Đi vào trong đại sảnh, Vân Tả Ý trong lòng thầm than, thật đúng là xảo, mọi người đến đông đủ.
” Ý nhi .”
Vân Tả Ý nhìn thoáng qua Vân Hàm Phong ngồi ở vị trí chủ nhà, không tiếng động đi đến bên hắn ngồi xuống.
Vân Vũ Chí nhìn theo đại ca, nhếch môi, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, ngồi xuống sau mới phát hiện bên cạnh hắn là ‘đại tẩu tương lai’. Nhìn khuôn mặt kia kiều mỵ cười sáng lạn , Vân Vũ Chí không khỏi thầm mắng xui xẻo. Như thế nào trùng hợp cùng nữ nhân ghê tởm này ngồi cạnh nhau. Lúc nhỏ đã không ưa, trưởng thành lại càng không hợp, hiện tại chỉ nghĩ tới Phương Tuyết hắn sẽ không được thoải mái…… Lập tức nhớ tới chuyện trong phòng vừa rồi, Vũ Chí liền dời đi lực chú ý, lưu tâm cẩn thận quan sát thần sắc Vân Hàm Phong, không hề nghĩ về Phương Tuyết. Nhìn cả ngày vẫn đều không phát hiện được gì, bất quá hắn vẫn nhận không ra khuôn mặt Vân Hàm Phong từ đầu đến giờ không hề có cảm xúc……
Lúc này, Vân Hàm Phong đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Vân Vũ Chí. Hoàn hảo, thời gian dừng cực ngắn, nhưng Vân Vũ Chí lúc này phát hiện hắn đổ mồ hôi lạnh đầy mình.
Vân Hàm Phong thu hồi tầm mắt, hướng về người đang lẳng lặng ngồi cạnh mình. Lòng đang lãnh cứng rắn trong phút chốc mềm mại xuống, nhẹ giọng mở miệng hỏi:” Ý nhi , ngươi lần này tuyển nhiệm vụ gì?”
” Tìm kiếm vật chất chưa phát hiện.” sau khi ngắn gọn trả lời xong , Vân Tả Ý nhìn đến ánh mắt Vân Hàm Phong, ma xui quỷ khiến lại bỏ thêm một câu:” Thời gian địa điểm không giới hạn, ta tạm thời sẽ không rời đi lam tinh.”
Vân Hàm Phong trong mắt tựa hồ chớp động một chút, mau đến Vân Tả Ý cơ hồ nghĩ mình thấy ảo giác. Là vui sướng sao ?
Vân Tả Ý dừng một hồi, nói tiếp :” Tiểu Vũ nhiệm vụ ngay tại lam tinh.”
“Ừm” Vân Hàm Phong như trước, mặt không chút thay đổi, chỉ khẽ gật đầu. Hắn biết ý tứ Ý nhi, là muốn hắn chiếu cố Vân Vũ Chí. Chuyện đáp ứng Ý nhi vô luận khó khăn đến đâu hắn đều hết sức làm.
Kế tiếp, đại bộ phận thời gian đều ở trong không khí trầm mặc trôi qua. Muốn toàn gia này náo nhiệt đứng lên thật đúng không phải chuyện đơn giản. Rất nhanh bữa tối đã đến, người nhà rất ít tụ cùng một chỗ, hôm nay mới có được bữa cơm đoàn viên, bất quá trên bàn cơm này người ăn chỉ sợ phần lớn đều ăn không quá thư thái.
Sau khi ăn xong.
Vân Vũ Chí nhìn hai người Vân Hàm Phong và Vân Tả Ý cùng nhau rời khỏi, hắn rầu rĩ đứng dậy trở về phòng. Nơi đây là nhà tổ tông Vân gia truyền đời qua đời, diện tích lớn dọa người. Phòng Vân Vũ Chí đương nhiên không có khả năng cùng tòa nhà với Vân Tả Ý, hơn nữa ai đó cố ý an bài, chỗ ở của hai người khoảng cách càng thêm bị dãn lớn. Nếu không phải sợ làm quá mức khiến Vân Tả Ý mất hứng, Vân Hàm Phong nhất định sẽ đem Vân Vũ Chí an bài đến vị trí xa nhất.
Xuyên qua một mảng hoa viên, Vân Vũ Chí đột nhiên dừng chân, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường, giống như chưa từng tồn tại động tác dừng chân kia. Đi rồi một hồi, trước mặt đột nhiên lòe ra bóng người. Khi Vân Vũ Chí thấy rõ người kia, mày lập tức chán ghét nhíu lại, nhưng tay phải sớm chứa đầy lực lại thả lỏng xuống dưới.
” Khanh khách…… Quỷ khóc nhè, lâu rồi không gặp, không nghĩ tới ngươi đã biến thành hình người rồi.” trên mặt Phương Tuyết kiều mị tràn đầy trào phúng. Chậc chậc, thật không nghĩ tới, lúc trước thằng quỷ nhỏ đáng ghét chỉ biết trốn tránh ở sau Tả Ý ca ca cư nhiên trưởng thành thành bộ dáng này. Nàng hôm nay mới vừa nhìn đến đúng là không nhận ra.
” Ngươi…… Hừ. Ngươi nhưng thật ra một chút tiến bộ đều không có, vẫn giống kẹo đường da trâu kề cận đại ca của ta, thật sự là ghê tởm.” Vân Vũ Chí chán ghét nhìn Phương Tuyết. Nói thật, nguyên nhân hắn chán ghét nữ nhi, công lao lớn nhất đều thuộc về nàng. Ở trước mặt đại ca thì giả dạng ngoan hiền, đáng tiếc có giả bộ như thế nào cũng làm cho người ta chán ghét. Đại ca dù có thích nữ nhân cũng sẽ không thích loại này.
