Xe ngựa chở Vân Tả Ý cấp tốc chạy trên đường. Dọc theo đường đi, đôi chủ tớ đều nghỉ ngơi rất ít, thường xuyên chạy suốt đêm, ăn cơm cơ bản đều là lương khô đem theo giải quyết, cũng chưa từng dừng lại qua đêm. Bọn họ dọc theo đường đi thay đổi tổng cộng ba con ngựa, mỗi con ngựa tuy là tuấn mã phi thường, nhưng cũng đều rất không thu hút, hai người có thể nói phong trần mệt mỏi.
Bởi vì ngựa phi không dừng, cho nên tốc độ bọn họ rất nhanh, bảy ngày sau liền chạy tới mục tiêu, so với mong muốn sớm hai ngày.
Tại bảy ngày này, Vân Tả Ý đáng thương phần lớn thời điểm đều bị qua loa uy hai ngụm nước, chỉ có vài lần đôi chủ tớ kia vừa vặn dừng ăn cơm trong quán ăn, hắn mới có thể hưởng thụ đến đãi ngộ ăn cháo.
Có phải hay không rất kỳ quái Vân Tả Ý trúng độc xà hôn mê bảy ngày vẫn không tỉnh ? Kỳ thật Vân Tả Ý bị hôn mê lâu như vậy hoàn toàn bởi vì Liêm Ti cho hắn ăn viên thuốc. Viên thuốc đó tên thập nhật túy (mười ngày say), nghe tên liền biết thuốc có công hiệu gì. Đúng vậy, tác dụng của nó chính là khiến người ta hôn mê sâu trong mười ngày, là một loại phi thường bá đạo dược, cũng phi thường khó có được, cho thấy Liêm Ti vẫn rất kiêng kị Vân Tả Ý.
……
Xe ngựa dừng trước một đại trang viên nguy nga tráng lệ. Dừng trước cửa sau. Trang viên làm cho người ta ấn tượng sâu nhất chính là to lớn, bức tường cơ hồ dài gần một con phố, mắt nhìn không tới cuối.
Xe ngựa mới vừa dừng lại lập tức có người ra đón.
Đó là một trung niên nam nhân, quần áo hoa lệ, xem ra địa vị hẳn là không thấp. Hắn tiến lên trước xe ngựa cũ nát, khom người cung kính nghên đón :” Gia, ngài đã về rồi, phòng ngài đã chuẩn bị tốt.” ngoại trừ giọng nói cung kính còn có khó thể che dấu kích động.
“Ừ.” Theo tiếng ừ nhẹ, Liêm Ti đi ra. Sau khi xuống xe, Liêm Ti ngẩng đầu nhìn cửa sau bí mật, quay về bên cạnh nói:” Chuyện ta rời đi không ai phát hiện chứ.”
” Hồi bẩm gia, không có bất luận kẻ nào phát hiện. Hơn nữa gia còn về sớm hơn so với dự định, bọn họ hiện tại nghĩ muốn cũng trở mình không nổi sóng gió gì.” Trung niên nam nhân tràn đầy tự tin đáp.
“Tốt, nếu ta đã trở lại, ngày mai liền tuyên bố tin xấu ta lành bệnh đi, xem ta lần này đem Tiễn gia hại suy sụp thế nào.” Liêm Ti cứng rắn nói, bất quá hắn trong lòng không toàn bộ tin lời nói của trung niên nam nhân. Nếu đúng như lời hắn không có tiết lộ tin tức, người nọ không nên xuất hiện trên đường .
“Vâng.” Trung niên nhân thực kích động. Cũng đúng thôi, chủ tử của hắn nắm trong tay càng nhiều tài phú cùng quyền lợi, hắn liền đi theo như nước lên thuyền lên, đạt được địa vị rất cao.
” Đúng rồi, ngươi đem người ta mang về an bài một chút chỗ ở. Khoan…… liền an bài ở nam sủng trụ địa phương đi.” Liêm Ti đột nhiên lại nhớ tới tân điểm quan trọng .
