Khiết Phích

Chương 2: Lệ chí*




*Lệ chí: nốt ruồi như giọt nước mắt

Du Khinh Hàn ghét bỏ một thân sương khói trên người Tiêu Đồng, tiếp nhận hành lý của nàng, không chờ đợi mà vùi đầu đi trước. Tiêu Đồng biết Du Khinh Hàn tức giận nên không dám thở mạnh, đi cách hơn một mét sau lưng cô. Mãi đến khi Du Khinh Hàn kéo hành lý tiến vào thang máy, Tiêu Đồng đứng bên ngoài, do dự không biết có nên chờ đi chuyến sau.

Du Khinh Hàn giơ tay lên che trên cửa thang máy, không nhịn được nói: "Lo lắng gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn tôi mời em đi vào?"

Tiêu Đồng nghe xong, ngược lại lui về phía sau một bước, "Em... trên người em, mùi thuốc nặng quá..."

"Vậy sao, hoá ra mũi của em vẫn còn ngửi được à?" Du Khinh Hàn châm chọc nói, "Bớt nói nhảm, mau vào đi, đừng làm mất mặt ở đây."

Tiêu Đồng nghe lời nhanh chóng tiến vào thang máy, nhà nàng ở lầu sáu, không cao không thấp so với tầng trệt, thang máy đi vài giây là đến, nhưng Tiêu Đồng vẫn cẩn thận từng li từng tí đứng sát vách, cửa thang máy vừa mở liền đi ra, thời điểm đến trước cửa nhà, định mở túi xách tìm chìa khoá mới nhớ tới vừa nói với Du Khinh Hàn quên mang chìa khoá, rút tay ra khỏi túi, ngượng ngùng nói: "Chìa khoá không đem theo."

Du Khinh Hàn cũng không để ý tới nàng, tự mở cửa, để Tiêu Đồng đi vào trước.

Tiêu Đồng mới vừa bước vào nhà của mình, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu là thứ nhìn được trong khe cửa tối qua, bóng lưng thướt tha xinh đẹp tuyệt trần của Du Khinh Hàn, tim nàng bị quất mạnh một cái, không dám vào phòng ngủ, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Du Khinh Hàn cất hành lý của nàng vào ngăn tủ ở huyền quan, đứng ở cửa chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nhấc chân bước vào nhà Tiêu Đồng.

Tuy nói là nhà Tiêu Đồng, nhưng phong cách trang trí đều theo sở thích của Du Khinh Hàn, trang trí chủ đạo là vật dụng bằng pha lê lạnh lẽo cứng rắn, phối hợp cùng tông màu trắng đen, gọn gàng ngăn nắp, trên hết là sự sạch sẽ, cho dù Du Khinh Hàn là người để ý đến từng tiểu tiết, cũng tìm không ra một điểm không hài lòng, ngay cả quản gia ở nhà Du Khinh Hàn chăm sóc cô từ nhỏ cũng không có được sự cẩn thận của Tiêu Đồng.

Du Khinh Hàn ở phòng khách ngồi hơn một giờ, Tiêu Đồng tại phòng tắm cũng hơn một giờ, mãi đến khi sự kiên nhẫn của Du Khinh Hàn bị bào mòn không còn chút gì, Tiêu Đồng rốt cuộc cũng đi ra.

Tiêu Đồng vội vàng tiến vào phòng tắm, không cầm theo áo ngủ, nàng cũng không dám sai khiến Du Khinh Hàn, không thể làm gì khác hơn là quấn lấy khăn tắm đi ra. Nàng rất gầy, khung xương tinh tế, lại có sự uể oải khi lặn lội đường xa, chân trần đi tới trước mặt Du Khinh Hàn lại có vẻ đẹp yếu ớt tự nhiên, Du Khinh Hàn ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của nàng.

Tiêu Đồng không phải là người vô cùng xinh đẹp, nhưng cặp mắt dài kia vừa vặn đúng sở thích của Du Khinh Hàn, dịu dàng như nước mùa thu, đặc biệt là khóe mắt phải có một nốt ruồi, tựa như giọt lệ chưa kịp rơi xuống, dụ người ngậm lấy giọt nước mắt này, nhìn thấy mà yêu.

