho chị. Buổi tối ba ba và mẹ sẽ cùng nhau kể chuyện cổ tích dỗ chị ngủ, chờ cho chị ngủ họ sẽ hôn chị một cái, nói là họ yêu chị."

Tiêu Đồng quay đầu hỏi Cảnh Hành: "A Hành, cảm giác được yêu thương là như thế nào?"

Cảnh Hành bị Tiêu Đồng hỏi một câu, lòng dâng lên vô vàn khó chịu, lấy cớ đi rót nước cho Tiêu Đồng, xoay người lại không dám nhìn nàng. Cảnh Hành sợ rằng chỉ cần nhìn nàng thêm một chút sẽ không khống chế được mình rơi nước mắt.

Tiêu Đồng nói câu này đúng lúc Mạc Tịch Nguyên đứng ở ngoài chuẩn bị gõ cửa. Chị nghe nói thế, hai ngón tay quên cả gõ xuống. Mạc Tịch Nguyên nhớ tới em gái của mình.

Chị chưa từng nhìn thấy em gái của mình, thậm chí lúc nhỏ cũng không nghe mẹ mình nói, sau đó mẹ chị trải qua một đợt bệnh nặng, ngày ngày nhớ thương con gái nhỏ, mới nói việc này cho Mạc Tịch Nguyên.

Em gái chị chỉ nhỏ hơn chị một tuổi, có lẽ bây giờ cũng lớn bằng Tiêu Đồng, hiện tại ở nơi nào, sống hay chết cũng không tìm được.

Mạc Tịch Nguyên nghĩ, có phải em gái mình khi còn nhỏ xem Đồ Đồ tai to, cũng hy vọng cha mẹ của em ấy là những nhân vật hư cấu đó không? Bản thân mình từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, không lo không nghĩ, nhưng em gái nhỏ như vậy, cô độc lẻ loi bên ngoài, có người thương yêu em ấy không?

Những việc này bản thân Mạc Tịch Nguyên đã suy nghĩ trong rất nhiều năm, giờ đây tức cảnh sinh tình, giống như Tiêu Đồng là em gái của chị, chị không nhịn được lo lắng cho nàng.

"Ôi, tiểu thư, sao cô đến lại không nói trước một tiếng!" Dì Lưu cho Tiêu Đồng ăn canh xong đi ra, nhìn thấy Mạc Tịch Nguyên đứng ở cửa, vội vàng đi lại đón tiếp.

"Con đến đây có chút chuyện, tiện thể tới nhìn xem."

"Vào đi vào đi, Tiêu Đồng với Cảnh Hành đều ở đây, đúng lúc mấy cô đều là người trẻ có thể trò chuyện với nhau, tôi già rồi không nói được." Bà nói xong, như nhận ra gì đó, lại nói: "Tiểu thư, là hai vị tiểu thư bảo tôi gọi họ bằng tên, cô sẽ không trách tôi chứ?"

"Dì Lưu nói gì vậy, sao lại trách dì chứ." Mạc Tịch Nguyên cười, cùng dì Lưu đi vào phòng bệnh.

- --------------------------------------------------------------

*Thương Trọng Vĩnh: một tác phẩm của Vương An Thạch - một chính trị gia, nhà văn sống ở thế kỷ 11, trong tác phẩm, tác giả gặp một thần đồng tên Phương Trọng Vĩnh.

Năm 5 tuổi, Phương Trọng Vĩnh đã sáng tác được bài thơ rất hay, cha Vĩnh rất vui mừng, thường hay dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì không được dạy dỗ tiếp, Vĩnh dần dần trở thành đứa trẻ rất bình thường.

Bài "Thương Trọng Vĩnh" được người đời sau coi là bài mẫu để động viên mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn được xem là bài học kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.