Khiêm Vương Sát Phi

Chương 90: Thương đau chôn dấu thật sâu dưới đáy lòng




Không hôn được Cung Mạch Khiêm như mong muốn, Vân Khinh câu môi lên nhìn Cung Mạch Khiêm khó hiểu: “Khiêm? Làm sao vậy?”

Cung Mạch Khiêm vẫn đặt tay bên hông nàng, không nhanh không chậm sáp lại gần thân thể của hắn, khi ngón tay thon dài sắp chạm tới xương quai xanh của nàng đột nhiên vươn tới bóp cổ Vân Khinh, con ngươi đen thâm u trở nên lạnh lẽo, lúc này hắn không còn giống ngày thường ôn nhuận như ngọc, dịu dàng thâm tình với Vân Khinh, mà là hàn ý lạnh thấu xương!

“Khiêm, chàng, chàng làm sao vậy? Ta, ta là Khinh Nhi mà!” Bị Cung Mạch Khiêm siết cổ, Vân Khinh nhìn cả người hắn tản ra hàn ý, trong mắt nồng đậm đau thương và khiếp sợ, giống như không thể tin nam tử trước mắt sẽ đối xử với nàng như thế, chỉ cần hắn hơi dùng chút lực, là nàng sẽ lập tức hương tiêu ngọc vẫn, đôi mắt trong suốt hiện lên một tầng hơi nước cùng với thần sắc bị tổn thương, như lên án hành vi của nam tử lúc này.

“Ngươi, là ai.” Con ngươi Cung Mạch Khiêm tràn ngập hàn ý bắn thẳng tới ‘Vân Khinh’ trước mắt, giống như muốn nhìn xuyên qua linh hồn của nàng ta, trong đầu hiện lên một tia nghi hoặc. Nữ tử trước mắt tuyệt đối không phải mèo con của hắn, nhưng bản thân hắn vẫn chưa từng buông tay mèo con ra, làm sao có thể… Nếu không phải chính mình hiểu biết rất rõ về mèo con có lẽ sẽ không hoài nghi nữ tử có dung mạo giống mèo con như đúc này, mặc dù nàng ta không phải mèo con hắn yêu.

Nữ tử này rốt cuộc là ai? Hiện tại bên người mình không phải mèo con, vậy mèo con đi đâu? Nghĩ đến đây trong lòng Cung Mạch Khiêm liền vạn phần lo lắng, cầu mong Vân Khinh trăm ngàn không được xảy ra chuyện gì, mèo con đã bị tráo đổi với người trước mắt này lúc nào? Thu hồi suy nghĩ, ánh mắt sáng quắc của Cung Mạch Khiêm bắn thẳng tới nữ tử có dung mạo giống Vân Khinh như đúc trước mắt.

“Khiêm, chàng làm sao vậy? Ta chính là, là Vân Khinh a, chẳng lẽ ngay cả ta mà chàng cũng không nhận ra sao?” Tay ‘Vân Khinh’ cố gắng kéo bàn tay Cung Mạch Khiêm đang bóp cổ nàng ra, giống như muốn hắn ngừng hành động này lại, nghe thấy câu hỏi của Cung Mạch Khiêm thì rưng rưng nước mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt tinh xảo của Vân Khinh lúc này muốn bao nhiêu ủy khuất là có bấy nhiêu ủy khuất.

Nếu người bình thường nhìn thấy người mình yêu bày ra bộ dạng ủy khuất này, khẳng định không nói hai lời lập tức tiến lên ôm đối phương vào lòng, dịu dàng an ủi, còn tâm trí nào mà hoài nghi người trước mắt rốt cuộc có phải người mình yêu hay không? Nhưng Cung Mạch Khiêm là ai? Trò xiếc vụng về ấy há có thể qua mắt hắn?