Lần đầu tiên Du Khinh Hàn gặp gỡ Tiêu Đồng, ngay lập tức hoảng hốt chỉ vì đôi mắt này, nhìn mười mấy năm, vẫn có cảm giác tâm hồn chạm vào một mảnh mềm mại, cũng không đành lòng nổi giận, sắc mặt trở nên dịu dàng, dịu giọng nói, "Nhanh mặc áo ngủ đi, coi chừng bị lạnh."

Tiêu Đồng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngủ không được."

Không có Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng không có cách nào ngủ.

Du Khinh Hàn nhìn Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng cũng nhìn Du Khinh Hàn, nốt ruồi nơi khóe mắt lấp loé, giống như bất cứ lúc nào có thể hóa thành nước mắt rơi xuống.

Giằng co một lúc, cuối cùng, Du Khinh Hàn thở dài, đứng lên đi vào phòng ngủ, Tiêu Đồng lén lút nở nụ cười, cũng đi vào theo.

Du Khinh Hàn cởi áo khoác, nằm lên giường, Tiêu Đồng thay áo ngủ, nhanh chóng vùi vào ngực Du Khinh Hàn, hai tay nàng giữ lấy cổ áo Du Khinh Hàn, như trẻ con vô tư nằm trong lòng Du Khinh Hàn nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau hô hấp đã trở nên đều đặn, vô thức rúc càng sâu vào cái ôm của Du Khinh Hàn.

Du Khinh Hàn đang xem di động, nghe tiếng hít thở đều đặn của Tiêu Đồng, hẳn là đã ngủ, liền đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt Tiêu Đồng.

Nhìn một lúc, cảm thấy không hài lòng, thế là đưa tay che khuất nửa mặt Tiêu Đồng, chỉ để lộ ra đôi mắt kia, rốt cuộc lúc này mới hài lòng cười cười.

Giống, thật giống.

Dù cho người này không có thứ gì tốt, nhưng đôi mắt này lúc nào cũng đẹp đẽ.

Du Khinh Hàn nhớ tới cô gái tối hôm qua, cũng có một đôi mắt đẹp, cười lên cong cong, khi động tình thì trong mắt như có nước, lung linh óng ánh, có sáu phần tương tự như đôi mắt Tiêu Đồng, nhưng dù sao cũng còn kém một chút, có lẽ là do không có lệ chí ở khóe mắt, tất nhiên không thể giống hoàn toàn.

Chỉ là, Du Khinh Hàn liếm liếm môi, híp mắt lại nghĩ, cô gái nhỏ mới biết yêu, vừa ngây thơ vừa thẹn thùng, ngược lại mùi vị không tệ.

Mười tám tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất, có mấy phần giống như Tiêu Đồng năm đó, lại sạch sẽ hơn so với Tiêu Đồng mấy phần, mười phần đúng với khẩu vị Du Khinh Hàn.

Nhắc đến lần đầu tiên Du Khinh Hàn gặp gỡ Tiêu Đồng, Tiêu Đồng cũng chỉ là mới mười sáu, mười bảy tuổi. Năm ấy trong nhà Du Khinh Hàn xảy ra chút chuyện, cô bị cha đưa đến một huyện thành nhỏ tránh bão, mỗi ngày đi học rồi tan học, tẻ nhạt đến mức Du Khinh Hàn muốn mốc meo.

Thường Lâm Nhiễm đi cùng thấy cô như vậy, ngày nọ con ngươi đảo một vòng, mang theo Du Khinh Hàn trốn học, vô cùng thần bí nói phải cho Du Khinh Hàn một niềm vui bất ngờ, thế là leo tường trốn ra, ở căn hẻm xập xệ phía sau trường học lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Đồng.

