Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 57




Pierre vội vàng hướng phòng học chạy nhanh tới. Thảm, thảm, lại đến muộn, nhất định lại bị lão già mới tới kia giáo huấn. Từ lúc lão mập ghê tởm đi rồi, lớp hỏa hệ ma pháp bị một ông cụ nghiêm túc quản lý. Tuy không giống như lão mập ghê tởm kia, nhưng hắn cũng quá nghiêm khắc. Thật là, một chút cũng không có tình người, không biết hắn làm cách nào sống được đến bây giờ. Dù đang suy nghĩ cảm thán, tốc độ của Pierre cũng không chậm chút nào, thậm chí còn nhanh hơn.

Đệ tử ven đường chỉ cảm thấy một bóng dáng màu đỏ theo bên người vượt qua, đợi bọn hắn quay đầu nhìn lại đã không thấy được gì, không khỏi hoài nghi bóng người vừa rồi có phải ảo giác hay không.

Nhanh, chỉ cần quẹo qua khúc cua này, đi thêm chút xíu là tới, Pierre lại thêm lực chạy…… A ? Đó là cái gì? Pierre mở to mắt suy nghĩ, chỉ cố gắng quát to nhất:

” Cẩn thận, mau tránh ra.”……

“Rầm……” Pierre thực vinh quang tứ chi chạm đất.

” Khụ khụ…… Ngươi…… Khụ…… Ngươi không sao chứ?” Người nằm trên đất gắng gượng một hồi rốt cục đứng lên, tùy tay vỗ vỗ bụi trên người vừa hỏi thăm theo lễ tiết. Lần này nói như thế nào đều là hắn không đúng, chính mình phạm sai lầm nếu mặc kệ không hỏi thăm sẽ không phải là hành vi thân sĩ.

Bóng người thấy Pierre phủi bụi bay tứ tung, không che dấu lui lại vài bước.

Pierre không có chú ý tới động tác của người kia, hắn đang vội vàng hành lễ, hoàn lễ xong hắn mới có thời gian đánh giá người kia. Không phải mỹ nhân, đây là ấn tượng đầu tiên của Pierre . Diện mạo bình thường đến rất khó làm cho người ta nhớ kỹ, không có gì đặc sắc, duy nhất trông đẹp chính là ánh mắt cùng mái tóc. Thác nước tóc dài màu nâu rám nắng bóng mượt làm cho người ta không khỏi muốn chạm đến, đôi mắt nâu trong suốt bình tĩnh, sáng lấp lánh lưu chuyển như muốn câu dẫn hồn phách người. Nhìn lại khuôn mặt người nọ, Pierre tiếc hận không thôi, như thế nào cực phẩm tóc cùng ánh mắt như vậy lại sinh trưởng trên khuôn mặt bình thường này chứ. Không phải tình địch, đây là ấn tượng thứ hai của Pierre. Bên ngoài bình thường như vậy cùng thân thể gầy yếu không có chút nam tử khí khái làm sao có thể trở thành tình địch cạnh tranh với hắn chứ. Xác định người nọ vô hại, Pierre cười thực thân thiết.

” Không có gì.” Vân Tả Ý nhìn Pierre thản nhiên nói. Vừa rồi hắn đi thật là tốt tốt, khi quẹo cua thì đột nhiên nhận thấy có “đồ vật gì đó” rất nhanh tới gần, đồng thời nghe được tiếng rống to ‘cẩn thận, mau tránh ra’. Cảnh giác, hắn vội vàng tránh ra “đồ vật gì đó “, mà ” đồ vật gì đó ” tựa hồ bởi vì né tránh hắn, mất đi thăng bằng trực tiếp tứ chi cùng đầu đo ván trên đất. Hắn lúc này mới nhìn rõ ” đồ vật gì đó ” là người, lại là người quen – dong binh hộ tống hắn đến Ai Lý học viện. Người trước mắt không phải cố ý, hơn nữa cũng cảnh báo, hiện tại thái độ lại tốt như vậy, chuyện này cho qua.

” A, không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi thật sự thực có lỗi.” Pierre tận lực triển lãm phong độ thân sĩ của hắn.

” Ừ.” Vân Tả Ý xoay người bước đi, hắn cũng không có thời gian nghe người này nói vô nghĩa.

” Ách? Ai, ngươi như thế nào bỏ đi…… Ê…… Hừ, thật là quái nhân, A~~ không xong, đi phòng học……” Pierre bị động tác của Vân Tả Ý làm cho sửng sốt, phản ứng lại đã tức giận giơ chân, giơ tay đang muốn đuổi theo để hỏi rõ ràng, lại đột nhiên nhớ tới mục đích mình đang liều mạng chạy , kêu thảm thiết một tiếng, cũng cố không truy đuổi Vân Tả Ý , hướng phòng học mà phi bão táp.

Vân Tả Ý mất một ít công phu tìm được lớp học của hỏa hệ ma pháp. Đứng trước cửa phòng học nhìn sư phụ trên bục giảng đang thật sự giảng bài, một bộ pháp bào màu trắng rộng thùng thình của hỏa hệ ma pháp mặc trên người lão giả, thân thể gầy nhỏ khô héo, khuôn mặt khắc khổ, thái độ cẩn thận tỉ mỉ cho thấy đây là một lão giả rất nghiêm khắc.

Lão giả cũng nhận thấy ngoài cửa có người, dừng lại, nhìn về phía Vân Tả Ý :” Vị đệ tử này có chuyện gì sao?” Thanh âm uy nghiêm hỏi.

Vân Tả Ý đi vào phòng học, xuất ra thư giới thiệu hắn của viện trưởng Ai Đấu đưa cho lão giả.

Lão giả tiếp nhận thư, nhìn kỹ xong rồi đánh giá Vân Tả Ý, sau đó chuyển hướng về các ánh mắt đang tập trung trên người Vân Tả Ý nói:” Ta giới thiệu tân học viên mới cho các ngươi.”

Vừa dứt lời, toàn bộ lớp đều xôn xao lên. Một đôi mắt mang theo tò mò, xem kỹ, ánh mắt kinh ngạc hướng về phía Vân Tả Ý . Pierre vừa mới bị lão nhân giáo huấn thảm hại một chút, đang buồn bực, kinh ngạc nhìn Vân Tả Ý đứng bên cạnh lão nhân. Hắn? Bạn học mới?

Vân Tả Ý sớm thành thói quen bị người nhìn chăm chú, các ánh mắt không ảnh hưởng đến hắn, đứng trên bục giảng nhìn xuống tìm kiếm mục tiêu của mình. Thấy được rồi, mục tiêu ngồi ở hàng ghế thứ ba, đầu ngẩng cao, mái tóc vàng được uốn thành kiểu tóc tinh mỹ, trên gắn thêm bảo thạch lóe hào quang ánh sáng ngọc xuyến thành dây. Rất đẹp. Nhưng Vân Tả Ý chỉ cảm thấy phiền phức rườm rà, hắn luôn luôn chán ghét phiền toái, nhìn kiểu tóc phức tạp kia liền cảm thấy đau đầu. Khuôn mặt rất đẹp, nhưng Vân Tả Ý đã xem đến chán khuôn mặt mình nên không ấn tượng. Phục sức sao? thật là, đến trường cũng không phải đi dự tiệc hội, mặc hoa lệ mà phức tạp-phiền toái-rậm rạp- rối bù váy như vậy làm gì. Tóm lại Vân Tả Ý nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra công chúa tiểu quốc tên Na Mạn này có chỗ gì hơn người làm cho Mạt Phi thích như vậy.