Khiết Phích

Chương 102: Chuyện sau này - Phiên ngoại《KHIẾT PHÍCH》




Ngày ấy Du Khinh Hàn theo sát gót Tiêu Đồng, vô cùng thần bí bảo rằng có vẻ như Bảo Bảo đang nói chuyện yêu đương.

Tiêu Đồng đang tỉa mấy chậu hoa tường vi, vừa nghe thấy lập tức dừng động tác trên tay, "Không thể nào, tháng trước tôi về Giang Vũ tái khám có gặp con bé, nếu thật như vậy sao không nghe nó nói."

"Nói với em thì em không kể với Mạc Tịch Nguyên chắc? Ngay cả tôi con bé còn không nói nữa là."

"Vậy sao cô biết được?"

"Lúc tôi về thăm nhà thì vô tình thấy nó cùng một cậu nhóc đang đi shopping, vừa nói vừa cười."

Tiêu Đồng nghe xong lườm một cái, "Shopping thì có gì đâu? Cô đừng có nghe tiếng gió mà đồn trời sắp mưa nha."

"Shopping thì đúng là không có gì ghê gớm, nhưng cùng đến cửa hàng trang sức thì có được coi là chuyện lớn chưa? Với lại tôi hỏi con bé rồi, chính miệng nó thừa nhận."

Tiêu Đồng vẫn không tin, "Con bé đang yêu cậu nhóc đó à?"

"Có phải thằng nhóc đó hay không thì tôi không biết, con bé chỉ nói mình thích một người."

Tiêu Đồng đặt kéo xuống, cầm chổi quét lá rơi trên đất, "Nó cũng mười lăm tuổi rồi, vậy thì cũng bình thường, nhưng vẫn nên nói một tiếng với chị tôi lẫn anh cô chứ?"

Du Khinh Hàn cầm lấy cây chổi trong tay Tiêu Đồng, giúp nàng quét dọn, "Thôi thôi, con nít ghét nhất là cha mẹ mình biết mấy chuyện này, em thì ngược lại, muốn trực tiếp nói cho họ biết, cùng lúc đem bán cả tôi với Bảo Bảo, sau này con nhóc đó mà có bí mật gì cũng không chịu kể với tôi nữa."

Tiêu Đồng dựa vào tường, cảm khái muôn phần, "Lúc nó chào đời còn không dài bằng cánh tay tôi, mỗi tối còn ôm nó vào lòng ru ngủ, cảm giác như chuyện mới hôm qua, sao chỉ trong một đêm đã mười lăm tuổi rồi."

"Em cũng gần năm mươi rồi, vậy mà không cho con bé lớn lên à? Cũng chính vì anh tôi với chị em hai người kết hôn trễ, nếu như không có mười năm chờ đợi đó, đừng nói là Bảo Bảo, có khi con Bảo Bảo đã biết đi rồi."

Tiêu Đồng nhướng mắt: "Vậy đây là lỗi của ai nhỉ?"

Nụ cười trên mặt Du Khinh Hàn cứng đờ, nhanh chóng nhận lỗi với Tiêu Đồng, "Lỗi của tôi, lỗi của tôi."

Tiêu Đồng hừ một tiếng, quay đầu không để ý đến cô.

Du Khinh Hàn nhìn sườn mặt của nàng, phát hiện đã có mấy sợi tóc trắng ở thái dương, vô cùng rõ.

"Chúng ta cũng già rồi." Du Khinh Hàn nói.

Tiêu Đồng quay đầu lại nhìn Du Khinh Hàn, tóc của cô vẫn đen mượt bóng loáng, giống như đúc khi còn trẻ, "Lúc tôi hai mươi tuổi từng nghĩ, nếu như có thể cùng cô bước tới tuổi năm mươi thì sẽ như thế nào."

Du Khinh Hàn cúi đầu, nhặt lên một chiếc lá tường vi chơi đùa, "Vậy em có nghĩ ra không?"

"Không có." Tiêu Đồng thành thật nói, "Lúc đó còn nhỏ nên không nghĩ được xa như vậy. Tôi chỉ nghĩ tới kết quả xấu nhất là cô đá tôi đi, ai ngờ tôi lại ra tay với cô trước."

