Đại Ngưu nguyên là một tiều phu trên núi, trong nhà tổ tiên không lưu lại gia sản gì, tự mình làm việc lại mệt lại không tiền đồ. Mỗi sáng vất vả đi bổ củi cả ngày cũng chỉ có thể đổi một ít tiền đáng thương, miễn cưỡng tạm ấm no, cho nên hắn bây giờ vẫn chưa có vợ. Cô nương phụ cận không ai nguyện ý đi theo quỷ nghèo này.
Đại Ngưu tính tình thành thà đôn hậu, không có tâm kế, là người hiền lành, cho nên hôm nay khi hắn lên núi tìm củi phát hiện hai xác giống người, xác nhận hai người chưa tắt thở liền không chút do dự đem họ mang về.
Đại Ngưu trụ trong gian nhà tranh dưới chân núi, bên cạnh không có người khác sinh sống, trừ bỏ duy nhất một hộ săn bắn cách xa một dặm, thôn làng gần nhất đều phải đi một canh giờ.
Thật vất vả mới đem hai người lộng trở về nhà tranh, trong nhà Đại Ngưu chỉ hé ra tấm ván gỗ làm giường cùng cái bàn cũ nát . Đem hai người kia song song đặt trên tấm ván, Đại Ngưu đi hứng chậu nước lau rửa hai gương mặt đen như than của hai người.
Khi khuôn mặt sạch sẽ của hắc y nhân xuất hiện, Đại Ngưu nhịn không được cảm thán: thật sự là hảo tướng mạo, xem dáng vẻ đường đường này, ngay cả huyện lão gia cũng không uy phong bằng. Hắn từng có duyên rất xa gặp qua Huyện lão gia, lúc ấy hắn đã bị khí thế phú quý chấn ở. Thật không hổ là Huyện lão gia, người thường nào có dáng người phúc khí (Béo) như vậy. Lúc ấy Huyện lão gia chỉ cần trừng mắt một cái, chân hắn liền nhuyễn. Hiện tại tuy rằng hắn hình dung không được Hắc y nhân, nhưng trực giác cho biết người này so với Huyện lão gia phải đáng sợ hơn. Tiểu ca chắc cũng không phải người thường. Hắn động thủ sờ sờ bộ hắc y phục tổn hại không chịu nổi, vật liệu may mặc này vuốt lên thật thoải mái a, có lẽ quần áo của đệ nhất phú hộ Lưu gia chỉ sợ cũng không thoải mái như thế.
Đại Ngưu cảm thán, lại cầm vải bố đi giúp người ‘rửa mặt’. Nếu Vân Tả Ý biết có người lấy loại ngay cả khăn lau cũng không bằng gì đó cho hắn‘ rửa mặt’, biểu tình của hắn nhất định thực phấn khích, hơn nữa còn là vải vừa mới bị người dùng qua.
Khi gương mặt người thứ hai hiển lộ ra, Đại Ngưu hoàn toàn bị sét đánh rồi, ngơ ngác quên cả động tác, kinh ngạc nói thầm ‘thấy tiên nữ’…… Cả ngày mới hồi phục lại tinh thần, vội đi đổi nước, trong đầu còn đang suy nghĩ vừa rồi hắn thấy đến gương mặt xinh đẹp nhất từ trước đến giờ.
……
Khi Đại Ngưu đi rồi, mí mắt hắc y nhân bỗng giật giật, sau đó đột nhiên mở ra, thấy người nọ vẫn hoàn hảo tốt nằm ở bên mình mới thở nhẹ một hơi, lập tức cảnh giới đánh giá xung quanh.
Phi giáp của Ảnh Nhất bị lực tự bạo của bảo tiêu đánh vào bay thẳng về tinh cầu này. Sau khi xuyên qua tầng khí quyển, phi giáp đã không cần dùng tiếp lực đánh vào, dẫn lực của tinh cầu làm cho phi giáp trình diễn một màn rơi tự do thực phấn khích, phi giáp hoàn toàn từ trời cao rơi xuống. Tuy rằng chất liệu áo giáp tốt lắm, trang bị phòng chấn động cũng rất hoàn thiện, nhưng Ảnh Nhất vẫn bị chàng mau hộc máu, cũng bị nội thương không nhẹ. Hơn nữa ở thời điểm rơi kia, hắn lo lắng nhất chính là tố chất thân thể không tốt của Vân Tả Ý, có thể dưới sự va chạm sẽ không bảo toàn tính mệnh. Lúc ấy hắn liều mạng bảo vệ Vân Tả Ý nên phòng hộ cho bản thân có chút không đủ.
Thành công chạm đất, Ảnh Nhất đã muốn mau chống đỡ không nổi nữa, nhưng vẫn cố gắng kéo Vân Tả Ý đi ra phi giáp, bởi vì hắn phát hiện trạng thái phi giáp có chút không xong, không biết lúc nào có thể bị nổ mạnh. Mặt khác chưa biết tinh cầu có nhân loại hay không, nếu có nhân loại bị bọn họ thấy được sẽ không biết phản ứng thế nào. Hiện tại hắn hoàn toàn không có lực lượng chống cự, vẫn nên nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Vác theo Vân Tả Ý đi được nửa ngày, cảm thấy khoảng cách đã cách xa tốt lắm, hắn rốt cục tinh thần buông lỏng té xỉu.
