Khiết Phích

Chương 57: Đá xuống giường




Ba giờ sáng, Du Khinh Hàn lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, khoác quần áo xuống giường, ra khỏi phòng, đứng ở hành lang nhìn xung quanh một chút, xác định vị trí, sau đó rẽ trái, theo ánh đèn lờ mờ đi về phía trước, lại rẽ thêm mấy lần, đứng trước cửa một phòng bệnh.

"Nhị tiểu thư." Một vệ sĩ trực đêm đang dựa vào góc tường đứng bật dậy như cọc gỗ, thấy Du Khinh Hàn tới, bước ra chào hỏi.

"Tiêu Đồng ngủ rồi?" Du Khinh Hàn hỏi.

"Hơn mười giờ đã ngủ, Nhị tiểu thư không cần phải lo lắng."

"Biết rồi." Du Khinh Hàn xua tay, vệ sĩ lần nữa lui về chỗ tối.

Du Khinh Hàn đứng mấy phút ở cửa, hồi lâu sau mới đi vào.

Hành lang rất tối, thế nhưng trong phòng lại rất sáng, Tiêu Đồng sợ tối, đèn lớn đèn nhỏ trong phòng đều bật sáng 24/24, từ lúc Tiêu Đồng vào đây thì chưa từng tắt, ngay cả đèn ở cửa phòng tắm cũng vậy. Mặc dù vậy Tiêu Đồng cũng không ngủ yên giấc, dù cho vì tác dụng của thuốc an thần mà chìm vào giấc ngủ thì lông mày lúc nào cũng nhíu chặt, lúc tỉnh nàng mang vẻ mặt ngây ngô, để tất cả sầu khổ đem vào trong mơ.

Thế nhưng tối nay rất khác.

Du Khinh Hàn ngồi xổm bên cạnh giường Tiêu Đồng, nhoài người ở mép giường lặng lẽ ngắm gương mặt nàng. Đêm nay không dùng thuốc, là tự nàng đi ngủ, ngủ vô cùng an yên, lông mày cũng không nhíu, nét mặt cũng không đau đớn, thậm chí khoé môi còn cong lên, có vẻ như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào. Du Khinh Hàn cử động thật nhẹ, không nỡ đánh thức nàng.

Tiêu Đồng thích cong người khi ngủ, cả người cuộn tròn lại, chỉ chiếm một góc giường nhỏ xíu, tay đặt trước ngực, bàn tay hơi nắm lại, đều đều hít thở, ngủ như trẻ thơ.

Du Khinh Hàn vén những lọn tóc rơi xuống mặt nàng ra sau tai, tay vuốt ve lên thái dương nàng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt, ngón cái không nhịn được nhẹ nhàng chạm vào khoé môi nàng. Nhiều ngày không ăn uống khiến cơ thể nàng suy yếu, môi cũng trắng bệch khô khốc, bong cả da, ngón cái Du Khinh Hàn mơn trớn lên đó, không cảm thấy đau, chỉ thấy đâm vào lòng bàn tay ngưa ngứa, khiến lòng Du Khinh Hàn nổi lên chút khác thường, rất muốn dùng môi mình trải nghiệm xúc cảm kỳ diệu.

Từ trước đến giờ cô luôn là người theo trường phái hành động, cúi đầu tới gần, đến lúc sắp chạm vào được bờ môi khô như sáp lại mạnh mẽ dừng lại, lùi về chỗ cũ.

Vất vả lắm Tiêu Đồng mới có thể ngủ một giấc bình yên, nếu như tỉnh dậy, e là lại phải phụ thuộc vào thuốc.

Trần Lạc đã nói, thuốc đó rất dễ gây nghiện, còn có thể tích tụ độc tố, dùng một lần là thêm một lần thương tổn đến cơ thể Tiêu Đồng, ai ai cũng nói Du Khinh Hàn âm mưu muốn hại chết Tiêu Đồng, chỉ cần Tiêu Đồng nằm trong vòng kiểm soát của cô, dù nàng chết thì cô cũng toại nguyện.

Du Khinh Hàn cười khổ, ai có thể ngờ được, mình vẫn còn mấy phần thật lòng với Tiêu Đồng, chỉ cần cô ấy có thể sống, đương nhiên mình không muốn cô ấy phải chết.

Cuối cùng nụ hôn của Du Khinh Hàn chỉ rơi trên mặt Tiêu Đồng, một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, chỉ chạm thật nhẹ, giống lông chim lướt qua. Dù là như vậy, Du Khinh Hàn cũng đã cảm thấy đầu lưỡi cay đắng bắt đầu dâng lên từng đợt ngọt ngào.