Du Khinh Hàn nói: "Tôi cũng từng nghĩ tới."

Tiêu Đồng kinh ngạc liếc nhìn cô.

"Sao vậy, không tin à?" Du Khinh Hàn cười khẽ, có chút tự giễu, "Tôi từng nghĩ, lúc năm mươi tuổi, cùng em ở bên nhau, trồng hoa uống trà là tốt rồi."

"Vậy thì suy nghĩ của cô thành hiện thực rồi."

Đáy mắt Du Khinh Hàn hơi chua xót, chớp chớp mấy cái mới cười nói: "Đúng vậy."

Cô ngẩng đầu lên, nụ cười kia vô tình va vào ánh mắt Tiêu Đồng.

Mặc dù hai người đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, nhưng vừa rồi, ngay trong khoảnh khắc ấy, nhìn thấy ý cười trong ánh mắt kia làm trái tim Tiêu Đồng bị chọc mạnh một phát. Trong tai Tiêu Đồng chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thùng thùng, cho nên dù sau đó Du Khinh Hàn có nói gì, nàng cũng chỉ nhìn thấy môi cô mấp máy mà không biết là cô đang nói gì.

Cảm giác này rất xa lạ, ngay cả ở lần gặp gỡ đầu tiên giữa Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn, cũng không hề có.

"Tiêu Đồng?" Du Khinh Hàn dễ dàng nhận thấy sự khác lạ của nàng, khẽ kéo kéo tay áo nàng, "Không thoải mái sao?"

"Hả?" Tiêu Đồng hoàn hồn, nói liên tục vài câu không có gì, mượn cớ làm cơm tối trốn vào nhà bếp, Du Khinh Hàn xem đồng hồ, lúc này mới ba giờ chiều.

Ba giờ làm cơm tối? Du Khinh Hàn lắc đầu thầm nghĩ, chắc mình lại nói câu nào chọc giận Tiêu Đồng, khiến cô ấy hờn dỗi một mình rồi.

Du Khinh Hàn đau đầu, trời ạ, bây giờ làm sao dỗ...

Nhưng cô cũng không phải đau đầu quá lâu, bởi vì cứu tinh đã tìm đến cửa.

Du Khinh Hàn vừa lau ban công xong thì có người gõ cửa, Tiêu Đồng trốn trong bếp không ra, Du Khinh Hàn đặt chổi xuống mở cửa, ngay khi cửa vừa mở ra, cô đã bị một người nhào vào lòng, "Dì út ơi! Con nhớ dì muốn chết!"

Du Khinh Hàn thuận thế ôm lấy người kia, sau đó nói: "Nhìn rõ xem cô là ai nào?"

Thiếu nữ trong lòng cô ngẩng đầu lên, nụ cười không thay đổi, "A cô út! Con nhớ cô muốn chết!"

Một cô gái mười lăm tuổi, đang độ tuổi đẹp như hoa nở, nhưng Du Khinh Hàn lại cau mày khi nhìn thấy cô, "Du Mộ Tịch, sao con làm mình thành cái dạng này vậy hả?"

"Hôm kia con mới đổi kiểu tóc, cô thấy sao, đẹp phải không?"

Du Khinh Hàn nhìn mái tóc ngắn cũn màu xanh lam trên đầu cô bé, nhớ lại tháng trước mình về nhà, vẫn còn thấy một cô bé cột tóc đuôi ngựa đáng yêu, nhất thời không biết nói gì mới phải, chỉ cảm thấy trán mình có thêm ba vạch đen.

"Là Bảo Bảo tới sao?" Tiêu Đồng đang rửa rau trong bếp, cố gắng bình ổn cảm xúc, nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào, vừa bước ra liền nhìn thấy một cô gái tóc ngắn màu xanh, trái tim mới ổn định được một chút lại muốn nẩy lên.

"Dì út! Con nhớ dì muốn chết rồi!" Du Mộ Tịch thấy Tiêu Đồng đi ra, buông Du Khinh Hàn, định vồ lấy Tiêu Đồng.