“Vâng.” Trung niên nhân đáp, trong lòng lại đang tư lợi. Nam sủng khiến cho gia tự mình mang về hẳn là rất được sủng ái đi, xem ra về sau phải càng chú ý tới.
” Ngươi đi xuống đi.” Liêm Ti nhìn người bên cạnh, liếc mắt một cái đoán được hắn đang đánh chủ ý gì, bất quá cũng không thèm nói, dù sao trò chơi cần chút chất xúc tác mới ngoạn tốt.
……
Liêm gia, Gia La quốc đệ nhị đại phú phương bắc. Vốn phương bắc không có đệ nhị đại phú, từ khi Liêm gia thay đổi tân gia chủ trẻ tuổi – Liêm Ti sau, hết thảy liền biến đổi.
Liêm Ti dựa vào thiết huyết thủ đoạn cùng ánh mắt tinh chuẩn kinh doanh rất nhanh từ phần đông phú thương phương bắc bay lên dẫn đầu. Nhận thấy được uy hiếp, Tiễn gia lập tức thực hiện đủ loại thủ đoạn đả kích, Liêm gia bởi vì căn cơ so với Tiễn gia yếu hơn, cho nên từ trước tới nay đại bộ phận thời gian đều áp chế ở địa vị thấp hơn.
Lần này Liêm Ti lại dựa vào ánh mắt cùng trực giác thấy được một tuyệt đại kỳ ngộ, nhưng lấy Liêm gia thực lực đơn lẻ rất khó thực thi, mà Tiễn gia không dừng đả kích nên kế hoạch thực hiện khá khó khăn. Cho nên hắn lần này lấy cớ bệnh nặng, vụng trộm rời đi phương bắc tới phía nam, hắn tin tưởng ở phía nam hắn có thể tìm được đồng bọn hữu lực hợp tác.
Hắn lần này hành động rất thành công, bởi vì hắn đã cùng phía nam thủ phủ đạt thành hiệp nghị, chỉ cần kế hoạch thực hiện, Liêm gia lập tức sẽ nhảy lên thành tân thủ phủ phương bắc.
Hiện tại sẽ chờ sáng mai, thời điểm kế hoạch thực hiện liền định là thời khắc hắn tuyên bố lành bệnh.
……
Ba ngày sau……
Ba ngày có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nhất là trong ba ngày này, đối với rất nhiều thương nhân cùng dân chúng phương bắc mà nói lại là kinh tâm động phách.
Bọn họ không nghĩ tới, chỉ ba ngày thời gian, phương bắc thủ phủ liền thay đổi người.
Trước kia thủ phủ là Tiễn gia, hiện tại đang bị tân thủ phủ Liêm gia cùng phía nam thủ phủ liên thủ chèn ép, sản nghiệp bị gồm thâu hơn phân nửa, còn lại một ít cửa hàng mặt tiền lại sinh ý thảm đạm, mắt thấy cũng chống đỡ không được bao lâu.
Càng không xong chính là, Tiễn gia không biết như thế nào bị áp tải ra quan, hơn nữa là rất nhiều người bị kết đại án.
Nghe nói ngay cả Thánh Thượng đều bắt đầu chú ý, còn phái Ngự Tiền hoàng bộ đến. Tuy rằng bọn họ biết Tiễn gia, loại này trăm năm phú thương, khẳng định sẽ không sạch sẽ thanh bạch, những chứng cớ có được chưa chắc phản ánh đúng sự thật nhưng sự tình lần này chứng cớ thật sự diễn ra trước mắt bọn họ, bọn họ vẫn rất phẫn nộ.
……
” Gia, đây là thư tín của Trần gia phía nam.”
Liêm Ti tiếp nhận thư tín xem xét kỹ sau, bên miệng lộ ra một chút độ cong đắc ý cùng lạnh như băng. Mọi chuyện đều đã xong. Lấy ngọn lửa đốt đi lá thư, khi gần cháy hết Liêm Ti nhẹ nhàng buông ra, nhìn tro bụi bị gió nhẹ thổi đi bốn phía, trong đầu đột nhiên hiện lên một chuyện. A, còn chưa chấm dứt đâu, hắn như thế nào lại quên tuyệt sắc mỹ nhân kia chứ, hắn hẳn là nên tỉnh rồi.