Hiện tại là làm sao đây ? Xem bộ dáng căn phòng hẳn là của cư dân bản xứ, bọn họ bị dân bản xứ thấy rồi mang về sao? Tinh cầu thật sự có nhân loại, hy vọng không phải loại người kỳ quái mới tốt……
Có người. Nghe thấy tiếng bước chân, Ảnh Nhất liền vội vận lực phòng bị.
……
Đại Ngưu thay đổi một chậu nước khác, sau đó nhớ tới vết thương trên người bọn họ, mùi khét khét nghe thấy kia dường như là bị bỏng. Thật sự thương thế kỳ quái a, chẳng lẽ nhà bọn họ bị cháy lớn sao?
Bất quá mình rất nghèo, căn bản không có tiền cho bọn họ thỉnh thầy thuốc, tốt nhất nên đợi xin lão trường thôn tốt bụng thôn Chiếu Gia chút dược trị liệu bỏng đi, tự mình lên núi tìm chưa chắc có thể tìm ra dược.
Đại Ngưu dùng chút tồn lương thực không nhiều lắm của mình nấu cháo cho bọn họ. Bọn họ cũng không biết ngất ở trong núi mấy ngày rồi, khẳng định đói bụng đi, ăn một chút cháo tốt hơn.
……
Bưng cháo, Đại Ngưu đẩy cửa lập tức liền cảm thấy rùng mình. Loại cảm giác bị dã thú nhìn chằm chằm này làm cho hắn lập tức phòng bị đứng lên. Ách, là hắn. Nhìn đến nơi phát ra hàn ý nguyên lai là Hắc y nhân, Đại Ngưu hơi hơi thả lỏng một ít nhưng vẫn có điểm sợ hãi, cẩn thận nói :” Ách, này… Vị Tiểu ca… Là…… Là ta cứu các ngươi. Ta, ta không có ác ý……” Nhìn đến cháo trên tay, Đại Ngưu vội vàng hướng Hắc y nhân giơ giơ:
” Uống, uống cháo, ta chử cháo cho các ngươi…… Ha ha.. ha ha……” Sau khi nói xong còn tặng vẻ mặt cười ngây ngô, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng Hắc y nhân không phải kẻ xấu. Phải biết rằng hiện tại quân nhân này dù là kẻ sát nhân, quan phủ cũng không có biện pháp xử họ, đến lúc đó chính mình không hay ho rồi.
Đáng tiếc Đại Ngưu nói gì Ảnh Nhất một câu cũng không nghe hiểu, bất quá hắn vẫn hiểu được ý tứ của hán tử có vẻ mặt đôn hậu này. Sau khi dùng ánh mắt lạnh băng xem kỹ một lát, Ảnh Nhất đã rõ ràng hiểu biết hán tử là một người thường không có võ công, không uy hiếp, xem ra chính hắn đem bọn họ mang về.
Ảnh Nhất vừa thấy cháo trong tay Đại Ngưu, đi lên trước mặt Đại Ngưu cẩn thận xác nhận bên trong không có trộn lẫn độc hại gì , sau đó nhẹ nhàng nâng dậy Vân Tả Ý chậm rãi uy ăn.
Đại Ngưu thấy Hắc y nhân tiếp nhận cháo, cũng hoàn toàn buông tâm.
……
Ngày kế tiếp, Ảnh Nhất quyết định vẫn trụ tại nhà của Đại Ngưu. Có rất nhiều nguyên nhân khiến hắn quyết định như thế, tỷ như nói võ công của hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn, Vân Tả Ý còn đang hôn mê, lại tuyệt không hiểu biết tinh cầu này, ngôn ngữ không thông vân vân…… Cho nên Ảnh Nhất lưu lại một bên dưỡng thương một bên cẩn thận chăm sóc Vân Tả Ý , cộng thêm căn cứ nghe Đại Ngưu nói mà học tập ngôn ngữ tinh cầu.
Đại Ngưu đương nhiên bởi vì sợ hãi Hắc y nhân mà không dám nói một tiếng không. Hắn đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Hắc y nhân. Lúc hắn đánh củi trở về, thấy Hắc y nhân đứng ở ngoài cửa, vội vàng đi lên chào hỏi, nhưng Hắc y nhân đột nhiên giơ tay ngăn cản. Hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liền nhìn đến Hắc y nhân đi đến sau lùm cây khiêng ra một con hoẵng bị nhánh cây đâm trúng đang không ngừng giãy dụa. Hắc y nhân chỉ nhìn lướt qua con hoẵng hoang, hất tay ném nó cho hắn, sau đó buổi tối lần đầu tiên trong mấy tháng qua hắn có thịt để ăn.
Kỳ thật Đại Ngưu phát hiện Hắc y nhân cũng không phải vô tình lạnh băng. Hắc y nhân khi phát hiện thịt dùng xong rồi, hắn biến mất một đoạn thời gian, chờ hắn xuất hiện lại thì trước cửa luôn có thêm con mồi to lớn vừa mới tắt thở . Hắc y nhân cũng chưa bao giờ hạn chế tự do của hắn. Hắn muốn đi đâu đều có thể, chính là Hắc y nhân chưa từng cùng nói chuyện với hắn, trầm mặc bất bình thường. Hắn đã bắt đầu hoài nghi Hắc y nhân có thể hay không là người câm điếc.