Có lẽ Tiêu Đồng cảm nhận được, bất an giật giật, giơ tay lên chà chà bên mặt bị Du Khinh Hàn hôn, tiếp tục giấc mộng đẹp của nàng, tay để ngoài chăn cũng không rút lại.

Trên mu bàn tay của cánh tay lộ ra bên ngoài kia, tĩnh mạch nổi rõ, hiện lên từng lỗ kim lấm ta tấm tấm, năm ngón tay như cành cây khô héo quấn lấy một tầng da người trắng xám, vừa đáng sợ lại vừa yếu ớt.

Du Khinh Hàn nắm lấy bàn tay ấy, lạnh lẽo, nếu như không cảm nhận được mạch đập yếu ớt, thật sự rất giống như người chết. Mùa hè nhiệt độ cao như thế, trong phòng Tiêu Đồng thậm chí không mở máy điều hòa không khí, nhưng cánh tay này lại lạnh như vậy, khiến trái tim Du Khinh Hàn dường như cũng muốn đóng băng theo.

Du Khinh Hàn lại nghĩ tới chọn lựa Mạc Tịch Nguyên đưa ra cho cô: Để Tiêu Đồng chết trước mắt mình, hay là để nàng sống mà xa cách mình.

Du Khinh Hàn không muốn để Tiêu Đồng chết, cũng không muốn Tiêu Đồng rời xa, cô không hiểu sao việc này chỉ có thể là mệnh đề một chiều, lẽ nào Tiêu Đồng không thể vừa sống thật tốt vừa ở cạnh bên mình sao? Cô đã sống cùng Tiêu Đồng nhiều năm như vậy, năm tháng sau này vẫn ở bên nhau thì có gì không tốt?

Nhưng khi giữ bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Đồng trong tay mình, cô lại mơ hồ cảm thấy có thể lựa chọn của Mạc Tịch Nguyên là đúng.

Sinh mạng của Tiêu Đồng sẽ mất đi nếu ở bên mình, chỉ có cách mình thật xa, ở nơi mà chính bản thân Tiêu Đồng cũng không nghĩ tới thì nàng mới có thể sống sót.

Du Khinh Hàn cảm giác mình như dây leo quấn trên người Tiêu Đồng hết năm này qua năm khác, cuối cùng hút cạn khô sự sống của Tiêu Đồng. Không chỉ có sự sống, còn hút cạn luôn cả ý chí cầu sinh của nàng.

"Tiêu Đồng, cho tôi thêm một cơ hội đi, nhất định tôi sẽ yêu thương em hết lòng mà." Du Khinh Hàn nằm nhoài trên đầu giường Tiêu Đồng, nắm tay nàng nỉ non.

Tiêu Đồng bị cô quấy nhiễu giấc mơ đẹp của mình, vô thức rút tay ra khỏi lòng bàn tay cô, trở mình, quay lưng lại với Du Khinh Hàn.

Trong mơ của Tiêu Đồng từ lâu rồi không còn Du Khinh Hàn nữa.

Có lẽ lo được lo mất chính là như vậy, chỉ vì sự tránh né trong vô thức Tiêu Đồng cũng có thể làm ngực Du Khinh Hàn đau đớn.

Tiêu Đồng cong người co rút đến góc giường bên kia, chừa ra một khoảng trống không to không nhỏ, cho dù biết nàng không có ý đó, nhưng Du Khinh Hàn vẫn không nhịn được suy nghĩ, đại khái là nàng đang mời gọi. Những ngày qua Du Khinh Hàn hết lần này đến lần khác bị đả kích đến tuyệt vọng, chung quy phải tìm thứ gì đó an ủi bản thân, nếu không cô sợ mình sẽ không chịu đựng nổi.

Lúc trước có phải Tiêu Đồng cũng là như vậy, mỗi một hành động của mình nàng đều tự cho nó có một ý nghĩa khác mới có thể chống đỡ được nhiều năm như vậy?

Du Khinh Hàn nghĩ như thế, ngực càng đau, cảm giác đau đớn từ trong nơi sâu thẳm nào đó kéo tới từng cơn, như bị người ta dùng dao cắt xé trên cơ thể.

Mỗi cơn đau này thôi cũng làm Du Khinh Hàn không cách nào chịu được, nhưng Tiêu Đồng đã đau nhiều năm như vậy.

Chẳng trách ngày đó khi Tiêu Đồng phát bệnh, miệng luôn nói "Tôi đau quá".

Một lần lại một lần, đau tới tận cùng.