Liêm Ti vừa nghĩ, cước bộ cũng không dừng đi về phía Duyệt Quân các. Hắn nhớ rõ rất rõ ràng, hắn cho người đem người kia an bài tại nơi ngụ của nam sủng : Duyệt Quân các.
……
Vân Tả Ý lúc này toàn thân vô lực ngồi dựa trên giường. Hắn tối hôm qua tỉnh lại. Lúc ấy đã là đêm khuya, bốn phía đen tối cái gì cũng nhìn không thấy. Bất quá hắn biết nơi này không phải nhà của hắn, bởi vì Ảnh Nhất tuyệt đối sẽ không đốt huân hương ở trong phòng. Thật là phi thường…… khó ngửi, hắn lại bắt đầu muốn đánh hắt xì.
Vì sao lại ở chỗ này, là bị người cứu sao? Trên tinh cầu này không nhận thức quen biết ai, hẳn là sẽ không bị bắt cóc.
Đợi một hồi, Vân Tả Ý liền phát hiện không thích hợp, bởi vì khi hắn muốn rời giường lại cảm thấy tay chân đều mềm yếu đến vô lực nâng lên, thử vài lần mới dùng được một cánh tay giơ ra bên ngoài.
Làm một bệnh nhân đã lâu, hắn biết rõ cảm giác này đại biểu cho điều gì. Này chỉ khi trường kỳ nằm trên giường mới có cảm giác như thế, mà hắn rất rõ ràng, chính mình bị xà độc cắn, căn bản không có khả năng làm cho mình hôn mê lâu như vậy.
Nhận thấy được không thích hợp, hắn không có lập tức gọi người tới hỏi, mà nằm trên giường nghĩ lại tất cả khả năng.
Suy nghĩ một hồi sau, Vân Tả Ý bị cảm giác đói khát mãnh liệt đánh gảy. Đối với lực nhẫn nại của mình, Vân Tả Ý luôn luôn rất tự tin, hiện tại cảm giác đói khát cư nhiên có thể đánh gảy tự hỏi của mình, xem ra thật sự bị đói rất lâu.
Vân Tả Ý mở miệng gọi hai tiếng, đợi đã lâu cũng chưa thấy người đến, cho dù hắn hiện tại âm thanh không phải rất lớn, nhưng không đến mức đến làm cho người ta nghe không tới đi.
Vân Tả Ý cường đánh tinh thần, dùng tinh thần lực dò xét một chút, quả nhiên tại phụ cận không phát hiện bóng người. Hắn đành phải buông tha cho, tay chân vô lực nằm thẳng trên giường.
Chính là trong bóng tối, cảm giác đói khát càng biến mãnh liệt thêm làm cho người ta không thể bỏ qua. Muốn ngủ lại dường như bởi vì đã ngủ nhiều lắm nên chẳng ngủ được, chỉ có thể trợn tròn mắt một mình hưởng thụ cảm giác độc đáo cho tới bây giờ chưa trải qua. Vân Tả Ý thật sự từ kiếp trước đến kiếp nầy cũng chưa từng bị đói quá, trước kia nhiều nhất cũng chỉ là chưa ăn cơm một hai buổi, hắn chưa bao giờ biết đói cũng là một sự kiện thống khổ như thế.
Theo thời gian trôi qua, Vân Tả Ý vẫn luôn luôn tại bóng đêm cùng trong bụng đói khát đấu tranh. Hiện giờ hắn đã muốn đối với người có thể là ân nhân cứu mạng sinh ra bất mãn. Nào có ai cứu người như vậy, hắn rốt cuộc bao nhiêu ngày chưa cho ta ăn, nếu tiếp tục thêm một hai ngày nữa hắn có thể trực tiếp chết đói.
……