Khiêm Vương Sát Phi

Chương 70: Tìm chút lạc thú




“Ám sát hoàng tử không phải là chuyện nhỏ, chuyện này nhất định phải tra xét cẩn thận.” Ngôn Khánh Phong đứng ra góp lời.

“Đúng vậy, thần cũng cho rằng cần phải nghiêm khắc tra xét, trả lại trong sạch cho Thái tử.” Một vị đại thần khác cũng đứng ra mở miệng nói, ý tứ trong lời nói là bảo vệ Cung Chính Mẫn, nhưng thật ra là đem tội danh sát ám hoàng tử đổ lên đầu Cung Chính Mẫn.

Như vậy, bất kể Cung Chính Mẫn rốt cuộc có phái người ám sát các hoàng tử hay không, có phải hắn ở phía sau màn làm chủ hay không, đều phải giam giữ lại để điều tra cho rõ trước, sau khi tra rõ chân tướng rồi mới có thể thả ra, nhưng dù như vậy cũng đủ khiến cho vị trí Thái tử của hắn bị lung lay.

“Chỉ dựa vào mỗi ánh mắt của thích khách liền nhận định chuyện này có liên quan với Thái tử, vậy có phải quá mức qua loa hay không?” Một vị đại thần khác không đồng ý đứng dậy lên tiếng.

“Thần cũng đồng ý quan điểm của Ngụy Thái úy, sao có thể chỉ dựa vào một ánh mắt của thích khách liền nói việc này có liên quan đến Thái tử? Ai mà biết bọn họ có phải cố ý lừa gạt, muốn vu oan cho Thái tử hay không?” Lời này cũng không phải không có lý.

“Thái tử cho rằng trẫm nên làm như thế nào?” Cung Huyền Minh nhìn nhìn mấy vị đại thần rồi sau đó nhìn về phía Cung Chính Mẫn vẫn đang đứng ở kia không nói một lời hỏi.

“Nhi thần nghe theo phụ hoàng an bài, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc (người trong sạch tất sẽ trong sạch, người ta đổ lỗi kệ họ), nhi thần tin tưởng phụ hoàng sẽ phái người điều tra chân tướng, thực hư chuyện này rõ ràng.” Cung Chính Mẫn thong dong hồi đáp.

“Được, trong khi việc này được điều tra rõ, trước hết Thái tử cứ ở lại trong phủ Thái tử một thời gian, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào phủ Thái tử. Chờ tra rõ chân tướng xong sẽ hủy bỏ cấm lệnh.” Cung Huyền Minh nghe Cung Chính Mẫn trả lời thực vừa lòng gật gật đầu, cũng không đem hắn nhốt vào nhà lao mà chỉ tạm thời cấm túc trong phủ Thái tử.

Nếu Hoàng đế đã mở miệng quyết định, bọn họ cũng không tiện nói gì thêm, lẳng lặng lui qua một bên nghe xử lý kế tiếp.

“Chuyện này liền giao cho hai vị Lý ái khanh và Lưu ái khanh làm chủ, hạn cho các ngươi trong vòng ba ngày phải điều tra rõ việc này.” Cung Huyền Minh ngồi trên long ỷ bình tĩnh phân phó.

“Thần tuân chỉ.”

“Thần tuân chỉ.” Hai vị đại thần đứng ra lĩnh mệnh.

“Tốt, bãi triều.” Nói xong liền cất bước rời khỏi Tuyên Chính điện.

“Thái tử…” Đại thần đứng ở phía bên Cung Chính Mẫn nhìn thân ảnh Cung Diệc Diệp rời đi, ánh mắt giống như đã biết chút gì đó.

“Không việc gì, chỉ cần điều tra cho rõ chuyện này thì mọi thứ liền rõ ràng, bản Thái tử sẽ không để cho hắn toại nguyện.” Muốn vu oan cho hắn sao? Hừ!

“Đi thôi.” Nói xong liền bước ra ngoài Tuyên Chính điện.

Các đại thần thấy nhân vật chính đều đi rồi, ở lại đây cũng không được gì, cũng lần lượt rời khỏi nơi này, một trận gió không tiếng động thổi qua, không ai chú ý tới, chỉ cho là gió từ bên ngoài thổi vào thôi.

