Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 148




Một ngày trôi qua nhanh trong sự tất bật. Đợi cho tất cả mọi người tan tầm thì Thôi Gia Quân mới bi ai phát hiện bản thảo kế hoách hắn chưa động đến. Mã Văn chết tiệt. Tuy rằng hắn không tính thật sự làm xong, nhưng dù sao cũng phải tỏ vẻ bộ dáng một chút.

Duyệt xong văn kiện, Vân Tả Ý đi đến đống văn kiện kế, xem cũng chưa xem, trực tiếp cầm lấy một cuốn, phi thường tự tin với chọn lựa của mình. “ Ngươi ở đó sao? ” Vốn văn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp, Vân Tả Ý suýt nữa bị hoảng sợ, mắt lập tức nhìn xung quanh. Máy giám sát ở đâu ? Ta sao không biết nơi này còn có nó.

” Ý nhi ? Ngươi ở đâu?”

“Ở văn phòng .” Vân Tả Ý dừng một chút trả lời, tuy rằng tìm nửa ngày không tìm ra vị trí cụ thể của máy, nhưng theo câu hỏi đó có thể thấy được nơi đây không trang bị máy giám thị. Vân Tả Ý trong lòng dễ chịu hơn.

” Ý nhi , khi nào thì trở về ? ”

” Ta, còn ở rất lâu, không cần chờ.” Vân Tả Ý nhíu mày.

Vân Tả Ý đợi thật lâu không được đáp lời, không muốn tiếp tục không khí khó chịu trầm mặc này nhưng lại tìm không thấy máy liên lạc ở đâu, đành phải cúi đầu lại tiếp tục xem văn kiện. Trong một văn phòng khác, Vân Hàm Phong trầm trọng nhìn bàn làm việc ở đối diện, không có một bóng người, có vẻ phá lệ thê lương ……

Vẫn là không chịu tha thứ ta sao, Ý nhi ……

Bởi vì không muốn cùng người nọ gặp gỡ, cho nên Vân Tả Ý một hơi xem xong tất cả văn kiện cần xử lý, thẳng đến khi không còn thứ cho hắn nhìn, hắn mới dừng lại. Tùy tay bưng lên ly trà đã lạnh thấu trên bàn, nhẹ nhấp một ngụm, khó có thể miêu tả hương vị khô khan lập tức tràn ngập khoang miệng. Bất quá tinh thần bị vị khổ này kích thích rung lên. Hiện tại, hắn hẳn là đã đi rồi……

Mở ra cánh cửa văn phòng mới dọn đến hôm nay. Ánh vào mắt chính là khung cảnh bài trí phi thường xa lạ. Không giống với tầng một, nơi này dành cho nhân viên công tác, cho nên có rất nhiều vị trí cho nhân viên. Hiện tại không náo nhiệt như ban ngày, toàn bộ không một bóng người, ngay cả gác đêm đều không có. Xem ra bọn họ đều tan tầm. Vân Tả Ý đóng cửa văn phòng mình lại, cất bước về phía thang máy. Tiếng bước chân ‘đát đát’ tuy rằng rất nhỏ, nhưng tại địa phương cực kỳ yên lặng này lại khá dọa người.

“Rầm”

“Ai?” Có người. Nghe được đột nhiên vang lên tiếng vang, Vân Tả Ý nghi hoặc quay về phía tiếng động phát ra. Đã trễ thế này, ai còn ở lại đây ?

” A, nguyên lai còn có người ở a. Xin chào .” Giọng nói trong sáng mang theo kinh ngạc làm cho người ta nghe thực thoải mái .

” Ngươi là nhân viên nơi này?” Vân Tả Ý hỏi nam tử đang ngồi dựa vào ghế, nhìn thấy hắn đến cũng không hành động gì, chỉ không dừng thở ra một hơi .

” Đúng vậy. Còn việc chưa làm xong, ngươi cũng là người tầng này sao ? Ta sao chưa thấy qua ngươi a ? Như thế nào cũng giống ta ở lại trễ thế ?” Không phải hắn thổi phồng, tuy rằng thêm hôm nay, hắn chỉ vào làm có hai ngày, nhưng tất cả gương mặt hắn trên cơ bản đều nhận thức. Hắn thật sự chưa thấy qua người trước mắt, đẹp như vậy, không có lý do gặp qua sau sẽ quên a. Chẳng lẽ hắn đi tuần đêm, hay là …. hắn là đại nhân vật mới đến hôm nay?

“Ừ” Vân Tả Ý tránh nặng tìm nhẹ gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên cảm thấy đồ vật trên tay nam tử có điểm quen mắt.

