Khiêm Vương Sát Phi

Chương 87: Khu rừng Vụ Lâm quỷ dị




Đi gần một ngày đường, cuối cùng mọi người cũng đến ranh giới Vụ Lâm. Mặt trời dần xuống núi, sắc tối nhanh chóng bao trùm khắp cả bầu trời.

“Mẹ kiếp! Chỉ quãng đường này đã tiêu tốn của chúng ta gần một ngày đường. Sắp tới nơi rồi, phía trước không xa chính là Vụ Lâm. Con bà nó, chẳng lẽ lại không thể đi vào?”. Nhìn thấy rừng cây phía trước dường như chỉ còn cách mình chừng 5 thước, một tên lỗ mãng nhìn có vẻ cường tráng tức giận buông tiếng chửi bậy.

“Được rồi, ngươi đừng nóng vội! Chúng ta cũng không biết bên trong có nguy hiểm gì, bây giờ trời đã tối, ai còn dám đi vào? Trong đêm đen ngộ nhỡ gặp nguy hiểm đến lúc đó muốn chạy cũng không chạy nổi.” Mọi người nghe xong tiếng chửi bậy của tên lỗ mãng đó, ai nấy đều không lên tiếng, dù sao mọi người vẫn có phần đồng ý với lời nói của hắn: chậm trễ một ngày trời, tất nhiên bọn họ đều muốn ngay tối nay có thể mở khóa cánh cửa kho báu, nhưng một kẻ trong đó bất chợt mở miệng nói.

“Chính là như vậy ông đây mới càng tức giận!” Tên lỗ mãng nghe được lời nói của người kia cũng hiểu lý do vì sao phải làm vậy, nhưng mắt thấy sắp đạt được mục đích, lúc này lại… Aiz, tính tình vốn dĩ tùy tiện, hắn liền nói mà không chút kiêng nể, chỉ muốn phát tiết một phần cơn tức giận điên cuồng đang nghẹn ứ trong lòng.

Đột nhiên, trong rừng cây cách đó không xa truyền đến một loạt âm thanh va chạm.

“Ai?!” Một người trong đám, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía đối diện la lớn. Những người còn lại đều gắt gao nhìn chằm chằm bụi cây – nơi truyền đến tiếng bước chân, mắt lộ vẻ cảnh giác.

Chỉ thấy lá cây chầm chậm bị đẩy ra, một vạt áo màu đỏ lập tức lọt vào mắt, mọi người ngây ngốc nhìn nữ tử từ trong bụi cây đi ra, trong mắt lộ vẻ kinh diễm, đáy lòng thì ca ngợi: thật là một tiểu mỹ nhân yêu diễm!

Người tới một thân hồng y ôm lấy vóc người lộ ra từng đường nét mê người, tóc mai phiêu tán trong gió, đôi mắt nhàn nhạt xuân sắc, làn da tinh tế nhẵn mịn như bạch ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ mọng không cần kẻ vẽ, kiều diễm như nước, bên tai, vài sợi tóc theo gió mềm nhẹ quất vào mặt càng tăng thêm vài phần phong tình mê người, cặp mắt đẹp so với hoa đào còn hơn vẻ yêu mị, cho dù chỉ là một cái liếc mắt lơ đãng cũng tràn ngập phong tình vạn chủng như muốn câu hồn nhiếp phách người ta.

Không thể nghi ngờ đây chính là một mỹ nhân, hơn nữa lại là một mỹ nhân đẹp đến câu hồn – một tiểu yêu tinh kiều diễm.

“Ngại quá đã quấy rầy đến mọi người, các vị cũng đang muốn đi vào trong rừng sao?” Mỹ nhân một thân hồng y yêu diễm không nhanh không chậm đi ra từ đám cây cối bên kia, từng bước từng bước đều mang theo vô hạn phong tình làm say lòng người, giọng nói thì tràn đầy mị hoặc làm cho người ta nghe được mà rung động tận xương cốt. Theo sau nàng, còn thêm một nam tử tướng mạo bình thường, thần sắc lạnh lùng, dáng dấp kia nhìn qua giống như một tên thị vệ nho nhỏ không đáng nhắc tới.