"Dừng lại." Tiêu Đồng giơ tay ngăn cản, cái đầu xanh lè của Du Mộ Tịch làm tim Tiêu Đồng không chịu nổi, nàng hít sâu một hơi, dằn xuống ngọn lửa đang phừng phừng, chất vấn Du Mộ Tịch, "Tóc của con bị sao vậy?"

"Đẹp không dì?" Du Mộ Tịch còn không sợ chết lắc lắc đầu khoe khoang trước mặt dì út của cô, "Bạn con nói kiểu tóc của con hồi trước quê quá, nên con cố tình tìm nhà tạo mẫu tóc xịn nhất bây giờ để làm đó, bạn con khen đẹp lắm!"

Đẹp... Đẹp cái búa đó! Tiêu Đồng ôm ngực nói không ra lời, Du Khinh Hàn châm chọc: "Đẹp gì chứ, kiểu này hết thời từ ba mươi năm trước rồi, bạn của con có kiến thức không vậy, phèn vậy mà cũng khen cho được."

"Không được nói bạn của con!" Du Mộ Tịch tức giận nói, "Là khả năng thưởng thức của cô quá thấp thôi!"

Du Khinh Hàn lại cười, "Quả đầu này khoe với bọn cô thì được, nhưng mà tuyệt đối đừng để mẹ con nhìn thấy."

Du Mộ Tịch không rõ, "Sao vậy?"

"Mẹ con thế nào cũng bẻ xương con."

"Cắt, cô út đừng có phóng đại vậy chứ, quên đi con không nói với cô nữa." Du Mộ Tịch lại quay sang Tiêu Đồng như đang hiến vật quý, "Dì út, hồi trước dì làm thiết kế, nhất định là khả năng đánh giá không tệ, dì thấy kiểu tóc của con thế nào?"

Tiêu Đồng cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng, đành quay đầu che mắt, "Đừng lắc lư trước mắt dì."

"Làm sao?"

"Dì sợ không nhịn được đánh con..."

Du Mộ Tịch hai lần bị chế nhạo liên tiếp, thật sự bị đả kích, "Thật sự xấu như vậy à?"

Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng đồng thanh nói, "Xấu đặc biệt."

"..." Du Mộ Tịch oan ức, "Con và hai người có khoảng cách thế hệ." Nói xong, trốn vào phòng mình hờn dỗi.

Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn liếc mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

Lát sau, Tiêu Đồng yếu ớt nói: "Có phải người nhà họ Du các cô có khiếm khuyết về gien thẩm mỹ không?"

"Có thể." Du Khinh Hàn đăm chiêu gật đầu, "Nếu không thì anh tôi sao lại đặt cái tên quê mùa như vậy cho Bảo Bảo chứ*."

*Du Mộ Tịch(俞慕夕): nghĩa là Du Yêu Tịch, Tịch này thì chắc chắn là trong tên Mạc Tịch Nguyên rồi.

Tiêu Đồng giận dữ, "Tôi đang nói chuyện cái tên sao!"

"Chỉ đùa chút thôi mà, đừng nóng, đừng nóng nha." Du Khinh Hàn nghĩ tới nghĩ lui rồi lại bật cười, "Ha ha, tính cách cô bé này giống hệt tôi lúc mười lăm tuổi."

Tiêu Đồng đau đầu, di truyền ai không chịu, nhất quyết phải di truyền từ Du Khinh Hàn, một cô bé đáng yêu như vậy, giờ thì xong rồi...

Nhưng nhìn Du Khinh Hàn, cô ấy lại bình tĩnh vô cùng, chẳng chút gấp gáp.

Tiêu Đồng buồn bực, "Cô không sợ Bảo Bảo học thói xấu sao?"

Du Khinh Hàn dửng dưng như không, "Em mới vừa nói đừng nghe gió mà đồn trời mưa còn gì, con bé cũng đã mười lăm tuổi chứ có phải mới năm tuổi đâu, dễ học thói xấu vậy à?"

"Sao mà không thể!" Tiêu Đồng phát cáu, "Cô nhớ lại đạo đức của mình hồi mười lăm tuổi đi!"