Khi “Vân Khinh” đột nhiên bày ra bộ dáng yêu mị đến câu dẫn hắn, hắn liền phát hiện có gì đó không đúng. Trước tiên không nói mèo con của hắn căn bản sẽ không có chuyện chủ động biểu hiện ra vẻ mặt như vậy, phải biết rằng vài lần ít ỏi trước kia mèo con đã làm đều là bị hắn “bức”, cho dù là có, thì dưới tình huống này mèo con tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, mèo con của hắn tuyệt đối là người thấu tình đạt lý, cho nên hắn khẳng định nữ tử trước mắt chắc chắn không phải mèo con hắn yêu, dù cho dung mạo và thần thái giống nhau như đúc nhưng hắn có thể khẳng định nàng ta không phải là mèo con!

May mắn Cung Mạch Khiêm nhìn thấu nữ tử trước mắt, kể cả lúc này hắn vẫn chưa biết bản thân bất tri bất giác đã lâm vào bên trong ảo cảnh. Nếu hắn không thông suốt, cùng “Vân Khinh” trước mặt này hãm sâu vào trong ảo cảnh thì sẽ vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại, người lâm vào ảo cảnh tựa như đang ngủ say, chỉ là trong tiềm thức, họ cũng không biết chính mình đang ở trong ảo cảnh, nghĩ rằng mọi việc phát sinh trong đấy đều là thật, rồi không thể tự kềm chế mà hãm sâu vào đó. Nếu không thể từ trong đó thoát ra liền vĩnh viễn trở thành người thực vật ở trong Vụ Lâm này, tựa như những người đã từng trải qua khi bước vào cửa ải trước mắt, chìm đắm vào ảo cảnh mà không thể tỉnh lại, thế nên cuối cùng sẽ chết đói chết khát, táng thân tại Vụ Lâm.

Ải nảy nói khó khăn cũng đúng mà nói đơn giản cũng không sai, nó không công kích trên thể xác con người, thứ nó công kích chính là ý chí và tinh thần người ta. Nếu có thể hóa giải ảo cảnh thì những thứ khác ở đây không thành vấn đề.

“Khiêm, chàng buông tay được không? Chàng làm ta đau, chẳng lẽ chàng đã quên lời hứa vĩnh viễn che chở ta, vĩnh viễn không để ta bị thương tổn sao?” ‘Vân Khinh’ ôn nhu nói, cảm giác được bàn tay to đặt tại cổ mình đang càng lúc càng dùng sức, nếu còn tiếp tục như vậy nàng sẽ tắt thở mà chết, nàng rưng rưng nước mắt nhìn Cung Mạch Khiêm, nhu nhược như vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn đem nàng ôm vào lòng yêu thương, nâng niu.

“Ngươi nghĩ là vì sao? Ngươi, không phải mèo con của ta!” Cung Mạch Khiêm siết chặt bàn tay bóp cổ nàng ta, trong con ngươi đen thăm thẳm là một mảnh thâm u và rét lạnh nhìn ‘Vân Khinh’, hàn ý vô tận như muốn lăng trì linh hồn của nàng ta, tiếng nói dễ nghe từ bạc môi khêu gợi tràn ra, nhưng ngữ khí lại cực kì cứng rắn khẳng định.

“Làm sao có thể chứ? Ta chính là mèo con của chàng mà, chàng không phải vẫn luôn nắm tay của ta sao? Ta cũng vẫn luôn ở bên cạnh chàng chưa từng rời đi, ta chính là mèo con của chàng đây, có phải mùi hương trong không khí vừa nãy ảnh hưởng đến chàng? Làm chàng hiểu lầm ta không phải mèo con của chàng?” ‘Vân Khinh’ lập tức phản bác lời hắn, lại còn phân tích tỉ mỉ cho hắn, thậm chí còn nhắc tới hương thơm trong không khí lúc nãy, ý đồ lung lạc suy đoán của hắn, để chứng minh bản thân chính là Vân Khinh thật.