“Đúng vậy đúng vậy, chẳng lẽ ngươi cũng muốn vào? Trong rừng đó tràn ngập nguy hiểm mà ngươi – một cô nương tay trói gà không chặt thì nên mau chóng trở về kẻo uổng mạng vô ích… Ai za!” Tên lỗ mãng kia nghe được nàng nói như vậy đoán rằng nàng cũng muốn đi vào trong rừng, nhưng mà trong đó tràn ngập nguy hiểm như thế, ngộ nhỡ không may… Đó không phải đáng tiếc cho một mỹ nhân sao? Vì thế hắn liền mở miệng khuyên nhủ, ai dè vừa dứt lời, trong nháy mắt toàn thân đột nhiên truyền đến một cảm giác đau đớn làm cho hắn không khỏi kêu rên một tiếng.

Mọi người nghe được tiếng kêu rên của hắn lập tức nắm thật chặt vũ khí trong tay, phòng bị nhìn chằm chằm nữ tử yêu diễm kia, thậm chí đều chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

“Ha ha, không cần phản ứng như vậy, ta chỉ muốn chứng minh cho mọi người: tiểu nữ tử không phải là người tay trói gà không chặt, cho nên hãy cho chúng ta gia nhập, trên đường đi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, dù sao thêm một người là bớt đi một phần nguy hiểm. Mọi người nghĩ sao? Thật xin lỗi vị đại ca đây! Tiểu nữ cũng không phải cố ý muốn mạo phạm, xin đại ca rộng lòng tha thứ.”

Nữ tử yêu diễm chứng kiến sự cảnh giác xen lẫn một chút hung ác của mọi người thì không hề sợ hãi mà chậm rãi nâng bước đi về phía tên lỗ mãng kia. Môi đỏ mọng khẽ mở, âm thanh mềm mại kiều mỵ cất lên, thái độ thành khẩn làm cho tên lỗ mãng vừa bị thương cũng không thể không biết xấu hổ mà nóng giận với nàng.

“Ách, không hề không hề, vị cô nương này thân thủ thật tốt.”

“Đa tạ vị đại ca tha lỗi, tiểu nữ tên Hồng Y, khoan đã, đại ca đừng nhúc nhích, để Hồng Y rút châm cho đại ca.” Hồng Y nói xong liền vươn tay rút ra một cây ngân châm thật nhỏ trên tay hắn. Tiếp xúc gần gũi khiến cho mùi hương tản mát trên người nữ tử yêu diễm đưa đến lỗ mũi hắn, hương khí quanh quẩn lại thêm có vị mỹ nhân đứng ngay trước mắt… Tên lỗ mãng bèn trở nên kích động, xuân tâm nhộn nhạo.

Người chung quanh chứng kiến một màn này trong lòng ghen tị, hận không thể thay thế vị trí của tên kia hưởng thụ mỹ nữ phục vụ, đừng nói là một cây ngân châm, cho dù có thêm vài cây nữa cắm vào da thịt của mình cũng không thấm vào đâu! Chỉ cần có thể tới gần vị mỹ nhân này, một chút đau đớn ngoài da thì có là gì! Dựa vào cái gì? Tên đó rốt cuộc gặp được cái vận cứt chó gì? Tự dưng không cần làm gì mà có mỹ nhân tuyệt sắc ở trước người va chạm? Thật là ghen tị!

Giờ khắc này tên lỗ mãng kia dường như trở thành tiêu điểm của mọi người, có điều bản thân hắn đã bị mị lực của mỹ nhân đánh gục lúc nào không hay, cứ thế kinh ngạc đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt.

Mà ở bên kia, Mộ Dung Chí nhìn đến ánh mắt nóng rực của đám người đó đều đang đặt trên người Hồng Y, đáy mắt đen tối rất nhanh hiện lên một tia ánh sáng khác thường như là phẫn nộ nhưng rất nhanh bị ông che dấu đi. Ông sang sảng cười với mọi người rồi nói: “Nếu Hồng Y cô nương đã nói như vậy, chúng ta hãy đi cùng nhau đi, các vị có đồng ý không?”