“Nga? Thì ra là hắn có chủ ý này, thật đúng là biện pháp tốt, một mũi tên trúng ba con chim đó nha.” Trong Tĩnh U viện Cung Mạch Khiêm tùy ý ôm Vân Khinh trong lòng dựa trên nhuyễn tháp, thưởng thức một phen miêu tả sinh động như thật những chuyện phát sinh trên triều sáng nay, nhướn mày nói, giọng nói từ tính dễ nghe mang theo ma lực nhè nhẹ, con ngươi đen lưu chuyển ánh sáng cười khẽ làm cho khuôn mặt tao nhã của hắn trở nên vô cùng tà mị, xinh đẹp, mê hoặc lòng người.

Tịch nhìn bộ dáng Cung Mạch Khiêm lúc này tà mị câu dẫn người khác nhịn không được oán thầm: Thằng nhãi này quả thực chính là một tai họa! Sắc đẹp này! Nhất định đã câu dẫn Vân Khinh nhà nó không ít lần đi?

“Phu nhân, nếu không chúng ta đêm nay đi tìm chút lạc thú đi?” Cung Mạch Khiêm cúi đầu nhẹ giọng nói ở bên tai Vân Khinh, hô hấp nóng rực phun bên vành tai mẫn cảm của Vân Khinh khiến cho nàng hơi run rẩy, nhịn không được rụt người lại, lúc này nàng đang nghỉ ngơi hưởng thụ ấm áp trong lòng hắn.

Cảm nhận được động tác của Vân Khinh, con ngươi đen khẽ cười hiện lên thần sắc trêu tức, hắn một khắc cũng không bỏ qua cơ hội khiêu khích nàng.

“Mèo con có chịu không?” Tâm tình trêu đùa nổi lên làm Cung Mạch Khiêm giống như nghiện càng tiến tới gần lỗ tai khéo léo của Vân Khinh, khẽ liếm vành tai mềm mại của nàng.

“Đừng,” Vân Khinh cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng ẩm ướt ở vành tai nhịn không được khẽ nói, bởi vì bị hắn quấy rầy, nàng không thể không mở mắt ra.

“Chàng lại muốn làm gì?” Trong giọng nói réo rắt dễ nghe của Vân Khinh mang một chút bất đắc dĩ, nàng biết người này nhất định đang có ý nghĩ không an phận gì rồi.

“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là đi làm chút chuyện, giúp đỡ Thái tử mà thôi.” Cung Mạch Khiêm nghe ra giọng nói có chút bất đắc dĩ của Vân Khinh nhịn không được khẽ cười nói.

Lời này nói ra đường hoàng cỡ nào, giúp Thái tử sao? Đây đâu có giống muốn giúp Thái tử, kỳ thật còn không phải muốn trả thù Cung Diệc Diệp tính kế hắn sao?

Tịch ở một bên nghe được xem thường một cài không nói gì, bất quá, có chuyện tốt như thế sao có thể thiếu phần nó được? Nó cũng muốn tham gia!

“Ách, Vương gia, Vương phi đã trễ thế này hai người còn muốn đi ra ngoài? Có chuyện gì có thể cho thủ hạ đi làm.” Mạc Ngôn nhìn Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh một thân hắc y dáng vẻ như là muốn đi ra ngoài, sợ run một chút sau đó liền nói với hai người bọn họ.

“Không cần, đêm nay ta và mèo con tự mình đi, các ngươi trở về ngủ đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Cung Mạch Khiêm trực tiếp bỏ qua không nhìn đến dung nhan lạnh băng của Thanh Y cười đến vô cùng ôn hòa nói.

“Không cần lo lắng.” Vân Khinh thản nhiên mở miệng nói với Thanh Y, cũng là nói với Mạc Ngôn.

“……” Thanh Y không mở miệng nói gì, chỉ thản nhiên gật đầu, các nàng ngày trước vốn không cần nhiều ngôn ngữ cũng có thể hiểu được ý tứ đối phương.