Nghe nàng ta nói vậy, trong mắt Cung Mạch Khiêm cũng nổi lên một tia nghi ngờ, đúng vậy, lúc sương mù càng ngày càng dày hắn vẫn luôn nắm chặt tay của mèo con một khắc cũng không buông, mà cũng không có sự tình gì phát sinh, kỳ quái nhất là mùi hương cổ quái vừa rồi, đúng rồi! Mùi hương đó!

Trong đầu linh quang chợt lóe, Cung Mạch Khiêm híp mắt lại, tầm mắt rơi trên người ‘Vân Khinh’ trước mặt, bắt đầu vận dụng đầu óc siêu phàm của hắn, đem sự việc từ từ phân tích, loại bỏ, lí giải.

Lúc nãy hít phải mùi hương kỳ lạ trong không khí, tuy hắn vẫn luôn nắm tay của mèo con, nhưng nữ tử giống mèo con như đúc trước mắt này hắn có thể khẳng định nàng ta không phải mèo con của hắn, trong khoảng thời gian này lại không có sự tình gì xảy ra, như vậy vấn đề nằm ở chỗ mùi hương kia.

Bọn họ đều không bị thứ gì công kích ở chỗ này, cho dù là dây hút máu tấn công bọn họ trước đó cũng đã biến mất vô tung vô ảnh (không còn dấu vết), nếu không có sự công kích nào, hắn và mèo con cũng chưa từng tách ra, nhưng người trước mắt lại không phải mèo con, chẳng lẽ là ảo cảnh?

Nếu là ảo cảnh thì mọi thứ liền trở nên rõ ràng, chỉ cần phá giải ảo cảnh, thoát ra khỏi nó là có thể nhìn thấy mèo con rồi, cũng không biết mèo con nàng… Trước khi ta hóa giải ảo cảnh này, mèo con, nàng nhất định phải chờ ta.

Phân tích kỹ càng, suy nghĩ cẩn thận mọi thứ xong, con ngươi đen nhánh của Cung Mạch Khiêm tràn ngập hàn ý khiến người khác rùng mình, tản ra sát khí lạnh lẽo, lãnh khốc, tàn khốc, thị huyết.

Mèo con của hắn là độc nhất vô nhị! Không ai được phép vấy bẩn dung nhan của nàng! Cũng không có ai có tư cách bắt chước nàng! Cho rằng có dung nhan giống mèo con là có thể mê hoặc hắn sao? Mơ tưởng! Hắn yêu là tâm hồn của mèo con, cho dù không phải khuôn mặt này, chỉ cần là linh hồn của nàng, thì mèo con có biến thành bộ dạng gì đi nữa hắn cũng yêu, giống như việc hắn có thể nhận ra ai mới thật sự là nàng vậy!

“A, không, không, ta…” ‘Vân Khinh’ nhìn con ngươi đen bao phủ hàn ý của hắn, sợ hãi vội vàng phủ nhận, nếu là người bình thường thấy nữ tử mình thương yêu nói vậy sẽ lập tức tin tưởng không chút nghi ngờ, còn ai rảnh mà đi hoài nghi thật giả nữa? Nhưng người thông minh như Cung Mạch Khiêm, sao có thể bởi vì nàng ta có bộ dạng giống Vân Khinh như đúc liền quyết định tin tưởng nàng ta?

Mắt lạnh nhìn nữ tử trước mắt, bàn tay đặt trên cổ nàng ta không ngừng siết mạnh, nếu hắn bị vướng vào ảo cảnh, vậy thì bọn mèo con khẳng định cũng giống hắn, chỉ cần phá giải ảo cảnh này, rất nhanh hắn liền có thể nhìn thấy mèo con.