“Đồng ý, đồng ý.” Mọi người sau khi nghe Mộ Dung Chí nói vậy, một bộ phận lập tức hưởng ứng, một phần còn lại vẫn ngồi tại chỗ trầm mặc không lên tiếng, không phản đối dĩ nhiên bị coi là ngầm đồng ý.

“Vậy Hồng Y xin cám ơn các vị trước!” Nữ tử xinh đẹp sau khi nghe được liền lễ phép nói lời cảm tạ bọn họ, mà nam tử lạnh lùng đứng phía sau nàng trầm mặc nhìn một màn trước mặt cũng không biểu lộ một chút cảm xúc……

Ngày hôm sau, mọi người đều dậy sớm thu xếp cùng nhau tiến vào trong Vụ Lâm. Kỳ thật tối hôm qua có nhiều kẻ thậm trí cả đêm không ngủ, cứ nghĩ tới Vụ Lâm đang ở ngay trước mắt bọn họ làm sao có thể không kích động, mà có thể ngủ yên được? Cho dù biết phải giữ tinh thần và sức lực cho tốt nhưng mà cứ như người hít phải thuốc lắc, kích động không thôi. May là đến bây giờ tinh thần cũng không tệ lắm, cho dù một đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì, bằng không đã bị đè nén mà sinh bệnh.

Vụ Lâm, bốn mùa quanh năm đều tràn ngập sương mù mờ mịt cho nên được xưng là Vụ Lâm – khu rừng sương mù, khắp nơi là những bụi cây đại thụ mọc lên rậm rạp, hơn nữa không khí tại đây tràn ngập sương khói làm cho người ta không thể phân rõ phương hướng, trước mặt là cái gì cũng không biết.

Đứng trong rừng cây còn khiến người ta cảm thấy quỷ dị bởi không gian rộng lớn bạt ngàn thế nhưng lại vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh chim chóc hay một chút tiếng kêu của côn trùng. Rõ ràng là một rừng cây tươi tốt rậm rạp mang vẻ tràn trề nhựa sống, làm sao có thể không có loài động vật nào sinh sống chứ? Thật khó tin!

Tuy vậy, cảnh tượng kì quái đó lại không được đám người chú ý. Cung Mạch Khiêm ngưng thần lắng nghe động tĩnh chung quanh, trên khuôn mặt ôn nhuận lại nhấc lên một chút ý cười, nhưng chỉ cần nhìn kỹ liền có thể phát hiện cặp con ngươi thâm u nhanh chóng thu lại ý cười trước đó thay vào là vẻ nghiêm túc cẩn trọng. Ở những nơi như thế này, bên ngoài nhìn vào càng tĩnh lặng bao nhiêu, bên trong càng nguy hiểm bấy nhiêu.

Thân hình tuấn tú cao ngất không tiếng động đi tới cạnh Vân Khinh, còn không quên dùng ánh mắt nhắc nhở hai người bên cạnh đề cao cảnh giác. Vân Khinh chú ý tới thần sắc hờ hững không đổi của Cung Mạch Khiêm, cặp con ngươi lạnh nhạt thản nhiên quét qua một lượt khung cảnh lại như không chút để ý đi cùng đám người vào bên trong.

Hai người phía sau không cần Cung Mạch Khiêm mở miệng liền hiểu ý âm thầm gật đầu đi theo, bọn họ cũng không phải những tiểu thư, công tử được nuôi dưỡng bao bọc trong nhung lụa, chứng kiến khung cảnh nơi này liền cảm thấy quái dị. Tuy vậy, trước mắt vẫn chưa có gì nguy hiểm chỉ có thể âm thầm đề cao cảnh giác.

“Các vị hãy cẩn thận một chút, khu rừng này khiến cho lão phu có một loại cảm giác hết sức quái dị, mọi người nên duy trì khoảng cách không quá xa đề phòng ngộ nhỡ có biến cố liền trở tay không kịp.” Mộ Dung Chí ở trung tâm đám người, nhìn cảnh vật bốn phía rồi nói, tiếng nói rõ ràng làm cho mọi người đều nghe được.

