Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 116




Vân Tả Ý mang theo Vân Hàm Phong trở lại nhà gỗ, Đại Ngưu còn chưa trở về, hẳn là đang đi đốn củi. Tuy rằng từ khi bọn họ vào ở, Đại Ngưu hoàn toàn không cần phải vất vả đi đốn củi, nhưng Đại Ngưu tính tình hàm hậu thiết thực, không muốn nhận tiền của phi nghĩa, vẫn kiên trì mỗi ngày đi làm.

Vân Tả Ý nhìn quanh căn nhà, Đại Ngưu chưa trở về, làm sao bây giờ, có nên cho Ảnh đi tìm hắn không ?

” Ý nhi , vị bằng hữu cứu ngươi bình thường mỗi ngày trở về lúc nào?” Tâm vẫn đặt trên người Vân Tả Ý, Vân Hàm Phong không cần Vân Tả Ý mở miệng cũng biết hắn suy nghĩ gì, dẫn đầu nói.

” Chạng vạng.” Vân Tả Ý ngẩng đầu nhìn Vân Hàm Phong một cái.

” Ừ, cũng không lâu, chúng ta ngay tại đây chờ hắn trở về đi, vừa lúc dùng thời gian này hiểu biết một chút tình trạng sống gần đây của Ý nhi.”

” Vâng……” Vân Tả Ý gật đầu.

Lúc này Diệp Đàn tiến lên nói:” Lão gia, Diệp Đàn dẫn bọn hắn lui ra ngoài.”

Vân Hàm Phong liếc mắt đám người trong phòng, gật đầu đồng ý.

Tiểu đội đương nhiên rất phối hợp đi ra ngoài, Lý Thính Toàn do dự một chút cũng đi theo.

Chờ trong phòng không có ai, Vân Hàm Phong nhìn Vân Tả Ý hỏi:” Ý nhi , nói cho ta biết ngươi trong khoảng thời gian này trải qua như thế nào ?” Nói xong, Vân Hàm Phong chuyên chú quan sát Vân Tả Ý , tựa hồ muốn xem ra điểm không thích hợp.

“Vâng. Sau khi phi thuyền bị tập kích………… Tuy rằng ta an toàn tới nơi đây, nhưng các bảo tiêu đều hy sinh………… Khi tới tinh cầu, đã được Đại Ngưu cứu…… Mãi cho đến phụ thân tìm đến.”

Vân Tả Ý đại khái kể lại cuộc sống đã trải qua, chẳng qua lược đi chuyện bị độc xà cắn cùng đoạn ngày ở Liêm phủ . Dù sao bất luận là bị độc xà cắn hay chuyện ở Liêm phủ đều không hay ho, cùng với làm cho phụ thân lo lắng, không bằng không nói ra, dù sao cũng không phải đại sự.

Vân Hàm Phong cẩn thận lắng nghe xong mới hỏi:” Thế Ý nhi mấy ngày nay sống được không?”

” Khá tốt, bất quá……”

” Bất quá thế nào?” Vân Hàm Phong trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi, sợ Vân Tả Ý bị ủy khuất.

” Bất quá có điểm nhớ ngươi.”

Ách, Vân Hàm Phong bị những lời nói này gây ngây ngẩn cả người, chờ tiêu thụ hoàn toàn ý tứ đã mạnh mẽ chế trụ trong lòng mừng như điên, vẻ mặt không thay đổi hỏi:” Ý nhi , ngươi nói thật sao?”

” Khụ, thật.” Chưa bao giờ nói qua loại nói này, Vân Tả Ý hơi không được tự nhiên, xoay đầu qua … khụ một tiếng đáp lại.

Ha ha…… Ý nhi nói nhớ ta, Vân Hàm Phong tâm tình chưa bao giờ tốt như vậy. Nếu hiện giờ hắn có thấy cô ‘con dâu’ Phương Tuyết đáng ghét nhất, chỉ sợ hắn cũng tiến lên chào hỏi Phương Tuyết đi.