” Xuy… ta kề cận Tả Ý ca ca thì thế nào. Hiện tại Tả Ý ca ca đã muốn là trượng phu của ta. Quỷ khóc nhè, ngươi về sau cút xa một chút cho ta, đừng đến làm ngại mắt ta. A, đúng rồi, hiện tại ta là chị dâu của ngươi. Đến, quỷ khóc nhè, kêu đại tẩu một tiếng nghe coi.” Phương Tuyết đầu tiên là mày liễu chau lại, sau đó giống nhớ tới chuyện gì, đắc ý dào dạt ra lệnh Vân Vũ Chí, một chút cũng không đỏ mặt.
Vân Vũ Chí nghe xong lời này sắc mặt ngột trầm xuống, âm lãnh nói:” Ngươi không phải đại tẩu của ta.” Sau đó cũng không xem Phương Tuyết phản ứng, rời đi thẳng.
Vân Vũ Chí đi rồi một hồi lâu Phương Tuyết mới sắc mặt tái nhợt phục hồi tinh thần lại. Nhớ tới vừa rồi Vân Vũ Chí trong nháy mắt phát ra cảm giác áp lực cùng âm lãnh, không khỏi hoài nghi người nọ có phải đã từng là quỷ khóc nhè .
……
Đảo mắt vài ngày trôi qua. Mấy ngày nay thực bình thản, không xảy ra chuyện gì. Phương Tuyết cùng Vân Vũ Chí mỗi ngày đều phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ, rất ít có thời gian đến phiền Vân Tả Ý . Cao Mai mỗi ngày bận rộn xuất nhập các loại yến hội. Mẫu thân Vân Vũ Chí – Uyển Văn – cũng thực an phận, trừ bỏ ngẫu nhiên tham gia một hai tiệc rượu, phần lớn thời gian đều vùi trong các loại thương trường. Vân Hàm Phong như trước vẫn bề bộn nhiều việc. Vân Tả Ý lợi dụng khoảng thời gian rảnh không bận việc học này trợ giúp Vân Hàm Phong xử lý công sự, giúp Vân Hàm Phong giảm bớt không ít gánh nặng. Nhìn đến tinh thần Vân Hàm Phong so với trước kia tốt hơn nhiều, Vân Tả Ý cảm thấy những vất vả của hắn đều đáng giá, càng cố gắng công tác. Vân Hàm Phong lại xem không được hắn vất vả như vậy, thường xuyên khuyên hoặc hống dụ hắn đi nghỉ ngơi.
Kỳ thật Vân Hàm Phong tinh thần tốt như vậy, cũng không phải như Vân Tả Ý cho rằng giảm bớt công tác gánh nặng. Giống như hắn đến cảnh giới tu vi cao nhân này, gánh nặng công tác không còn đủ để ảnh hưởng tinh thần hắn, chân chính nguyên nhân là do Vân Tả Ý ở bên cạnh hắn. Mỗi ngày đều cùng người yêu chung một chỗ, hưởng thụ đầy đủ tình yêu, hỏi sao tinh thần Vân Hàm Phong không tốt lên được.
……
Hôm nay, thời điểm Vân Tả Ý xem văn kiện đột nhiên nổi lên hưng trí muốn đi tổng bộ của tập đoàn Vân thị nhìn xem. Tổng bộ tập đoàn Vân thị tuy rằng nằm ở lam tinh, nhưng Vân Tả Ý chưa từng đặt chân quá, chỉ vì hắn vẫn không có ham muốn xem. Hôm nay đột nhiên hưng trí muốn đi xem tổng bộ, thật rất hiếm thấy.
Nắm vững công việc trôi chảy luôn luôn là đặc điểm của Vân Tả Ý. Hôm nay Vân Hàm Phong đã đi tổng bộ. Cao Mai Uyển Văn không biết đi đâu. Phương Tuyết cùng tiểu Vũ đi làm nhiệm vụ, ngay cả vẫn theo bên người – Diệp Đàn – dường như cũng có việc phải xuất môn. Không ai dẫn đường, cũng dễ làm thôi, phi thuyền có chương trình tự động, không cần nhận thức lộ. Vân Tả Ý chuẩn bị đi, lại đột nhiên dừng chân, do dự một chút trở về phòng mình mang vào mặt nạ hóa trang, nhuộm tóc và đôi mắt thành màu vàng thường thấy ở đa số dân liên minh. Gương mặt mới đoan chính thanh tú, hai bên mũi còn có tàn nhang. Trên đường đi Vân Tả Ý chạm mặt một người hầu, hai người chào nhau vui vẻ rồi đi mà không hề nhận ra Vân Tả Ý.
Lúc sau, ngồi trên phi thuyền bay tự động, Vân Tả Ý thích ý nhìn ngã tư đường phía dưới náo nhiệt phồn hoa tràn ngập công nghệ cao. Thật sự đã lâu không nhàn nhã dạo phố như vậy. Nhớ lần trước đi dạo phố, hình như cách đây 2 năm do bị Phương Tuyết lôi kéo đi, nhưng lần dạo phố đó không để lại ấn tượng tốt gì cả. Nằm ngửa ở ghế phi thuyền, ngẩng đầu xem các loại phi thuyền bay loạn đầy trời, không khỏi nghĩ đến: không biết bay hỗn loạn như thế có xảy ra sự cố giao thông không? May mắn sự cố giao thông làm cho hắn lo lắng cũng không có phát sinh, Vân Tả Ý rất an toàn bay nhanh tới tổng bộ tập đoàn Vân thị
.