Nghe Mộ Dung Chí nói vậy, đám người ai nấy đều cảm thấy được một cảm giác quái dị nhưng lại không thể nói rõ rốt cục là quái dị chỗ nào bèn lập tức di chuyển lại gần khu trung tâm, chỉ sợ chính mình chậm trễ một bước thôi liền gặp chuyện không may. Tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, thần kinh căng thẳng quan sát từng động tĩnh xung quanh.

“Ai a!” Đột nhiên một người trong đó phát ra một tiếng kêu rên, kéo theo những người khác lập tức nắm chặt vũ khí trong tay, rút đao, giương kiếm nhìn về phía phát ra tiếng kêu.

“Ai ai ai, đừng đừng đừng, không có gì đâu, tại ta không cẩn thận…” Người kia té trên mặt đất, ngẩng đầu lên liền cảm giác được một loạt ánh mắt sắc bén bắn tới lập tức la lớn, chỉ sợ kêu chậm một chút đao kiếm này liền không chút lưu tình đâm tới hắn, lời nói còn chưa hết lập tức bị người khác tức giận mắng:

“Mẹ nó! Ngươi làm cái quỷ gì vậy?! Không thấy hiện tại ai ai cũng đều đang căng thẳng sao?! Ngươi không việc gì lại hò hét cái gì! Nếu không phải ông đây phản ứng nhanh đao trong tay ta liền hủy cái mạng ngươi rồi!” Phát hiện thì ra chỉ là một chút viêc ngoài ý muốn lại không có gì nguy hiểm nam tử kia lập tức nổi giận quát lớn.

“Khụ khụ, phi phi! Ta, ta cũng không cố ý, không biết sao tự nhiên vấp ngã.” Kẻ đang quỳ rạp trên mặt đất nghe thấy nam tử tức giận mắng cũng biết bản thân đuối lý bèn nhổ bùn đất trong miệng nói rồi nhanh chóng đứng dậy phủi đi tro bụi cùng bùn đất trên người, trên mặt còn lưu lại vết bùn đất chưa sạch.

“Tốt lắm, mọi người không có việc gì là tốt rồi, đi nhanh đi.” Mộ Dung Chí mở miệng, ra mặt làm người hoà giải, ngăn cản bọn họ tiếp tục ầm ỹ.

“Đi thôi, đi thôi.” Mọi người thấy tên kia không sao, chính là một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi, trong lòng mặc dù có chút tức giận nhưng cũng không giống tên nam tử kia tức giận mà la hét, nắm chặt vũ khí trong tay tiếp tục đi theo bọn họ tiến về phía trước, hiện tại không thể chậm trễ thêm một khắc nào, ai biết bao lâu mới có thể đi hết khu rừng sương này mà ra được đến ngoài, nếu chậm trễ đến chiều tối không chừng sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Thấy bọn họ đều xoay người tiếp tục đi về phía trước, kẻ kia vừa bò dậy từ trên mặt đất bèn cúi đầu nhìn xem cái gì khiến hắn ngã đau như vậy, chỉ thấy ba sợi dây leo thô to quấn vào nhau chắn ngang đường đi của mình, thì ra đầu sỏ làm làm cho hắn ngã sấp lại chính là nó! Nhưng mà trước đó hắn có nhìn thấy những sợi dây này đâu? Chẳng lẽ chỉ là do bản thân mình quá bất cẩn không chú ý tới? Vốn đang định đạp mấy phát để phát tiến cơn tức, hắn lại lập tức cảm thấy nghi hoặc. Hạ thắt lưng xuống định xem xét đoạn dây leo khô này thì nghe tiếng thúc giục phía trước vội đứng lên.

“Đến đây đến đây.” Nam tử lớn tiếng đáp, lại nhìn nhìn cái dây kia cuối cùng vẫn bỏ đi, chạy tới chỗ đội ngũ phía trước, nghi hoặc trong lòng cũng nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.

Không ai phát hiện ngay khi nam tử rời đi, đuổi theo đám người Mộ Dung Chí cái dây khô lại bất chợt động đậy! Hơn nữa rất nhanh liền biến mất khỏi nơi đó, nếu bọn họ nhìn thấy một màn quỷ dị này không biết sẽ có cảm giác gì!