Bạo lực học đường, năm đó vẫn chưa xuất hiện từ này, Du Khinh Hàn bị Thường Lâm Nhiễm lừa gạt leo tường, làm bẩn chiếc quần Burberry mới của mình, chỉ vì xem mấy nữ lưu manh chơi trò bắt nạt, tức giận muốn bốc khói. Thường Lâm Nhiễm vội vã động viên cô, chỉ vào đám người kia nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, cậu nhìn, niềm vui bất ngờ sẽ ở đó."

Du Khinh Hàn liếc nhìn theo phương hướng cô ấy chỉ, giễu cợt nói: "Xem nữ lưu manh đánh người, đây là niềm vui bất ngờ mà cậu nói? Thường Lâm Nhiễm, sao mình lại không phát hiện cậu có đam mê biến thái như vậy chứ?"

Thường Lâm Nhiễm không nói gì, khoanh tay dựa vào tường, vẻ mặt vô cùng đắc ý, "Cậu nhìn đi, bảo đảm là niềm vui bất ngờ mà."

Du Khinh Hàn nhẫn nại nhìn thêm mấy phút, đơn giản là mấy nữ sinh mặc đồng phục đang bắt nạt một nữ sinh khác thôi, kẻ bị bắt nạt kia bị chặn lại, không thấy rõ mặt, khúm núm, bị mấy người vây vào giữa hết đánh rồi đạp, bị nắm tóc cũng không biết đánh trả, Du Khinh Hàn vô cùng xem thường những kẻ sợ hãi rụt rè nhát gan thế này, mắt lạnh nhìn, muốn xem một chút Thường Lâm Nhiễm định làm gì.

Rốt cục, mấy nữ sinh kia tựa hồ là bắt nạt đủ rồi, cười cười nói nói rời đi, Thường Lâm Nhiễm lúc này mới cười đứng thẳng người, "Đi, qua xem một chút."

Nữ sinh vừa bị bắt nạt kia vẫn núp tại chỗ, y phục lấm lem, tóc tai cũng rối tung, Du Khinh Hàn theo Thường Lâm Nhiễm đi tới, nữ sinh chợt ngẩng đầu lên, cảnh giác như con thú nhỏ, trừng mắt nhìn hai người bọn họ, Du Khinh Hàn không hề phòng bị đối diện ánh mắt nàng, trái tim chấn động một hồi, nửa ngày nói không ra lời.

Thường Lâm Nhiễm say sưa ngon lành thưởng thức vẻ mặt trố mắt ngoác mồm của Du Khinh Hàn, một lúc lâu sau mới dùng khuỷu tay chọc chọc vào lưng cô, thâm ý nói: "Như thế nào, có giống không?"

Du Khinh Hàn bị chấn động đến nói không ra lời, theo bản năng gật đầu, lẩm bẩm nói: "Giống."

Đâu chỉ là giống, đôi mắt kia, quả thực là một khuôn đúc ra, ngay cả nốt ruồi ở khoé mắt cũng giống hệt nhau.

Thường Lâm Nhiễm vỗ vai cô, đắc ý nói: "Có phải là niềm vui bất ngờ."

Du Khinh Hàn chỉ lo nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia, "Đúng vậy."

"Được, vậy mình đi trước, giúp cậu phát hiện bảo bối, nhớ mời mình ăn cơm nha." Thường Lâm Nhiễm ha hả cười vài tiếng, hai tay đút túi nghênh ngang bỏ đi, để lại Du Khinh Hàn đứng tại chỗ, như mất hồn nhìn chằm chằm nữ sinh đang co rút trên mặt đất.

Nữ sinh cũng nhìn chằm chằm đánh giá cô, qua hồi lâu, mới rụt rè hỏi cô: "Cậu là ai?" Âm thanh so với tiếng muỗi kêu không khác nhau là mấy.

Du Khinh Hàn lúc này mới ý thức được bản thân nhìn người khác lâu như vậy thật thất lễ, thế là cúi người xuống, đưa tay phải về phía nữ sinh, chọn lựa góc độ ưa nhìn nhất của mình, khẽ mỉm cười với nữ sinh, "Cậu không sao chứ?"