Bởi vì thiếu dưỡng khí không thể hô hấp, khuôn mặt trắng nõn của ‘Vân Khinh’ trở nên đỏ bừng, tiếp theo liền biến sắc… Đồng tử dần dần trợn to, chỉ có thể càng dùng sức kéo bàn tay đang bóp cổ nàng ta ra, không ngừng giãy dụa, phản kháng, muốn nới lỏng bàn tay hắn ra để có thể thuận lợi hô hấp, hai tròng mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào Cung Mạch Khiêm, hy vọng Cung Mạch Khiêm thay đổi tâm ý, dù sao nàng chính là ‘Vân Khinh’, nàng chỉ muốn mê hoặc hắn sau đó giam cầm hắn trong ảo cảnh này, nhưng nàng ta không biết điều đó chỉ khiến mạng sống của nàng ta sớm kết thúc hơn mà thôi, người mưu trí như Cung Mạch Khiêm sao lại bị một kẻ giả mạo mê hoặc tâm trí được?

Cứ như vậy, ‘Vân Khinh’ giãy giụa mỗi lúc một yếu đi, hai mắt trợn to, miệng há to hết sức có thể, đang hấp hối cố gắng hấp thu dưỡng khí, nhưng vẫn vô lực chống cự, hô hấp dần dần yếu lại, sinh mệnh chậm rãi trôi đi…

……

Trong vụ lâm một mảnh an tĩnh, sương trắng theo gió mơ hồ lay động bất định ở trong không trung, về phần những người khác cũng đều lâm vào bên trong ảo cảnh ở trong Vụ Lâm này, thân thể đều bọn họ im lặng nằm bất động trên mặt đất, nếu bọn họ không thể phá tan ảo cảnh tỉnh lại, như vậy sẽ như những người trước kia từng dấn thân vào Vụ Lâm bởi vì không thể tỉnh lại mà táng thân tại đây, hóa thành một đống bạch cốt, trở thành một cái xác.

A!

Đừng!

Giết! Giết!

Đừng mà!

Ha ha ha!…

Nơi nơi đều là một mảnh thê lương cùng tiếng kêu, tiếng cười dữ tợn, tiếng khóc bất lực rên rỉ, ồn ào hỗn loạn ở trong đầu Vân Khinh, không ngừng hiện về, tràn ngập đầu óc của nàng.

Nhìn một màn trước mắt là những hình ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thần sắc lạnh nhạt của Vân Khinh rút đi, bàn tay gắt gao nắm chặt đến trắng bệch, vô cùng thống khổ.

Vì sao? Vì sao vẫn không buông tha cho nàng? Vì sao… Vì sao…

Lúc này Vân Khinh chỉ còn cảm thấy thống khổ cùng bi thương kéo dài vô tận. Con mãnh thú đã bị nàng chôn dấu thật sâu dưới đáy lòng đang không ngừng rít gào, miệng vết thương lại bị xé rách, chỉ còn lại đau đớn như muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ, vô cùng vô tận thê lương và bi thương bùng nổ giống như hồng thủy điên cuồng tứ phía vọt tới chỗ Vân Khinh, xâm nhập thân thể của nàng, cắn nuốt thần trí của nàng, ăn mòn tất cả mọi thứ của nàng

Như thể thế giới này ngoài bi ai, còn lại cũng chỉ là bi thương, phẫn nộ, gào thét, cả người Vân Khinh đều yên lặng nhưng trong lòng nồng đậm đau thương, mọi vật xung quanh đều như tiêu tán, có chăng cũng chỉ là hắc ám vô tận, rét lạnh đến tận cốt tủy…

Vân Khinh đã bị hãm sâu vào trong ảo cảnh, tuy rằng chỉ là ý thức của nàng bị giam hãm, nhưng không biết có phải nỗi đau đớn này quá mức khắc cốt ghi tâm hay không, cho nên dù đã lâm vào hôn mê, không khí quanh thân Vân Khinh không ngừng ngưng tụ hoá thành đau thương…

Loại đau thương này ăn sâu vào lòng người, nếu có người nhìn thấy Vân Khinh lúc này cũng sẽ bị cỗ bi thống này thu hút, ảnh hưởng, trên người nàng tản ra bi thương như có thể bao trùm lên người khác, là ai? Rốt cuộc là thứ gì có thể làm cho nàng thành như thế …