Càng đi lên phía trước càng cảm giác khu rùng ngày càng dày đặc sương trắng, cũng không biết có phải chỉ là ảo giác của bọn họ không, mỗi người đều có thể cảm thấy chung quanh tràn ngập một cỗ không khí lạnh lẽo âm u, rõ ràng là mùa xuân về hoa nở ấm áp thế nhưng bên trong này lại cho người ta một loại cảm giác giống như đang ở giữa trời đông giá rét, cả người đều lạnh buốt, cho dù đã dùng nội lực xua đi hàn khí cũng đều là phí công vô ích, hàn khí vẫn theo lỗ chân lông từng chút, từng chút thâm nhập sâu trong cơ thể.

“Này! Các ngươi có cảm thấy nơi này thật u ám hay không? Rõ ràng bây giờ đang là mùa xuân thế nhưng ở trong này lại cảm giác giống như mùa đông giá rét.” Có người chịu không nổi hàn khí chung quanh liền xoa xoa hai tay vào nhau mong muốn nhanh chóng xua tan đi chút ít khí lạnh trên người lên tiếng.

“Đúng vậy! Có thể không cảm thấy sao? Lạnh muốn chết! Sớm biết nơi này lại lạnh như thế ông đây đã mặc thật nhiều quần áo đến, đừng có chưa ra khỏi rừng sương ông đây đã bị lạnh mà chết!” Tên lỗ mãng tên Khuê Vũ lập tức oán giận nói.

“Ngươi nói Vụ Lâm này rốt cuộc có giống như lời đồn trên giang hồ không? Làm sao mà đi nửa ngày trời rồi vẫn chưa phát hiện ra cái gì? Vẫn chỉ có hoa cỏ cây cối, ngoại trừ nơi này cho người ta cảm giác có một luồng khí âm u lạnh lẽo thì cũng không xuất hiện gì khác thường. Ai u!” Vì để phá vỡ không khí quá mức yên tĩnh đến đáng sợ này, có người tự động viên, an ủi chính mình một chút. Nghĩ đến một hồi đường rừng đã đi nhưng không phát hiện thêm gì quái lạ thì hắn thoáng thả lỏng tâm tình một chút. Nhưng hắn vừa nói dứt câu, cái ót đã bị một cái bàn tay “bộp” một tiếng từ sau đánh đến.

“Ngươi bị choáng váng hay đần độn thế?! Nghe khẩu khí tiểu tử ngươi như thể ước gì xảy ra chuyện vậy? Đừng có buông lỏng cảnh giác! Nếu Vụ Lâm này có thể dễ dàng đi qua, ngươi nghĩ còn đến lượt chúng ta có cơ hội đến đoạt chìa khóa, kẻ khác lại không biết đi sao? Nếu thực sự không nguy hiểm, thì cái cửa bí ẩn kia đã sớm bị người ta đạp nát từ lâu rồi!” Nam tử kia đầy vẻ tức giận không đợi hắn phản ứng cánh tay đã đánh tới, miệng còn tuôn ra một tràng đạn pháo oang oang.

“Ta chỉ thấy rất ngạc nhiên thôi! Sao ngươi không nói tiếng nào đã đánh ta! Ngươi không phát hiện cú đánh của ngươi có sức tàn phá thế nào ư?! Đau chết ta!” Xoa bị cái gáy bị nam tử tên Ngô Thanh không chút khách khí đánh tới, hắn phát giận cãi lại.

“Lực đạo không lớn còn đánh cái rắm gì! Phải lực đạo đại tài mới có thể đả thông tiểu tử nhà ngươi, mới đó đầu óc đã bị dọa đến ngẩn người! Được rồi! Lão tử ra tay có bao nhiêu lực còn không tự biết sao, một đại nam nhân đừng có tỏ ra yếu đuối giống như con nít như thế chứ.” Nam tử nghe xong lời hắn nói cũng không chút cảm giác áy náy ngược lại còn nghiêm mặt phản bác lại.

“Ngươi!… Không so đo với kẻ thô lỗ như ngươi!” Người nọ nghe thấy thế thì tức giận, nhìn đến cái kẻ cười hì hì còn mang khuôn mặt sắt hung hăng trừng mắt với hắn, cuối cùng vẫn là quyết định không thèm so đo với kẻ này.