……

Vân Hàm Phong gặp làn da Vân Tả Ý hơi lộ ra dưới trời gió, đau lòng không cần nghĩ ngợi liền ôm lấy Vân Tả Ý . Thấy Ý nhi kinh ngạc nhìn hắn, Vân Hàm Phong mới nhớ hiện tại hành vi của hắn không hợp đạo lý. Bất quá Vân Hàm Phong không giống như trước kia, sẽ giả bộ lơ đãng đặt Ý nhi về lại ghế, mà là nửa ôm lấy Ý nhi đi tới cạnh ghế, chính mình ngồi xuống trước sau đó đặt Ý nhi trên đùi mình. Nếu hắn đã quyết định không hề làm cha con, vậy thì phụ tử chi lễ liền hoàn toàn không tất yếu tuân thủ. Có điều hắn phải nhanh lên tìm một thời cơ nói cho Ý nhi biết tâm ý của mình …… Hiện tại, a…… Trước hết bồi dưỡng một chút tình cảm đi……

……

Vân Tả Ý đầu tiên là phi thường kỳ quái sao Vân Hàm Phong đột nhiên lại ôm hắn. Lúc nhìn đến Vân Hàm Phong dẫn hắn đi ngồi xuống ghế mới thả lỏng, phụ thân cũng thật là, nếu muốn hắn ngồi, nói thẳng là được rồi cần gì dùng loại biện pháp này.

Nhưng lập tức Vân Tả Ý trừng lớn mắt, bởi vì phụ thân trực tiếp bán ôm hắn ngồi vào trên người mình. Gì chứ ? Hắn cũng không phải tiểu hài tử. Vân Tả Ý lập tức đứng lên, có điều với điểm khí lực nhỏ nhoi của hắn sao có thể thành công tránh thoát bàn tay Vân Hàm Phong. Vô luận hắn dùng như thế nào lực, vẫn như cũ không chút sứt mẻ ngồi trong lòng Vân Hàm Phong. Ngay khi Vân Tả Ý nhịn không được muốn lên tiếng, đột nhiên cảm thấy một hơi thở thổi đến sau tai:

” Ý nhi , ngươi không ngoan nha……” âm khàn khàn trầm thấp dễ nghe, còn mang theo một âm cuối, làm cho người ta nghe xong trong lòng ngứa ngáy, là loại kháng nghị gợi cảm âm thanh.

Vân Tả Ý liền sựng cứng lại. Hơi thở mềm nhẹ phất vào nơi mẫn cảm sau cổ, một chút tê dại, mười phần không được tự nhiên. Hắn mơ hồ cảm thấy lần này gặp mặt, phụ thân dường như hơi khác lạ, nhưng nghĩ không ra địa phương nào khác lạ.

” Phụ thân, ta không phải tiểu hài tử, phóng ta xuống đi.” Vân Tả Ý dần dần không được tự nhiên, buồn bực, bởi vậy ngữ khí cũng hơi lạnh xuống.

” Ai, ta chỉ là đã lâu không gặp Ý nhi , lần này tình huống của Ý nhi lại ……” Vân Hàm Phong nói một nửa liền ngừng lại, giọng nói mang ưu thương làm cho Vân Tả Ý tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Vân Tả Ý nghe đến đó liền im lặng. Đúng vậy, là hắn làm cho phụ thân lo lắng, cho nên phụ thân mới có hành động thất thường.

Nhớ lại từ lúc hắn sinh ra đến giờ, Vân Hàm Phong tự tay cẩn thận chiếu cố cùng quan tâm, Vân Tả Ý khẩu khí vô luận như thế nào cũng không cứng rắn nổi. Hắn sao có thể tức giận với người vẫn một lòng vì mình suy nghĩ chứ. Hừ, quên đi, lần này là mình không đúng trước, khiến cho hắn đem chính mình như tiểu hài tử đi. Dù sao cũng không phải không hưởng qua tư vị này, mười năm trước hắn mỗi ngày đều bị Vân Hàm Phong ôm vào trong ngực làm tiểu hài tử.

Vân Tả Ý trong lòng từ chối nửa ngày sau, kết cục buông tha cho, thản nhiên mở miệng nói:” Ta không sao.”

Vân Hàm Phong nghe bé trong lòng nhuyễn hạ khẩu khí, chỉ biết đã không sao, liền được một tấc lại muốn tiến một thước kéo gần thêm khoảng cách giữa hai người, cho đến khi hô hấp cùng nghe thấy. Bé trong lòng cũng chỉ là giật giật một chút, sẽ không có động tác gì.

Vân Hàm Phong mê luyến hương vị thanh lương của người yêu, lòng tràn đầy hạnh phúc. Ai, ai có thể nghĩ đến cao thủ tình trường như hắn hiện tại dùng thủ đoạn tới trên người đứa con chứ. Bất quá, hắn không hối hận, nếu là Ý nhi, hắn nguyện ý sử dụng tất cả thủ đoạn của mình. Ý nhi , nếu ta đã quyết định, vậy ngươi cả đời này…… chạy không thoát……

Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, không khỏi hướng nguồn nhiệt phía sau nhích lại gần. Vân Hàm Phong tự nhiên là ôn nhu vô hạn hoan nghênh.