Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 128




Vân Tả Ý trở lại phòng mình liền vọt vào phòng tắm……

……

Nghe tiếng nước ào ào, Vân Tả Ý mới rốt cục thả lỏng một chút, sau đó cẩn thận tắm rửa. Trong sương mù mông lung, bộ mặt lạnh băng xưa nay của hắn dường như cũng biến nhu hòa hơn……

……

” Cốc cốc cốc, Cốc cốc cốc……”

Vân Tả Ý nghe tiếng gõ cửa dồn dập, ngừng tắm, lập tức đứng dậy đi ra bể, dùng khăn tùy tay lau khô nước trên người rồi khóac áo choàng tắm rộng thùng thình đi ra mở cửa.

Theo tiếng cửa mở, một bóng đen mạnh mẽ xông vào làm cho Vân Tả Ý không hề phòng bị té ngã trên mặt đất.

Chết tiệt, mới vừa tắm xong lại uổng phí, Vân Tả Ý miễn cưỡng vươn một bàn tay vỗ vỗ lưng bóng đen nói:” Tiểu Vũ, mau đứng lên, ngươi nghĩ muốn đè chết ta sao.”

” Đại ca……” Vân Vũ Chí ngẩng đầu lên, thanh âm có chút nức nở, đôi mắt cũng hồng hồng.

Thấy biểu tình này, Vân Tả Ý trong lòng ấm áp, ở mặt ngoài lại như trước phụng phịu:” Không có nghe sao?”

“A” Vân Vũ Chí luống cuống tay chân rời khỏi người Vân Tả Ý đứng lên,” Đại……” đang định nói chuyện lại lập tức trừng mắt ngây dại.

” Tiểu Vũ.” Vân Tả Ý cũng từ mặt đất đứng lên, nhìn đến bộ dáng Vân Vũ Chí không khỏi nhíu mày, đứa nhỏ này làm sao vậy?

” A, sao……” Vân Vũ Chí bị Vân Tả Ý gọi hoàn hồn, lập tức đỏ mặt cúi đầu, ánh mắt chung quanh dao động nhưng không dám nhìn đến phương hướng Vân Tả Ý.

Vân Tả Ý thấy hắn mặt đỏ cúi đầu, như hồi còn là tiểu Vũ trẻ con ngại ngùng, không khỏi thầm than một tiếng: tiểu tử này sao còn không lớn lên chứ, vẫn tính tình này nếu như bị người khác khi dễ làm sao bây giờ.

Vân Tả Ý lôi kéo Vân Vũ Chí đi đến bên cạnh ghế dựa, đem tiểu hài tử đỏ mặt kia ấn ngồi xuống ghế nói:” Uống trước miếng nước đi, nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, nhất định lại chạy tới đây.”

“Vâng” Vân Vũ Chí gật đầu.

Vân Tả Ý nâng tay vỗ vỗ đầu Vân Vũ Chí rồi xoay người đi rót nước, không hề phát hiện lúc này hắn là như thế nào mê người.

” Tiểu Vũ, uống nước.”

Vân Vũ Chí nhìn đại ca tự tay rót nước cho mình, đôi mắt bất tri bất giác lại đỏ. Thật lâu sau hắn tiếp nhận ly nước, uống xong một ngụm thật to, nhìn thẳng Vân Tả Ý nói:” Vì sao đột nhiên rời đi ? Vì sao không nói cho ta biết?” Trong giọng nói rõ ràng oán giận.

Ách, chuyện nên tới đã tới. Ở trên đường trở về nhà, Vân Tả Ý đã đau đầu nghĩ rất nhiều ngày phải như thế nào đối mặt Vân Vũ Chí chất vấn. Cho tới bây giờ hắn vẫn như cũ chưa nghĩ ra giải pháp, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói:” Lần này là đại ca không tốt, đột nhiên nghĩ đến muốn đi du lịch vũ trụ một chuyến. Lần sau nhất định trước tiên nói cho tiểu Vũ……”

” Còn có lần sau?” Vân Vũ Chí giận rống to lên.

” Ách……” Thật lớn tính tình a, xem ra lần này làm hắn tức giận không nhẹ đâu, trước kia chưa từng thấy hắn phát hỏa lớn thế này.

Vân Vũ Chí thấy đại ca nhà mình một bộ dáng vô tội, nhất thời lửa giận ngập trời cũng phát không được, chỉ có thể nuốt trôi qua … tự mình sinh hờn dỗi.

” Được rồi tiểu Vũ, lần sau nhất định sẽ không từ mà biệt.” Vân Tả Ý thấy Vân Vũ Chí không được tự nhiên đành phải lại mở miệng an ủi.

” Tiểu Vũ.”

” Tiểu Vũ?”

” Tiểu Vũ……” Vân Tả Ý bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này như thế nào không để ý tới ta chứ.