“……” Ách, nhóm chủ tử đều đã quyết định hắn còn có thể nói cái gì? Thuận buồm xuôi gió? Quên đi, vẫn là không nói gì thì hơn, Mạc Ngôn ngậm miệng nhìn theo hai người rời đi.

Trong bầu trời đen như mực chỉ còn vần trăng sáng tỏ cao cao trên không, tản ra ánh sáng dịu dàng làm cho phố xá yên tĩnh này bịt kín một tầng sa mỏng mông lung.

Hai bóng đen rất nhanh xuất hiện trên nóc nhà, nhanh đến mức làm cho người ta tưởng như gặp phải quỷ.

Phủ Thái tử —–

Ngoài cửa sổ lá cây nhẹ nhàng đung đưa trong gió phát ra tiếng động xào xạc, bóng cây lắc lư hiện lên trên cửa sổ. Cung Chính Mẫn lẳng lặng ngồi trong thư phòng nhìn những bóng cây lay động, trong đôi mắt đen là vô tận thâm trầm, không biết lúc này hắn đang nghĩ gì, không biết tâm tình của hắn lúc này có lay động như những bóng cây kia không……

Mưu kế lần này của Cung Diệc Diệp làm cho hắn có phần không kịp trở tay, không nghĩ tới hắn ta thế nhưng phái thủ hạ ám sát bản thân sau đó lại giá họa cho hắn, để người khác tưởng lầm là hắn vì ngôi vị Hoàng đế cho nên muốn diệt trừ các hoàng tử khác.

Thích khách cũng có thể là do Cung Diệc Diệp an bài cố ý để bọn họ bị cấm vệ quân bắt được, mục đích vì để người khác hoài nghi là người hắn phái tới, một cái liếc mắt cùng với cái biểu hiện kia của thích khách đã hoàn toàn kéo hắn vào chuyện này.

Cứ như vậy, mặc kệ hắn có phái người đi ám sát bọn họ hay không, có đứng phía sau làm chủ chuyện này hay không đều bị hiềm nghi rồi giam vào đại lao, cho đến khi điều tra rõ chân tướng xác thật việc này không liên quan đến hắn mới có thể được thả ra. Còn Cung Diệc Diệp lại có thể trong thời gian hắn bị giam giữ ở đại lao tiến hành kế hoạch kế tiếp, nghĩ biện pháp kéo hắn xuống khỏi vị trí Thái tử, để hắn ta có thể ngồi lên đó.

Không thể không nói Cung Diệc Diệp dùng một chiêu này thật là ngoan độc, ngoan độc đối với bản thân cũng là đối với người khác. Nhưng mà hắn ta cũng thật không ngờ phụ hoàng chỉ đem hắn nhốt tại phủ Thái tử mà không giam hắn vào đại lao? Phụ hoàng có thể sẽ không dựa vào một ánh mắt của thích khách mà qua loa kết luận, nhưng không biết Cung Diệc Diệp kế tiếp sẽ làm gì để đem tội danh ám sát này, thật sự đổ lên đầu hắn đây……

“Ha ha, các hạ thật sự là nhàn nhã nha.” Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên trong thư phòng.

“Ai!?” Vốn đang trầm tĩnh chìm trong suy nghĩ của chính mình, Cung Chính Mẫn thình lình nghe thấy một giọng nói thâm trầm con ngươi đen lập tức lóe lên nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một nam tử toàn thân hắc y nhàn nhã tùy ý ngồi trên một chiếc ghế trong thư phòng, không nhìn rõ dung mạo, cả người tản ra khí chất tà tứ tao nhã tôn quý, trong tiếng cười khẽ lộ ra một loại cảm giác thong dong tự tại, giống như hắn không phải “kẻ đột nhập” mà chính là khách nhân bình thường.

Nam nhân này không đơn giản.

Trong lòng âm thầm đánh giá nam tử, bởi vì hắn hiện tại là phạm nhân bị nhốt trong phủ Thái tử, cho nên bên ngoài luôn có trọng binh canh gác, nam tử này lại có thể không bị thủ vệ bên ngoài kia phát hiện, vô thanh vô tức ẩn vào trong phủ Thái tử của hắn? Hơn nữa chính hắn cũng có một thân võ công không kém, nhưng không cảm nhận được một chút động tĩnh nào, nếu không phải nam tử này vừa phát ra âm thanh thì hắn cũng không phát hiện ra hắn ta. Nếu khi nãy hắn ta làm điều bất lợi đối với mình, như vậy mình căn bản là không hề có lực chống đỡ.

