Đêm đó, Lý Thính Toàn quả nhiên rất thành thật, không có nơi nơi chạy loạn, Vân Tả Ý cuối cùng được yên tĩnh qua một đêm.
Ngày hôm sau bệnh trạng trúng độc của Ám Sát đã giảm bớt, nhưng ngoài ý muốn không có tỉnh lại. Sau khi cẩn thận chẩn đoán bệnh, Ảnh Nhất trầm tư một hồi, nói với Lý Thính Toàn:” Xem ra ta hạ dược chưa đủ, hôm nay ta lại đi hái một ít.”
” Chờ một chút.”
Ảnh vừa nghe đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng này, lập tức xoay người hành lễ.
” Hắn, mang đi.” Vân Tả Ý lạnh lùng nhìn Lý Thính Toàn đang ở một bên cười tủm tỉm.
” Vâng .” Ảnh tuân lệnh.
” Ôi chao……” Lý Thính Toàn vừa định phản đối, nhưng ngay lập tức bị ánh mắt sắt như đao của Ảnh Nhất bịt miệng.
Ảnh Nhất đeo trên lưng một giỏ đựng thuốc, lại vẫn cấp Lý Thính Toàn một giỏ khác, chờ Lý Thính Toàn đeo xong mới hướng Vân Tả Ý thi lễ rồi đi ra ngoài. Thuốc cần cho Ám Sát mọc cách nơi này khá xa, nếu chậm trễ có thể đến khi mặt trời lặn mới trở lại, Lý Thính Toàn thấy thế vội vàng đuổi theo.
Vân Tả Ý thấy “tai tinh” Lý Thính Toàn đã đi theo rồi, không khỏi lặng lẽ thở ra nhẹ nhõm. Mấy ngày nay tuy rằng Lý Thính Toàn ở phía ngoài sân nhưng cũng làm phiền hắn, quả thực so với Phương Tuyết còn khó chơi hơn. Hiện tại hắn đã vào nhà, nếu còn để hắn ở đây lâu thêm nữa, thật sự không dám tưởng tượng ngày trôi qua như thế nào .
Lơ đãng, khóe mắt Vân Tả Ý đảo tới nam tử nằm trên giường, từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen. Bởi vì ‘công lực đáng ghét’ của Lý Thính Toàn quá sâu, cho nên tuy mỗi lần tới Lý Thính Toàn đều đem theo khối ‘thi thể’ này, hắn vẫn chưa chú ý qua bộ dáng nam tử.
Uhm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, cho dù đang hôn mê cũng banh gắt gao, không thấy có chút thả lỏng, điểm ấy cùng phụ thân giống nhau. Không, không đúng. Vân Tả Ý nghĩ, không khỏi lắc lắc đầu, phụ thân mặc dù trước mặt người ngoài đều hé ra mặt lạnh, nhưng trước mặt hắn luôn luôn thực nhu hòa, thậm chí có thể xưng là…… ôn nhu. Nếu hắn đem cảm giác này nói cho những người khác, nhất định sẽ không ai tin tưởng, ai có thể nghĩ đến Vân thị gia chủ có một mặt ôn nhu chứ.
Ai, không biết phụ thân hiện tại ở nơi nào, có đi tìm hắn hay không. Lại lắc đầu. Hẳn là không thể nào, phụ thân bận rộn như vậy, sao có thể tự mình chạy tới tìm hắn. Quên đi, vẫn là không nên suy nghĩ bậy bạ, đi tu luyện thôi. Xem ra gần nhất mình rất nhàn rỗi nên mới suy nghĩ chuyện không tưởng này, trước kia đâu có nghĩ vẩn vơ thế này, tốt hơn nên đi nghỉ ngơi một chút.
Nhấc chân đang chuẩn bị đi, Vân Tả Ý chợt nhận thấy trên giường có động tĩnh. Không thể nào, trùng hợp như vậy? Khi Vân Tả Ý đi đến bên giường, vừa vặn nam tử trên giường mở to mắt, cho nên Ám Sát nhìn đến trước tiên chính là Vân Tả Ý .
Đôi mắt màu xám đầu tiên trông có vẻ mờ mịt, xem ra còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng rất nhanh trong thời gian ngắn ánh mắt nam tử đã khôi phục thanh minh. Ám Sát dị thường bình tĩnh nhìn Vân Tả Ý , hoàn toàn không có phản ứng của người thường khi nhìn đến hoàn cảnh xa lạ và người xa lạ. Nếu không có trong mắt kia lưu lại một tia kinh diễm, người ta sẽ nghĩ đến hắn cùng Vân Tả Ý rất quen nhau.
” Ngươi đã cứu ta.” Không phải hỏi mà là khẳng định. Câu nói đầu tiên đơn giản, uy thế mười phần, có điều hôn mê lâu lắm nên cổ họng khô khốc khó nghe. Hiển nhiên Ám Sát cũng rất không vừa lòng với tiếng nói hiện tại của mình, chau mày lên.
Vân Tả Ý nhíu mày, xoay người cầm một chung trà đưa cho Ám Sát, nước trà lạnh thấu do đã để cách một đêm chưa thay. Bất quá hành động này với Tả Ý mà nói đã rất khó được, hắn đối với nam tử này rất có hảo cảm, về phần nguyên nhân tại sao hắn cũng không nói lên được, có lẽ bởi vì nam tử cùng phụ thân có một tia tương tự đi.