Mãi cho đến bây giờ, Du Khinh Hàn mới biết, những lần khóc lóc nhìn như phát điên kia, tất cả đều là thật, chỉ vì bản thân mình chưa từng cảm động, thế nên đã quên mất.

Du Khinh Hàn cởi dép, rón rén tiến vào trong chăn của Tiêu Đồng.

Trong chăn cũng chỉ có chút ít độ ấm, Du Khinh Hàn nằm nghiêng người dán vào lưng Tiêu Đồng, vừa mới nằm xuống Tiêu Đồng liền xoay người lại, chủ động vùi vào lòng cô.

Du Khinh Hàn sợ cứng ngắc cả người, tưởng rằng Tiêu Đồng sắp tỉnh, nửa ngày không dám nhúc nhích.

Mãi đến tận khi tiếng hít thở đều đều của Tiêu Đồng xuyên vào tai Du Khinh Hàn, tấm lưng cứng đờ của cô mới được thả lỏng, tiếp theo là vui mừng ầm ầm kéo tới, đời này còn có thể được Tiêu Đồng ôm ấp yêu thương như vậy thật khó mà tin nổi. Du Khinh Hàn căng thẳng quên cả thở, từ từ, nhè nhẹ lấy tay mình choàng qua tay Tiêu Đồng, cho đến khi hoàn toàn ôm người vào trong ngực, mặt chôn trong tóc Tiêu Đồng, mới lặng lẽ thở ra một tiếng thoả mãn.

Du Khinh Hàn cảm giác nửa trái tim rỉ máu của mình lần nữa quay lại nằm trong ngực, độ ấm trong ngực phía buồng tim cũng có cảm giác chân thực hơn.

Nhiệt độ của Du Khinh Hàn cao hơn người bình thường, lúc này còn hơi sốt nhẹ, nhiệt độ Tiêu Đồng thấp nên tìm tới nguồn nhiệt, càng áp sát vào lòng Du Khinh Hàn, mặt kề sát vị trí trái tim cô, ngủ càng lúc càng sâu.

Trong lòng nàng căm hận sợ sệt Du Khinh Hàn, nhưng từ lâu cơ thể đã quen thuộc với thân nhiệt Du Khinh Hàn, sản sinh tâm lý ỷ lại, sẽ tự giác tìm kiếm nguồn nhiệt.

Thế là hai người cứ ôm nhau như thế, ngủ một đêm.

Trong mơ của Tiêu Đồng là bãi cỏ tắm trong ánh nắng dịu dàng cùng với kẹo hồ lô ngọt ngào trong miệng, trong mơ của Du Khinh Hàn là nụ cười ngây thơ e thẹn của Tiêu Đồng ngày trước.

...

Ngày thứ hai, Du Khinh Hàn bị Tiêu Đồng đạp xuống giường trong tiếng thét chói tai.

Du Khinh Hàn vẫn còn mơ màng, chỉ nghe thấy tiếng thét vút cao, sau đó từ bụng truyền tới cảm giác đau đớn, "Đùng" một tiếng, chờ cho cô kịp phản ứng, đã té xuống sàn nhà, cùng với cảm giác đau bụng là cảm giác xương cụt cũng nứt luôn rồi.

Du Khinh Hàn chống mép giường, bụng trúng một cước của Tiêu Đồng, lưng lại tiếp xúc thân mật với sàn nhà, mồ hôi lạnh tuôn ra, cắn răng đứng lên, bò đến nằm úp sắp trên giường, gắng gượng một lúc mới có thể hít thở bình thường.

"Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?" Vệ sĩ thính giác tốt, sớm nghe được động tĩnh, sợ Du Khinh Hàn có chuyện, lại không dám đi vào, không thể làm gì khác hơn là đứng bên ngoài cao giọng hỏi.

"Không có... Không có chuyện gì..." Du Khinh Hàn hít sâu một hơi, cắn răng nói, "Anh đi... tìm một bác sĩ ngoại khoa lại đây..."

"Bác sĩ Tôn được không?" Vệ sĩ hỏi.

"Sao cũng được, chỉ cần bác sĩ ngoại khoa là được!" Du Khinh Hàn quát, "Nói thì đi liền đi, còn lắm lời làm gì?"

Vệ sĩ không dám chậm trễ, nhanh chóng liên lạc với bác sĩ.

Du Khinh Hàn quát xong câu này, đau đến đầu váng mắt hoa, quay đầu nhìn lại Tiêu Đồng, chỉ thấy kẻ đầu sỏ đang co rút dựa vào tường, giống như không dám thở mạnh. Du Khinh Hàn chỉ nhìn nàng một cái, người đó liền hoảng hốt rùng mình.