“Ngươi là ai?” Cung Chính Mẫn bất động thanh sắc nhanh chóng nhìn chằm chằm nam tử đột nhiên xuất hiện ở thư phòng hắn, ánh mắt bình tĩnh, nhưng nếu cẩn thận nhìn sẽ phát hiện trong đôi mắt kia là một chút thần sắc cảnh giác.

“Ha ha, không cần lo lắng, nếu ta muốn ra tay với các hạ, các hạ bây giờ còn có thể hoàn hảo vô khuyết ngồi đây như vậy? Bản tôn là ai không quan trọng.” Nam tử nghe hắn nói cũng không có trả lời mà là không nhanh không chậm trấn an Cung Chính Mẫn đang cảnh giác, con ngươi đen mang ánh sáng lưu chuyển, lộ vẻ tà tứ mị hoặc.

“Ngươi tới nơi này rốt cuộc có mục đích gì?” Tuy rằng nghe thấy lời hắc y nhân nói, nhưng tia cảnh giác trong mắt hắn cũng không có vì vậy mà biến mất.

Trước mắt, hắn ngay cả thân phận nam tử này cũng không biết, hơn nữa hắn vô hình cảm giác được nguy hiểm từ nam tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt này, hắn ta nhất định là có âm mưu gì đó.

“Mục đích sao? Nếu bản tôn tới là để giúp ngươi?” Hắc y nhân đối diện nhìn hắn thản nhiên nói.

“Ngươi vì sao phải giúp ta?” Cung Chính Mẫn nghe hắn nói như vậy đồng tử hơi hơi co rút, con ngươi sắc bén nhìn hắc y nhân là một mảnh thâm trầm, hắn đang suy nghĩ liệu đây có phải là một cái mưu kế khác của Cung Diệc Diệp hay không?

“A, nếu bản tôn nói hắn ta chọc tới bản tôn cho nên bản tôn cũng muốn trả thù hắn ta thì sao? Đương nhiên bản tôn giúp ngươi cũng không phải không có điều kiện, ở trong phạm vi khả năng của ngươi, đáp ứng bản tôn một cái điều kiện là được.”

Cung Chính Mẫn nhìn chăm chú vào hắc y nhân đối diện, trầm mặc không nói gì, hắn lo lắng có nên đáp ứng điều kiện của hắc y nhân này hay không, tin tưởng hắn ta cùng hợp tác một lần?

“Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, bản tôn có thời gian, không vội, chỉ có điều Cung Diệc Diệp bên kia đã bắt đầu tiến hành cái kế hoạch gì rồi bản tôn cũng không biết, nếu đêm nay hắn lại dùng kế gì đó cho ngươi thực sự mang tội danh ám sát này, như vậy bản tôn cũng không giúp được ngươi.” Hắc y nhân thưởng thức ngón tay của chính mình từ từ nói, trong lời nói cũng là muốn nhắc nhở Cung Chính Mẫn nhanh chóng suy nghĩ.

Nếu Cung Chính Mẫn thật sự mang tội danh ám sát đối với hắn cũng không có gì tổn thất, nhưng đối với bản thân Cung Chính Mẫn thì lại khác, không chỉ mất đi vị trí Thái tử mà mạng cũng không còn.

“Đuợc, ta đáp ứng ngươi, lấy khối ngọc bội này của ta làm hứa hẹn, vậy ngươi muốn ta làm cái gì?” Trầm mặc thật lâu Cung Chính Mẫn nghĩ kĩ, cuối cùng quyết định đáp ứng.

Hắc y nhân nghe được quyết định của hắn thần sắc cũng không dao động, nhận lấy khối ngọc bội, rồi rất nhanh liền biến mất khỏi nơi này, chỉ thản nhiên để lại một câu: “Ngươi cái gì cũng không cần làm, bản tôn tự có an bài, nhớ kỹ, ngươi đã đáp ứng một điều kiện của ta là được.”