Ám Sát cố hết sức tiếp nhận chung nước, không có ý kiến về nước lạnh, trực tiếp uống hết.
Vân Tả Ý gặp Ám Sát uống xong mới mở miệng nói chuyện:” Cứu ngươi không phải ta, giải độc, giao dịch.”
Ám Sát theo Vân Tả Ý nói cũng đại khái đoán được sự tình trải qua: cứu hắn không phải người trước mắt, mà là có người lấy đồ vật này nọ cùng người trước mắt trao đổi, người này mới có thể cứu hắn. Nói như vậy người lấy đồ vật đến trao đổi mới là người cứu hắn. Là ai chứ ? Hắn không nhớ rõ mình cùng ai có giao tình, người nọ vì sao cứu hắn?
Vân Tả Ý nhìn ra Ám Sát nghi hoặc, mở miệng nói:” Nằm, buổi tối trở về, bọn họ.”
Ám Sát nghe xong, gật đầu tỏ vẻ biết ơn, thuận theo nằm xuống. Kỳ thật hắn cũng không phải loại người có lễ, nhưng tự nhiên đối mặt nam tử này hắn không tự giác hơn chút lễ phép, đây là chính Ám Sát cũng không nhận ra.
Bởi Ám Sát hợp tác nên Vân Tả Ý càng thêm có hảo cảm. Thật sự không biết hai người kia như thế nào trở thành bạn tốt, tính cách chẳng hợp nhau, đương nhiên để cho Vân Tả Ý vừa lòng chính là nam tử trước mặt không hề cười nhạo lời nói điên đảo ý tứ của hắn, so với tên luôn cười to ra tiếng tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Vân Tả Ý thấy không có việc gì nữa liền hướng nam tử gật đầu chào rồi đi ra ngoài.
Đại Ngưu đã ra ngoài đốn củi, Ảnh cùng tên đáng ghét đi hái thuốc, nơi này chỉ còn lại hắn và một người bệnh, đi tu luyện thôi. Thật sự chưa từng nghĩ tới hắn cư nhiên có được thời điểm nhàn đến nỗi chỉ có thể đi tu luyện……
……
Mặt trời lặn, Ảnh Nhất cùng người nào đó đúng giờ đã trở lại. Để ý thấy Ám Sát đã tỉnh, Ảnh Nhất lại đi lên chẩn đoán bệnh, sau khi kiểm tra kết thúc chỉ lưu lại một câu ngắn gọn: “Ngày mai rời đi.” rồi ra khỏi phòng.
Ở lại trong phòng hai người không giống như Đại Ngưu hình dung — đại nạn không chết, sống sót sau tai nạn hai huynh đệ cảm động cùng ôm nhau khóc rống.
……
Chờ trong phòng chỉ còn hai người, Ám Sát mới mở miệng :” Là ngươi.”
Hắn hiểu biết Lý Thính Toàn không nhiều lắm, chỉ gặp mặt vài lần, biết hắn là lâu chủ Thính Vũ Lâu, tổ chức tình báo lớn nhất võ lâm, cũng chưa nói qua vài câu, nhưng hắn rất rõ ràng Lý Thính Toàn là nhân vật phi thường khó chơi.
” Ha ha, thế nào? Không nghĩ tới phải không, ta mất thật lớn công phu mới đem ngươi cứu sống đó.” Lý Thính Toàn tiêu sái phe phẩy quạt cười tủm tỉm.
Ám Sát không vì tươi cười giả dối của Lý Thính Toàn mà sở động, trong mắt bắn ra hàn quang lợi hại :” Ngươi nghĩ muốn lấy gì đổi?”
” Ha ha…… Sát huynh quả nhiên là người sảng khoái. Như vậy ta nói thẳng đi. Ta nghĩ Sát huynh giúp ta làm một chuyện thay cho thù lao vất vả bôn ba cứu ngươi một mạng, thế nào? ” Lý Thính Toàn trong mắt tinh quang chợt lóe, cười ha hả gấp quạt lại.
Ám Sát trầm mặc sau một lúc lâu:” Chuyện gì?”
“A, thật có lỗi, này…… thật sự ngượng ngùng, tại hạ còn chưa nghĩ ra.” Lý Thính Toàn bộ dáng đột nhiên nhớ tới, dùng quạt gõ gõ đầu.
Tuy rằng Ám Sát chưa nói gì, nhưng Lý Thính Toàn mẫn cảm nhận thấy bốn phía đã toát ra rất nhiều sát khí. Bất quá hắn tuyệt không gấp, bởi vì hắn biết lấy tính cách Ám Sát dù muốn giết hắn cũng sẽ đợi làm xong trả ơn mới đến giết hắn. Hơn nữa hiện tại Ám Sát cũng không có năng lực, hắn hiện tại là tuyệt đối an toàn.
” Sát huynh, này…… nếu không, như vậy đi, chờ ta về sau nghĩ ra tốt lắm lại đến tìm Sát huynh, ngươi xem thế nào, ta tuyệt đối tin tưởng Sát huynh.”
Đối với cách nói vô lại như thế, Ám Sát trừ bỏ đáp ứng còn giải pháp nào nữa. Lý Thính Toàn quả nhiên không phụ trên giang hồ thanh danh ‘Độc miệng’.