……

Ngay khi Vân Tả Ý tính toán không ngừng cố gắng, Vân Vũ Chí rốt cục quay đầu nhìn thẳng Vân Tả Ý ,” Ta muốn cùng đi.”

” A?”

” Nếu đại ca về sau phải du lịch, ta cũng muốn đi cùng.” Vân Vũ Chí lập lại lời nói, vẻ mặt dứt khoát không cho bỏ qua.

“Ừ” Vân Tả Ý gật đầu. Biết rõ tính cách Vân Vũ Chí, Vân Tả Ý biết không đáp ứng là không thể.

” Đại ca……” Ngươi có biết ta rất sợ hãi hay không? Khi biết được ngươi thân hãm Mê Lưu, ta chưa từng sợ hãi quá như vậy. Vì sao ngươi bây giờ còn có thể vân đạm phong khinh như vậy…… không chút nào để ý như vậy……

“Sao? Ngươi nói cái gì?”

” Không có gì.” Vân Vũ Chí cúi đầu che dấu tình cảm.

“Ừ.” Vân Tả Ý không tính toán miệt mài theo đuổi. Ngẩng đầu lên cẩn thận đánh giá Vân Vũ Chí, lúc này hắn mới phát hiện đệ đệ của mình đã biến hóa rất lớn trong khoảng thời gian hắn rời đi: ổn trọng không ít; trước kia kiêu ngạo hết sức lông bông đều biến mất không thấy; thành thục bình tĩnh. Khuôn mặt tuấn tú cũng hoàn toàn bỏ đi tính trẻ con, làm cho hắn đều có chút…… nhìn không thấu. Bất quá, mặc kệ hắn biến đổi ra sao , hắn đều vẫn là đệ đệ hay đỏ mặt ngại ngùng, làm nũng đáng yêu……

Vân Vũ Chí bị Vân Tả Ý xem hết sức không được tự nhiên. Đại ca hắn phát hiện cái gì sao? Nghi ngờ làm cho Vân Vũ Chí bất an, đồng thời cũng ẩn ẩn có một tia mong chờ:” Đại ca, ngươi…… có thể kể ta nghe một chút về cuộc sống ở Mê Lưu không?”

” Ân, có thể.” Vân Tả Ý gật đầu đồng ý, sau đó một lần nữa kể lại những gì đã kể với Vân Hàm Phong lúc trước.

Vân Vũ Chí thấy Vân Tả Ý biểu tình không hề khác thường, nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút thất vọng. Nhưng khi Vân Tả Ý bắt đầu kể ra chuyện mình đã trải qua, hắn trong nháy mắt liền tĩnh tâm thật sự nghe, dù sao đây cũng là chuyện tình hắn quan tâm nhất hiện nay……

Bởi vì đã muốn nói qua một lần, cho nên Vân Tả Ý kể rất trôi chảy. Do Vân Vũ Chí nghe phi thường cẩn thận, Vân Tả Ý chỉ e mình lộ ra điều gì, ngẫu nhiên hắn còn xuất khẩu hỏi một hai vấn đề làm cho Vân Tả Ý hơi bối rối hoang mang…..

……

Nghe xong toàn bộ chuyện ở Mê Lưu, Vân Vũ Chí phi thường vừa lòng. Tốt lắm, trước mắt trừ bỏ người tên Lý Thính Toàn có điểm khả nghi, tạm thời không phát hiện nam nhân hoặc nữ nhân có ý đồ với đại ca. Mà cái tên khả nghi kia đại ca thực hiển nhiên không có cảm giác gì với hắn. Một thổ dân tại tinh cầu xa xôi không đáng lo lắng — Hừ, chỉ sợ hắn đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy đại ca……

Vân Tả Ý hoàn toàn không biết bảo bối đệ đệ của mình lúc này suy nghĩ gì trong lòng, chỉ là thấy hắn nói xong tiểu đệ nhà mình mày dãn đuôi mắt cong, biết hắn hiện tại tâm tình tốt lắm. Bộ dáng đáng yêu làm cho hắn nhịn không được vươn tay đi sờ sờ, nhạ Vân Vũ Chí không ngừng nhíu mày, nhưng không giãy dụa.

Vân Tả Ý nhìn Vũ Chí bị mình khi dễ, đôi mắt lam đáng thương hề hề có vẻ đặc biệt ủy khuất, đột nhiên nhớ tới tiểu tử kia. Thật không hỗ là cha con, giống nhau như đúc. Di, phụ thân cùng tiểu Vũ cũng là cha con, đồng dạng là mắt lam, không biết phụ thân bị khi dễ thì đôi mắt lam kia sẽ có dạng gì đây ???…

Khụ, nhận thấy ý nghĩ kỳ quặc của mình, Vân Tả Ý vội vàng lắc đầu. Như thế nào đột nhiên có loại ý tưởng này chứ?….

” Đại ca?” Vân Tả Ý nghi hoặc nhìn Vân Tả Ý đột nhiên lắc đầu mãnh liệt.