"Con bé tốt hơn nhiều so với lúc tôi mười lăm tuổi, hồi đó tôi chỉ biết quậy phá. Hôm đó, con bé đặt câu hỏi cho cố vấn pháp lý đã làm việc hơn mười năm trong công ty anh tôi, em nên đi nghe thử đi, từng câu từng câu... tôi đứng nghe bên cạnh suýt chút nữa còn tưởng mình không biết tiếng Trung luôn, điểm đó cũng giống hệt anh tôi.

"Dẹp đi, sao cô không nói giống chị tôi chứ."

Du Khinh Hàn cười làm lành, "Em nói đúng, giống chị em, nhất định là giống chị em, nếu không phải nhờ chị em có gien tốt, thì anh tôi Du đầu gỗ kia làm sao có thể dạy được đứa con thông minh lanh lợi như vậy."

Tiêu Đồng càng nghĩ càng giận, "Không được, tôi phải dẫn nó đến tiệm làm tóc, tẩy cho hết cái màu xanh lè đó."

Du Khinh Hàn vội vàng ngăn lại, "Được rồi, con bé đang vui vì có tóc mới, bây giờ em làm vậy thì nó sẽ mất mặt cỡ nào chứ? Hơn nữa cũng không phải chuyện gì lớn, nó có đầu mới em cứ để nó trưng hai ngày đi, hai ngày sau có khi chính nó còn không nhìn nổi ấy chứ, lúc đó thì không cần em nói mà tự nó đã đi nhuộm đen lại rồi."

Tiêu Đồng nửa tin nửa ngờ, "Thật không?"

"Đương nhiên là thật, yên tâm đi, tôi có kinh nghiệm." Du Khinh Hàn vỗ vỗ vai Tiêu Đồng, "Hôm nay Bảo Bảo đến, tủ lạnh có đủ thức ăn không? Hay chúng ta đi siêu thị trước nha? Tiện đường mua cho con bé ít đồ ăn vặt."

"Đi."

Du Khinh Hàn đứng dậy, đi gõ phòng Du Mộ Tịch, "Bảo Bảo, cô với dì út con đi siêu thị, con muốn ăn gì cô mua về cho con?"

Du Mộ Tịch tức giận mở cửa phòng, "Cô út à, con bao lớn rồi mà còn gọi Bảo Bảo! Lần trước bạn học con nghe được, tụi nó cười cho cả tuần."

"Không gọi Bảo Bảo thì gọi gì? Mộ Mộ? Tịch Tịch?" Du Khinh Hàn búng lên trán Du Mộ Tịch một cái, "Cô út con gọi con Bảo Bảo mười mấy năm rồi, bây giờ nói sửa, làm sao mà sửa được? Được rồi được rồi, cô cũng già rồi, con thông cảm cho người già đi, kính già yêu trẻ, hiểu không."

Du Mộ Tịch nói chuyện với Du Khinh Hàn không lớn không nhỏ quen rồi, cười hì hì trêu chọc cô, "Thôi đi, cô giáo lớp con mới hơn ba mươi tuổi mà nhìn còn già hơn cô đó, cô dựa vào cái gì mà nói mình già, gọi là lão yêu tinh nghe còn tạm được."

"Được, cô sẽ xem như con đang khen cô."

"..." Tiêu Đồng nhìn một lão yêu tinh cùng một tiểu yêu tinh kia, suy nghĩ không biết mình tạo nghiệt gì, một Du Khinh Hàn không tính, nay còn lòi ra một tiểu Du Khinh Hàn, nàng hối hận lúc trước không dạy dỗ tốt Du Mộ Tịch, thà giống như Du Khinh Minh vẫn tốt hơn là Du Khinh Hàn.

Chỉ là, khi nàng nhìn lại Du Khinh Hàn, cảm giác nhất thời vừa rồi đã biến mất.

Cũng đúng, hai người họ sống ở Thượng Dung cũng gần hai mươi năm rồi, nếu có chuyện gì thì đã sớm xảy ra, hơn nữa đó lại còn là Du Khinh Hàn! Tiêu Đồng không tin mình lại đui mù lần nữa, lần nữa có cảm xúc với Du Khinh Hàn.