” Cho ta mượn nhìn xem được không ? ”

“Không thành vấn đề, mời xem qua.” Thôi Gia Quân tiêu sái nhún vai, đưa lên đồ vật trong tay . Mỹ nhân yêu cầu như thế nào không đáp ứng chứ. Hơn nữa hắn tự tin năng lực của mình, hẳn sẽ không làm cho mỹ nhân trước mặt chế giễu.

Vân Tả Ý tiếp nhận sau lật vài trang, lập tức ánh mắt ngưng lại. Đây là……

Vân Tả Ý mỗi ngày xử lý văn kiện không dưới hai mươi bộ, theo lý thuyết đối với dạng kế hoạch phổ thông này sẽ không có ấn tượng sâu mới đúng, nhưng chỉ vì bản thảo kế hoạch này thật sự rất tệ mới khiến cho Vân Tả Ý xem vài giây đã nhận ra ngay . Đây đúng là phần kế hoạch hắn vứt bỏ vài ngày trước.

“Ai~, kế hoạch lớn như vậy mà muốn ta trong vòng hai ngày phải sửa tốt. Thật đúng là gấp rút a. Ngày mai quản lí sẽ dùng, cũng không biết tối hôm nay có thể làm tốt hay không! ” Thôi Gia Quân thở dài thở ngắn nói. Tuy rằng đã đoán được vị mỹ nhân trước mặt chính là đại nhân vật thần bí kia, bất quá hắn không hề khẩn trương, ngược lại còn rất hưng phấn. Cơ hội tốt a, đây chính là cơ hội xoay người tố khổ tốt a. Mã Văn, ngày mai ngươi chờ đi.

Mà trong nhà ở phương xa, Mã Văn không hề hay biết, ngủ thật ngon. Trong tay tuy ôm thiếu phụ luống tuổi có chồng, trong mộng hoàn toàn đều là Lục Quyên tư thái kiều mỵ, mơ thấy chỗ cao hứng còn cười *** đãng. ” Hắc hắc……”

Vợ Mã Văn bị này tiếng cười quấy nhiễu nhíu mày, mắng câu ‘tử lão nhân, cười cái gì cười, còn không mau ngủ’ liền kéo chăn che đầu, tiếp tục mơ……

“Làm sao vậy?” Thôi Gia Quân thấy mỹ nhân cau mày nhìn bản thảo trầm ngâm không nói, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn.

” Bản thảo này là ai đưa cho ngươi?” Vân Tả Ý hỏi.

” Phó quản lí Mã Văn.” tên chết tiệt kia. Nhắc tới Mã Văn, Thôi Gia Quân liền hận nghiến răng.

” Vậy sao.” Mã Văn? Vân Tả Ý miễn cưỡng tìm trong đầu tư liệu về phó quản lí. Là hắn sao? Vân Tả Ý gật đầu với Thôi Gia Quân, nói:” Ngươi có thể đi về trước, phần kế hoạch này không cần làm.”

Vì sao không cần làm ? Chẳng lẽ ? Đột nhiên ý niệm thoáng hiện trong đầu, làm cho vẫn lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, Thôi Gia Quân ngồi thẳng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn kỹ Vân Tả Ý .

Vân Tả Ý gật đầu:” Đúng vậy, đây là bản kế hoạch phế thải đã bị gạt bỏ, ngươi đi về trước đi, ta sẽ cho ngươi công đạo.”

Vân Tả Ý rất ghét loại người lợi dụng chức quyền trong tay ức hiếp nhân viên. Hơn nữa việc này đã không chỉ vấn đề đạo đức, nó quan hệ đến hiệu suất làm việc của Vân thị. Vân thị tiêu tiền mời những người này tới là phục vụ cho Vân thị mà không phải làm cho người ta áp bức.

” Được, ta tin tưởng ngươi, ta đây đi trước, ngày mai gặp.” Thôi Gia Quân hít sâu vài cái, liều mạng làm cho mình bình tĩnh trở lại. Hai tay hắn đã muốn nắm thành nắm gắt gao, rất sợ mình nhịn không được làm ra hành động khiến người ta hoài nghi, bởi vậy rất nhanh cáo biệt rời đi, cũng bất chấp như vậy có thất lễ hay không.

Tốt, Mã Văn, chúng ta kết thù lớn. Cư nhiên dám lấy thời gian của ta vui đùa. Hừ, về sau chỉ cần ngươi ra Vân thị, xem ai còn dám thu ngươi……

……