“Hắc hắc! Coi như tiểu tử Lâm Nhất này thức thời, chờ chúng ta trở về lão tử mời ngươi đi uống rượu.” Ngô Thanh nghe thấy thế thì cười hì hì đập vai hắn, giống một ca ca tốt bụng.

“Đi! Ai muốn đi uống rượu với cái kẻ thô lỗ nhà ngươi!” Lâm Nhất tức giận lườm Ngô Thanh bên cạnh nói, nhưng trong mắt cũng không có vẻ cự tuyệt, cũng không đẩy cánh tay đang khoác trên vai ra, hiển nhiên quan hệ hai người không có chút sứt mẻ.

Trải qua một trận náo loạn của bọn họ, không khí dù căng thẳng cũng đã hòa hoãn không ít, cảm giác khẩn trương trong lòng mọi người cũng rút đi không ít.

“Tiếp tục đi thôi.” Mộ Dung Chí nói xong liền tiếp tục đi về phía trước.

“A! A a a…” Ngay lúc mọi người định tiếp tục đi về phía trước đột nhiên truyền đến một thanh âm la hét vang vọng.

“Con bà nó! Là ai…” Sau khi nghe được âm thanh la hét truyền đến, mọi người nghĩ ngay đến là ai không cẩn thận bị ngã hoặc cái gì tương tự như thế, bởi vì đi lâu như vậy vẫn bình an vô sự, mọi người còn chưa ý thức được thật sự đã xảy ra chuyện gì liền chửi bậy nhìn lại. Nhưng lời còn chưa dứt liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tới mức giật mình chôn chân tại chỗ nói không ra lời, miệng vẫn duy trì mở to kinh ngạc.

“Cứu mạng! Cứu mạng! Mau cứu ta, cứu…” Tên nam tử kia nhìn bọn họ, không ngừng kêu cứu, một bàn tay với về phía bọn họ, tay kia không ngừng muốn gỡ bỏ đám dây leo đang quấn chặt thắt lưng, nhưng bất kể hắn vùng vẫy cỡ nào, dây leo kia vẫn không có dấu hiệu nới lỏng.

Nam tử kia bị dây leo treo lên giữa không trung, chỉ thấy thắt lưng hắn bị 4 sợi dây thô to như 4 cánh tay mạnh mẽ ôm trọn, treo cả người hắn giữa không trung, bên cạnh còn có mấy cái dây khác không ngừng bò lên người tên nam tử kia, dây bên hông càng siết chặt giống như là muốn siết chết nam tử kia.

“Lão tử…” Người đầu tiên phản ứng là Ngô Thanh, hắn nhanh chóng rút đao chuẩn bị xông lên cứu người nhưng sợi dây lại đột nhiên mạnh mẽ siết chặt hơn nữa, đôi tay nam tử dần vô lực mà hạ xuống, dây leo đột nhiên dùng những gai nhọn hoắt đâm vào người hắn, lập tức, máu tươi từ lỗ hổng không ngừng chảy ra nhỏ giọt trên nền đất, mà những dây leo quấn chặt trên thân thể nam tử kia vẫn không nhúc nhích, cả người hắn nhanh chóng mềm oặt xuống, chỉ chốc lát sau dây leo rút ra mang theo dòng máu đỏ thẫm. Chứng kiến cảnh tượng này ai nấy đều vô cùng ớn lạnh cả người. Bọn họ lần đầu tiên biết được: Dây leo này không những có thể chuyển động còn có thể hút máu!

Một màn quỷ dị, khủng bố này khiến cho mọi người mặc dù đã lang bạt nhiều năm ở trên giang hồ cũng đều quên mất nên phản ứng ra sao, đồng tử co rút, cảnh giác nhìn chằm chằm dây leo trước mắt, sống chết nắm chặt vũ khí trong tay đề phòng dây leo kia sẽ cuốn lên người mình bất cứ lúc nào.

Một số người khác không thể tin những gì xảy ra trước mắt, chỉ thấy sắc mặt bọn họ trắng bệch nhìn chằm chằm phía trước, một màn này làm cho bọn họ sợ hãi tới rớt tròng mắt.