Nữ sinh sửng sốt một lúc, mới đưa tay ra, đặt tay mình vào lòng bàn tay Du Khinh Hàn, tay nàng bẩn thỉu, dính rất nhiều bụi bặm, Du Khinh Hàn âm thầm nhíu mày, cuối cùng cũng cố gắng không rút lại bàn tay đã đưa ra.

"Mình là Du Khinh Hàn, còn cậu?"

"Tiêu Đồng."

"Là hai chữ nào?"

"Mộc diệp tiêu tiêu, thu vũ ngô đồng."

"Tên chúng ta vừa vặn hợp thành một đôi." Du Khinh Hàn nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng nói dịu dàng, "Tên này thật là dễ nghe."

"Cảm ơn." Mặt Tiêu Đồng bởi vì một câu khen tặng của Du Khinh Hàn mà đỏ lên, ngại ngùng mà kiêu ngạo ngẩng đầu, sống lưng lại thẳng hơn một chút, "Mẹ mình đặt."

Sắc trời dần tối, đèn đường sáng lên, Tiêu Đồng lúc nói lời này nhìn Du Khinh Hàn, đầu tóc lẫn mặt mũi đều dính bùn, nhưng đồng tử lại sáng lấp lánh như trân châu đen, mắt Du Khinh Hàn đắm chìm vào nơi đó, nắm chặt tay Tiêu Đồng, một chút cũng không nỡ buông ra.

Tiêu Đồng bị cô nhìn đến xấu hổ, lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác, lỗ tai đỏ chót, khóe miệng lặng lẽ cong lên, người này thật xinh đẹp.

...

Những việc này, Du Khinh Hàn rất lâu đã không nhớ tới, cô nghĩ chính mình đã sớm quên, vậy mà giờ đây lại nhớ đến rõ ràng từng chi tiết, thậm chí ngay cả Tiêu Đồng mặc áo khoác màu gì cũng nhớ.

Cô lại cúi đầu liếc nhìn Tiêu Đồng nằm trong lòng.

Trên mặt Tiêu Đồng, nét trẻ con năm đó đã biến mất sạch sẽ, khuôn mặt thời kỳ thiếu nữ dịu dàng đã không còn thấy nữa, cằm nàng bây giờ rất nhọn, môi lại bạc, có chút dáng dấp cay nghiệt, so với vẻ mặt sợ hãi của Tiêu Đồng lần đầu gặp mặt khác nhau rất xa, chỉ có đôi mắt vẫn như lúc ban đầu, vì lẽ đó Du Khinh Hàn mới như thế do dự không quyết, phiền chán người này, lại không nỡ rời bỏ một đôi mắt như thế.

Tiêu Đồng nằm trong lòng Du Khinh Hàn ngủ rất sâu, hoàn toàn không phát hiện ý nghĩ lung tung của Du Khinh Hàn, trong giấc mơ của nàng dường như xuất hiện biến cố, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, hai tay nắm chặt cổ áo Du Khinh Hàn, kéo Du Khinh Hàn dán sát vào mình, hai cơ thể ghép vào nhau vừa khớp. Du Khinh Hàn sớm đã thành thói quen, trở tay ôm lấy Tiêu Đồng, vỗ hai cái vào lưng nàng, Tiêu Đồng quả nhiên lập tức yên tĩnh lại.

Nhưng Tiêu Đồng kề sát bên tai Du Khinh Hàn, lại nhẹ giọng nói mơ, "Khinh Hàn, cứu em."

Du Khinh Hàn mặt không cảm xúc lắng nghe. Lúc trước cô nghe đến mấy lời này còn thấy đau lòng xấu hổ, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn là câu này, sớm đã nghe chán, bây giờ cô đối với người này, trong lòng thực sự là không chút nào quan tâm.

Cô đã mất hứng.

Du Khinh Hàn nghĩ thầm mình không nợ Tiêu Đồng gì cả, dù cho có thì mười mấy năm qua cũng đã sớm trả hết.