Du Khinh Hàn ngẫm lại hôm qua người này vẫn còn cười cười nói nói với Cảnh Hành, cả trong lòng lẫn xương cụt đều đau đớn, trên bụng bị đạp một cái cũng mơ hồ nhói lên, nói chung là cả người không chỗ nào không khó chịu.

"Cũng tốt, dù gì thì em cũng có phản ứng với tôi." Du Khinh Hàn tự giễu nói, còn trưng ra nét mặt vui vẻ với Tiêu Đồng.

Nhưng Tiêu Đồng lại cảm thấy Du Khinh Hàn nhếch miệng như muốn nuốt chửng nàng.

Bác sĩ Tôn là bác sĩ ở khoa chỉnh hình làm ở bệnh viện tư của Du gia, ở tận phía bên kia thành phố, chạy tới được đây cũng là chuyện của mấy tiếng sau, vệ sĩ sợ làm lỡ thời gian Du Khinh Hàn sẽ gặp nguy hiểm, ở ngay Viện 2 bắt đại hai bác sĩ đến, anh chàng vệ sĩ này thân cao mét chín, lực lưỡng khoẻ mạnh, đá văng cửa phòng làm việc của bác sĩ, tóm lấy cổ áo của bác sĩ ngoại khoa xui xẻo, vội vàng mang người đi, hai bác sĩ bị dọa sợ, coi như là bản thân bị người ta bắt cóc giữa ban ngày ban mặt cũng không dám thở mạnh, bị vệ sĩ xách vào phòng bệnh của Tiêu Đồng.

"..." Du Khinh Hàn nhìn thấy mỗi bên tay của vệ sĩ là một bác sĩ, gân xanh nổi đầy trán.

"Tôi bị thương xương cụt, con mẹ nó anh tìm hai bác sĩ nam đến đây là có ý gì? Cút đi! Tìm bác sĩ nữ lại đây!"

"..." Trong lòng vệ sĩ cảm thấy rất oan ức, thầm nói chỉ cần chữa được bệnh, cần gì quan tâm đến bác sĩ nam hay nữ chứ? Không phải đều là bác sĩ sao? Có vẻ không phải là bệnh nguy hiểm đến tính mạng, nghe tiếng gào thét kia của Du Nhị tiểu thư, e là còn muốn khoẻ hơn mình. Nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Du Khinh Hàn, mời hai bác sĩ đen đủi nọ ra khỏi phòng bệnh, lại khom lưng cúi đầu liên tục xin lỗi, "Xin lỗi, tôi tưởng là tình huống phải cấp cứu khẩn cấp, làm phiền hai vị bác sĩ, xin hai người tha lỗi. Hai vị yên tâm, chút nữa sẽ có người đến thảo luận vấn đề bồi thường, xin lỗi lần nữa."

"Không có gì, không sao." Hai bác sĩ bị doạ sợ mất mật, người đuổi ta đi không lưu luyến, tính mạng vẫn quan trọng nhất, làm gì còn để ý đến bồi thường hay không bồi thường.

Vệ sĩ lúc này tiếp nhận lời dạy bảo, lịch sự chu đáo mời một nữ bác sĩ chừng ba lăm tuổi đến, bác sĩ liếc mắt nhìn, cho Du Khinh Hàn đi chụp X-Quang, xác nhận không bị thương đến xương, mới viết cho cô đơn thuốc giảm đau chống viêm.

Ồn ào trong phòng trở lại yên tĩnh, ra ra vào vào, rốt cuộc chỉ còn lại hai người Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng vẫn nép vào góc tường không nhúc nhích, bộ dáng ngốc nghếch hệt như trước, căn bản không biết được là thật hay đang giả vờ.

Du Khinh Hàn còn đang nằm sấp, thấy Tiêu Đồng như vậy, vừa giận lại vừa buồn cười, cuối cùng thì mếu máo, tỏ vẻ oan ức làm nũng với Tiêu Đồng: "Tiêu Đồng, em xem em đá tôi đau muốn chết luôn, em xoa cho tôi một chút, có được không?

"Tiêu Đồng, tôi thật sự đau quá, đau lắm luôn..." Du Khinh Hàn giơ tay về phía Tiêu Đồng, giống như muốn Tiêu Đồng đến trước gót chân cô.

Nhưng Tiêu Đồng chỉ nhìn về phía cô, giọng nói khàn khàn: "Cô đừng tới đây."

Bàn tay Du Khinh Hàn bất động giữa không trung, ý cười bên miệng lạnh ngắc.